Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
- Tứ gia trước khi đi bảo ta đưa cho cô cái này, nói từ nay về sau chìa khóa phòng làm việc của thư phòng sẽ cho cô giữ, thư tịch bên trong cũng do cô trông coi. Chắc cô biết nhiều chữ hơn so với ta, nên sẽ trông nom tốt hơn ta ha, hì hì.
Vân Yên nhận lấy chìa khóa, có cảm giác trách nhiệm nặng nề. Vừa cung kính gật đầu, vừa giúp Tiểu Thuận Tử thu dọn bàn.
- Cô đi tìm sách giúp gia đi, mình ta làm cũng được, ta dọn đồ xong sẽ ra ngoài luôn.
Vân Yên gật đầu nói:
- Không sao đâu, rất nhanh sẽ thu dọn sạch sẽ xong chỗ này thôi .
Nàng vắt khô khăn cẩn thận lau lại mặt bàn một lần nữa.
Tiểu Thuận Tử ngẩng đầu lên nhìn Yên Vân đang cúi đầu bận rộn, cảm thấy nàng tuy không nói nhiều lắm, nhưng nàng là người rất thành thật lại dịu dàng ngoan ngoãn, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Vân Yên lau xong cái bàn, nhìn móng tay đã đỏ rực của mình, ngẫm nghĩ vẫn nên rửa tay sạch sẽ cả trong lẫn ngoài rồi mới dám đụng vào thư tịch của con cháu hoàng gia nhỉ? Sau đó ngâm tay vào chậu nước nóng Dận Chân từng rửa tay qua, lấy xà bông thơm cọ sạch sẽ kỹ lưỡng cả trong lẫn ngoài bàn tay, lau tay khô mới yên tâm.
Tiểu Thuận Tử thấy nàng cung kính cẩn thận rửa sạch tay mới dám chạm vào mặt bàn, không nhịn được đứng một bên cười trộm. Rồi sau đó cởi mở nói:
- Ta mang những thứ này ra ngoài, cô cứ yên tâm tìm sách đi.
Vân Yên hơi lúng túng cười cười, thấy Tiểu Thuận Tử vừa cười vừa khép cửa lại, mới đi tới chiếc bàn bằng gỗ tử đàn tìm tờ giấy ghi tên sách.
Trên bàn, một cái chặn giấy hình rồng bằng dương chi bạch ngọc đè lên một tờ giấy trắng, trên mặt giấy viết mấy con chữ bằng thể tiểu Khải thanh thoát tinh tế —— "Giới Luật, Kim Cương Kinh, Lăng Nghiêm Kinh" .
Vân Yên nhìn xong cảm thấy kinh ngạc, hóa ra vị Bối Lặc Gia này còn là một đệ tử phật học. Nàng lẩm nhẩm ghi nhớ tên sách trong lòng, cầm chìa khóa Tiểu Thuận Tử đưa cho trước khi đi đến cửa hông trong góc phòng, bên trên có một ổ khóa nhỏ. Vân Yên thử tra chiếc chìa khóa vào, ổ khóa mở ra.
Đẩy cửa đi vào, là một phòng chứa sách cực kì rộng lớn. Trên các giá sách đặt đầy những tàng thư, trong phòng hơi tối, phải mất một lúc mắt Vân Yên mới thích ứng được. Vân Yên suy nghĩ phải tìm những cuốn sách này ở đâu, như là công việc trường kỳ được giao cho nàng trước đây, nàng tự nhiên coi đây là một công việc kiểm tra từng giá sách để nắm rõ cách phân loại của từng loại sách, nhưng chân tay phải nhanh chóng hoàn thành công việc trước khi ông chủ trở về mới được.
Vân Yên nhanh chóng xem lướt qua từng giá sách, yên lặng ghi nhớ từng giá sách đại loại có những sách nào. Vừa xem vừa phát hiện phạm vi tàng thư của vị bối lặc này thật sự rất rộng rãi. Từ sách sử chính luận, cho tới thể loại dã sử. Từ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, cho tới tác phẩm dân gian. Cái gì cần có đều có.
Kinh ngạc nhất khi ánh mắt nàng nhìn thấy tên một quyển sách —— “Kim Bình Mai”!
Khuôn mặt Vân Yên chợt đỏ bừng, cũng may trong phòng chỉ có một mình nàng. Tốt xấu gì nàng cũng là cô gái thế kỉ hai mươi mốt, cũng biết đây là cuốn sách nổi tiếng. Người cổ đại vẫn rất có văn hóa, cất giữ nó ở trong tàng thư. Trong này quả là không thích hợp để cho nữ quyến vào, đúng là có lý do của nó.
Không dễ dàng đểi tìm thấy nơi để những quyển sách kia, nhìn từng tên sách, Lăng Nghiêm Kinh, Kim Cương Kinh, Giới Luật đều có, cũng may giá sách không cao lắm, Vân Yên dễ dàng lấy được. Nàng vội vàng cẩn thận cầm sách ra khỏi phòng. Quay người lại khóa cửa kỹ càng, đặt ngay ngắn ba quyển sách vừa tìm được trên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn .
Sau khi Vân Yên làm xong những việc này, nhìn lại cả căn phòng, thu dọn gọn gàng những thứ vụn vặt có thể dọn trong phòng, lau chùi lại sạch sẽ. Duy nhất chỉ không động tới bàn của chàng. Khi chưa quen với hoàn cảnh, sáng suốt nhất là không nên đụng tới tư liệu công việc hay đơn giản chỉ là những thứ không nên động tới của ông chủ.
Vân Yên nhớ lại đích phúc tấn Na Lạp Thị đã từng nói lúc Tứ gia không ở trong phòng thì tới chơi cùng với Hoằng Huy, vậy cũng tính là công việc cấp trên giao cho đi. Cứ ngồi đực mãi ở thư phòng thì kiếm sống thế nào được? Đến căn phòng phía bắc làm việc kiêm chức bảo mẫu thôi.
Vân Yên thấy sắc trời bên ngoài đã sáng rõ, liền đóng cửa cẩn thận rồi mới rời khỏi Tứ Nghi Đường, đi về phía bắc. Trên đường đi đúng lúc gặp được Cao Vô Dung, cung kính cúi chào thỉnh an, nói rõ với ông ta lát nữa phải đến phòng đích phúc tấn chăm sóc tiểu a ca, sau đó mới cáo biệt đi tới nhà chính.
Vừa tới cửa đã thấy Đông Mai dẫn theo một tiểu nha hoàn đi ra ngoài, Vân Yên vội vàng cúi chào vấn an, thái độ khiêm tốn. Đông Mai nhanh chóng đỡ nàng đứng lên cười nói:
- Ngươi từ hôm nay đã trở thành người hầu phòng Tứ gia rồi, không cần đa lễ như vậy, gặp mặt chào hỏi là được. Ta vừa muổn ra ngoài làm chút việc, phúc tấn và tiểu a ca đang ở trong phòng đó, ngươi đến thật đúng lúc, vào nói chuyện với tiểu a ca đi.
Vân Yên dịu dàng gật đầu đi vào.
Vào trong phòng cung kính thỉnh an Na Lạp thị, Na Lạp thị đang cùng Hoằng Huy ngồi trên nhuyễn tháp (2) gấp hạc giấy, thấy nàng tới liền mỉm cười ngoắc tay ý bảo nàng tới gần.
Đôi mắt đen lay láy của Hoằng Huy nhìn chằm chằm vào hạc giấy nhỏ trong tay, Vân Yên đi tới ngồi xổm xuống. Đôi mắt đen lay láy, tròn như hòn bi ve của thằng bé lại tập trung sang người Yên Vân, sau đó khua khua hạc giấy nhỏ trong tay về phía nàng, giọng nói non nớt bập bẹ:
- Vân Yên, chim nhỏ!
Trong đầu Vân Yên xuất hiện một chuỗi các dấu chấm hỏi, ngẫm nghĩ không biết có phải tiểu a ca muốn đưa hạc giấy nhỏ ình không, nàng chìa tay ra chuẩn bị đón lấy. Nhưng Hoằng Huy đã ôm hạc giấy nhỏ vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn Na Lạp thị, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt quả táo nhỏ nhắn lấp lánh giống như vì sao trên bầu trời, chỉ chỉ hạc giấy nhỏ trên ngực bập bẹ nói:
- Vân Yên, nè, chim nhỏ!
Sau đó bật cười khanh khách.
Na Lạp Thị và Vân Yên bên cạnh cuối cùng cũng hiểu ra, ý thằng bé là "Vân Yên là con chim nhỏ!"
T_T! ! !
Na Lạp thị thoáng lấy khăn tay che miệng bật cười, tai Vân Yên cũng thoáng chốc đỏ bừng, tên nhóc này nói còn chưa sõi mà đã biết chòng ghẹo phụ nữ rồi ha. Lớn lên còn không biết tung hoành ngang dọc thế nào.
Na Lạp Thị nhìn Hoằng Huy vui vẻ cười đến ngây thơ, lại thấy Vân Yên mặc bộ váy màu vàng nhạt ấm áp đang đỏ bừng mặt —— Thật giống như một con chim nhỏ đang xù lông! Na Lạp Thị không nhịn được nhạy bén quan sát vẻ kiêu ngạo trên người tiểu a ca của mình, càng thêm vui vẻ.
(1) chái: nhà phụ, ở hai bên nhà chính.
(2) Nhuyễn tháp: giường nhỏ, có nệm lót lên trên, ở những chương trước mình có dịch thành giường nhỏ / giường mềm, nhưng lại thấy không thể hiện đầy đủ nghĩa của từ gốc nên từ chương này sẽ đổi thành nhuyễn tháp. Các bạn nếu tìm được từ khác tương đương nghĩa bảo lại với mình nhé ^^
Vân Yên nhận lấy chìa khóa, có cảm giác trách nhiệm nặng nề. Vừa cung kính gật đầu, vừa giúp Tiểu Thuận Tử thu dọn bàn.
- Cô đi tìm sách giúp gia đi, mình ta làm cũng được, ta dọn đồ xong sẽ ra ngoài luôn.
Vân Yên gật đầu nói:
- Không sao đâu, rất nhanh sẽ thu dọn sạch sẽ xong chỗ này thôi .
Nàng vắt khô khăn cẩn thận lau lại mặt bàn một lần nữa.
Tiểu Thuận Tử ngẩng đầu lên nhìn Yên Vân đang cúi đầu bận rộn, cảm thấy nàng tuy không nói nhiều lắm, nhưng nàng là người rất thành thật lại dịu dàng ngoan ngoãn, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Vân Yên lau xong cái bàn, nhìn móng tay đã đỏ rực của mình, ngẫm nghĩ vẫn nên rửa tay sạch sẽ cả trong lẫn ngoài rồi mới dám đụng vào thư tịch của con cháu hoàng gia nhỉ? Sau đó ngâm tay vào chậu nước nóng Dận Chân từng rửa tay qua, lấy xà bông thơm cọ sạch sẽ kỹ lưỡng cả trong lẫn ngoài bàn tay, lau tay khô mới yên tâm.
Tiểu Thuận Tử thấy nàng cung kính cẩn thận rửa sạch tay mới dám chạm vào mặt bàn, không nhịn được đứng một bên cười trộm. Rồi sau đó cởi mở nói:
- Ta mang những thứ này ra ngoài, cô cứ yên tâm tìm sách đi.
Vân Yên hơi lúng túng cười cười, thấy Tiểu Thuận Tử vừa cười vừa khép cửa lại, mới đi tới chiếc bàn bằng gỗ tử đàn tìm tờ giấy ghi tên sách.
Trên bàn, một cái chặn giấy hình rồng bằng dương chi bạch ngọc đè lên một tờ giấy trắng, trên mặt giấy viết mấy con chữ bằng thể tiểu Khải thanh thoát tinh tế —— "Giới Luật, Kim Cương Kinh, Lăng Nghiêm Kinh" .
Vân Yên nhìn xong cảm thấy kinh ngạc, hóa ra vị Bối Lặc Gia này còn là một đệ tử phật học. Nàng lẩm nhẩm ghi nhớ tên sách trong lòng, cầm chìa khóa Tiểu Thuận Tử đưa cho trước khi đi đến cửa hông trong góc phòng, bên trên có một ổ khóa nhỏ. Vân Yên thử tra chiếc chìa khóa vào, ổ khóa mở ra.
Đẩy cửa đi vào, là một phòng chứa sách cực kì rộng lớn. Trên các giá sách đặt đầy những tàng thư, trong phòng hơi tối, phải mất một lúc mắt Vân Yên mới thích ứng được. Vân Yên suy nghĩ phải tìm những cuốn sách này ở đâu, như là công việc trường kỳ được giao cho nàng trước đây, nàng tự nhiên coi đây là một công việc kiểm tra từng giá sách để nắm rõ cách phân loại của từng loại sách, nhưng chân tay phải nhanh chóng hoàn thành công việc trước khi ông chủ trở về mới được.
Vân Yên nhanh chóng xem lướt qua từng giá sách, yên lặng ghi nhớ từng giá sách đại loại có những sách nào. Vừa xem vừa phát hiện phạm vi tàng thư của vị bối lặc này thật sự rất rộng rãi. Từ sách sử chính luận, cho tới thể loại dã sử. Từ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, cho tới tác phẩm dân gian. Cái gì cần có đều có.
Kinh ngạc nhất khi ánh mắt nàng nhìn thấy tên một quyển sách —— “Kim Bình Mai”!
Khuôn mặt Vân Yên chợt đỏ bừng, cũng may trong phòng chỉ có một mình nàng. Tốt xấu gì nàng cũng là cô gái thế kỉ hai mươi mốt, cũng biết đây là cuốn sách nổi tiếng. Người cổ đại vẫn rất có văn hóa, cất giữ nó ở trong tàng thư. Trong này quả là không thích hợp để cho nữ quyến vào, đúng là có lý do của nó.
Không dễ dàng đểi tìm thấy nơi để những quyển sách kia, nhìn từng tên sách, Lăng Nghiêm Kinh, Kim Cương Kinh, Giới Luật đều có, cũng may giá sách không cao lắm, Vân Yên dễ dàng lấy được. Nàng vội vàng cẩn thận cầm sách ra khỏi phòng. Quay người lại khóa cửa kỹ càng, đặt ngay ngắn ba quyển sách vừa tìm được trên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn .
Sau khi Vân Yên làm xong những việc này, nhìn lại cả căn phòng, thu dọn gọn gàng những thứ vụn vặt có thể dọn trong phòng, lau chùi lại sạch sẽ. Duy nhất chỉ không động tới bàn của chàng. Khi chưa quen với hoàn cảnh, sáng suốt nhất là không nên đụng tới tư liệu công việc hay đơn giản chỉ là những thứ không nên động tới của ông chủ.
Vân Yên nhớ lại đích phúc tấn Na Lạp Thị đã từng nói lúc Tứ gia không ở trong phòng thì tới chơi cùng với Hoằng Huy, vậy cũng tính là công việc cấp trên giao cho đi. Cứ ngồi đực mãi ở thư phòng thì kiếm sống thế nào được? Đến căn phòng phía bắc làm việc kiêm chức bảo mẫu thôi.
Vân Yên thấy sắc trời bên ngoài đã sáng rõ, liền đóng cửa cẩn thận rồi mới rời khỏi Tứ Nghi Đường, đi về phía bắc. Trên đường đi đúng lúc gặp được Cao Vô Dung, cung kính cúi chào thỉnh an, nói rõ với ông ta lát nữa phải đến phòng đích phúc tấn chăm sóc tiểu a ca, sau đó mới cáo biệt đi tới nhà chính.
Vừa tới cửa đã thấy Đông Mai dẫn theo một tiểu nha hoàn đi ra ngoài, Vân Yên vội vàng cúi chào vấn an, thái độ khiêm tốn. Đông Mai nhanh chóng đỡ nàng đứng lên cười nói:
- Ngươi từ hôm nay đã trở thành người hầu phòng Tứ gia rồi, không cần đa lễ như vậy, gặp mặt chào hỏi là được. Ta vừa muổn ra ngoài làm chút việc, phúc tấn và tiểu a ca đang ở trong phòng đó, ngươi đến thật đúng lúc, vào nói chuyện với tiểu a ca đi.
Vân Yên dịu dàng gật đầu đi vào.
Vào trong phòng cung kính thỉnh an Na Lạp thị, Na Lạp thị đang cùng Hoằng Huy ngồi trên nhuyễn tháp (2) gấp hạc giấy, thấy nàng tới liền mỉm cười ngoắc tay ý bảo nàng tới gần.
Đôi mắt đen lay láy của Hoằng Huy nhìn chằm chằm vào hạc giấy nhỏ trong tay, Vân Yên đi tới ngồi xổm xuống. Đôi mắt đen lay láy, tròn như hòn bi ve của thằng bé lại tập trung sang người Yên Vân, sau đó khua khua hạc giấy nhỏ trong tay về phía nàng, giọng nói non nớt bập bẹ:
- Vân Yên, chim nhỏ!
Trong đầu Vân Yên xuất hiện một chuỗi các dấu chấm hỏi, ngẫm nghĩ không biết có phải tiểu a ca muốn đưa hạc giấy nhỏ ình không, nàng chìa tay ra chuẩn bị đón lấy. Nhưng Hoằng Huy đã ôm hạc giấy nhỏ vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn Na Lạp thị, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt quả táo nhỏ nhắn lấp lánh giống như vì sao trên bầu trời, chỉ chỉ hạc giấy nhỏ trên ngực bập bẹ nói:
- Vân Yên, nè, chim nhỏ!
Sau đó bật cười khanh khách.
Na Lạp Thị và Vân Yên bên cạnh cuối cùng cũng hiểu ra, ý thằng bé là "Vân Yên là con chim nhỏ!"
T_T! ! !
Na Lạp thị thoáng lấy khăn tay che miệng bật cười, tai Vân Yên cũng thoáng chốc đỏ bừng, tên nhóc này nói còn chưa sõi mà đã biết chòng ghẹo phụ nữ rồi ha. Lớn lên còn không biết tung hoành ngang dọc thế nào.
Na Lạp Thị nhìn Hoằng Huy vui vẻ cười đến ngây thơ, lại thấy Vân Yên mặc bộ váy màu vàng nhạt ấm áp đang đỏ bừng mặt —— Thật giống như một con chim nhỏ đang xù lông! Na Lạp Thị không nhịn được nhạy bén quan sát vẻ kiêu ngạo trên người tiểu a ca của mình, càng thêm vui vẻ.
(1) chái: nhà phụ, ở hai bên nhà chính.
(2) Nhuyễn tháp: giường nhỏ, có nệm lót lên trên, ở những chương trước mình có dịch thành giường nhỏ / giường mềm, nhưng lại thấy không thể hiện đầy đủ nghĩa của từ gốc nên từ chương này sẽ đổi thành nhuyễn tháp. Các bạn nếu tìm được từ khác tương đương nghĩa bảo lại với mình nhé ^^
Bình luận facebook