Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-321
Chương 320: Đứa trẻ tạm thời được bảo vệ
Editor: Thơ Thơ
"Đúng vậy, Hoàng Phủ Quân Trường, ngài tạm tha thứ con gái của tôi lần này đi.." Hai vợ chồng Tuyết Vĩ Quốc nôn nóng vây quanh lại đây, không ngừng cầu xin Hoàng Phủ Minh.
Dưới khẩn trương, Địch Mạn Lị hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Vân Vân ở một bên..
Tuy Nói, là con gái nhà mình bị hại, nhưng Tôn Vân Vân vừa thiện lương lại yếu đuối tự nhiên hiểu được hàm nghĩa trong mắt Địch Mạn Lị.
Bà chậm rãi đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh, nhàn nhạt nói: "Minh Nhi, Phỉ Nhi bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, có thể là có chút không hiểu chuyện, nhưng mẹ nghĩ, cô ta nhất định là lỡ tay mới.."
"Mẹ!" Dù cho Hoàng Phủ Minh phẫn nộ, có thể thấy được mẹ vợ này tự mình tiến lên cầu tình vẫn là cấp đủ mặt mũi, ngữ khí chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.
Tôn Vân Vân tất nhiên là người biết tiến thối, đơn giản ngậm miệng lại.
"Tôi mặc kệ cô ta là chị của Tuyết Vi cũng được, hay là em gái cũng thế. Tóm lại, tổn thương vợ, con của tôi thì không được!" Khẩu khí Hoàng Phủ Minh thập phần quyết tuyệt, không dung một tia cứu vãn đường sống.
Mấy người Nhà họ Hoàng Phủ lập tức bắt Tuyết Phỉ Nhi lại..
"Ba, mẹ, cứu con!" Tuyết Phỉ Nhi thấy mình sắp gặp tai vạ đến nơi, trong hốc mắt lập tức tràn đầy nước mắt ủy khuất.
"Hoàng Phủ lão gia, Khả Duy nhà tôi là con dâu cả của ngài, cũng là chị ruột của Phỉ Nhi, ngài liền niệm tình mặt mũi Khả Duy, cùng Hoàng Phủ Quân Trường cầu tình, có thể sao?" Địch Mạn Lị biết rõ bên Hoàng Phủ Minh không cầu xin được, đơn giản liền đánh chủ ý lên Hoàng Phủ Dương Vinh.
Nhưng mà Hoàng Phủ Dương Vinh này vẫn luôn lấy cháu trai làm trọng, bây giờ biết là Tuyết Phỉ Nhi đẩy Tuyết Vi xuống lầu, sao lại có thể thế Tuyết Phỉ Nhi nói chuyện đây?
Ông trầm mặc không nói tiếp theo trầm khuôn mặt..
Đúng lúc này.
"Hoàng Phủ lão gia, Tuyết lão gia, Hoàng Phủ Quân Trường, đứa trẻ của Tuyết tam tiểu thư.. Tạm thời được bảo vệ!" Đột nhiên, bác sĩ phụ trách chẩn trị truyền đến tin tức tốt.
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển tới trên người Tuyết Vi, mọi người sôi nổi chạy tới lầu hai..
"Đứa trẻ vậy mà được bảo vệ sao?" Tuyết Phỉ Nhi quỳ trên mặt đất không cam lòng nắm chặt nắm tay.
Mày Địch Mạn Lị căng thẳng, " bốp " một tiếng, liền cho con gái một cái tát thật mạnh..
"Mẹ? Mẹ đánh con làm gì?" Tuyết Phỉ Nhi không thể tưởng tượng bưng kín gương mặt.
"Phỉ Nhi ơi! Phỉ Nhi, bây giờ đứa trẻ của Tuyết Vi được bảo vệ, con nên cám ơn trời đất mới đúng!"
"Nhưng.. nếu đứa trẻ của cô ta được bảo vệ, con đây làm những chuyện đó, chẳng phải là làm vô ích sao?" Tuyết Phỉ Nhi không rõ nguyên do mở to hai mắt nhìn.
Địch Mạn Lị thật sự không biết nên làm sao đánh tỉnh đứa con gái ngu xuẩn của mình. "Con thật cho rằng con giết chết Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi, Hoàng Phủ Quân Trường liền sẽ liếc mắt xem con một cái sao? Nếu vậy, Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi thật sự không còn, mệnh của con, cũng phải đi theo!"
"Có nghiêm trọng như vậy sao?"
"A, có nghiêm trọng như vậy sao? Vừa mới rồi, Hoàng Phủ Quân Trường như vậy, con nhìn không ra anh ta đã có ý đồ giết con sao? Chuyện này cũng nhờ phát sinh ở Nhà họ Tuyết, nếu là đổi nơi khác, chỉ sợ.. con đã không còn ở trên đời này. Phỉ Nhi ngốc của mẹ!" Hai chân Địch Mạn Lị nhũn ra ngồi xổm trước mặt con gái.
Trong khoảnh khắc vừa mới rồi, bà rất sợ Hoàng Phủ Minh tử hình khuê nữ bảo bối nhà mình ngay tại chỗ.
"Trong đoạn thời gian con ở Nhà họ Hoàng Phủ, mẹ dặn dò mấy trăm lần, dặn dò mấy trăm lần, con có thể muốn làm gì thì làm, chính là không thể đối phó Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi, con làm sao liền không nghe mẹ chứ?"
"Con.. con cho rằng.. Cho rằng Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi không còn, con có thể.." Nhìn trong mắt mẹ chứa nước mắt, Tuyết Phỉ Nhi áy náy cúi thấp đầu xuống. Lúc này cô mới nhớ tới, lời này mẹ đích xác từng dặn dò qua mình.
"Ngu xuẩn.. Ngu xuẩn.." Địch Mạn Lị rơi lệ lắc đầu.
"Bây giờ.. Làm sao bây giờ?"
"Bây giờ? May mắn là Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi tạm thời được bảo vệ, kế tiếp.. Liền giao cho mẹ đi.. Phỉ Nhi, trong chốc lát, khả năng muốn ủy khuất con.." Nói xong, Địch Mạn Lị chậm rãi đứng lên..
Trong phòng ngủ.
Bác sĩ nói với trưởng bối hai nhà tình huống Tuyết Vi trước mắt. Tuy Nói rằng, đứa nhỏ này tạm thời được bảo vệ, chính là thai nhi còn có không ổn định rất nhiều, không sai biệt lắm một tuần sau mới có thể xác định đứa nhỏ này an ổn hay không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Editor: Thơ Thơ
"Đúng vậy, Hoàng Phủ Quân Trường, ngài tạm tha thứ con gái của tôi lần này đi.." Hai vợ chồng Tuyết Vĩ Quốc nôn nóng vây quanh lại đây, không ngừng cầu xin Hoàng Phủ Minh.
Dưới khẩn trương, Địch Mạn Lị hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Vân Vân ở một bên..
Tuy Nói, là con gái nhà mình bị hại, nhưng Tôn Vân Vân vừa thiện lương lại yếu đuối tự nhiên hiểu được hàm nghĩa trong mắt Địch Mạn Lị.
Bà chậm rãi đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh, nhàn nhạt nói: "Minh Nhi, Phỉ Nhi bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, có thể là có chút không hiểu chuyện, nhưng mẹ nghĩ, cô ta nhất định là lỡ tay mới.."
"Mẹ!" Dù cho Hoàng Phủ Minh phẫn nộ, có thể thấy được mẹ vợ này tự mình tiến lên cầu tình vẫn là cấp đủ mặt mũi, ngữ khí chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.
Tôn Vân Vân tất nhiên là người biết tiến thối, đơn giản ngậm miệng lại.
"Tôi mặc kệ cô ta là chị của Tuyết Vi cũng được, hay là em gái cũng thế. Tóm lại, tổn thương vợ, con của tôi thì không được!" Khẩu khí Hoàng Phủ Minh thập phần quyết tuyệt, không dung một tia cứu vãn đường sống.
Mấy người Nhà họ Hoàng Phủ lập tức bắt Tuyết Phỉ Nhi lại..
"Ba, mẹ, cứu con!" Tuyết Phỉ Nhi thấy mình sắp gặp tai vạ đến nơi, trong hốc mắt lập tức tràn đầy nước mắt ủy khuất.
"Hoàng Phủ lão gia, Khả Duy nhà tôi là con dâu cả của ngài, cũng là chị ruột của Phỉ Nhi, ngài liền niệm tình mặt mũi Khả Duy, cùng Hoàng Phủ Quân Trường cầu tình, có thể sao?" Địch Mạn Lị biết rõ bên Hoàng Phủ Minh không cầu xin được, đơn giản liền đánh chủ ý lên Hoàng Phủ Dương Vinh.
Nhưng mà Hoàng Phủ Dương Vinh này vẫn luôn lấy cháu trai làm trọng, bây giờ biết là Tuyết Phỉ Nhi đẩy Tuyết Vi xuống lầu, sao lại có thể thế Tuyết Phỉ Nhi nói chuyện đây?
Ông trầm mặc không nói tiếp theo trầm khuôn mặt..
Đúng lúc này.
"Hoàng Phủ lão gia, Tuyết lão gia, Hoàng Phủ Quân Trường, đứa trẻ của Tuyết tam tiểu thư.. Tạm thời được bảo vệ!" Đột nhiên, bác sĩ phụ trách chẩn trị truyền đến tin tức tốt.
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển tới trên người Tuyết Vi, mọi người sôi nổi chạy tới lầu hai..
"Đứa trẻ vậy mà được bảo vệ sao?" Tuyết Phỉ Nhi quỳ trên mặt đất không cam lòng nắm chặt nắm tay.
Mày Địch Mạn Lị căng thẳng, " bốp " một tiếng, liền cho con gái một cái tát thật mạnh..
"Mẹ? Mẹ đánh con làm gì?" Tuyết Phỉ Nhi không thể tưởng tượng bưng kín gương mặt.
"Phỉ Nhi ơi! Phỉ Nhi, bây giờ đứa trẻ của Tuyết Vi được bảo vệ, con nên cám ơn trời đất mới đúng!"
"Nhưng.. nếu đứa trẻ của cô ta được bảo vệ, con đây làm những chuyện đó, chẳng phải là làm vô ích sao?" Tuyết Phỉ Nhi không rõ nguyên do mở to hai mắt nhìn.
Địch Mạn Lị thật sự không biết nên làm sao đánh tỉnh đứa con gái ngu xuẩn của mình. "Con thật cho rằng con giết chết Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi, Hoàng Phủ Quân Trường liền sẽ liếc mắt xem con một cái sao? Nếu vậy, Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi thật sự không còn, mệnh của con, cũng phải đi theo!"
"Có nghiêm trọng như vậy sao?"
"A, có nghiêm trọng như vậy sao? Vừa mới rồi, Hoàng Phủ Quân Trường như vậy, con nhìn không ra anh ta đã có ý đồ giết con sao? Chuyện này cũng nhờ phát sinh ở Nhà họ Tuyết, nếu là đổi nơi khác, chỉ sợ.. con đã không còn ở trên đời này. Phỉ Nhi ngốc của mẹ!" Hai chân Địch Mạn Lị nhũn ra ngồi xổm trước mặt con gái.
Trong khoảnh khắc vừa mới rồi, bà rất sợ Hoàng Phủ Minh tử hình khuê nữ bảo bối nhà mình ngay tại chỗ.
"Trong đoạn thời gian con ở Nhà họ Hoàng Phủ, mẹ dặn dò mấy trăm lần, dặn dò mấy trăm lần, con có thể muốn làm gì thì làm, chính là không thể đối phó Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi, con làm sao liền không nghe mẹ chứ?"
"Con.. con cho rằng.. Cho rằng Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi không còn, con có thể.." Nhìn trong mắt mẹ chứa nước mắt, Tuyết Phỉ Nhi áy náy cúi thấp đầu xuống. Lúc này cô mới nhớ tới, lời này mẹ đích xác từng dặn dò qua mình.
"Ngu xuẩn.. Ngu xuẩn.." Địch Mạn Lị rơi lệ lắc đầu.
"Bây giờ.. Làm sao bây giờ?"
"Bây giờ? May mắn là Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi tạm thời được bảo vệ, kế tiếp.. Liền giao cho mẹ đi.. Phỉ Nhi, trong chốc lát, khả năng muốn ủy khuất con.." Nói xong, Địch Mạn Lị chậm rãi đứng lên..
Trong phòng ngủ.
Bác sĩ nói với trưởng bối hai nhà tình huống Tuyết Vi trước mắt. Tuy Nói rằng, đứa nhỏ này tạm thời được bảo vệ, chính là thai nhi còn có không ổn định rất nhiều, không sai biệt lắm một tuần sau mới có thể xác định đứa nhỏ này an ổn hay không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook