Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Trích dẫn: Truy Vân phi nước đại vào trong rừng, cành lá xào xạc lướt qua bên người. Mái tóc Vân Yên đã xổ tung, bàn tay nắm chặt dây cương đã trắng bệch, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn. Trong đầu nàng bây giờ chỉ tập trung rải ký hiệu và cố gắng hết sức để không ngã khỏi lưng ngựa, tự nhủ rằng chỉ một lát nữa thôi, một lát nữa thôi là ổn rồi!
Bỗng nhiên, chạy đến một góc sâu trong khu rừng, Truy Vân hí dài một tiếng rồi đột ngột ngừng vó ngựa, Vân Yên không kịp phản ứng lại, bay từ trên lưng ngựa xuống ——
Thế giới trước mắt Vân Yên ngả nghiêng quay cuồng, nàng ngã dúi dụi trên bãi cỏ trong rừng, cũng may bãi cỏ không quá cứng, nếu không chắc chắn hôm nay nàng sẽ phải bỏ mạng ở đây. Vân Yên có thể cảm nhận được cơn đau từ cánh tay trái và xương sườn lan đến, nàng nàng nằm sấp trên bãi cỏ ngẩng đầu lên cố gắng kiềm chế lại cơn đau, dùng hết sức bình sinh để bò dậy, nhưng hình như tay trái bị gãy xương, mồ hôi túa ra từ trán nàng. Truy Vân đứng bên cạnh bất an cào cào móng, lỗ mũi thở phì phò, trong cổ họng phát ra ư ử nghẹn ngào.
Lúc này Vân Yên cảm nhận được mùi máu tanh không bình thường trong không khí, nàng cố gắng ngẩng đầu, nhìn bầu trời đã sập tối, bốn phía thậm chí còn có dấu vết của một vụ đánh nhau! Đột nhiên lông tơ toàn thân đều dựng đứng —— trong lùm cây cách đó không xa ẩn nấp một đôi mắt màu xanh đang lóe sáng, là sói!
Trong khoảnh khắc đó, trái tim nàng thắt lại, hàm răng va vào nhau cầm cập, mồ hôi chảy ra lạnh như băng.
Bỗng nhiên trong không khí vang lên một giọng nói: "Ai?"
Đầu Vân Yên dường như sắp nổ tung, ngẩng đầu đột nhiên phát hiện một bóng người mờ ảo lưng đeo cung tên dựa vào thân cây cách đó không xa, trong tay cầm một thanh đoản kiếm! Bốn phía xung quanh đều xác sói. Mùi máu tươi trong không khí chính là mùi máu sói, hoặc có lẽ là máu người. Một vài con sói đang nhìn chằm chằm vào người đó, hắn đang giằng co với đám dã thú. Sói đã chết rất nhiều, số lượng trước mắt chỉ còn lại khoảng năm, sáu con, trên lưng của hắn cũng có vết máu, nhưng vết thương không nặng. Sói là một loại động vật rất giảo hoạt hung ác, hai bên đang đánh giá thực lực của nhau, chờ đợi tiếp viện. Mà Vân Yên và Truy Vân lại đi vào con đường này! Thuận tiện trở thành thức ăn trong mắt lũ sói.
Hắn, là Bát Bối Lặc Dận Tự.
Đầu Vân Yên đau nhói từng cơn, dường như muốn nhắm mắt lại. Tứ gia, Tứ gia vẫn chưa tìm thấy. Mà nàng lại bị gãy tay, còn gặp phải lũ sói.
Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau thử di chuyển cơ thể,
- Bát gia.
Giọng nói Vân Yên rất khàn, còn hơi run run.
Dận Tự nghe thấy, cơ thể dao động, nhưng vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, khuôn mặt hơi nghiêng nhìn Vân Yên đang nằm sấp trên bãi cỏ. Cho dù hắn bị thương, nhưng dung mạo vẫn tuyệt đẹp không nhiễm bụi trần, sắc mặt còn trắng hơn cả tuyết.
- Ngươi nằm sấp xuống không được cử động.
Dận Tự gằn giọng ra lệnh.
Vân Yên chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói trầm thấp như vậy của Dận Tự, cho tới bây giờ, ngữ điệu của hắn vẫn luôn là ôn hòa trong trẻo như ngọc. Vân Yên nằm im tại chỗ, đau đớn ở cánh tay trái và xương sườn ngày càng rõ ràng hơn, Truy Vân lo lắng cúi đầu xuống cọ cọ vào nàng. Nàng biết mình phải quyết định nhanh chóng. Nàng đã thành ra như vậy, không thể trèo lên Truy Vân một lần nữa , mà chỉ cần một khắc chần chừ, mùi máu trên người Truy Vân rất có thể trở thành miếng mồi hấp dẫn lũ sói tới! Huống chi, còn có Tứ gia chưa biết sống chết thế nào. Chưa thắng trận thân sao sớm thác (1), có lẽ đây là câu thơ diễn tả rõ ràng nhất tâm trạng của nàng bây giờ.
Nàng nghiêng đầu, kiềm chế lại giọng nói của mình, thì thào với Truy Vân đang cúi đầu lo lắng cào cào móng bên cạnh:
- Truy Vân, đi mau, mau trở về gọi người cứu Tứ gia, không cần lo cho ta!
Nàng không biết Truy Vân có hiểu hay không, nàng hy vọng nó hiểu. Truy Vân lo lắng dùng miệng cọ lên đỉnh đầu nàng. Một tiếng sói tru thê lương vang lên... Húuu... cả màng tai và thần kinh nàng đau đớn dữ dội, toàn thân run cầm cập! Trong đầu Vân Yên vang lên hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ, dường như sắp sụp đổ. Nàng nặng nề quát nhẹ Truy Vân: "Đi!"
Truy vân khẽ nghẹn ngào trong cổ họng một tiếng, cọ cọ vào đỉnh đầu Vân Yên, nâng chân lên chạy về theo đường cũ!
Vân Yên gần như đã đánh mất tri giác, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, hình như số lượng sói tăng lên rồi, cảm thấy xung quanh là một vùng hoang vu.
Cuộc chiến giữa Dận Tự và những con sói trên thảo nguyên đứng song song với hắn giống như bàn cờ cân sức sự mạnh mẽ giữa hai bên, con mắt xinh đẹp khiến người khác run rẩy nhìn chằm chằm vào lũ sói, dưới chân đều là đống xác sói, hắn từ từ di chuyển vị trí bàn chân. Một tay rút ba mũi tên cuối cùng ở sau lưng, tay kia sờ cây cung nhỏ nhưng chắc chắn ở bên hông. Đám sói nhe răng gầm gừ mấy tiếng lui về phía sau, dường như đang sợ cây cung trong tay hắn.
Cũng chính là giờ phút này!
Dận Tự quyết đoán lắp tên vào cung, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai lộn một vòng lao về phía Vân Yên, ôm chặt phía sau nàng! Bầy sói kêu lên thảm thiết, ba phát mũi tên, không phát nào bắn ra không xuyên qua cổ họng ba con sói! Sức mạnh của mũi tên dường như ghim chặt con dã thú xuống mặt đất! Nhưng còn mấy con sói còn lại, kiên trì không muốn lùi bước! Bọn chúng cũng đang chờ đợi.
Vân Yên hoa mắt chóng mặt, cánh tay và xương sườn đau đớn dữ dội làm sắc mặt nàng trắng bệch. Sau khi nhìn rõ tình hình, nàng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh!
Người đang đứng ở đây chính là quân tử như ngọc Bát Bối Lặc Dận Tự sao? Mũi tên hung hãn kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống con người! Hơn nữa, hắn từ cái cây có thể lao tới vị trí của nàng, quả thật vì bốn phía đều có địch!
Trong tay Dận Tự chỉ còn lại thanh đoản kiếm, trong túi đựng tên đương nhiên đã trống rỗng, mũi tên cuối cùng đã dùng hết. Hắn nửa quỳ một tay cầm đoản kiếm, một tay đẩy Vân Yên về phía sau người, thấp giọng nói:
- Cố nhịn đau.
Thời gian trôi qua, mỗi giây mỗi phút như đang dày vò, giằng co, thật ra chính là đang chờ cứu viện.
Bọn họ đang chờ cứu viện, đám sói cũng vậy!
Vân Yên được hắn bảo vệ sau lưng, xuyên qua bả vai hắn thấy mắt sói trong lùm cây phía trước dần dần nhiều lên, một con, hai con, ba con...
Cơn đau đớn dường như đã tê dại, đến mồ hôi lạnh trên sống lưng cũng không thoát ra được, càng lúc càng nhiều sói tiến đến, Dận Tự dù mạnh đến đâu, cũng không thể đối phó được với đám sói nhiều như vậy! Vân Yên kiềm chế lại, lệnh cho chính mình không được run rẩy. Bàn tay bên cạnh đưa đến nắm chặt bàn tay đang run run của Vân Yên, kiên định lại vững vàng. Giọng nói trấn tĩnh và dịu dàng của Dận Tự từ phía trước truyền đến,
- Đừng sợ, có ta.
Hơi thở Vân Yên cứng đờ, trong đầu đột nhiên nhớ lại một việc rất quan trọng!
- Bát gia, trong hà bao nô tỳ có đá lửa và hộp quẹt.
Vân Yên run run nói, có lẽ, bọn họ còn có thể kiên trì chờ một lúc nữa!
Dận Tự nghiêm nghị, nhìn chằm chằm đám sói phía trước đang thong thả tới gần, thấp giọng nói:
- Hay lắm, nhưng lửa quá nhỏ.
Vân Yên ngẩn người, trời ạ! Một giây sau, nàng nghĩ tới phương pháp khẩn cấp nhất ——
- Đốt quần áo!
Vân Yên lấy hà bao xuống, cố gắng chịu đựng sự đau đớn ở cánh tay, lấy hộp quẹt ra. tay phải bắt đầu cởi cúc áo, giờ phút này, đau đớn trên cơ thể tựa hồ như là của người khác. Người chưa từng bị gãy xương sẽ không biết rằng, nếu như nói lúc đầu gãy xương sẽ rất đau đớn, nhưng sau khi cơn đau đã đến thần kinh thì cũng như đến gần với ma túy, cho nên ngược lại đã tê liệt. Có lẽ nhiều người sẽ không tin, nhưng sự thật chính là vậy.
- Kéo tay áo hộ tôi giùm, tay trái có lẽ bị gãy rồi.
Vân Yên đau đến mức không cởi được quần áo, nhanh chóng quên đi cách xưng hô, vội vàng xin Dận Tự giúp đỡ. Mỗi một giây đồng hồ lúc này, đều là thời gian cứu mạng!
Dận Tự híp híp mắt, trong lòng không bị xao đông, hắn cẩn thận không quay đầu lại, chỉ dựa vào cảm giác sờ đến góc tay áo nàng đưa ra, rồi kéo. Vân Yên nhịn đau, mồ hôi toàn thân đầm đìa cởi quần áo ra.
Hộp quẹt quẹt mấy lần mà không được, Vân Yên đã cởi hết áo ngoài chỉ còn lại quần áo mặc trong mỏng manh, mồ hôi nhanh chóng ướt áo. Nàng ngẩng đầu nhìn bầy sói đang dần dần tới gần, chỉ biết rằng nếu không quẹt ra lửa, chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc vật lộn đẫm máu! Mà bọn họ, rất có khả năng sẽ chôn thân trong bụng sói.
Ngọn lửa trong nháy mắt chiếu sáng đôi mắt của nàng, đốm lửa cháy bập bùng! Vân Yên nước mắt lưng tròng. Ánh lửa tuy nhỏ, nhưng làm cho đám sói đột nhiên lui về phía sau ——
Vân Yên đốt áo khoác ngoài đã cởi ra, cũng may chất liệu của chiếc áo này là chất liệu tự nhiên rất dễ cháy. Ánh lửa lớn dần, ngọn lửa bắt vào ống tay áo dần dần bùng cháy lên.
Dận Tự nhanh chóng lùi lại về phía sau ngọn lửa, lưng dựa vào lưng của Vân Yên, đề phòng lũ sói đánh lén phía sau. Đám sói gầm gừ không dám đi tới, thấy ánh lửa sợ hãi lui bước lại, không cam lòng trừng mắt nhìn hai người.
Dận Tự bắt đầu cởi quần áo, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, xé cái áo ra, ném vào đống lửa, để duy trì cho ngọn lửa. Vân Yên lo lắng nhìn đống lửa và đàn sói cách đó không xa, quần áo cũng chỉ có hạn, mà viện binh đang ở nơi nào. Tứ gia. Vân Yên nghĩ tới Dận Chân, trong lòng nhói đau. Tứ gia liệu đã được cứu chưa?
Dận Tự cởi thân trước của áo bên trong, chiếc áo trong màu vàng nhạt từ từ trượt khỏi bả vai của hắn, lộ ra lồng ngực trần săn chắc cân xứng, từng đường cong hoàn hảo của cơ bắp được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo dưới ngọn lửa bập bùng. Máu tươi và vết thương ở xương bả vai và sống lưng lan ra như một bức họa. Nếu nói trong thời khắc sinh tử này đến cởi áo cũng có thể cởi đến phong tình như thế, không phải Bát Bối Lặc Dận Tự triều Khang Hi thì không ai có thể hơn!
Vân Yên đưa lưng về phía hắn nên đương nhiên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy hắn xoay người quăng cái áo màu vàng nhạt vào đống lửa. Lửa đốt cháy đống quần áo, khiến bầy sói không dám bước tới, dường như bọn chúng đang ghé đầu vào cùng thảo luận đối sách, điều này làm Vân Yên hoảng sợ...
Tiếng vó ngựa xé gió mà đến ——
Từng bó đuốc sáng choang chiếu sáng bầu trời, bầy ngựa phi nước đại làm chấn động núi rừng, lá cờ thêu hình rồng xuất hiện trong bóng đêm khiến người ta xúc động muốn khóc.
Đám sói hoảng loạn cướp đường mà chạy, một mũi tên mạnh mẽ xé gió bắn tới, trực tiếp xuyên qua mắt tới thẳng sọ con sói đầu đàn, một tiếng tru thảm thiết thê lương kêu lên, mùi máu nồng đậm trong không khí khiến con người buồn nôn, một trận mưa tên bay về phía bầy sói, sói chạy tán loạn!
Từng sự việc liên tiếp xảy ra và máu tươi khiến Vân Yên cơ hồ sắp ngất xỉu, tất cả trước mắt đều hoa lên, nhìn trận chiến phía xa xa, trước mắt cuối cùng cũng tối sầm, được người bên cạnh đỡ được ——
Hai con ngựa cao to, một con ngựa cao lớn màu hạt dẻ, một con ngựa bờm hơi xoăn màu đỏ như lửa đứng song song phía trước, chính là Tứ Bối Lặc Dận
Chân và Thập Tứ A Ca Dận Trinh!
Trên mu bàn tay Dận Chân còn mang theo vết máu, chàng ném cây cung trong tay cho thị vệ bên cạnh, xoay người xuống ngựa, lao tới chỗ hai người bên cạnh đống lửa. Thập Tứ A Ca Dận Trinh cũng xoay người xuống ngựa đuổi theo.
Dận Tự ngồi trên bãi cỏ, sắc mặt bình tĩnh nhìn Dận Chân, chậm rãi mỉm cười. Đang gối trên đầu gối hắn là Vân Yên đã ngất đi. Rõ ràng là nửa người bị thương, nhưng nét mặt vẫn cao quý trong trẻo dường như không để ý tới.
- Tứ ca, Thập Tứ đệ, mọi người tới rồi.
Dận Chân tựa hồ không thể kiềm chế được ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm vào Vân Yên đang được Dận Tự ôm trên đầu gối, thân hình nàng gầy gò yếu đuối chỉ mặc độc chiếc áo mỏng manh, tóc tai tán loạn, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không hề có chút sức sống nằm trên đầu gối Dận Tự, giống như một con thú nhỏ đang nằm thở thoi thóp.
- Cô ấy làm sao vậy?
Dận Chân tiến lên, không thể che dấu mong muốn được vuốt ve khuôn mặt của nàng, ngón tay dường như đã run nhè nhẹ.
Dận Tự nhẹ nhàng ôm Vân Yên, ánh mắt dịu dàng thoáng lướt qua khuôn mặt của nàng:
- Chỉ là ngất xỉu mà thôi, hơn nữa tay trái hình như bị gãy.
Thập Tứ A Ca Dận Trinh đau lòng cởi áo choàng xuống, khoác lên bả vai Dận Tự,
- Bát ca, huynh không sao chứ?
Dận Tự nhìn Thập Tứ A Ca Dận Trinh hơi mỉm cười, đốm lửa còn sót lại chiếu lên gương mặt cuả hắn, sao đẹp đến vậy!
- Ta không sao, đi thôi.
Hắn đứng dậy, muốn ôm Vân Yên.
Dận Chân từ từ nâng mắt lên, khuôn mặt trầm tĩnh thản nhiên nói:
- Không phiền tới Bát đệ, nô tài của ta, để tự ta đưa về. Trục Nguyệt của đệ cũng được dắt tới rồi
Cách đó không xa, một thị vệ nắm dây cương của một con ngựa đen tuyền dắt tới. Trục Nguyệt kích động khom cổ chen tới bên người Dận Tự. Dận Tự đứng dậy cười nhạt sờ lên mặt của nó, trong cổ họng Trục Nguyệt dường như phát ra tiếng gừ gừ nhẹ. Hắn ngước mắt thấy Dận Chân đã ôm Vân Yên vào lòng, đôi mắt trong bóng đêm nheo lại giống như vòng xoáy hun hút.
Dận Chân cởi áo choàng xuống cẩn thận đắp lên người Vân Yên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, quay người giẫm lên lưng thị vệ, vững vàng ngồi trên lưng Truy Vân.
Dận Tự, Dận Trinh lập tức trèo lên lưng ngựa, thúc mạnh vào bụng ngựa, tiếng vó ngựa mạnh mẽ biến mất trong bóng đêm của núi rừng.
– HẾT CHƯƠNG 38 –
(1) Trích từ bài thơ "Thục Tướng" của Đỗ Phủ.
Bỗng nhiên, chạy đến một góc sâu trong khu rừng, Truy Vân hí dài một tiếng rồi đột ngột ngừng vó ngựa, Vân Yên không kịp phản ứng lại, bay từ trên lưng ngựa xuống ——
Thế giới trước mắt Vân Yên ngả nghiêng quay cuồng, nàng ngã dúi dụi trên bãi cỏ trong rừng, cũng may bãi cỏ không quá cứng, nếu không chắc chắn hôm nay nàng sẽ phải bỏ mạng ở đây. Vân Yên có thể cảm nhận được cơn đau từ cánh tay trái và xương sườn lan đến, nàng nàng nằm sấp trên bãi cỏ ngẩng đầu lên cố gắng kiềm chế lại cơn đau, dùng hết sức bình sinh để bò dậy, nhưng hình như tay trái bị gãy xương, mồ hôi túa ra từ trán nàng. Truy Vân đứng bên cạnh bất an cào cào móng, lỗ mũi thở phì phò, trong cổ họng phát ra ư ử nghẹn ngào.
Lúc này Vân Yên cảm nhận được mùi máu tanh không bình thường trong không khí, nàng cố gắng ngẩng đầu, nhìn bầu trời đã sập tối, bốn phía thậm chí còn có dấu vết của một vụ đánh nhau! Đột nhiên lông tơ toàn thân đều dựng đứng —— trong lùm cây cách đó không xa ẩn nấp một đôi mắt màu xanh đang lóe sáng, là sói!
Trong khoảnh khắc đó, trái tim nàng thắt lại, hàm răng va vào nhau cầm cập, mồ hôi chảy ra lạnh như băng.
Bỗng nhiên trong không khí vang lên một giọng nói: "Ai?"
Đầu Vân Yên dường như sắp nổ tung, ngẩng đầu đột nhiên phát hiện một bóng người mờ ảo lưng đeo cung tên dựa vào thân cây cách đó không xa, trong tay cầm một thanh đoản kiếm! Bốn phía xung quanh đều xác sói. Mùi máu tươi trong không khí chính là mùi máu sói, hoặc có lẽ là máu người. Một vài con sói đang nhìn chằm chằm vào người đó, hắn đang giằng co với đám dã thú. Sói đã chết rất nhiều, số lượng trước mắt chỉ còn lại khoảng năm, sáu con, trên lưng của hắn cũng có vết máu, nhưng vết thương không nặng. Sói là một loại động vật rất giảo hoạt hung ác, hai bên đang đánh giá thực lực của nhau, chờ đợi tiếp viện. Mà Vân Yên và Truy Vân lại đi vào con đường này! Thuận tiện trở thành thức ăn trong mắt lũ sói.
Hắn, là Bát Bối Lặc Dận Tự.
Đầu Vân Yên đau nhói từng cơn, dường như muốn nhắm mắt lại. Tứ gia, Tứ gia vẫn chưa tìm thấy. Mà nàng lại bị gãy tay, còn gặp phải lũ sói.
Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau thử di chuyển cơ thể,
- Bát gia.
Giọng nói Vân Yên rất khàn, còn hơi run run.
Dận Tự nghe thấy, cơ thể dao động, nhưng vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, khuôn mặt hơi nghiêng nhìn Vân Yên đang nằm sấp trên bãi cỏ. Cho dù hắn bị thương, nhưng dung mạo vẫn tuyệt đẹp không nhiễm bụi trần, sắc mặt còn trắng hơn cả tuyết.
- Ngươi nằm sấp xuống không được cử động.
Dận Tự gằn giọng ra lệnh.
Vân Yên chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói trầm thấp như vậy của Dận Tự, cho tới bây giờ, ngữ điệu của hắn vẫn luôn là ôn hòa trong trẻo như ngọc. Vân Yên nằm im tại chỗ, đau đớn ở cánh tay trái và xương sườn ngày càng rõ ràng hơn, Truy Vân lo lắng cúi đầu xuống cọ cọ vào nàng. Nàng biết mình phải quyết định nhanh chóng. Nàng đã thành ra như vậy, không thể trèo lên Truy Vân một lần nữa , mà chỉ cần một khắc chần chừ, mùi máu trên người Truy Vân rất có thể trở thành miếng mồi hấp dẫn lũ sói tới! Huống chi, còn có Tứ gia chưa biết sống chết thế nào. Chưa thắng trận thân sao sớm thác (1), có lẽ đây là câu thơ diễn tả rõ ràng nhất tâm trạng của nàng bây giờ.
Nàng nghiêng đầu, kiềm chế lại giọng nói của mình, thì thào với Truy Vân đang cúi đầu lo lắng cào cào móng bên cạnh:
- Truy Vân, đi mau, mau trở về gọi người cứu Tứ gia, không cần lo cho ta!
Nàng không biết Truy Vân có hiểu hay không, nàng hy vọng nó hiểu. Truy Vân lo lắng dùng miệng cọ lên đỉnh đầu nàng. Một tiếng sói tru thê lương vang lên... Húuu... cả màng tai và thần kinh nàng đau đớn dữ dội, toàn thân run cầm cập! Trong đầu Vân Yên vang lên hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ, dường như sắp sụp đổ. Nàng nặng nề quát nhẹ Truy Vân: "Đi!"
Truy vân khẽ nghẹn ngào trong cổ họng một tiếng, cọ cọ vào đỉnh đầu Vân Yên, nâng chân lên chạy về theo đường cũ!
Vân Yên gần như đã đánh mất tri giác, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, hình như số lượng sói tăng lên rồi, cảm thấy xung quanh là một vùng hoang vu.
Cuộc chiến giữa Dận Tự và những con sói trên thảo nguyên đứng song song với hắn giống như bàn cờ cân sức sự mạnh mẽ giữa hai bên, con mắt xinh đẹp khiến người khác run rẩy nhìn chằm chằm vào lũ sói, dưới chân đều là đống xác sói, hắn từ từ di chuyển vị trí bàn chân. Một tay rút ba mũi tên cuối cùng ở sau lưng, tay kia sờ cây cung nhỏ nhưng chắc chắn ở bên hông. Đám sói nhe răng gầm gừ mấy tiếng lui về phía sau, dường như đang sợ cây cung trong tay hắn.
Cũng chính là giờ phút này!
Dận Tự quyết đoán lắp tên vào cung, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai lộn một vòng lao về phía Vân Yên, ôm chặt phía sau nàng! Bầy sói kêu lên thảm thiết, ba phát mũi tên, không phát nào bắn ra không xuyên qua cổ họng ba con sói! Sức mạnh của mũi tên dường như ghim chặt con dã thú xuống mặt đất! Nhưng còn mấy con sói còn lại, kiên trì không muốn lùi bước! Bọn chúng cũng đang chờ đợi.
Vân Yên hoa mắt chóng mặt, cánh tay và xương sườn đau đớn dữ dội làm sắc mặt nàng trắng bệch. Sau khi nhìn rõ tình hình, nàng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh!
Người đang đứng ở đây chính là quân tử như ngọc Bát Bối Lặc Dận Tự sao? Mũi tên hung hãn kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống con người! Hơn nữa, hắn từ cái cây có thể lao tới vị trí của nàng, quả thật vì bốn phía đều có địch!
Trong tay Dận Tự chỉ còn lại thanh đoản kiếm, trong túi đựng tên đương nhiên đã trống rỗng, mũi tên cuối cùng đã dùng hết. Hắn nửa quỳ một tay cầm đoản kiếm, một tay đẩy Vân Yên về phía sau người, thấp giọng nói:
- Cố nhịn đau.
Thời gian trôi qua, mỗi giây mỗi phút như đang dày vò, giằng co, thật ra chính là đang chờ cứu viện.
Bọn họ đang chờ cứu viện, đám sói cũng vậy!
Vân Yên được hắn bảo vệ sau lưng, xuyên qua bả vai hắn thấy mắt sói trong lùm cây phía trước dần dần nhiều lên, một con, hai con, ba con...
Cơn đau đớn dường như đã tê dại, đến mồ hôi lạnh trên sống lưng cũng không thoát ra được, càng lúc càng nhiều sói tiến đến, Dận Tự dù mạnh đến đâu, cũng không thể đối phó được với đám sói nhiều như vậy! Vân Yên kiềm chế lại, lệnh cho chính mình không được run rẩy. Bàn tay bên cạnh đưa đến nắm chặt bàn tay đang run run của Vân Yên, kiên định lại vững vàng. Giọng nói trấn tĩnh và dịu dàng của Dận Tự từ phía trước truyền đến,
- Đừng sợ, có ta.
Hơi thở Vân Yên cứng đờ, trong đầu đột nhiên nhớ lại một việc rất quan trọng!
- Bát gia, trong hà bao nô tỳ có đá lửa và hộp quẹt.
Vân Yên run run nói, có lẽ, bọn họ còn có thể kiên trì chờ một lúc nữa!
Dận Tự nghiêm nghị, nhìn chằm chằm đám sói phía trước đang thong thả tới gần, thấp giọng nói:
- Hay lắm, nhưng lửa quá nhỏ.
Vân Yên ngẩn người, trời ạ! Một giây sau, nàng nghĩ tới phương pháp khẩn cấp nhất ——
- Đốt quần áo!
Vân Yên lấy hà bao xuống, cố gắng chịu đựng sự đau đớn ở cánh tay, lấy hộp quẹt ra. tay phải bắt đầu cởi cúc áo, giờ phút này, đau đớn trên cơ thể tựa hồ như là của người khác. Người chưa từng bị gãy xương sẽ không biết rằng, nếu như nói lúc đầu gãy xương sẽ rất đau đớn, nhưng sau khi cơn đau đã đến thần kinh thì cũng như đến gần với ma túy, cho nên ngược lại đã tê liệt. Có lẽ nhiều người sẽ không tin, nhưng sự thật chính là vậy.
- Kéo tay áo hộ tôi giùm, tay trái có lẽ bị gãy rồi.
Vân Yên đau đến mức không cởi được quần áo, nhanh chóng quên đi cách xưng hô, vội vàng xin Dận Tự giúp đỡ. Mỗi một giây đồng hồ lúc này, đều là thời gian cứu mạng!
Dận Tự híp híp mắt, trong lòng không bị xao đông, hắn cẩn thận không quay đầu lại, chỉ dựa vào cảm giác sờ đến góc tay áo nàng đưa ra, rồi kéo. Vân Yên nhịn đau, mồ hôi toàn thân đầm đìa cởi quần áo ra.
Hộp quẹt quẹt mấy lần mà không được, Vân Yên đã cởi hết áo ngoài chỉ còn lại quần áo mặc trong mỏng manh, mồ hôi nhanh chóng ướt áo. Nàng ngẩng đầu nhìn bầy sói đang dần dần tới gần, chỉ biết rằng nếu không quẹt ra lửa, chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc vật lộn đẫm máu! Mà bọn họ, rất có khả năng sẽ chôn thân trong bụng sói.
Ngọn lửa trong nháy mắt chiếu sáng đôi mắt của nàng, đốm lửa cháy bập bùng! Vân Yên nước mắt lưng tròng. Ánh lửa tuy nhỏ, nhưng làm cho đám sói đột nhiên lui về phía sau ——
Vân Yên đốt áo khoác ngoài đã cởi ra, cũng may chất liệu của chiếc áo này là chất liệu tự nhiên rất dễ cháy. Ánh lửa lớn dần, ngọn lửa bắt vào ống tay áo dần dần bùng cháy lên.
Dận Tự nhanh chóng lùi lại về phía sau ngọn lửa, lưng dựa vào lưng của Vân Yên, đề phòng lũ sói đánh lén phía sau. Đám sói gầm gừ không dám đi tới, thấy ánh lửa sợ hãi lui bước lại, không cam lòng trừng mắt nhìn hai người.
Dận Tự bắt đầu cởi quần áo, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, xé cái áo ra, ném vào đống lửa, để duy trì cho ngọn lửa. Vân Yên lo lắng nhìn đống lửa và đàn sói cách đó không xa, quần áo cũng chỉ có hạn, mà viện binh đang ở nơi nào. Tứ gia. Vân Yên nghĩ tới Dận Chân, trong lòng nhói đau. Tứ gia liệu đã được cứu chưa?
Dận Tự cởi thân trước của áo bên trong, chiếc áo trong màu vàng nhạt từ từ trượt khỏi bả vai của hắn, lộ ra lồng ngực trần săn chắc cân xứng, từng đường cong hoàn hảo của cơ bắp được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo dưới ngọn lửa bập bùng. Máu tươi và vết thương ở xương bả vai và sống lưng lan ra như một bức họa. Nếu nói trong thời khắc sinh tử này đến cởi áo cũng có thể cởi đến phong tình như thế, không phải Bát Bối Lặc Dận Tự triều Khang Hi thì không ai có thể hơn!
Vân Yên đưa lưng về phía hắn nên đương nhiên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy hắn xoay người quăng cái áo màu vàng nhạt vào đống lửa. Lửa đốt cháy đống quần áo, khiến bầy sói không dám bước tới, dường như bọn chúng đang ghé đầu vào cùng thảo luận đối sách, điều này làm Vân Yên hoảng sợ...
Tiếng vó ngựa xé gió mà đến ——
Từng bó đuốc sáng choang chiếu sáng bầu trời, bầy ngựa phi nước đại làm chấn động núi rừng, lá cờ thêu hình rồng xuất hiện trong bóng đêm khiến người ta xúc động muốn khóc.
Đám sói hoảng loạn cướp đường mà chạy, một mũi tên mạnh mẽ xé gió bắn tới, trực tiếp xuyên qua mắt tới thẳng sọ con sói đầu đàn, một tiếng tru thảm thiết thê lương kêu lên, mùi máu nồng đậm trong không khí khiến con người buồn nôn, một trận mưa tên bay về phía bầy sói, sói chạy tán loạn!
Từng sự việc liên tiếp xảy ra và máu tươi khiến Vân Yên cơ hồ sắp ngất xỉu, tất cả trước mắt đều hoa lên, nhìn trận chiến phía xa xa, trước mắt cuối cùng cũng tối sầm, được người bên cạnh đỡ được ——
Hai con ngựa cao to, một con ngựa cao lớn màu hạt dẻ, một con ngựa bờm hơi xoăn màu đỏ như lửa đứng song song phía trước, chính là Tứ Bối Lặc Dận
Chân và Thập Tứ A Ca Dận Trinh!
Trên mu bàn tay Dận Chân còn mang theo vết máu, chàng ném cây cung trong tay cho thị vệ bên cạnh, xoay người xuống ngựa, lao tới chỗ hai người bên cạnh đống lửa. Thập Tứ A Ca Dận Trinh cũng xoay người xuống ngựa đuổi theo.
Dận Tự ngồi trên bãi cỏ, sắc mặt bình tĩnh nhìn Dận Chân, chậm rãi mỉm cười. Đang gối trên đầu gối hắn là Vân Yên đã ngất đi. Rõ ràng là nửa người bị thương, nhưng nét mặt vẫn cao quý trong trẻo dường như không để ý tới.
- Tứ ca, Thập Tứ đệ, mọi người tới rồi.
Dận Chân tựa hồ không thể kiềm chế được ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm vào Vân Yên đang được Dận Tự ôm trên đầu gối, thân hình nàng gầy gò yếu đuối chỉ mặc độc chiếc áo mỏng manh, tóc tai tán loạn, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không hề có chút sức sống nằm trên đầu gối Dận Tự, giống như một con thú nhỏ đang nằm thở thoi thóp.
- Cô ấy làm sao vậy?
Dận Chân tiến lên, không thể che dấu mong muốn được vuốt ve khuôn mặt của nàng, ngón tay dường như đã run nhè nhẹ.
Dận Tự nhẹ nhàng ôm Vân Yên, ánh mắt dịu dàng thoáng lướt qua khuôn mặt của nàng:
- Chỉ là ngất xỉu mà thôi, hơn nữa tay trái hình như bị gãy.
Thập Tứ A Ca Dận Trinh đau lòng cởi áo choàng xuống, khoác lên bả vai Dận Tự,
- Bát ca, huynh không sao chứ?
Dận Tự nhìn Thập Tứ A Ca Dận Trinh hơi mỉm cười, đốm lửa còn sót lại chiếu lên gương mặt cuả hắn, sao đẹp đến vậy!
- Ta không sao, đi thôi.
Hắn đứng dậy, muốn ôm Vân Yên.
Dận Chân từ từ nâng mắt lên, khuôn mặt trầm tĩnh thản nhiên nói:
- Không phiền tới Bát đệ, nô tài của ta, để tự ta đưa về. Trục Nguyệt của đệ cũng được dắt tới rồi
Cách đó không xa, một thị vệ nắm dây cương của một con ngựa đen tuyền dắt tới. Trục Nguyệt kích động khom cổ chen tới bên người Dận Tự. Dận Tự đứng dậy cười nhạt sờ lên mặt của nó, trong cổ họng Trục Nguyệt dường như phát ra tiếng gừ gừ nhẹ. Hắn ngước mắt thấy Dận Chân đã ôm Vân Yên vào lòng, đôi mắt trong bóng đêm nheo lại giống như vòng xoáy hun hút.
Dận Chân cởi áo choàng xuống cẩn thận đắp lên người Vân Yên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, quay người giẫm lên lưng thị vệ, vững vàng ngồi trên lưng Truy Vân.
Dận Tự, Dận Trinh lập tức trèo lên lưng ngựa, thúc mạnh vào bụng ngựa, tiếng vó ngựa mạnh mẽ biến mất trong bóng đêm của núi rừng.
– HẾT CHƯƠNG 38 –
(1) Trích từ bài thơ "Thục Tướng" của Đỗ Phủ.
Bình luận facebook