Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-38
Chương 38
Edit: Yunchan
Hạ hắc tử nhìn Văn Đan Khê với cái mặt đau khổ, sợ cô sẽ gặng hỏi tiếp, tới lúc đó hắn nên nói hay không đây? Nào ngờ Văn Đan Khê chỉ hỏi mỗi câu này thì dừng câu chuyện lại. Cười cười quay lưng bước qua vườn rau.
Hạ hắc tử ngây ra chốc lát, tranh thủ chuồn đi thật nhanh, hắn vừa đi vừa nghĩ, tẩu tử này đúng là khác xa những nữ tử khác. Gặp người khác thì nhất định sẽ lôi hắn lại hỏi cho rõ rồi.
Lý thẩm và Vương thẩm cũng xách rổ cười nói đi tới. Hiện tại Văn Đan Khê đã giao hết chuyện ở bếp cho hai người lo liệu, tay nghề nấu nướng của Tiền đầu bếp và Cao đầu bếp cũng đã nâng cao. Cô quyết định bàn giao lại chuyện bếp núc, bữa ăn thường ngày đều giao hết cho họ làm thay. Vì đang độ huấn luyện nên tài nấu nướng của những người này cũng nâng cao đáng kể. Hoàn toàn đối lập với trước đây, mọi người đều vô cùng hài lòng với kết quả này. Chưa kể bản thân Văn Đan Khê cũng cực kỳ thỏa mãn. Mỗi khi trông thấy ánh mắt cung kính của những binh lính, cô cảm giác việc mình lên núi là lựa chọn thật đúng đắn, ít nhất thì ở chung với những người từng làm thổ phỉ này cũng chẳng có tý áp lực nào.
Đợi hai người tới gần rồi, Văn Đan Khê vội vàng xếp suy nghĩ lại, vẫy vẫy tay với hai người.
Vương thẩm vừa cười vừa nói: “Văn đại phu, bọn ta tới hái rau.”
Lý thẩm vừa hái đậu đũa vừa thăm dò Văn Đan Khê, cuối cùng không nhịn nổi bèn lên tiếng buôn chuyện: “Văn đại phu, cô đừng nghĩ nhiều. Tướng quân với Trịnh Mỹ Vân thật sự chẳng có gì cả, toàn bộ là do cô ta đơn phương thôi.”
Văn Đan Khê cười mà không đáp, cô mặc kệ. Hai người bát tự không hợp, cô cũng không thèm ăn giấm chua bừa bãi như ai đó.
Lý thẩm thấy cô không nói lời nào thì cho là cô đang xấu hổ, bèn nói lảng qua chuyện bếp núc.
“Trịnh tướng quân tới đây coi như là khách, không biết nhà bếp có cần thêm thức ăn không?”
Văn Đan Khê ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Hắn tới đột xuất thì cũng giống như khách không mời mà tới, tiếp đãi không tốt cũng là chuyện đương nhiên. Nên giữ nguyên thức ăn thường ngày, rồi làm thêm hai con cá, chiên thêm ít tôm, rang ít thịt trai sông là được rồi.”
Hiện nay trên núi không dư dả gì, có thể tiết kiệm tới đâu thì tiết kiệm. Hai người gật đầu ghi nhớ rồi hái rau tiếp.
Ba người đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy một giọng nữ xa lạ kêu lên lảnh lót: “Này, người đằng trước, cô dắt ta đi tìm Văn Đan Khê nào đó đi, cô ta ở đây đúng không?”
Trước đây Vương thẩm đã từng gặp Trịnh Mỹ Vân nên vẫn còn chút ấn tượng với giọng nói the thé của cô ta, bà cau mày nói: “Sao Trịnh Mỹ Vân này tìm được tới đây thế?”
Chẳng biết người ta chỉ dẫn thế nào, cuối cùng Trịnh Mỹ Vân cũng đi về bên này. Văn Đan Khê nghiêng đầu nhìn sơ qua, cô gái này có vóc người cao gầy đẫy đà, mặc váy sa đỏ tươi, trên đầu cắm la liệt nhiều loại trâm cài và hoa lụa, mỗi lần bước đi lại kêu lên leng keng, eo thì hệt như cây liễu bị bão xô lật, hết ngả bên này lại nghiêng bên kia.
Trịnh Mỹ Vân cũng phát hiện ra Văn Đan Khê, cô ta liếc mắt đánh giá Văn Đan Khê một cái, lúc cô ta nhìn qua mặt Văn Đan Khê thì hơi nhíu mày, nhưng khi tầm mắt quét tới vóc dáng của Văn Đan Khê, đặc biệt là ngực thì trong mắt lại ánh lên vẻ khinh miệt. Hóa ra do Dịch Châu ở gần đất Hồ nên thẩm mỹ của mọi người cũng bị ảnh hưởng theo, ai cũng thích loại nữ nhân tay chân phì lũ, tướng tá thì khỏe mạnh thế này à. Ở vùng này loại như Văn Đan Khê này nhan nhản đầy chợ.
Văn Đan Khê nhướng mí mắt ra vẻ như không nhìn thấy, động tác hái rau chẳng dừng lại lấy một giây.
Trịnh Mỹ Vân dùng chiếc khăn tay nhỏ quạt gió, kênh kiệu hỏi: “Này, cô chính là Văn Đan Khê bị Chu gia từ hôn đấy à?”
Vừa mở miệng đã xoáy vào vết sẹo của người ta, loại người này không cần qua lại làm gì, nhờ đó Văn Đan Khê cũng biết đối phương thuộc đẳng cấp nào.
Văn Đan Khê đang tính cho đối phương một bài học thì Vương thẩm đã lớn giọng nạt: “Trịnh cô nương, Chu gia từ hôn vì trọng phú khinh bần, cô nương của bọn ta không sai. Còn cô, lần trước cô không bò được lên giường của Tướng quân bọn ta, sao giờ lại đuổi tới tận nhà người ta hả?”
Nói rồi bà còn cố ý thở dài một hơi: “Thật là thói đời ngày này, nhớ lại thế hệ của bọn ta trước đây làm sao có loại người như cô chứ?”
Văn Đan Khê cười thầm trong lòng, không ngờ tài mắng người của Vương thẩm cũng kiệt xuất quá thể.
Lý thẩm cũng đệm theo: “Còn phải nói à, người ta còn muốn bò thêm lần nữa ấy chứ.”
Trịnh Mỹ Vân không ngờ hai tặc bà tử này dám chống đối mình, thoắt cái mặt phồng lên hệt như gan lợn: “Ngươi, các ngươi là hai mụ đàn bà chanh chua! Coi ta có xé rách mồm các ngươi không!”
“Có giỏi thì cô xé đi, cô cho mình là ai hả, chờ cô bò được lên giường của Đại đương gia thì hẵn nổi điên với bọn ta.” Vương thẩm chẳng sợ sệt gì, trái lại còn ưỡn bụng bước lên, cấu véo hăm dọa cô ta.
Văn Đan Khê có hơi trố mắt, quả nhiên là được tôi luyện trong ổ thổ phỉ, ngay cả cách hăm dọa người cũng y chang. Cô cứ tưởng hai bên đâm chọt nhau vài câu là xong chuyện thôi chứ.
Mắt thấy ba người sắp choảng nhau tới nơi, Văn Đan Khê đang muốn gọi hai người Lý Vương quay lại, nào ngờ diễn biến lại đột ngột bẻ ngoặc, một con rắn trắng to đùng chẳng biết từ đâu bắn ra, bốp một tiếng nện lên cánh tay của Trịnh Mỹ Vân, Trịnh Mỹ Vân sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nhảy chồm lên ré to, bỏ chạy thục mạng. Con rắn kia bị ném tới choáng đầu, nằm im chốc lát mới từ từ bò đi.
Ba người đứng chết điếng tại chỗ, đợi con rắn bò đi xa mới tỉnh người lại. Lý thẩm nhìn chằm chằm vào cái bóng đang chạy xa của Trịnh Mỹ Vân, do dự thật lâu mới hạ giọng nói: “Văn đại phu, cô đừng trách ta suồng sã… Trịnh nương tử này e rằng không còn là cô nương nữa.”
“Hả?” Văn Đan Khê kinh ngạc, nhìn sơ qua thôi mà cũng nhận ra được sao? Nhưng cô ngẫm lại hình như ở cổ đại có vài phụ nữ có kinh nghiệm, có thể dựa theo dáng đi hoặc lông mày để đoán ra cô gái đó có phải là xử nữ hay không. Mặc dù cô hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện hỏi vấn đề nhạy cảm này.
Cô vội vàng sụp mắt đáp: “Vì thẩm muốn tốt cho ta, sao trách thẩm được.”
Lý thẩm cười cười, vuốt sơ tay áo theo thói quen, rồi xách rổ thức ăn lên nói: “Lão thân phải tìm cơ hội tiết lộ tin này cho Tướng quân, để ngài ấy không bị mắc lừa.”
Nói xong thì nối gót theo Vương thẩm, cả hai xách giỏ thức ăn đi ra ngoài.
Trong lòng Văn Đan Khê cũng không quá để tâm, một vì cô thấy quan hệ của cô với Trần Tín chưa tới nỗi phải ghen tuông. Hai vì cô nghĩ Trần Tín quen biết Trịnh Mỹ Vân không chỉ ngày một ngày hai, nếu thích cô ta thì hai người đã thành đôi sớm rồi, tội gì phải chờ tới hôm nay? Thứ ba, cô gái họ Trịnh này làm người ta thấy không có sức uy hiếp.
Cô vừa nghĩ ngợi vừa hái đậu đũa, hái được dăm ba ngọn thì quay vào nhà, nào ngờ vừa quay người lại đã đâm sầm vào Trần Tín. Văn Đan Khê ngẩn ra, hắn không ở sảnh tiếp khách mà tới đây làm gì?
Trần Tín nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng rực làm người ta không nén nổi ý muốn lảng tránh.
Văn Đan Khê bóp bóp đậu đũa, hỏi bâng quơ: “Con rắn kia là ngài ném sao?”
Trong mắt Trần Tín lóe lên tia hoang mang, sao cô không hỏi vấn đề khác? Hắn khẽ nhíu mày đáp ủ rủ: “Không phải, là lão Ngũ ném, hắn ném xong thì chạy rồi.”
Nếu để hắn ném thì bảo đảm chuẩn hơn nhiều.
Văn Đan Khê gật đầu ừm một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Trần Tín tiếp tục quan sát thần sắc của cô, nhìn mãi mà vẫn chẳng mò được tý manh mối nào. Trong lòng có hơi nóng nảy với thất vọng.
Được rồi, lúc mới biết Trịnh Mỹ Vân tới đây hắn rất sợ hai người đụng mặt nhau, nhưng nghe Hạ hắc tử nói gặp mặt cũng không sao, nữ nhân càng thích nhiều thì càng ghen nhiều. Hắn vừa nghe thì lòng cũng dao động. Lúc hắn nghe nói Trịnh Mỹ Vân tìm tới Văn Đan Khê thì lật đật chạy tới ngay, sợ cô chịu thiệt. Ai ngờ lại nghe thấy lời của Lý thẩm. Hắn nhất thời trợn tròn mắt, lỡ Văn Đan Khê nghi chuyện đó do hắn làm thì sao bây giờ?
Trần Tín vò đầu bứt tai, giật giật miệng, cuối cùng cắn răng một cái, khẽ giải thích: “Chuyện đó, không phải ta làm.”
Văn Đan Khê tưởng hắn đang nói tới chuyện con rắn, gật đầu nói: “Ta biết rồi, là lão Ngũ làm.”
Trần Tín cào tóc, chẳng biết làm sao đành hít một hơi, nói rõ hơn: “Không phải chuyện này, là…”
Văn Đan Khê thôi không bóp đậu đũa nữa, ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Mặt Trần Tín mất tự nhiên, ngập ngừng giây lát mới quyết định bất chấp, nói huỵch toẹt ra: “Là chuyện Trịnh Mỹ Vân không còn là cô nương, chuyện đó không phải ta làm.”
…
Văn Đan Khê vẫn giữ nguyên bộ dạng tỉnh rụi.
Trần Tín nhìn Văn Đan Khê khẩn trương, nơm nớp lo sợ cô không tin mình. Phải, lúc mới nghe ý tưởng của Hạ hắc tử, hắn thật lòng muốn cô ghen tuông giống mình, để cô hiểu được tâm trạng của mình. Nhưng lúc này hắn đổi ý rồi, hắn rất sợ cô hiểu lầm mình. Trịnh Mỹ Vân không còn trong sạch, mà cô ta lại từng bò lên giường hắn nữa, ai biết người ta sẽ nghĩ gì chứ?
Thật ra Văn Đan Khê muốn nói là, ta tin việc này không phải ngài làm. Nhưng suy đi xét lại chút chút, cô cũng muốn hắn nếm thử mùi bị người khác nghi ngờ. Nghĩ tới đây, cô bèn nghiêm mặt hùng hổ hỏi: “Ai chứng minh được không phải ngài làm chứ?”
Trần Tín vừa nghe lời này, hai mắt lập tức say sẩm, hắn hận không thể moi tim mình ra chứng minh cho cô thấy.
“Hôm đó cô ta vừa vào chưa bao lâu thì đã bị Hạ hắc tử phát hiện, đây là thật, cô không tin thì cứ hỏi hắn.”
Văn Đan Khê trầm mặt không lên tiếng.
Trần Tín gấp tới độ tháo mồ hôi đầu, luống cuống giải thích: “Thật sự không phải ta làm. Không phải…”
Văn Đan Khê thấy lửa cháy cũng đủ rồi, chậm rãi nói: “Ta tin không phải ngài làm.”
Tim Trần Tín bỗng nhẹ bẫng hệt như được tháo bớt một tảng đá to, hắn thở ra một hơi dài thật dài, nhìn cô cười ngốc.
Văn Đan Khê nghiêm mặt nói: “Sỡ dĩ ta tin ngài, một là vì tin tưởng nhân phẩm của ngài, chắc chắn sẽ không nói mập mờ lừa dối ta. Hai là dùng đầu óc để suy đoán, ngài và Trịnh Mỹ Vân quen biết nhau lâu rồi nhưng ngài lại không cưới cô ta, chuyện này chứng tỏ ngài thật sự không có ý với cô ta. Ba là ta nhận ra cô ta thuộc loại người gì, ta tin ánh mắt của ngài không tệ như vậy. Tổng hợp ba điều trên lại ta mới cho rằng ngài không làm chuyện đó.”
Trần Tín nghe cô phân tích xong thì cười tới sung sướng. Từ đầu tới chân như được ngâm trong thùng nước mát, mát lạnh dễ chịu, thoải mái không gì sánh được.
Thế nhưng, Văn Đan Khê không khen hắn một cách đơn giản thế, khen xong còn giáo dục cho một bài thấm thía: “Thế mới nói, dấm chua không thể ăn bậy bạ thường xuyên. Bằng không, người ăn khó chịu, mà người khác cũng khó chịu theo. Quá nhiều lần thì đối phương sẽ nghi ngài không tin ánh mắt và nhân phẩm của cô ấy! Ở trong mắt người nọ ngài lại thành kẻ lòng dạ hẹp hòi, không trưởng thành, làm việc gì cũng không chịu động não. Sau này có chuyện gì thì cũng chẳng còn ai tin tưởng ngài nữa.”
Trần Tín sửng sốt một giây, ngay sau đó ánh mắt hiện lên chút ảm đạm, cuối cùng thì biến sang dáng vẻ ra chiều suy tư.
Văn Đan Khê không chăm hắn nữa, xách rổ nhỏ đi vào nhà.
Trần Tín đứng thẫn thờ trong vườn rau, ngẫm lại lời cô thật kỹ. Hắn làm sai thật sao? Được rồi, lúc Văn Đan Khê vừa lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, trong lòng hắn đã rất khẩn trương suy sụp. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cô, thì lúc hắn ghen có phải cô cũng có cảm giác đó không? Mà hắn là một nam nhân, cô lại là một cô nương yếu đuối, khẳng định cô còn suy sụp hơn hắn rất nhiều…
Hắn sai thật rồi!
Trần Tín suy nghĩ lâu cực lâu, cuối cùng, hắn quyết định sau này phải học tin tưởng cô, còn phải học trưởng thành chững chạc…
Edit: Yunchan
Hạ hắc tử nhìn Văn Đan Khê với cái mặt đau khổ, sợ cô sẽ gặng hỏi tiếp, tới lúc đó hắn nên nói hay không đây? Nào ngờ Văn Đan Khê chỉ hỏi mỗi câu này thì dừng câu chuyện lại. Cười cười quay lưng bước qua vườn rau.
Hạ hắc tử ngây ra chốc lát, tranh thủ chuồn đi thật nhanh, hắn vừa đi vừa nghĩ, tẩu tử này đúng là khác xa những nữ tử khác. Gặp người khác thì nhất định sẽ lôi hắn lại hỏi cho rõ rồi.
Lý thẩm và Vương thẩm cũng xách rổ cười nói đi tới. Hiện tại Văn Đan Khê đã giao hết chuyện ở bếp cho hai người lo liệu, tay nghề nấu nướng của Tiền đầu bếp và Cao đầu bếp cũng đã nâng cao. Cô quyết định bàn giao lại chuyện bếp núc, bữa ăn thường ngày đều giao hết cho họ làm thay. Vì đang độ huấn luyện nên tài nấu nướng của những người này cũng nâng cao đáng kể. Hoàn toàn đối lập với trước đây, mọi người đều vô cùng hài lòng với kết quả này. Chưa kể bản thân Văn Đan Khê cũng cực kỳ thỏa mãn. Mỗi khi trông thấy ánh mắt cung kính của những binh lính, cô cảm giác việc mình lên núi là lựa chọn thật đúng đắn, ít nhất thì ở chung với những người từng làm thổ phỉ này cũng chẳng có tý áp lực nào.
Đợi hai người tới gần rồi, Văn Đan Khê vội vàng xếp suy nghĩ lại, vẫy vẫy tay với hai người.
Vương thẩm vừa cười vừa nói: “Văn đại phu, bọn ta tới hái rau.”
Lý thẩm vừa hái đậu đũa vừa thăm dò Văn Đan Khê, cuối cùng không nhịn nổi bèn lên tiếng buôn chuyện: “Văn đại phu, cô đừng nghĩ nhiều. Tướng quân với Trịnh Mỹ Vân thật sự chẳng có gì cả, toàn bộ là do cô ta đơn phương thôi.”
Văn Đan Khê cười mà không đáp, cô mặc kệ. Hai người bát tự không hợp, cô cũng không thèm ăn giấm chua bừa bãi như ai đó.
Lý thẩm thấy cô không nói lời nào thì cho là cô đang xấu hổ, bèn nói lảng qua chuyện bếp núc.
“Trịnh tướng quân tới đây coi như là khách, không biết nhà bếp có cần thêm thức ăn không?”
Văn Đan Khê ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Hắn tới đột xuất thì cũng giống như khách không mời mà tới, tiếp đãi không tốt cũng là chuyện đương nhiên. Nên giữ nguyên thức ăn thường ngày, rồi làm thêm hai con cá, chiên thêm ít tôm, rang ít thịt trai sông là được rồi.”
Hiện nay trên núi không dư dả gì, có thể tiết kiệm tới đâu thì tiết kiệm. Hai người gật đầu ghi nhớ rồi hái rau tiếp.
Ba người đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy một giọng nữ xa lạ kêu lên lảnh lót: “Này, người đằng trước, cô dắt ta đi tìm Văn Đan Khê nào đó đi, cô ta ở đây đúng không?”
Trước đây Vương thẩm đã từng gặp Trịnh Mỹ Vân nên vẫn còn chút ấn tượng với giọng nói the thé của cô ta, bà cau mày nói: “Sao Trịnh Mỹ Vân này tìm được tới đây thế?”
Chẳng biết người ta chỉ dẫn thế nào, cuối cùng Trịnh Mỹ Vân cũng đi về bên này. Văn Đan Khê nghiêng đầu nhìn sơ qua, cô gái này có vóc người cao gầy đẫy đà, mặc váy sa đỏ tươi, trên đầu cắm la liệt nhiều loại trâm cài và hoa lụa, mỗi lần bước đi lại kêu lên leng keng, eo thì hệt như cây liễu bị bão xô lật, hết ngả bên này lại nghiêng bên kia.
Trịnh Mỹ Vân cũng phát hiện ra Văn Đan Khê, cô ta liếc mắt đánh giá Văn Đan Khê một cái, lúc cô ta nhìn qua mặt Văn Đan Khê thì hơi nhíu mày, nhưng khi tầm mắt quét tới vóc dáng của Văn Đan Khê, đặc biệt là ngực thì trong mắt lại ánh lên vẻ khinh miệt. Hóa ra do Dịch Châu ở gần đất Hồ nên thẩm mỹ của mọi người cũng bị ảnh hưởng theo, ai cũng thích loại nữ nhân tay chân phì lũ, tướng tá thì khỏe mạnh thế này à. Ở vùng này loại như Văn Đan Khê này nhan nhản đầy chợ.
Văn Đan Khê nhướng mí mắt ra vẻ như không nhìn thấy, động tác hái rau chẳng dừng lại lấy một giây.
Trịnh Mỹ Vân dùng chiếc khăn tay nhỏ quạt gió, kênh kiệu hỏi: “Này, cô chính là Văn Đan Khê bị Chu gia từ hôn đấy à?”
Vừa mở miệng đã xoáy vào vết sẹo của người ta, loại người này không cần qua lại làm gì, nhờ đó Văn Đan Khê cũng biết đối phương thuộc đẳng cấp nào.
Văn Đan Khê đang tính cho đối phương một bài học thì Vương thẩm đã lớn giọng nạt: “Trịnh cô nương, Chu gia từ hôn vì trọng phú khinh bần, cô nương của bọn ta không sai. Còn cô, lần trước cô không bò được lên giường của Tướng quân bọn ta, sao giờ lại đuổi tới tận nhà người ta hả?”
Nói rồi bà còn cố ý thở dài một hơi: “Thật là thói đời ngày này, nhớ lại thế hệ của bọn ta trước đây làm sao có loại người như cô chứ?”
Văn Đan Khê cười thầm trong lòng, không ngờ tài mắng người của Vương thẩm cũng kiệt xuất quá thể.
Lý thẩm cũng đệm theo: “Còn phải nói à, người ta còn muốn bò thêm lần nữa ấy chứ.”
Trịnh Mỹ Vân không ngờ hai tặc bà tử này dám chống đối mình, thoắt cái mặt phồng lên hệt như gan lợn: “Ngươi, các ngươi là hai mụ đàn bà chanh chua! Coi ta có xé rách mồm các ngươi không!”
“Có giỏi thì cô xé đi, cô cho mình là ai hả, chờ cô bò được lên giường của Đại đương gia thì hẵn nổi điên với bọn ta.” Vương thẩm chẳng sợ sệt gì, trái lại còn ưỡn bụng bước lên, cấu véo hăm dọa cô ta.
Văn Đan Khê có hơi trố mắt, quả nhiên là được tôi luyện trong ổ thổ phỉ, ngay cả cách hăm dọa người cũng y chang. Cô cứ tưởng hai bên đâm chọt nhau vài câu là xong chuyện thôi chứ.
Mắt thấy ba người sắp choảng nhau tới nơi, Văn Đan Khê đang muốn gọi hai người Lý Vương quay lại, nào ngờ diễn biến lại đột ngột bẻ ngoặc, một con rắn trắng to đùng chẳng biết từ đâu bắn ra, bốp một tiếng nện lên cánh tay của Trịnh Mỹ Vân, Trịnh Mỹ Vân sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nhảy chồm lên ré to, bỏ chạy thục mạng. Con rắn kia bị ném tới choáng đầu, nằm im chốc lát mới từ từ bò đi.
Ba người đứng chết điếng tại chỗ, đợi con rắn bò đi xa mới tỉnh người lại. Lý thẩm nhìn chằm chằm vào cái bóng đang chạy xa của Trịnh Mỹ Vân, do dự thật lâu mới hạ giọng nói: “Văn đại phu, cô đừng trách ta suồng sã… Trịnh nương tử này e rằng không còn là cô nương nữa.”
“Hả?” Văn Đan Khê kinh ngạc, nhìn sơ qua thôi mà cũng nhận ra được sao? Nhưng cô ngẫm lại hình như ở cổ đại có vài phụ nữ có kinh nghiệm, có thể dựa theo dáng đi hoặc lông mày để đoán ra cô gái đó có phải là xử nữ hay không. Mặc dù cô hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện hỏi vấn đề nhạy cảm này.
Cô vội vàng sụp mắt đáp: “Vì thẩm muốn tốt cho ta, sao trách thẩm được.”
Lý thẩm cười cười, vuốt sơ tay áo theo thói quen, rồi xách rổ thức ăn lên nói: “Lão thân phải tìm cơ hội tiết lộ tin này cho Tướng quân, để ngài ấy không bị mắc lừa.”
Nói xong thì nối gót theo Vương thẩm, cả hai xách giỏ thức ăn đi ra ngoài.
Trong lòng Văn Đan Khê cũng không quá để tâm, một vì cô thấy quan hệ của cô với Trần Tín chưa tới nỗi phải ghen tuông. Hai vì cô nghĩ Trần Tín quen biết Trịnh Mỹ Vân không chỉ ngày một ngày hai, nếu thích cô ta thì hai người đã thành đôi sớm rồi, tội gì phải chờ tới hôm nay? Thứ ba, cô gái họ Trịnh này làm người ta thấy không có sức uy hiếp.
Cô vừa nghĩ ngợi vừa hái đậu đũa, hái được dăm ba ngọn thì quay vào nhà, nào ngờ vừa quay người lại đã đâm sầm vào Trần Tín. Văn Đan Khê ngẩn ra, hắn không ở sảnh tiếp khách mà tới đây làm gì?
Trần Tín nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng rực làm người ta không nén nổi ý muốn lảng tránh.
Văn Đan Khê bóp bóp đậu đũa, hỏi bâng quơ: “Con rắn kia là ngài ném sao?”
Trong mắt Trần Tín lóe lên tia hoang mang, sao cô không hỏi vấn đề khác? Hắn khẽ nhíu mày đáp ủ rủ: “Không phải, là lão Ngũ ném, hắn ném xong thì chạy rồi.”
Nếu để hắn ném thì bảo đảm chuẩn hơn nhiều.
Văn Đan Khê gật đầu ừm một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Trần Tín tiếp tục quan sát thần sắc của cô, nhìn mãi mà vẫn chẳng mò được tý manh mối nào. Trong lòng có hơi nóng nảy với thất vọng.
Được rồi, lúc mới biết Trịnh Mỹ Vân tới đây hắn rất sợ hai người đụng mặt nhau, nhưng nghe Hạ hắc tử nói gặp mặt cũng không sao, nữ nhân càng thích nhiều thì càng ghen nhiều. Hắn vừa nghe thì lòng cũng dao động. Lúc hắn nghe nói Trịnh Mỹ Vân tìm tới Văn Đan Khê thì lật đật chạy tới ngay, sợ cô chịu thiệt. Ai ngờ lại nghe thấy lời của Lý thẩm. Hắn nhất thời trợn tròn mắt, lỡ Văn Đan Khê nghi chuyện đó do hắn làm thì sao bây giờ?
Trần Tín vò đầu bứt tai, giật giật miệng, cuối cùng cắn răng một cái, khẽ giải thích: “Chuyện đó, không phải ta làm.”
Văn Đan Khê tưởng hắn đang nói tới chuyện con rắn, gật đầu nói: “Ta biết rồi, là lão Ngũ làm.”
Trần Tín cào tóc, chẳng biết làm sao đành hít một hơi, nói rõ hơn: “Không phải chuyện này, là…”
Văn Đan Khê thôi không bóp đậu đũa nữa, ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Mặt Trần Tín mất tự nhiên, ngập ngừng giây lát mới quyết định bất chấp, nói huỵch toẹt ra: “Là chuyện Trịnh Mỹ Vân không còn là cô nương, chuyện đó không phải ta làm.”
…
Văn Đan Khê vẫn giữ nguyên bộ dạng tỉnh rụi.
Trần Tín nhìn Văn Đan Khê khẩn trương, nơm nớp lo sợ cô không tin mình. Phải, lúc mới nghe ý tưởng của Hạ hắc tử, hắn thật lòng muốn cô ghen tuông giống mình, để cô hiểu được tâm trạng của mình. Nhưng lúc này hắn đổi ý rồi, hắn rất sợ cô hiểu lầm mình. Trịnh Mỹ Vân không còn trong sạch, mà cô ta lại từng bò lên giường hắn nữa, ai biết người ta sẽ nghĩ gì chứ?
Thật ra Văn Đan Khê muốn nói là, ta tin việc này không phải ngài làm. Nhưng suy đi xét lại chút chút, cô cũng muốn hắn nếm thử mùi bị người khác nghi ngờ. Nghĩ tới đây, cô bèn nghiêm mặt hùng hổ hỏi: “Ai chứng minh được không phải ngài làm chứ?”
Trần Tín vừa nghe lời này, hai mắt lập tức say sẩm, hắn hận không thể moi tim mình ra chứng minh cho cô thấy.
“Hôm đó cô ta vừa vào chưa bao lâu thì đã bị Hạ hắc tử phát hiện, đây là thật, cô không tin thì cứ hỏi hắn.”
Văn Đan Khê trầm mặt không lên tiếng.
Trần Tín gấp tới độ tháo mồ hôi đầu, luống cuống giải thích: “Thật sự không phải ta làm. Không phải…”
Văn Đan Khê thấy lửa cháy cũng đủ rồi, chậm rãi nói: “Ta tin không phải ngài làm.”
Tim Trần Tín bỗng nhẹ bẫng hệt như được tháo bớt một tảng đá to, hắn thở ra một hơi dài thật dài, nhìn cô cười ngốc.
Văn Đan Khê nghiêm mặt nói: “Sỡ dĩ ta tin ngài, một là vì tin tưởng nhân phẩm của ngài, chắc chắn sẽ không nói mập mờ lừa dối ta. Hai là dùng đầu óc để suy đoán, ngài và Trịnh Mỹ Vân quen biết nhau lâu rồi nhưng ngài lại không cưới cô ta, chuyện này chứng tỏ ngài thật sự không có ý với cô ta. Ba là ta nhận ra cô ta thuộc loại người gì, ta tin ánh mắt của ngài không tệ như vậy. Tổng hợp ba điều trên lại ta mới cho rằng ngài không làm chuyện đó.”
Trần Tín nghe cô phân tích xong thì cười tới sung sướng. Từ đầu tới chân như được ngâm trong thùng nước mát, mát lạnh dễ chịu, thoải mái không gì sánh được.
Thế nhưng, Văn Đan Khê không khen hắn một cách đơn giản thế, khen xong còn giáo dục cho một bài thấm thía: “Thế mới nói, dấm chua không thể ăn bậy bạ thường xuyên. Bằng không, người ăn khó chịu, mà người khác cũng khó chịu theo. Quá nhiều lần thì đối phương sẽ nghi ngài không tin ánh mắt và nhân phẩm của cô ấy! Ở trong mắt người nọ ngài lại thành kẻ lòng dạ hẹp hòi, không trưởng thành, làm việc gì cũng không chịu động não. Sau này có chuyện gì thì cũng chẳng còn ai tin tưởng ngài nữa.”
Trần Tín sửng sốt một giây, ngay sau đó ánh mắt hiện lên chút ảm đạm, cuối cùng thì biến sang dáng vẻ ra chiều suy tư.
Văn Đan Khê không chăm hắn nữa, xách rổ nhỏ đi vào nhà.
Trần Tín đứng thẫn thờ trong vườn rau, ngẫm lại lời cô thật kỹ. Hắn làm sai thật sao? Được rồi, lúc Văn Đan Khê vừa lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, trong lòng hắn đã rất khẩn trương suy sụp. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cô, thì lúc hắn ghen có phải cô cũng có cảm giác đó không? Mà hắn là một nam nhân, cô lại là một cô nương yếu đuối, khẳng định cô còn suy sụp hơn hắn rất nhiều…
Hắn sai thật rồi!
Trần Tín suy nghĩ lâu cực lâu, cuối cùng, hắn quyết định sau này phải học tin tưởng cô, còn phải học trưởng thành chững chạc…
Bình luận facebook