• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nửa đời phù dung, nửa đời sen (12 Viewers)

  • CHƯƠNG 30

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Huyền Diệp không hề hứng thú với chuyện này, chiến sự phía bắc càng ngày càng kịch liệt, vì để chi tiêu tiết kiệm, yêu cầu tất cả đều giản lược. Toàn bộ lễ nghi cưới vợ của vương cung đại thần đều phải giảm bớt.

Từ sau khi hai người gặp mặt trong trời tuyết, trừ lúc thỉnh thoảng nhớ nàng, muốn nàng phát điên còn không trên căn bản, cả mùa đông này đều do Ôn quý phi phục vụ.

Trời dần dần ấm, tú nữ ở các địa phương cũng bắt đầu vào kinh thành.

Trước khi chọn lựa, Ôn quý phi đưa danh sách lên, Hoàng đế không rảnh nhìn cái này, chỉ lúc trở về nghỉ ngơi buổi tối, nàng mới có thể nói với hắn từng người.

Ngày sinh, cầm tinh con gì vẫn phải nói đầu tiên.

Lần này hắn quyết định tất cả, như vậy mọi việc sau này muốn làm hay là trong vòng năm năm tới sẽ không phải cách chức ai.

Những tú nữ đọc đủ thứ thi thư đầy tài hoa đều bỏ qua.

Ôn quý phi có chút kỳ quái khẽ cười nói: "Hoàng thượng từ trước tới nay luôn thích nữ tử có tài văn chương, tại sao giờ đều bỏ qua?"

"Đọc nhiều sách vở thì tính toán nhiều, trẫm không thích nữ nhân như Nguyên quý nhân."

"Nguyên quý nhân gần đây đã hiểu chuyện hơn rồi"

Huyền Diệp cười một tiếng: "Hiểu chuyện thì thế nào, Hoàn nhi vẫn ở đây, không cần nàng ta."

Ôn quý phi không nói nữa.

Nói đến mấy người hắn liền mệt mỏi. Ôn quý phi nhẹ nhàng kéo chăn cho hắn, không dám cử động nằm ở bên gối. Ngày nào cũng như thế.

Nàng mặc dù năm hơn 30, nhưng trong lòng có lúc vẫn có chút muốn, nội tâm không ngừng nhộn nhạo.

Nhiều ngày như vậy hắn cũng không chạm vào nàng. Nữ tử luôn dịu dàng hiểu chuyện trước mặt hắn, nếu nói ra những chuyện này chỉ sợ rằng hoàng thượng mất hứng, khéo ngày sau cũng không tới nữa.

Dường như đã thành thói quen, thói quen chú ý đến từng cử động của hoàng thượng, hắn hơi ho khan một cái lập tức cảm thấy được.

Vội vàng đứng lên: "Hoàng thượng khó chịu chỗ nào?"

Hắn cũng không mở mắt, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, ngủ đi."

Xoay người, đầu hướng ra phía bên ngoài.

Sáng sớm Thanh Hoàn đứng ở bên ngoài chờ, Huyền Diệp nhìn thấy nàng có chút sốt ruột.

"Chuyện gì?"

Nàng nhìn hắn, đôi môi muốn mở miệng, rốt cuộc không nói ra, chỉ là cười một tiếng: "Tìm nhầm, ngại quá."

Nói xong cũng chạy ra.

Tề Đức Thuận giúp hoàng đế mặc quần áo, Ôn quý phi bưng chậu nước rửa mặt tới lau mặt.

"Hoàn đáp ứng tới sao?"

Hắn ừ một tiếng.

Ôn quý phi biết gần đây trong lòng hoàng đế không vui, cho nên không có nói thêm cái gì.

Ôn quý phi theo ý hoàng đế, báo tên họ mấy người cho hộ bộ, đến lúc đó những người này trực tiếp vào cung làm thị nữ bình thường không cần gặp mặt trên điện, cũng không thể để bất kỳ vương cung quý tộc nào lấy làm phúc tấn.


Đã qua một năm nên bây giờ chuẩn bị chỉ mất hơn nửa tháng, những người còn lại thân thế đều thích hợp, là những nữ tử Mãn tộc mỹ mạo đoan trang.

Hoàng thượng không có thời gian đi điện chọn, thái hoàng thái hậu thật sự không yên lòng, mặc trang phục, được mọi người vây đỡ cùng Ôn quý phi đi.

Nữ tử nào dung mạo cũng xuất chúng, trẻ tuổi xinh đẹp.

Thái hậu muốn tuyển người hào phóng hiểu lễ, phải hiểu hoàng đế, thay hắn chia sẻ nỗi lo.

Chuyện chính trị trong triều đã không cần phải kết thân để mở rộng thế lực nữa, đơn giản hỏi mấy câu, chuyện sau đó đều giao cho Ôn quý phi.

Buổi tối những tú nữ này thống nhất được an bài đến những địa phương khác, mặt hoàng thượng mặt còn chẳng thấy nên cũng sẽ không có bất kỳ ý muốn lật bảng hiệu tìm bọn họ.

Mặc dù chọn những cung nữ này nhưng chọn sách phi vẫn còn cần hoàng đế tự mình hạ khẩu dụ thánh chỉ.

Chỉ là hiện tại chánh sự bận đến mức không thể quan tâm đến tình hình bên này, những ngày qua đều gấp gáp tìm cách đánh tiếp phương bắc.

Chỉ hoãn một lúc mà đã gần một tháng trôi qua.

Hiện tại ở ngự hoa viên, hoa nở r hắn không dễ dàng buông lỏng một lần, không người dám quấy rầy, một người lẳng lặng đi ở phía trước, sau lưng một đám người đi theo ở phía xa.

Tề Đức Thuận bị thái hậu cùng Ôn quý phi nhắc nhở mới dè dặt nói: "Vạn tuế gia, tú nữ mới tuyển đều ở Uyển Y cung, nếu không tối nay nô tài phân phó kính sự phòng để hoàng thượng nhìn một chút?"

Hắn không lên tiếng, đưa tay nhìn nhánh cây đâm chồi nảy lộc.

Hoa mẫu đơn bên cạnh nở rộ.

Những lời này không hỏi được vì vậy đã nhanh chóng ngậm miệng nói sang chuyện khác.

"Đây là những cây mà thu năm trước chuyển từ Lạc Dương đến, không ngờ mới vào thu mà đã nở đẹp như vậy."

"Hoàn đáp ứng gần đây như thế nào?"

Hoàng đế đột nhiên đổi đề tài, Tề Đức Thuận vội vàng đáp lời: "Hoàn đáp ứng mấy ngày nay đều không ra khỏi cửa, ngày hôm qua lúc nô tài đưa chút điểm tâm thấy nàng ngồi ngẩn người."

Huyền Diệp gật đầu một cái.

Hoàng đế đến Ngự Hoa Viên tất cả mọi người đều muốn tản ra. Hắn yên lặng dạo bước. Mấy ngày gần đây quá mệt nhọc, mệt đến mức cơ hội nghỉ ngơi cũng không có.

"Chiều tà, lá rụng, in bóng nước - chìm dần trong gợn sóng lăn tăn - đôi mắt người đầy đau thương trên cầu - ...."

Không trung bay tới một giọng nữ trong trẻo, âm điệu du dương, giọng điệu rõ ràng, đoạn giữa còn đổi giọng rất là đáng yêu, không biết người nào biên khúc mà có thể biến những từ ngữ tương tư hát lên trong trẻo động lòng người như thế

Tề Đức Thuận sợ hoàng đế giật mình liền vội vàng đi tới ngăn hát tiếp.

Huyền Diệp không có bất kỳ vẻ mặt gì, chuẩn bị đi, lại nghe thấy âm thanh nữ tử trong trẻo hô: "Hoàng thượng thấy ta liền đi sao?"

Âm điệu thật giống như ngày xưa, nhớ tới cô gái năm đó vừa mới mười sáu tuổi, cặp mắt linh động xinh đẹp đuổi theo hỏi hắn: "Công tử, ngươi có thể cưới không?"

Lúc này mới xoay người, lá gan nàng rất lớn, cười khanh khách nhìn hắn, mặt dương dương, bộ dáng hả hê, mắt vừa lớn vừa sáng, trẻ tuổi giống như nàng ba năm trước đây, trong lòng đột nhiên có hảo cảm.

"Trẫm là thấy cô nương xinh đẹp, có chút không dám nhìn thẳng."

Cô gái mắt cong cong cười, cực kỳ xinh đẹp.

Quỳ xuống dập đầu lạy ba cái: "Nô tỳ tên là Linh Thanh, Tương Hồng kỳ
_.gif
, gia phụ là tổng đốc Trực Lệ, Bác Tây Lặc."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

_.gif
Bát Kỳ hay Bát Kỳ Mãn Châu hay Mãn Kỳ là một tổ chức quân sự đặc sắc của người Mãn Châu và cũng là đội quân hùng mạnh trong lịch sử Trung Hoa đã đóng góp công lao to lớn trong cuộc chính chiến giữa nhà Thanh và nhà Minh.

Gồm có theo thứ tự từ cao xuống thấp

- Cao nhất là Chính Hoàng kỳ (Cờ Vàng chính)

- Thứ đến là Tương Hoàng kỳ (Cờ vàng nhạt hay Cờ Vàng có viền, ví dụ: Vàng viền đỏ),

- Chính Bạch kỳ (Cờ Trắng chính)

- Chính Hồng kỳ (Cờ Đỏ chính)

- Tương Bạch kỳ (Cờ màu Sữa hay Cờ Trắng viền)

- Tương Hồng kỳ (Cờ Hồng hay Cờ Đỏ viền)

- Chính Lam kỳ (Cơ Xanh chính)

- Tương Lam kỳ (Cờ màu Xanh lơ hay Cờ Xanh viền)
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Huyền Diệp gật đầu một cái: "Nàng đứng lên đi."

Nàng khẽ cười rất hào sảng nói: "Tạ hoàng thượng."

Hoàng đế không nói lời nào, Tề Đức Thuận cùng Linh Thanh đứng ở một bên không dám lên tiếng.

Một mình hắn nhìn phương xa một khắc, sau đó cất bước, từ từ rời đi, lúc đi tùy ý nói một câu: "Trước hết phong quý nhân, hóa đơn vệ, Vệ quý nhân."

Âm thanh cô gái thanh thuý, quỳ xuống khấu đầu, âm thanh rất lớn vang vọng nói: "Tạ long ân hoàng thượng."

Hoàng đế bước đi, Linh Thanh vội lấy ra bạc, chu môi cười nói: "Cám ơn ngươi, về sau ta được sủng ái nhất định không quên công công."

Tề Đức Thuận vội vàng đẩy ra: "Ơ, nô tài không dám nhận. Xin Vệ quý nhân hãy cất đi. nô tài vì hoàng thượng phân ưu vi nương nương làm việc đây đều là phải, chỉ mong chờ nương nương phục vụ tốt hoàng thượng, tương lai thiên tử nhiều con cháu, vì Đại Thanh tạo phúc."

"Ha ha." Linh Thanh cười nói: "Ngươi đúng là người giỏi nói chuyện, cám ơn."

Đại khái được nàng để mắt khiến Tề Đức Thuận cũng cười, đẩy bạc lại rồi vội vàng chạy tới chỗ hoàng đế.

Buổi tối hoàng thượng quả thật lật bảng hiệu Vệ quý nhân. Mười ngày về sau, trừ sống ở Càn Thanh cung, còn bên ngoài, trên căn bản đều ở nơi của Vệ quý nhân và Ôn quý phi.

Người mới vừa được cưng chiều, người cũ càng thêm bị quên mất không còn một mống.

Lần trước cầu xin hắn là muốn thả Nhữ Văn. Nhưng nhìn thấy hắn mất hứng, sợ lúc ấy mà nói, khẳng định sẽ chết thẳng cẳng.

Cho nên hôm nay tới đây có nhân tố thiên thời địa lợi nhân hòa. Thứ nhất, bọn họ đã lâu không gặp, hắn sẽ không nỡ nổi giận đâu. Hơn nữa cũng sắp đến ngày sinh nhật của mình, ít nhiều gì cũng cho ít mặt mũi chứ.

Ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, kết quả Tề Đức Thuận lại ngăn không cho nàng đi vào.

Đình nghỉ mát này, có gì hay mà phải ngăn, thật là.

Thanh Hoàn trừng mắt: "Tề công công, đã lâu ta không thấy hoàng thượng, tần phi nào tới mà muốn gặp hoàng thượng lại khó như vậy?"

Hắn cúi đầu chịu tội: "Hiện hoàng thượng đang ở cùng nương nương khác, không tiện thấy ngài. Ngày mai quay lại, nô tài khẳng định trước tiên là để cho ngài thấy."

"Ta mặc kệ! Có người khác ở thì thế nào, ngươi ngăn ta nữa ta sẽ kêu lên."

Tề Đức Thuận quả quyết không dám chọc giận nàng, cô nương này mà phát điên lên, sợ không ai ngăn được.

Nghiêng người sang, nàng vui sướng chạy đến bên cạnh hoàng thượng.

Đang lúc đi nhanh, đột nhiên lại đi chậm lại, rón ra rón rén đi.

Vệ quý nhân đối diện nhìn thấy nữ nhân này có chút ngạc nhiên định nói, Thanh Hoàn lập tức giơ ngón trỏ lên ý bảo nàng đừng phát thanh.

Chỉ là ý bảo của nàng không có tác dụng, nữ tử đối diện hoảng sợ nói: "Hoàng thượng cẩn thận sau lưng."

Huyền Diệp nghe được lời nói, theo thói quen lập tức đứng lên, tay vung thẳng tắp chỉa vào cánh mũi nàng.

Thanh Hoàn che lỗ mũi đau, nước mắt đảo quanh.

Huyền Diệp sợ hết hồn, trực tiếp từ trên eo nàng rút khăn tay lụa ra, che ở mũi của nàng.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Nàng bị chặn lên miệng nhưng cũng không quên phản bác: "Là ngươi không cẩn thận có được hay không."

Chảy một chút xíu máu, Huyền Diệp cau mày giúp nàng lau.

"Có muốn bôi một chút thuốc phía trên hay không?"

Thanh Hoàn lắc đầu một cái: "Không cần, chỉ sợ hít vào lại trúng độc."

"Nói bậy!"

Hai người thân mật đối thoại hoàn toàn bỏ quên Vệ quý nhân đối diện.

Rốt cuộc khá hơn một chút, hắn buông tay ra, lại khôi phục vẻ mặt lúc trước.

Thanh Hoàn nghiêng mặt nhìn hắn, trực tiếp mở miệng: "Công tử, ngươi thả Nhữ Văn đi, nàng ngồi lì ở chỗ đấy bốn, năm tháng rồi. Bình thường lúc ta đi ra ngoài cũng không có ai đi cùng, bị bắt nạt cũng không có ai báo tin."

"Nàng sẽ chịu bị bắt nạt?"

"Còn không phải sao, nếu không phải là ta cơ trí, năm ngoái đã bị bóp chết, hiện tại trên cổ vẫn còn có thể nhìn thấy dấu tay đây này, ngươi xem một chút đi."

Hắn không trả lời lời của nàng..., ngược lại nhìn về phía Linh Thanh, đến lời nói cũng không chen vào được.

"Nàng là Vệ quý nhân, lúc tới nàng còn chưa hành lễ với nàng ấy."

Thanh Hoàn lúc này mới nghiêng đầu cẩn thận, nhìn chăm chú người này. Khuôn mặt trẻ trung, ngây thơ như tinh linh.

Rất nghe lời đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Vệ quý nhân, Vệ quý nhân cát tường."

Vệ quý nhân ngẩng đầu lên nhìn nàng gật đầu một cái: "Ngươi chính là Hoàn đáp ứng?"

Thanh Hoàn vẫn cong người thỉnh an nàng ta, đối với nàng ta rất khách khí nói: "Ngươi gọi Thanh Hoàn là được rồi."

Vệ quý nhân tuổi còn quá nhỏ, ỷ vào trẻ tuổi lại khéo léo quan sát nàng một phen: "Ở trong cung vẫn không nên kêu tên, ngươi đứng lên đi."

Chiêu này ngày trước nàng đã từng dùng, nhất thời cảm thấy tình hình không ổn.

Lập tức hướng về phía Huyền Diệp nói chuyện: "Hoàng thượng, trước đó vài ngày ngươi nói muốn đưa ta khuyên tai, bây giờ còn chưa có nhận được đấy."

Hắn giống như người ngoài cuộc, thản nhiên nói: "Trẫm cảm thấy khuyên tai này Vệ quý nhân đeo thích hợp nhất, đã đưa cho nàng ấy rồi."

Thanh Hoàn cơ hồ thua hoàn toàn.

Cầu chuyện, hoàng thượng không tính đồng ý, danh phận lại không cao, gặp người thì phải hành lễ, cuối cùng chuyện đã đồng ý với nàng ngược lại đưa cho người khác.

Ba lý do đều không được chấp nhận.

Nàng nhìn ra hoàng thượng rất thích nữ tử này. Vốn là nên đi, nhưng thật vất vả gặp mặt một lần, trong lòng không bỏ được, máu ấm trong người nói với nàng, không cần đi, không cần đi.

Lần đầu tiên mặt dày mày dạn đứng im bất động.

Vệ quý nhân nhỏ giọng cùng Hoàng đế nói chuyện cười, nàng tựa tại cây cột nhìn phong cảnh phía ngoài, tiếng cười kia đối với nàng mà nói có chút không quen và rất chói tai, rốt cuộc nhẹ nhàng bước chân từ từ tránh ra.

"Thanh Hoàn."

Cô gái nghiêng đầu sang chỗ khác, gió nhè nhẹ thổi bên tai, tóc che khuất đôi mắt.

Hắn chỉ nhìn nàng một chút, không nói gì thêm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom