Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Dận Chân không nói gì, chỉ đưa tay chầm chậm cài lại hàng cúc áo lỏng lẻo dưới cổ Vân Yên.
- Không nói đến chuyện này nữa, ngược lại mấy ngày nay nàng ăn no ngủ kĩ, nếu có chút nhớ nhung gì ta chắc ta phải cảm tạ Bồ Tát rồi.
Giọng nói chàng bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại ẩn chứa trách móc.
Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra:
- Nào có, ngài chỉ nói linh tinh.
Dận Chân nhướn mày, nhếch môi kéo nàng đến gần hơn.
- À?
Vân Yên nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt ấy, biết chàng cố ý kéo trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, ôi, người đàn ông này thật cố chấp. Vân Yên thuận thế nhoài người lên bả vai chàng, rầu rĩ nói:
- Nghe thiếp lần này thôi, được không.
Dận Chân khựng lại, gằn từng tiếng:
- Những chuyện khác ta đều đồng ý với nàng, riêng chuyện này thì không.
Vân Yên ôm cổ chàng nhổm người dậy, nét mặt vẫn bình tĩnh.
- Thiếp nghiêm túc đấy. Không nói đến việc này có nhiều khó khăn, nếu không ngài đã chẳng giấu thiếp lên kế hoạch lâu như thế. Nói nhẹ nhàng thì cách làm của ngài là “bán trời không văn tự” (1), chứ đâu phải là “lưỡng tình tương duyệt”? Thiếp tuyệt đối không đồng ý chuyện này, chúng ta cũng không thê yên tâm mà sống qua ngày, rồi đến cuối cùng cũng đâu có được hạnh phúc.
Vân Yên có thể thấy sắc mặt Dận Chân trầm xuống theo mỗi lời nàng nói. Nàng lại nghiêm túc hôn lên môi chàng thêm cái nữa.
- Hơn nữa, thiếp đã từng nói, ngài là con người thuộc thời đại này, thuộc về thiên hạ này. Ngài sáng suốt như vậy, sao có thể cưỡng cầu một chuyện trái với thế gian? Cả đời này chúng ta...
Cả đời này, chúng ta không thể thành vợ chồng. Thiếp càng không thể trở thành trắc phúc tấn của chàng. Vân Yên thầm nhủ trong lòng, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Dận Chân đã thay đổi.
- Không, cả đời này chúng ta sống chết có nhau.
Dận Chân cau mày nói như đinh đóng cột.
Tim Vân Yên đập mạnh, nàng chậm rãi đưa tay lên xoa nhẹ ấn đường của Dân Chân, trượt tay xuống nắm chặt bàn tay rộng lớn của chàng, nước mắt trong hốc mắt bỗng nhiên rơi xuống, nóng hổi chạm đến lòng bàn tay chàng.
Nàng nói rất chậm, từng câu từng chữ rõ ràng:
- Dù là chân trời hay góc bể, con đường phải đi gian nan gai góc hay bằng phẳng rực rỡ, thiếp đều cách một bước phía sau ngài. Chỉ cần ngài thực sự hiểu, khi ngoảnh đầu lại, ngài vẫn có thể nhìn thấy thiếp.
Dận Chân chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, trong con ngươi đen tuyền sâu hun hút không thấy đáy chỉ còn lại bóng hình nàng. Đôi mắt ấy đã nói lên nét mặt bình tĩnh của chàng. Chàng chưa bao giờ thấy một cô gái như vậy. Bọn họ đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi?
Cuộc sống ngày ngày trôi qua trong bình lặng, nhưng không hề hao mòn mảy may tình cảm nào, ngược lại giống như dòng nước trôi đi, mài mòn cho nhau, không thể sống thiếu nhau. Không thể xa nhau dù chỉ nửa bước, nhưng không có cách nào đến gần được nhau. Tình này đau đáu biết phải làm sao? Tựa như chỉ còn cách nuốt hết vào bụng mới ôm trọn hết được. Hoặc nói, chàng hoàn toàn không biết làm thế nào mới có được nàng. Nàng như mây, lại như khói. Rõ ràng nằm trong bàn tay chàng, nhưng sao chàng chẳng có gì cả.
Vân Yên nắm tay chàng, đưa lên nhẹ nhàng cọ vài gò má mình, nước mắt chầm chậm ngừng lại. Nàng im lặng trong giây lát như đang quyết định điều gì đó, chỉ mỉm cười với Dận Chân, nụ cười ấy đẹp đến lạ kỳ.
Nàng từ từ mở miệng, nét mặt bình tĩnh và dịu dàng:
- Thiếp thật ra chỉ là một con người tầm thường nhất, không hề có gì cả. Nếu như thiếp thật sự...
Lời nói dừng lại, nửa câu sau nàng dùng hành động để nói ra. Nàng chậm rãi kéo bàn tay Dận Chân đang ở bên má mình xuống, dừng lại trên hàng cúc dưới cần cổ mảnh khảnh, không cần nói cũng rõ ràng.
Dận Chân sững sờ, bàn tay đột nhiên đau nhói như có lửa đốt, đốm lửa nhỏ trong phút chốc lan tới mạch máu chàng. Thời khắc khi nàng chủ động nói ra, chàng bỗng nhận ra không phải là vui mừng, mà giống như nước sôi khiến tim chàng phải mở ra, trái tim đã nếm đủ năm vị đời đang đau đớn.
Rất ít người và rất ít việc khiến chàng như vậy. Nhưng cô gái này lại có thể làm được chỉ bằng những câu từ đơn giản.
Bàn tay chàng nắm chặt, giam hãm chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, nhưng chàng không cởi cúc áo, chỉ nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ bé trên cổ áo, giống như sự vuốt ve giữa ai người đang yêu nhau.
Chàng dùng cả cơ thể ôm Vân Yên vào trong lòng, cằm gác lên đỉnh đầu mềm mại của nàng, giọng nói trầm đục:
- Đúng, ta muốn nàng, muốn nàng đến phát điên. Nhưng thứ ta vừa muốn lại vừa không muốn chính là điều này. Nàng cho rằng khi nãy nằm dưới người ta, ta có thể dừng lại thế nào?
Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ còn sót lại tia nắng cuối cùng, rọi vào căn phòng một màu vàng óng.
Sau cuộc nói chuyện dài, trái tim hai người như gắn chặt với nhau hơn. Dận Chân không nhắc lại chuyện đưa Vân Yên vào hậu viện, Vân Yên cũng chuyên tâm bầu bạn bên chàng.
Buổi tối khi tắm rửa, Vân Yên cởi áo cho chàng, sờ lên mới thấy người này mấy ngày gần đây gầy đi rõ ràng, trong lòng cũng đau xót.
Dận Chân vân vê cằm nàng, hỏi có muốn tiếp tục sờ nữa hay không? Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng vào phòng tắm.
Khi tắm, Dận Chân kéo tay trái Vân Yên qua vai mình, cẩn thận vuốt nhẹ vết sẹo màu hồng giữa lòng bàn tay, chậm rãi hôn lên đó. Vân Yên dựa người lên vai chàng, nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt chàng.
- Ngài... mấy ngày này ở đây...
Dận Chân hơi nhướn mày, kề gần khuôn mặt nàng:
- Nàng nói gì cơ.
Cánh tay Vân Yên đang ôm cổ chàng càng chặt hơn.
- Lát nữa tắm xong phải ăn nhiều cơm hơn.
Dận Chân nở nụ cười, giơ cánh tay ướt nhẹp lên véo má nàng.
Khi Dận Chân tắm xong, cơm tối trên bàn cũng đã sẵn sàng. Vân Yên giục chàng đi ăn cơm trước, quần áo trên người đã ướt một nửa, nàng tắm xong rồi ăn cơm sau.
Vân Yên nhanh chóng tắm rửa xong, vừa lau đầu thì thấy Dận Chân vẫn ngồi bên bàn đọc công văn, thức ăn vẫn chưa hề động tới.
- Sao ngài vẫn chưa ăn cơm vậy?
Nàng đi tới, Dận Chân ngẩng đầu mỉm cười, đặt công văn sang một bên.
- Qua đây cùng ăn.
Trái tim Vân Yên đập mạnh một nhịp, nhìn chàng trách móc. Nàng ngồi xuống gắp một cái bánh bột ngô vào bát chàng.
- Mau ăn cơm thôi.
Dận Chân nhìn nàng rồi cười, cúi đầu cũng gắp bánh bột ngô cho nàng.
Vân Yên nhếch môi, gắp bánh lên cắn một miếng. Bụng cũng đã đói rồi, ngẩng đầu lên thì thấy Dận Chân vừa nhìn nàng cười vừa gắp bánh lên ăn.
Giữa hai người rất tự nhiên. Nhìn thấy món chàng thích ăn, Vân Yên đều gắp cho Dận Chân. Dận Chân cũng thỉnh thoảng gắp mấy món ngon vào bát nàng. Hai người mấy ngày nay đều chưa được ăn uống ngủ nghỉ một bữa một giấc tử tế nào, chưa bao giờ cảm thấy hài lòng như bữa ăn hôm nay.
Ăn cơm xong, hai người súc miệng. Dận Chân ôm Vân Yên cùng cuộn tròn trên sập đọc công văn. Hai người đều chỉ mặc áo trong mỏng, trong phòng vô cùng ấm áp.
Vân Yên nằm sấp trong lòng Dận Chân, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ thân thuộc trên cơ thể chàng, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết. Mí mắt nàng dần dần díp lại. Dận Chân cúi đầu nhìn Vân Yên mơ màng giống như con mèo nhỏ đang buồn ngủ, vô cùng đáng yêu. Chàng nâng tay xoa đầu nàng, nói buồn ngủ thì ngủ đi.
Cái đầu nhỏ của Vân Yên mơ mơ màng màng cọ vào, vâng một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Dận Chân kéo chiếc chăn bằng gấm ở bên cạnh sang, đắp từ ngực mình đến người nàng, quấn quanh hai người. Thế giới bên ngoài mặc dù rất lạnh, nhưng trời đất ở đây lại ấm áp như thế.
Khi chàng đọc công văn, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nhìn nàng trong lòng mình, dém lại chăn cho nàng, thỉnh thoảng kìm lòng không đặng hôn nàng một cái, khi đó nàng khẽ hừ một tiếng, giống như bé con đang làm nũng.
Rất lâu sau, chàng đóng công văn lại, chăm chú nhìn nàng một lúc mới buông nàng ra, đặt nàng nằm ngay ngắn, đắp chăn lại cẩn thận, cuối cùng thì xuống sập đi tới chiếc giường lớn để ngủ.
Trong mơ đều có nhau, một đêm ngủ ngon giấc.
Ban ngày, Dận Chân vào triều. Vân Yên cùng Cao Vô Dung và Tiểu Thuận Tử sắp xếp lại hoa viên, cũng khá bận rộn. Vân Yên mới nhận ra hóa ra mình đã là người có lai lịch rồi, nhóm nha hoàn mười một mười hai tuổi nhìn thấy nàng đều sợ hãi gọi một tiếng “tỷ tỷ”. Vân Yên cười cười, vẫn luôn ôn hòa vui vẻ.
Dận Chân xuống triều trở về, trực tiếp đi tìm Vân Yên. Vân Yên đang dạy nhóm nha hoàn bài biện trang trí ở tiền điện, Dận Chân đến khiến họ giật mình lo sợ khấu đầu thỉnh an.
Vân Yên quay người lại nhìn thấy chàng, mỉm cười hỏi chàng bài trí thế này có vừa ý hay không. Dận Chân lườm nàng một cái, như cười như không nói, rất hợp ý ta, thưởng.
Vân Yên nở nụ cười, các tiểu nha hoàn nhảy cẫng lên vui mừng. Nàng nói mấy câu sắp xếp, rồi cùng Dận Chân trở về.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, Dận Chân quay người lại kéo tay nàng. Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra, nói, có người thấy đấy.
Dận Chân cũng không để ý, bước chân vững vàng kéo nàng đi đến bên bờ hồ. Trên đường đi gặp được Cao Vô Dung, ông ta nghiêm chỉnh hành lễ rồi đi qua, không hề ngạc nhiên.
Dận Chân bế nàng lên thuyền, chưa hề buông tay nàng ra. Hai người dựa sát vào nhau, ngay cả gió lạnh thổi qua mặt cũng giống như gió xuân ấm áp.
Bài trí trong hoa viên vẫn được tiến hành hết sức sôi nổi, nhưng chưa từng thấy nữ quyến nào trong Tứ phủ qua đây, kể cả đích phúc tấn Na Lạp thị. Dận Chân cả ngày đều ở trong Tứ Nghi Đường của Cửu Châu Thanh Yến, Vân Yên cũng tỉ mỉ bày biện nơi này giống như ở trong phủ.
Nói đến bốn chữ “Cửu Châu Thanh Yến”, có một ngày Dận Chân ôm Vân Yên, hỏi nàng có biết bài trí thiếu thứ gì không? Vân Yên nói không biết, Dận Chân nhéo mũi nàng, cười nói, tám năm trước, chiếc kết Cửu Châu đó nàng treo trong màn, nàng quên rồi sao? Vân Yên lúc này mới vỡ lẽ.
Những ngày đông, trong phòng ngoài phòng là hai thế giới khác nhau. Dận Chân tựa người trên sập đọc sách, Vân Yên ngồi bên cạnh tết kết. Đọc được một lúc, Dận Chân ôm Vân Yên vào lòng mình, vừa đọc sách vừa nhìn nàng tết. Nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng Dận Chân đặt sách xuống, ngón tay dài nhấc chiếc kết màu đỏ rực lên xem, thỉnh thoảng sờ xem tay nàng có lạnh hay không.
Khi tết xong, Dận Chân bế Vân Yên lên, đi đến bên tấm màn của chiếc giường lớn. Vân Yên trèo lên giường, quỳ xuống, treo chiếc kết Cửu Châu đỏ rực như lửa lên, mang đến không khí vui mừng bình lặng và hương vị gia đình.
Vân Yên ngước đầu nhìn lên, Dận Chân phía sau đỡ lấy vai nàng. Nàng nghịch ngợm ngửa đầu về phía sau ngả vào lồng ngực chàng, nở nụ cười. Dận Chân hơi khom lưng xuống nhìn nàng, chỉ trong chớp mắt, trong cái khom người ấy, chàng đảo ngược tập kích lấy môi nàng.
Vân Yên không kịp kêu lên thành tiếng, đã bị lưỡi chàng tiến sâu vào, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của nàng. Chàng ôm lấy bờ eo mềm mại của nàng, xoay người nàng lại đặt lên tấm ga giường.
Trong những giây phút thế này, hai người thường nhìn nhau, thở gấp gáp sau nụ hôn dài, sau đó ôm chặt lấy nhau. Dận Chân luôn là người có chủ kiến, mỗi lần đều cố gắng kiềm chế bản thân mình, nhưng kiên trì này còn gấp trăm lần so với trước đây.
(1) Bán trời không văn tự (Nguyên văn: 冒天下大不韪): Làm chuyện tày trời một cách trắng trợn.
(2) Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có tình cảm với nhau. Tương đương với câu: "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.”
- Không nói đến chuyện này nữa, ngược lại mấy ngày nay nàng ăn no ngủ kĩ, nếu có chút nhớ nhung gì ta chắc ta phải cảm tạ Bồ Tát rồi.
Giọng nói chàng bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại ẩn chứa trách móc.
Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra:
- Nào có, ngài chỉ nói linh tinh.
Dận Chân nhướn mày, nhếch môi kéo nàng đến gần hơn.
- À?
Vân Yên nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt ấy, biết chàng cố ý kéo trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, ôi, người đàn ông này thật cố chấp. Vân Yên thuận thế nhoài người lên bả vai chàng, rầu rĩ nói:
- Nghe thiếp lần này thôi, được không.
Dận Chân khựng lại, gằn từng tiếng:
- Những chuyện khác ta đều đồng ý với nàng, riêng chuyện này thì không.
Vân Yên ôm cổ chàng nhổm người dậy, nét mặt vẫn bình tĩnh.
- Thiếp nghiêm túc đấy. Không nói đến việc này có nhiều khó khăn, nếu không ngài đã chẳng giấu thiếp lên kế hoạch lâu như thế. Nói nhẹ nhàng thì cách làm của ngài là “bán trời không văn tự” (1), chứ đâu phải là “lưỡng tình tương duyệt”? Thiếp tuyệt đối không đồng ý chuyện này, chúng ta cũng không thê yên tâm mà sống qua ngày, rồi đến cuối cùng cũng đâu có được hạnh phúc.
Vân Yên có thể thấy sắc mặt Dận Chân trầm xuống theo mỗi lời nàng nói. Nàng lại nghiêm túc hôn lên môi chàng thêm cái nữa.
- Hơn nữa, thiếp đã từng nói, ngài là con người thuộc thời đại này, thuộc về thiên hạ này. Ngài sáng suốt như vậy, sao có thể cưỡng cầu một chuyện trái với thế gian? Cả đời này chúng ta...
Cả đời này, chúng ta không thể thành vợ chồng. Thiếp càng không thể trở thành trắc phúc tấn của chàng. Vân Yên thầm nhủ trong lòng, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Dận Chân đã thay đổi.
- Không, cả đời này chúng ta sống chết có nhau.
Dận Chân cau mày nói như đinh đóng cột.
Tim Vân Yên đập mạnh, nàng chậm rãi đưa tay lên xoa nhẹ ấn đường của Dân Chân, trượt tay xuống nắm chặt bàn tay rộng lớn của chàng, nước mắt trong hốc mắt bỗng nhiên rơi xuống, nóng hổi chạm đến lòng bàn tay chàng.
Nàng nói rất chậm, từng câu từng chữ rõ ràng:
- Dù là chân trời hay góc bể, con đường phải đi gian nan gai góc hay bằng phẳng rực rỡ, thiếp đều cách một bước phía sau ngài. Chỉ cần ngài thực sự hiểu, khi ngoảnh đầu lại, ngài vẫn có thể nhìn thấy thiếp.
Dận Chân chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, trong con ngươi đen tuyền sâu hun hút không thấy đáy chỉ còn lại bóng hình nàng. Đôi mắt ấy đã nói lên nét mặt bình tĩnh của chàng. Chàng chưa bao giờ thấy một cô gái như vậy. Bọn họ đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi?
Cuộc sống ngày ngày trôi qua trong bình lặng, nhưng không hề hao mòn mảy may tình cảm nào, ngược lại giống như dòng nước trôi đi, mài mòn cho nhau, không thể sống thiếu nhau. Không thể xa nhau dù chỉ nửa bước, nhưng không có cách nào đến gần được nhau. Tình này đau đáu biết phải làm sao? Tựa như chỉ còn cách nuốt hết vào bụng mới ôm trọn hết được. Hoặc nói, chàng hoàn toàn không biết làm thế nào mới có được nàng. Nàng như mây, lại như khói. Rõ ràng nằm trong bàn tay chàng, nhưng sao chàng chẳng có gì cả.
Vân Yên nắm tay chàng, đưa lên nhẹ nhàng cọ vài gò má mình, nước mắt chầm chậm ngừng lại. Nàng im lặng trong giây lát như đang quyết định điều gì đó, chỉ mỉm cười với Dận Chân, nụ cười ấy đẹp đến lạ kỳ.
Nàng từ từ mở miệng, nét mặt bình tĩnh và dịu dàng:
- Thiếp thật ra chỉ là một con người tầm thường nhất, không hề có gì cả. Nếu như thiếp thật sự...
Lời nói dừng lại, nửa câu sau nàng dùng hành động để nói ra. Nàng chậm rãi kéo bàn tay Dận Chân đang ở bên má mình xuống, dừng lại trên hàng cúc dưới cần cổ mảnh khảnh, không cần nói cũng rõ ràng.
Dận Chân sững sờ, bàn tay đột nhiên đau nhói như có lửa đốt, đốm lửa nhỏ trong phút chốc lan tới mạch máu chàng. Thời khắc khi nàng chủ động nói ra, chàng bỗng nhận ra không phải là vui mừng, mà giống như nước sôi khiến tim chàng phải mở ra, trái tim đã nếm đủ năm vị đời đang đau đớn.
Rất ít người và rất ít việc khiến chàng như vậy. Nhưng cô gái này lại có thể làm được chỉ bằng những câu từ đơn giản.
Bàn tay chàng nắm chặt, giam hãm chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, nhưng chàng không cởi cúc áo, chỉ nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ bé trên cổ áo, giống như sự vuốt ve giữa ai người đang yêu nhau.
Chàng dùng cả cơ thể ôm Vân Yên vào trong lòng, cằm gác lên đỉnh đầu mềm mại của nàng, giọng nói trầm đục:
- Đúng, ta muốn nàng, muốn nàng đến phát điên. Nhưng thứ ta vừa muốn lại vừa không muốn chính là điều này. Nàng cho rằng khi nãy nằm dưới người ta, ta có thể dừng lại thế nào?
Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ còn sót lại tia nắng cuối cùng, rọi vào căn phòng một màu vàng óng.
Sau cuộc nói chuyện dài, trái tim hai người như gắn chặt với nhau hơn. Dận Chân không nhắc lại chuyện đưa Vân Yên vào hậu viện, Vân Yên cũng chuyên tâm bầu bạn bên chàng.
Buổi tối khi tắm rửa, Vân Yên cởi áo cho chàng, sờ lên mới thấy người này mấy ngày gần đây gầy đi rõ ràng, trong lòng cũng đau xót.
Dận Chân vân vê cằm nàng, hỏi có muốn tiếp tục sờ nữa hay không? Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng vào phòng tắm.
Khi tắm, Dận Chân kéo tay trái Vân Yên qua vai mình, cẩn thận vuốt nhẹ vết sẹo màu hồng giữa lòng bàn tay, chậm rãi hôn lên đó. Vân Yên dựa người lên vai chàng, nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt chàng.
- Ngài... mấy ngày này ở đây...
Dận Chân hơi nhướn mày, kề gần khuôn mặt nàng:
- Nàng nói gì cơ.
Cánh tay Vân Yên đang ôm cổ chàng càng chặt hơn.
- Lát nữa tắm xong phải ăn nhiều cơm hơn.
Dận Chân nở nụ cười, giơ cánh tay ướt nhẹp lên véo má nàng.
Khi Dận Chân tắm xong, cơm tối trên bàn cũng đã sẵn sàng. Vân Yên giục chàng đi ăn cơm trước, quần áo trên người đã ướt một nửa, nàng tắm xong rồi ăn cơm sau.
Vân Yên nhanh chóng tắm rửa xong, vừa lau đầu thì thấy Dận Chân vẫn ngồi bên bàn đọc công văn, thức ăn vẫn chưa hề động tới.
- Sao ngài vẫn chưa ăn cơm vậy?
Nàng đi tới, Dận Chân ngẩng đầu mỉm cười, đặt công văn sang một bên.
- Qua đây cùng ăn.
Trái tim Vân Yên đập mạnh một nhịp, nhìn chàng trách móc. Nàng ngồi xuống gắp một cái bánh bột ngô vào bát chàng.
- Mau ăn cơm thôi.
Dận Chân nhìn nàng rồi cười, cúi đầu cũng gắp bánh bột ngô cho nàng.
Vân Yên nhếch môi, gắp bánh lên cắn một miếng. Bụng cũng đã đói rồi, ngẩng đầu lên thì thấy Dận Chân vừa nhìn nàng cười vừa gắp bánh lên ăn.
Giữa hai người rất tự nhiên. Nhìn thấy món chàng thích ăn, Vân Yên đều gắp cho Dận Chân. Dận Chân cũng thỉnh thoảng gắp mấy món ngon vào bát nàng. Hai người mấy ngày nay đều chưa được ăn uống ngủ nghỉ một bữa một giấc tử tế nào, chưa bao giờ cảm thấy hài lòng như bữa ăn hôm nay.
Ăn cơm xong, hai người súc miệng. Dận Chân ôm Vân Yên cùng cuộn tròn trên sập đọc công văn. Hai người đều chỉ mặc áo trong mỏng, trong phòng vô cùng ấm áp.
Vân Yên nằm sấp trong lòng Dận Chân, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ thân thuộc trên cơ thể chàng, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết. Mí mắt nàng dần dần díp lại. Dận Chân cúi đầu nhìn Vân Yên mơ màng giống như con mèo nhỏ đang buồn ngủ, vô cùng đáng yêu. Chàng nâng tay xoa đầu nàng, nói buồn ngủ thì ngủ đi.
Cái đầu nhỏ của Vân Yên mơ mơ màng màng cọ vào, vâng một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Dận Chân kéo chiếc chăn bằng gấm ở bên cạnh sang, đắp từ ngực mình đến người nàng, quấn quanh hai người. Thế giới bên ngoài mặc dù rất lạnh, nhưng trời đất ở đây lại ấm áp như thế.
Khi chàng đọc công văn, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nhìn nàng trong lòng mình, dém lại chăn cho nàng, thỉnh thoảng kìm lòng không đặng hôn nàng một cái, khi đó nàng khẽ hừ một tiếng, giống như bé con đang làm nũng.
Rất lâu sau, chàng đóng công văn lại, chăm chú nhìn nàng một lúc mới buông nàng ra, đặt nàng nằm ngay ngắn, đắp chăn lại cẩn thận, cuối cùng thì xuống sập đi tới chiếc giường lớn để ngủ.
Trong mơ đều có nhau, một đêm ngủ ngon giấc.
Ban ngày, Dận Chân vào triều. Vân Yên cùng Cao Vô Dung và Tiểu Thuận Tử sắp xếp lại hoa viên, cũng khá bận rộn. Vân Yên mới nhận ra hóa ra mình đã là người có lai lịch rồi, nhóm nha hoàn mười một mười hai tuổi nhìn thấy nàng đều sợ hãi gọi một tiếng “tỷ tỷ”. Vân Yên cười cười, vẫn luôn ôn hòa vui vẻ.
Dận Chân xuống triều trở về, trực tiếp đi tìm Vân Yên. Vân Yên đang dạy nhóm nha hoàn bài biện trang trí ở tiền điện, Dận Chân đến khiến họ giật mình lo sợ khấu đầu thỉnh an.
Vân Yên quay người lại nhìn thấy chàng, mỉm cười hỏi chàng bài trí thế này có vừa ý hay không. Dận Chân lườm nàng một cái, như cười như không nói, rất hợp ý ta, thưởng.
Vân Yên nở nụ cười, các tiểu nha hoàn nhảy cẫng lên vui mừng. Nàng nói mấy câu sắp xếp, rồi cùng Dận Chân trở về.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, Dận Chân quay người lại kéo tay nàng. Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra, nói, có người thấy đấy.
Dận Chân cũng không để ý, bước chân vững vàng kéo nàng đi đến bên bờ hồ. Trên đường đi gặp được Cao Vô Dung, ông ta nghiêm chỉnh hành lễ rồi đi qua, không hề ngạc nhiên.
Dận Chân bế nàng lên thuyền, chưa hề buông tay nàng ra. Hai người dựa sát vào nhau, ngay cả gió lạnh thổi qua mặt cũng giống như gió xuân ấm áp.
Bài trí trong hoa viên vẫn được tiến hành hết sức sôi nổi, nhưng chưa từng thấy nữ quyến nào trong Tứ phủ qua đây, kể cả đích phúc tấn Na Lạp thị. Dận Chân cả ngày đều ở trong Tứ Nghi Đường của Cửu Châu Thanh Yến, Vân Yên cũng tỉ mỉ bày biện nơi này giống như ở trong phủ.
Nói đến bốn chữ “Cửu Châu Thanh Yến”, có một ngày Dận Chân ôm Vân Yên, hỏi nàng có biết bài trí thiếu thứ gì không? Vân Yên nói không biết, Dận Chân nhéo mũi nàng, cười nói, tám năm trước, chiếc kết Cửu Châu đó nàng treo trong màn, nàng quên rồi sao? Vân Yên lúc này mới vỡ lẽ.
Những ngày đông, trong phòng ngoài phòng là hai thế giới khác nhau. Dận Chân tựa người trên sập đọc sách, Vân Yên ngồi bên cạnh tết kết. Đọc được một lúc, Dận Chân ôm Vân Yên vào lòng mình, vừa đọc sách vừa nhìn nàng tết. Nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng Dận Chân đặt sách xuống, ngón tay dài nhấc chiếc kết màu đỏ rực lên xem, thỉnh thoảng sờ xem tay nàng có lạnh hay không.
Khi tết xong, Dận Chân bế Vân Yên lên, đi đến bên tấm màn của chiếc giường lớn. Vân Yên trèo lên giường, quỳ xuống, treo chiếc kết Cửu Châu đỏ rực như lửa lên, mang đến không khí vui mừng bình lặng và hương vị gia đình.
Vân Yên ngước đầu nhìn lên, Dận Chân phía sau đỡ lấy vai nàng. Nàng nghịch ngợm ngửa đầu về phía sau ngả vào lồng ngực chàng, nở nụ cười. Dận Chân hơi khom lưng xuống nhìn nàng, chỉ trong chớp mắt, trong cái khom người ấy, chàng đảo ngược tập kích lấy môi nàng.
Vân Yên không kịp kêu lên thành tiếng, đã bị lưỡi chàng tiến sâu vào, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của nàng. Chàng ôm lấy bờ eo mềm mại của nàng, xoay người nàng lại đặt lên tấm ga giường.
Trong những giây phút thế này, hai người thường nhìn nhau, thở gấp gáp sau nụ hôn dài, sau đó ôm chặt lấy nhau. Dận Chân luôn là người có chủ kiến, mỗi lần đều cố gắng kiềm chế bản thân mình, nhưng kiên trì này còn gấp trăm lần so với trước đây.
(1) Bán trời không văn tự (Nguyên văn: 冒天下大不韪): Làm chuyện tày trời một cách trắng trợn.
(2) Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có tình cảm với nhau. Tương đương với câu: "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.”
Bình luận facebook