Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
Mùa xuân năm Ung Chính thứ tư, Niêm Can Xứ trước đây đã âm thầm trở thành bộ rễ vững chắc của hoàng đế trong cung Ung Hòa, thế lực lớn đến mức ngay cả gió thổi cỏ lay trong xó xỉnh hốc hác cũng biết, thậm chí những con xúc xắc nhỏ là quan viên bị thất thế cũng xuất hiện trên bàn Ung Chính, ai ai đều cảm thấy nguy hiểm.
Rõ ràng nắng xuân đang rực rỡ, nhưng sao lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cầm tù Doãn Tự, giam nhốt Doãn Đường, cấm túc Doãn Đề.
Sau mùa xuân năm nay, Doãn Tự không còn là Doãn Tự, mà tên là “A Kỳ Na” (1), Doãn Đường không còn là Doãn Đường, mà đổi thành “Tắc Tư Hắc” (2).
Vân Yên vốn không quan tâm chuyện triều chính của Ung Chính, điều nàng làm từ trước đến nay là ủng hộ ngài, hiểu lòng ngài, nhưng đến hôm nay cũng giữ im lặng. Vì nàng quá hiểu ngài, người đàn ông này cố chấp đến nhường nào.
Lan Hà bưng hoa quả tươi lên, nhẹ nhàng nói với Vân Yên đang đứng ngẩn người trước cửa sổ:
- Phu nhân, đây là quả a-ma-lặc (3) mà tây vực tiến công, nghe nói là loại quả rất hiếm, tổng cộng chỉ có hai sọt, hoàng thượng đặc biệt dặn Tô công công đưa tới cho phu nhân ăn thử, lần đầu tiên nô tì thấy loại quả hiếm thế này, không biết xử lý thế nào.
Vân Yên quay người lại, nhìn trái cây để trong đĩa sứ lá sen, hình dáng khá giống quả xoài, nhưng chủng loại rất đặc biệt, màu sắc đỏ tươi pha vàng óng, nhìn vô cùng bắt mắt.
- Ngài đã ăn chưa? Vẫn đang trong cung Càn Thanh à?
Vân Yên đứng lên, đi về phía bàn.
- Hình như là chưa ạ, nghe Tô công công nói Vạn Tuế Gia vẫn đang phê tấu chương.
Vân Yên nhìn quả a-ma-lặc tươi mọng, ngẫm nghĩ:
- Lấy dao gọt hoa quả tới đây.
Lan Hà sửng sốt, lập tức gọi tiểu thái giám Lưu Nhị Kỳ ở bên ngoài phòng vào.
Lan Hà đưa dao tới, khẽ nói:
- Phu nhân dạy nô tỳ, để nô tỳ làm cho. Ngộ nhỡ hoàng thượng về thấy phu nhân dùng dao, nô tỳ bị trách phạt cũng không sao, nhưng làm Vạn Tuế Gia khiếp sợ thì phải làm sao.
Khóe môi Vân Yên hơi cứng lại, rồi thở dài một hơi, cầm lấy con dao nhỏ:
- Em học theo Lan Tịch mà chẳng ra sao cả, ngay cả Vạn Tuế Gia cũng dám trêu đùa, chờ lát nữa ngài về, các em trung thực hơn đi. Một con dao nhỏ thế này, chỉ là gọt hoa quả thôi mà.
Lan Hà mỉm cười lanh lợi, đưa quả a-ma-lặc cho Vân Yên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay nàng, dường như sợ nàng cắt trúng tay.
Vân Yên cúi đầu cẩn thận dùng con dao nhỏ bổ quả a-ma-lặc thành mấy miếng, thịt quả vàng óng thoạt nhìn vô cùng tươi ngon, nàng lại dùng dao cắt thịt quả theo hàng ngang và hàng dọc chỉnh tề, Lan Hà không hiểu, Vân Yên cười cười, nhẹ nhàng lột vỏ theo hướng ngược lại...
Lan Hà khẽ kêu a lên một tiếng, thấy thịt quả đã được tách ra, như bông hoa vàng rực xinh đẹp. Vân Yên loay hoay một lát, cắt thành những miếng giống nhau, bày thành một vòng trong đĩa đựng hoa quả, nhỏ nhắn đẹp mắt, hương thơm nức mũi, làm người nhìn cũng muốn ăn.
Lan Hà vội gọi tiểu thái giám bưng nước đến cho Vân Yên rửa tay, sau khi lau sạch tay, nàng mới nói:
- Trên bàn còn thừa một ít, em đưa cho Lan Tịch và Lục Thập cùng nếm thử...
Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp:
- Tuy trong cung hoàng thượng quản thúc nghiêm ngặt, nhưng thời buổi rối ren, ăn uống cũng phải chú ý, đừng để kẻ khác mượn tay.
Lan Hà gật đầu:
- Nô tỳ hiểu, chủ tử yên tâm. Phu nhân có muốn đến cung Càn Thanh không, để nô tì hầu người thay quần áo, bọc lại đĩa hoa quả cho phu nhân, theo người ra ngoài, đưa đến cung a ca.
Vân Yên cười cười:
- Đồ ma lanh.
Vân Yên thay quần áo, bảo Lan Hà lấy một ít tăm trúc sạch hàng ngày dùng xỉa răng đặt vào trong khay. Lan Hà muốn để tiểu thái giám Nguyễn Lục che ô cho Vân Yên, nhưng nàng nói không cần, nhấc hộp thức ăn lên, men theo bức tường phía đông đến cung Càn Thanh. Con đường từ điện Dưỡng Tâm đến cung Càn Thanh khá dài lại tĩnh mịch, bức tường cung cấm đỏ sậm lặng ngắt như tờ.
Mặt trời mùa hạ hơi chói chang, tay Vân Yên đặt trên bức tường cung cấm cảm thấy hơi nóng, chợt nàng nhớ tới giờ này năm ngoái, hiện giờ cảnh còn người mất.
Vân Yên đi vào thư phòng phía nam cung Càn Thanh, thái giám tổng quản Vương Triều Khanh đích thân giúp nàng cầm hộp thức ăn, cẩn thận đưa nàng vào trong.
Trong hoàng cung này, đã có hoàng đế truyền ý từ trước, nên không mấy ai biết thân phận thật sự của nàng. Nếu thiên tử nhu nhược, có lẽ sẽ có người dám chỉ trích chuyện trong cung, thế nhưng một mình đương kim hoàng thượng nắm toàn bộ quyền lực, thống trị giang sơn hô mưa gọi gió, ngay cả trên triều đình cũng không ai dám mở miệng nói nửa câu, nói gì đến chuyện gia đình của ngài.
Tô Bồi Thịnh đứng gác trước cửa, thấy Vương Triều Khanh đưa Vân Yên vào, y vội khom người thỉnh an:
- Phu nhân đến rồi ạ.
Vân Yên mỉm cười, liếc nhìn sau cánh cửa:
- Vui như vậy à?
Tô Bồi Thịnh đáp:
- Nô tài vui mừng thay Vạn Tuế Gia mà.
Y nhận lấy hộp thức ăn trong tay Vương Triều Khanh, vẫy tay ra hiệu cho y đi.
Vân Yên lắc đầu cười, lấy đĩa hoa quả trong hộp thức ăn trên tay y ra.
Tô Bồi Thịnh cảm thấy hiếu kì:
- Nô tài đãng trí, không biết đây là loại quả gì? Nhìn thật đẹp mắt, lại cao quý.
Vân Yên cười nói:
- Là loại quả anh đưa cho Lan Hà.
Tô Bồi Thịnh sực tỉnh:
- Phu nhân thật có lòng.
Trong lòng bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp hơi khàn, mang đậm khí phách đế vương.
- Mang đến rồi còn không vào sao?
Vân Yên nghe thấy, Tô Bồi Thịnh nhanh chóng đẩy cửa ra, nàng bưng đĩa quả thong thả bước vào.
Vì đương kim thiên tử sợ nóng, nên bốn phía xung quanh thư phòng phía nam cung Càn Thanh đều đặt chậu băng. Người khác nhìn khuôn mặt ngài thì không thấy nóng, nhưng khi ngài lạnh lẽo nhìn mọi người, trong lòng đã bốc lửa ngùn ngụt.
Bài trí trong cung Càn Thanh không giản dị như điện Dưỡng Tâm, nơi nơi đều xa hoa cao quý.
Trước long án rộng lớn, người ấy đang cúi đầu không ngừng phê lên tấu chương, ghế ngồi rộng rãi chỉ có mình ngài, thoạt nhìn rất tĩnh mịch. Nhiều năm qua đã thành lệ, khi nàng không có ở đây, ngay cả Tô Bồi Thịnh cũng chỉ được canh gác ngoài cửa, một mình ngài phê tấu sớ, không cần người khác hầu hạ, khi trời sắp tối, ngài uống trà mới gọi Tô Bồi Thịnh vào, nếu dựa vào tiêu chuẩn thấp nhất của thiên tử, nô tài của ngài luôn ít nhưng tỉ mỉ.
Ung Chính ngước mắt nhìn Vân Yên bưng đĩa hoa quả nhẹ nhàng bước vào, rồi lại cụp mắt tiếp tục viết, chau mày nói:
- Lại không nghe lời rồi, gương mặt phơi nắng đến đỏ bừng thế kia, mấy nô tài càng ngày càng không có phép tắc.
Vân Yên cúi đầu mỉm cười:
- Thỉnh thoảng sưởi nắng cũng tốt cho sức khỏe mà. Vạn Tuế Gia chúng ta nguôi giận, là thiếp không cho họ đi theo.
Không thấy ngài đeo kính, nàng ngạc nhiên hỏi:
- Sao chàng không đeo kính?
Ung Chính khẽ hừ mũi một tiếng, không nói gì, hiển nhiên vẫn nhớ chuyện Vân Yên bật cười hôm ấy, người đàn ông nhỏ mọn, rõ ràng đã bốn mươi chín tuổi rồi, nhưng không chịu cúi đầu trước tuổi già. Đôi mắt như chim ưng của ngài vẫn nhìn chằm chằm vào tấu chương, cây bút trong tay viết không ngừng. Vân Yên cũng không nói gì, khẽ đặt đĩa hoa lên quả lên chỗ trống trên long án, rồi giúp ngài mài mực đỏ trong nghiên. Ngài đưa tay vào trong nghiên, chấm đầu bút vào mực, vẫn chăm chú phê viết.
Vân Yên thấy ngài mặc long bào kín kẽ, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, bèn lấy khăn trong ống tay áo ra lau mồ hôi trên trán cho ngài, rồi vịn vai ngài thấp xuống, nghiêng đầu cởi hàng cúc áo dưới cổ ra, tất cả động tác đều giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.
Tay chưa kịp hạ xuống, Ung Chính vẫn đang cầm bút kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Vân Yên khẽ kêu:
- Chàng không sợ nóng à?
Ung Chính luồn tay qua hai chân nàng, ôm cả người nàng vào lòng:
- Nóng gì.
Vân Yên biết sở trường trợn mắt nói dối của ngài, nên không tranh cãi thêm, chỉ dặn:
- Phê duyệt xong tấu chương thì ăn một ít hoa quả, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.
Lúc này Ung Chính mới ngước mắt lên nhìn đĩa hoa quả trên long án:
- Mang tới để ta xem.
Vân Yên đẩy ngài ra, thấy ngài không nhúc nhích, nàng đành phải cúi người dùng cánh tay với lấy cái đĩa, Ung Chính còn đỡ lấy eo nàng, chờ nàng kéo tới trước mặt, ngài quan sát kĩ càng thịt quả vàng óng ánh, khen thật đẹp mắt.
Vân Yên nhẹ nhàng nói:
- Thiếp biết chàng chưa nếm thử, đã nóng lòng đưa của ngon vật hiếm đến chỗ thiếp, một sọt là đủ rồi, sọt còn lại chàng ban thưởng cho hậu phi đi.
Ung Chính nhìn nàng:
- Nàng đã thử chưa?
Vân Yên lắc đầu, Ung Chính nói tiếp:
- Trẫm muốn ăn.
Vân Yên dở khóc dở cười:
- Được.
Vân Yên lấy tăm trúc xiên một miếng nhỏ đưa cho ngài, rồi dò hỏi có ngon hay không.
Ung Chính chau mày trả lời:
- Chua.
Tim Vân Yên trĩu xuống, nàng nghĩ quả này giống xoài nên cách ăn giống xoài, bây giờ thì hối hận đã không ăn thử. Nàng cũng lấy một miếng cho vào miệng.
Khóe mắt nàng nhìn thấy khóe miệng ngài hơi cong lên, bỗng nhiên nhớ lại khung cảnh dưới giàn nho hơn hai mươi năm trước, những quả nho óng ánh đáng yêu, nét mặt ngài cũng như thế, chau mày kêu một từ: chua.
Ngài quay mặt đi thầm nở nụ cười, còn cố tình cười trước mặt nàng. Vị ngọt của trái nho ấy nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lan tỏa trong khoang miệng nàng, giống như quả A-ma-lặc lúc này.
Cánh môi Ung Chính phủ lên đôi môi nàng, vị ngọt trong miệng hòa lẫn vào nhau, từng đi qua những năm tháng tuổi trẻ, giờ đã trở thành đôi vợ chồng mặn nồng, tất cả như giấc mơ không tỉnh trên chiếc ghế rồng trong cung Càn Thanh.
Trên thế gian này sao lại có người đàn ông xấu xa đến vậy? Phải chăng sẽ có lần thứ hai, vẫn không chịu dừng lại.
Vân Yên vuốt bím tóc sau lưng Ung Chính, dịu dàng nằm trong lòng ngài, nhìn ngài gấp tấu chương vừa mới phê xong lại, nhưng những con chữ “A Kỳ Na”, “Tắc Tư Hắc”, “chết” trong tấu chương lại khiến tim nàng lỡ một nhịp, bàn tay cũng run lên.
Bàn tay mảnh khảnh nắm bím tóc của ngài càng chặt hơn, Ung Chính cụp mắt nhìn nàng...
Vân Yên nhắm mắt không nói gì, cơ thể không nén nổi khẽ run rẩy. Nàng biết ngài sẽ không tha thứ cho họ, nhưng thật sự phải đến bước tàn sát này sao?
Ung Chính thong thả nói:
- Nàng chưa từng quan tâm những chuyện này... Khi ta lệnh cho Niên Canh Nghiêu tự sát nàng không liếc mắt tới một cái, cũng không nói gì.
Vân Yên vùi đầu vào lồng ngực ngài, khẽ đáp:
- Họ là anh em ruột của chàng mà.
Ung Chính nheo mắt:
- Anh em ruột à... Càng phải tính rõ ràng... quá nhiều năm rồi... Tội trạng có thể viết ra chỉ là một phần, hai phần mười. Không chỉ với trẫm, mà còn có cả nàng và Thập Tam.
Vân Yên nghe ngài dùng từ trẫm, bỗng nhiên im lặng, không nói thêm gì.
Bên ngoài phòng, giọng nói của Tô Bồi Thịnh vọng vào:
- Bẩm hoàng thượng, Nhạc Chung Kỳ đại nhân đã đến rồi ạ, đang ở ngoài điện chờ yết kiến Vạn Tuế Gia.
Vân Yên lập tức đứng dậy, cụp mắt nhỏ giọng nói:
- Chàng làm việc đi, thiếp đi đây.
Ung Chính nhìn nàng rất lâu mà không lên tiếng, cuối cùng ngoảnh mặt đi, mấp miệng trả lời bằng giọng trầm thấp:
- Cho vào.
Vân Yên vừa ra khỏi thư phòng thì gặp Vương Triều Khanh dẫn Nhạc Chung Kỳ vào, hắn hành đại lễ với nàng, Vân Yên hơi ngạc nhiên, khi hắn ngẩng đầu nàng cảm thấy có nét gì đó quen thuộc, thoạt nhìn tuổi tác đã ngoài ba mươi.
Sau khi Nhạc Chung Kỳ vào, Vân Yên vẫn tần ngần đứng đó với nghi hoặc.
Tô Bồi Thịnh nói nhỏ vào tai nàng:
- Phu nhân, Nhạc Chung Kỳ là Phủ Viễn đại tướng quân mới nhậm chức... từng là con trai nuôi của Niên Canh Nghiêu... đương nhiên, còn là thân tín của chủ tử.
Vân Yên sững người đáp:
- Hóa ra là thế.
Trong cuộc đời còn có rất nhiều người nằm trên bàn cờ bá chủ non sông, ngay cả cậu bé cầm chiếc bát vỡ được nàng đưa cho Niên Canh Nghiêu hai mươi năm trước cũng đã trở thành con cờ trong tay đương kim thiên tử, từ lúc nào thì nàng không biết, nhưng chắc chắc sớm hơn nàng nghĩ, một khuôn mặt khác của người bên gối luôn luôn là bậc đế vương lạnh lùng kín kẽ. Hơn nửa đời người họ đều ở bên nhau, những kẻ địch, những hồi ức, đều chỉ là cảnh còn người mất.
Vân Yên không về điện Dưỡng Tâm ngay, mà đến cung a ca thăm Lục Thập, tình cờ gặp Tứ a ca Hoằng Lịch, cậu đã rất cao, như một chàng trai, đôi mắt đen trắng rõ ràng, bên dưới đôi môi đỏ tươi là hàng râu mới nhú, chỉ chớp mắt mà sắp đến tuổi lấy vợ rồi.
Cậu luôn luôn thân thiết với Vân Yên, thường hay nhớ lại hồi bé Vân Yên đưa cậu đến dưới cây hoa ngọc lan trong Tứ Nghi Đường chơi. Vân Yên hỏi cậu về ăn mặc hằng ngày, cậu đều trả lời dõng dạc, còn ngoan ngoãn giúp Vân Yên cầm dù che nắng, đưa nàng tới viện của Lục Thập.
Lục Thập còn nhỏ, từ sau khi bị bệnh, sức khỏe lúc tốt lúc xấu, Vân Yên cảm thấy con trai cần phơi nắng nhiều hơn, đùa nghịch nhiều hơn mới tốt, nhưng thái y dặn dò không được để thằng bé ra ngoài nhiều, chủ yếu là chăm sóc điều dưỡng.
Lục Thập đang được Lan Hà và Lan Tịch cho ăn quả A-ma-lặc, thấy Vân Yên đến, thân hình nhỏ bé lập tức bò xuống giường đòi bế.
Vân Yên bước tới bên giường, yêu thương bế bé lên, vui vẻ hỏi:
- Lại nặng thêm rồi, mẹ không bế nổi nữa. Hôm nay con có ngoan không, có uống thuốc đúng giờ không?
Vì từ mẹ đồng âm với từ “má”, nên bình thường họ dùng cách nói thời hiện đại cũng không kỵ húy gì, mà trong lòng Hoằng Lịch có lẽ cũng hiểu.
Hai bàn tay nhỏ bé của Lục Thập nắm lấy ống tay áo nàng, đầu cũng vùi vào ngực nàng, làm nũng:
- Má, Lục Thập rất ngoan... không tin má hỏi Lan Tịch và Lan Hà mà xem.
Lan Hà và Lan Tịch đang đưa Tứ a ca Hoằng Lịch vào, Hoằng Lịch thấy Lục Thập nũng nịu, khóe môi cong lên thành nụ cười, trong mắt cũng mang theo hâm mộ với thời thơ ấu.
Mọi người ăn hoa quả, Vân Yên ngồi bên bàn giúp họ, đưa cho Lục Thập, rồi đưa cho Hoằng Lịch. Mấy người nói chuyện học hành, rồi nói đến chuyện Hoằng Lịch sắp phải lấy vợ, cậu lúng túng xấu hổ. Nói chuyện được một lát thì Hoằng Trú tới, giậm chân nói có đồ ăn ngon mà không gọi cậu chàng.
Buổi trưa ăn cơm ở chỗ Lục Thập, Lục Thập nằng nặc đòi ngồi bên cạnh Vân Yên, có hai đại ca ca ở lại ăn cùng, cậu nhóc cười vui vẻ hẳn lên, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Đến khi Hoằng Lịch và Hoằng Trú quay về viện của mình, Lục Thập bèn kéo Vân Yên vào trong phòng thì thầm to nhỏ. Cậu chàng hỏi Vân Yên:
- Lục Thập biết Niên Quý phi quá cố có thân phận rất cao, nhưng Lục Thập là con trai của má và Hoàng a mã, đúng không ạ?
Trong lòng Vân Yên rất phức tạp, cậu bé còn quá nhỏ, mà đã biết thân phận cao thấp trong cung cấm, rốt cuộc vẫn bị Hoằng Thì làm tổn thương.
Vân Yên dỗ Lục Thập đi ngủ, để Lan Hà và Lan Tịch ở lại chăm sóc, rồi trở về điện Dưỡng Tâm, Ung Chính vẫn chưa về.
Thật ra, nàng không hề thích điện Dưỡng Tâm, nhưng điện Dưỡng Tâm lại là nơi gần Tứ Nghi Đường nhất, nên tạo cho nàng cảm giác an tâm. Vân Yên không hề nghỉ ngơi, từ sau long sàng sương phòng phía đông xuống con đường bí mật, đi về phía Tứ Nghi Đường.
Đến Tứ Nghi Đường, nàng mặc kệ mồ hôi ướt trán, kêu Vân Huệ đến phủ Thập Tam mời Di Thân vương tới
Đã lâu rồi Vân Yên chưa bước vào phủ Thập Tam, nàng vẫn không quên được đêm Hoan Sênh mất, thật ra, cũng rất lâu rồi nàng chưa nói chuyện với Thập Tam.
Khi vào cung Ung Hòa, Di Thân vương Doãn Tường mặc thường phục đi xe ngựa bình thường mà tới, trong cung Ung Hòa hiện giờ có lạt ma tham thiền giảng đạo, cũng là căn cứ tình báo của một nước lớn.
Doãn Tường bước vào Tứ Nghi Đường, Vân Yên đang ngồi trên ghế mây dưới cây ngô đồng, trên bàn đặt một ấm trà xanh, một tách sứ tráng men rót đầy bảy phần, bên kia là ghế mây và tách sứ trống.
Vân Yên ngước đầu lên nhìn chàng ta, Doãn Tường tới gần, bước chân vẫn chậm hơn trước đây, phần tóc mai đã ngả sang muối tiêu, nhưng gương mặt chưa hề có dấu hiệu tuổi già, khiến lòng nàng dâng lên nỗi bi thương không lời.
Vân Yên cụp mắt xuống cầm ấm trà lên, từ từ rót vào chiếc tách rỗng, màu vàng tươi của nước trà và xanh biếc của tán cây, tất cả đều bình yên.
Tứ Nghi Đường là tiền thân của Niên Can Xử, ngay cả người không sợ trời không sợ đất cũng không dám vào, tiếng ve sầu quấy nhiễu càng không có.
Doãn Tường vén vạt áo, chống đầu gối ngồi xuống, động tác chậm chạp không phù hợp với độ tuổi. Chàng ta bưng tách trà, chăm chú nhìn chiếc tách tráng men, nhẹ nhàng nói:
- Bộ tách này... vào năm thứ năm mươi chín, Tứ ca dù bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian, thức mấy đêm vẽ tranh rồi đưa cho ta làm, để cuối tháng chín tặng cô.
Vân Yên lặng lẽ cầm tách trà mà không nói gì, cuối cùng uống một ngụm nhỏ.
- Thập Tam gia, tôi tìm ngài vì có vài chuyện.
Doãn Tường cười bình thản.
- Ta biết.
Vân Yên cụp mắt xuống, mở lời:
- Lục Thập vốn không biết thân thế của mình, tôi cũng không biết cả đời này có nên nói với nó hay không, nhưng thằng bé còn quá nhỏ, sức khỏe bẩm sinh cũng không bằng các a ca khác, tôi không hi vọng thằng bé phải chịu những đau khổ mà người lớn để lại.
- Ngài cũng biết chuyện lần trước Hoằng Thì... bây giờ cậu ta đang ở chỗ Thập Nhị gia, nhưng Thập Nhị gia lo không quản nổi cậu ta, e rằng ngài phải tới chăm sóc thằng bé, để không xảy ra chuyện gì. Có lẽ cậu ta chỉ muốn chống đối Hoằng Lịch, nhưng sức khỏe Lục Thập quá yếu, không thể chịu nổi kích thích khi thân thế của mình bị nghi ngờ. Tứ gia ngài con cái đơn bạc, chỉ cần bình an, cha con hòa thuận, có thể vẫn cứu vãn được.
Doãn Tường gật đầu trầm ngâm:
- Cô làm rất đúng... Lục Thập... những năm này... cô đã vất vả rồi.
Vân Yên nhìn chàng ta.
- Tôi đã từng thấy ngài bế thằng bế, thằng bé cũng rất thích ngài.
Nàng vẫn còn nhớ, sớm sáng ngày giao thừa năm Ung Chính thứ tư, trên nền tuyết trước cửa điện Dưỡng Tâm, thân hình nhỏ bé ôm lấy cổ chàng ta, chiếc miệng xinh xẻo còn thơm một cái, vui thích gọi Thập Tam thúc.
Doãn Tường nở nụ cười, như đang nhớ lại:
- Bây giờ nhóc ấy còn giống Tứ ca hơn.
Vân Yên đáp:
- Chàng rất thương yêu thằng bé, hơn bất cứ đứa trẻ nào.
Đôi tay Doãn Tường đặt trên đầu gối, lặng lẽ gật đầu, không thấy rõ nét mặt, bím tóc hoa râm rơi trên sống lưng, dưới ánh mặt trời rực rỡ ngày hè, càng thêm cô liêu.
- Bát ca và Cửu ca đều không ổn, một người ở kinh thành, một người ở Bảo Định, đổ bệnh trong phòng giam, sợ rằng không qua khỏi.
Không chờ nàng mở miệng, chàng ta đã nói.
Ngón tay mảnh khảnh đặt trước người của Vân Yên chợt cứng đờ, một lúc lâu sau mới cử động trở lại, cuối cùng nàng nắm chặt tay vào.
Nàng không nghĩ khi nghe thấy tin này, tâm trạng mình sẽ...
Bát gia và Cửu gia, giữa bọn họ sẽ có một người phải rời đi, người còn lại e là cũng không thoát nổi.
Từng người rời khỏi thế giới này, người nọ nối tiếp người kia. Niên Canh Nghiêu chết rồi, Niên Quý phi cũng chết rồi, còn bao nhiêu người phải chết nữa? Nói hắn ta tự sát, không bằng nói hắn bị tham vọng, tranh đoạt, đấu đá, quyền lợi trong hoàng gia hại chết. Nói nàng ta mất vì bệnh, không bằng nói số mệnh của người phụ nữ trong hoàng tộc đã tận, con cái không còn, ngọn đèn chính trị dằn vặt đau đớn đã cạn dầu, cái chết không thể thoát khỏi.
Bây giờ, ngay cả Bát a ca như viên ngọc được mài dũa năm ấy cũng đã đến lúc phải đi rồi ư?
Nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ bị đánh gục, hắn là một kẻ mạnh với tư tưởng khác người thường. Năm đó, hai lần bị thương hàn nghiêm trọng, hắn vẫn sống sót được. Hiện giờ, không thể gắng gượng được nữa rồi.
Chuyện giữa hai người ấy với nàng và Dận Chân, dường như giằng co hơn nửa đời người, ân ân oán oán, thật thật sai sai. Không nói đến tranh đấu vương vị trên triều đình, chỉ nói về hai phủ cạnh vách, yêu hận tình thù. Bát a ca đã từng suýt nữa phá sập thế giới của nàng, đã từng xóa đi trí nhớ của nàng, cũng từng cứu nàng bên vực chết. Cửu a ca tưởng như đã làm kẻ ác hoàn toàn, nói những lời độc ác đến tận cùng, nhưng chưa một lần thật sự làm hại nàng.
Bát a ca từng hỏi nàng, có oán hận gì hắn không? Lúc ấy phải chăng hắn đã biết mình là cá nằm trên thớt, chạy trười không thoát.
Những chuyện năm xưa, lòng đã sớm giải thoát khi nàng tham thiền ngộ đạo, sao chép kinh văn cùng với Ung Chính. Nhưng Phật học là một trình độ rất cao, người đã thông suốt tam quan như Ung Chính cũng không thể tha thứ, dù là về công hay về tư, đều không thể. Ngài luôn là một người mâu thuẫn, luôn luôn như thế.
Khi ánh mặt trời chỉ còn là ánh chiều tà, Vân Yên tiễn Doãn Tường ra cửa.
Đứng dưới tấm hoành “Tứ Nghi Đường”, Vân Yên hỏi chàng ta, ngài có vui vẻ không. Doãn Tường lắc đầu, bước chân khỏi cổng, bóng lưng lại hơi trù trừ.
Trời sắp tối, Vân Yên thắp một ngọn đèn trong phòng ngoài Tứ Nghi Đường, việc đã rồi, bãi bể nương dâu.
Ở nơi không xa, thấp thoáng vang lên tiếng lạt ma đang giảng kinh, “Vạn Phúc Các” của hậu cung hiện giờ đã trở thành một thế giới khác.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi lên chiếc giường trong căn phòng tối đen, mở cửa sổ ra, nhìn những ngôi sao đang lên trên màn đêm bên ngoài.
Trên bầu trời quang đãng ngày hè, mênh mông như biển, chòm sao lấp lánh. Như biên cương ngài đã thống trị, quyền lợi ngài nắm trong tay. Ngài còn sát phạt quyết đoán, cứng rắn lạnh lùng hơn cả cha mình, mỗi một chuyện dù chỉ trong ngóc ngách đất nước mình ngài đều biết rõ, thậm chĩ còn nắm chặt suy nghĩ, trái tim của tất cả mọi người. Còn nàng, luôn đứng phía sau ngài, chưa từng thay đổi. Nhưng đối với sống chết, cuối cùng nàng vẫn không thể làm thinh được.
Vân Yên bỗng nhiên quay đều lại, người bên giường, không biết đã ngồi trong bóng đêm bao lâu.
- Nói với thiếp, giờ chàng đang nghĩ gì.
- HẾT CHƯƠNG 195 -
(1) A Kỳ Na: Nhiều học giả cho rằng đây là một thuật ngữ của người Mãn Châu khi dịch ra Hán tự có nghĩa là "heo". Tuy nhiên, số khác cho rằng chữ này có nghĩa là "đáng hổ thẹn", "cá nằm trên thớt", hay "thịt nằm trên thớt"
(2) Tắc Tư Hắc: Nhiều học giả cho rằng đây là một thuật ngữ của người Mãn Châu khi dịch ra Hán tự có nghĩa là "lợn", nhưng một số khác cho rằng nó có nghĩa là "đáng hổ thẹn" hay "người gây phiền nhiễu".
(3) A-ma-lặc: Một loại xoài của Ấn Độ.
Rõ ràng nắng xuân đang rực rỡ, nhưng sao lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cầm tù Doãn Tự, giam nhốt Doãn Đường, cấm túc Doãn Đề.
Sau mùa xuân năm nay, Doãn Tự không còn là Doãn Tự, mà tên là “A Kỳ Na” (1), Doãn Đường không còn là Doãn Đường, mà đổi thành “Tắc Tư Hắc” (2).
Vân Yên vốn không quan tâm chuyện triều chính của Ung Chính, điều nàng làm từ trước đến nay là ủng hộ ngài, hiểu lòng ngài, nhưng đến hôm nay cũng giữ im lặng. Vì nàng quá hiểu ngài, người đàn ông này cố chấp đến nhường nào.
Lan Hà bưng hoa quả tươi lên, nhẹ nhàng nói với Vân Yên đang đứng ngẩn người trước cửa sổ:
- Phu nhân, đây là quả a-ma-lặc (3) mà tây vực tiến công, nghe nói là loại quả rất hiếm, tổng cộng chỉ có hai sọt, hoàng thượng đặc biệt dặn Tô công công đưa tới cho phu nhân ăn thử, lần đầu tiên nô tì thấy loại quả hiếm thế này, không biết xử lý thế nào.
Vân Yên quay người lại, nhìn trái cây để trong đĩa sứ lá sen, hình dáng khá giống quả xoài, nhưng chủng loại rất đặc biệt, màu sắc đỏ tươi pha vàng óng, nhìn vô cùng bắt mắt.
- Ngài đã ăn chưa? Vẫn đang trong cung Càn Thanh à?
Vân Yên đứng lên, đi về phía bàn.
- Hình như là chưa ạ, nghe Tô công công nói Vạn Tuế Gia vẫn đang phê tấu chương.
Vân Yên nhìn quả a-ma-lặc tươi mọng, ngẫm nghĩ:
- Lấy dao gọt hoa quả tới đây.
Lan Hà sửng sốt, lập tức gọi tiểu thái giám Lưu Nhị Kỳ ở bên ngoài phòng vào.
Lan Hà đưa dao tới, khẽ nói:
- Phu nhân dạy nô tỳ, để nô tỳ làm cho. Ngộ nhỡ hoàng thượng về thấy phu nhân dùng dao, nô tỳ bị trách phạt cũng không sao, nhưng làm Vạn Tuế Gia khiếp sợ thì phải làm sao.
Khóe môi Vân Yên hơi cứng lại, rồi thở dài một hơi, cầm lấy con dao nhỏ:
- Em học theo Lan Tịch mà chẳng ra sao cả, ngay cả Vạn Tuế Gia cũng dám trêu đùa, chờ lát nữa ngài về, các em trung thực hơn đi. Một con dao nhỏ thế này, chỉ là gọt hoa quả thôi mà.
Lan Hà mỉm cười lanh lợi, đưa quả a-ma-lặc cho Vân Yên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay nàng, dường như sợ nàng cắt trúng tay.
Vân Yên cúi đầu cẩn thận dùng con dao nhỏ bổ quả a-ma-lặc thành mấy miếng, thịt quả vàng óng thoạt nhìn vô cùng tươi ngon, nàng lại dùng dao cắt thịt quả theo hàng ngang và hàng dọc chỉnh tề, Lan Hà không hiểu, Vân Yên cười cười, nhẹ nhàng lột vỏ theo hướng ngược lại...
Lan Hà khẽ kêu a lên một tiếng, thấy thịt quả đã được tách ra, như bông hoa vàng rực xinh đẹp. Vân Yên loay hoay một lát, cắt thành những miếng giống nhau, bày thành một vòng trong đĩa đựng hoa quả, nhỏ nhắn đẹp mắt, hương thơm nức mũi, làm người nhìn cũng muốn ăn.
Lan Hà vội gọi tiểu thái giám bưng nước đến cho Vân Yên rửa tay, sau khi lau sạch tay, nàng mới nói:
- Trên bàn còn thừa một ít, em đưa cho Lan Tịch và Lục Thập cùng nếm thử...
Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp:
- Tuy trong cung hoàng thượng quản thúc nghiêm ngặt, nhưng thời buổi rối ren, ăn uống cũng phải chú ý, đừng để kẻ khác mượn tay.
Lan Hà gật đầu:
- Nô tỳ hiểu, chủ tử yên tâm. Phu nhân có muốn đến cung Càn Thanh không, để nô tì hầu người thay quần áo, bọc lại đĩa hoa quả cho phu nhân, theo người ra ngoài, đưa đến cung a ca.
Vân Yên cười cười:
- Đồ ma lanh.
Vân Yên thay quần áo, bảo Lan Hà lấy một ít tăm trúc sạch hàng ngày dùng xỉa răng đặt vào trong khay. Lan Hà muốn để tiểu thái giám Nguyễn Lục che ô cho Vân Yên, nhưng nàng nói không cần, nhấc hộp thức ăn lên, men theo bức tường phía đông đến cung Càn Thanh. Con đường từ điện Dưỡng Tâm đến cung Càn Thanh khá dài lại tĩnh mịch, bức tường cung cấm đỏ sậm lặng ngắt như tờ.
Mặt trời mùa hạ hơi chói chang, tay Vân Yên đặt trên bức tường cung cấm cảm thấy hơi nóng, chợt nàng nhớ tới giờ này năm ngoái, hiện giờ cảnh còn người mất.
Vân Yên đi vào thư phòng phía nam cung Càn Thanh, thái giám tổng quản Vương Triều Khanh đích thân giúp nàng cầm hộp thức ăn, cẩn thận đưa nàng vào trong.
Trong hoàng cung này, đã có hoàng đế truyền ý từ trước, nên không mấy ai biết thân phận thật sự của nàng. Nếu thiên tử nhu nhược, có lẽ sẽ có người dám chỉ trích chuyện trong cung, thế nhưng một mình đương kim hoàng thượng nắm toàn bộ quyền lực, thống trị giang sơn hô mưa gọi gió, ngay cả trên triều đình cũng không ai dám mở miệng nói nửa câu, nói gì đến chuyện gia đình của ngài.
Tô Bồi Thịnh đứng gác trước cửa, thấy Vương Triều Khanh đưa Vân Yên vào, y vội khom người thỉnh an:
- Phu nhân đến rồi ạ.
Vân Yên mỉm cười, liếc nhìn sau cánh cửa:
- Vui như vậy à?
Tô Bồi Thịnh đáp:
- Nô tài vui mừng thay Vạn Tuế Gia mà.
Y nhận lấy hộp thức ăn trong tay Vương Triều Khanh, vẫy tay ra hiệu cho y đi.
Vân Yên lắc đầu cười, lấy đĩa hoa quả trong hộp thức ăn trên tay y ra.
Tô Bồi Thịnh cảm thấy hiếu kì:
- Nô tài đãng trí, không biết đây là loại quả gì? Nhìn thật đẹp mắt, lại cao quý.
Vân Yên cười nói:
- Là loại quả anh đưa cho Lan Hà.
Tô Bồi Thịnh sực tỉnh:
- Phu nhân thật có lòng.
Trong lòng bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp hơi khàn, mang đậm khí phách đế vương.
- Mang đến rồi còn không vào sao?
Vân Yên nghe thấy, Tô Bồi Thịnh nhanh chóng đẩy cửa ra, nàng bưng đĩa quả thong thả bước vào.
Vì đương kim thiên tử sợ nóng, nên bốn phía xung quanh thư phòng phía nam cung Càn Thanh đều đặt chậu băng. Người khác nhìn khuôn mặt ngài thì không thấy nóng, nhưng khi ngài lạnh lẽo nhìn mọi người, trong lòng đã bốc lửa ngùn ngụt.
Bài trí trong cung Càn Thanh không giản dị như điện Dưỡng Tâm, nơi nơi đều xa hoa cao quý.
Trước long án rộng lớn, người ấy đang cúi đầu không ngừng phê lên tấu chương, ghế ngồi rộng rãi chỉ có mình ngài, thoạt nhìn rất tĩnh mịch. Nhiều năm qua đã thành lệ, khi nàng không có ở đây, ngay cả Tô Bồi Thịnh cũng chỉ được canh gác ngoài cửa, một mình ngài phê tấu sớ, không cần người khác hầu hạ, khi trời sắp tối, ngài uống trà mới gọi Tô Bồi Thịnh vào, nếu dựa vào tiêu chuẩn thấp nhất của thiên tử, nô tài của ngài luôn ít nhưng tỉ mỉ.
Ung Chính ngước mắt nhìn Vân Yên bưng đĩa hoa quả nhẹ nhàng bước vào, rồi lại cụp mắt tiếp tục viết, chau mày nói:
- Lại không nghe lời rồi, gương mặt phơi nắng đến đỏ bừng thế kia, mấy nô tài càng ngày càng không có phép tắc.
Vân Yên cúi đầu mỉm cười:
- Thỉnh thoảng sưởi nắng cũng tốt cho sức khỏe mà. Vạn Tuế Gia chúng ta nguôi giận, là thiếp không cho họ đi theo.
Không thấy ngài đeo kính, nàng ngạc nhiên hỏi:
- Sao chàng không đeo kính?
Ung Chính khẽ hừ mũi một tiếng, không nói gì, hiển nhiên vẫn nhớ chuyện Vân Yên bật cười hôm ấy, người đàn ông nhỏ mọn, rõ ràng đã bốn mươi chín tuổi rồi, nhưng không chịu cúi đầu trước tuổi già. Đôi mắt như chim ưng của ngài vẫn nhìn chằm chằm vào tấu chương, cây bút trong tay viết không ngừng. Vân Yên cũng không nói gì, khẽ đặt đĩa hoa lên quả lên chỗ trống trên long án, rồi giúp ngài mài mực đỏ trong nghiên. Ngài đưa tay vào trong nghiên, chấm đầu bút vào mực, vẫn chăm chú phê viết.
Vân Yên thấy ngài mặc long bào kín kẽ, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, bèn lấy khăn trong ống tay áo ra lau mồ hôi trên trán cho ngài, rồi vịn vai ngài thấp xuống, nghiêng đầu cởi hàng cúc áo dưới cổ ra, tất cả động tác đều giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.
Tay chưa kịp hạ xuống, Ung Chính vẫn đang cầm bút kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Vân Yên khẽ kêu:
- Chàng không sợ nóng à?
Ung Chính luồn tay qua hai chân nàng, ôm cả người nàng vào lòng:
- Nóng gì.
Vân Yên biết sở trường trợn mắt nói dối của ngài, nên không tranh cãi thêm, chỉ dặn:
- Phê duyệt xong tấu chương thì ăn một ít hoa quả, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.
Lúc này Ung Chính mới ngước mắt lên nhìn đĩa hoa quả trên long án:
- Mang tới để ta xem.
Vân Yên đẩy ngài ra, thấy ngài không nhúc nhích, nàng đành phải cúi người dùng cánh tay với lấy cái đĩa, Ung Chính còn đỡ lấy eo nàng, chờ nàng kéo tới trước mặt, ngài quan sát kĩ càng thịt quả vàng óng ánh, khen thật đẹp mắt.
Vân Yên nhẹ nhàng nói:
- Thiếp biết chàng chưa nếm thử, đã nóng lòng đưa của ngon vật hiếm đến chỗ thiếp, một sọt là đủ rồi, sọt còn lại chàng ban thưởng cho hậu phi đi.
Ung Chính nhìn nàng:
- Nàng đã thử chưa?
Vân Yên lắc đầu, Ung Chính nói tiếp:
- Trẫm muốn ăn.
Vân Yên dở khóc dở cười:
- Được.
Vân Yên lấy tăm trúc xiên một miếng nhỏ đưa cho ngài, rồi dò hỏi có ngon hay không.
Ung Chính chau mày trả lời:
- Chua.
Tim Vân Yên trĩu xuống, nàng nghĩ quả này giống xoài nên cách ăn giống xoài, bây giờ thì hối hận đã không ăn thử. Nàng cũng lấy một miếng cho vào miệng.
Khóe mắt nàng nhìn thấy khóe miệng ngài hơi cong lên, bỗng nhiên nhớ lại khung cảnh dưới giàn nho hơn hai mươi năm trước, những quả nho óng ánh đáng yêu, nét mặt ngài cũng như thế, chau mày kêu một từ: chua.
Ngài quay mặt đi thầm nở nụ cười, còn cố tình cười trước mặt nàng. Vị ngọt của trái nho ấy nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lan tỏa trong khoang miệng nàng, giống như quả A-ma-lặc lúc này.
Cánh môi Ung Chính phủ lên đôi môi nàng, vị ngọt trong miệng hòa lẫn vào nhau, từng đi qua những năm tháng tuổi trẻ, giờ đã trở thành đôi vợ chồng mặn nồng, tất cả như giấc mơ không tỉnh trên chiếc ghế rồng trong cung Càn Thanh.
Trên thế gian này sao lại có người đàn ông xấu xa đến vậy? Phải chăng sẽ có lần thứ hai, vẫn không chịu dừng lại.
Vân Yên vuốt bím tóc sau lưng Ung Chính, dịu dàng nằm trong lòng ngài, nhìn ngài gấp tấu chương vừa mới phê xong lại, nhưng những con chữ “A Kỳ Na”, “Tắc Tư Hắc”, “chết” trong tấu chương lại khiến tim nàng lỡ một nhịp, bàn tay cũng run lên.
Bàn tay mảnh khảnh nắm bím tóc của ngài càng chặt hơn, Ung Chính cụp mắt nhìn nàng...
Vân Yên nhắm mắt không nói gì, cơ thể không nén nổi khẽ run rẩy. Nàng biết ngài sẽ không tha thứ cho họ, nhưng thật sự phải đến bước tàn sát này sao?
Ung Chính thong thả nói:
- Nàng chưa từng quan tâm những chuyện này... Khi ta lệnh cho Niên Canh Nghiêu tự sát nàng không liếc mắt tới một cái, cũng không nói gì.
Vân Yên vùi đầu vào lồng ngực ngài, khẽ đáp:
- Họ là anh em ruột của chàng mà.
Ung Chính nheo mắt:
- Anh em ruột à... Càng phải tính rõ ràng... quá nhiều năm rồi... Tội trạng có thể viết ra chỉ là một phần, hai phần mười. Không chỉ với trẫm, mà còn có cả nàng và Thập Tam.
Vân Yên nghe ngài dùng từ trẫm, bỗng nhiên im lặng, không nói thêm gì.
Bên ngoài phòng, giọng nói của Tô Bồi Thịnh vọng vào:
- Bẩm hoàng thượng, Nhạc Chung Kỳ đại nhân đã đến rồi ạ, đang ở ngoài điện chờ yết kiến Vạn Tuế Gia.
Vân Yên lập tức đứng dậy, cụp mắt nhỏ giọng nói:
- Chàng làm việc đi, thiếp đi đây.
Ung Chính nhìn nàng rất lâu mà không lên tiếng, cuối cùng ngoảnh mặt đi, mấp miệng trả lời bằng giọng trầm thấp:
- Cho vào.
Vân Yên vừa ra khỏi thư phòng thì gặp Vương Triều Khanh dẫn Nhạc Chung Kỳ vào, hắn hành đại lễ với nàng, Vân Yên hơi ngạc nhiên, khi hắn ngẩng đầu nàng cảm thấy có nét gì đó quen thuộc, thoạt nhìn tuổi tác đã ngoài ba mươi.
Sau khi Nhạc Chung Kỳ vào, Vân Yên vẫn tần ngần đứng đó với nghi hoặc.
Tô Bồi Thịnh nói nhỏ vào tai nàng:
- Phu nhân, Nhạc Chung Kỳ là Phủ Viễn đại tướng quân mới nhậm chức... từng là con trai nuôi của Niên Canh Nghiêu... đương nhiên, còn là thân tín của chủ tử.
Vân Yên sững người đáp:
- Hóa ra là thế.
Trong cuộc đời còn có rất nhiều người nằm trên bàn cờ bá chủ non sông, ngay cả cậu bé cầm chiếc bát vỡ được nàng đưa cho Niên Canh Nghiêu hai mươi năm trước cũng đã trở thành con cờ trong tay đương kim thiên tử, từ lúc nào thì nàng không biết, nhưng chắc chắc sớm hơn nàng nghĩ, một khuôn mặt khác của người bên gối luôn luôn là bậc đế vương lạnh lùng kín kẽ. Hơn nửa đời người họ đều ở bên nhau, những kẻ địch, những hồi ức, đều chỉ là cảnh còn người mất.
Vân Yên không về điện Dưỡng Tâm ngay, mà đến cung a ca thăm Lục Thập, tình cờ gặp Tứ a ca Hoằng Lịch, cậu đã rất cao, như một chàng trai, đôi mắt đen trắng rõ ràng, bên dưới đôi môi đỏ tươi là hàng râu mới nhú, chỉ chớp mắt mà sắp đến tuổi lấy vợ rồi.
Cậu luôn luôn thân thiết với Vân Yên, thường hay nhớ lại hồi bé Vân Yên đưa cậu đến dưới cây hoa ngọc lan trong Tứ Nghi Đường chơi. Vân Yên hỏi cậu về ăn mặc hằng ngày, cậu đều trả lời dõng dạc, còn ngoan ngoãn giúp Vân Yên cầm dù che nắng, đưa nàng tới viện của Lục Thập.
Lục Thập còn nhỏ, từ sau khi bị bệnh, sức khỏe lúc tốt lúc xấu, Vân Yên cảm thấy con trai cần phơi nắng nhiều hơn, đùa nghịch nhiều hơn mới tốt, nhưng thái y dặn dò không được để thằng bé ra ngoài nhiều, chủ yếu là chăm sóc điều dưỡng.
Lục Thập đang được Lan Hà và Lan Tịch cho ăn quả A-ma-lặc, thấy Vân Yên đến, thân hình nhỏ bé lập tức bò xuống giường đòi bế.
Vân Yên bước tới bên giường, yêu thương bế bé lên, vui vẻ hỏi:
- Lại nặng thêm rồi, mẹ không bế nổi nữa. Hôm nay con có ngoan không, có uống thuốc đúng giờ không?
Vì từ mẹ đồng âm với từ “má”, nên bình thường họ dùng cách nói thời hiện đại cũng không kỵ húy gì, mà trong lòng Hoằng Lịch có lẽ cũng hiểu.
Hai bàn tay nhỏ bé của Lục Thập nắm lấy ống tay áo nàng, đầu cũng vùi vào ngực nàng, làm nũng:
- Má, Lục Thập rất ngoan... không tin má hỏi Lan Tịch và Lan Hà mà xem.
Lan Hà và Lan Tịch đang đưa Tứ a ca Hoằng Lịch vào, Hoằng Lịch thấy Lục Thập nũng nịu, khóe môi cong lên thành nụ cười, trong mắt cũng mang theo hâm mộ với thời thơ ấu.
Mọi người ăn hoa quả, Vân Yên ngồi bên bàn giúp họ, đưa cho Lục Thập, rồi đưa cho Hoằng Lịch. Mấy người nói chuyện học hành, rồi nói đến chuyện Hoằng Lịch sắp phải lấy vợ, cậu lúng túng xấu hổ. Nói chuyện được một lát thì Hoằng Trú tới, giậm chân nói có đồ ăn ngon mà không gọi cậu chàng.
Buổi trưa ăn cơm ở chỗ Lục Thập, Lục Thập nằng nặc đòi ngồi bên cạnh Vân Yên, có hai đại ca ca ở lại ăn cùng, cậu nhóc cười vui vẻ hẳn lên, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Đến khi Hoằng Lịch và Hoằng Trú quay về viện của mình, Lục Thập bèn kéo Vân Yên vào trong phòng thì thầm to nhỏ. Cậu chàng hỏi Vân Yên:
- Lục Thập biết Niên Quý phi quá cố có thân phận rất cao, nhưng Lục Thập là con trai của má và Hoàng a mã, đúng không ạ?
Trong lòng Vân Yên rất phức tạp, cậu bé còn quá nhỏ, mà đã biết thân phận cao thấp trong cung cấm, rốt cuộc vẫn bị Hoằng Thì làm tổn thương.
Vân Yên dỗ Lục Thập đi ngủ, để Lan Hà và Lan Tịch ở lại chăm sóc, rồi trở về điện Dưỡng Tâm, Ung Chính vẫn chưa về.
Thật ra, nàng không hề thích điện Dưỡng Tâm, nhưng điện Dưỡng Tâm lại là nơi gần Tứ Nghi Đường nhất, nên tạo cho nàng cảm giác an tâm. Vân Yên không hề nghỉ ngơi, từ sau long sàng sương phòng phía đông xuống con đường bí mật, đi về phía Tứ Nghi Đường.
Đến Tứ Nghi Đường, nàng mặc kệ mồ hôi ướt trán, kêu Vân Huệ đến phủ Thập Tam mời Di Thân vương tới
Đã lâu rồi Vân Yên chưa bước vào phủ Thập Tam, nàng vẫn không quên được đêm Hoan Sênh mất, thật ra, cũng rất lâu rồi nàng chưa nói chuyện với Thập Tam.
Khi vào cung Ung Hòa, Di Thân vương Doãn Tường mặc thường phục đi xe ngựa bình thường mà tới, trong cung Ung Hòa hiện giờ có lạt ma tham thiền giảng đạo, cũng là căn cứ tình báo của một nước lớn.
Doãn Tường bước vào Tứ Nghi Đường, Vân Yên đang ngồi trên ghế mây dưới cây ngô đồng, trên bàn đặt một ấm trà xanh, một tách sứ tráng men rót đầy bảy phần, bên kia là ghế mây và tách sứ trống.
Vân Yên ngước đầu lên nhìn chàng ta, Doãn Tường tới gần, bước chân vẫn chậm hơn trước đây, phần tóc mai đã ngả sang muối tiêu, nhưng gương mặt chưa hề có dấu hiệu tuổi già, khiến lòng nàng dâng lên nỗi bi thương không lời.
Vân Yên cụp mắt xuống cầm ấm trà lên, từ từ rót vào chiếc tách rỗng, màu vàng tươi của nước trà và xanh biếc của tán cây, tất cả đều bình yên.
Tứ Nghi Đường là tiền thân của Niên Can Xử, ngay cả người không sợ trời không sợ đất cũng không dám vào, tiếng ve sầu quấy nhiễu càng không có.
Doãn Tường vén vạt áo, chống đầu gối ngồi xuống, động tác chậm chạp không phù hợp với độ tuổi. Chàng ta bưng tách trà, chăm chú nhìn chiếc tách tráng men, nhẹ nhàng nói:
- Bộ tách này... vào năm thứ năm mươi chín, Tứ ca dù bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian, thức mấy đêm vẽ tranh rồi đưa cho ta làm, để cuối tháng chín tặng cô.
Vân Yên lặng lẽ cầm tách trà mà không nói gì, cuối cùng uống một ngụm nhỏ.
- Thập Tam gia, tôi tìm ngài vì có vài chuyện.
Doãn Tường cười bình thản.
- Ta biết.
Vân Yên cụp mắt xuống, mở lời:
- Lục Thập vốn không biết thân thế của mình, tôi cũng không biết cả đời này có nên nói với nó hay không, nhưng thằng bé còn quá nhỏ, sức khỏe bẩm sinh cũng không bằng các a ca khác, tôi không hi vọng thằng bé phải chịu những đau khổ mà người lớn để lại.
- Ngài cũng biết chuyện lần trước Hoằng Thì... bây giờ cậu ta đang ở chỗ Thập Nhị gia, nhưng Thập Nhị gia lo không quản nổi cậu ta, e rằng ngài phải tới chăm sóc thằng bé, để không xảy ra chuyện gì. Có lẽ cậu ta chỉ muốn chống đối Hoằng Lịch, nhưng sức khỏe Lục Thập quá yếu, không thể chịu nổi kích thích khi thân thế của mình bị nghi ngờ. Tứ gia ngài con cái đơn bạc, chỉ cần bình an, cha con hòa thuận, có thể vẫn cứu vãn được.
Doãn Tường gật đầu trầm ngâm:
- Cô làm rất đúng... Lục Thập... những năm này... cô đã vất vả rồi.
Vân Yên nhìn chàng ta.
- Tôi đã từng thấy ngài bế thằng bế, thằng bé cũng rất thích ngài.
Nàng vẫn còn nhớ, sớm sáng ngày giao thừa năm Ung Chính thứ tư, trên nền tuyết trước cửa điện Dưỡng Tâm, thân hình nhỏ bé ôm lấy cổ chàng ta, chiếc miệng xinh xẻo còn thơm một cái, vui thích gọi Thập Tam thúc.
Doãn Tường nở nụ cười, như đang nhớ lại:
- Bây giờ nhóc ấy còn giống Tứ ca hơn.
Vân Yên đáp:
- Chàng rất thương yêu thằng bé, hơn bất cứ đứa trẻ nào.
Đôi tay Doãn Tường đặt trên đầu gối, lặng lẽ gật đầu, không thấy rõ nét mặt, bím tóc hoa râm rơi trên sống lưng, dưới ánh mặt trời rực rỡ ngày hè, càng thêm cô liêu.
- Bát ca và Cửu ca đều không ổn, một người ở kinh thành, một người ở Bảo Định, đổ bệnh trong phòng giam, sợ rằng không qua khỏi.
Không chờ nàng mở miệng, chàng ta đã nói.
Ngón tay mảnh khảnh đặt trước người của Vân Yên chợt cứng đờ, một lúc lâu sau mới cử động trở lại, cuối cùng nàng nắm chặt tay vào.
Nàng không nghĩ khi nghe thấy tin này, tâm trạng mình sẽ...
Bát gia và Cửu gia, giữa bọn họ sẽ có một người phải rời đi, người còn lại e là cũng không thoát nổi.
Từng người rời khỏi thế giới này, người nọ nối tiếp người kia. Niên Canh Nghiêu chết rồi, Niên Quý phi cũng chết rồi, còn bao nhiêu người phải chết nữa? Nói hắn ta tự sát, không bằng nói hắn bị tham vọng, tranh đoạt, đấu đá, quyền lợi trong hoàng gia hại chết. Nói nàng ta mất vì bệnh, không bằng nói số mệnh của người phụ nữ trong hoàng tộc đã tận, con cái không còn, ngọn đèn chính trị dằn vặt đau đớn đã cạn dầu, cái chết không thể thoát khỏi.
Bây giờ, ngay cả Bát a ca như viên ngọc được mài dũa năm ấy cũng đã đến lúc phải đi rồi ư?
Nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ bị đánh gục, hắn là một kẻ mạnh với tư tưởng khác người thường. Năm đó, hai lần bị thương hàn nghiêm trọng, hắn vẫn sống sót được. Hiện giờ, không thể gắng gượng được nữa rồi.
Chuyện giữa hai người ấy với nàng và Dận Chân, dường như giằng co hơn nửa đời người, ân ân oán oán, thật thật sai sai. Không nói đến tranh đấu vương vị trên triều đình, chỉ nói về hai phủ cạnh vách, yêu hận tình thù. Bát a ca đã từng suýt nữa phá sập thế giới của nàng, đã từng xóa đi trí nhớ của nàng, cũng từng cứu nàng bên vực chết. Cửu a ca tưởng như đã làm kẻ ác hoàn toàn, nói những lời độc ác đến tận cùng, nhưng chưa một lần thật sự làm hại nàng.
Bát a ca từng hỏi nàng, có oán hận gì hắn không? Lúc ấy phải chăng hắn đã biết mình là cá nằm trên thớt, chạy trười không thoát.
Những chuyện năm xưa, lòng đã sớm giải thoát khi nàng tham thiền ngộ đạo, sao chép kinh văn cùng với Ung Chính. Nhưng Phật học là một trình độ rất cao, người đã thông suốt tam quan như Ung Chính cũng không thể tha thứ, dù là về công hay về tư, đều không thể. Ngài luôn là một người mâu thuẫn, luôn luôn như thế.
Khi ánh mặt trời chỉ còn là ánh chiều tà, Vân Yên tiễn Doãn Tường ra cửa.
Đứng dưới tấm hoành “Tứ Nghi Đường”, Vân Yên hỏi chàng ta, ngài có vui vẻ không. Doãn Tường lắc đầu, bước chân khỏi cổng, bóng lưng lại hơi trù trừ.
Trời sắp tối, Vân Yên thắp một ngọn đèn trong phòng ngoài Tứ Nghi Đường, việc đã rồi, bãi bể nương dâu.
Ở nơi không xa, thấp thoáng vang lên tiếng lạt ma đang giảng kinh, “Vạn Phúc Các” của hậu cung hiện giờ đã trở thành một thế giới khác.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi lên chiếc giường trong căn phòng tối đen, mở cửa sổ ra, nhìn những ngôi sao đang lên trên màn đêm bên ngoài.
Trên bầu trời quang đãng ngày hè, mênh mông như biển, chòm sao lấp lánh. Như biên cương ngài đã thống trị, quyền lợi ngài nắm trong tay. Ngài còn sát phạt quyết đoán, cứng rắn lạnh lùng hơn cả cha mình, mỗi một chuyện dù chỉ trong ngóc ngách đất nước mình ngài đều biết rõ, thậm chĩ còn nắm chặt suy nghĩ, trái tim của tất cả mọi người. Còn nàng, luôn đứng phía sau ngài, chưa từng thay đổi. Nhưng đối với sống chết, cuối cùng nàng vẫn không thể làm thinh được.
Vân Yên bỗng nhiên quay đều lại, người bên giường, không biết đã ngồi trong bóng đêm bao lâu.
- Nói với thiếp, giờ chàng đang nghĩ gì.
- HẾT CHƯƠNG 195 -
(1) A Kỳ Na: Nhiều học giả cho rằng đây là một thuật ngữ của người Mãn Châu khi dịch ra Hán tự có nghĩa là "heo". Tuy nhiên, số khác cho rằng chữ này có nghĩa là "đáng hổ thẹn", "cá nằm trên thớt", hay "thịt nằm trên thớt"
(2) Tắc Tư Hắc: Nhiều học giả cho rằng đây là một thuật ngữ của người Mãn Châu khi dịch ra Hán tự có nghĩa là "lợn", nhưng một số khác cho rằng nó có nghĩa là "đáng hổ thẹn" hay "người gây phiền nhiễu".
(3) A-ma-lặc: Một loại xoài của Ấn Độ.
Bình luận facebook