-
CHƯƠNG 26: KHÔNG THỂ KHỐNG CHẾ
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Huyền Diệp nhìn nàng, đã lâu không gặp nữ nhân này, bị dáng vẻ của nàng làm si mê.
Một cánh tay ôm hông của nàng, cạy ra hàm răng của nàng ra lần nữa, đột nhiên mà quyết tuyệt, càn quét xâm nhập thoả mãn, dần dần đi xuống hôn hít cổ, xuống chút nữa. . . .
Ban ngày ban mặt, mặc dù không người nào vây xem, thơm tho xinh đẹp như vậy nhưng hắn vẫn rất đúng mực, cuối cùng khắc chế.
Hắn buông nàng ra chống cằm lên trán nàng, nhắm mắt lại hít sâu: "Tối nay ở Vân Phù hiên chờ ta."
Hắn bảo nàng chờ hắn ở Vân Phù Hiên, nhưng chờ thật lâu, mãi cho đến đêm khuya vẫn chưa đến. Từ từ úp mặt trên mặt bàn ngủ, bị Nhữ Văn nhẹ nhàng lay tỉnh.
"Hoàng thượng tới sao?"
Nhữ Văn nhìn nàng hàm hồ nói: "Có thể quá bận rộn, mới vừa hồi cung khẳng định rất nhiều việc, tiểu thư không cần chờ nữa."
"Hắn sẽ không gạt ta, ta đợi tiếp."
"Tiểu thư còn chờ cái gì hả." Nàng hơi gấp, "Hoàng thượng có nhiều phi tử như vậy, hắn lại không chỉ để ý một mình người."
"Nhữ Văn!" Thanh Hoàn nhìn nàng, "Ta và ngươi ở trong cung, từng bước khó khăn, không nên nói những lời không may. Ta hiểu rõ ngươi từ nhỏ theo ta lớn lên, nhưng hôm nay chúng ta chỉ có thể dựa vào hắn, phải sống ở chỗ này cả đời, không thể phản kháng được. Nếu ngươi không thích nơi này, không đợi được hai mươi lăm tuổi mới đi ra ngoài, ta lập tức cầu xin hoàng thượng thả ngươi đi."
Nhữ Văn quỳ thẳng xuống, khóc rống nói: "Tiểu thư, ta chính vì lớn lên cùng người nên trong lòng mới khó chịu. Từ nhỏ người đã đối đãi ta giống như tiểu muội muội. Ta vẫn cho là người nên sống cuộc sống phóng túng, tự do thoải mái, không phải như hiện tại, không phải ở nơi này. Sẽ không vì một người con trai cả ngày hành hạ mình như thế. die.nd'an]le/quy'don Thật ra thì coi như không có người khác, không có nam nhân, tự chúng ta cũng có thể sống tốt. Người thích hắn như thế, nhưng nửa năm này, không có hắn người có thể sống với chính mình. Bây giờ cắt đứt, hiện tại khó chịu về sau sẽ không khó chịu nữa."
Nhữ Văn không có người yêu, nàng không hiểu, cái gì nàng cũng không hiểu.
Chỉ là Thanh Hoàn đại khái cũng hiểu rõ, hoàng thượng đã đi đến nơi của người khác rồi, không tới đây nữa.
Nhàn nhạt nói: "Nhữ Văn, ngươi không hiểu."
"Ta hiểu!" Nhữ Văn nói lớn tiếng, ngày trước cái gì Nhữ Văn cũng đều vì Thanh Hoàn làm, hôm nay không thể tiếp tục chịu đựng Thanh Hoàn như vậy nữa, "Tiểu thư, trong lòng người thật sự thích hoàng thượng sao? Lúc mới đầu, người yêu Diệp công tử, người nói hắn là nam nhân tốt nhất thiên hạ, có thể sống với người cả đời. Thân phận của hắn đổi thành hoàng đế, người vẫn nói thích hắn, nhưng thực sự người có thể xoá bỏ hình bóng của Diệp công tử sao? Tại sao khi đứng trước mặt hắn không thường gọi hắn là hoàng thượng, xưng là nô tì? Tại sao người chán ghét Nguyên quý nhân như vậy, không phải bởi vì nàng ta cũng là nữ nhân của hoàng thượng sao? Nàng ta và người cùng thích một người, người ghét cảm giác như thế. Tiểu thư người căn bản không thích hợp nơi này. Người có thể bỏ ra một năm, hai năm, ba năm, năm năm yêu hắn nhưng người không thể sẽ đem phần này yêu hắn cả đời! Có một số việc cả đời không thể thay đổi, chỉ biết lặp lại vô tận, lặp lại, rồi lại lặp lại, giống như hiện tại. Tính tình tiểu thư ta hiểu rõ, chỉ là người không đủ sức để làm chuyện này cả đời, tiểu thư, tỉnh ngộ đi."
Thanh Hoàn giương mắt nhìn Nhữ Văn, nàng không biết dùng từ nào mới có thể giải thích được. Nhữ văn còn hiểu nàng hơn cả mẫu thân nàng.
Nhữ Văn và mình giống nhau, thanh cao từ nhỏ, lớn lên phải cho gả cho người đàn ông tốt nhất, yêu mình nhất. nhưng trên đời, cái gì cũng có nhân quả cả.
"Nhữ Văn, trong lòng ta phản kháng, kêu cứu, cũng là tâm cam tình nguyện. Hắn muốn ta làm phi tử đủ tư cách, tuân thủ tốt quy củ, ta nguyện ý, ta điên rồi, chính là điên rồi, ta thích hắn, thích đến không thích mới thôi."
Nhữ Văn không nói thêm gì nữa, xoay người chạy đi. Có lẽ nàng cũng phát điên .
Trong cung giống như một thế giới nhỏ cách biệt với thế giới hiện tại, bất cứ chuyện gì cũng không thể dùng suy nghĩ bình thường phán định.
Trước kia tiểu thư là tiểu cô nương thiên chân hồn nhiên, không sợ trời không sợ đất, bao nhiêu nam tử theo đuổi yêu thích. Từ nhỏ nàng liền cho rằng Hoàn nhi tiểu thư nhất định sẽ tìm một người đàn ông nâng nàng trong lòng bàn tay còn hơn cả lão gia nâng viên ngọc quý, cưng chiều nàng, nói gì nghe lấy, yêu nàng cả đời, không xa rời nhau, mỗi ngày đều vui vẻ, phóng khoáng, không lo phiền não.
Bây giờ mỗi ngày đều thấy trầm mặc ít nói, vì một nam nhân có nhiều nữ nhân mà đau lòng vui vẻ sung sướng rơi lệ. Trong lòng càng ngày càng đau, cuối cùng đau không nhìn nổi, can đảm nói vô số lời với nàng. Kể cả trong lời nói chỉ là thương nàng nhất thời, cũng không thể nhịn không nói.
Bên này trong lòng Thanh Hoàn phức tạp khó nhịn. Nhữ Văn nói đúng, chỉ là nàng thích hắn, nàng rất thích hắn, thích đến mức có thể bỏ qua tất cả những điều kiện ngày trước.
Đã giờ tí nha đầu này vẫn chưa về, trong lòng cực kì lo lắng liền đi ra ngoài tìm.
Nàng trời sanh có chút mù đường, đường đi trong cung phức tạp, lại tối đen như mực rất nhanh bị lạc đường. Chỗ sâu trong núi giả, bất chợt có tiếng đom đóm ríu rít, yên tĩnh đến đáng sợ.
Bước chân từ từ di chuyển, dường như có tiếng nhỏ giọng của nam tử phát ra. Thanh Hoàn ghé đầu nhìn.
Một người con trai liều mạng dây dưa, phát ra âm thanh nam nữ trong mê loạn. Âm thanh dù vô cùng áp chế nhưng trong buổi tối an tĩnh, nghe cực kỳ rõ ràng.
di.en'da'nl;equưyd'on Chuyện như vậy sợ rằng mới bắt đầu, trước phải ẩn núp đi. Nàng không phải đứa trẻ không hiểu mấy cái này, chẳng qua cảm thấy cô gái trước mắt nàng nhìn rất quen.
Lặng lẽ đi tới nhìn kỹ lại, lại là. . . Phải . . Là ai, là ai, thế nhưng nàng không nghĩ ra.
Xong, tất cả hối hận lúc bị giáo huấn đều nuốt xuống hết rồi.
Dọc theo đường đi tập trung suy nghĩ người này là ai, tên là gì.
Vừa nhìn thấy Nhữ Văn lập tức kéo nàng hỏi: "Năm ngoái, năm ngoái, "
"Năm ngoái làm sao?"
"Năm ngoái sau Tết trung thu chúng ta nhìn thấy một phi tử mặc một thân y phục đỏ chót cứ hếch mặt lên, ngươi còn nói cực kỳ giống cô gái bán hương bên ngoài cửa Hoa Đào tự"
Nhữ Văn nhìn nàng: "Tiểu thư, người không sao chớ, thấy ác mộng sao? Còn mộng du hả?"
Thanh Hoàn ngón tay vòng tới vòng lui: "Hoa Đào tự, hoa đào tự, bán hương."
"A Tẩm."
"Phi tử này là ai ?"
"Ngọc tần?"
"Không biết xấu hổ!" Hoàn nhi trực tiếp vén tay áo lên, "Người nào sao! Trước mặt ta hoàng thượng còn đưa nàng một vòng ngọc, hiện tại đúng là không cần thể diện rồi."
Nhữ Văn che miệng của nàng: "Tiểu thư người điên rồi sao? Cái gì không — không biết xấu hổ vậy?"
Bàn về chỉnh người ai có thể so với nàng?
Hôm sau Kỵ phi nương nương ăn mặc thông suốt, đặc biệt dậy sớm thỉnh an hoàng thượng.
Huyền Diệp thấy nàng lập tức trong lòng chuẩn bị, hôm qua cũng không tính là hoàn toàn đến nơi của phi tử khác, tạm thời có việc gấp không nói với nàng.
Hôm nay nàng cười khanh khách, vẫn lễ phép như thế, cũng có chút không quen, có chút cảm nhận khác.
Ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng hướng về phía hắn.
"Hoàng thượng có chuyện sao?"
"Ái phi có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không thể nhìn ngươi sao?"
"Xem ra nàng rất rảnh rỗi."
"Cũng không thể coi là không có chuyện gì ." Nàng cười nhạt, "Nô tì muốn mượn một vật."
Quả nhiên có chuyện, hắn nhíu mày: "Cái gì?"
Thanh Hoàn cười ha ha đứng lên: "Hôn ngươi một cái."
"Hả?"
"Nguyện ý không?"
"Không muốn." Hắn nói, "Tại sao phải nguyện ý? Nàng chiếm tiện nghi của trẫm mấy lần rồi?"
Nàng cúi đầu cười lên: "Ừ. . . Vậy coi như á..., ta muốn đào của ngươi một cái vòng ngọc, vòng ngọc! Lúc trước ngươi có đưa cho người khác."
"Đào? Là yêu cầu thôi. Nhưng mà ở đây không có vòng ngọc, cũng có một đôi khuyên tai cực kì đẹp."
"Không cần." Nàng đạt được mục đích là được rồi.
Huyền Diệp lập tức xoay người rời đi, nữ nhân này đúng là không biết suy nghĩ!
Thanh Hoàn thấy hắn tức giận, nhanh chóng đuổi theo.
"Ta muốn ta muốn, vừa nói sai rồi, trong lòng rất muốn chỉ là miệng nói sai thôi."
Hắn cố làm như không nghe thấy lời của nàng, đi thẳng về phía trước, bước rất nhanh. Vì mang giày nên không thể cản nổi bước chân, tức giận ngồi một trên bậc thang không nói lời nào.
Phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo, quay người nghiêng đầu nhìn nàng một mình ngồi hờn dỗi.
Nàng tức giận như vậy, trong lòng lập tức xuất hiện cảm xúc khác thường.
"Có đi hay không?"
Chỉ nhìn thấy long bào người trước mắt. Nàng quệt mồm quay đầu không để ý tới hắn.
"Này mang theo đi, trẫm đi nếm thử một chút thịt viên mới làm."
Thanh Hoàn lập tức đứng dậy, bám vào cánh tay của hắn: "Ta còn muốn ăn rau cải mặn."
Huyền Diệp giữ chặt tay của nàng kéo nàng đi về phía trước: "Thanh Hoàn, nàng biết tội rồi sao?"
"Biết tội."
"Biết tội gì?"
"Không vâng thánh ý." Nàng trả lời rất dễ dàng.
Huyền Diệp nhìn nàng, ngón cái tăng lực, nhấn mu bàn tay nàng, cúi đầu kề vào lỗ tai nói: "Lâu như vậy nàng cũng không muốn ta?"
Thanh Hoàn nhất thời đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp: "Vậy. . . Ta. . . Ta có viết cho ngươi một phong thư."
Bộ dáng này của nàng thật sự quá đáng yêu, thư tình, thật là biện pháp tốt, viết cho hắn thư tình. Trong nháy mắt tha thứ nàng, không muốn truy cứu nữa.
Đi cùng với nàng, trừ bỏ khả năng ứng phó với nhu cầu khẩn cấp cơ bản còn cần phải nhanh chóng thực hiện điều đó. die/nda;nle'qu;ydo;n Thịt viên là thuận miệng nói, cho nên còn phải trốn nàng phân phó Ngự Thiện Phòng nhanh chóng làm rồi đưa tới ngay lập tức.
Cho nên ở Nam thư phòng, Huyền Diệp nghiêm túc đọc sách, một nữ nhân ngồi ở một bên, bắt chéo hai chân, vừa ăn mấy thứ linh tinh vừa đọc sách.
Hắn không thích mùi vị này, chỉ nếm thử một miếng không có khẩu vị.
"Công tử?"
Nàng lặng lẽ đến bên cạnh hắn, tay chà mực nước.
"Hôm qua ta nhìn thấy Ngọc tần nương nương."
"Cho nên?"
"Không có gì." Nàng nhịn một cái, cuối cùng vẫn hỏi: "Ngươi thích nàng sao?"
Những lời này đưa tới sự chú ý của hắn, Huyền Diệp ngẩng đầu, nàng chưa bao giờ đã hỏi về chuyện của nữ nhân khác.
"Nàng muốn nói gì?"
"Tối hôm nay nô tì phải bồi người."
"Tối hôm nay trẫm đã lật bảng hiệu người khác."
Thanh Hoàn nhìn hắn nhỏ giọng cười nói: "Vậy ngày mai."
Hắn vẫn như cũ, không mặn không nhạt nói: "Ngày mai trẫm không có ý định có người thị tẩm."
"Vậy thì ngày mai, còn có ngày kia, ta muốn đặt trước."
Tay hắn cầm sách nói: "Bây giờ là nàng là phi tử trong lãnh cung, năm nay không có cơ hội."
"Vậy thì sang năm cũng được, sang năm không được thì năm sau, dù sao vẫn còn rất nhiều năm đấy."
Khóe miệng nàng lộ vui vẻ, coi chuyện này là không sao cả.
"Vậy nàng cứ chờ đi, biểu hiện tốt thì nói không chừng lý nào đó sẽ có cơ hội, trẫm coi trọng nàng."
Thanh Hoàn gật đầu một cái: "Về sau nhất định sẽ biểu hiện tốt."
Mài mực xong sau nàng cúi người thi lễ: "Về sau nếu lại làm việc gì sai kính xin hoàng thượng tha thứ, phạt nhẹ, nô tì cáo lui trước."
Huyền Diệp tựa trên ghế rồng nhìn kỹ hành động của nàng, hoàn toàn không kịp phản ứng từng cử động của nữ nhân này ngày hôm nay rốt cuộc là ý gì.
Buổi tối Nhữ Văn nhìn thấy Thanh Hoàn mài đao soèn soẹt, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nàng cầm một thanh kiếm gỉ sét ở trên tảng đá mài, hơn nữa dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn.
"Tiểu thư, người thế này là muốn giết ai à?"
"Không có, tự vệ."
Nhữ Văn ngồi chồm hổm xuống nhìn nàng: "Trong cung này còn có người dám động ngươi?"
Thanh Hoàn nghiêm túc cọ xát: "Không có gì. Nhữ Văn, ta thấy ngươi nói đúng, dù sao trước mắt hoàng thượng không cần ta, trước tiêu sái, tự nhiên đi."
Tiểu thư nhà nàng trời sanh gan lớn, chẳng lẽ muốn tìm kiếm điều mới lạ.
"Tiểu thư muốn xuất cung hãy làm nũng với hoàng thượng, lấy thân báo đáp là được rồi, không thể cầm kiếm đổ máu a."
Thanh Hoàn nhìn nàng chằm chằm: "Lấy thân báo đáp cái gì, nói bậy! Ngươi càng ngày càng càn rỡ."
Nhữ Văn cười nói: "Tiểu thư, các ngươi lâu như vậy không gặp, như nào lại không để cho người thị tẩm đây."
"Nhữ Văn, ngươi mạnh khỏe kỳ quái, ngày hôm qua kêu khóc không để cho ta theo hắn cùng nhau, hôm nay lại lên cơn thần kinh gì thế?"
Nhữ Văn kéo tay Thanh Hoàn, khuyên nhủ nói: "Chả mấy khi tiểu thư tích cực như vậy, lôi kéo làm nũng hoàng thượng thì chuyện gì cũng có thể đồng ý, để chúng ta đi ra ngoài vài ngày cũng tốt. die.nda'nl;equ[ydo;n Trong cung ăn cũng chán, chơi cũng đã rồi, chúng ta đi ra ngoài phóng tính một phen."
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, kể cả ta làm nũng hắn cũng sẽ không giống trước kia nhân nhượng ta, lại nói gần đây hắn không có ý định cho ta đi cùng với hắn."
Thanh Hoàn tinh lực vô cùng tràn đầy, ăn xong cơm tối lại bắt đầu yên lặng mài kiếm.
Cho đến lúc Nhữ Văn kéo nàng, cà lăm nói: Nhanh lên. . . Nhanh đi nghênh đón hoàng thượng, hắn. . . Hắn sắp tới."
Nàng vội vàng thu kiếm, giấu trong chỗ sâu.
Trên người còn tung tóe bọt nước, dáng vẻ chật vật không chịu được như thế việc đầu tiên phải làm là đổi bộ y phục, thứ khác có thể không để ý, nhưng cái này là tiền đề, hình tượng nhất định không thể vứt bỏ trước mặt hắn.
Vội vàng chạy vào cửa, đi tới phòng ngủ, đóng cửa lại, cởi quần áo thật nhanh.
Động tác tủy ý như thế khiến nam nhân đang quan sát nàng trong phòng sợ hết hồn. Hiện tại trời còn ấm, bên trong mặc mỗi một bộ y phục, như vậy cởi một cái đi, cơ hồ chỉ còn sót áo lót.
Nữ nhân luống cuống mặc quần áo, sau lưng nam nhân đi tới một phát tháo ra.
Một động tác này khiến Thanh Hoàn hét lên một tiếng, sau đó chợt bị xoay người.
Đối diện cặp mắt, lông mày đang cười: "Làm cái gì vậy, muốn nghênh đón trẫm sao? Nàng có hình tượng gì trẫm còn không biết sao?"
Nói xong tay còn gỡ xuống mái tóc đang tán loạn dính trên mặt.
Không kịp trêu chọc nàng nữa bởi thân hình mềm mại cố gắng trốn tránh đã khiến hắn không thể suy nghĩ.
"Không được, hôm nay quá đột ngột, trước hết để cho ta mặc vào, rồi bắt đầu lại." .
Huyền Diệp ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, nữ nhân này có vấn đề sao? Muốn bắt đầu lại cái gì!
Vừa chạm vào, lửa nóng trong người không cách nào khống chế.
"Không được, không được, hôm nay chưa tắm, trên tay. . . ."
Lúc này sao còn quản được nhiều, trung gian xông đến Nhữ văn cũng không có ngăn trở hắn tới tính dồn.
Không hề có bất kỳ chuẩn bị, trực tiếp xâm lấn.
Rất lâu không có như vậy, cho nên bị đâm, đau ưỡn người.
Cong lên như vậy khiến cho hắn vào càng sâu hơn, máu huyết toàn thân dồn về một điểm, đột nhiên đánh thẳng vào. Lực đẩy như thế cảm thấy rất đau nhưng cũng rất kích thích, trống ngực đập dữ dội.
Tất cả phối hợp đến không chê vào đâu được thì đột nhiên rút ra.
Cúi đầu ngậm nụ hoa của nàng, từng bước một đi xuống, mút thỏa thích địa phương mềm mại nhất.
Đầu lưỡi kích thích khiến cho nàng toàn thân run rẩy, đợi đến khi tất cả đều ướt át, hoan nghênh hắn, lần nữa mạnh mẽ đi vào.
Duy nhất là bộc phát toàn bộ cảm xúc.
Hắn cực kỳ mệt mỏi.
Nàng nằm ở trước ngực, khẽ thở hổn hển.
Thanh Hoàn có chút lờ mờ phát giác ra, cả quá trình bị hắn khơi mào cùng một cuộc kích thích giống như trong mơ, đôi tay ôm hắn, không ai nói gì với ai.
Huyền Diệp nhìn nàng, đã lâu không gặp nữ nhân này, bị dáng vẻ của nàng làm si mê.
Một cánh tay ôm hông của nàng, cạy ra hàm răng của nàng ra lần nữa, đột nhiên mà quyết tuyệt, càn quét xâm nhập thoả mãn, dần dần đi xuống hôn hít cổ, xuống chút nữa. . . .
Ban ngày ban mặt, mặc dù không người nào vây xem, thơm tho xinh đẹp như vậy nhưng hắn vẫn rất đúng mực, cuối cùng khắc chế.
Hắn buông nàng ra chống cằm lên trán nàng, nhắm mắt lại hít sâu: "Tối nay ở Vân Phù hiên chờ ta."
Hắn bảo nàng chờ hắn ở Vân Phù Hiên, nhưng chờ thật lâu, mãi cho đến đêm khuya vẫn chưa đến. Từ từ úp mặt trên mặt bàn ngủ, bị Nhữ Văn nhẹ nhàng lay tỉnh.
"Hoàng thượng tới sao?"
Nhữ Văn nhìn nàng hàm hồ nói: "Có thể quá bận rộn, mới vừa hồi cung khẳng định rất nhiều việc, tiểu thư không cần chờ nữa."
"Hắn sẽ không gạt ta, ta đợi tiếp."
"Tiểu thư còn chờ cái gì hả." Nàng hơi gấp, "Hoàng thượng có nhiều phi tử như vậy, hắn lại không chỉ để ý một mình người."
"Nhữ Văn!" Thanh Hoàn nhìn nàng, "Ta và ngươi ở trong cung, từng bước khó khăn, không nên nói những lời không may. Ta hiểu rõ ngươi từ nhỏ theo ta lớn lên, nhưng hôm nay chúng ta chỉ có thể dựa vào hắn, phải sống ở chỗ này cả đời, không thể phản kháng được. Nếu ngươi không thích nơi này, không đợi được hai mươi lăm tuổi mới đi ra ngoài, ta lập tức cầu xin hoàng thượng thả ngươi đi."
Nhữ Văn quỳ thẳng xuống, khóc rống nói: "Tiểu thư, ta chính vì lớn lên cùng người nên trong lòng mới khó chịu. Từ nhỏ người đã đối đãi ta giống như tiểu muội muội. Ta vẫn cho là người nên sống cuộc sống phóng túng, tự do thoải mái, không phải như hiện tại, không phải ở nơi này. Sẽ không vì một người con trai cả ngày hành hạ mình như thế. die.nd'an]le/quy'don Thật ra thì coi như không có người khác, không có nam nhân, tự chúng ta cũng có thể sống tốt. Người thích hắn như thế, nhưng nửa năm này, không có hắn người có thể sống với chính mình. Bây giờ cắt đứt, hiện tại khó chịu về sau sẽ không khó chịu nữa."
Nhữ Văn không có người yêu, nàng không hiểu, cái gì nàng cũng không hiểu.
Chỉ là Thanh Hoàn đại khái cũng hiểu rõ, hoàng thượng đã đi đến nơi của người khác rồi, không tới đây nữa.
Nhàn nhạt nói: "Nhữ Văn, ngươi không hiểu."
"Ta hiểu!" Nhữ Văn nói lớn tiếng, ngày trước cái gì Nhữ Văn cũng đều vì Thanh Hoàn làm, hôm nay không thể tiếp tục chịu đựng Thanh Hoàn như vậy nữa, "Tiểu thư, trong lòng người thật sự thích hoàng thượng sao? Lúc mới đầu, người yêu Diệp công tử, người nói hắn là nam nhân tốt nhất thiên hạ, có thể sống với người cả đời. Thân phận của hắn đổi thành hoàng đế, người vẫn nói thích hắn, nhưng thực sự người có thể xoá bỏ hình bóng của Diệp công tử sao? Tại sao khi đứng trước mặt hắn không thường gọi hắn là hoàng thượng, xưng là nô tì? Tại sao người chán ghét Nguyên quý nhân như vậy, không phải bởi vì nàng ta cũng là nữ nhân của hoàng thượng sao? Nàng ta và người cùng thích một người, người ghét cảm giác như thế. Tiểu thư người căn bản không thích hợp nơi này. Người có thể bỏ ra một năm, hai năm, ba năm, năm năm yêu hắn nhưng người không thể sẽ đem phần này yêu hắn cả đời! Có một số việc cả đời không thể thay đổi, chỉ biết lặp lại vô tận, lặp lại, rồi lại lặp lại, giống như hiện tại. Tính tình tiểu thư ta hiểu rõ, chỉ là người không đủ sức để làm chuyện này cả đời, tiểu thư, tỉnh ngộ đi."
Thanh Hoàn giương mắt nhìn Nhữ Văn, nàng không biết dùng từ nào mới có thể giải thích được. Nhữ văn còn hiểu nàng hơn cả mẫu thân nàng.
Nhữ Văn và mình giống nhau, thanh cao từ nhỏ, lớn lên phải cho gả cho người đàn ông tốt nhất, yêu mình nhất. nhưng trên đời, cái gì cũng có nhân quả cả.
"Nhữ Văn, trong lòng ta phản kháng, kêu cứu, cũng là tâm cam tình nguyện. Hắn muốn ta làm phi tử đủ tư cách, tuân thủ tốt quy củ, ta nguyện ý, ta điên rồi, chính là điên rồi, ta thích hắn, thích đến không thích mới thôi."
Nhữ Văn không nói thêm gì nữa, xoay người chạy đi. Có lẽ nàng cũng phát điên .
Trong cung giống như một thế giới nhỏ cách biệt với thế giới hiện tại, bất cứ chuyện gì cũng không thể dùng suy nghĩ bình thường phán định.
Trước kia tiểu thư là tiểu cô nương thiên chân hồn nhiên, không sợ trời không sợ đất, bao nhiêu nam tử theo đuổi yêu thích. Từ nhỏ nàng liền cho rằng Hoàn nhi tiểu thư nhất định sẽ tìm một người đàn ông nâng nàng trong lòng bàn tay còn hơn cả lão gia nâng viên ngọc quý, cưng chiều nàng, nói gì nghe lấy, yêu nàng cả đời, không xa rời nhau, mỗi ngày đều vui vẻ, phóng khoáng, không lo phiền não.
Bây giờ mỗi ngày đều thấy trầm mặc ít nói, vì một nam nhân có nhiều nữ nhân mà đau lòng vui vẻ sung sướng rơi lệ. Trong lòng càng ngày càng đau, cuối cùng đau không nhìn nổi, can đảm nói vô số lời với nàng. Kể cả trong lời nói chỉ là thương nàng nhất thời, cũng không thể nhịn không nói.
Bên này trong lòng Thanh Hoàn phức tạp khó nhịn. Nhữ Văn nói đúng, chỉ là nàng thích hắn, nàng rất thích hắn, thích đến mức có thể bỏ qua tất cả những điều kiện ngày trước.
Đã giờ tí nha đầu này vẫn chưa về, trong lòng cực kì lo lắng liền đi ra ngoài tìm.
Nàng trời sanh có chút mù đường, đường đi trong cung phức tạp, lại tối đen như mực rất nhanh bị lạc đường. Chỗ sâu trong núi giả, bất chợt có tiếng đom đóm ríu rít, yên tĩnh đến đáng sợ.
Bước chân từ từ di chuyển, dường như có tiếng nhỏ giọng của nam tử phát ra. Thanh Hoàn ghé đầu nhìn.
Một người con trai liều mạng dây dưa, phát ra âm thanh nam nữ trong mê loạn. Âm thanh dù vô cùng áp chế nhưng trong buổi tối an tĩnh, nghe cực kỳ rõ ràng.
di.en'da'nl;equưyd'on Chuyện như vậy sợ rằng mới bắt đầu, trước phải ẩn núp đi. Nàng không phải đứa trẻ không hiểu mấy cái này, chẳng qua cảm thấy cô gái trước mắt nàng nhìn rất quen.
Lặng lẽ đi tới nhìn kỹ lại, lại là. . . Phải . . Là ai, là ai, thế nhưng nàng không nghĩ ra.
Xong, tất cả hối hận lúc bị giáo huấn đều nuốt xuống hết rồi.
Dọc theo đường đi tập trung suy nghĩ người này là ai, tên là gì.
Vừa nhìn thấy Nhữ Văn lập tức kéo nàng hỏi: "Năm ngoái, năm ngoái, "
"Năm ngoái làm sao?"
"Năm ngoái sau Tết trung thu chúng ta nhìn thấy một phi tử mặc một thân y phục đỏ chót cứ hếch mặt lên, ngươi còn nói cực kỳ giống cô gái bán hương bên ngoài cửa Hoa Đào tự"
Nhữ Văn nhìn nàng: "Tiểu thư, người không sao chớ, thấy ác mộng sao? Còn mộng du hả?"
Thanh Hoàn ngón tay vòng tới vòng lui: "Hoa Đào tự, hoa đào tự, bán hương."
"A Tẩm."
"Phi tử này là ai ?"
"Ngọc tần?"
"Không biết xấu hổ!" Hoàn nhi trực tiếp vén tay áo lên, "Người nào sao! Trước mặt ta hoàng thượng còn đưa nàng một vòng ngọc, hiện tại đúng là không cần thể diện rồi."
Nhữ Văn che miệng của nàng: "Tiểu thư người điên rồi sao? Cái gì không — không biết xấu hổ vậy?"
Bàn về chỉnh người ai có thể so với nàng?
Hôm sau Kỵ phi nương nương ăn mặc thông suốt, đặc biệt dậy sớm thỉnh an hoàng thượng.
Huyền Diệp thấy nàng lập tức trong lòng chuẩn bị, hôm qua cũng không tính là hoàn toàn đến nơi của phi tử khác, tạm thời có việc gấp không nói với nàng.
Hôm nay nàng cười khanh khách, vẫn lễ phép như thế, cũng có chút không quen, có chút cảm nhận khác.
Ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng hướng về phía hắn.
"Hoàng thượng có chuyện sao?"
"Ái phi có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không thể nhìn ngươi sao?"
"Xem ra nàng rất rảnh rỗi."
"Cũng không thể coi là không có chuyện gì ." Nàng cười nhạt, "Nô tì muốn mượn một vật."
Quả nhiên có chuyện, hắn nhíu mày: "Cái gì?"
Thanh Hoàn cười ha ha đứng lên: "Hôn ngươi một cái."
"Hả?"
"Nguyện ý không?"
"Không muốn." Hắn nói, "Tại sao phải nguyện ý? Nàng chiếm tiện nghi của trẫm mấy lần rồi?"
Nàng cúi đầu cười lên: "Ừ. . . Vậy coi như á..., ta muốn đào của ngươi một cái vòng ngọc, vòng ngọc! Lúc trước ngươi có đưa cho người khác."
"Đào? Là yêu cầu thôi. Nhưng mà ở đây không có vòng ngọc, cũng có một đôi khuyên tai cực kì đẹp."
"Không cần." Nàng đạt được mục đích là được rồi.
Huyền Diệp lập tức xoay người rời đi, nữ nhân này đúng là không biết suy nghĩ!
Thanh Hoàn thấy hắn tức giận, nhanh chóng đuổi theo.
"Ta muốn ta muốn, vừa nói sai rồi, trong lòng rất muốn chỉ là miệng nói sai thôi."
Hắn cố làm như không nghe thấy lời của nàng, đi thẳng về phía trước, bước rất nhanh. Vì mang giày nên không thể cản nổi bước chân, tức giận ngồi một trên bậc thang không nói lời nào.
Phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo, quay người nghiêng đầu nhìn nàng một mình ngồi hờn dỗi.
Nàng tức giận như vậy, trong lòng lập tức xuất hiện cảm xúc khác thường.
"Có đi hay không?"
Chỉ nhìn thấy long bào người trước mắt. Nàng quệt mồm quay đầu không để ý tới hắn.
"Này mang theo đi, trẫm đi nếm thử một chút thịt viên mới làm."
Thanh Hoàn lập tức đứng dậy, bám vào cánh tay của hắn: "Ta còn muốn ăn rau cải mặn."
Huyền Diệp giữ chặt tay của nàng kéo nàng đi về phía trước: "Thanh Hoàn, nàng biết tội rồi sao?"
"Biết tội."
"Biết tội gì?"
"Không vâng thánh ý." Nàng trả lời rất dễ dàng.
Huyền Diệp nhìn nàng, ngón cái tăng lực, nhấn mu bàn tay nàng, cúi đầu kề vào lỗ tai nói: "Lâu như vậy nàng cũng không muốn ta?"
Thanh Hoàn nhất thời đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp: "Vậy. . . Ta. . . Ta có viết cho ngươi một phong thư."
Bộ dáng này của nàng thật sự quá đáng yêu, thư tình, thật là biện pháp tốt, viết cho hắn thư tình. Trong nháy mắt tha thứ nàng, không muốn truy cứu nữa.
Đi cùng với nàng, trừ bỏ khả năng ứng phó với nhu cầu khẩn cấp cơ bản còn cần phải nhanh chóng thực hiện điều đó. die/nda;nle'qu;ydo;n Thịt viên là thuận miệng nói, cho nên còn phải trốn nàng phân phó Ngự Thiện Phòng nhanh chóng làm rồi đưa tới ngay lập tức.
Cho nên ở Nam thư phòng, Huyền Diệp nghiêm túc đọc sách, một nữ nhân ngồi ở một bên, bắt chéo hai chân, vừa ăn mấy thứ linh tinh vừa đọc sách.
Hắn không thích mùi vị này, chỉ nếm thử một miếng không có khẩu vị.
"Công tử?"
Nàng lặng lẽ đến bên cạnh hắn, tay chà mực nước.
"Hôm qua ta nhìn thấy Ngọc tần nương nương."
"Cho nên?"
"Không có gì." Nàng nhịn một cái, cuối cùng vẫn hỏi: "Ngươi thích nàng sao?"
Những lời này đưa tới sự chú ý của hắn, Huyền Diệp ngẩng đầu, nàng chưa bao giờ đã hỏi về chuyện của nữ nhân khác.
"Nàng muốn nói gì?"
"Tối hôm nay nô tì phải bồi người."
"Tối hôm nay trẫm đã lật bảng hiệu người khác."
Thanh Hoàn nhìn hắn nhỏ giọng cười nói: "Vậy ngày mai."
Hắn vẫn như cũ, không mặn không nhạt nói: "Ngày mai trẫm không có ý định có người thị tẩm."
"Vậy thì ngày mai, còn có ngày kia, ta muốn đặt trước."
Tay hắn cầm sách nói: "Bây giờ là nàng là phi tử trong lãnh cung, năm nay không có cơ hội."
"Vậy thì sang năm cũng được, sang năm không được thì năm sau, dù sao vẫn còn rất nhiều năm đấy."
Khóe miệng nàng lộ vui vẻ, coi chuyện này là không sao cả.
"Vậy nàng cứ chờ đi, biểu hiện tốt thì nói không chừng lý nào đó sẽ có cơ hội, trẫm coi trọng nàng."
Thanh Hoàn gật đầu một cái: "Về sau nhất định sẽ biểu hiện tốt."
Mài mực xong sau nàng cúi người thi lễ: "Về sau nếu lại làm việc gì sai kính xin hoàng thượng tha thứ, phạt nhẹ, nô tì cáo lui trước."
Huyền Diệp tựa trên ghế rồng nhìn kỹ hành động của nàng, hoàn toàn không kịp phản ứng từng cử động của nữ nhân này ngày hôm nay rốt cuộc là ý gì.
Buổi tối Nhữ Văn nhìn thấy Thanh Hoàn mài đao soèn soẹt, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nàng cầm một thanh kiếm gỉ sét ở trên tảng đá mài, hơn nữa dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn.
"Tiểu thư, người thế này là muốn giết ai à?"
"Không có, tự vệ."
Nhữ Văn ngồi chồm hổm xuống nhìn nàng: "Trong cung này còn có người dám động ngươi?"
Thanh Hoàn nghiêm túc cọ xát: "Không có gì. Nhữ Văn, ta thấy ngươi nói đúng, dù sao trước mắt hoàng thượng không cần ta, trước tiêu sái, tự nhiên đi."
Tiểu thư nhà nàng trời sanh gan lớn, chẳng lẽ muốn tìm kiếm điều mới lạ.
"Tiểu thư muốn xuất cung hãy làm nũng với hoàng thượng, lấy thân báo đáp là được rồi, không thể cầm kiếm đổ máu a."
Thanh Hoàn nhìn nàng chằm chằm: "Lấy thân báo đáp cái gì, nói bậy! Ngươi càng ngày càng càn rỡ."
Nhữ Văn cười nói: "Tiểu thư, các ngươi lâu như vậy không gặp, như nào lại không để cho người thị tẩm đây."
"Nhữ Văn, ngươi mạnh khỏe kỳ quái, ngày hôm qua kêu khóc không để cho ta theo hắn cùng nhau, hôm nay lại lên cơn thần kinh gì thế?"
Nhữ Văn kéo tay Thanh Hoàn, khuyên nhủ nói: "Chả mấy khi tiểu thư tích cực như vậy, lôi kéo làm nũng hoàng thượng thì chuyện gì cũng có thể đồng ý, để chúng ta đi ra ngoài vài ngày cũng tốt. die.nda'nl;equ[ydo;n Trong cung ăn cũng chán, chơi cũng đã rồi, chúng ta đi ra ngoài phóng tính một phen."
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, kể cả ta làm nũng hắn cũng sẽ không giống trước kia nhân nhượng ta, lại nói gần đây hắn không có ý định cho ta đi cùng với hắn."
Thanh Hoàn tinh lực vô cùng tràn đầy, ăn xong cơm tối lại bắt đầu yên lặng mài kiếm.
Cho đến lúc Nhữ Văn kéo nàng, cà lăm nói: Nhanh lên. . . Nhanh đi nghênh đón hoàng thượng, hắn. . . Hắn sắp tới."
Nàng vội vàng thu kiếm, giấu trong chỗ sâu.
Trên người còn tung tóe bọt nước, dáng vẻ chật vật không chịu được như thế việc đầu tiên phải làm là đổi bộ y phục, thứ khác có thể không để ý, nhưng cái này là tiền đề, hình tượng nhất định không thể vứt bỏ trước mặt hắn.
Vội vàng chạy vào cửa, đi tới phòng ngủ, đóng cửa lại, cởi quần áo thật nhanh.
Động tác tủy ý như thế khiến nam nhân đang quan sát nàng trong phòng sợ hết hồn. Hiện tại trời còn ấm, bên trong mặc mỗi một bộ y phục, như vậy cởi một cái đi, cơ hồ chỉ còn sót áo lót.
Nữ nhân luống cuống mặc quần áo, sau lưng nam nhân đi tới một phát tháo ra.
Một động tác này khiến Thanh Hoàn hét lên một tiếng, sau đó chợt bị xoay người.
Đối diện cặp mắt, lông mày đang cười: "Làm cái gì vậy, muốn nghênh đón trẫm sao? Nàng có hình tượng gì trẫm còn không biết sao?"
Nói xong tay còn gỡ xuống mái tóc đang tán loạn dính trên mặt.
Không kịp trêu chọc nàng nữa bởi thân hình mềm mại cố gắng trốn tránh đã khiến hắn không thể suy nghĩ.
"Không được, hôm nay quá đột ngột, trước hết để cho ta mặc vào, rồi bắt đầu lại." .
Huyền Diệp ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, nữ nhân này có vấn đề sao? Muốn bắt đầu lại cái gì!
Vừa chạm vào, lửa nóng trong người không cách nào khống chế.
"Không được, không được, hôm nay chưa tắm, trên tay. . . ."
Lúc này sao còn quản được nhiều, trung gian xông đến Nhữ văn cũng không có ngăn trở hắn tới tính dồn.
Không hề có bất kỳ chuẩn bị, trực tiếp xâm lấn.
Rất lâu không có như vậy, cho nên bị đâm, đau ưỡn người.
Cong lên như vậy khiến cho hắn vào càng sâu hơn, máu huyết toàn thân dồn về một điểm, đột nhiên đánh thẳng vào. Lực đẩy như thế cảm thấy rất đau nhưng cũng rất kích thích, trống ngực đập dữ dội.
Tất cả phối hợp đến không chê vào đâu được thì đột nhiên rút ra.
Cúi đầu ngậm nụ hoa của nàng, từng bước một đi xuống, mút thỏa thích địa phương mềm mại nhất.
Đầu lưỡi kích thích khiến cho nàng toàn thân run rẩy, đợi đến khi tất cả đều ướt át, hoan nghênh hắn, lần nữa mạnh mẽ đi vào.
Duy nhất là bộc phát toàn bộ cảm xúc.
Hắn cực kỳ mệt mỏi.
Nàng nằm ở trước ngực, khẽ thở hổn hển.
Thanh Hoàn có chút lờ mờ phát giác ra, cả quá trình bị hắn khơi mào cùng một cuộc kích thích giống như trong mơ, đôi tay ôm hắn, không ai nói gì với ai.