Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-323
Chương 322: Lần đầu tiên kêu ông xã
Editor: Thơ Thơ
Hôn mê hai ngày, Tuyết Vi có thật nhiều, thật nhiều mộng kỳ quái.
Trong đó, ký ức hãy còn mới mẻ không gì hơn, cô vậy mà mơ thấy nhà mình trong tương lai.
Đó là một bãi cỏ xanh mượt, bên bãi cỏ có một gian nhà gỗ không quá lớn.
Bé trai ba, bốn tuổi đùa chơi ở trên cỏ, một người đàn ông đang lao động. Mà cô giặt quần áo nấu cơm.
Người đàn ông mệt mỏi, đẩy cửa ra hỏi: "vợ, cơm xong sao?"
Đứa trẻ mệt mỏi, đẩy cửa ra nói: " mẹ, con đói bụng.."
Loại cảm giác này thật sự bay bổng cực kỳ, có thể có cảm giác một cái nhà thật là tuyệt không thể tả.
Có lẽ..
Bọn họ thật tới lúc nên làm một cái hôn lễ; cô cần thiết phải cho con mình một cái nhà hoàn chỉnh; cũng muốn cho tất cả mọi người biết, trượng phu của cô kêu Hoàng Phủ Minh! Cô có được một cái nhà hạnh phúc lại hoàn chỉnh.
"Tốt.." khuôn mặt nhỏ trở nên trắng mỉm cười chuyển về phía Hoàng Phủ Minh. Tuyết Vi khẽ gật đầu. Nhưng giây tiếp theo..
Trong đôi mắt cô lại hiện lên một tia do dự..
Chỉ là giây lát lướt qua, nhưng Hoàng Phủ Minh vẫn nói tới vấn đề cô nghi nan: "Dạ bên kia.. anh sẽ đi tâm sự cùng anh ta.."
Tâm " lộp bộp " một tiếng, trầm xuống thật mạnh. Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, cô thật sự không nghĩ tới, người đàn ông này vậy mà có thể đọc hiểu tâm tư mình. Đáy mắt cô do dự đúng là đến từ Bạch Dạ..
"Không được.. em muốn tự đi tìm Dạ.. Nói chuyện.." Mi mắt rủ xuống, Tuyết Vi cố ý tránh cùng tầm mắt Hoàng Phủ Minh đan xen.
Cô không muốn để Hoàng Phủ Minh lại một lần nữa nhìn thấu nội tâm mình.
Chỉ vì..
Nhắc tới Bạch Dạ, tim cô sẽ đau như cũ.
Cho dù cô đã tiếp nhận Hoàng Phủ Minh rồi, nhưng đoạn mối tình đầu kia chưa từng có kết quả cũng không có hoàn toàn xóa đi trong trí nhớ cô.
Có lẽ..
Cả đời này, Bạch Dạ ở trong trí nhớ Tuyết Vi đều sẽ không mất đi. Điều cô có thể làm được, chỉ có phong ấn trở về đoạn ức tốt đẹp lại thống khổ này.
Rốt cuộc, " mộng " và " hiện thực " kỳ thật cũng không xung đột, không phải sao?
Cứ việc như thế, cứ việc Tuyết Vi sợ Hoàng Phủ Minh lần hai nhìn thấu lòng cô, nhưng cái này thấy rõ lực cực mạnh của người đàn ông như cũ là bắt được cô biến hóa vi diệu.
Chỉ là..
Anh nguyện ý cho người phụ nữ yêu thương một chút "không gian cá nhân "..
"Minh, đi nghỉ ngơi đi, được chứ?"
Hoàng Phủ Minh trầm mặc lắc lắc đầu, thật vất vả mong Tuyết Vi tỉnh, anh làm sao sẽ bỏ đi ngủ được?
"Minh.. Ông xã, đi nghỉ ngơi đi, được chứ?"
"Em kêu anh cái gì?" Lúc này, Hoàng Phủ Minh giống như tiêm máu gà, một đôi mắt vô thần đều sáng lên. "Lại kêu một tiếng!"
Cô đã cố nén thẹn thùng kêu ra miệng, vậy mà còn làm cô kêu? Cô làm sao không biết xấu hổ kêu ra chứ? Tuyết Vi đỏ bừng khuôn mặt, quay đầu đi, không nói chuyện.
"Kêu một tiếng, anh liền đi, mau!" Hoàng Phủ Minh gấp không chờ nổi quay lại đầu cô.
Tuyết Vi thẹn thùng cắn môi dưới: "Ông.. Ông xã.." khuôn mặt nhỏ có chút hồng nhuận lập tức hồng tới lỗ tai rồi.
"Ngoan." Hoàng Phủ Minh vừa lòng cười, hung hăng hôn môi Tuyết Vi: "Anh đây đi nghỉ ngơi, nếu em có việc, liền phân phó hạ nhân kêu anh."
"Ừ. Đi thôi. Em kêu Ninh Ninh chiếu cố em là được."
Nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Minh rời đi, Tuyết Vi ngượng ngùng kéo góc chăn che nửa khuôn mặt mình.
Ngẫm lại, trước kia cùng người đàn ông này luôn cãi nhau ầm ĩ, có ai sẽ nghĩ đến, có một ngày, cô sẽ quản " tử địch " này kêu ông xã đây?
Duyên phận loại này.. Thật sự đáng sợ, a..
"Cộc cộc cộc.."
Sau khi Hoàng Phủ Minh rời đi không lâu, tiếng đập cửa liền vang lên.
"Tiến vào." Tuyết Vi mỉm cười lên tiếng.
Đợi cửa phòng mở ra, vẻ mặt cô lập tức trầm xuống dưới..
Vốn tưởng rằng là Ninh Ninh tới, không nghĩ tới vậy mà là.. Tuyết Phỉ Nhi?
Hai chị em thế như nước với lửa vừa thấy mặt tự nhiên là hết sức đỏ mắt.
Tuyết Phỉ Nhi cao ngạo liếc mắt: "Nghe nói em đã tỉnh. Có cái gì yêu cầu chị giúp em không? Cứ việc Nói, một tuần này, em có thể tận tình sai sử chị."
"Chị hai, trước mắt chị lập tức biến đi, chính là trợ giúp lớn nhất đối với em!"
"Em! Tuyết Vi, em đừng cho mặt mũi lại không cần! Phải, chị thừa nhận, chị đẩy em xuống lầu, là do chị xúc động. Chính là, chị cũng đã chịu trừng phạt mà chị nên có, em còn muốn thế nào?" Tuyết Phỉ Nhi bước nhanh vọt tới Trước mặt Tuyết Vi, lạnh giọng chất vấn.
Cô không nhanh không chậm ngồi dậy, môi mỏng hơi hơi giơ lên: "Chị cho rằng, nếu không phải đứa bé trong bụng em tạm thời được bảo vệ, em sẽ dễ dàng buông tha chị như vậy sao? Chị đã chịu trừng phạt chị nên có hả? A.. Nếu con của em bị xảy, chính là chị có mười cái mạng, cũng không đủ bồi!"
"Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là em hoài thai đứa trẻ Nhà họ Hoàng Phủ sao? Nhìn bộ dáng em một sớm đắc chí! Nhìn thôi đã khiến chị ghê tởm. Chị quả thực nên xuống tay mạnh một chút, hoàn toàn làm em không có đứa nhỏ này!"
Hết thuốc chữa!
Thật sự là hết thuốc chữa!
Tuyết Phỉ Nhi đã bị ghen ghét che hai mắt, Tuyết Vi đã không có cách nào nói chuyện với cô. "Tuyết Phỉ Nhi! Em nói lại một lần nữa, mời chị.. Lập tức rời đi!"
"Hừ." Tuyết Phỉ Nhi hung tợn liếc mắt, quay đầu liền dập cửa rời đi.
"Tiểu thư? Có phải Nhị tiểu thư lại tới tìm cô gây phiền toái hay không?" Lúc Ninh Ninh vào cửa vừa vặn thấy được Tuyết Phỉ Nhi mang theo vẻ mặt tức giận rời đi.
"Thôi, không cần để ý tới chị ta. Chị ta đã là nỏ mạnh hết đà, nháo không ra cái dạng gì." Tuyết Vi thổ lộ một hơi, ân oán giữa chị em các cô sợ là kiếp này đều không thể hóa giải.
"Nhị tiểu thư này cũng thật là không biết ăn năn, làm ra chuyện ác độc như vậy, cô làm sao ngay cả một chút lòng sám hối đều không có chứ?"
"Lòng sám hối sao? A.. Sống ở dưới sự ghen ghét, hai mắt bị ghen ghét che lại làm sao biết sám hối? Có lẽ, sau khi Tuyết Phỉ Nhi rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, sẽ chậm rãi tìm kiếm hướng cô nên đi.."
Ghen ghét là hóa thân của ma quỷ.
Ngay cả Tuyết Vi cũng không dám khẳng định, nếu chính mình có một ngày sinh ra tâm lý ghen ghét sẽ biến thành bộ dáng gì.
Từ nhỏ, hai chị em này đã bị các đại nhân lấy tới tương đối, từ lúc ấy ghen ghét cũng đã chậm rãi nảy sinh ở trong lòng Tuyết Phỉ Nhi.
Hiện nay, hai chị em các cô lại muốn có cùng một người đàn ông, cục diện này rốt cuộc là ai sai?
Phàm là Tuyết Vĩ Quốc có thể hơi chút thương tiếc một người trong hai chị em các cô một chút, đều sẽ không làm ra cục diện hoang đường như thế. Muốn nói..
Hay là Hoàng Phủ Minh dao sắc chặt đay rối, sớm liền kết thúc niệm tưởng của Tuyết Phỉ Nhi, cái này chưa chắc không phải chuyện tốt..
Nghĩ vậy, Tuyết Vi nghi hoặc nhíu mày: "Đúng rồi, Ninh Ninh, em có biết vì sao Tuyết Phỉ Nhi lại xuất hiện ở Nhà họ Hoàng Phủ không?"
"Em nghe Nói, hình như là Hoàng Phủ phu nhân kêu cô ta lại đây chiếu cố cô đi."
"Hả? Hoàng Phủ phu nhân kêu cô ta lại đây sao?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Editor: Thơ Thơ
Hôn mê hai ngày, Tuyết Vi có thật nhiều, thật nhiều mộng kỳ quái.
Trong đó, ký ức hãy còn mới mẻ không gì hơn, cô vậy mà mơ thấy nhà mình trong tương lai.
Đó là một bãi cỏ xanh mượt, bên bãi cỏ có một gian nhà gỗ không quá lớn.
Bé trai ba, bốn tuổi đùa chơi ở trên cỏ, một người đàn ông đang lao động. Mà cô giặt quần áo nấu cơm.
Người đàn ông mệt mỏi, đẩy cửa ra hỏi: "vợ, cơm xong sao?"
Đứa trẻ mệt mỏi, đẩy cửa ra nói: " mẹ, con đói bụng.."
Loại cảm giác này thật sự bay bổng cực kỳ, có thể có cảm giác một cái nhà thật là tuyệt không thể tả.
Có lẽ..
Bọn họ thật tới lúc nên làm một cái hôn lễ; cô cần thiết phải cho con mình một cái nhà hoàn chỉnh; cũng muốn cho tất cả mọi người biết, trượng phu của cô kêu Hoàng Phủ Minh! Cô có được một cái nhà hạnh phúc lại hoàn chỉnh.
"Tốt.." khuôn mặt nhỏ trở nên trắng mỉm cười chuyển về phía Hoàng Phủ Minh. Tuyết Vi khẽ gật đầu. Nhưng giây tiếp theo..
Trong đôi mắt cô lại hiện lên một tia do dự..
Chỉ là giây lát lướt qua, nhưng Hoàng Phủ Minh vẫn nói tới vấn đề cô nghi nan: "Dạ bên kia.. anh sẽ đi tâm sự cùng anh ta.."
Tâm " lộp bộp " một tiếng, trầm xuống thật mạnh. Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, cô thật sự không nghĩ tới, người đàn ông này vậy mà có thể đọc hiểu tâm tư mình. Đáy mắt cô do dự đúng là đến từ Bạch Dạ..
"Không được.. em muốn tự đi tìm Dạ.. Nói chuyện.." Mi mắt rủ xuống, Tuyết Vi cố ý tránh cùng tầm mắt Hoàng Phủ Minh đan xen.
Cô không muốn để Hoàng Phủ Minh lại một lần nữa nhìn thấu nội tâm mình.
Chỉ vì..
Nhắc tới Bạch Dạ, tim cô sẽ đau như cũ.
Cho dù cô đã tiếp nhận Hoàng Phủ Minh rồi, nhưng đoạn mối tình đầu kia chưa từng có kết quả cũng không có hoàn toàn xóa đi trong trí nhớ cô.
Có lẽ..
Cả đời này, Bạch Dạ ở trong trí nhớ Tuyết Vi đều sẽ không mất đi. Điều cô có thể làm được, chỉ có phong ấn trở về đoạn ức tốt đẹp lại thống khổ này.
Rốt cuộc, " mộng " và " hiện thực " kỳ thật cũng không xung đột, không phải sao?
Cứ việc như thế, cứ việc Tuyết Vi sợ Hoàng Phủ Minh lần hai nhìn thấu lòng cô, nhưng cái này thấy rõ lực cực mạnh của người đàn ông như cũ là bắt được cô biến hóa vi diệu.
Chỉ là..
Anh nguyện ý cho người phụ nữ yêu thương một chút "không gian cá nhân "..
"Minh, đi nghỉ ngơi đi, được chứ?"
Hoàng Phủ Minh trầm mặc lắc lắc đầu, thật vất vả mong Tuyết Vi tỉnh, anh làm sao sẽ bỏ đi ngủ được?
"Minh.. Ông xã, đi nghỉ ngơi đi, được chứ?"
"Em kêu anh cái gì?" Lúc này, Hoàng Phủ Minh giống như tiêm máu gà, một đôi mắt vô thần đều sáng lên. "Lại kêu một tiếng!"
Cô đã cố nén thẹn thùng kêu ra miệng, vậy mà còn làm cô kêu? Cô làm sao không biết xấu hổ kêu ra chứ? Tuyết Vi đỏ bừng khuôn mặt, quay đầu đi, không nói chuyện.
"Kêu một tiếng, anh liền đi, mau!" Hoàng Phủ Minh gấp không chờ nổi quay lại đầu cô.
Tuyết Vi thẹn thùng cắn môi dưới: "Ông.. Ông xã.." khuôn mặt nhỏ có chút hồng nhuận lập tức hồng tới lỗ tai rồi.
"Ngoan." Hoàng Phủ Minh vừa lòng cười, hung hăng hôn môi Tuyết Vi: "Anh đây đi nghỉ ngơi, nếu em có việc, liền phân phó hạ nhân kêu anh."
"Ừ. Đi thôi. Em kêu Ninh Ninh chiếu cố em là được."
Nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Minh rời đi, Tuyết Vi ngượng ngùng kéo góc chăn che nửa khuôn mặt mình.
Ngẫm lại, trước kia cùng người đàn ông này luôn cãi nhau ầm ĩ, có ai sẽ nghĩ đến, có một ngày, cô sẽ quản " tử địch " này kêu ông xã đây?
Duyên phận loại này.. Thật sự đáng sợ, a..
"Cộc cộc cộc.."
Sau khi Hoàng Phủ Minh rời đi không lâu, tiếng đập cửa liền vang lên.
"Tiến vào." Tuyết Vi mỉm cười lên tiếng.
Đợi cửa phòng mở ra, vẻ mặt cô lập tức trầm xuống dưới..
Vốn tưởng rằng là Ninh Ninh tới, không nghĩ tới vậy mà là.. Tuyết Phỉ Nhi?
Hai chị em thế như nước với lửa vừa thấy mặt tự nhiên là hết sức đỏ mắt.
Tuyết Phỉ Nhi cao ngạo liếc mắt: "Nghe nói em đã tỉnh. Có cái gì yêu cầu chị giúp em không? Cứ việc Nói, một tuần này, em có thể tận tình sai sử chị."
"Chị hai, trước mắt chị lập tức biến đi, chính là trợ giúp lớn nhất đối với em!"
"Em! Tuyết Vi, em đừng cho mặt mũi lại không cần! Phải, chị thừa nhận, chị đẩy em xuống lầu, là do chị xúc động. Chính là, chị cũng đã chịu trừng phạt mà chị nên có, em còn muốn thế nào?" Tuyết Phỉ Nhi bước nhanh vọt tới Trước mặt Tuyết Vi, lạnh giọng chất vấn.
Cô không nhanh không chậm ngồi dậy, môi mỏng hơi hơi giơ lên: "Chị cho rằng, nếu không phải đứa bé trong bụng em tạm thời được bảo vệ, em sẽ dễ dàng buông tha chị như vậy sao? Chị đã chịu trừng phạt chị nên có hả? A.. Nếu con của em bị xảy, chính là chị có mười cái mạng, cũng không đủ bồi!"
"Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là em hoài thai đứa trẻ Nhà họ Hoàng Phủ sao? Nhìn bộ dáng em một sớm đắc chí! Nhìn thôi đã khiến chị ghê tởm. Chị quả thực nên xuống tay mạnh một chút, hoàn toàn làm em không có đứa nhỏ này!"
Hết thuốc chữa!
Thật sự là hết thuốc chữa!
Tuyết Phỉ Nhi đã bị ghen ghét che hai mắt, Tuyết Vi đã không có cách nào nói chuyện với cô. "Tuyết Phỉ Nhi! Em nói lại một lần nữa, mời chị.. Lập tức rời đi!"
"Hừ." Tuyết Phỉ Nhi hung tợn liếc mắt, quay đầu liền dập cửa rời đi.
"Tiểu thư? Có phải Nhị tiểu thư lại tới tìm cô gây phiền toái hay không?" Lúc Ninh Ninh vào cửa vừa vặn thấy được Tuyết Phỉ Nhi mang theo vẻ mặt tức giận rời đi.
"Thôi, không cần để ý tới chị ta. Chị ta đã là nỏ mạnh hết đà, nháo không ra cái dạng gì." Tuyết Vi thổ lộ một hơi, ân oán giữa chị em các cô sợ là kiếp này đều không thể hóa giải.
"Nhị tiểu thư này cũng thật là không biết ăn năn, làm ra chuyện ác độc như vậy, cô làm sao ngay cả một chút lòng sám hối đều không có chứ?"
"Lòng sám hối sao? A.. Sống ở dưới sự ghen ghét, hai mắt bị ghen ghét che lại làm sao biết sám hối? Có lẽ, sau khi Tuyết Phỉ Nhi rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, sẽ chậm rãi tìm kiếm hướng cô nên đi.."
Ghen ghét là hóa thân của ma quỷ.
Ngay cả Tuyết Vi cũng không dám khẳng định, nếu chính mình có một ngày sinh ra tâm lý ghen ghét sẽ biến thành bộ dáng gì.
Từ nhỏ, hai chị em này đã bị các đại nhân lấy tới tương đối, từ lúc ấy ghen ghét cũng đã chậm rãi nảy sinh ở trong lòng Tuyết Phỉ Nhi.
Hiện nay, hai chị em các cô lại muốn có cùng một người đàn ông, cục diện này rốt cuộc là ai sai?
Phàm là Tuyết Vĩ Quốc có thể hơi chút thương tiếc một người trong hai chị em các cô một chút, đều sẽ không làm ra cục diện hoang đường như thế. Muốn nói..
Hay là Hoàng Phủ Minh dao sắc chặt đay rối, sớm liền kết thúc niệm tưởng của Tuyết Phỉ Nhi, cái này chưa chắc không phải chuyện tốt..
Nghĩ vậy, Tuyết Vi nghi hoặc nhíu mày: "Đúng rồi, Ninh Ninh, em có biết vì sao Tuyết Phỉ Nhi lại xuất hiện ở Nhà họ Hoàng Phủ không?"
"Em nghe Nói, hình như là Hoàng Phủ phu nhân kêu cô ta lại đây chiếu cố cô đi."
"Hả? Hoàng Phủ phu nhân kêu cô ta lại đây sao?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook