Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Dận Tự ngồi trên giường, dung mạo hắn dưới ánh đèn vàng ấm áp hiện lên góc cạnh, ánh sáng tỏa ra giống như vàng ngọc châu báu, nét đẹp không giống người phàm. Ánh mắt hắn sâu thẳm hút hồn người nhìn. Khóe môi hơi nhếch lên, người khác không cách nào đoán được cảm xúc thật sự của hắn.
Khi bàn tay hắn xoa nhẹ đầu gối Vân Yên, Vân Yên sợ hãi muốn né tránh. Nhưng động tác không còn chút sức lực nào, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh. Tốn công vô ích lại còn bị hắn giữ chặt hai chân lại.
Vân Yên run sợ nhìn hắn, kìm nén tiếng thét đã đến bên môi. Hắn làm một động tác giống hệt với Dận Chân, khiến nàng không thể tiếp nhận nổi. Nàng ép trái tim đang đập điên cuồng của mìn phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh lại.
Đêm nay, nàng đã phải đối mặt với quá nhiều chuyện. Nhưng khi nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại, đôi môi hắn đã ập xuống.
Vân Yên sợ hãi ngửa người về phía sau, dùng hết sức mình tránh xa môi hắn. Nhưng không có tác dụng, khi lưng nàng chạm tới đầu giường, môi hắn đã điên cuồng chiếm đoạt.
Cuối cùng hắn cũng có được nụ hôn thứ nhất.
Môi Dận Tự rất lạnh, mang theo hương bạc hà thoang thoảng, không nóng hổi giống như môi Dận Chân. Huynh đệ họ một người thì ngoài nóng trong lạnh, một người ngoài lạnh trong nóng. Nếu chưa từng bị hai người hôn thì không thể biết được.
Nhưng Vân Yên không có lòng dạ nào để cảm nhận, đầu óc nàng dường như đã trống rỗng. Môi nàng bị hắn cắn mút không thể nào giẫy ra khỏi, khuôn mặt hoàn mỹ của hắn áp sát khuôn mặt nàng, răng nàng cắn chặt lại, cả cơ thể đều đang run rẩy, tay chân mềm oặt, giãy dụa chỉ như châu chấu đá xe.
Nụ hôn của Dận Tự hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nhã nhặn ôn hòa lúc bình thường của hắn, nó mãnh liệt và ngang ngược. Đây mới đúng là bản chất của hắn. Hắn không ngừng tấn công hàm răng nàng, bàn tay bóp mạnh hai má, mạnh mẽ mở hàm nàng ra.
Lưỡi cuối cùng cũng đạt được mục đích tiến sâu vào, giống như mở được kho báu mà mìn ngày đêm mong chờ. Lưỡi Vân Yên bên trong, bị hắn cuốn chặt và hút hết không khí, nàng sợ hãi né tránh. Nhưng hắn mạnh mẽ điên cuồng biến nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, môi lưỡi hắn như được bôi thuốc mê, đầu lưỡi linh hoạt và ngang tàng. Băng và lửa cùng giao hòa, chiếm đoạt mỗi góc ẩm ướt, mỗi phần thịt mềm mại trong khoang miệng nàng, cổ họng hắn phát ra tiếng thở gấp nặng nề, hơi thở lan tỏa khiến người khác không thể kháng cự.
Ai biết rằng, một người đàn ông tuấn tú nhã nhặn ôn hòa như vậy, nhưng khi hôn lại cuồng nhiệt đến thế.
Nàng càng ngày càng kiệt sức, hắn càng lúc càng càn rỡ.
Bàn tay bóp má nàng từ từ thả xuống, luồn vào mái tóc giữ chặt gáy nàng.
Đột nhiên Dận Tự hít sâu một hơi, dừng lại rời khỏi đôi môi nàng. Trên cánh môi hoàn mỹ để lại một vết răng rất sâu, máu từ chỗ đó chảy xuống.
Hắn không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, ngón cái tay trái nhẹ nhàng lau cánh môi, rồi thè lưỡi ra liếm, nhìn vô cùng phong tình. Biểu cảm trên khuôn mặt lại rất chân thực. Có bao nhiêu cô gái dám cắn hoàng tử, ngẫm lại quả thật khiến nàng lạnh sống lưng. Hắn không tức giận, hơn nữa còn rất bình tĩnh.
Nếu như nàng không cắn hắn, ngược lại hắn còn cảm thấy kì lạ.
Lòng bàn tay trái của Dận Tự phủ lên đầu gối Vân Yên, không kéo ra, chỉ nắm chặt mà thôi.
- Đau không?
Hắn nhẹ nhàng hỏi như vậy, khiến lông măng nàng dựng đứng.
Răng Vân Yên đã cắn sâu vào đôi môi hắn, chỉ có thể lắc đầu trong tiếng thở gấp gáp, trong lòng điên cuồng gào thét tên người ấy.
Dận Tự chậm rãi nhướng mày nhìn nàng, câu nói dường như được bay ra từ kẽ răng:
- Ở bên ta đáng sợ vậy sao? Tối nay nàng quỳ ngoài cửa cung vì lão Tứ không phải rất dũng cảm sao?
Đáy lòng Vân Yên siết chặt lại, đây là một câu hỏi không cần thiết phải có đáp án.
Giọng điệu tưởng chừng như bình tĩnh của hắn làm nàng có cảm giác như bị giày vò hành hạ. Hắn không nổi điên khi bị nàng cắn, thậm chí còn không mất hứng. Nhưng nàng không biết hắn sẽ trở mặt, nuốt chửng nàng vào bụng ở giây thứ bao nhiêu. Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, hơi thở lạnh lùng chỉ thuộc riêng về hắn dần lan ra, Vân Yên rõ ràng đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nàng không hiểu tại sao mỗi lần đối mặt với Dận Tự đều phải đối mặt với nguy hiểm, hắn và nàng cùng chống lại đám sói. Nhưng hắn, còn đáng sợ hơn đám sói đó gấp nhiều lần.
Đáy lòng Vân Yên trong nháy mắt rối bời, nàng biết mình đang ở trên giường hắn, sớm muộn gì cũng không còn chỗ nào để lùi lại. Ai có thể cứu nàng đây? Dù là Tứ gia, không biết bây giờ còn có thể đến cứu nàng không. Nàng còn xa lắm mới nặng bằng thế giới của chàng. Hoặc nói, nàng tựa như có một loại trực giác có thể hiểu được Dận Chân, bị động không bằng chủ động. Đi vào chỗ chết hoặc có lẽ vẫn còn một cơ hội sống.
- Bát gia.
Nàng bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, không hề né tránh, trong suốt và kiên cường.
- Ngài yêu Vân Yên sao?
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại hắn như thế.
Nàng bỗng nói ra lời như vậy, giống như một quả pháo khó tưởng tượng nổi bất chợt khiến căn phòng trở nên yên tĩnh lại. Một câu hỏi xa lạ, Vân Yên cũng chưa từng hỏi Dận Chân điều này. Nàng là người tự mình biết mình như thế, là một nô tỳ nhưng lại chủ động hỏi một câu tự hạ thấp mình.
Trong từ điển của hắn liệu có chữ này sao?
Một người khôn khéo như Dận Tự khó có lúc sững sờ, dường như câu hỏi của một cô gái yếu đuối đã khiến hắn kinh ngạc. Nàng không van xin trong hoảng sợ như hắn đã dự liệu, mà chủ động hỏi hắn có yêu nàng hay không sao?
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, không đủ để làm con người hắn bối rối.
Đây là một câu hỏi không có câu trả lời, cũng không cần thiết phải trả lời.
Dận Tự bỗng nhiên nở nụ cười, đáp lại cũng rất nhanh và kiên quyết:
- Ta nói rồi, sớm hay muộn nàng cũng là của ta.
Vân Yên cũng mỉm cười, khóe môi mang theo cay đắng:
- Nô tỳ hiểu rồi.
Đầu mày Dận Tự bất giác hơi nhếch lên, trong lòng ít nhiều đã hơi khó chịu, cảm thấy nét mặt nàng vô cùng thê lương. Những người phụ nữ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hay ra vẻ thanh cao không phải hắn chưa từng thấy, nhưng chỉ Vân Yên, nhiều năm qua trong tim hắn nàng chưa bao giờ là loại người ấy.
Cả người Vân Yên cuộn tròn lại, ôm lấy cánh tay. Nàng cụp mi xuống khiêm nhường nhẹ nhàng nói:
- Bát gia muốn nô tỳ hầu ngài ngủ phải không?
Câu nói thẳng thắn trực tiếp hoàn toàn không giống từ miệng nàng nói ra.
Ánh mắt Dận Tự trong phút chốc đóng băng, khóe môi hắn hơi chùng xuống sa sầm lại. Có lẽ dù một ai đó nghĩ ra cách gì cũng đều bị nàng đánh bại, hắn, Bát hoàng tử Ái Tân Giác La Dận Tự, cần gì phải đi ép buộc một đứa nô tài hèn mọn.
Hắn giam chặt người Vân Yên lại.
- Nàng cố tình!
Đúng vây, nàng không xinh cũng chẳng đẹp, một nô tài quỳ gối đến nửa đêm, gầy gò yếu ớt, đầu bù tóc rối, quần áo bụi bặm. Nhưng lại được một hoàng tử cướp về đưa cho một hoàng tử khác, được đặt trên một chiếc giường xa hoa, hắn không chê nàng bẩn mà còn cưỡng hôn nàng, đến chính nàng còn cảm thấy ngán ngẩm.
Dận Tự thuận tay vuốt ve cổ áo nàng, Vân Yên giữ chặt lấy tay hắn, sắc mặt không thay đổi, hơi mỉm cười.
- Không, từng câu Vân Yên nói đều thật lòng. Bát gia đã không yêu Vân Yên, vậy sao còn chờ nhiều năm vậy? Vậy là vì điều gì? Chẳng lẽ muốn lấy một con sâu cái kiến như nô tỳ để trao đổi với Tứ gia sao? Ngài không thấy khôi hài lắm sao?
Nàng cười nhẹ, giống như chỉ tùy tiện nói mấy câu mà thôi.
- Thế nhưng nô tỳ liễu yếu đào tơ, chẳng những không biết hầu hạ gia, mà trên người còn mang sẹo. Sợ Bát gia không vừa lòng lại kéo nô tỳ ra đánh đòn.
Khớp ngón tay Dận Tự đã trắng bệch, trái tim điềm tĩnh cũng không đập nhanh hơn khi bị nàng chọc giận. Hắn nhận ra nha đầu nàng bề ngoài thì có vẻ như không hoảng sợ, những chuyện lớn nhất ở thời điểm quan trọng nhất cũng có thể ép thánh nhân đến phát điên, lời nói và nét mặt của nàng luôn có thể chạm đến xó xỉnh trong đáy lòng hắn, một nơi mà hắn rất sợ người khác chạm đến.
- Lão Tứ không cho được nàng thứ gì đâu, nhưng ta có thể cho nàng mọi thứ. Sẽ không ai bôi nhọ được thân phận nàng, ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến nàng. Còn nàng, chỉ cần luôn ở bên ta.
Bàn tay Dận Tự từ cổ nâng gò má nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nghiêm túc nói.
Mắt Vân Yên cay xè, nước mắt bỗng nhiên tràn mi. Không hiểu tại sao, thật thật giả giả. Ai có thể cho nàng thứ nàng muốn?
Thứ lão Tứ không thể cho được, lão Bát càng không thể cho.
- Bát gia có thể cho nô tỳ thứ gì?
Khuôn mặt Vân Yên trắng bệch như tờ giấy nhìn hắn, mỉm cười, nghẹn ngào hỏi.
Trái tim Dận Tự bỗng mềm trở lại khi dòng nước mắt của Vân Yên bất ngờ chảy xuống.
- Ngay cả khi cánh tay gãy trước đám sói nàng cũng không khóc, sao bây giờ đã sụt sùi rồi? Không sợ ta cười sao?
Ngón tay cái đeo nhẫn bạch ngọc của hắn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng.
- Ta chỉ sủng ái một mình nàng, cả đời không bỏ nàng, mấy ai có thể cho nàng vinh sủng muôn đời trong thiên hạ, ta cho nàng tất cả.
Sủng ái, đúng vậy. Hắn là đàn ông thời đại này, có thể trao cho nàng lời hứa cao nhất. Những người như hắn thê thiếp đầy nhà, lời hắn nói cũng coi như là tận lòng. Vinh sủng, sau khi Thái tử bị phế quả thật hắn đã đạt được vinh sủng mong muốn, quyền lực ngày càng cao. Nếu nói vinh sủng muôn đời trong thiên hạ, có lẽ nào...
Vân Yên thoáng cau mày, không rõ đang suy nghĩ gì.
- Bát gia, tại sao lại là Vân Yên?
Tuy quen biết đã nhiều năm, nhưng thậm chí họ còn không được tính là “người quen”, nếu nói khoảng thời gian ở bên nhau dài nhất, có lẽ là khi ở trước mặt đám sói. Nhưng tại sao hắn sống chết cũng không chịu buông tay.
Đôi mày Dận Tự giãn ra, chậm rãi đứng lên, nhưng không trả lời câu hỏi này. Không biết do nó không đáng để trả lời hay còn vì điều gì khác.
Thấp thoáng đâu đây tiếng điểm canh, canh bốn rồi.
- Hầu hạ ta lên triều nhé?
Dận Tự nhìn Vân Yên, đột nhiên nói.
Vân Yên ngẩn người, chậm chạp gật đầu, nhưng trong lòng đang run rẩy kích động bởi câu nói đó.
Khóe môi Dận Tự hơi chùng xuống, chân thật hơn so với ngày thường rất nhiều. Vân Yên từ từ duỗi hai chân ra, cố gắng muốn xuống giường được Dận Tự kéo trở lại, bế xuống đất. Suýt nữa nàng ngã nhào, được Dận Tự ôm chặt.
Cả người nàng kiệt sức, đôi chân tê rần như không phải là của mình. Nhưng nàng vẫn quật cường đứng lên giúp hắn mặc triều phục, trong ánh mắt Dận Tự ẩn chứa sự dịu dàng, trong nháy mắt thì tan biến.
Vân Yên cũng không nói gì, lặng lẽ cài cúc áo cho hắn, thành thạo vuốt phẳng những nếp nhăn trên bả vai. Khi đeo giày, Vân Yên vừa định ngồi xổm xuống thì lảo đảo, được Dận Tự ôm chặt dìu lên.
Vân Yên sợ hãi đẩy hắn ra, tâm tình hắn cũng khá tốt, nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường lớn, rồi tự hắn ngồi xuống đeo giầy.
- Nàng cả đêm không ngủ rồi, đi nghỉ trước đi, kết thúc buổi chầu ta sẽ về.
Vân Yên nín thở ừm một tiếng.
Dận Tự quay người lại, cúi đầu xuống làm Vân Yên giật mình. Một nụ hôn nơi xuống ấn đường nàng.
Hắn nhếch khóe môi nói:
- Ta vốn không định để nàng hầu hạ, nhưng quả thật ta rất muốn.
Nói xong hắn liền đứng thẳng dậy, khẽ ho một tiếng, xoa nhẹ chỗ hơi sưng trên môi, chỉnh lại tay áo thêu hình móng ngựa của bộ triều phục, nói ta đi đây.
Vân Yên nhìn hắn sờ vào một thứ đồ nào đấy trong cái giá trên tường, cánh cửa bí mật lại mở ra. Hắn quay đầu lại, nói nàng yên tâm ngủ đi, không có ai đến làm phiền đâu, trên bàn có một ít điểm tâm nếu nàng đói thì hãy ăn. Rồi hắn bước đi, cánh cửa bí mật lại khép vào.
Vân Yên nằm trên giường, tay nắm chặt đến mức trắng bệch, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại hoàn toàn mà không thể lao ra.
Đột nhiên nàng giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, toàn thân xụi lơ. Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của nàng. Trái tim đang đập thình thịch điên cuồng, đầu óc trống rỗng. Môi lưỡi vẫn còn lại hơi thở của Dận Tự. Nhưng trong nhịp đập của trái tim, lại không ngừng thổn thức một cái tên khác.
Có trời biết, nàng đã chịu đựng thế nào. Trong bàn tay nàng hằn sâu những vết móng tay. Có lẽ nàng nên cảm ơn thời gian, cảm ơn Khang Hi, nếu như hắn không phải lên triều, liệu nàng còn có thể kiên cường chống đỡ được hay không? Thật may khi nàng rối bù bẩn thỉu thế này.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng hiểu tâm tư suy nghĩ của hắn, cho đến hôm nay nàng càng không thể hiểu hoàn toàn. Độc sủng? Hắn đâu có thiếu một người phụ nữ như nàng để ngủ cùng? Làm nô tài bên người? Chỉ dựa vào tướng mạo, nàng càng không xứng xách giầy cho hắn. Chứ chưa cần nói đến những điều khác.
Thời gian là thứ vô cùng quý giá, lát nữa Dận Tự trở về, không biết giữa hai người là bầu không khí như thế nào. Vân Yên duỗi chân tay ra, loạng choạng bò dậy, đi đến trước giá đồ trên cánh cửa bí mật tìm một thứ gì đấy. Mặc dù biết nó rất khó tìm, nhưng nàng vẫn muốn thử xem.
Bên cạnh chính là Tứ phủ, quả là ông trời biết cách đùa người. Dận Chân có biết nàng đang ở ngay bên phủ nhà mình hay không?
Vân Yên sờ hết một lượt những vật trên giá, cánh cửa cũng không nhúc nhích gì. Mỗi giây mỗi phút của thời gian trôi qua, mồ hôi lạnh đã chảy ướt đẫm lưng.
Thật ra dù nàng ra khỏi căn phòng bí mật này đi chăng nữa, liệu nàng có thể ra khỏi thư phòng này hay không? Có thể ra khỏi Bát phủ hay không? Một người kỹ càng như Dận Tự chắc chắn sẽ không để lại cho nàng đường thoát thân.
Nàng quay người lại dựa lưng vào cái giá thở hổn hển, nghiêm túc quan sát xung quanh căn phòng. Bàn ghế, giường lớn, không có cửa sổ, không có một kẽ hở nào. Kín kẽ khiến nàng tuyệt vọng.
Nếu Dận Tự trở về, làm thế nào để nắm chắc trạng thái giữa hai người chính là vấn đề khó nhất. Nàng trốn được một giờ, nhưng chẳng lẽ trốn được cả đời sao?
Dận Chân và Dận Tường hiện giờ ra sao rồi? Tiểu Thuận Tử và các thị vệ vẫn ổn chứ? Nàng không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều về những vấn đề này, cách duy nhất chính là tự cứu mình. Nàng nên nghĩ đến buổi tối, buổi tối thì làm sao? Nàng không ngây thơ cho rằng hắn sẽ dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.
Dận Chân, chỉ có một người mà thôi.
Nàng chậm rãi dựa vào mép giường, vắt óc suy nghĩ cách để ngăn lại chuyện này. Nàng chợt ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, không tìm được một thứ đồ nào có đầu nhọn, ngay cả ấm trà tách trà cũng đều bằng gỗ. Thật sự nàng không thể không bội phục chủ nhân của căn phòng này.
Nhưng, ánh mắt nàng di chuyển tới cái tráp đựng điểm tâm trên bàn. Nàng đứng dậy chạy tới, mở nắp ra bắt đầu bẻ, nàng tốn rất nhiều sức, dùng chân ghè vào cạnh bàn, cuối cùng cũng đập vỡ tan cái nắp làm bằng gỗ. Mảnh vỡ nhọn hoắt, nhìn rất rõ ràng.
Vân Yên cầm chặt nó trong lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch hiện rõ sự quyết tuyệt.
Nàng giấu mảnh gỗ trong ống tay áo, để những mảnh vỡ còn lại xuống đáy giường. Bụng nàng rất đói, nhưng nàng không dám động vào điểm tâm. Nàng ôm đầu gối co tròn trên giường, đầu gác lên đầu gối, ngủ thiếp đi.
Bên ngoài phòng loáng thoáng có tiếng động, hình như Dận Tự đã về rồi.
Vân Yên ngồi trong góc giường, co rúm lại không động đậy, cho đến khi Dận Tự mở cửa phòng đi vào. Sắc mặt hắn không tốt lắm, mang theo cơn tức giận âm u và hơi thở bị thương.
Vân Yên từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mắt trắng bệch như tờ giấy.
- Ngài... làm sao vậy?
Dận Tự thu lại sắc mặt, cong môi nói:
- Không sao, nàng đã ngủ chưa?
Khóe môi hắn có một nốt sưng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vân Yên lắc đầu không muốn nhìn môi hắn, khi hắn đến gần hơn nàng bất giác trở nên căng thẳng, sắc mặt càng lúc càng xấu hơn.
Dận Tự cau mày đi đến trước mặt nàng, nghĩ rằng nàng không vui vì bị nhốt.
- Không phải ta muốn nhốt nàng lại, thật ra, nàng ở trong thư phòng này nếu muốn đi đến bất cứ đâu, ta đều chiều theo nàng. Nàng chỉ cần nhớ một điều, Vân Yên trước đây đã biến mất, sau này nàng là người của ta.
Vân Yên cũng không đôi co với Dận Tự, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ngài... có phải trong lòng có chuyện gì không?
Dận Tự ngồi xuống bên giường, đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Vân Yên sợ hãi rụt về, lại bị hắn giữ chặt không buông.
- Đúng vậy, lát nữa ta phải bàn một vài chuyện ở thư phòng. Nàng ở đây nghỉ ngơi, bàn chuyện xong ta vào đây với nàng.
Người Vân Yên đã không còn sức lực, nghe thấy hắn nói từ “với nàng”, vô số nỗi sợ hãi bị khơi lại. Nàng không nói gì, quay đầu đi nhìn sang bên cạnh.
Dận Tự hình như cũng không để ý, hắn ngắm bàn tay nàng đang đặt trong lòng bàn tay mình, như đang nhớ lại chuyện gì đấy.
- Năm đó ở bãi săn, tay nàng cũng nằm trong bàn tay ta thế này. Hồi đó, ta đã không muốn buông tay.
Vân Yên ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn. Khuôn mặt hắn trong chớp mắt trở nên dịu dàng không giống với vẻ ngụy trang, khiến tim nàng hồi hộp.
Dận Tự nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng:
- Người khác còn tưởng nàng không giỏi ăn nói, nhưng ta biết không phải. Chờ bao nhiêu năm như vậy, chúng ta còn rất nhiều lời để nói, chờ ta bàn xong chuyện trở về.
Mỗi lần Dận Tự rời khỏi, hắn sẽ đặt một nụ hôn mạnh mẽ nhưng dịu dàng lên ấn đường Vân Yên. Hắn cũng chưa từng làm chuyện gì quá trớn, Vân Yên cũng hết cách.
Lần này Dận Tự ra ngoài không hề né tránh tầm mắt Vân Yên, dường như đang chứng minh lời hắn nói. Vân Yên có thể nhìn thấy hắn sờ vào một con kỳ lân bằng ngọc, xoay mỗi bên trái phải một cái.
Trong thư phòng loáng thoáng có mấy người đến, đóng cửa xong hắn bắt đầu bàn chuyện. Vân Yên chạy tới bên cạnh giá sách, dựa vào vách tường nghe không rõ lắm, không biết có liên quan tới chuyện Tứ gia hay không. Nàng suy nghĩ, lấy tách trà trên bàn áp vào tường, mơ hồ có thể nghe thấy một vài câu rời rạc. Chủ yếu là các từ liên quan đến Thái tử, Lăng Phổ (1), Hoàng A Mã. Khi nghe thấy từ “lão Tứ”, Vân Yên giật mình, dây thần kinh đập thình thịch, nhưng lại không nghe thấy điều gì khác nữa.
Vân Yên quay trở lại giường rồi ngồi xuống, cảm thấy mỗi giây mỗi phút trôi qua khiến nàng nóng ruột hơn. “Một ngày như bằng một năm” không đủ để hình dung tâm trạng nàng bây giờ, có lẽ phải là “một giây như bằng một năm”. Một buổi sáng từ lúc bị bắt đến đây, nàng nhanh chóng cảm thấy như đã trôi qua được nửa đời.
Cuộc nói chuyện đơn giản vào buổi sáng giữa nàng và Dận Tự chỉ là mấy lời nói lung tung, giữa họ, ai có thể nghe hiểu ai?
Tứ gia có biết nàng ở trong này không? Có đáng để chàng hi sinh đến cứu nàng không? Nàng thật sự không dám nghĩ mình phải làm thế nào để thoát khỏi đây. Lần này Dận Tự bắt nàng lại, chắc chắn sẽ không thả nàng đi.
Mỗi giây mỗi phút thời gian đi qua, nàng cố gắng ngăn cơn choáng váng trong đầu, nhưng vẫn mơ mơ màng màng mê man, tâm trí lạc vào bóng đêm tối đen.
Trong bóng đêm ấy, nàng cướp đường mà chạy, tìm không ra hướng đi đến lối ra. Nàng khản giọng gọi Tứ gia Tứ gia, nhưng người xuất hiện lại là Dận Tự, nét mặt mang theo nụ cười vươn tay ra. Nàng hoảng sợ xoay người lại bỏ chạy, đầu chạm vào một lồng ngực, ngẩng đầu lên, vẫn là Dận Tự.
Khuôn mặt hắn có cả nụ cười và tàn nhẫn, hắn vuốt ve gò má nàng, chiếc nhẫn bằng ngọc Dương Chỉ lạnh lẽo trên ngón tay cái. Nói:
- Ta nói rồi, nàng sớm hay muộn cũng là của ta.
Vân Yên mở choàng hai mắt, giật mình tỉnh dậy trong cơm mơ.
Nhưng thứ khiến nàng càng hoảng sợ hơn, chính là khuôn mặt xuất hiện trước mắt nàng giống hệt như trong mơ.
Hắn trầm tĩnh lau mồ lôi lạnh trên trán nàng, chiếc nhẫn bằng ngọc trắng Dương Chỉ chạm lên da thịt, vô cùng chân thật.
Vân Yên cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt đẫm chiếc áo mỏng, nàng cứ chằm chằm nhìn vào hắn như vậy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn, còn Dận Tự đang nằm bên cạnh nàng!
Tim Vân Yên run lẩy bẩy, thấy quần áo của cả hai người vẫn chỉnh tề, nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ác mộng kinh khủng nhất cũng không bằng chuyện này, trong mơ gặp phải ác mộng, đến khi tỉnh dậy càng là cơn ác mộng kinh hoàng hơn.
Dận Tự nghiêng người cúi đầu xuống nhìn nàng:
- Mơ thấy ác mộng sao?
Vân Yên mở to mắt, vội vàng muốn ngồi dậy. Nhưng lại bị Dận Tự ôm chặt. Nàng hoản sợ, bắt đầu đẩy hắn ra. Nàng sắp không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa.
Dận Tự ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào lồng ngực mình.
- Nàng nhìn ta, nhìn ta thật kỹ. Nàng còn nhớ người năm đó phát hiện ra nàng trốn sau cây ngô đồng là ta không?
Vân Yên rốt cuộc cũng lờ mờ hiểu ra, cắn chặt môi không nói lời nào, hốc mắt đã bắt đầu cay xè.
Dận Tự cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng lại giãy dụa, rồi lại bị giữ chặt. Hắn ôm bờ eo mảnh khảnh của nàng, dùng sức kéo nàng vào lồng ngực mình. Nụ hôn của hắn vẫn mạnh mẽ và triền miên như thế, hôn cho đến khi nếm được vị mặn chát trên môi nàng. Vết thương bị Vân Yên cắn trên môi hắn lại bắt đầu rỉ máu, nước mắt và máu hòa vào nhau trong khoang miệng.
- Nàng hãy nói với ta, trong tim nàng có lão Tứ hay không?
Dận Tự kìm nén không hôn Vân Yên, hỏi nàng.
Cơ thể Vân Yên run rẩy, rõ ràng đến mức Dận Tự có thể cảm nhận được.
- Khi nãy nằm mơ, nàng vẫn luôn gọi tên y.
Câu nói của Dận Tự đã biến thành lưỡi dao sắc bén, ngụy trang dịu dàng nhưng từng con chữ đang rỉ máu.
Vân Yên nhắm mắt, để giữ cho nước mắt không tràn mi.
- Bát gia, cầu xin ngài thả nô tỳ ra. Ngài đâu có thiếu một con nô tỳ như tôi. Nô tỳ cầu xin ngài.
Cuối cùng nàng vẫn phải cầu xin hắn, trong lý trí nàng biết cầu xin hắn cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn cách này mà thôi.
Đặt cược ngầm của Vân Yên vẫn không thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của Dận Tự. Nhanh như chớp hắn kéo nàng lên, mắt khóa chặt vào nàng:
- Nàng biết không? Sáng nay y đã nhìn thấy vết thương trên miệng ta rồi, vẫn lạnh lùng thế thôi. Nàng cho rằng y không nghĩ đến chuyện nàng ở chỗ ta sao? Nhưng hiện giờ y sẽ không vì nàng mà gây chuyện với ta đâu, bởi vì sao, vì nàng chẳng qua chỉ là một nô tài mà thôi.
Hắn nham hiểm cảnh báo Vân Yên, muốn khoét đi cái tên Dận Chân trong tim nàng.
Vân Yên mỉm cười, nụ cười mặn mùi nước mắt. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nét mặt bình tĩnh nhưng thê lương.
- Nô tì tạ ơn Bát gia đã cảnh báo, Vân Yên vốn cũng không có bất kì tơ tưởng không an phận nào. Đối với Tứ gia hay đối với ngài, đều như nhau. Nô tỳ là nô tài của Tứ gia, ở trong phủ Bát gia có thể biến thành người có thân phận cao quý được hay sao?
Vân Yên mỉa mai nghẹn ngào nói.
- Nô tỳ chẳng qua chỉ là một nô tài mang tội tịch ở Ninh Cổ Tháp, tướng mạo lại xấu xí. Như Cửu gia đã nói, nô tỳ chính là con chuột bẩn thỉu sống trong cống ngầm, dưới chân đầy bùn đất. Nào có ý nghĩa gì đối với Tứ gia, đối với Bát gia càng là như vậy. Nô tỳ không biết mình có đức hạnh gì mà lọt vào mắt xanh Bát gia, nô tỳ chỉ có một cơ thể chằng chịt vết thương, nào dám nói đến sủng ái? Nô tỳ không biết trước đây đã đắc tội gì với Bát gia mà ngài nhớ mãi không quên, ngài rốt cuộc tại sao không thả nô tỳ ra?
Nàng nói xong một câu dài, nước mắt cũng tí tách rơi xuống tấm đệm trên giường.
Dận Tự cắn chặt răng nhìn nàng, đôi mắt tuyệt đẹp dần dần ửng đỏ, càng làm nổi bật khuôn mặt diễm lệ.
Hắn cũng muốn biết tại sao, nhưng trên đời này lấy đâu ra nhiều tại sao đến thế?
Hắn muốn nàng. Không thể thiếu được nàng.
Hắn đã lấp liếm đi sự thật, trực giác hắn nhìn ra vẻ lạnh lùng của lão Tứ chỉ là đang ngụy trang, giây phút khi y nhìn thấy khóe môi hắn, đồng tử co lại lóe lên sắc bén, giống như khơi lại nỗi đau trong lòng. Thật ra, khi hắn nhìn thấy nàng vì lão Tứ mà quỳ trước cửa cung, tâm trạng chẳng phải là vậy sao? Hắn không thể tạo cơ hội dù chỉ nhỏ nhoi cho lão Tứ, tuyệt đối không.
- Nàng muốn ta thả nàng đi để trở về bên y, đúng không?
Dận Tự nắm cầm lấy hai tay nàng, nắm thật chặt.
- Nàng khóc thành thế này là vì ai? Nàng nghĩ nàng có cơ hội rời khỏi ta sao?
Trong mắt hắn không biết đang chứa đựng điều gì, giống như cơn hồng thủy dữ dội tạt vào mặt. Trong căn phòng này, không biết đang là sáng tỏ hay đêm đen, chỉ có ánh sáng của ngọn nến vàng đục chiếu rọi đồng tử hắn, đẹp động lòng người.
Vân Yên vừa chạm tới ánh mắt hắn, giống như bị chọc thủng, muốn thoát khỏi vòng tay hắn, muốn chạy khỏi chiếc giường này.
Nhưng nàng sao có thể chạy thoát được? Chiếc giường rộng lớn, còn chưa kịp bò tới mép giường, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông kia đã kéo eo nàng lại, đè lên người nàng.
Mái tóc đen của nàng xổ tung, rơi xuống mép giường. Môi đã bị hắn cắn, bắt đầu hôn điên cuồng.
Nụ hôn này không giống với hai nụ hôn trước, mang theo một mùi hương nồng nàn.
Hắn mãnh liệt và say mê quấn lấy lưỡi Vân Yên, lấy đi chất lỏng ngọt ngào trong khoang miệng nàng, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của nàng, khiến nàng không thể không nhận không khí hắn đưa đến. Bàn tay nàng cũng bị hắn giữ chặt áp trước ngực, ngón tay mảnh khảnh gập lại trắng bệch.
Dận Tự vừa hôn nàng, vừa không ngừng vân vê ngực nàng, nơi đó trái tim đang dập dồn dập. Vân Yên kêu lên thành tiếng trong miệng hắn, đánh vào bả vai hắn muốn thoát khỏi bàn tay kia. Nước mắt rơi xuống, van xin “Bát gia, đừng”. Nhưng gò bồng đào mềm mại cách một lớp áo đã nằm trọn trong lòng bàn tay hắn, hắn kích động giày vò. Cách lớp áo mỏng, hắn dùng ngón tay cái khiêu khích nụ hoa yêu kiều dựng đứng.
Từng cơn run rẩy đáng sợ ập đến, Vân Yên dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình để đá hắn ra, nhưng nhanh chóng dùng đùi đè đầu gối nàng lại, bàn tay trượt xuống cưỡng ép kéo tách hai chân nàng ra.
Cảm giác nóng hổi cứng rắn áp xuống giữa hai chân Vân Yên, tim nàng co rút lại trong sợ hãi, hai má lạnh rồi chuyển qua nóng. Trong lúc tay hắn kéo đùi nàng ra, nàng cũng chạm tới thanh gỗ sắc bén trong ống tay áo. Khi hắn phân tâm, nhanh như chớp nàng hoảng loạn đâm vào bả vai hắn, hắn chặn được, mảnh gỗ đâm xuyên qua lòng bàn tay.
Dận Tự không ngờ nàng giấu vũ khí, Vân Yên cũng không ngờ, nàng lại đâm sâu đến thế. Máu trào ra, nhìn rất chói mắt.
Nhưng nàng không quan tâm, nàng ra sức đẩy hắn ra, ngã xuống từ trên giường, cực kì nhếch nhác.
Dận Chân nắm chặt bàn tay đẫm máu, khuôn mặt càng bình tĩnh hơn. Hắn nhìn miệng vết thương, nhổ mảnh gỗ ra, máu tươi tuôn ra xối xả.
Hai bên thái dương Vân Yên cũng bị bầm tím, chân tay đều bị trầy da. Nàng nhếch nhác bò dậy lao đến cánh cửa bí mật, xoay con kỳ lân bằng ngọc, cửa mở ra!
Nàng mặc kệ tất cả muốn chạy ra ngoài, đôi chân mềm oặt dường như không chống đỡ nổi nữa. Cuối cùng nàng chạy ra khỏi mật thất, nhưng nhanh như chớp bị Dận Tự đuổi phía sau kéo ngã.
Hai người cùng ngã trên tấm thảm trong phòng ngoài, Vân Yên vùng vẫy vì không còn lối thoát. Chính bản thân nàng còn cảm thấy giật mình và sợ hãi, cả đời này nàng chỉ làm thương một người, chính là người toàn thân đều nhuốm máu này.
Cổ họng Vân Yên bật lên tiếng khóc nghẹn ngào, nàng nằm trên mặt đất không ngừng gọi tên hắn, cầu xin hắn. Máu trên bàn tay hắn rơi xuống người nàng, môi hắn vẫn cố chấp chiếm lấy môi nàng, hôn nàng đến nghẹt thở. Nàng khóc nức nở, không dám động vào bàn tay hắn. Hoảng loạn nói, Bát gia ngài bình tĩnh lại được không, xin ngài, xin ngài đừng làm vậy.
Bên ngoài cửa bỗng nhiên có người đến bẩm báo, Dận Tự không cần nghe liền trực tiếp trầm giọng quát:
- Cút!
Hắn không nói gì kéo cổ áo nàng xuống, chiếc yếm màu đỏ trước ngực lộ ra một nửa, đường cong mềm mại làm nổi bật làn da trắng như tuyết ở cổ, kích thích khí huyết sôi trào.
Vân Yên sợ hãi muốn che ngực mình đi, nhưng bị hắn giữ chặt. Bầu ngực nằm trọn trong lòng bàn tay nóng rực của hắn, không đến vài lần giày vò, qua bàn tay nhào nặn của hắn, nụ hoa đã dựng đứng, hơi lồi lên dưới chiếc yếm, mang lại cảm giác kìm nén và mê hoặc.
Dận Tự đè chặt đôi tay nàng đang vùng vẫy, kìm lòng không đậu vùi đầu vào ngực nàng, cách lớp áo yếm hôn liếm lên nơi ấy.
Từ trong cổ họng Vân Yên bật ra tiếng rên rỉ như tiếng kêu của những con thú nhỏ, tiếng khóc ngắt quãng, đôi môi cắn chặt vào nhau. Ngay cả Dận Chân cũng chưa từng thô lỗ như vậy.
Trong cơ thể là những con sóng đáng sợ đang cuộn trào, hoảng sợ và run rẩy bao trùm lấy nàng, hắn dùng lưỡi liếm nụ hoa qua lớp áo yếm, bỗng nhiên cắn chặt lấy, Vân Yên sợ hãi khóc không ngừng.
Dân Tự nhìn dòng nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền, mái tóc đen xõa tung, gò má đã phiếm hồng, khiến hắn muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
Trong cơn kích tình, khuôn mặt hắn vẫn xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, trong đôi mắt rực rỡ dập dờn sóng tình mãnh liệt, hơi thở gợi cảm, trộn lẫn mùi tanh của máu, vô cùng kích thích các mạch máu.
Hắn vừa hôn nàng, vừa không kiềm chế được kéo dây áo yếm sau cổ ra, bất ngờ chạm tới miếng ngọc bội ấy.
Hai chữ trên miếng ngọc bội biến sắc mặt hắn hung tợn trong nháy mắt.
Dận Chân.
Đây là lệnh bài bằng ngọc tùy thân của chàng, nhưng nó lại được gài trước ngực nàng.
Không nói cũng rõ ràng.
Khi Vân Yên nhận ra ánh mắt hắn đã thay đổi, cũng giật mình bởi trước ngực trống rỗng. Hắn nắm chặt ngọc bội của Dận Chân, sắc mặt vô cùng đau đớn và đáng sợ, nàng cảm thấy như mình đã đánh mất thính giác.
Trời đất quay cuồng.
Vân Yên nằm trên mặt đất bỗng nhiên bị hắn bế hắn ngang lên, quần áo nửa khép nửa mở hỗn loạn, hắn nhanh chóng quăng nàng lên chiếc giường lớn trong căn phòng bên ngoài.
Nàng bị ngã, hoa mắt chóng mặt, vùng vẫy muốn bò lên. Nhưng khi nhìn bên ngoài tấm màn, là cảnh tượng đáng sợ nhất.
Dận Tự vừa nhìn nàng vừa cởi thắt lưng ngọc trên eo, đầu cũng không ngoảnh lại trở tay kéo tấm màn xuống.
Biểu cảm trên khuôn mặt là điên cuồng mà vẫn bình tĩnh, xinh đẹp đến mức khiến nàng không rét mà run.
Chiếc màn giống như tấm rèm sân khấu trong phút chốc đóng vào, nỗi sợ hãi trong trái tim Vân Yên trào dâng đến mức cao nhất, như chực chờ bùng nổ. Nàng muốn bất chấp tất cả mọi thứ chạy ra, nhưng lại phát hiện mình làm gì còn đường mà chạy.
Hắn nhào đến, ép nàng nằm dưới thân mình.
Vân Yên khóc khản cổ, dùng chân đá hắn nhưng vô dụng, giống như một con châu chấu tốn công vô ích đánh trả nhưng hắn vẫn làm càn. Hằn đè giữa hai chân nàng, tàn bạo nóng bỏng.
Dận Tự bắt lấy cẳng chân nàng, nghiến răng nghiến lợi hỏi bên tai nàng:
- Y đã chạm vào nàng chưa?
Vân Yên khóc càng dữ dội hơn:
- Chưa, chưa, cầu xin Bát đừng làm như vậy!
Cho đến giờ phút này, không có người phụ nữ nào có thể nghĩ ra đối sách gì, nỗi kinh hoàng trong bản năng đã áp đảo tất cả.
Nhưng bàn tay đang kéo quần nàng xuống chỉ hơi dừng lại, rồi lại thô lỗ tiếp tục. Bắp đùi thon thả trắng nõn hiện ra, chỉ còn lại quần lót, bàn tay nóng hổi của hắn ấn vào.
- Nàng nhớ rõ đây, về sau gọi ta là Dận Tự, cả đời này nàng là người phụ nữ của ta. Ta tuyệt đối sẽ không thả nàng đi!
Khi hắn đè bắp đùi nàng xuống, khi bàn tay hắn kéo quần nàng ra, Vân Yên cảm thấy giống như một bộ phim quay chậm, nàng là con cá giãy chết trên thớt, mở to mắt há to mồm mà không kêu nổi một tiếng nào, sợ hãi đến mức tuyệt vọng.
Dận Chân! Dận Chân! Dận Chân!
Trong đầu nàng điên cuồng gào thét một cái tên, thế nhưng chàng không nghe thấy.
Nàng dường như đã mất đi thị giác và thính giác, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, bên tai là những tiếng ong ong, hình như có ai đó đang đập cửa.
Tất cả xúc giác chỉ còn lại bàn tay đang đè chặt dưới đùi nàng, mang theo cả máu ẩm ướt nóng rẫy.
(1) Lăng Phổ: Đại thần triều Thanh, nhậm chức tổng quản phủ nội vụ trong thời gian Khang Hi ở ngôi. Vợ ông là nhũ mẫu của Thái tử Dận Nhưng.
Khi bàn tay hắn xoa nhẹ đầu gối Vân Yên, Vân Yên sợ hãi muốn né tránh. Nhưng động tác không còn chút sức lực nào, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh. Tốn công vô ích lại còn bị hắn giữ chặt hai chân lại.
Vân Yên run sợ nhìn hắn, kìm nén tiếng thét đã đến bên môi. Hắn làm một động tác giống hệt với Dận Chân, khiến nàng không thể tiếp nhận nổi. Nàng ép trái tim đang đập điên cuồng của mìn phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh lại.
Đêm nay, nàng đã phải đối mặt với quá nhiều chuyện. Nhưng khi nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại, đôi môi hắn đã ập xuống.
Vân Yên sợ hãi ngửa người về phía sau, dùng hết sức mình tránh xa môi hắn. Nhưng không có tác dụng, khi lưng nàng chạm tới đầu giường, môi hắn đã điên cuồng chiếm đoạt.
Cuối cùng hắn cũng có được nụ hôn thứ nhất.
Môi Dận Tự rất lạnh, mang theo hương bạc hà thoang thoảng, không nóng hổi giống như môi Dận Chân. Huynh đệ họ một người thì ngoài nóng trong lạnh, một người ngoài lạnh trong nóng. Nếu chưa từng bị hai người hôn thì không thể biết được.
Nhưng Vân Yên không có lòng dạ nào để cảm nhận, đầu óc nàng dường như đã trống rỗng. Môi nàng bị hắn cắn mút không thể nào giẫy ra khỏi, khuôn mặt hoàn mỹ của hắn áp sát khuôn mặt nàng, răng nàng cắn chặt lại, cả cơ thể đều đang run rẩy, tay chân mềm oặt, giãy dụa chỉ như châu chấu đá xe.
Nụ hôn của Dận Tự hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nhã nhặn ôn hòa lúc bình thường của hắn, nó mãnh liệt và ngang ngược. Đây mới đúng là bản chất của hắn. Hắn không ngừng tấn công hàm răng nàng, bàn tay bóp mạnh hai má, mạnh mẽ mở hàm nàng ra.
Lưỡi cuối cùng cũng đạt được mục đích tiến sâu vào, giống như mở được kho báu mà mìn ngày đêm mong chờ. Lưỡi Vân Yên bên trong, bị hắn cuốn chặt và hút hết không khí, nàng sợ hãi né tránh. Nhưng hắn mạnh mẽ điên cuồng biến nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, môi lưỡi hắn như được bôi thuốc mê, đầu lưỡi linh hoạt và ngang tàng. Băng và lửa cùng giao hòa, chiếm đoạt mỗi góc ẩm ướt, mỗi phần thịt mềm mại trong khoang miệng nàng, cổ họng hắn phát ra tiếng thở gấp nặng nề, hơi thở lan tỏa khiến người khác không thể kháng cự.
Ai biết rằng, một người đàn ông tuấn tú nhã nhặn ôn hòa như vậy, nhưng khi hôn lại cuồng nhiệt đến thế.
Nàng càng ngày càng kiệt sức, hắn càng lúc càng càn rỡ.
Bàn tay bóp má nàng từ từ thả xuống, luồn vào mái tóc giữ chặt gáy nàng.
Đột nhiên Dận Tự hít sâu một hơi, dừng lại rời khỏi đôi môi nàng. Trên cánh môi hoàn mỹ để lại một vết răng rất sâu, máu từ chỗ đó chảy xuống.
Hắn không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, ngón cái tay trái nhẹ nhàng lau cánh môi, rồi thè lưỡi ra liếm, nhìn vô cùng phong tình. Biểu cảm trên khuôn mặt lại rất chân thực. Có bao nhiêu cô gái dám cắn hoàng tử, ngẫm lại quả thật khiến nàng lạnh sống lưng. Hắn không tức giận, hơn nữa còn rất bình tĩnh.
Nếu như nàng không cắn hắn, ngược lại hắn còn cảm thấy kì lạ.
Lòng bàn tay trái của Dận Tự phủ lên đầu gối Vân Yên, không kéo ra, chỉ nắm chặt mà thôi.
- Đau không?
Hắn nhẹ nhàng hỏi như vậy, khiến lông măng nàng dựng đứng.
Răng Vân Yên đã cắn sâu vào đôi môi hắn, chỉ có thể lắc đầu trong tiếng thở gấp gáp, trong lòng điên cuồng gào thét tên người ấy.
Dận Tự chậm rãi nhướng mày nhìn nàng, câu nói dường như được bay ra từ kẽ răng:
- Ở bên ta đáng sợ vậy sao? Tối nay nàng quỳ ngoài cửa cung vì lão Tứ không phải rất dũng cảm sao?
Đáy lòng Vân Yên siết chặt lại, đây là một câu hỏi không cần thiết phải có đáp án.
Giọng điệu tưởng chừng như bình tĩnh của hắn làm nàng có cảm giác như bị giày vò hành hạ. Hắn không nổi điên khi bị nàng cắn, thậm chí còn không mất hứng. Nhưng nàng không biết hắn sẽ trở mặt, nuốt chửng nàng vào bụng ở giây thứ bao nhiêu. Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, hơi thở lạnh lùng chỉ thuộc riêng về hắn dần lan ra, Vân Yên rõ ràng đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nàng không hiểu tại sao mỗi lần đối mặt với Dận Tự đều phải đối mặt với nguy hiểm, hắn và nàng cùng chống lại đám sói. Nhưng hắn, còn đáng sợ hơn đám sói đó gấp nhiều lần.
Đáy lòng Vân Yên trong nháy mắt rối bời, nàng biết mình đang ở trên giường hắn, sớm muộn gì cũng không còn chỗ nào để lùi lại. Ai có thể cứu nàng đây? Dù là Tứ gia, không biết bây giờ còn có thể đến cứu nàng không. Nàng còn xa lắm mới nặng bằng thế giới của chàng. Hoặc nói, nàng tựa như có một loại trực giác có thể hiểu được Dận Chân, bị động không bằng chủ động. Đi vào chỗ chết hoặc có lẽ vẫn còn một cơ hội sống.
- Bát gia.
Nàng bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, không hề né tránh, trong suốt và kiên cường.
- Ngài yêu Vân Yên sao?
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại hắn như thế.
Nàng bỗng nói ra lời như vậy, giống như một quả pháo khó tưởng tượng nổi bất chợt khiến căn phòng trở nên yên tĩnh lại. Một câu hỏi xa lạ, Vân Yên cũng chưa từng hỏi Dận Chân điều này. Nàng là người tự mình biết mình như thế, là một nô tỳ nhưng lại chủ động hỏi một câu tự hạ thấp mình.
Trong từ điển của hắn liệu có chữ này sao?
Một người khôn khéo như Dận Tự khó có lúc sững sờ, dường như câu hỏi của một cô gái yếu đuối đã khiến hắn kinh ngạc. Nàng không van xin trong hoảng sợ như hắn đã dự liệu, mà chủ động hỏi hắn có yêu nàng hay không sao?
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, không đủ để làm con người hắn bối rối.
Đây là một câu hỏi không có câu trả lời, cũng không cần thiết phải trả lời.
Dận Tự bỗng nhiên nở nụ cười, đáp lại cũng rất nhanh và kiên quyết:
- Ta nói rồi, sớm hay muộn nàng cũng là của ta.
Vân Yên cũng mỉm cười, khóe môi mang theo cay đắng:
- Nô tỳ hiểu rồi.
Đầu mày Dận Tự bất giác hơi nhếch lên, trong lòng ít nhiều đã hơi khó chịu, cảm thấy nét mặt nàng vô cùng thê lương. Những người phụ nữ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hay ra vẻ thanh cao không phải hắn chưa từng thấy, nhưng chỉ Vân Yên, nhiều năm qua trong tim hắn nàng chưa bao giờ là loại người ấy.
Cả người Vân Yên cuộn tròn lại, ôm lấy cánh tay. Nàng cụp mi xuống khiêm nhường nhẹ nhàng nói:
- Bát gia muốn nô tỳ hầu ngài ngủ phải không?
Câu nói thẳng thắn trực tiếp hoàn toàn không giống từ miệng nàng nói ra.
Ánh mắt Dận Tự trong phút chốc đóng băng, khóe môi hắn hơi chùng xuống sa sầm lại. Có lẽ dù một ai đó nghĩ ra cách gì cũng đều bị nàng đánh bại, hắn, Bát hoàng tử Ái Tân Giác La Dận Tự, cần gì phải đi ép buộc một đứa nô tài hèn mọn.
Hắn giam chặt người Vân Yên lại.
- Nàng cố tình!
Đúng vây, nàng không xinh cũng chẳng đẹp, một nô tài quỳ gối đến nửa đêm, gầy gò yếu ớt, đầu bù tóc rối, quần áo bụi bặm. Nhưng lại được một hoàng tử cướp về đưa cho một hoàng tử khác, được đặt trên một chiếc giường xa hoa, hắn không chê nàng bẩn mà còn cưỡng hôn nàng, đến chính nàng còn cảm thấy ngán ngẩm.
Dận Tự thuận tay vuốt ve cổ áo nàng, Vân Yên giữ chặt lấy tay hắn, sắc mặt không thay đổi, hơi mỉm cười.
- Không, từng câu Vân Yên nói đều thật lòng. Bát gia đã không yêu Vân Yên, vậy sao còn chờ nhiều năm vậy? Vậy là vì điều gì? Chẳng lẽ muốn lấy một con sâu cái kiến như nô tỳ để trao đổi với Tứ gia sao? Ngài không thấy khôi hài lắm sao?
Nàng cười nhẹ, giống như chỉ tùy tiện nói mấy câu mà thôi.
- Thế nhưng nô tỳ liễu yếu đào tơ, chẳng những không biết hầu hạ gia, mà trên người còn mang sẹo. Sợ Bát gia không vừa lòng lại kéo nô tỳ ra đánh đòn.
Khớp ngón tay Dận Tự đã trắng bệch, trái tim điềm tĩnh cũng không đập nhanh hơn khi bị nàng chọc giận. Hắn nhận ra nha đầu nàng bề ngoài thì có vẻ như không hoảng sợ, những chuyện lớn nhất ở thời điểm quan trọng nhất cũng có thể ép thánh nhân đến phát điên, lời nói và nét mặt của nàng luôn có thể chạm đến xó xỉnh trong đáy lòng hắn, một nơi mà hắn rất sợ người khác chạm đến.
- Lão Tứ không cho được nàng thứ gì đâu, nhưng ta có thể cho nàng mọi thứ. Sẽ không ai bôi nhọ được thân phận nàng, ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến nàng. Còn nàng, chỉ cần luôn ở bên ta.
Bàn tay Dận Tự từ cổ nâng gò má nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nghiêm túc nói.
Mắt Vân Yên cay xè, nước mắt bỗng nhiên tràn mi. Không hiểu tại sao, thật thật giả giả. Ai có thể cho nàng thứ nàng muốn?
Thứ lão Tứ không thể cho được, lão Bát càng không thể cho.
- Bát gia có thể cho nô tỳ thứ gì?
Khuôn mặt Vân Yên trắng bệch như tờ giấy nhìn hắn, mỉm cười, nghẹn ngào hỏi.
Trái tim Dận Tự bỗng mềm trở lại khi dòng nước mắt của Vân Yên bất ngờ chảy xuống.
- Ngay cả khi cánh tay gãy trước đám sói nàng cũng không khóc, sao bây giờ đã sụt sùi rồi? Không sợ ta cười sao?
Ngón tay cái đeo nhẫn bạch ngọc của hắn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng.
- Ta chỉ sủng ái một mình nàng, cả đời không bỏ nàng, mấy ai có thể cho nàng vinh sủng muôn đời trong thiên hạ, ta cho nàng tất cả.
Sủng ái, đúng vậy. Hắn là đàn ông thời đại này, có thể trao cho nàng lời hứa cao nhất. Những người như hắn thê thiếp đầy nhà, lời hắn nói cũng coi như là tận lòng. Vinh sủng, sau khi Thái tử bị phế quả thật hắn đã đạt được vinh sủng mong muốn, quyền lực ngày càng cao. Nếu nói vinh sủng muôn đời trong thiên hạ, có lẽ nào...
Vân Yên thoáng cau mày, không rõ đang suy nghĩ gì.
- Bát gia, tại sao lại là Vân Yên?
Tuy quen biết đã nhiều năm, nhưng thậm chí họ còn không được tính là “người quen”, nếu nói khoảng thời gian ở bên nhau dài nhất, có lẽ là khi ở trước mặt đám sói. Nhưng tại sao hắn sống chết cũng không chịu buông tay.
Đôi mày Dận Tự giãn ra, chậm rãi đứng lên, nhưng không trả lời câu hỏi này. Không biết do nó không đáng để trả lời hay còn vì điều gì khác.
Thấp thoáng đâu đây tiếng điểm canh, canh bốn rồi.
- Hầu hạ ta lên triều nhé?
Dận Tự nhìn Vân Yên, đột nhiên nói.
Vân Yên ngẩn người, chậm chạp gật đầu, nhưng trong lòng đang run rẩy kích động bởi câu nói đó.
Khóe môi Dận Tự hơi chùng xuống, chân thật hơn so với ngày thường rất nhiều. Vân Yên từ từ duỗi hai chân ra, cố gắng muốn xuống giường được Dận Tự kéo trở lại, bế xuống đất. Suýt nữa nàng ngã nhào, được Dận Tự ôm chặt.
Cả người nàng kiệt sức, đôi chân tê rần như không phải là của mình. Nhưng nàng vẫn quật cường đứng lên giúp hắn mặc triều phục, trong ánh mắt Dận Tự ẩn chứa sự dịu dàng, trong nháy mắt thì tan biến.
Vân Yên cũng không nói gì, lặng lẽ cài cúc áo cho hắn, thành thạo vuốt phẳng những nếp nhăn trên bả vai. Khi đeo giày, Vân Yên vừa định ngồi xổm xuống thì lảo đảo, được Dận Tự ôm chặt dìu lên.
Vân Yên sợ hãi đẩy hắn ra, tâm tình hắn cũng khá tốt, nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường lớn, rồi tự hắn ngồi xuống đeo giầy.
- Nàng cả đêm không ngủ rồi, đi nghỉ trước đi, kết thúc buổi chầu ta sẽ về.
Vân Yên nín thở ừm một tiếng.
Dận Tự quay người lại, cúi đầu xuống làm Vân Yên giật mình. Một nụ hôn nơi xuống ấn đường nàng.
Hắn nhếch khóe môi nói:
- Ta vốn không định để nàng hầu hạ, nhưng quả thật ta rất muốn.
Nói xong hắn liền đứng thẳng dậy, khẽ ho một tiếng, xoa nhẹ chỗ hơi sưng trên môi, chỉnh lại tay áo thêu hình móng ngựa của bộ triều phục, nói ta đi đây.
Vân Yên nhìn hắn sờ vào một thứ đồ nào đấy trong cái giá trên tường, cánh cửa bí mật lại mở ra. Hắn quay đầu lại, nói nàng yên tâm ngủ đi, không có ai đến làm phiền đâu, trên bàn có một ít điểm tâm nếu nàng đói thì hãy ăn. Rồi hắn bước đi, cánh cửa bí mật lại khép vào.
Vân Yên nằm trên giường, tay nắm chặt đến mức trắng bệch, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại hoàn toàn mà không thể lao ra.
Đột nhiên nàng giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, toàn thân xụi lơ. Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của nàng. Trái tim đang đập thình thịch điên cuồng, đầu óc trống rỗng. Môi lưỡi vẫn còn lại hơi thở của Dận Tự. Nhưng trong nhịp đập của trái tim, lại không ngừng thổn thức một cái tên khác.
Có trời biết, nàng đã chịu đựng thế nào. Trong bàn tay nàng hằn sâu những vết móng tay. Có lẽ nàng nên cảm ơn thời gian, cảm ơn Khang Hi, nếu như hắn không phải lên triều, liệu nàng còn có thể kiên cường chống đỡ được hay không? Thật may khi nàng rối bù bẩn thỉu thế này.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng hiểu tâm tư suy nghĩ của hắn, cho đến hôm nay nàng càng không thể hiểu hoàn toàn. Độc sủng? Hắn đâu có thiếu một người phụ nữ như nàng để ngủ cùng? Làm nô tài bên người? Chỉ dựa vào tướng mạo, nàng càng không xứng xách giầy cho hắn. Chứ chưa cần nói đến những điều khác.
Thời gian là thứ vô cùng quý giá, lát nữa Dận Tự trở về, không biết giữa hai người là bầu không khí như thế nào. Vân Yên duỗi chân tay ra, loạng choạng bò dậy, đi đến trước giá đồ trên cánh cửa bí mật tìm một thứ gì đấy. Mặc dù biết nó rất khó tìm, nhưng nàng vẫn muốn thử xem.
Bên cạnh chính là Tứ phủ, quả là ông trời biết cách đùa người. Dận Chân có biết nàng đang ở ngay bên phủ nhà mình hay không?
Vân Yên sờ hết một lượt những vật trên giá, cánh cửa cũng không nhúc nhích gì. Mỗi giây mỗi phút của thời gian trôi qua, mồ hôi lạnh đã chảy ướt đẫm lưng.
Thật ra dù nàng ra khỏi căn phòng bí mật này đi chăng nữa, liệu nàng có thể ra khỏi thư phòng này hay không? Có thể ra khỏi Bát phủ hay không? Một người kỹ càng như Dận Tự chắc chắn sẽ không để lại cho nàng đường thoát thân.
Nàng quay người lại dựa lưng vào cái giá thở hổn hển, nghiêm túc quan sát xung quanh căn phòng. Bàn ghế, giường lớn, không có cửa sổ, không có một kẽ hở nào. Kín kẽ khiến nàng tuyệt vọng.
Nếu Dận Tự trở về, làm thế nào để nắm chắc trạng thái giữa hai người chính là vấn đề khó nhất. Nàng trốn được một giờ, nhưng chẳng lẽ trốn được cả đời sao?
Dận Chân và Dận Tường hiện giờ ra sao rồi? Tiểu Thuận Tử và các thị vệ vẫn ổn chứ? Nàng không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều về những vấn đề này, cách duy nhất chính là tự cứu mình. Nàng nên nghĩ đến buổi tối, buổi tối thì làm sao? Nàng không ngây thơ cho rằng hắn sẽ dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.
Dận Chân, chỉ có một người mà thôi.
Nàng chậm rãi dựa vào mép giường, vắt óc suy nghĩ cách để ngăn lại chuyện này. Nàng chợt ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, không tìm được một thứ đồ nào có đầu nhọn, ngay cả ấm trà tách trà cũng đều bằng gỗ. Thật sự nàng không thể không bội phục chủ nhân của căn phòng này.
Nhưng, ánh mắt nàng di chuyển tới cái tráp đựng điểm tâm trên bàn. Nàng đứng dậy chạy tới, mở nắp ra bắt đầu bẻ, nàng tốn rất nhiều sức, dùng chân ghè vào cạnh bàn, cuối cùng cũng đập vỡ tan cái nắp làm bằng gỗ. Mảnh vỡ nhọn hoắt, nhìn rất rõ ràng.
Vân Yên cầm chặt nó trong lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch hiện rõ sự quyết tuyệt.
Nàng giấu mảnh gỗ trong ống tay áo, để những mảnh vỡ còn lại xuống đáy giường. Bụng nàng rất đói, nhưng nàng không dám động vào điểm tâm. Nàng ôm đầu gối co tròn trên giường, đầu gác lên đầu gối, ngủ thiếp đi.
Bên ngoài phòng loáng thoáng có tiếng động, hình như Dận Tự đã về rồi.
Vân Yên ngồi trong góc giường, co rúm lại không động đậy, cho đến khi Dận Tự mở cửa phòng đi vào. Sắc mặt hắn không tốt lắm, mang theo cơn tức giận âm u và hơi thở bị thương.
Vân Yên từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mắt trắng bệch như tờ giấy.
- Ngài... làm sao vậy?
Dận Tự thu lại sắc mặt, cong môi nói:
- Không sao, nàng đã ngủ chưa?
Khóe môi hắn có một nốt sưng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vân Yên lắc đầu không muốn nhìn môi hắn, khi hắn đến gần hơn nàng bất giác trở nên căng thẳng, sắc mặt càng lúc càng xấu hơn.
Dận Tự cau mày đi đến trước mặt nàng, nghĩ rằng nàng không vui vì bị nhốt.
- Không phải ta muốn nhốt nàng lại, thật ra, nàng ở trong thư phòng này nếu muốn đi đến bất cứ đâu, ta đều chiều theo nàng. Nàng chỉ cần nhớ một điều, Vân Yên trước đây đã biến mất, sau này nàng là người của ta.
Vân Yên cũng không đôi co với Dận Tự, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ngài... có phải trong lòng có chuyện gì không?
Dận Tự ngồi xuống bên giường, đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Vân Yên sợ hãi rụt về, lại bị hắn giữ chặt không buông.
- Đúng vậy, lát nữa ta phải bàn một vài chuyện ở thư phòng. Nàng ở đây nghỉ ngơi, bàn chuyện xong ta vào đây với nàng.
Người Vân Yên đã không còn sức lực, nghe thấy hắn nói từ “với nàng”, vô số nỗi sợ hãi bị khơi lại. Nàng không nói gì, quay đầu đi nhìn sang bên cạnh.
Dận Tự hình như cũng không để ý, hắn ngắm bàn tay nàng đang đặt trong lòng bàn tay mình, như đang nhớ lại chuyện gì đấy.
- Năm đó ở bãi săn, tay nàng cũng nằm trong bàn tay ta thế này. Hồi đó, ta đã không muốn buông tay.
Vân Yên ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn. Khuôn mặt hắn trong chớp mắt trở nên dịu dàng không giống với vẻ ngụy trang, khiến tim nàng hồi hộp.
Dận Tự nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng:
- Người khác còn tưởng nàng không giỏi ăn nói, nhưng ta biết không phải. Chờ bao nhiêu năm như vậy, chúng ta còn rất nhiều lời để nói, chờ ta bàn xong chuyện trở về.
Mỗi lần Dận Tự rời khỏi, hắn sẽ đặt một nụ hôn mạnh mẽ nhưng dịu dàng lên ấn đường Vân Yên. Hắn cũng chưa từng làm chuyện gì quá trớn, Vân Yên cũng hết cách.
Lần này Dận Tự ra ngoài không hề né tránh tầm mắt Vân Yên, dường như đang chứng minh lời hắn nói. Vân Yên có thể nhìn thấy hắn sờ vào một con kỳ lân bằng ngọc, xoay mỗi bên trái phải một cái.
Trong thư phòng loáng thoáng có mấy người đến, đóng cửa xong hắn bắt đầu bàn chuyện. Vân Yên chạy tới bên cạnh giá sách, dựa vào vách tường nghe không rõ lắm, không biết có liên quan tới chuyện Tứ gia hay không. Nàng suy nghĩ, lấy tách trà trên bàn áp vào tường, mơ hồ có thể nghe thấy một vài câu rời rạc. Chủ yếu là các từ liên quan đến Thái tử, Lăng Phổ (1), Hoàng A Mã. Khi nghe thấy từ “lão Tứ”, Vân Yên giật mình, dây thần kinh đập thình thịch, nhưng lại không nghe thấy điều gì khác nữa.
Vân Yên quay trở lại giường rồi ngồi xuống, cảm thấy mỗi giây mỗi phút trôi qua khiến nàng nóng ruột hơn. “Một ngày như bằng một năm” không đủ để hình dung tâm trạng nàng bây giờ, có lẽ phải là “một giây như bằng một năm”. Một buổi sáng từ lúc bị bắt đến đây, nàng nhanh chóng cảm thấy như đã trôi qua được nửa đời.
Cuộc nói chuyện đơn giản vào buổi sáng giữa nàng và Dận Tự chỉ là mấy lời nói lung tung, giữa họ, ai có thể nghe hiểu ai?
Tứ gia có biết nàng ở trong này không? Có đáng để chàng hi sinh đến cứu nàng không? Nàng thật sự không dám nghĩ mình phải làm thế nào để thoát khỏi đây. Lần này Dận Tự bắt nàng lại, chắc chắn sẽ không thả nàng đi.
Mỗi giây mỗi phút thời gian đi qua, nàng cố gắng ngăn cơn choáng váng trong đầu, nhưng vẫn mơ mơ màng màng mê man, tâm trí lạc vào bóng đêm tối đen.
Trong bóng đêm ấy, nàng cướp đường mà chạy, tìm không ra hướng đi đến lối ra. Nàng khản giọng gọi Tứ gia Tứ gia, nhưng người xuất hiện lại là Dận Tự, nét mặt mang theo nụ cười vươn tay ra. Nàng hoảng sợ xoay người lại bỏ chạy, đầu chạm vào một lồng ngực, ngẩng đầu lên, vẫn là Dận Tự.
Khuôn mặt hắn có cả nụ cười và tàn nhẫn, hắn vuốt ve gò má nàng, chiếc nhẫn bằng ngọc Dương Chỉ lạnh lẽo trên ngón tay cái. Nói:
- Ta nói rồi, nàng sớm hay muộn cũng là của ta.
Vân Yên mở choàng hai mắt, giật mình tỉnh dậy trong cơm mơ.
Nhưng thứ khiến nàng càng hoảng sợ hơn, chính là khuôn mặt xuất hiện trước mắt nàng giống hệt như trong mơ.
Hắn trầm tĩnh lau mồ lôi lạnh trên trán nàng, chiếc nhẫn bằng ngọc trắng Dương Chỉ chạm lên da thịt, vô cùng chân thật.
Vân Yên cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt đẫm chiếc áo mỏng, nàng cứ chằm chằm nhìn vào hắn như vậy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn, còn Dận Tự đang nằm bên cạnh nàng!
Tim Vân Yên run lẩy bẩy, thấy quần áo của cả hai người vẫn chỉnh tề, nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ác mộng kinh khủng nhất cũng không bằng chuyện này, trong mơ gặp phải ác mộng, đến khi tỉnh dậy càng là cơn ác mộng kinh hoàng hơn.
Dận Tự nghiêng người cúi đầu xuống nhìn nàng:
- Mơ thấy ác mộng sao?
Vân Yên mở to mắt, vội vàng muốn ngồi dậy. Nhưng lại bị Dận Tự ôm chặt. Nàng hoản sợ, bắt đầu đẩy hắn ra. Nàng sắp không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa.
Dận Tự ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào lồng ngực mình.
- Nàng nhìn ta, nhìn ta thật kỹ. Nàng còn nhớ người năm đó phát hiện ra nàng trốn sau cây ngô đồng là ta không?
Vân Yên rốt cuộc cũng lờ mờ hiểu ra, cắn chặt môi không nói lời nào, hốc mắt đã bắt đầu cay xè.
Dận Tự cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng lại giãy dụa, rồi lại bị giữ chặt. Hắn ôm bờ eo mảnh khảnh của nàng, dùng sức kéo nàng vào lồng ngực mình. Nụ hôn của hắn vẫn mạnh mẽ và triền miên như thế, hôn cho đến khi nếm được vị mặn chát trên môi nàng. Vết thương bị Vân Yên cắn trên môi hắn lại bắt đầu rỉ máu, nước mắt và máu hòa vào nhau trong khoang miệng.
- Nàng hãy nói với ta, trong tim nàng có lão Tứ hay không?
Dận Tự kìm nén không hôn Vân Yên, hỏi nàng.
Cơ thể Vân Yên run rẩy, rõ ràng đến mức Dận Tự có thể cảm nhận được.
- Khi nãy nằm mơ, nàng vẫn luôn gọi tên y.
Câu nói của Dận Tự đã biến thành lưỡi dao sắc bén, ngụy trang dịu dàng nhưng từng con chữ đang rỉ máu.
Vân Yên nhắm mắt, để giữ cho nước mắt không tràn mi.
- Bát gia, cầu xin ngài thả nô tỳ ra. Ngài đâu có thiếu một con nô tỳ như tôi. Nô tỳ cầu xin ngài.
Cuối cùng nàng vẫn phải cầu xin hắn, trong lý trí nàng biết cầu xin hắn cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn cách này mà thôi.
Đặt cược ngầm của Vân Yên vẫn không thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của Dận Tự. Nhanh như chớp hắn kéo nàng lên, mắt khóa chặt vào nàng:
- Nàng biết không? Sáng nay y đã nhìn thấy vết thương trên miệng ta rồi, vẫn lạnh lùng thế thôi. Nàng cho rằng y không nghĩ đến chuyện nàng ở chỗ ta sao? Nhưng hiện giờ y sẽ không vì nàng mà gây chuyện với ta đâu, bởi vì sao, vì nàng chẳng qua chỉ là một nô tài mà thôi.
Hắn nham hiểm cảnh báo Vân Yên, muốn khoét đi cái tên Dận Chân trong tim nàng.
Vân Yên mỉm cười, nụ cười mặn mùi nước mắt. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nét mặt bình tĩnh nhưng thê lương.
- Nô tì tạ ơn Bát gia đã cảnh báo, Vân Yên vốn cũng không có bất kì tơ tưởng không an phận nào. Đối với Tứ gia hay đối với ngài, đều như nhau. Nô tỳ là nô tài của Tứ gia, ở trong phủ Bát gia có thể biến thành người có thân phận cao quý được hay sao?
Vân Yên mỉa mai nghẹn ngào nói.
- Nô tỳ chẳng qua chỉ là một nô tài mang tội tịch ở Ninh Cổ Tháp, tướng mạo lại xấu xí. Như Cửu gia đã nói, nô tỳ chính là con chuột bẩn thỉu sống trong cống ngầm, dưới chân đầy bùn đất. Nào có ý nghĩa gì đối với Tứ gia, đối với Bát gia càng là như vậy. Nô tỳ không biết mình có đức hạnh gì mà lọt vào mắt xanh Bát gia, nô tỳ chỉ có một cơ thể chằng chịt vết thương, nào dám nói đến sủng ái? Nô tỳ không biết trước đây đã đắc tội gì với Bát gia mà ngài nhớ mãi không quên, ngài rốt cuộc tại sao không thả nô tỳ ra?
Nàng nói xong một câu dài, nước mắt cũng tí tách rơi xuống tấm đệm trên giường.
Dận Tự cắn chặt răng nhìn nàng, đôi mắt tuyệt đẹp dần dần ửng đỏ, càng làm nổi bật khuôn mặt diễm lệ.
Hắn cũng muốn biết tại sao, nhưng trên đời này lấy đâu ra nhiều tại sao đến thế?
Hắn muốn nàng. Không thể thiếu được nàng.
Hắn đã lấp liếm đi sự thật, trực giác hắn nhìn ra vẻ lạnh lùng của lão Tứ chỉ là đang ngụy trang, giây phút khi y nhìn thấy khóe môi hắn, đồng tử co lại lóe lên sắc bén, giống như khơi lại nỗi đau trong lòng. Thật ra, khi hắn nhìn thấy nàng vì lão Tứ mà quỳ trước cửa cung, tâm trạng chẳng phải là vậy sao? Hắn không thể tạo cơ hội dù chỉ nhỏ nhoi cho lão Tứ, tuyệt đối không.
- Nàng muốn ta thả nàng đi để trở về bên y, đúng không?
Dận Tự nắm cầm lấy hai tay nàng, nắm thật chặt.
- Nàng khóc thành thế này là vì ai? Nàng nghĩ nàng có cơ hội rời khỏi ta sao?
Trong mắt hắn không biết đang chứa đựng điều gì, giống như cơn hồng thủy dữ dội tạt vào mặt. Trong căn phòng này, không biết đang là sáng tỏ hay đêm đen, chỉ có ánh sáng của ngọn nến vàng đục chiếu rọi đồng tử hắn, đẹp động lòng người.
Vân Yên vừa chạm tới ánh mắt hắn, giống như bị chọc thủng, muốn thoát khỏi vòng tay hắn, muốn chạy khỏi chiếc giường này.
Nhưng nàng sao có thể chạy thoát được? Chiếc giường rộng lớn, còn chưa kịp bò tới mép giường, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông kia đã kéo eo nàng lại, đè lên người nàng.
Mái tóc đen của nàng xổ tung, rơi xuống mép giường. Môi đã bị hắn cắn, bắt đầu hôn điên cuồng.
Nụ hôn này không giống với hai nụ hôn trước, mang theo một mùi hương nồng nàn.
Hắn mãnh liệt và say mê quấn lấy lưỡi Vân Yên, lấy đi chất lỏng ngọt ngào trong khoang miệng nàng, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của nàng, khiến nàng không thể không nhận không khí hắn đưa đến. Bàn tay nàng cũng bị hắn giữ chặt áp trước ngực, ngón tay mảnh khảnh gập lại trắng bệch.
Dận Tự vừa hôn nàng, vừa không ngừng vân vê ngực nàng, nơi đó trái tim đang dập dồn dập. Vân Yên kêu lên thành tiếng trong miệng hắn, đánh vào bả vai hắn muốn thoát khỏi bàn tay kia. Nước mắt rơi xuống, van xin “Bát gia, đừng”. Nhưng gò bồng đào mềm mại cách một lớp áo đã nằm trọn trong lòng bàn tay hắn, hắn kích động giày vò. Cách lớp áo mỏng, hắn dùng ngón tay cái khiêu khích nụ hoa yêu kiều dựng đứng.
Từng cơn run rẩy đáng sợ ập đến, Vân Yên dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình để đá hắn ra, nhưng nhanh chóng dùng đùi đè đầu gối nàng lại, bàn tay trượt xuống cưỡng ép kéo tách hai chân nàng ra.
Cảm giác nóng hổi cứng rắn áp xuống giữa hai chân Vân Yên, tim nàng co rút lại trong sợ hãi, hai má lạnh rồi chuyển qua nóng. Trong lúc tay hắn kéo đùi nàng ra, nàng cũng chạm tới thanh gỗ sắc bén trong ống tay áo. Khi hắn phân tâm, nhanh như chớp nàng hoảng loạn đâm vào bả vai hắn, hắn chặn được, mảnh gỗ đâm xuyên qua lòng bàn tay.
Dận Tự không ngờ nàng giấu vũ khí, Vân Yên cũng không ngờ, nàng lại đâm sâu đến thế. Máu trào ra, nhìn rất chói mắt.
Nhưng nàng không quan tâm, nàng ra sức đẩy hắn ra, ngã xuống từ trên giường, cực kì nhếch nhác.
Dận Chân nắm chặt bàn tay đẫm máu, khuôn mặt càng bình tĩnh hơn. Hắn nhìn miệng vết thương, nhổ mảnh gỗ ra, máu tươi tuôn ra xối xả.
Hai bên thái dương Vân Yên cũng bị bầm tím, chân tay đều bị trầy da. Nàng nhếch nhác bò dậy lao đến cánh cửa bí mật, xoay con kỳ lân bằng ngọc, cửa mở ra!
Nàng mặc kệ tất cả muốn chạy ra ngoài, đôi chân mềm oặt dường như không chống đỡ nổi nữa. Cuối cùng nàng chạy ra khỏi mật thất, nhưng nhanh như chớp bị Dận Tự đuổi phía sau kéo ngã.
Hai người cùng ngã trên tấm thảm trong phòng ngoài, Vân Yên vùng vẫy vì không còn lối thoát. Chính bản thân nàng còn cảm thấy giật mình và sợ hãi, cả đời này nàng chỉ làm thương một người, chính là người toàn thân đều nhuốm máu này.
Cổ họng Vân Yên bật lên tiếng khóc nghẹn ngào, nàng nằm trên mặt đất không ngừng gọi tên hắn, cầu xin hắn. Máu trên bàn tay hắn rơi xuống người nàng, môi hắn vẫn cố chấp chiếm lấy môi nàng, hôn nàng đến nghẹt thở. Nàng khóc nức nở, không dám động vào bàn tay hắn. Hoảng loạn nói, Bát gia ngài bình tĩnh lại được không, xin ngài, xin ngài đừng làm vậy.
Bên ngoài cửa bỗng nhiên có người đến bẩm báo, Dận Tự không cần nghe liền trực tiếp trầm giọng quát:
- Cút!
Hắn không nói gì kéo cổ áo nàng xuống, chiếc yếm màu đỏ trước ngực lộ ra một nửa, đường cong mềm mại làm nổi bật làn da trắng như tuyết ở cổ, kích thích khí huyết sôi trào.
Vân Yên sợ hãi muốn che ngực mình đi, nhưng bị hắn giữ chặt. Bầu ngực nằm trọn trong lòng bàn tay nóng rực của hắn, không đến vài lần giày vò, qua bàn tay nhào nặn của hắn, nụ hoa đã dựng đứng, hơi lồi lên dưới chiếc yếm, mang lại cảm giác kìm nén và mê hoặc.
Dận Tự đè chặt đôi tay nàng đang vùng vẫy, kìm lòng không đậu vùi đầu vào ngực nàng, cách lớp áo yếm hôn liếm lên nơi ấy.
Từ trong cổ họng Vân Yên bật ra tiếng rên rỉ như tiếng kêu của những con thú nhỏ, tiếng khóc ngắt quãng, đôi môi cắn chặt vào nhau. Ngay cả Dận Chân cũng chưa từng thô lỗ như vậy.
Trong cơ thể là những con sóng đáng sợ đang cuộn trào, hoảng sợ và run rẩy bao trùm lấy nàng, hắn dùng lưỡi liếm nụ hoa qua lớp áo yếm, bỗng nhiên cắn chặt lấy, Vân Yên sợ hãi khóc không ngừng.
Dân Tự nhìn dòng nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền, mái tóc đen xõa tung, gò má đã phiếm hồng, khiến hắn muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
Trong cơn kích tình, khuôn mặt hắn vẫn xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, trong đôi mắt rực rỡ dập dờn sóng tình mãnh liệt, hơi thở gợi cảm, trộn lẫn mùi tanh của máu, vô cùng kích thích các mạch máu.
Hắn vừa hôn nàng, vừa không kiềm chế được kéo dây áo yếm sau cổ ra, bất ngờ chạm tới miếng ngọc bội ấy.
Hai chữ trên miếng ngọc bội biến sắc mặt hắn hung tợn trong nháy mắt.
Dận Chân.
Đây là lệnh bài bằng ngọc tùy thân của chàng, nhưng nó lại được gài trước ngực nàng.
Không nói cũng rõ ràng.
Khi Vân Yên nhận ra ánh mắt hắn đã thay đổi, cũng giật mình bởi trước ngực trống rỗng. Hắn nắm chặt ngọc bội của Dận Chân, sắc mặt vô cùng đau đớn và đáng sợ, nàng cảm thấy như mình đã đánh mất thính giác.
Trời đất quay cuồng.
Vân Yên nằm trên mặt đất bỗng nhiên bị hắn bế hắn ngang lên, quần áo nửa khép nửa mở hỗn loạn, hắn nhanh chóng quăng nàng lên chiếc giường lớn trong căn phòng bên ngoài.
Nàng bị ngã, hoa mắt chóng mặt, vùng vẫy muốn bò lên. Nhưng khi nhìn bên ngoài tấm màn, là cảnh tượng đáng sợ nhất.
Dận Tự vừa nhìn nàng vừa cởi thắt lưng ngọc trên eo, đầu cũng không ngoảnh lại trở tay kéo tấm màn xuống.
Biểu cảm trên khuôn mặt là điên cuồng mà vẫn bình tĩnh, xinh đẹp đến mức khiến nàng không rét mà run.
Chiếc màn giống như tấm rèm sân khấu trong phút chốc đóng vào, nỗi sợ hãi trong trái tim Vân Yên trào dâng đến mức cao nhất, như chực chờ bùng nổ. Nàng muốn bất chấp tất cả mọi thứ chạy ra, nhưng lại phát hiện mình làm gì còn đường mà chạy.
Hắn nhào đến, ép nàng nằm dưới thân mình.
Vân Yên khóc khản cổ, dùng chân đá hắn nhưng vô dụng, giống như một con châu chấu tốn công vô ích đánh trả nhưng hắn vẫn làm càn. Hằn đè giữa hai chân nàng, tàn bạo nóng bỏng.
Dận Tự bắt lấy cẳng chân nàng, nghiến răng nghiến lợi hỏi bên tai nàng:
- Y đã chạm vào nàng chưa?
Vân Yên khóc càng dữ dội hơn:
- Chưa, chưa, cầu xin Bát đừng làm như vậy!
Cho đến giờ phút này, không có người phụ nữ nào có thể nghĩ ra đối sách gì, nỗi kinh hoàng trong bản năng đã áp đảo tất cả.
Nhưng bàn tay đang kéo quần nàng xuống chỉ hơi dừng lại, rồi lại thô lỗ tiếp tục. Bắp đùi thon thả trắng nõn hiện ra, chỉ còn lại quần lót, bàn tay nóng hổi của hắn ấn vào.
- Nàng nhớ rõ đây, về sau gọi ta là Dận Tự, cả đời này nàng là người phụ nữ của ta. Ta tuyệt đối sẽ không thả nàng đi!
Khi hắn đè bắp đùi nàng xuống, khi bàn tay hắn kéo quần nàng ra, Vân Yên cảm thấy giống như một bộ phim quay chậm, nàng là con cá giãy chết trên thớt, mở to mắt há to mồm mà không kêu nổi một tiếng nào, sợ hãi đến mức tuyệt vọng.
Dận Chân! Dận Chân! Dận Chân!
Trong đầu nàng điên cuồng gào thét một cái tên, thế nhưng chàng không nghe thấy.
Nàng dường như đã mất đi thị giác và thính giác, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, bên tai là những tiếng ong ong, hình như có ai đó đang đập cửa.
Tất cả xúc giác chỉ còn lại bàn tay đang đè chặt dưới đùi nàng, mang theo cả máu ẩm ướt nóng rẫy.
(1) Lăng Phổ: Đại thần triều Thanh, nhậm chức tổng quản phủ nội vụ trong thời gian Khang Hi ở ngôi. Vợ ông là nhũ mẫu của Thái tử Dận Nhưng.
Bình luận facebook