Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Vết thương sâu hoắm giữa lòng bàn tay phải của Vân Yên được đại phu xử lý sạch sẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng một vệt dài vắt ngang qua cả lòng bàn tay, nối liền hai đường trí tuệ và tình yêu hôn nhân lại với nhau, cắt ngang qua đường sinh mệnh như kẻ thù gặp nhau nơi ngõ hẹp.
Trên người Dận Chân trừ vết thương ở cánh tay trái, thì vẫn còn mấy chỗ vết cắt sau lưng do mảnh sứ vỡ bắn vào. Tiểu Thuận Tử giúp chàng cởi chiếc áo bào màu đen bên ngoài để đại phu kiểm tra chữa trị, lúc này mới nhìn rõ mấy vết máu mờ mờ trên chiếc áo trong màu vàng kim bị rách, đập vào mắt nhìn ghê người.
Dận Chân vẫn không nói gì, đến một tiếng hừ cũng không có, ngồi bên giường để mặc đại phu kiểm tra. Mắt không hề chớp luôn nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê trên giường, bàn tay phải nắm chặt tay trái còn nguyên vẹn nhưng lặng băng của nàng.
Đại phu xử lý băng bó vết thương xong thì viết một đơn thuốc, khi Tiểu Thuận Tử tiễn ông ta về thì đã đến nửa đêm.
Dận Chân thổi tắt đèn đầu giường, nằm xuống bên cạnh Vân Yên, chầm chậm ôm nàng vào lòng. Kìm lòng không đặng rất muốn ôm chặt hơn nữa, nhưng lại sợ làm đau nàng.
Chàng bỗng nhiên nhớ lại vừa nãy gấp gáp vẫn chưa cởi giày cho nàng. Chàng mò mẫm ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm đến mắt cá chân nàng, vừa vụng về vừa cẩn thận tháo giày trên chân nàng xuống. Khó khăn một hồi lâu mới tháo xong hai chiếc giày, chàng cúi người đặt nó xuống đất, rồi mới quay trở lại nằm, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Từ cái đêm Hoằng Huy “chết bệnh” ấy, đã hơn ba năm rồi hai người chưa nằm cùng giường, ôm chặt nhau.
Hơi thở của người trong ngực nhẹ nhàng mà yếu ót, Dận Chân có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình. Nhắm mắt lại, cằm vùi xuống cổ nàng, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra trên làn da nơi hõm vai, mang theo một chút ấm áp. Trái tim, bỗng nhiên được lấp đầy.
Trong Tứ Nghi Đường, trên chiếc giường lớn được màn trướng bao phủ xung quanh, lần đầu tiên có hai bóng hình cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ Vân Yên dường như vẫn cảm thấy nỗi đau về thể xác và trái tim, nàng hừ khẽ trong vô thức, giống như một con thú nhỏ bị thương. Chàng dỗ dành trong mơ màng, cẩn thận cầm bàn tay bị thương của nàng lên, nhẹ nhàng ôm vào, nói ngoan nào.
Đến canh bốn, Dận Chân lần đầu tiên học được cảm giác không nỡ rời giường. Ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng tỏ, trong bóng tối chàng nhẹ nhàng khoác lấy eo Vân Yên, khẽ khàng hôn lên trán nàng một hồi lâu mới từ từ ngồi dậy.
Chàng xuống giường, tay chân nhẹ nhàng mở tủ lấy triều phục. Triều phục chỉnh tề được treo trong tủ, đây là lần đầu tiên chàng tự tay lấy nó ra, lấy tay vuốt phẳng một cái. Khi mặc vào, chạm tới vết thương trên cánh tay và sau lưng, chàng cau mày lại nhưng vẫn không có một tiếng hừ nào.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ, Dận Chân nhanh chóng nương theo ánh sáng yếu ớt dần dần le lói nhìn Vân Yên đang say ngủ trên giường. Nàng xoay người lại giống một con mèo nhỏ, mái tóc dài rối tung trên gối.
Dận Chân vội vàng ra khỏi phòng, khẽ bảo Tiểu Thuận Tử đang đứng bên ngoài đi vào. Sau khi Tiểu Thuận Tử bước vào, chủ tớ hai người ngược lại vô cùng ăn ý. Dận Chân súc miệng rửa mặt trong im lặng, sau khi ăn ít cháo xong thì đứng dậy vén màn lên nhìn khuôn mặt Vân Yên bên trong, nàng vẫn đang ngủ rất sâu. Lúc này chàng mới cùng Tiểu Thuận Tử đóng cửa lại, đi lên triều.
Vân Yên không biết mình đã ngủ bao lâu, ý thức mơ hồ dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy sau lưng có tiếng quần áo sột soạt.
Sau khi bãi triều Dận Chân ngay lâp tức mau chóng trở về, thoắt cái xông vào trong phòng, thấy bóng hình nhỏ bé sau tấm màn nằm quay lưng về phía ngoài, co tròn người trên giường vẫn chưa hề tỉnh lại.
Dận Chân bỏ mũ quan xuống, đến gần bên giường, từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chóp mũi và cánh môi chạm lên mái tóc dài rối tung trên gối, dìu dịu mà thanh thản, giống như tơ lụa khiến chàng khẽ ngửi không muốn rời xa.
Vân Yên từ từ mở mắt ra, màn trướng màu vàng kim xa lạ mà quen thuộc trong mắt nàng dần hiện lên rõ ràng hơn.
Vô số đoạn kí ức điên cuồng tràn ngập máu tanh đêm qua hiện lên chớp nhoáng và vỡ vụn trong đầu nàng, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng nàng phát hiện cả cơ thể mềm oặt như bị rút hết sức lực, chỉ có cơn đau thấu xương ở lòng bàn tay phải càng lúc càng rõ ràng.
Phía sau nàng là một cơ thể ấm áp dán vào, cảm giác của bàn tay to lớn trên eo chưa bao giờ rõ ràng đến vậy. Ngay tức khắc, bản năng khiến mỗi lỗ chân lông trên người nàng thít chặt lại.
- Tỉnh rồi à?
Dận Chân nhạy bén nhận ra nàng đã tỉnh, hơi nâng người lên kề sát vào nàng.
Vân Yên dường như hơi sợ hãi, cau mày rũ mắt xuống, không hề ngẩng đầu lên nhìn chàng. Cũng không nói những câu như tại sao tôi lại nằm trên giường gia hay ngài nằm trên giường tôi sao.
Dận Chân nhìn dáng vẻ này của nàng, không kìm được cúi thấp đầu xuống. Vân Yên nhạy cảm bỗng nhiên ngước mắt lên, giơ tay dùng hết sức bình sinh đẩy chàng ra, muốn dậy xuống giường.
Nhưng Dận Chân chỉ hơi dùng sức đã đè được nàng xuống. Tay Vân Yên đau nhói, hốc mắt phiếm hồng, sức lực như bị rút cạn. Nàng thu tay về quay người lại, để lại bờ lưng đối diện với Dận Chân.
Dận Chân nhìn bóng lưng nàng quay đi, không hề có chút sức sống nào cả. Chàng từ từ kề sát vào, nhẹ nhàng cầm bàn tay phải của nàng lên. Vừa mới cầm vào, nàng đã rụt tay lại. Động tác này giống hệ như một con mèo nhỏ không để ý đến ai cũng không muốn bị ai chạm vào.
Dận Chân nằm phía sau nàng, vẫn vươn tay ôm chặt lấy nàng, kề bên tai nàng nói:
- Đã đói chưa?
Vân Yên không nói gì.
- Tay còn đau không?
- Tứ gia, thật sự chúng ta không hợp nhau.
Vân Yên quay lưng đi bỗng nhiên cất tiếng nói, giọng nói rất bình tĩnh mang theo mệt mỏi.
Dận Chân không hề do dự đáp lời:
- Tất cả để ta lo, nàng đừng nghĩ gì cả.
- Không, không chỉ là thân phận, mà điểm nào cũng không thích hợp.
Dận Chân khựng lại, cánh tay đang ôm eo nàng xoay nàng trở lại, đè nàng xuống.
- Cả đời này, chúng ta không thể rời khỏi nhau. Nếu trong lòng vẫn còn giận ta, vậy thì nàng muốn nói thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ nói lại những lời vừa rồi.
Chàng mở miệng cứng rắn cắt đứt lời nàng, không hề cho nàng nói thêm điều gì.
Vân Yên vùi đầu vào gối cách xa khuôn mặt kia, bất lực nhắm mắt lại.
Dận Chân cúi đầu kề sát gương mặt ấy, nói từng câu từng chữ bên tai nàng:
- Ta đồng ý với nàng, sẽ không ép nàng nữa.
Hàng mi Vân Yên hơi run lên, cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn chàng...
Dường như không hề tìm thấy bất cứ dấu vết gì của hình ảnh điên cuồng và tàn bạo đêm qua trên khuôn mặt trầm tĩnh nhưng ẩn giấu nhiều điều của người đàn ông này. Đáy mắt chàng đen láy giống như đá vỏ chai, sâu thẳm giống như con sóng gợn lăn tăn. Trong đôi mắt chàng, chỉ có hai bóng hình nhỏ bé của Vân Yên
Chàng cứ chầm chậm tiến lại gần như vậy, cổ kề sát gáy ôm chặt lấy nàng.
- Nàng chỉ cần tin ta mà thôi, có nhiều người hơn nữa thì cũng không ai so được với nàng. Không ai có thể là nàng, dù đẹp hơn nữa cũng không thể.
Có lẽ từ lâu chàng đã hiểu ra gút mắc giữa hai người, nhưng vẫn chưa tìm thấy đường ra.
Vân Yên không nói gì, nhưng ánh mắt đã trôi về nơi xa. Dựa vào cổ chàng, lắng nghe hơi thở dưới làn da chàng.
Lâu ngày và quen thuộc, không có mùi hương lạ lẫm ấy.
Buổi chiều, phần thưởng mà Khang Hi ban cho Tứ phủ tới đầu tiên, sau đó từng hàng lễ vật dài dằng dặc nối đuôi nhau đi vào phủ, dường như các huynh đệ hoàng tử đều biết Dận Chân tối qua gặp phải thích khách. Bát Bối Lặc Dận Tự, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Tứ A Ca Dận Trinh đều đến Tứ Nghi Đường thăm hỏi, ngồi nói chuyện một lúc.
Vân Yên nằm ở phòng bên trong nghỉ ngơi, không hề đi ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng bọn họ nói chuyện. Những chữ như Chu Tam Thái Tử, con trai, con gái đều giúp người nghe biết là chuyện liên quan đến việc Dận Chân gặp thích khách. Trong lời nói của Thập Tứ A Ca dường như còn mang theo ý cười nhạo Tứ ca nhẫn tâm.
Vân Yên hoàn toàn nghe rõ một câu nói đùa: “Cái cô Tử Ngưng đó đệ đã vào tử ngục nhìn một lần rồi, luận huyết thống thì cũng coi như là cành vàng lá ngọc, luận dung mạo vóc dáng thì cũng coi như là mỹ nhân khuynh quốc, luận thông minh thì cũng coi như là học sâu biết rộng, đúng không? Thế nhưng đến chỗ của Tứ ca, chẳng những không khuynh đảo được người ta, lại còn rơi kết cục như thế, thật sự không thể không than rằng từ xưa đến nay hồng nhan bạc mệnh, lòng chàng sắt đá.”
Dận Chân mỉm cười, nói đùa với Dận Tự, Dận Tường. Hình như là, mạng sống của cô ả đó không đáng nhắc tới vậy đâu.
Trong đầu Vân Yên chợt chớ tới cô gái tuyệt sắc gảy đàn trên thuyền, chiếc khăn thêu đóa hoa phù dung màu tím, mùi hương lạ lẫm trên người chàng. Hóa ra, nàng ta chính là nữ thích khách đau lòng đến tột cùng chỉ một lòng muốn giết Dận Chân. Tất cả giữa bọn họ, những mưu mô và điều đáng sợ rắc rối phức tạp giữa hai người, ai thua ai thắng, nàng không rét mà run. Phụ nữ đa tình, thể xác và tinh thần đều biến mất, đến cuối cùng chỉ còn bước rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Sau đợt sóng gió này qua đi, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Cái tên Tiểu Thích dường như đã biến mất như một hạt bụi trong Tứ phủ. Chỉ còn Vân Yên thỉnh thoảng mới nhớ lại, nhớ lại cậu trai vô tội đó, cùng với cái đêm khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía ấy.
Sức lực và tinh thần của nàng đều giảm sút rất nhiều, ngay cả bên ngoài Tứ Nghi Đường cũng không muốn bước ra. Còn Dận Chân trừ khi có công vụ trên triều, còn không sẽ không về muộn, mỗi ngày đều quay trở về Tứ Nghi Đường rất sớm. Ngược lại những tin đồn liên quan đến vị mỹ nhân tuyệt sắc dường như chưa từng tồn tại.
Sau lưng Dận Chân có mấy vết thương do bị mảnh sứ cứa vào, mỗi ngày chàng sẽ nằm sấp trên giường để Vân Yên thay thuốc một lần, miệng vết thương liền lại rất nhanh. Không thể không nói, vết thương đối với một người đàn ông giống như tăng thêm sức hấp dẫn chí mạng trên cơ thể người ấy. Trước đây khi tắm rửa cho chàng, Vân Yên cũng chưa bao giờ cảm thấy bờ lưng chàng lại vô cùng gợi cảm thế này.
Dận Chân không cho phép tay nàng chạm vào nước, khi hai người ở trong phòng, chàng không thích gọi người vào sai bảo, khi súc miệng rửa mặt chàng đều tự mình làm. Vân Yên cũng kệ chàng.
Một ngày, Dận Chân ở bên ngoài xem công văn, Vân Yên vén rèm từ trong phòng đi ra, thấp thoáng nhìn thấy Tiểu Thuận Tử đang khom người đưa cho chàng một chiếc khăn màu hồng nhạt, hình như đang bẩm báo điều gì đó, bất ngờ thay trên góc khăn có một đóa hoa phù dung nhuốm máu.
Dận Chân chỉ cầm chiếc khăn nhìn lướt qua, trong cổ họng chỉ có một tiếng cười cực kì lạnh lùng, nói, ta đi để làm gì.
Vân Yên không hề phát ra tiếng động gì, bước ra ngoài cầm tách trà của Dận Chân đi lấy thêm trà. Khi quay trở về, Tiểu Thuận Tử đã đi khỏi. Vân Yên đặt tách trà lên bàn, chuẩn bị vào phòng thì chàng vươn tay ôm lấy eo nàng, đặt lên đầu gối mình.
Tay trái Dận Chân đặt Vân Yên ngồi giữa chiếc bàn và chân mình, tay phải nâng bàn bay băng bó của nàng lên nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Nét mặt chàng dịu dàng, tựa vào tai Vân Yên nói:
- Cửu Châu Thanh Yến của lâm viên mới bài trí xong rồi, gần đây nàng không khỏe, ngày mai ta đưa nàng đến đó ở một thời gian, nàng có thích không?
Trên người Dận Chân trừ vết thương ở cánh tay trái, thì vẫn còn mấy chỗ vết cắt sau lưng do mảnh sứ vỡ bắn vào. Tiểu Thuận Tử giúp chàng cởi chiếc áo bào màu đen bên ngoài để đại phu kiểm tra chữa trị, lúc này mới nhìn rõ mấy vết máu mờ mờ trên chiếc áo trong màu vàng kim bị rách, đập vào mắt nhìn ghê người.
Dận Chân vẫn không nói gì, đến một tiếng hừ cũng không có, ngồi bên giường để mặc đại phu kiểm tra. Mắt không hề chớp luôn nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê trên giường, bàn tay phải nắm chặt tay trái còn nguyên vẹn nhưng lặng băng của nàng.
Đại phu xử lý băng bó vết thương xong thì viết một đơn thuốc, khi Tiểu Thuận Tử tiễn ông ta về thì đã đến nửa đêm.
Dận Chân thổi tắt đèn đầu giường, nằm xuống bên cạnh Vân Yên, chầm chậm ôm nàng vào lòng. Kìm lòng không đặng rất muốn ôm chặt hơn nữa, nhưng lại sợ làm đau nàng.
Chàng bỗng nhiên nhớ lại vừa nãy gấp gáp vẫn chưa cởi giày cho nàng. Chàng mò mẫm ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm đến mắt cá chân nàng, vừa vụng về vừa cẩn thận tháo giày trên chân nàng xuống. Khó khăn một hồi lâu mới tháo xong hai chiếc giày, chàng cúi người đặt nó xuống đất, rồi mới quay trở lại nằm, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Từ cái đêm Hoằng Huy “chết bệnh” ấy, đã hơn ba năm rồi hai người chưa nằm cùng giường, ôm chặt nhau.
Hơi thở của người trong ngực nhẹ nhàng mà yếu ót, Dận Chân có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình. Nhắm mắt lại, cằm vùi xuống cổ nàng, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra trên làn da nơi hõm vai, mang theo một chút ấm áp. Trái tim, bỗng nhiên được lấp đầy.
Trong Tứ Nghi Đường, trên chiếc giường lớn được màn trướng bao phủ xung quanh, lần đầu tiên có hai bóng hình cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ Vân Yên dường như vẫn cảm thấy nỗi đau về thể xác và trái tim, nàng hừ khẽ trong vô thức, giống như một con thú nhỏ bị thương. Chàng dỗ dành trong mơ màng, cẩn thận cầm bàn tay bị thương của nàng lên, nhẹ nhàng ôm vào, nói ngoan nào.
Đến canh bốn, Dận Chân lần đầu tiên học được cảm giác không nỡ rời giường. Ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng tỏ, trong bóng tối chàng nhẹ nhàng khoác lấy eo Vân Yên, khẽ khàng hôn lên trán nàng một hồi lâu mới từ từ ngồi dậy.
Chàng xuống giường, tay chân nhẹ nhàng mở tủ lấy triều phục. Triều phục chỉnh tề được treo trong tủ, đây là lần đầu tiên chàng tự tay lấy nó ra, lấy tay vuốt phẳng một cái. Khi mặc vào, chạm tới vết thương trên cánh tay và sau lưng, chàng cau mày lại nhưng vẫn không có một tiếng hừ nào.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ, Dận Chân nhanh chóng nương theo ánh sáng yếu ớt dần dần le lói nhìn Vân Yên đang say ngủ trên giường. Nàng xoay người lại giống một con mèo nhỏ, mái tóc dài rối tung trên gối.
Dận Chân vội vàng ra khỏi phòng, khẽ bảo Tiểu Thuận Tử đang đứng bên ngoài đi vào. Sau khi Tiểu Thuận Tử bước vào, chủ tớ hai người ngược lại vô cùng ăn ý. Dận Chân súc miệng rửa mặt trong im lặng, sau khi ăn ít cháo xong thì đứng dậy vén màn lên nhìn khuôn mặt Vân Yên bên trong, nàng vẫn đang ngủ rất sâu. Lúc này chàng mới cùng Tiểu Thuận Tử đóng cửa lại, đi lên triều.
Vân Yên không biết mình đã ngủ bao lâu, ý thức mơ hồ dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy sau lưng có tiếng quần áo sột soạt.
Sau khi bãi triều Dận Chân ngay lâp tức mau chóng trở về, thoắt cái xông vào trong phòng, thấy bóng hình nhỏ bé sau tấm màn nằm quay lưng về phía ngoài, co tròn người trên giường vẫn chưa hề tỉnh lại.
Dận Chân bỏ mũ quan xuống, đến gần bên giường, từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chóp mũi và cánh môi chạm lên mái tóc dài rối tung trên gối, dìu dịu mà thanh thản, giống như tơ lụa khiến chàng khẽ ngửi không muốn rời xa.
Vân Yên từ từ mở mắt ra, màn trướng màu vàng kim xa lạ mà quen thuộc trong mắt nàng dần hiện lên rõ ràng hơn.
Vô số đoạn kí ức điên cuồng tràn ngập máu tanh đêm qua hiện lên chớp nhoáng và vỡ vụn trong đầu nàng, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng nàng phát hiện cả cơ thể mềm oặt như bị rút hết sức lực, chỉ có cơn đau thấu xương ở lòng bàn tay phải càng lúc càng rõ ràng.
Phía sau nàng là một cơ thể ấm áp dán vào, cảm giác của bàn tay to lớn trên eo chưa bao giờ rõ ràng đến vậy. Ngay tức khắc, bản năng khiến mỗi lỗ chân lông trên người nàng thít chặt lại.
- Tỉnh rồi à?
Dận Chân nhạy bén nhận ra nàng đã tỉnh, hơi nâng người lên kề sát vào nàng.
Vân Yên dường như hơi sợ hãi, cau mày rũ mắt xuống, không hề ngẩng đầu lên nhìn chàng. Cũng không nói những câu như tại sao tôi lại nằm trên giường gia hay ngài nằm trên giường tôi sao.
Dận Chân nhìn dáng vẻ này của nàng, không kìm được cúi thấp đầu xuống. Vân Yên nhạy cảm bỗng nhiên ngước mắt lên, giơ tay dùng hết sức bình sinh đẩy chàng ra, muốn dậy xuống giường.
Nhưng Dận Chân chỉ hơi dùng sức đã đè được nàng xuống. Tay Vân Yên đau nhói, hốc mắt phiếm hồng, sức lực như bị rút cạn. Nàng thu tay về quay người lại, để lại bờ lưng đối diện với Dận Chân.
Dận Chân nhìn bóng lưng nàng quay đi, không hề có chút sức sống nào cả. Chàng từ từ kề sát vào, nhẹ nhàng cầm bàn tay phải của nàng lên. Vừa mới cầm vào, nàng đã rụt tay lại. Động tác này giống hệ như một con mèo nhỏ không để ý đến ai cũng không muốn bị ai chạm vào.
Dận Chân nằm phía sau nàng, vẫn vươn tay ôm chặt lấy nàng, kề bên tai nàng nói:
- Đã đói chưa?
Vân Yên không nói gì.
- Tay còn đau không?
- Tứ gia, thật sự chúng ta không hợp nhau.
Vân Yên quay lưng đi bỗng nhiên cất tiếng nói, giọng nói rất bình tĩnh mang theo mệt mỏi.
Dận Chân không hề do dự đáp lời:
- Tất cả để ta lo, nàng đừng nghĩ gì cả.
- Không, không chỉ là thân phận, mà điểm nào cũng không thích hợp.
Dận Chân khựng lại, cánh tay đang ôm eo nàng xoay nàng trở lại, đè nàng xuống.
- Cả đời này, chúng ta không thể rời khỏi nhau. Nếu trong lòng vẫn còn giận ta, vậy thì nàng muốn nói thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ nói lại những lời vừa rồi.
Chàng mở miệng cứng rắn cắt đứt lời nàng, không hề cho nàng nói thêm điều gì.
Vân Yên vùi đầu vào gối cách xa khuôn mặt kia, bất lực nhắm mắt lại.
Dận Chân cúi đầu kề sát gương mặt ấy, nói từng câu từng chữ bên tai nàng:
- Ta đồng ý với nàng, sẽ không ép nàng nữa.
Hàng mi Vân Yên hơi run lên, cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn chàng...
Dường như không hề tìm thấy bất cứ dấu vết gì của hình ảnh điên cuồng và tàn bạo đêm qua trên khuôn mặt trầm tĩnh nhưng ẩn giấu nhiều điều của người đàn ông này. Đáy mắt chàng đen láy giống như đá vỏ chai, sâu thẳm giống như con sóng gợn lăn tăn. Trong đôi mắt chàng, chỉ có hai bóng hình nhỏ bé của Vân Yên
Chàng cứ chầm chậm tiến lại gần như vậy, cổ kề sát gáy ôm chặt lấy nàng.
- Nàng chỉ cần tin ta mà thôi, có nhiều người hơn nữa thì cũng không ai so được với nàng. Không ai có thể là nàng, dù đẹp hơn nữa cũng không thể.
Có lẽ từ lâu chàng đã hiểu ra gút mắc giữa hai người, nhưng vẫn chưa tìm thấy đường ra.
Vân Yên không nói gì, nhưng ánh mắt đã trôi về nơi xa. Dựa vào cổ chàng, lắng nghe hơi thở dưới làn da chàng.
Lâu ngày và quen thuộc, không có mùi hương lạ lẫm ấy.
Buổi chiều, phần thưởng mà Khang Hi ban cho Tứ phủ tới đầu tiên, sau đó từng hàng lễ vật dài dằng dặc nối đuôi nhau đi vào phủ, dường như các huynh đệ hoàng tử đều biết Dận Chân tối qua gặp phải thích khách. Bát Bối Lặc Dận Tự, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Tứ A Ca Dận Trinh đều đến Tứ Nghi Đường thăm hỏi, ngồi nói chuyện một lúc.
Vân Yên nằm ở phòng bên trong nghỉ ngơi, không hề đi ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng bọn họ nói chuyện. Những chữ như Chu Tam Thái Tử, con trai, con gái đều giúp người nghe biết là chuyện liên quan đến việc Dận Chân gặp thích khách. Trong lời nói của Thập Tứ A Ca dường như còn mang theo ý cười nhạo Tứ ca nhẫn tâm.
Vân Yên hoàn toàn nghe rõ một câu nói đùa: “Cái cô Tử Ngưng đó đệ đã vào tử ngục nhìn một lần rồi, luận huyết thống thì cũng coi như là cành vàng lá ngọc, luận dung mạo vóc dáng thì cũng coi như là mỹ nhân khuynh quốc, luận thông minh thì cũng coi như là học sâu biết rộng, đúng không? Thế nhưng đến chỗ của Tứ ca, chẳng những không khuynh đảo được người ta, lại còn rơi kết cục như thế, thật sự không thể không than rằng từ xưa đến nay hồng nhan bạc mệnh, lòng chàng sắt đá.”
Dận Chân mỉm cười, nói đùa với Dận Tự, Dận Tường. Hình như là, mạng sống của cô ả đó không đáng nhắc tới vậy đâu.
Trong đầu Vân Yên chợt chớ tới cô gái tuyệt sắc gảy đàn trên thuyền, chiếc khăn thêu đóa hoa phù dung màu tím, mùi hương lạ lẫm trên người chàng. Hóa ra, nàng ta chính là nữ thích khách đau lòng đến tột cùng chỉ một lòng muốn giết Dận Chân. Tất cả giữa bọn họ, những mưu mô và điều đáng sợ rắc rối phức tạp giữa hai người, ai thua ai thắng, nàng không rét mà run. Phụ nữ đa tình, thể xác và tinh thần đều biến mất, đến cuối cùng chỉ còn bước rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Sau đợt sóng gió này qua đi, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Cái tên Tiểu Thích dường như đã biến mất như một hạt bụi trong Tứ phủ. Chỉ còn Vân Yên thỉnh thoảng mới nhớ lại, nhớ lại cậu trai vô tội đó, cùng với cái đêm khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía ấy.
Sức lực và tinh thần của nàng đều giảm sút rất nhiều, ngay cả bên ngoài Tứ Nghi Đường cũng không muốn bước ra. Còn Dận Chân trừ khi có công vụ trên triều, còn không sẽ không về muộn, mỗi ngày đều quay trở về Tứ Nghi Đường rất sớm. Ngược lại những tin đồn liên quan đến vị mỹ nhân tuyệt sắc dường như chưa từng tồn tại.
Sau lưng Dận Chân có mấy vết thương do bị mảnh sứ cứa vào, mỗi ngày chàng sẽ nằm sấp trên giường để Vân Yên thay thuốc một lần, miệng vết thương liền lại rất nhanh. Không thể không nói, vết thương đối với một người đàn ông giống như tăng thêm sức hấp dẫn chí mạng trên cơ thể người ấy. Trước đây khi tắm rửa cho chàng, Vân Yên cũng chưa bao giờ cảm thấy bờ lưng chàng lại vô cùng gợi cảm thế này.
Dận Chân không cho phép tay nàng chạm vào nước, khi hai người ở trong phòng, chàng không thích gọi người vào sai bảo, khi súc miệng rửa mặt chàng đều tự mình làm. Vân Yên cũng kệ chàng.
Một ngày, Dận Chân ở bên ngoài xem công văn, Vân Yên vén rèm từ trong phòng đi ra, thấp thoáng nhìn thấy Tiểu Thuận Tử đang khom người đưa cho chàng một chiếc khăn màu hồng nhạt, hình như đang bẩm báo điều gì đó, bất ngờ thay trên góc khăn có một đóa hoa phù dung nhuốm máu.
Dận Chân chỉ cầm chiếc khăn nhìn lướt qua, trong cổ họng chỉ có một tiếng cười cực kì lạnh lùng, nói, ta đi để làm gì.
Vân Yên không hề phát ra tiếng động gì, bước ra ngoài cầm tách trà của Dận Chân đi lấy thêm trà. Khi quay trở về, Tiểu Thuận Tử đã đi khỏi. Vân Yên đặt tách trà lên bàn, chuẩn bị vào phòng thì chàng vươn tay ôm lấy eo nàng, đặt lên đầu gối mình.
Tay trái Dận Chân đặt Vân Yên ngồi giữa chiếc bàn và chân mình, tay phải nâng bàn bay băng bó của nàng lên nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Nét mặt chàng dịu dàng, tựa vào tai Vân Yên nói:
- Cửu Châu Thanh Yến của lâm viên mới bài trí xong rồi, gần đây nàng không khỏe, ngày mai ta đưa nàng đến đó ở một thời gian, nàng có thích không?
Bình luận facebook