-
CHƯƠNG 29: TRÔI QUA
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Thật ra thì trong lòng Thanh Hoàn không hẳn là vui, hoàng thượng càng tốt với nàng thì nàng càng khổ sở.
Mở miệng liền hỏi: "Bởi vì ta mang thai cho nên ngươi mới thả ta ra ngoài, không truy cứu chuyện trước kia sao?"
Huyền Diệp đang dùng khăn lông ướt lau tay cho nàng, hắn biết nàng phải lấy được đáp án gì, nhưng hắn không muốn cho nàng đáp án.
"Đúng vậy, nếu không với lỗi này của nàng thì tại sao trẫm thả được?"
Nàng gần đây cực kỳ nhạy cảm, nghe được câu này không tiếp tục đáp lời.
Hắn biết trong lòng nàng không vui, không chấp nhận được lỗi lầm nào cũng chán không muốn nói ra những lời khác. Ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.
Ánh mắt của nàng nhìn hắn: "Cũng sẽ không mang thai, không nên quá hi vọng."
Bởi vì nàng lại điên khùng nên lúc này nổi giận không tốt, hôn một cái lên trán của nàng không lên tiếng rời đi.
Buổi sáng hôm sau thái y đã chờ ở ngoài từ sớm, nàng vừa tỉnh lại mặc quần áo tử tế rồi tới bắt mạch.
Nàng cảm thấy rất may mắn, ngộ nhỡ mang thai thật... Hai vị thái y tới, nhìn nét mặt bọn họ, trên căn bản có thể phán định tình huống. Huyền Diệp vừa hạ triều trực tiếp đến đây, thái y vô cùng bi thống nói cho hắn biết sự thật này.
Thanh Hoàn không để ý tâm tình mình như thế nào, theo dõi sắc mặt của hắn. Là thất vọng lại khó chịu. Ngay cả an ủi nàng cũng có chút qua loa. Nàng cái gì cũng không muốn nói, cũng không muốn hỏi. Chỉ cảm thấy rơi vào hầm băng vạn trượng, lạnh lẽo đáng sợ.
"Ta vẫn tiếp tục quỳ vậy, còn có mười ngày nữa."
"Thanh Hoàn!" Ánh mắt hắn sắc sảo nhìn thẳng nàng: "Ngươi có vẻ rất rõ?"
Nàng nhìn hắn: "Cái gì?"
"Cái gì?" Hắn hỏi ngược lại: "Miệng ngươi lúc nào cũng nói yêu trẫm, vậy hành động này là sao? Ngươi yêu trẫm như vậy sao?"
Những lời này giống như là trực tiếp đánh trúng nàng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa toàn thân lạnh cả người, hốc mắt mơ hồ, nước mắt trực tiếp chảy xuống, rơi không ngừng.
Nàng lại cười. Cuối cùng nhắm mắt lại xoay người muốn rời khỏi, lại bị kéo về.
Ánh mắt hắn bốc lửa nhìn nàng: "Ngươi nói cho ta biết! Ngươi đến rốt cuộc đã làm cái gì? ! Tại sao ngươi phải làm như vậy! Tại sao!"
Cánh tay bị móng tay hắn đâm vào rất đau, nàng giống như cảm thấy mình đang dần chết đi, không còn sức đứng thẳng. Duy nhất có thể lấy làm chính là tìm nơi dựa vào, tiến lên ôm sát hắn.
Khi tất cả đều trở nên không chịu nổi thì hôn mê bất tỉnh, mở mắt nhìn thấy Ôn quý phi đang ho khẽ nhìn nàng.
"Hoàn nhi? Tỉnh chưa? Đừng trách ta ho khan đánh thức ngươi, trên người còn khó chịu không ?"
Thanh Hoàn diện mạo tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
"Hoàng thượng chỉ nói ngươi mấy câu, không nên thương tâm, hắn sủng ngươi nhất, nói lời nặng như vậy chắc chắn trong lòng rất đau khổ, đừng lên ghi hận hắn."
Nàng không nói gì yên lặng ngẩn người, mở mắt cũng cảm thấy mệt, lại ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt lần nữa thì hỏi thăm cung nữ hầu hạ nàng ở Thục Cẩn cung: "Nhữ Văn đâu?"
Nữ hài tử kia nói: "Bẩm Hoàn đáp ứng, Nhữ Văn cô nương bị hoàng thượng cấm túc một năm, bây giờ đang ở Tịnh Thục cung."
Nàng dùng sức đứng dậy, toàn thân tê tê không chịu nổi. Cung nữ khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng Thanh Hoàn vẫn cố đi.
Gió lạnh bên ngoài lạnh lẽo, cạo rát cả mặt.
Lúc trở về Nhữ Văn thấy dáng vẻ gầy yếu của nàng, khóc rống không thôi. Hai người giống như đồng sanh cộng tử, ôm nhau khóc lên.
Không có phong hào phi tử, tất cả quy cách đều giảm bớt.
Hai ngày này thức ăn còn không ngon bằng đồ ăn của nha hoàn trong phủ có trước kia trong phủ. Nhữ Văn nhìn thấy tiểu thư nhà nàng ăn hết miếng này đến miếng khác, úp mặt trên mặt bàn nức nở.
Nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, coi như đi tới hoàng cung này cũng là địa vị tôn sùng, chưa từng bị đối xử như vậy. die/nd;an'le'q;uyd;on Mình thì không sao, nhưng Thanh Hoàn lớn lên không gặp qua chuyện như vậy, trong lòng khó chịu, lập tức đứng dậy ra cửa muốn lý luận. Ra cửa vừa đúng gặp thái giám trong cung Ôn quý phi tới.
"Ơ, Nhữ Văn cô nương, bây giờ định đi đâu?"
Nàng khóc đỏ mắt: "Nương nương của ta thân thể không tốt, ăn không quen thức ăn mang đến, ta muốn đi Ngự Thiện Phòng lấy vài thứ."
Thái giám ngăn lại: "Cô nương cũng không nên kích động, ngài bị hoàng thượng cấm túc, ra cửa chính là cãi thánh chỉ, sẽ bị rơi đầu . Hôm nay ta đi tới là mời Hoàn đáp ứng ra ngoài dự tiệc, Ôn quý phi mời các vị nương nương, lập tức bắt đầu, nhanh đi thông báo thôi."
Thanh Hoàn không muốn đi chút nào, chỉ là hoàng cung này trừ Ôn quý phi ước chừng không có ai tốt với nàng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn mặc quần áo tử tế một mình theo hắn đi.
Mặc dù địa vị không cao nhưng Ôn quý phi vẫn khách khí lễ nhượng với nàng như cũ.
Nàng thường ngày cũng quen không có quy củ, hôm nay theo thói quen, an vị ở một bên chẳng quan tâm.
Trong lòng Ngọc tần đã sớm nghĩ ra lời nói độc ác, lập tức mở miệng nói chuyện: "Hoàn đáp ứng dám ngồi ở đây thật có phong thái Kỵ phi nương nương trước đây nha."
Người khác nói không sao nàng nói, Thanh Hoàn quyết định phản bác lại.
"Ngọc tần, địa vị gì đó không quan trọng, coi như cung nữ thì như thế nào? Ngươi mang thai, hoàng thượng đối với ngươi không tồi, hiện tại cười trang điểm xinh đẹp, nhưng ngươi cảm thấy làm bộ làm tịch như vậy thì tốt hơn sao?"
Ngọc tần nhất thời đỏ mặt, lập tức đứng lên: "Giọng điệu Hoàn đáp ứng thật lớn nha! Ngươi thấy bổn cung không hành lễ chính là dĩ hạ phạm thượng, theo quy củ thì phải bị đánh gậy!"
Thanh Hoàn cười lên: "Ngươi thật là khôi hài, ta phạm vào ngươi thì như thế nào?"
Ôn quý phi lúc này ngăn trở: "Được rồi, ầm ĩ cái gì, Hoàn đáp ứng không hành lễ là được hoàng thượng ân chuẩn, hoàng thượng nếu không nói thu hồi vậy thì có thể miễn đi lễ nghi."
Thanh Hoàn đúng lý không tha người: "Ngọc tần, trong bụng ngươi đứa bé là vô tội, nhưng ỷ vào đứa nhỏ trong bụng ở trước mặt ta làm mưa làm gió ngươi cảm thấy vinh quang vô hạn sao?"
"Hoàn đáp ứng!" Nàng giận dữ kêu chói tai: "Vài ngày trước bị ngươi bắt nạt, ngươi chức cao ta không dám nhiều lời, hoàng thượng đã giáo huấn ngươi, thế nào, cũng bởi vì chính đứa bé của mình không có nên ghen ghét ta sao?"
Thanh Hoàn nhìn nàng cười ha ha: "Trên đời này có lẽ người khổ nhất là hoàng thượng rồi."
Nói xong xoay người rời đi.
Nguyên quý nhân, Định phi, Bình phi còn chưa kịp đến cửa thấy tình huống này nhất thời, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ là Ngọc tần này thật sự tức không nhịn nổi, trực tiếp kêu thái giám ngăn Hoàn đáp ứng lại.
Đã lâu không luyện võ nhưng uy lực một đá cũng không giảm. Ba cái liền đá hai thái giám vây lại nằm trên mặt đất. Rất tiêu sái rời đi.
Ôn quý phi thân thể không tốt, chuyện náo loạn này khiến ho khan không ngừng.
Nàng bị bệnh, hoàng thượng hoàn toàn tức giận, nghĩ muốn khôi phục phong hào tiếp tục làm phi, xem ra không có cần thiết này. Chuyện này sợ rằng chắc chắn sẽ bị đẩy vào lãnh cung thật sự.
Lúc mới vào đông, than lửa ít hơn năm trước rất nhiều, cả ngày rét buốt, lạnh lẽo.
Nhữ Văn hoàn toàn không biết Thanh Hoàn gần đây vui hay buồn. Trước nàng quả thật không thèm để ý hoàng đế đối xử với nàng tốt hay không tốt, nhưng hôm nay trong lòng không lo lắng chút nào, cả ngày một bộ dáng: thế giới thật tốt đẹp.
Buổi tối hơi lạnh, nàng mặc y phục đầy đủ, cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhữ Văn lôi kéo nàng: "Tiểu thư, ngươi muốn làm gì à?"
"Đi bắt trộm."
"Chuyện bắt trộm này không cần đến người đâu."
Thanh Hoàn cười nói: "Cần, phải cần chứ."
Nói xong sải bước nhảy tới, thái giám canh giữ nơi này đã bị đánh thuốc mê ngất đi rồi.
Theo tin mật thám, không, phải là đặc biệt nghe lén, tối nay có tiết mục trình diễn rất hay.
Nàng núp ở một cái góc nhỏ len lén chờ, gặp chuyện này không hành động thật sự có chút băn khoăn.
Qua giờ tý, cả hoàng cung lâm vào trạng thái an tĩnh lạnh lẽo. Một cô gái che mặt đi tới, nam tử kia vừa nhìn thấy lập tức ôm nàng rồi hôn. Càng ngày càng khoa trương, quần áo càng ngày càng bị xé mở nhiều.
Đến lúc không nhìn nổi nữa, nam tử nhỏ giọng nói: "Đứa bé là của ta sao?"
Đôi bàn tay trắng như phấn của Ngọc tần thả khỏi người hắn: "Đứa trẻ không phải của chàng thì còn là của ai chứ?"
Nam tử ôm lấy nàng quay một vòng: "Đứa bé của chúng ta cũng có thể lên làm hoàng tử."
Thanh Hoàn hừ một tiếng, hừ không quan trọng nhưng nam tử giống như người tập võ lập tức cảm thấy được.
Nhẹ giọng nhìn bên này: "Ai?"
Hoàn nhi nắm kiếm im lìm bất động.
Hai người đã chậm rãi tới gần bên này, Thanh Hoàn cắn răng một cái nhảy xuống.
Ngọc tần cả kinh thất sắc: "Hoàn đáp ứng?"
Thanh Hoàn cười lạnh nhìn nàng nói: "Không tệ a, thật có bản lãnh! Đứa bé của hắn làm hoàng tử, tính toán thật tốt."
Nếu là nói ra chỉ sợ sẽ bị tru di cửu tộc.
Nam tử đột nhiên tiến lên bắt, Thanh Hoàn rút kiếm ra.
Coi như là thường ngày luyện kiếm có chút hiệu quả, nhưng mà võ công chênh lệch nhiều, nàng rõ ràng cảm thấy mình căn bản không phải là đối thủ của nam nhân này, lập tức gọi cứu mạng .
Gọi hai tiếng, kiếm trong tay bị đánh rơi.
Nam nhân bóp cổ nàng, đè trên mặt đất, sức lực mạnh đến nàng cơ hồ cảm thấy trước mắt đầy pháo hoa, sau đó thân thể như rơi thẳng xuống địa ngục, tốc độ càng ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Đang bay trong không gian đen như mực, chợt nghe tiếng nói nhu tình tựa thủy, giống như ở ngay bên tai: "Hoàn nhi."
Trong nháy mắt khôi phục bình thường tay cầm kiếm dùng hết sức đâm vào người đàn ông.
Lần đầu tiên nàng giết người, lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với khuôn mặt dữ tợn như thế té xuống đất hôn mê bất tỉnh, Ngọc tần bị sợ hét lên một tiếng.
Mà sau khi Thanh Hoàn dùng hết sức lực thì thân thể té xuống đất. Quan binh tuần tra chung quanh nghe thấy tiếng đã đi tới.
Ngay từ khi bắt đầu, nàng đã không nói thật, không lộ ra chân tướng, đơn giản là vì giữ danh dự của hoàng thượng.
Huyền Diệp đã trải qua rất nhiều chuyện, sớm đã không còn đau lòng. Nhưng nhìn thấy dấu vết to như thế trên cần cổ nàng lại rất đau, còn mở to mắt mỉm cười với hắn, giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Hắn ngơ ngác vuốt mặt của nàng, Thanh Hoàn hỏi hắn: "Ngươi đau lòng không?"
Hắn không lên tiếng, sớm đã không còn tim, sao có thể đau lòng?
"Vài ngày nữa trở lại thăm nàng."
Hắn nói qua vài ngày thì phải qua thật lâu thật lâu sau, lâu đến nỗi bão tuyết rất lâu đã ngừng mà vẫn chưa đến. Nghe nói gần đây hoàng đế vẫn bận chiến sự ở Đông Bắc, không rảnh để ý hậu cung, đối với người nào cũng bị mất hứng thú.
Như này là tốt nhất, hắn không thích nàng cũng không thích người khác.
Tuyết bay đầy trời, sống đây cực kỳ nhàm chán. Nhữ Văn che dù cùng nàng ở trong sân chơi. Mải mê nô đùa ra đến tận cửa, lúc chạy đi thậm chí còn quên không mang ô theo.
Hôm nay tâm tình tốt, vận số cũng tốt.
Đi không bao xa, đã nhìn thấy một người con trai, mọi người đi theo sau hắn ở đằng xa, chỉ có một mình hắn tản bộ ở phía trước.
Lúc Thanh Hoàn đi tới, Tề Đức Thuận nháy mắt ý bảo nàng không đi về phía trước.
Cô nương này quản sao được nhiều như vậy, đạp tuyết chạy thật nhanh đến bên người hắn. Ý muốn nhảy lên lưng hắn.
Huyền Diệp sợ hết hồn, tuyết lớn như vậy, hắn vội vàng xoay người đỡ nàng sắp ngã xuống.
Lần nữa ôm hắn, tay vươn vào trong áo khoác, đầu gắt gao chôn ở lồng ngực hắn
"Có lạnh hay không?"
Nàng lắc đầu một cái.
"Có đói bụng không?"
Nàng lắc đầu một cái.
"Có nghĩ đến ta?"
Nàng gật đầu một cái.
Huyền Diệp đưa tay mở cái ô bên tay.
"Trẫm đối xử với nàng không tốt như vậy vì sao còn vẫn quấn lấy ta?"
Thanh Hoàn nghe lầm chăng?
Nàng buông tay ra ngẩng đầu lên: "Có thể nói mình như vậy sao?"
"Trẫm không đối xử với nàng bằng một phần vạn nàng đối với ta."
"Ha ha." Ánh mắt của nàng cong cong cười lên, "Ngươi thật đúng là kỳ quái, lúc mới vào cung dặn ta không coi ngươi là hoàng đế, trước đó vài ngày lại nhất định bắt ta coi ngươi là hoàng đế, ngươi hiện tại lại không coi mình là hoàng thượng. Tuy nhiều lúc ta không hiểu biết, nhưng sống cùng với ngươi lâu như vậy, có một số việc cuối cùng vẫn phải hiểu. Người giỏi như ngươi không cần thiết phải đối tốt với người khác, vốn là dùng để ngưỡng vọng chứ không thể sử dụng được."
Huyền Diệp bỗng chốc bị nàng chọc cười, nữ nhân này trưởng thành nhiều lắm, thân thể đã nảy nở, khuôn mặt cũng quyến rũ hơn, ánh mắt cũng thay đổi.
Biến chuyển như vậy dường như hắn rất thích.
Hắn nhàn nhạt nói: "Người khác mắng chết trẫm, nói trẫm bất cận nhân tình. Chỉ là trẫm bất cận nhân tình với người khác rất ít nhưng với ngươi lại rất nhiều. Nhưng trẫm biết, nếu xử phạt người khác, họ sẽ đau lòng và ghi hận, còn xử phạt nàng, trẫm chỉ cần quay đầu lại, nàng nhất định vẫn còn ở đó."
"Không!" Nàng cười nhìn hắn: "Lúc thành thân với chàng đã nói vĩnh viễn không biệt ly, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."
Huyền Diệp cúi đầu suy nghĩ, nhìn nàng: "Hoàn nhi của trẫm càng ngày càng hiểu chuyện, thành người lớn rồi."
Nàng ngẩng đầu đưa tay sờ cằm của hắn, rất nghiêm chỉnh hỏi: "Công tử, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Già rồi sao?"
Hắn nhỏ giọng cười nói, đã lâu không cười như vậy "Trẫm là chững chạc."
Có chút râu ria nho nhỏ, cũng thật có chút không quen. Đôi mắt nàng vẫn chăm chú nhìn hắn không ngừng, nhón chân lên muốn xem cẩn thận.
Cuối cùng vẫn là bị cường hôn.
Là hắn bị nàng cường hôn.
Mấy năm này trừ nàng còn có thể cho hắn một chút động lực hôn môi chứ người khác thì không có cơ hội này.
Sau khi hôn xong, nàng nhìn hắn, thoáng lúng túng.
Rất nghiêm túc hỏi hắn: "Ngươi cứ làm như bị ép vậy?"
Hắn gật đầu một cái.
Nhất thời mắc cở đỏ bừng mặt, xoay người chạy rời đi.
Cứ như vậy nhìn nàng đạp bão tuyết xấu hổ chạy đi, nửa đường không cẩn thận còn vấp ngã. Cơ hồ lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ quẫn bách của nàng.
Đầu mùa xuân năm sau là tuyển tú ba năm một lần. Vốn là năm trước nhưng vì hoàng đế đi tuần tra phương Nam mà trì hoãn một năm, cho nên năm nay chuẩn bị từ rất sớm.
Trong cung, bầu không khí rất trầm lặng, không có sức sống. Thái hoàng thái hậu tuổi đã lớn không tham dự chuyện này, tất cả mọi chuyện đều là Ôn quý phi cùng ma ma lớn tuổi trong cung phụ trách.
Mà bắt đầu chuẩn bị từ năm trước rồi.
Thật ra thì trong lòng Thanh Hoàn không hẳn là vui, hoàng thượng càng tốt với nàng thì nàng càng khổ sở.
Mở miệng liền hỏi: "Bởi vì ta mang thai cho nên ngươi mới thả ta ra ngoài, không truy cứu chuyện trước kia sao?"
Huyền Diệp đang dùng khăn lông ướt lau tay cho nàng, hắn biết nàng phải lấy được đáp án gì, nhưng hắn không muốn cho nàng đáp án.
"Đúng vậy, nếu không với lỗi này của nàng thì tại sao trẫm thả được?"
Nàng gần đây cực kỳ nhạy cảm, nghe được câu này không tiếp tục đáp lời.
Hắn biết trong lòng nàng không vui, không chấp nhận được lỗi lầm nào cũng chán không muốn nói ra những lời khác. Ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.
Ánh mắt của nàng nhìn hắn: "Cũng sẽ không mang thai, không nên quá hi vọng."
Bởi vì nàng lại điên khùng nên lúc này nổi giận không tốt, hôn một cái lên trán của nàng không lên tiếng rời đi.
Buổi sáng hôm sau thái y đã chờ ở ngoài từ sớm, nàng vừa tỉnh lại mặc quần áo tử tế rồi tới bắt mạch.
Nàng cảm thấy rất may mắn, ngộ nhỡ mang thai thật... Hai vị thái y tới, nhìn nét mặt bọn họ, trên căn bản có thể phán định tình huống. Huyền Diệp vừa hạ triều trực tiếp đến đây, thái y vô cùng bi thống nói cho hắn biết sự thật này.
Thanh Hoàn không để ý tâm tình mình như thế nào, theo dõi sắc mặt của hắn. Là thất vọng lại khó chịu. Ngay cả an ủi nàng cũng có chút qua loa. Nàng cái gì cũng không muốn nói, cũng không muốn hỏi. Chỉ cảm thấy rơi vào hầm băng vạn trượng, lạnh lẽo đáng sợ.
"Ta vẫn tiếp tục quỳ vậy, còn có mười ngày nữa."
"Thanh Hoàn!" Ánh mắt hắn sắc sảo nhìn thẳng nàng: "Ngươi có vẻ rất rõ?"
Nàng nhìn hắn: "Cái gì?"
"Cái gì?" Hắn hỏi ngược lại: "Miệng ngươi lúc nào cũng nói yêu trẫm, vậy hành động này là sao? Ngươi yêu trẫm như vậy sao?"
Những lời này giống như là trực tiếp đánh trúng nàng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa toàn thân lạnh cả người, hốc mắt mơ hồ, nước mắt trực tiếp chảy xuống, rơi không ngừng.
Nàng lại cười. Cuối cùng nhắm mắt lại xoay người muốn rời khỏi, lại bị kéo về.
Ánh mắt hắn bốc lửa nhìn nàng: "Ngươi nói cho ta biết! Ngươi đến rốt cuộc đã làm cái gì? ! Tại sao ngươi phải làm như vậy! Tại sao!"
Cánh tay bị móng tay hắn đâm vào rất đau, nàng giống như cảm thấy mình đang dần chết đi, không còn sức đứng thẳng. Duy nhất có thể lấy làm chính là tìm nơi dựa vào, tiến lên ôm sát hắn.
Khi tất cả đều trở nên không chịu nổi thì hôn mê bất tỉnh, mở mắt nhìn thấy Ôn quý phi đang ho khẽ nhìn nàng.
"Hoàn nhi? Tỉnh chưa? Đừng trách ta ho khan đánh thức ngươi, trên người còn khó chịu không ?"
Thanh Hoàn diện mạo tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
"Hoàng thượng chỉ nói ngươi mấy câu, không nên thương tâm, hắn sủng ngươi nhất, nói lời nặng như vậy chắc chắn trong lòng rất đau khổ, đừng lên ghi hận hắn."
Nàng không nói gì yên lặng ngẩn người, mở mắt cũng cảm thấy mệt, lại ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt lần nữa thì hỏi thăm cung nữ hầu hạ nàng ở Thục Cẩn cung: "Nhữ Văn đâu?"
Nữ hài tử kia nói: "Bẩm Hoàn đáp ứng, Nhữ Văn cô nương bị hoàng thượng cấm túc một năm, bây giờ đang ở Tịnh Thục cung."
Nàng dùng sức đứng dậy, toàn thân tê tê không chịu nổi. Cung nữ khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng Thanh Hoàn vẫn cố đi.
Gió lạnh bên ngoài lạnh lẽo, cạo rát cả mặt.
Lúc trở về Nhữ Văn thấy dáng vẻ gầy yếu của nàng, khóc rống không thôi. Hai người giống như đồng sanh cộng tử, ôm nhau khóc lên.
Không có phong hào phi tử, tất cả quy cách đều giảm bớt.
Hai ngày này thức ăn còn không ngon bằng đồ ăn của nha hoàn trong phủ có trước kia trong phủ. Nhữ Văn nhìn thấy tiểu thư nhà nàng ăn hết miếng này đến miếng khác, úp mặt trên mặt bàn nức nở.
Nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, coi như đi tới hoàng cung này cũng là địa vị tôn sùng, chưa từng bị đối xử như vậy. die/nd;an'le'q;uyd;on Mình thì không sao, nhưng Thanh Hoàn lớn lên không gặp qua chuyện như vậy, trong lòng khó chịu, lập tức đứng dậy ra cửa muốn lý luận. Ra cửa vừa đúng gặp thái giám trong cung Ôn quý phi tới.
"Ơ, Nhữ Văn cô nương, bây giờ định đi đâu?"
Nàng khóc đỏ mắt: "Nương nương của ta thân thể không tốt, ăn không quen thức ăn mang đến, ta muốn đi Ngự Thiện Phòng lấy vài thứ."
Thái giám ngăn lại: "Cô nương cũng không nên kích động, ngài bị hoàng thượng cấm túc, ra cửa chính là cãi thánh chỉ, sẽ bị rơi đầu . Hôm nay ta đi tới là mời Hoàn đáp ứng ra ngoài dự tiệc, Ôn quý phi mời các vị nương nương, lập tức bắt đầu, nhanh đi thông báo thôi."
Thanh Hoàn không muốn đi chút nào, chỉ là hoàng cung này trừ Ôn quý phi ước chừng không có ai tốt với nàng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn mặc quần áo tử tế một mình theo hắn đi.
Mặc dù địa vị không cao nhưng Ôn quý phi vẫn khách khí lễ nhượng với nàng như cũ.
Nàng thường ngày cũng quen không có quy củ, hôm nay theo thói quen, an vị ở một bên chẳng quan tâm.
Trong lòng Ngọc tần đã sớm nghĩ ra lời nói độc ác, lập tức mở miệng nói chuyện: "Hoàn đáp ứng dám ngồi ở đây thật có phong thái Kỵ phi nương nương trước đây nha."
Người khác nói không sao nàng nói, Thanh Hoàn quyết định phản bác lại.
"Ngọc tần, địa vị gì đó không quan trọng, coi như cung nữ thì như thế nào? Ngươi mang thai, hoàng thượng đối với ngươi không tồi, hiện tại cười trang điểm xinh đẹp, nhưng ngươi cảm thấy làm bộ làm tịch như vậy thì tốt hơn sao?"
Ngọc tần nhất thời đỏ mặt, lập tức đứng lên: "Giọng điệu Hoàn đáp ứng thật lớn nha! Ngươi thấy bổn cung không hành lễ chính là dĩ hạ phạm thượng, theo quy củ thì phải bị đánh gậy!"
Thanh Hoàn cười lên: "Ngươi thật là khôi hài, ta phạm vào ngươi thì như thế nào?"
Ôn quý phi lúc này ngăn trở: "Được rồi, ầm ĩ cái gì, Hoàn đáp ứng không hành lễ là được hoàng thượng ân chuẩn, hoàng thượng nếu không nói thu hồi vậy thì có thể miễn đi lễ nghi."
Thanh Hoàn đúng lý không tha người: "Ngọc tần, trong bụng ngươi đứa bé là vô tội, nhưng ỷ vào đứa nhỏ trong bụng ở trước mặt ta làm mưa làm gió ngươi cảm thấy vinh quang vô hạn sao?"
"Hoàn đáp ứng!" Nàng giận dữ kêu chói tai: "Vài ngày trước bị ngươi bắt nạt, ngươi chức cao ta không dám nhiều lời, hoàng thượng đã giáo huấn ngươi, thế nào, cũng bởi vì chính đứa bé của mình không có nên ghen ghét ta sao?"
Thanh Hoàn nhìn nàng cười ha ha: "Trên đời này có lẽ người khổ nhất là hoàng thượng rồi."
Nói xong xoay người rời đi.
Nguyên quý nhân, Định phi, Bình phi còn chưa kịp đến cửa thấy tình huống này nhất thời, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ là Ngọc tần này thật sự tức không nhịn nổi, trực tiếp kêu thái giám ngăn Hoàn đáp ứng lại.
Đã lâu không luyện võ nhưng uy lực một đá cũng không giảm. Ba cái liền đá hai thái giám vây lại nằm trên mặt đất. Rất tiêu sái rời đi.
Ôn quý phi thân thể không tốt, chuyện náo loạn này khiến ho khan không ngừng.
Nàng bị bệnh, hoàng thượng hoàn toàn tức giận, nghĩ muốn khôi phục phong hào tiếp tục làm phi, xem ra không có cần thiết này. Chuyện này sợ rằng chắc chắn sẽ bị đẩy vào lãnh cung thật sự.
Lúc mới vào đông, than lửa ít hơn năm trước rất nhiều, cả ngày rét buốt, lạnh lẽo.
Nhữ Văn hoàn toàn không biết Thanh Hoàn gần đây vui hay buồn. Trước nàng quả thật không thèm để ý hoàng đế đối xử với nàng tốt hay không tốt, nhưng hôm nay trong lòng không lo lắng chút nào, cả ngày một bộ dáng: thế giới thật tốt đẹp.
Buổi tối hơi lạnh, nàng mặc y phục đầy đủ, cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhữ Văn lôi kéo nàng: "Tiểu thư, ngươi muốn làm gì à?"
"Đi bắt trộm."
"Chuyện bắt trộm này không cần đến người đâu."
Thanh Hoàn cười nói: "Cần, phải cần chứ."
Nói xong sải bước nhảy tới, thái giám canh giữ nơi này đã bị đánh thuốc mê ngất đi rồi.
Theo tin mật thám, không, phải là đặc biệt nghe lén, tối nay có tiết mục trình diễn rất hay.
Nàng núp ở một cái góc nhỏ len lén chờ, gặp chuyện này không hành động thật sự có chút băn khoăn.
Qua giờ tý, cả hoàng cung lâm vào trạng thái an tĩnh lạnh lẽo. Một cô gái che mặt đi tới, nam tử kia vừa nhìn thấy lập tức ôm nàng rồi hôn. Càng ngày càng khoa trương, quần áo càng ngày càng bị xé mở nhiều.
Đến lúc không nhìn nổi nữa, nam tử nhỏ giọng nói: "Đứa bé là của ta sao?"
Đôi bàn tay trắng như phấn của Ngọc tần thả khỏi người hắn: "Đứa trẻ không phải của chàng thì còn là của ai chứ?"
Nam tử ôm lấy nàng quay một vòng: "Đứa bé của chúng ta cũng có thể lên làm hoàng tử."
Thanh Hoàn hừ một tiếng, hừ không quan trọng nhưng nam tử giống như người tập võ lập tức cảm thấy được.
Nhẹ giọng nhìn bên này: "Ai?"
Hoàn nhi nắm kiếm im lìm bất động.
Hai người đã chậm rãi tới gần bên này, Thanh Hoàn cắn răng một cái nhảy xuống.
Ngọc tần cả kinh thất sắc: "Hoàn đáp ứng?"
Thanh Hoàn cười lạnh nhìn nàng nói: "Không tệ a, thật có bản lãnh! Đứa bé của hắn làm hoàng tử, tính toán thật tốt."
Nếu là nói ra chỉ sợ sẽ bị tru di cửu tộc.
Nam tử đột nhiên tiến lên bắt, Thanh Hoàn rút kiếm ra.
Coi như là thường ngày luyện kiếm có chút hiệu quả, nhưng mà võ công chênh lệch nhiều, nàng rõ ràng cảm thấy mình căn bản không phải là đối thủ của nam nhân này, lập tức gọi cứu mạng .
Gọi hai tiếng, kiếm trong tay bị đánh rơi.
Nam nhân bóp cổ nàng, đè trên mặt đất, sức lực mạnh đến nàng cơ hồ cảm thấy trước mắt đầy pháo hoa, sau đó thân thể như rơi thẳng xuống địa ngục, tốc độ càng ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Đang bay trong không gian đen như mực, chợt nghe tiếng nói nhu tình tựa thủy, giống như ở ngay bên tai: "Hoàn nhi."
Trong nháy mắt khôi phục bình thường tay cầm kiếm dùng hết sức đâm vào người đàn ông.
Lần đầu tiên nàng giết người, lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với khuôn mặt dữ tợn như thế té xuống đất hôn mê bất tỉnh, Ngọc tần bị sợ hét lên một tiếng.
Mà sau khi Thanh Hoàn dùng hết sức lực thì thân thể té xuống đất. Quan binh tuần tra chung quanh nghe thấy tiếng đã đi tới.
Ngay từ khi bắt đầu, nàng đã không nói thật, không lộ ra chân tướng, đơn giản là vì giữ danh dự của hoàng thượng.
Huyền Diệp đã trải qua rất nhiều chuyện, sớm đã không còn đau lòng. Nhưng nhìn thấy dấu vết to như thế trên cần cổ nàng lại rất đau, còn mở to mắt mỉm cười với hắn, giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Hắn ngơ ngác vuốt mặt của nàng, Thanh Hoàn hỏi hắn: "Ngươi đau lòng không?"
Hắn không lên tiếng, sớm đã không còn tim, sao có thể đau lòng?
"Vài ngày nữa trở lại thăm nàng."
Hắn nói qua vài ngày thì phải qua thật lâu thật lâu sau, lâu đến nỗi bão tuyết rất lâu đã ngừng mà vẫn chưa đến. Nghe nói gần đây hoàng đế vẫn bận chiến sự ở Đông Bắc, không rảnh để ý hậu cung, đối với người nào cũng bị mất hứng thú.
Như này là tốt nhất, hắn không thích nàng cũng không thích người khác.
Tuyết bay đầy trời, sống đây cực kỳ nhàm chán. Nhữ Văn che dù cùng nàng ở trong sân chơi. Mải mê nô đùa ra đến tận cửa, lúc chạy đi thậm chí còn quên không mang ô theo.
Hôm nay tâm tình tốt, vận số cũng tốt.
Đi không bao xa, đã nhìn thấy một người con trai, mọi người đi theo sau hắn ở đằng xa, chỉ có một mình hắn tản bộ ở phía trước.
Lúc Thanh Hoàn đi tới, Tề Đức Thuận nháy mắt ý bảo nàng không đi về phía trước.
Cô nương này quản sao được nhiều như vậy, đạp tuyết chạy thật nhanh đến bên người hắn. Ý muốn nhảy lên lưng hắn.
Huyền Diệp sợ hết hồn, tuyết lớn như vậy, hắn vội vàng xoay người đỡ nàng sắp ngã xuống.
Lần nữa ôm hắn, tay vươn vào trong áo khoác, đầu gắt gao chôn ở lồng ngực hắn
"Có lạnh hay không?"
Nàng lắc đầu một cái.
"Có đói bụng không?"
Nàng lắc đầu một cái.
"Có nghĩ đến ta?"
Nàng gật đầu một cái.
Huyền Diệp đưa tay mở cái ô bên tay.
"Trẫm đối xử với nàng không tốt như vậy vì sao còn vẫn quấn lấy ta?"
Thanh Hoàn nghe lầm chăng?
Nàng buông tay ra ngẩng đầu lên: "Có thể nói mình như vậy sao?"
"Trẫm không đối xử với nàng bằng một phần vạn nàng đối với ta."
"Ha ha." Ánh mắt của nàng cong cong cười lên, "Ngươi thật đúng là kỳ quái, lúc mới vào cung dặn ta không coi ngươi là hoàng đế, trước đó vài ngày lại nhất định bắt ta coi ngươi là hoàng đế, ngươi hiện tại lại không coi mình là hoàng thượng. Tuy nhiều lúc ta không hiểu biết, nhưng sống cùng với ngươi lâu như vậy, có một số việc cuối cùng vẫn phải hiểu. Người giỏi như ngươi không cần thiết phải đối tốt với người khác, vốn là dùng để ngưỡng vọng chứ không thể sử dụng được."
Huyền Diệp bỗng chốc bị nàng chọc cười, nữ nhân này trưởng thành nhiều lắm, thân thể đã nảy nở, khuôn mặt cũng quyến rũ hơn, ánh mắt cũng thay đổi.
Biến chuyển như vậy dường như hắn rất thích.
Hắn nhàn nhạt nói: "Người khác mắng chết trẫm, nói trẫm bất cận nhân tình. Chỉ là trẫm bất cận nhân tình với người khác rất ít nhưng với ngươi lại rất nhiều. Nhưng trẫm biết, nếu xử phạt người khác, họ sẽ đau lòng và ghi hận, còn xử phạt nàng, trẫm chỉ cần quay đầu lại, nàng nhất định vẫn còn ở đó."
"Không!" Nàng cười nhìn hắn: "Lúc thành thân với chàng đã nói vĩnh viễn không biệt ly, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."
Huyền Diệp cúi đầu suy nghĩ, nhìn nàng: "Hoàn nhi của trẫm càng ngày càng hiểu chuyện, thành người lớn rồi."
Nàng ngẩng đầu đưa tay sờ cằm của hắn, rất nghiêm chỉnh hỏi: "Công tử, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Già rồi sao?"
Hắn nhỏ giọng cười nói, đã lâu không cười như vậy "Trẫm là chững chạc."
Có chút râu ria nho nhỏ, cũng thật có chút không quen. Đôi mắt nàng vẫn chăm chú nhìn hắn không ngừng, nhón chân lên muốn xem cẩn thận.
Cuối cùng vẫn là bị cường hôn.
Là hắn bị nàng cường hôn.
Mấy năm này trừ nàng còn có thể cho hắn một chút động lực hôn môi chứ người khác thì không có cơ hội này.
Sau khi hôn xong, nàng nhìn hắn, thoáng lúng túng.
Rất nghiêm túc hỏi hắn: "Ngươi cứ làm như bị ép vậy?"
Hắn gật đầu một cái.
Nhất thời mắc cở đỏ bừng mặt, xoay người chạy rời đi.
Cứ như vậy nhìn nàng đạp bão tuyết xấu hổ chạy đi, nửa đường không cẩn thận còn vấp ngã. Cơ hồ lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ quẫn bách của nàng.
Đầu mùa xuân năm sau là tuyển tú ba năm một lần. Vốn là năm trước nhưng vì hoàng đế đi tuần tra phương Nam mà trì hoãn một năm, cho nên năm nay chuẩn bị từ rất sớm.
Trong cung, bầu không khí rất trầm lặng, không có sức sống. Thái hoàng thái hậu tuổi đã lớn không tham dự chuyện này, tất cả mọi chuyện đều là Ôn quý phi cùng ma ma lớn tuổi trong cung phụ trách.
Mà bắt đầu chuẩn bị từ năm trước rồi.
Bình luận facebook