Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Vân Yên biết, đang chờ đón nàng là vực thẳm muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nàng tuyệt vọng, nhưng lúc này lại vang lên tiếng ầm ầm bởi cánh cửa bị đá ra.
Vân Yên không nhìn rõ là ai, chỉ nghe thấy tiếng thét khàn khàn trầm thấp từ xa xôi bay tới:
- Lão Bát!
Trong nháy mắt, sức nặng trên người nàng di chuyển, tiếng nắm đấm lao xuống cằm hắn rõ ràng dị thường, đáng sợ hơn nữa là tiếng lưỡi kiếm xé toạc bầu không khí.
Khuôn mặt nàng luôn mong đợi đến mức trái tim đau đớn xuất hiện mơ hồ trước mắt nàng, khi đôi mắt đỏ như máu nhìn thấy quần áo rách nát của nàng, trong mắt là cảm xúc vô cùng đáng sợ không biết tên, hốc mắt đã hơi trũng xuống.
- Dận Chân.
Vân Yên nói không thành tiếng, chỉ còn dòng nước mắt từ khóe mi lăn xuống, càng chảy càng nhiều. Hai chữ duy nhất mỗi giây mỗi phút nàng đều gào thét, lại không ngờ, chàng thật sự đến rồi. Sau tất cả hỗn loạn, chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt và bóng tối ầm vang.
Mí mắt Vân Yên không mở nổi, nàng chỉ có thể nghe thấy âm thanh khi gần khi xa, khi dài khi ngắn. Nàng không biết Dận Chân và Dận Tự đang làm gì, vì nàng đã ngất lịm đi.
Dận Chân mặc lại quần áo cho Vân Yên, lấy áo choàng của mình bọc chặt lấy nàng. Khi được bế lên, nàng mới khôi phục lại một chút tri giác.
Nằm trong lòng Dận Chân, Vân Yên bỗng nhiên cất tiếng nói yếu ớt, giọng thì thào khản đặc:
- Ngọc... Dận Chân... Ngọc.
Dận Chân rung động, nhìn thấy miếng ngọc bội viền đỏ bị rơi ra lẻ loi nằm bên một góc gối trên giường, trên chữ Dận ở dưới cùng còn dính một chút máu. Chàng cầm ngọc lên đặt vào lòng bàn tay Vân Yên. Ngón tay trắng bệch gần như trong suốt của nàng nắm chặt lấy nó. Nàng cuộn tròn người trong ngực chàng, lúc này chàng mới chậm rãi đứng lên bước ra khỏi tấm màn.
Mắt nàng khép hờ nhìn thấy Dận Tự đang đứng phía xa xa, dáng người thẳng tắp, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào bọn họ, dường như muốn xuyên qua cả xương máu của nàng, đôi môi hắn trắng bệch không còn giọt máu. Trong nắm tay đặt bên người không biết có thứ gì, nhưng rõ ràng đang run rẩy. Xung quanh bừa bãi lộn xộn, bầu không khí vẫn còn lại mùi máu tanh. Khi nàng chạm tới ánh mắt hắn, cơ thể bỗng nhiên run lên bần bật, bàn tay đang ôm lấy nàng càng siết chặt hơn.
Trên khuôn mặt u ám đến cực điểm của Dận Chân còn mang theo cả sự tiêu điều, hận thù và tức giận điên cuồng trong người, những suy nghĩ khát máu đang quẩn quanh gầm gừ trong lòng chàng, sự nỗ lực kiềm chế ngay cả Vân Yên cũng cảm nhận được rõ ràng. Nhưng bàn tay đang ôm nàng vẫn ấm áp và vững chắc như thế.
Chàng lạnh lùng kiềm chế nhặt kim bài lên, không nói không rằng, bắt đầu tuyên đọc khẩu dụ, khiển trách Dận Tự chậm chạp, lệnh cho hắn không thể lần lữa nữa, lập tức vào cung Càn Thanh nghị sự.
Khi cửa phòng được mở ra, Vân Yên nhìn thấy Dận Tự hơi hé miệng, nhưng nàng khép mắt lại.
Trên đường đi, Vân Yên luôn nhắm mắt co rúc trong lòng Dận Chân, chiếc áo choàng đen của chàng che đến tận gò má nàng, nàng không biết đường đi ra ngoài sẽ gặp những ai, nhưng nàng mặc kệ tất cả, nàng chỉ biết rằng người đàn ông này sẽ bảo vệ nàng, dù cho đồng sinh hay cộng tử. Nàng vô thức níu chặt lấy vạt áo chàng, nước mắt đã khô, chỉ còn lại vị chát.
Ngay cả trời đất cũng mờ mịt. Thứ duy nhất còn rõ ràng là nhịp tim mạnh mẽ, cùng với cánh tay vững chãi của chàng.
Vân Yên không biết họ đang đi đâu, cũng không quan tâm. Giờ phút này, nàng đã nhận được cảm giác an toàn vững vàng nhất trong cuộc đời.
Dận Chân ôm Vân Yên về Tứ phủ, không đi từ cửa chính, mà từ cửa phụ phía sau về thẳng đến hậu viện Tứ Nghi Đường.
Vân Yên không nhìn rõ màu đỏ trước mắt, màu đỏ bao phủ cả trời đất.
Nàng mơ mơ màng màng nghĩ rằng, đây là ảo giác.
Chàng bế nàng vào Tứ Nghi Đường, nàng nghe thấy tiếng bận rộn của những người xung quanh. Chàng vẫn ôm nàng lặng yên không nói gì, chỉ lát sau đưa nàng vào phòng tắm mờ khói, đặt nàng lên chiếc giường nhỏ, tự tay chậm rãi cởi áo choàng cho nàng...
- Yên...
Khi nàng nghe thấy tiếng gọi bên tai, mới biết giọng Dận Chân đã khàn đến thế.
Và cũng là lần đầu tiên chàng gọi nàng là “Yên”.
Nàng khẽ mở mắt, dùng toàn bộ sức mình nâng tay lên muốn vuốt ve gò má chàng, mỉm cười với chàng. Dận Chân ôm chặt nàng, đầu vùi vào hõm vai, xúc cảm nóng bỏng mơ hồ thấm vào cổ.
- Đừng nhìn...
Vân Yên yếu ớt nghẹn ngào trong lồng ngực chàng, người khẽ run lên, cho dù ý thức không tỉnh táo, nàng vẫn biết dấu vết trên người mình xấu xí đến nhường nào.
- Đừng sợ, ta không nhìn.
Dận Chân nhắm mắt nhẹ nhàng cởi bộ quần áo đã rách bươm cho Vân Yên, giống như nàng là một món đồ bằng sứ, chỉ cần dùng sức một chút sẽ vỡ tan tành. Ngón tay chàng hơi run rẩy, nhưng vẫn ấm áp và vững vàng.
Vân Yên nhắm hờ hai mắt, hốc mắt bắt đầu cay xè, thế giới trước mắt trở nên mông lung. Nàng dựa vào ngực chàng, lần đầu để mặc chàng cởi áo cho mình.
Bàn tay chàng luồn sau gáy Vân Yên nhẹ nhàng kéo dây buộc ra, áo yếm rơi xuống, hai nụ hoa mềm mại nhút nhát đựng thẳng. Dây buộc quần lót trên eo được tháo xuống, toàn bộ nơi nữ tính nhất trên cơ thể đều lộ ra trong không khí, Vân Yên co người lại tựa vào lồng ngực rộng lớn của chàng.
Bắp đùi trần trụi trắng bệch gác lên khuỷu tay chàng, bên trên vẫn còn vết máu đã khô. Ngón chân xinh xắn nhỏ bé co quắp lại trong vô thức, bộ triều phục màu tím bằng tơ lụa cọ xát lên da thịt Vân Yên, lạ lẫm nhưng thân thiết.
Chàng xắn tay áo bế nàng lên, nhẹ nhàng thử độ nóng của nước trong thùng, rồi chầm chậm đặt nàng vào trong đó.
Nước nóng thấm vào từng lỗ chân lông của Vân Yên, giống như đôi tay mềm mại vỗ về đau đớn và nỗi sợ của nàng. Khuôn mặt Dận Chân trong làn khói trở nên mờ ảo, chàng khẽ dùng ngón tay luồn vào mái tóc dài, giúp nàng gội đầu, tuy vụng về nhưng vô cùng nhẫn nại.
Vân Yên hơi hé mắt ra nhìn chàng, trong phút chốc không phân biệt nổi đây là hiện thực hay giấc mơ, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
Dận Chân vừa dùng ngón tay im lặng giúp nàng lau nước mắt, vừa dùng khăn dịu dàng giúp nàng tắm rửa. Nàng vẫn dựa nửa người vào lòng chàng, vạt áo trước của bộ triều phục cũng đã ướt đẫm, thấm hết những giọt nước trên làn da Vân Yên, chất vải chuyển thành màu sậm.
Vân Yên mơ mơ màng màng được bế khỏi phòng tắm, đặt trên một chiếc giường rộng lớn, cả người đã chuyển thành màu hồng nhạt. Nàng không biết chàng giúp mình mặc quần áo như thế nào, đôi tay ấy vụng về và lóng ngóng. Quần áo phức tạp, dường như nàng đã ngủ thiếp đi. Chàng đặt một nụ hôn lên môi nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai:
- Nàng ngủ đi, ta quay trở lại ngay.
Vân Yên giống như rơi vào một đám mây bồng bềnh, cuối cùng cũng trở về với thế giới ấm áp. Chiếc giường lớn rất mềm rất ấm, mùi đàn hương quen thuộc vấn vít quanh đây, là mùi hương luôn thường trực trên cơ thể chàng, tựa như đôi tay chàng vẫn luôn ôm chặt lấy nàng.
Dường như nàng đã trải qua một giấc ngủ ngắn ngủi mà cũng dài đằng đẵng, không còn sợ hãi, không còn đau đớn, chỉ còn sự yên tâm như ở trong mây.
Người đàn ông đó mặc bộ quần áo màu vàng, đứng trước cung điện nguy nga đưa tay về phía nàng, mỉm cười với nàng. Rõ ràng, đó chính là chàng.
Nàng tỉnh lại.
Đập vào mắt Vân Yên, là một màu đỏ.
Giường màu đỏ rực, màn màu đỏ rực. Trời đất là một màu đỏ rực.
Vân Yên ngồi dậy mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Và rõ ràng nàng đang mặc giá y tân nương cũng màu đỏ rực!
Nàng cúi đầu nhìn những viên ngọc tuyệt đẹp rực rỡ khảm trước ngực áo mình, đường thêu màu vàng càng làm nổi bật lên ánh sáng lấp lánh rạng ngời của nó. Trên vạt váy lộng lẫy là những chiếc cúc cài tinh xảo, tay áo gồm ba lớp ba viền, mũi thêu tỉ mỉ, viền chỉ vàng ở mép, màu sắc tuyệt đẹp độc nhất vô nhị, khi sờ vào có cảm giác đang sờ lên làn da mỹ nhân, mềm mại như tơ.
Ngọc bội bằng ngọc Dương Chỉ ấm áp được gài trước ngực nàng, chiếc yếm màu đỏ thêu chỉ vàng che đậy bầu ngực mềm mại bên dưới, còn cả quần lót, áo ngoài...
Bộ quần áo hết sức vừa vặn và hợp với nàng.
Màn hỉ màu đỏ rực buông xuống như trong giấc mơ kì ảo, Vân Yên không biết mình đang ở đâu, là hiện thực hay vẫn trong mơ?
Hiện thực là mơ, chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan.
Mơ là hiện thực, dù xua thế nào cũng không đi.
Khi tim nàng đang đập loạn xạ, một bàn tay đeo nhẫn ngọc vén tấm màn hỉ lên. Vân Yên ngẩn ngơ ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào người đến...
Những giọt nước trên mặt Dận Chân vẫn chưa khô, một giọt nước từ sườn mặt chàng chầm chậm chảy xuống cằm. Trên người chàng mặc bộ hỉ phục màu đỏ, thêu chỉ vàng, nhìn rất hợp với Vân Yên, hình con mãng xà uốn lượn nhìn rõ ràng ngang ngược nhưng lại có không khí vui mừng. Phía sau chàng, sương khói lượn lờ, chàng anh tuấn đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hít thở của người nhìn dường như ngừng lại, dáng vẻ mặc hỉ phục của người đàn ông này đẹp hơn như bất cứ lần nào trước đây.
Đôi mắt đã thu hút biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ nhìn nàng như vậy, chiếu rọi trời đất phai màu.
Hai người đều không nói gì, nhìn nhau rất lâu, Dận Chân ôm chặt nàng trong lồng ngực mình.
Chỉ có cái ôm thật chặt, cảm nhận hơi ấm của nhau, chân thực quá, ấm áp quá. Ngay cả ôm họ cũng run rẩy, dùng toàn bộ sức lực mình có, hận không thể hòa tan mình vào xương cốt, máu thịt, linh hồn người ấy.
Trái tim Vân Yên căng ra mà không có bất cứ suy nghĩ nào, nàng ôm chặt lấy eo Dận Chân, cả người đều dựa vào người chàng, nàng véo lòng bàn tay mình, cảm thấy đau nhói.
Hai người từ đầu đến cuối không ai mở lời, nàng giống như một kẻ may mắn được kéo trở về từ ranh giới cái chết, tham lam sự an ủi không cần phải nói thành lời này.
Không rõ đã ôm nhau bao lâu, Dận Chân chậm rãi buông nàng ra. Nhẹ nhàng hôn lên lông mày nàng, nhìn vào mắt nàng, rồi bế nàng từ trên giường lên. Vạt váy giá y đỏ như lửa trùm lên khuỷu tay chàng, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Nhẹ nhàng vén tấm màn màu đỏ ra, Vân Yên mới nhìn thấy bên ngoài.
Nơi này chính là mật thất Phật đường!
Nhưng chỗ này đã biến thành phòng hỉ, chiếc giường, quả cầu lớn màu đỏ. Giấy cắt màu đỏ, còn có cả kết Cửu Châu. Đệm cói màu đỏ... và cả bàn hỉ màu đỏ, giá nến long phượng, tất cả chìm trong biển đỏ.
Duy chỉ có ba bức chân dung màu vàng vẫn tĩnh lặng nằm trên tường, Phật Hoan Hỉ vẫn yên tĩnh ngồi trên bàn thờ, ôm chặt Minh phi, ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Dận Chân dịu dàng đặt Vân Yên quỳ trên đệm cói màu đỏ, còn chàng vén góc áo hỉ phục cũng thận trọng quỳ xuống đối diện với nàng.
Vân Yên không thể tin được nhìn tất cả xung quanh, rồi lại nhìn Dận Chân, trong hai canh giờ chàng không thể làm hết được những thứ này. Tim nàng mờ mịt đập, không hiểu rốt cuộc chàng muốn làm gì, hoặc có lẽ đáp án đang ẩn giấu trước mắt.
Dận Chân mỉm cười kéo bàn tay trái mảnh khảnh của nàng đặt vào lòng bàn tay mình, nắm chặt lấy, dùng ánh mắt dẹp yên mọi lo lắng của nàng.
Giọng nói chàng hơi khàn, nghiêm túc và trầm thấp.
- Bắt đầu từ bây giờ, hãy nghe ta nói.
- Ta, Ái Tân Giác La Dận Chân, sinh vào ngày ba mươi tháng mười năm Khang Hi thứ mười bảy trong hoàng gia, đứng hàng thứ tư. Cha mẹ anh em rất nhiều, số mệnh cuộc đời lận đận hiu quạnh. Mười bốn tuổi được phụ hoàng chỉ hôn nạp đích phúc tấn, nhiều năm sau, nghe theo lời phụ hoàng về con nối dõi mà mở rộng hậu viện, nạp trắc phúc tấn và thiếp thất, không dưới bảy tám người. Vì trách nhiệm hoàng tự, thầm cho rằng danh phận và vinh hoa lớn nhất mình có thể cho đủ để mỗi người trong phủ sống yên ổn cả đời. Nhưng chưa bao giờ biết, tình yêu khắc cốt ghi tâm giữa nam và nữ trong nhân gian rốt cuộc là như thế nào.
- Có một cô gái, gần mười năm qua nàng ấy ngày đêm đều ở bên ta, kiên trì nhẫn nại sống chết không rời. Để cứu ta, nàng cưỡi ngựa vào tận rừng sâu, đối mặt với đám sói, gãy cả cánh tay và xương sườn. Để cứu con trai ta, nàng bất chấp sức khỏe ngày đêm không ngủ. Để cứu em trai ta, nàng hứng chịu nhát kiếm sâu trí mạng. Nàng ấy, có thể kề vai sát cánh cùng ta trong mưa to bão bùng để lấp đê vỡ, có thể quỳ ngoài cửa cung nguyện cả đời trong chốn lao tù cùng ta, có thể trong bất cứ thời khắc sống chết nào nắm chặt tay ta không buông. Hết thảy giữa nàng ấy và ta, đều khắc sâu trong đáy lòng ta.
Vân Yên hơi cụp mắt xuống, hai bên trán vẫn còn vết bầm, trên khuôn mặt bình thản chỉ có ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, nàng vẫn không nói gì.
- Nàng ấy không cần thứ gì cả, giống như dù làm cách nào cũng không đưa được cho nàng ấy. Nàng không muốn làm thiếp của ta, cũng không muốn làm trắc phúc tấn. Nàng trong trái tim ta, cũng không phải là loại người ấy. Bất cứ lúc nào, cũng đều không phải. Không chỉ kiếp này, ta tin kiếp trước nàng ấy và ta cũng thuộc về nhau, kiếp sau cũng tuyệt đối không buông tay, đời đời kiếp kiếp số mệnh ta và nàng đều gắn liền với nhau, khắc cốt ghi tâm, không rời xa không buông tay. Sinh không cùng giờ, chết nguyện cùng mồ. Nàng biết không? Nơi không có nàng ấy, có đẹp đến mấy cũng chỉ là một kiến trúc cứng nhắc. Nơi có nàng, chính là nhà của ta.
Vân Yên ngẩn ngơ, hàng mi mềm mại hơi nâng lên, đôi mắt trong veo nhìn Dận Chân đang quỳ rất gần mình. Dận Chân có lẽ chưa bao giờ xúc động như vậy, chàng nhìn chăm chú vào mắt nàng, trịnh trọng hơn bao giờ hết, nói:
- Hôm nay, không phải là Tứ Bối Lặc, không phải là hoàng tử cũng không phải là phúc tấn, không lấy bất cứ thân phận nào. Chỉ có ta, Ái Tân Giác La Dận Chân, chính thức cầu hôn Vân Yên làm vợ, đời đời kiếp kiếp, không rời xa không buông tay.
Những giọt lệ lấp lánh từ gò má Vân Yên chầm chậm chảy xuống. Chớp chớp đôi mắt nhìn thấy Dân Chân mặc hỉ phục đỏ rực đối diện, khuôn mặt tuấn tú của chàng chưa bao giờ kiên nghị đến vậy, ánh mắt mong đợi dưới ánh nến vàng rực rỡ đẹp đến lạ lùng.
Dưới ánh mắt mong đợi tha thiết của chàng, Vân Yên cuối cùng cũng mở lời, giọng vẫn hơi khàn, nụ cười xen lẫn nước mắt:
- Chúng ta, có coi như là vụng trộm quyết định chung thân không nhỉ?
Mắt Dận Chân khép lại rồi mở ra, cười đến rạng ngời:
- Không phải.
- Nàng là người Hán, hôm nay ta theo phong tục người Hán lấy nàng làm vợ. Người Hán lại rất xem trọng câu, lệnh của cha mẹ, lời của bà mối.
Vân Yên khẽ gật đầu nhìn chàng, không biết chàng còn điều bất ngờ nào nữa.
Dận Chân cong khóe môi hơi mỉm cười, không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ chạm bằng sừng tê giác, nhẹ nhàng đặt nó vào tay nàng.
- Mở ra đi.
Vân Yên trống rỗng, chỉ cảm thấy chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay nặng trĩu kì lạ, dưới ánh mắt dõi theo của chàng, nàng khẽ mở nắp hộp ra...
Trên trong có bốn thứ đồ được sắp xếp chỉnh tề, chia làm bốn tầng.
Món đồ thứ nhất, sợi dây màu đỏ vô cùng quen thuộc.
Nó đã từng buộc trên cổ tay nàng, không nhớ rõ từ lúc nào thì không thấy nữa. Nàng cũng không để ý. Không ngờ lại nằm ở đây.
Dận Chân cầm sợi dây màu đỏ lên, đeo cho nàng, dịu dàng nói:
- Không nhớ không thấy nó từ lúc nào đúng không? Để ta nói cho nàng biết, lần trước sau khi nàng gặp thích khách, bị thương rồi hôn mê, ta liền lấy nó, nó vẫn luôn ở bên ta, trong Phật đường này. Ta cũng tiết lộ với nàng một điều, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sau cây ngô đồng, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nó. Lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nhờ nó mà ta nhận ra nàng. Sợi dây màu đỏ này, chính là bà mối đưa chúng ta đến gần với nhau.
Dận Chân mở tầng thứ hai, món đồ thứ hai là một tờ giấy màu nâu vàng được gấp lại, chàng ra hiệu cho Vân Yên tự tay cầm lên.
Vân Yên cảm thấy đôi phần quen mắt, nhưng không nhớ ra đây là thứ gì. Trong mảnh giấy đó sẽ cất chứa điều kỳ diệu gì?
Khi nàng nhẹ nhàng mở ra, bất ngờ thay, trong tầm mắt là một lá thăm Nguyệt Lão. Nước mắt bỗng nhiên lăn dài, rơi xuống lá thăm.
Ở miếu Nguyệt Lão, Tây Hồ, Hàng Châu nhiều năm trước, họ nắm tay nhau đi dạo. Sau khi Tứ Bối Lặc Dận Chân rút một quẻ liền giấu trong ống tay áo, không có người thứ hai biết trên đó viết những gì.
Khả thê dã. (1)
Lá thăm thứ hai mươi sáu chỉ có ba chữ. Khả thê dã. Lá thăm đã được chàng cất bao nhiêu năm, hôm nay mới được nhìn thấy nó, khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Dận Chân lấy hai món đồ cuối cùng ra, một chiếc nhẫn mắt phượng bằng hồng ngọc, cực kì rực rỡ, một thiếp cưới màu vàng do chính tay chàng viết, chữ Khải nhỏ xinh đẹp, từng con chữ rõ ràng.
Chàng nắm chặt bàn tay nàng, ngẩng đầu lên nhìn bức tường:
- Cha ta, bây giờ là Thánh Thượng Khang Hi Hoàng đế. Bên trái là mẹ ta, đã quy tiên, là Hiếu Ý Đông Hoàng hậu. Bên phải là mẹ ruột ta, Đức Phi nương nương.
- Trước khi Hoàng ngạch nương Đông Hoàng hậu lâm chung, khi đó ta mới mười một tuổi, được coi là con trai duy nhất của bà. Bà đã nói với ta, sau này con sẽ giống Hoàng a mã lấy rất nhiều rất nhiều người, Hoàng ngạch nương không có nhiều chiếc nhẫn mang ý nghĩa đặc biệt tặng cho thê thiếp con. Ta chỉ có một cái, là vật đính ước giữa phụ hoàng con và Hoàng ngạch nương, vẫn luôn đeo trên tay. Ta giữ lại cho con, coi như là món quà mẹ chồng tặng con dâu. Con hãy nhớ, hãy đưa nó cho cô gái con yêu thật lòng, đó là người vợ chân chính của con, là con dâu của ta.
- Trước đây, phúc tấn thiếp thất của ta, không ai là chưa nhận được hoàng ân. Còn chiếc nhẫn này, luôn ở bên ta, ta cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa nó cho người phụ nữ nào. Hôm nay, cuối cùng ta cũng hiểu lời Hoàng ngạch nương nói, cuối cùng có thể hoàn thành di nguyện của bà. Nguyệt Lão làm mối, trời đất làm chứng. Ta, Ái Tân Giác La Dận Chân tự tay trao nó cho Vân Yên, làm vợ ta nhé, được không?
Vân Yên nước mắt lưng tròng nhìn chàng, trong đầu vẫn văng vẳng lời chàng nói. Nguyệt Lão làm mối, trời đất làm chứng. Kết thành vợ chồng, bạc đầu không xa.
Chàng làm sao biết được? Chàng đã chuẩn bị trong bao lâu?
Chàng mang đến cho nàng chấn động, còn nhiều hơn so với việc làm người ở hai kiếp. Trắc trở giữa hai người họ, chuyện không thể làm được như vậy, chàng lại làm được. Quả thật nàng không tin vào mắt mình.
Chàng làm nhiều như thế, nói nhiều như thế. Cho nàng một danh phận quan trọng nhất trong lòng đàn ông, cũng tự cho chàng một lời thề trang trọng nhất của một người đàn ông.
Chàng thậm chí còn không nhắc với nàng một chữ liên quan tới Dận Tự, liên quan tới cưỡng ép.
Người đàn ông của ba trăm năm trước có thể làm được như thế. Nàng còn cầu gì hơn?
Dận Chân nắm lấy tay nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, dường như chỉ sợ nàng bay đi.
- Vân Yên, nàng nói bằng lòng đi, hoặc, gật đầu cũng được.
Vân Yên nhìn nét mặt chàng, mỉm cười, nước mắt lăn dài, cuối cùng nghẹn ngào chầm chậm gật đầu.
- Tôi, Vân Yên, nguyện làm vợ của Ái Tân Giác La Dận Chân. Nguyệt Lão làm mối, trời đất làm chứng. Đời đời kiếp kiếp, không rời xa không buông tay.
Dận Chân bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, hơi thở sâu gấp gáp, giống như một người dùng toàn bộ sức lực của mình để đi đến tận cùng thế giới, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của bình minh.
Hai người cứ chăm chú nhìn nhau như vậy, Dận Chân chậm rãi đeo chiếc nhẫn mắt phượng vào ngón tay trái mảnh khảnh của Vân Yên, trang trọng và xúc động.
Dận Chân giơ tay lên chạm vào cái bệ của Phật Hoan Hỉ trên bàn thờ. Bức tường phía đông từ từ mở ra thành một cánh cửa bí mật, đối diện với cảnh đêm trong viện. Ánh trăng sáng ngời treo trên bầu trời đêm quang đãng, khung cảnh xung quanh tĩnh mịch.
Dận Chân vén áo quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp. Chàng kéo tay Vân Yên, khuôn mặt quay về trời đất bên ngoài căn phòng. Hai người đều ăn ý cúi người xuống, trang nghiêm dập đầu với trời đất.
Nhất bái thiên địa.
Cái lạy thứ hai, chàng xoay người về phía bức chân dung trong phòng, dập đầu thật thấp.
Nhị bái cao đường.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, hai tay vẫn nắm chặt lấy, mặt đối mặt dập đầu xuống đất thật thấp.
Phu thê giao bái.
Hai người nắm tay nhau cùng đứng lên, một lần nữa ôm chặt lấy nhau.
Dận Chân đứng dậy xoay một chi tiết trên bàn thờ để đóng cánh cửa bí mật lại, rồi lấy một con dao găm tinh xảo trên bàn thờ xuống. Trên vỏ dao được nạm những viên đá quý đủ màu sắc rất bắt mắt.
Chàng quỳ xuống, rút con dao găm vô cùng sắc bén ra, lấy bím tóc phía sau đầu mình. Vân Yên chưa kịp sửng sốt ngăn cản, con dao đã kề bên đuôi tóc, một nhúm tóc đen nhánh hơi xoăn rơi vào lòng bàn tay chàng.
Cơ thể, tóc tai, da thịt đều do cha mẹ ban cho, bất cứ người nào cũng sẽ không để nó chịu thương tổn, huống hồ là hoàng tử.
Chàng cầm chuôi dao cẩn thận đặt vào tay Vân Yên. Vân Yên im lặng cầm chặt lấy nó, vén những sợi tóc bên gò má lên, vừa mới kề dao đến, Dận Chân thổi nhẹ một hơi, những sợi tóc mềm mại rơi xuống lòng bàn tay chàng.
Vân Yên nhẹ nhàng chạm vào hai nhúm tóc trong lòng bàn tay Dận Chân, một nhúm màu đen và hơi xoăn, một nhúm hơi nâu và thẳng mượt. Nàng cẩn thận buộc hai nhúm tóc vào với nhau, cởi sợi dây đỏ đeo trên cổ tay, buộc chặt chúng lại, đặt vào tay chàng.
Dận Chân nắm chặt hai nhúm tóc đã buộc, đưa bàn tay còn lại lên chạm vào những sợi tóc rối tung phía sau đầu nàng, nắm chặt lấy. Hai người không hẹn mà cùng nhớ đến một câu ghi trên thiệp cưới vừa rồi: “Phu thê kết tóc, trọn đời không xa.”
Dận Chân bế Vân Yên lên, ngồi trước bàn hỉ, mở thiệp cưới trong hộp ra. Chàng đưa ngón tay cái lên môi cắn một cái, máu rỉ ra, khuôn mặt không biến sắc ấn mạnh ngón cái lên thiệp cưới.
Vân Yên hoàn toàn sửng sốt, dòng nước mắt nóng hổi thấm ướt vạt áo trước của chàng. Dận Chân vuốt nhẹ gò má nàng, giúp nàng lau nước mắt.
- Ngày đại hỉ mà, còn không cười một cái cho tướng công ta xem sao?
Lần đầu tiên chàng dùng từ “tướng công” để gọi mình, gần gũi bình thường nhưng nóng bỏng thân mật.
Vân Yên nín khóc mỉm cười, ngón tay đã đưa đến môi nhưng được Dận Chân bắt lấy.
Nàng khẽ lắc đầu, trở tay nắm lấy tay chàng, kéo tay chàng đặt lên eo mình. Nàng hơi hé môi ra, trong đôi mắt trong veo tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp đến lạ kì. Trong lúc chàng trầm mặc, Vân Yên cắn mạnh một cái, đau nhói nhưng cảm thấy hạnh phúc.
Ngón tay cái của nàng cũng ấn sâu bên cạnh dấu tay của chàng, hai dấu tay lớn nhỏ nằm song song với nhau, dùng máu tươi để làm thành, sâu sắc lâu bền.
Vân Yên ngồi trên đùi chàng, áp sát người vào lòng chàng, cánh tay vòng qua cổ chàng. Nàng dựa vào lồng ngực Dận Chân, nhìn nến đỏ long phượng, quả cầu lớn đỏ rực, ly rượu hợp cẩn tràn ngập trong phòng, tất cả đều giống như một giấc mộng huy hoàng.
Nàng ngập ngừng thầm thì:
- Chúng ta...
Dận Chân nâng mặt nàng lên, nghiêm túc nói:
- Chúng ta đã thành vợ chồng. Bây giờ nàng hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Vân Yên nở nụ cười:
- Thiếp không hối hận.
Nàng ấn một cái lên vết thương ngón tay, máu chưa khô lại rỉ ra, đưa ngón tay kề bên hai ly rượu hợp cẩn, máu tươi nhỏ xuống vào ly rượu. Cảm giác đau nhói trên ngón tay một lần nữa nói với nàng rằng, đây không phải là giấc mơ.
Dận Chân học rất nhanh, chàng cũng nhỏ máu mình vào hai ly rượu. Máu tươi chảy vào ly, trong căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng “tóc tóc” rõ ràng.
Hai người nhìn nhau, cùng nâng ly rượu lên, nhìn hai dòng máu hòa vào nhau trong ly rượu. Hai cánh tay đan vào nhau, ngửa cổ cùng uống. Khi uống được một nửa, Dận Chân ngăn Vân Yên lại, đổi ly rượu của Vân Yên thành của mình. Sau khi đổi xong, hai người lại giao bôi uống cạn.
Rượu hợp cẩn hòa với máu của nhau, là lời thề được tạo nên từ máu. Rượu thơm và ngọt ngào, lạ kì thay cướp mất tâm hồn người uống.
(1) Giải thích lá thăm “Khả thê dã”: Người ấy (thường chỉ con gái) là người bạn đời tốt, có thể lấy làm vợ.
Nàng tuyệt vọng, nhưng lúc này lại vang lên tiếng ầm ầm bởi cánh cửa bị đá ra.
Vân Yên không nhìn rõ là ai, chỉ nghe thấy tiếng thét khàn khàn trầm thấp từ xa xôi bay tới:
- Lão Bát!
Trong nháy mắt, sức nặng trên người nàng di chuyển, tiếng nắm đấm lao xuống cằm hắn rõ ràng dị thường, đáng sợ hơn nữa là tiếng lưỡi kiếm xé toạc bầu không khí.
Khuôn mặt nàng luôn mong đợi đến mức trái tim đau đớn xuất hiện mơ hồ trước mắt nàng, khi đôi mắt đỏ như máu nhìn thấy quần áo rách nát của nàng, trong mắt là cảm xúc vô cùng đáng sợ không biết tên, hốc mắt đã hơi trũng xuống.
- Dận Chân.
Vân Yên nói không thành tiếng, chỉ còn dòng nước mắt từ khóe mi lăn xuống, càng chảy càng nhiều. Hai chữ duy nhất mỗi giây mỗi phút nàng đều gào thét, lại không ngờ, chàng thật sự đến rồi. Sau tất cả hỗn loạn, chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt và bóng tối ầm vang.
Mí mắt Vân Yên không mở nổi, nàng chỉ có thể nghe thấy âm thanh khi gần khi xa, khi dài khi ngắn. Nàng không biết Dận Chân và Dận Tự đang làm gì, vì nàng đã ngất lịm đi.
Dận Chân mặc lại quần áo cho Vân Yên, lấy áo choàng của mình bọc chặt lấy nàng. Khi được bế lên, nàng mới khôi phục lại một chút tri giác.
Nằm trong lòng Dận Chân, Vân Yên bỗng nhiên cất tiếng nói yếu ớt, giọng thì thào khản đặc:
- Ngọc... Dận Chân... Ngọc.
Dận Chân rung động, nhìn thấy miếng ngọc bội viền đỏ bị rơi ra lẻ loi nằm bên một góc gối trên giường, trên chữ Dận ở dưới cùng còn dính một chút máu. Chàng cầm ngọc lên đặt vào lòng bàn tay Vân Yên. Ngón tay trắng bệch gần như trong suốt của nàng nắm chặt lấy nó. Nàng cuộn tròn người trong ngực chàng, lúc này chàng mới chậm rãi đứng lên bước ra khỏi tấm màn.
Mắt nàng khép hờ nhìn thấy Dận Tự đang đứng phía xa xa, dáng người thẳng tắp, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào bọn họ, dường như muốn xuyên qua cả xương máu của nàng, đôi môi hắn trắng bệch không còn giọt máu. Trong nắm tay đặt bên người không biết có thứ gì, nhưng rõ ràng đang run rẩy. Xung quanh bừa bãi lộn xộn, bầu không khí vẫn còn lại mùi máu tanh. Khi nàng chạm tới ánh mắt hắn, cơ thể bỗng nhiên run lên bần bật, bàn tay đang ôm lấy nàng càng siết chặt hơn.
Trên khuôn mặt u ám đến cực điểm của Dận Chân còn mang theo cả sự tiêu điều, hận thù và tức giận điên cuồng trong người, những suy nghĩ khát máu đang quẩn quanh gầm gừ trong lòng chàng, sự nỗ lực kiềm chế ngay cả Vân Yên cũng cảm nhận được rõ ràng. Nhưng bàn tay đang ôm nàng vẫn ấm áp và vững chắc như thế.
Chàng lạnh lùng kiềm chế nhặt kim bài lên, không nói không rằng, bắt đầu tuyên đọc khẩu dụ, khiển trách Dận Tự chậm chạp, lệnh cho hắn không thể lần lữa nữa, lập tức vào cung Càn Thanh nghị sự.
Khi cửa phòng được mở ra, Vân Yên nhìn thấy Dận Tự hơi hé miệng, nhưng nàng khép mắt lại.
Trên đường đi, Vân Yên luôn nhắm mắt co rúc trong lòng Dận Chân, chiếc áo choàng đen của chàng che đến tận gò má nàng, nàng không biết đường đi ra ngoài sẽ gặp những ai, nhưng nàng mặc kệ tất cả, nàng chỉ biết rằng người đàn ông này sẽ bảo vệ nàng, dù cho đồng sinh hay cộng tử. Nàng vô thức níu chặt lấy vạt áo chàng, nước mắt đã khô, chỉ còn lại vị chát.
Ngay cả trời đất cũng mờ mịt. Thứ duy nhất còn rõ ràng là nhịp tim mạnh mẽ, cùng với cánh tay vững chãi của chàng.
Vân Yên không biết họ đang đi đâu, cũng không quan tâm. Giờ phút này, nàng đã nhận được cảm giác an toàn vững vàng nhất trong cuộc đời.
Dận Chân ôm Vân Yên về Tứ phủ, không đi từ cửa chính, mà từ cửa phụ phía sau về thẳng đến hậu viện Tứ Nghi Đường.
Vân Yên không nhìn rõ màu đỏ trước mắt, màu đỏ bao phủ cả trời đất.
Nàng mơ mơ màng màng nghĩ rằng, đây là ảo giác.
Chàng bế nàng vào Tứ Nghi Đường, nàng nghe thấy tiếng bận rộn của những người xung quanh. Chàng vẫn ôm nàng lặng yên không nói gì, chỉ lát sau đưa nàng vào phòng tắm mờ khói, đặt nàng lên chiếc giường nhỏ, tự tay chậm rãi cởi áo choàng cho nàng...
- Yên...
Khi nàng nghe thấy tiếng gọi bên tai, mới biết giọng Dận Chân đã khàn đến thế.
Và cũng là lần đầu tiên chàng gọi nàng là “Yên”.
Nàng khẽ mở mắt, dùng toàn bộ sức mình nâng tay lên muốn vuốt ve gò má chàng, mỉm cười với chàng. Dận Chân ôm chặt nàng, đầu vùi vào hõm vai, xúc cảm nóng bỏng mơ hồ thấm vào cổ.
- Đừng nhìn...
Vân Yên yếu ớt nghẹn ngào trong lồng ngực chàng, người khẽ run lên, cho dù ý thức không tỉnh táo, nàng vẫn biết dấu vết trên người mình xấu xí đến nhường nào.
- Đừng sợ, ta không nhìn.
Dận Chân nhắm mắt nhẹ nhàng cởi bộ quần áo đã rách bươm cho Vân Yên, giống như nàng là một món đồ bằng sứ, chỉ cần dùng sức một chút sẽ vỡ tan tành. Ngón tay chàng hơi run rẩy, nhưng vẫn ấm áp và vững vàng.
Vân Yên nhắm hờ hai mắt, hốc mắt bắt đầu cay xè, thế giới trước mắt trở nên mông lung. Nàng dựa vào ngực chàng, lần đầu để mặc chàng cởi áo cho mình.
Bàn tay chàng luồn sau gáy Vân Yên nhẹ nhàng kéo dây buộc ra, áo yếm rơi xuống, hai nụ hoa mềm mại nhút nhát đựng thẳng. Dây buộc quần lót trên eo được tháo xuống, toàn bộ nơi nữ tính nhất trên cơ thể đều lộ ra trong không khí, Vân Yên co người lại tựa vào lồng ngực rộng lớn của chàng.
Bắp đùi trần trụi trắng bệch gác lên khuỷu tay chàng, bên trên vẫn còn vết máu đã khô. Ngón chân xinh xắn nhỏ bé co quắp lại trong vô thức, bộ triều phục màu tím bằng tơ lụa cọ xát lên da thịt Vân Yên, lạ lẫm nhưng thân thiết.
Chàng xắn tay áo bế nàng lên, nhẹ nhàng thử độ nóng của nước trong thùng, rồi chầm chậm đặt nàng vào trong đó.
Nước nóng thấm vào từng lỗ chân lông của Vân Yên, giống như đôi tay mềm mại vỗ về đau đớn và nỗi sợ của nàng. Khuôn mặt Dận Chân trong làn khói trở nên mờ ảo, chàng khẽ dùng ngón tay luồn vào mái tóc dài, giúp nàng gội đầu, tuy vụng về nhưng vô cùng nhẫn nại.
Vân Yên hơi hé mắt ra nhìn chàng, trong phút chốc không phân biệt nổi đây là hiện thực hay giấc mơ, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
Dận Chân vừa dùng ngón tay im lặng giúp nàng lau nước mắt, vừa dùng khăn dịu dàng giúp nàng tắm rửa. Nàng vẫn dựa nửa người vào lòng chàng, vạt áo trước của bộ triều phục cũng đã ướt đẫm, thấm hết những giọt nước trên làn da Vân Yên, chất vải chuyển thành màu sậm.
Vân Yên mơ mơ màng màng được bế khỏi phòng tắm, đặt trên một chiếc giường rộng lớn, cả người đã chuyển thành màu hồng nhạt. Nàng không biết chàng giúp mình mặc quần áo như thế nào, đôi tay ấy vụng về và lóng ngóng. Quần áo phức tạp, dường như nàng đã ngủ thiếp đi. Chàng đặt một nụ hôn lên môi nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai:
- Nàng ngủ đi, ta quay trở lại ngay.
Vân Yên giống như rơi vào một đám mây bồng bềnh, cuối cùng cũng trở về với thế giới ấm áp. Chiếc giường lớn rất mềm rất ấm, mùi đàn hương quen thuộc vấn vít quanh đây, là mùi hương luôn thường trực trên cơ thể chàng, tựa như đôi tay chàng vẫn luôn ôm chặt lấy nàng.
Dường như nàng đã trải qua một giấc ngủ ngắn ngủi mà cũng dài đằng đẵng, không còn sợ hãi, không còn đau đớn, chỉ còn sự yên tâm như ở trong mây.
Người đàn ông đó mặc bộ quần áo màu vàng, đứng trước cung điện nguy nga đưa tay về phía nàng, mỉm cười với nàng. Rõ ràng, đó chính là chàng.
Nàng tỉnh lại.
Đập vào mắt Vân Yên, là một màu đỏ.
Giường màu đỏ rực, màn màu đỏ rực. Trời đất là một màu đỏ rực.
Vân Yên ngồi dậy mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Và rõ ràng nàng đang mặc giá y tân nương cũng màu đỏ rực!
Nàng cúi đầu nhìn những viên ngọc tuyệt đẹp rực rỡ khảm trước ngực áo mình, đường thêu màu vàng càng làm nổi bật lên ánh sáng lấp lánh rạng ngời của nó. Trên vạt váy lộng lẫy là những chiếc cúc cài tinh xảo, tay áo gồm ba lớp ba viền, mũi thêu tỉ mỉ, viền chỉ vàng ở mép, màu sắc tuyệt đẹp độc nhất vô nhị, khi sờ vào có cảm giác đang sờ lên làn da mỹ nhân, mềm mại như tơ.
Ngọc bội bằng ngọc Dương Chỉ ấm áp được gài trước ngực nàng, chiếc yếm màu đỏ thêu chỉ vàng che đậy bầu ngực mềm mại bên dưới, còn cả quần lót, áo ngoài...
Bộ quần áo hết sức vừa vặn và hợp với nàng.
Màn hỉ màu đỏ rực buông xuống như trong giấc mơ kì ảo, Vân Yên không biết mình đang ở đâu, là hiện thực hay vẫn trong mơ?
Hiện thực là mơ, chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan.
Mơ là hiện thực, dù xua thế nào cũng không đi.
Khi tim nàng đang đập loạn xạ, một bàn tay đeo nhẫn ngọc vén tấm màn hỉ lên. Vân Yên ngẩn ngơ ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào người đến...
Những giọt nước trên mặt Dận Chân vẫn chưa khô, một giọt nước từ sườn mặt chàng chầm chậm chảy xuống cằm. Trên người chàng mặc bộ hỉ phục màu đỏ, thêu chỉ vàng, nhìn rất hợp với Vân Yên, hình con mãng xà uốn lượn nhìn rõ ràng ngang ngược nhưng lại có không khí vui mừng. Phía sau chàng, sương khói lượn lờ, chàng anh tuấn đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hít thở của người nhìn dường như ngừng lại, dáng vẻ mặc hỉ phục của người đàn ông này đẹp hơn như bất cứ lần nào trước đây.
Đôi mắt đã thu hút biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ nhìn nàng như vậy, chiếu rọi trời đất phai màu.
Hai người đều không nói gì, nhìn nhau rất lâu, Dận Chân ôm chặt nàng trong lồng ngực mình.
Chỉ có cái ôm thật chặt, cảm nhận hơi ấm của nhau, chân thực quá, ấm áp quá. Ngay cả ôm họ cũng run rẩy, dùng toàn bộ sức lực mình có, hận không thể hòa tan mình vào xương cốt, máu thịt, linh hồn người ấy.
Trái tim Vân Yên căng ra mà không có bất cứ suy nghĩ nào, nàng ôm chặt lấy eo Dận Chân, cả người đều dựa vào người chàng, nàng véo lòng bàn tay mình, cảm thấy đau nhói.
Hai người từ đầu đến cuối không ai mở lời, nàng giống như một kẻ may mắn được kéo trở về từ ranh giới cái chết, tham lam sự an ủi không cần phải nói thành lời này.
Không rõ đã ôm nhau bao lâu, Dận Chân chậm rãi buông nàng ra. Nhẹ nhàng hôn lên lông mày nàng, nhìn vào mắt nàng, rồi bế nàng từ trên giường lên. Vạt váy giá y đỏ như lửa trùm lên khuỷu tay chàng, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Nhẹ nhàng vén tấm màn màu đỏ ra, Vân Yên mới nhìn thấy bên ngoài.
Nơi này chính là mật thất Phật đường!
Nhưng chỗ này đã biến thành phòng hỉ, chiếc giường, quả cầu lớn màu đỏ. Giấy cắt màu đỏ, còn có cả kết Cửu Châu. Đệm cói màu đỏ... và cả bàn hỉ màu đỏ, giá nến long phượng, tất cả chìm trong biển đỏ.
Duy chỉ có ba bức chân dung màu vàng vẫn tĩnh lặng nằm trên tường, Phật Hoan Hỉ vẫn yên tĩnh ngồi trên bàn thờ, ôm chặt Minh phi, ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Dận Chân dịu dàng đặt Vân Yên quỳ trên đệm cói màu đỏ, còn chàng vén góc áo hỉ phục cũng thận trọng quỳ xuống đối diện với nàng.
Vân Yên không thể tin được nhìn tất cả xung quanh, rồi lại nhìn Dận Chân, trong hai canh giờ chàng không thể làm hết được những thứ này. Tim nàng mờ mịt đập, không hiểu rốt cuộc chàng muốn làm gì, hoặc có lẽ đáp án đang ẩn giấu trước mắt.
Dận Chân mỉm cười kéo bàn tay trái mảnh khảnh của nàng đặt vào lòng bàn tay mình, nắm chặt lấy, dùng ánh mắt dẹp yên mọi lo lắng của nàng.
Giọng nói chàng hơi khàn, nghiêm túc và trầm thấp.
- Bắt đầu từ bây giờ, hãy nghe ta nói.
- Ta, Ái Tân Giác La Dận Chân, sinh vào ngày ba mươi tháng mười năm Khang Hi thứ mười bảy trong hoàng gia, đứng hàng thứ tư. Cha mẹ anh em rất nhiều, số mệnh cuộc đời lận đận hiu quạnh. Mười bốn tuổi được phụ hoàng chỉ hôn nạp đích phúc tấn, nhiều năm sau, nghe theo lời phụ hoàng về con nối dõi mà mở rộng hậu viện, nạp trắc phúc tấn và thiếp thất, không dưới bảy tám người. Vì trách nhiệm hoàng tự, thầm cho rằng danh phận và vinh hoa lớn nhất mình có thể cho đủ để mỗi người trong phủ sống yên ổn cả đời. Nhưng chưa bao giờ biết, tình yêu khắc cốt ghi tâm giữa nam và nữ trong nhân gian rốt cuộc là như thế nào.
- Có một cô gái, gần mười năm qua nàng ấy ngày đêm đều ở bên ta, kiên trì nhẫn nại sống chết không rời. Để cứu ta, nàng cưỡi ngựa vào tận rừng sâu, đối mặt với đám sói, gãy cả cánh tay và xương sườn. Để cứu con trai ta, nàng bất chấp sức khỏe ngày đêm không ngủ. Để cứu em trai ta, nàng hứng chịu nhát kiếm sâu trí mạng. Nàng ấy, có thể kề vai sát cánh cùng ta trong mưa to bão bùng để lấp đê vỡ, có thể quỳ ngoài cửa cung nguyện cả đời trong chốn lao tù cùng ta, có thể trong bất cứ thời khắc sống chết nào nắm chặt tay ta không buông. Hết thảy giữa nàng ấy và ta, đều khắc sâu trong đáy lòng ta.
Vân Yên hơi cụp mắt xuống, hai bên trán vẫn còn vết bầm, trên khuôn mặt bình thản chỉ có ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, nàng vẫn không nói gì.
- Nàng ấy không cần thứ gì cả, giống như dù làm cách nào cũng không đưa được cho nàng ấy. Nàng không muốn làm thiếp của ta, cũng không muốn làm trắc phúc tấn. Nàng trong trái tim ta, cũng không phải là loại người ấy. Bất cứ lúc nào, cũng đều không phải. Không chỉ kiếp này, ta tin kiếp trước nàng ấy và ta cũng thuộc về nhau, kiếp sau cũng tuyệt đối không buông tay, đời đời kiếp kiếp số mệnh ta và nàng đều gắn liền với nhau, khắc cốt ghi tâm, không rời xa không buông tay. Sinh không cùng giờ, chết nguyện cùng mồ. Nàng biết không? Nơi không có nàng ấy, có đẹp đến mấy cũng chỉ là một kiến trúc cứng nhắc. Nơi có nàng, chính là nhà của ta.
Vân Yên ngẩn ngơ, hàng mi mềm mại hơi nâng lên, đôi mắt trong veo nhìn Dận Chân đang quỳ rất gần mình. Dận Chân có lẽ chưa bao giờ xúc động như vậy, chàng nhìn chăm chú vào mắt nàng, trịnh trọng hơn bao giờ hết, nói:
- Hôm nay, không phải là Tứ Bối Lặc, không phải là hoàng tử cũng không phải là phúc tấn, không lấy bất cứ thân phận nào. Chỉ có ta, Ái Tân Giác La Dận Chân, chính thức cầu hôn Vân Yên làm vợ, đời đời kiếp kiếp, không rời xa không buông tay.
Những giọt lệ lấp lánh từ gò má Vân Yên chầm chậm chảy xuống. Chớp chớp đôi mắt nhìn thấy Dân Chân mặc hỉ phục đỏ rực đối diện, khuôn mặt tuấn tú của chàng chưa bao giờ kiên nghị đến vậy, ánh mắt mong đợi dưới ánh nến vàng rực rỡ đẹp đến lạ lùng.
Dưới ánh mắt mong đợi tha thiết của chàng, Vân Yên cuối cùng cũng mở lời, giọng vẫn hơi khàn, nụ cười xen lẫn nước mắt:
- Chúng ta, có coi như là vụng trộm quyết định chung thân không nhỉ?
Mắt Dận Chân khép lại rồi mở ra, cười đến rạng ngời:
- Không phải.
- Nàng là người Hán, hôm nay ta theo phong tục người Hán lấy nàng làm vợ. Người Hán lại rất xem trọng câu, lệnh của cha mẹ, lời của bà mối.
Vân Yên khẽ gật đầu nhìn chàng, không biết chàng còn điều bất ngờ nào nữa.
Dận Chân cong khóe môi hơi mỉm cười, không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ chạm bằng sừng tê giác, nhẹ nhàng đặt nó vào tay nàng.
- Mở ra đi.
Vân Yên trống rỗng, chỉ cảm thấy chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay nặng trĩu kì lạ, dưới ánh mắt dõi theo của chàng, nàng khẽ mở nắp hộp ra...
Trên trong có bốn thứ đồ được sắp xếp chỉnh tề, chia làm bốn tầng.
Món đồ thứ nhất, sợi dây màu đỏ vô cùng quen thuộc.
Nó đã từng buộc trên cổ tay nàng, không nhớ rõ từ lúc nào thì không thấy nữa. Nàng cũng không để ý. Không ngờ lại nằm ở đây.
Dận Chân cầm sợi dây màu đỏ lên, đeo cho nàng, dịu dàng nói:
- Không nhớ không thấy nó từ lúc nào đúng không? Để ta nói cho nàng biết, lần trước sau khi nàng gặp thích khách, bị thương rồi hôn mê, ta liền lấy nó, nó vẫn luôn ở bên ta, trong Phật đường này. Ta cũng tiết lộ với nàng một điều, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sau cây ngô đồng, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nó. Lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nhờ nó mà ta nhận ra nàng. Sợi dây màu đỏ này, chính là bà mối đưa chúng ta đến gần với nhau.
Dận Chân mở tầng thứ hai, món đồ thứ hai là một tờ giấy màu nâu vàng được gấp lại, chàng ra hiệu cho Vân Yên tự tay cầm lên.
Vân Yên cảm thấy đôi phần quen mắt, nhưng không nhớ ra đây là thứ gì. Trong mảnh giấy đó sẽ cất chứa điều kỳ diệu gì?
Khi nàng nhẹ nhàng mở ra, bất ngờ thay, trong tầm mắt là một lá thăm Nguyệt Lão. Nước mắt bỗng nhiên lăn dài, rơi xuống lá thăm.
Ở miếu Nguyệt Lão, Tây Hồ, Hàng Châu nhiều năm trước, họ nắm tay nhau đi dạo. Sau khi Tứ Bối Lặc Dận Chân rút một quẻ liền giấu trong ống tay áo, không có người thứ hai biết trên đó viết những gì.
Khả thê dã. (1)
Lá thăm thứ hai mươi sáu chỉ có ba chữ. Khả thê dã. Lá thăm đã được chàng cất bao nhiêu năm, hôm nay mới được nhìn thấy nó, khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Dận Chân lấy hai món đồ cuối cùng ra, một chiếc nhẫn mắt phượng bằng hồng ngọc, cực kì rực rỡ, một thiếp cưới màu vàng do chính tay chàng viết, chữ Khải nhỏ xinh đẹp, từng con chữ rõ ràng.
Chàng nắm chặt bàn tay nàng, ngẩng đầu lên nhìn bức tường:
- Cha ta, bây giờ là Thánh Thượng Khang Hi Hoàng đế. Bên trái là mẹ ta, đã quy tiên, là Hiếu Ý Đông Hoàng hậu. Bên phải là mẹ ruột ta, Đức Phi nương nương.
- Trước khi Hoàng ngạch nương Đông Hoàng hậu lâm chung, khi đó ta mới mười một tuổi, được coi là con trai duy nhất của bà. Bà đã nói với ta, sau này con sẽ giống Hoàng a mã lấy rất nhiều rất nhiều người, Hoàng ngạch nương không có nhiều chiếc nhẫn mang ý nghĩa đặc biệt tặng cho thê thiếp con. Ta chỉ có một cái, là vật đính ước giữa phụ hoàng con và Hoàng ngạch nương, vẫn luôn đeo trên tay. Ta giữ lại cho con, coi như là món quà mẹ chồng tặng con dâu. Con hãy nhớ, hãy đưa nó cho cô gái con yêu thật lòng, đó là người vợ chân chính của con, là con dâu của ta.
- Trước đây, phúc tấn thiếp thất của ta, không ai là chưa nhận được hoàng ân. Còn chiếc nhẫn này, luôn ở bên ta, ta cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa nó cho người phụ nữ nào. Hôm nay, cuối cùng ta cũng hiểu lời Hoàng ngạch nương nói, cuối cùng có thể hoàn thành di nguyện của bà. Nguyệt Lão làm mối, trời đất làm chứng. Ta, Ái Tân Giác La Dận Chân tự tay trao nó cho Vân Yên, làm vợ ta nhé, được không?
Vân Yên nước mắt lưng tròng nhìn chàng, trong đầu vẫn văng vẳng lời chàng nói. Nguyệt Lão làm mối, trời đất làm chứng. Kết thành vợ chồng, bạc đầu không xa.
Chàng làm sao biết được? Chàng đã chuẩn bị trong bao lâu?
Chàng mang đến cho nàng chấn động, còn nhiều hơn so với việc làm người ở hai kiếp. Trắc trở giữa hai người họ, chuyện không thể làm được như vậy, chàng lại làm được. Quả thật nàng không tin vào mắt mình.
Chàng làm nhiều như thế, nói nhiều như thế. Cho nàng một danh phận quan trọng nhất trong lòng đàn ông, cũng tự cho chàng một lời thề trang trọng nhất của một người đàn ông.
Chàng thậm chí còn không nhắc với nàng một chữ liên quan tới Dận Tự, liên quan tới cưỡng ép.
Người đàn ông của ba trăm năm trước có thể làm được như thế. Nàng còn cầu gì hơn?
Dận Chân nắm lấy tay nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, dường như chỉ sợ nàng bay đi.
- Vân Yên, nàng nói bằng lòng đi, hoặc, gật đầu cũng được.
Vân Yên nhìn nét mặt chàng, mỉm cười, nước mắt lăn dài, cuối cùng nghẹn ngào chầm chậm gật đầu.
- Tôi, Vân Yên, nguyện làm vợ của Ái Tân Giác La Dận Chân. Nguyệt Lão làm mối, trời đất làm chứng. Đời đời kiếp kiếp, không rời xa không buông tay.
Dận Chân bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, hơi thở sâu gấp gáp, giống như một người dùng toàn bộ sức lực của mình để đi đến tận cùng thế giới, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của bình minh.
Hai người cứ chăm chú nhìn nhau như vậy, Dận Chân chậm rãi đeo chiếc nhẫn mắt phượng vào ngón tay trái mảnh khảnh của Vân Yên, trang trọng và xúc động.
Dận Chân giơ tay lên chạm vào cái bệ của Phật Hoan Hỉ trên bàn thờ. Bức tường phía đông từ từ mở ra thành một cánh cửa bí mật, đối diện với cảnh đêm trong viện. Ánh trăng sáng ngời treo trên bầu trời đêm quang đãng, khung cảnh xung quanh tĩnh mịch.
Dận Chân vén áo quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp. Chàng kéo tay Vân Yên, khuôn mặt quay về trời đất bên ngoài căn phòng. Hai người đều ăn ý cúi người xuống, trang nghiêm dập đầu với trời đất.
Nhất bái thiên địa.
Cái lạy thứ hai, chàng xoay người về phía bức chân dung trong phòng, dập đầu thật thấp.
Nhị bái cao đường.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, hai tay vẫn nắm chặt lấy, mặt đối mặt dập đầu xuống đất thật thấp.
Phu thê giao bái.
Hai người nắm tay nhau cùng đứng lên, một lần nữa ôm chặt lấy nhau.
Dận Chân đứng dậy xoay một chi tiết trên bàn thờ để đóng cánh cửa bí mật lại, rồi lấy một con dao găm tinh xảo trên bàn thờ xuống. Trên vỏ dao được nạm những viên đá quý đủ màu sắc rất bắt mắt.
Chàng quỳ xuống, rút con dao găm vô cùng sắc bén ra, lấy bím tóc phía sau đầu mình. Vân Yên chưa kịp sửng sốt ngăn cản, con dao đã kề bên đuôi tóc, một nhúm tóc đen nhánh hơi xoăn rơi vào lòng bàn tay chàng.
Cơ thể, tóc tai, da thịt đều do cha mẹ ban cho, bất cứ người nào cũng sẽ không để nó chịu thương tổn, huống hồ là hoàng tử.
Chàng cầm chuôi dao cẩn thận đặt vào tay Vân Yên. Vân Yên im lặng cầm chặt lấy nó, vén những sợi tóc bên gò má lên, vừa mới kề dao đến, Dận Chân thổi nhẹ một hơi, những sợi tóc mềm mại rơi xuống lòng bàn tay chàng.
Vân Yên nhẹ nhàng chạm vào hai nhúm tóc trong lòng bàn tay Dận Chân, một nhúm màu đen và hơi xoăn, một nhúm hơi nâu và thẳng mượt. Nàng cẩn thận buộc hai nhúm tóc vào với nhau, cởi sợi dây đỏ đeo trên cổ tay, buộc chặt chúng lại, đặt vào tay chàng.
Dận Chân nắm chặt hai nhúm tóc đã buộc, đưa bàn tay còn lại lên chạm vào những sợi tóc rối tung phía sau đầu nàng, nắm chặt lấy. Hai người không hẹn mà cùng nhớ đến một câu ghi trên thiệp cưới vừa rồi: “Phu thê kết tóc, trọn đời không xa.”
Dận Chân bế Vân Yên lên, ngồi trước bàn hỉ, mở thiệp cưới trong hộp ra. Chàng đưa ngón tay cái lên môi cắn một cái, máu rỉ ra, khuôn mặt không biến sắc ấn mạnh ngón cái lên thiệp cưới.
Vân Yên hoàn toàn sửng sốt, dòng nước mắt nóng hổi thấm ướt vạt áo trước của chàng. Dận Chân vuốt nhẹ gò má nàng, giúp nàng lau nước mắt.
- Ngày đại hỉ mà, còn không cười một cái cho tướng công ta xem sao?
Lần đầu tiên chàng dùng từ “tướng công” để gọi mình, gần gũi bình thường nhưng nóng bỏng thân mật.
Vân Yên nín khóc mỉm cười, ngón tay đã đưa đến môi nhưng được Dận Chân bắt lấy.
Nàng khẽ lắc đầu, trở tay nắm lấy tay chàng, kéo tay chàng đặt lên eo mình. Nàng hơi hé môi ra, trong đôi mắt trong veo tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp đến lạ kì. Trong lúc chàng trầm mặc, Vân Yên cắn mạnh một cái, đau nhói nhưng cảm thấy hạnh phúc.
Ngón tay cái của nàng cũng ấn sâu bên cạnh dấu tay của chàng, hai dấu tay lớn nhỏ nằm song song với nhau, dùng máu tươi để làm thành, sâu sắc lâu bền.
Vân Yên ngồi trên đùi chàng, áp sát người vào lòng chàng, cánh tay vòng qua cổ chàng. Nàng dựa vào lồng ngực Dận Chân, nhìn nến đỏ long phượng, quả cầu lớn đỏ rực, ly rượu hợp cẩn tràn ngập trong phòng, tất cả đều giống như một giấc mộng huy hoàng.
Nàng ngập ngừng thầm thì:
- Chúng ta...
Dận Chân nâng mặt nàng lên, nghiêm túc nói:
- Chúng ta đã thành vợ chồng. Bây giờ nàng hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Vân Yên nở nụ cười:
- Thiếp không hối hận.
Nàng ấn một cái lên vết thương ngón tay, máu chưa khô lại rỉ ra, đưa ngón tay kề bên hai ly rượu hợp cẩn, máu tươi nhỏ xuống vào ly rượu. Cảm giác đau nhói trên ngón tay một lần nữa nói với nàng rằng, đây không phải là giấc mơ.
Dận Chân học rất nhanh, chàng cũng nhỏ máu mình vào hai ly rượu. Máu tươi chảy vào ly, trong căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng “tóc tóc” rõ ràng.
Hai người nhìn nhau, cùng nâng ly rượu lên, nhìn hai dòng máu hòa vào nhau trong ly rượu. Hai cánh tay đan vào nhau, ngửa cổ cùng uống. Khi uống được một nửa, Dận Chân ngăn Vân Yên lại, đổi ly rượu của Vân Yên thành của mình. Sau khi đổi xong, hai người lại giao bôi uống cạn.
Rượu hợp cẩn hòa với máu của nhau, là lời thề được tạo nên từ máu. Rượu thơm và ngọt ngào, lạ kì thay cướp mất tâm hồn người uống.
(1) Giải thích lá thăm “Khả thê dã”: Người ấy (thường chỉ con gái) là người bạn đời tốt, có thể lấy làm vợ.