Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
***
“Nhìn cũng không cho, sao cậu nhỏ mọn vậy Tiểu Đồng Trác.”
Chu Ngộ Thần vẫn giống như trước, cà lơ phất phơ trêu đùa cô. Nhưng Chúc Vãn không có tâm tư để đùa giỡn, cô gái nhỏ cúi thấp đầu, gương mặt nhỏ không đỏ bừng như trước, cũng không nhìn anh.
Lúc này Chu Ngộ Thần mới phát hiện ra cô có chỗ nào không đúng lắm, từ lúc về quên đến khi trở về đây, cô vẫn luôn rầu rĩ nhưng vẫn không nói gì. Chu Ngộ Thần nhíu nhíu mày, cẩn thận nhớ lại lúc cô trở lại có phản ứng như nào. Anh lo lắng ở quê cô xảy ra chuyện gì, lại không nói với mình.
Đột nhiên anh nghiêm túc hẳn:
“Sao vậy? Nói với tôi được không, không sao hết đâu, tôi giải quyết được.”
Cậu không giải quyết được.
Chúc Vãn lắc đầu, nói không có chuyện gì. Đương nhiên Chu Ngộ Thần không tin, trong lòng hốt hoảng, nhưng hỏi gì Chúc Vãn cũng không trả lời.
Đối với cô gái nhỏ, Chu Ngộ Thần không nỡ giận, không hỏi được cũng không có cách nào.
Nhưng anh phát hiện ra việc cô không thèm phản ứng lại với anh, lúc trước là sợ hãi hoặc xấu hổ còn giờ là bài xích cùng kháng cự. Chu Ngộ Thần không nghĩ ra được là có vấn đề ở chỗ nào. Rõ ràng mấy ngày hôm trước cô gái nhỏ còn ngọt ngào nói chuyện qua điện thoại với anh, có điện thoại mới cũng gọi cho người đầu tiên là anh. Ở lâu như vậy, Chu Ngộ Thần có thể cảm giác được cô gái nhỏ thân thuộc với mình, nói cô không thích anh dù chỉ một chút, anh không tin.
Ngụy Cải được huấn luyện chuyên nghiệp nên khi Chu Ngộ Thần vừa ra khỏi cửa, Chu gia đã chuẩn bị một người giúp đỡ đắc lực cho tiểu Chu thiếu. Chu Ngộ Thần có làm gì thì anh ta cũng sẽ ra tay giải quyết hết. Anh ta đều nghe theo mọi chuyện tiểu Chu thiếu nói, rất có năng lực.
Nhưng giờ phút này khi Ngụy Cải nghe nhiệm vụ, anh ta cố gắng nói để cho Chu thiếu hiểu rõ. Quê Chúc Vãn lạc hậu xa xôi, muốn biết thì cũng chỉ có thể hỏi thăm những người ấy, nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ về tình cảm của cô gái nhỏ cũng không thể nào xuống tay được.
Chu Ngộ Thần nghe không vào, vốn dĩ tâm tình anh không tốt nên tính tình lại nổi lên.
“Con mẹ nó, bảo anh đi tra thì anh đi tra đi, khó đến đâu thì cũng cho tôi đáp án.”
Ngụy Cải cũng biết tính tình của Chu Ngộ Thần, không thể nào làm việc qua loa được.
Nhưng điều khiến Chu Ngộ Thần tức hơn nữa là, anh mới ra ngoài một chút mà cô gái nhỏ đã ngoan ngoãn đứng trước bục giảng xin chủ nhiệm một việc.
Trong lòng LiLy rất thích nha đầu này, vì cô gái nhỏ ngoan ngoãn không gây chuyện, mới vào trường mà thành tích rất tốt, điểm khảo sát lần này cũng rất xuất sắc, trong phòng các thầy cô đều khen Chúc Vãn.
Nên nếu như những học sinh như này có yêu cầu gì thì các thầy cô cũng sẽ thiên vị một chút, chỉ cần chuyện không lớn thì sẽ đồng ý.
Nhưng vấn đề của Chúc Vãn là muốn đổi chỗ ngồi, LiLy cảm thấy hơi khó.
Không phải là không cho phép học sinh đổi chỗ, nếu học sinh có nhu cầu thì việc đổi chỗ rất nhỏ. Nhưng khó ở chỗ, người ngồi cùng Chúc Vãn là Chu Ngộ Thần.
Trong phòng, mỗi vị trí đều được sắp xếp vừa vặn, Chúc Vãn không muốn ngồi cạnh tiểu bá vương này nhưng đổi sang người khác, ngồi cạnh Chu Ngộ Thần, anh không đồng ý, ai dám ngồi chứ.
Chúc Vãn biết rõ rằng nếu mình vẫn ngồi với anh, nhất định sẽ không nhịn được mà âm thầm thích anh tiếp. Cô lại không thể từ chối tiếp xúc với anh, cô rất dễ đắm chìm vào trong đó, sẽ biến thành người xấu, giống như mẹ của cô trong miệng mọi người là cướp đồ của người khác.
Cô chủ nhiệm cảm thấy hơi xấu hổ nên ôm bả vai Chúc Vãn, vỗ nhẹ nhẹ, biết tính cô hướng nội nhát gan. Sợ cô nghĩ chuyện này khó làm, cũng không muốn cô hiểu lầm là mình không muốn giúp. LiLy cười cười, thân thiết hỏi:
“Có phải là em có mâu thuẫn với bạn cùng bàn không? Chu Ngộ Thần bắt nạt em à?”
Chúc Vãn lập tức lắc đầu.
“Không phải đâu cô giáo.”
Cô gái nhỏ theo bản năng mà phủ nhận, nhưng vẫn không nói thật được. Chẳng lẽ nói với cô rằng mình sợ ngồi cạnh anh sẽ không nhịn được mà thích anh à? Có cho cô mười lá gan thì cô cũng không dám thừa nhận việc yêu sớm trước mặt cô giáo.
LiLy thở dài một hơi nhẹ nhõm, không bắt nạt thì tốt rồi, cô cười trấn an Chúc Vãn.
“Vãn Vãn cứ ngồi một khoảng thời gian đi nhé. Nếu Chu Ngộ Thần dám bắt nạt em thì em cứ nói cho cô, được không?”
Vóc dáng Chúc Vãn nhỏ, nhìn rất giống trẻ con nên giọng điệu của cô giáo như đang dỗ một đứa bé vậy.
Chúc Vãn rũ mắt, cô có thể thấy được vẻ khó xử trên mặt cô giáo. Từ nhỏ Chúc Vãn rất nhạy cảm lại hiểu chuyện, cô hiểu nụ cười này có ý tứ gì.
Chúc Vãn cũng không từ chối, cô nói cảm ơn rồi về chỗ ngồi, yên tĩnh lấy vở ra viết.
Chu Ngộ Thần nghe thấy hết, mặt anh đen lại, anh đi về phía chỗ người. Lúc Chúc Vãn ngồi xuống cũng không thèm liếc anh một cái. Anh nhăn mày, giọng điệu không còn dịu dàng như lúc trước nữa mà anh đang cố gắng đè cơn giận xuống.
“Sao lại đổi chỗ? Cậu tức giận tôi chuyện gì à?”
Chu Ngộ Thần không biết lựa lời ăn nói, lần đó vì anh ăn dấm nên tức giận, nói rất nhiều câu khó nghe với cô gái nhỏ, mấy ngày không chịu gặp, trong lòng muốn mạng, cảm giác này rất khó tiếp thu. Nên sau này anh luôn cố gắng thu nhỏ lại tính tình của mình, không nói những lời khó nghe với cô nữa.
Chúc Vãn không hé răng nói nửa lời, vẫn cúi đầu viết bài.
Chúc Vãn là người trầm tính, dù cả một ngày không mở miệng cũng không sao, người khác nói cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Mãi Chu Ngộ Thần mới tìm được câu để nói nhưng lại không được đáp lời. Trong lòng bực bội cả ngày, ngay cả hai người ở đằng sau cũng cảm thấy rùng mình.
Từ nhỏ đến lớn Chu Ngộ Thần đều làm đại ca, bá đạo nên không thèm sợ ai. Anh chưa bao giờ phải trải qua chuyện này, nhưng lại không giận được Chúc Vãn, trong bụng chưa đầy cơn tức giận.
Hai tiết trôi qua, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào. Không phải Chu Ngộ Thần không muốn nói mà là Chúc Vãn không thích anh, anh cảm thấy việc nói chuyện một mình thì không vui.
Chu Ngộ Thần đen mặt nhìn Phạm Vũ Triết, Phạm Vũ Triết run bần bật, trong lòng hoảng sợ.
Hôm nay Thần ca đáng sợ quá, cậu cứ đơn thương độc mã nhìn cái cổ mình, trong game cậu bị giết nên rất tức giận, cậu đã hỏi thăm tổ tiên mấy đời của người kia.
“Đệch mẹ, Lý Bạch có bệnh à?”
“Lý Bạch Tư Mã!”
Phạm Vũ Triết nghĩ thầm, may trong game không thể giết đồng đội chứ không cậu đã chế.t vô số lần rồi.
Đêm nay là sinh nhật của Tiếu Hoặc, cả một đám nhị thế tổ đi với nhau, chơi loạn hết cả lên. Nhưng chơi vẫn có chừng mực, nhưng mãi mới có sinh nhật, dù như nào đi chăng nữa thì vẫn phải náo loạn một phen.
Tiếu Hoặc đặt sẵn khách sạn rồi, trừ mấy tên bạn kia thì còn mời cả Thời Lạc và Chúc Vãn. Thời Lạc đồng ý rồi nhưng Chúc Vãn vẫn đang do dự.
Sinh nhật Tiếu Hoặc, đương nhiên Chu Ngộ Thần sẽ đi. Hai người sẽ không tránh được mà phải tiếp xúc với nhau, cô vẫn luôn an ủi mình. Cả ngày hôm nay Chu Ngộ Thần không nói chuyện với mình, tuy trong lòng có đau khổ nhưng lại đạt được mục đích, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cô không thể đi.
Dù Tiếu Hoặc đối xử rất tốt với cô nhưng chuyện giữa cô và Chu Ngộ Thần lại không liên quan đến cậu nên cô căng da đầu ngượng ngùng từ chối.
Tiếu Hoặc thấy được chuyện này có vẻ không đúng lắm, còn tưởng rằng tối nay hai người này có tiết mục gì cơ, cậu nhắn cho Chu Ngộ Thần.
“Thần ca, tối nay sinh nhật em, anh đến không?”
“Có.”
Ủa???
“Nhưng tiểu nha đầu nói với em là không đi….”
Cậu còn tưởng hai người này có chuyện gì, hóa ra là có thật, nhưng chuyện này có vẻ không tốt lắm.
Mãi Chu Ngộ Thần mới trả lời, giọng điệu không tốt lắm.
“Ông đây sẽ đi, mấy chuyện khác đừng động vào.”
Tiếu Hoặc hiểu rõ nhiều hơn so với Phạm Vũ Triết, thấy Chu Ngộ Thần nói mặc kệ, thì cậu cũng không hỏi.
Ở trường cũng như ở Chu gia, quanh trường học nhìn rất xa hoa. Khách sạn mà Tiếu Hoặc ăn sinh nhật cũng không cách xa lắm, mấy bạn học quen thân nếu tiện thì có thể qua.
Chúc Vãn yên tĩnh ngồi làm đề trong lớp, ở lớp, dần dần ít người hẳn. Rất nhiều bạn học muốn kết bạn trong ba năm tiếp theo thì vội vàng thu dọn đồ rồi đi.
Chu Ngộ Thần không mang theo thiệp mà xụ mặt nhìn Chúc Vãn. Nhưng cô gái nhỏ cũng không bị ảnh hưởng mà vẫn làm bài, bị nghẹn cả ngày nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lại tính tình để hỏi cô.
“Hôm nay sinh nhật A Hoặc, đi cùng nhau nhé?”
Đây là câu đầu tiên sau trận náo loạn của hai người, giọng nói quen thuộc vang lên khiến mũi cô có hơi xót, cô dừng bút một chút, mực thấm cả ra vở. Chu Ngộ Thần đang đứng cạnh, cô nói:
“Tôi không đi.”
Cô gái nhỏ không ngẩng đầu nhìn anh, một ngày không nói chuyện với anh, cô cũng không nói to mà rất nhỏ.
Vóc dáng thiếu niên rất cao, nghe thấy Chúc Vãn từ chối thì cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, lẳng lặng không nói chuyện.
Anh nhìn kĩ, hình như cô viết không đúng, mấy nét viết ở dưới càng loạn. Hình như là do anh nói chuyện với cô nên cô không làm được tốt như bình thường.
Anh không bắt ép cô nữa, chào cô xong thì đi ra ngoài một mình lẻ loi, không quay đầu lại.
Chúc Vãn đợi anh đi rồi mới dám ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt cũng đỏ lên, không còn có tâm tư làm bài.
Cô cố gắng làm cho đầu óc mình vốn đang hỗn loạn trở về như cũ. Ngoài cửa sổ, trời cũng đã bắt đầu tối rồi, lúc này cô mới đứng dậy dọn lại sách, chạy trước chạy sau tắt điện cho lớp rồi đi ra.
Tâm trạng Chu Ngộ Thần không tốt nhưng vẫn giữ đúng lời hứa với Tiếu Hoặc. Dù sao cũng là anh em của mình, sinh nhật vẫn phải cho mặt mũi. Nhưng tính tình anh không được tốt cho lắm, quanh người anh tản ra khí lạnh, không ai dám ngồi cạnh.
Mấy người kia cũng không ngốc, tâm trạng Thần ca không tốt, không ai dám đi tìm xui xẻo cả nên chỉ chơi đùa với nhau, không quấy rầy anh.
Mấy người khác ăn uống hăng say, còn Chu Ngộ Thần vẫn chưa động vào chén đũa trước mặt.
Tiếu Hoặc cũng không có cách nào khác, mấy người bạn ở bên phía Tây không tìm được chỗ này nên gọi điện cho cậu. Cậu trả lời vài câu rồi ra cửa đón người.
Vài người đứng ở trước khách sạn, thấy Tiếu Hoặc ra thì tặng quà sinh nhật. Mấy người này thứ gì cũng có nên đều dứt khoát tặng thẻ ngân hàng, dù sao trong nhóm bọn họ cũng không có ai thiếu tiền.
Tiếu Hoặc cũng không thèm để ý, nhận quà xong thì đưa mọi người lên tầng. Cậu tùy ý nhìn đường thì thấy Chúc Vãn đang đeo cặp xách, từng bước đi rất chậm bước qua cửa khách sạn.
Tay Chúc Vãn nắm chặt quai đeo của cặp xách, ngoan ngoãn đi về phía trước, rất giống học sinh tiểu học. Ở trong điện thoại Tiếu Hoặc vẫn còn một đám người chưa lên, còn gọi điện thoại hỏi thăm nữa. Cậu không đợi người ta chúc xong đã treo máy.
Tiếu Hoặc nhét điện thoại vào túi quần, lập tức chạy ra ngoài. Tiểu tổ tông của Thần ca ở bên ngoài, cậu phải tìm cách để mang cô gái nhỏ lên.
“Nhìn cũng không cho, sao cậu nhỏ mọn vậy Tiểu Đồng Trác.”
Chu Ngộ Thần vẫn giống như trước, cà lơ phất phơ trêu đùa cô. Nhưng Chúc Vãn không có tâm tư để đùa giỡn, cô gái nhỏ cúi thấp đầu, gương mặt nhỏ không đỏ bừng như trước, cũng không nhìn anh.
Lúc này Chu Ngộ Thần mới phát hiện ra cô có chỗ nào không đúng lắm, từ lúc về quên đến khi trở về đây, cô vẫn luôn rầu rĩ nhưng vẫn không nói gì. Chu Ngộ Thần nhíu nhíu mày, cẩn thận nhớ lại lúc cô trở lại có phản ứng như nào. Anh lo lắng ở quê cô xảy ra chuyện gì, lại không nói với mình.
Đột nhiên anh nghiêm túc hẳn:
“Sao vậy? Nói với tôi được không, không sao hết đâu, tôi giải quyết được.”
Cậu không giải quyết được.
Chúc Vãn lắc đầu, nói không có chuyện gì. Đương nhiên Chu Ngộ Thần không tin, trong lòng hốt hoảng, nhưng hỏi gì Chúc Vãn cũng không trả lời.
Đối với cô gái nhỏ, Chu Ngộ Thần không nỡ giận, không hỏi được cũng không có cách nào.
Nhưng anh phát hiện ra việc cô không thèm phản ứng lại với anh, lúc trước là sợ hãi hoặc xấu hổ còn giờ là bài xích cùng kháng cự. Chu Ngộ Thần không nghĩ ra được là có vấn đề ở chỗ nào. Rõ ràng mấy ngày hôm trước cô gái nhỏ còn ngọt ngào nói chuyện qua điện thoại với anh, có điện thoại mới cũng gọi cho người đầu tiên là anh. Ở lâu như vậy, Chu Ngộ Thần có thể cảm giác được cô gái nhỏ thân thuộc với mình, nói cô không thích anh dù chỉ một chút, anh không tin.
Ngụy Cải được huấn luyện chuyên nghiệp nên khi Chu Ngộ Thần vừa ra khỏi cửa, Chu gia đã chuẩn bị một người giúp đỡ đắc lực cho tiểu Chu thiếu. Chu Ngộ Thần có làm gì thì anh ta cũng sẽ ra tay giải quyết hết. Anh ta đều nghe theo mọi chuyện tiểu Chu thiếu nói, rất có năng lực.
Nhưng giờ phút này khi Ngụy Cải nghe nhiệm vụ, anh ta cố gắng nói để cho Chu thiếu hiểu rõ. Quê Chúc Vãn lạc hậu xa xôi, muốn biết thì cũng chỉ có thể hỏi thăm những người ấy, nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ về tình cảm của cô gái nhỏ cũng không thể nào xuống tay được.
Chu Ngộ Thần nghe không vào, vốn dĩ tâm tình anh không tốt nên tính tình lại nổi lên.
“Con mẹ nó, bảo anh đi tra thì anh đi tra đi, khó đến đâu thì cũng cho tôi đáp án.”
Ngụy Cải cũng biết tính tình của Chu Ngộ Thần, không thể nào làm việc qua loa được.
Nhưng điều khiến Chu Ngộ Thần tức hơn nữa là, anh mới ra ngoài một chút mà cô gái nhỏ đã ngoan ngoãn đứng trước bục giảng xin chủ nhiệm một việc.
Trong lòng LiLy rất thích nha đầu này, vì cô gái nhỏ ngoan ngoãn không gây chuyện, mới vào trường mà thành tích rất tốt, điểm khảo sát lần này cũng rất xuất sắc, trong phòng các thầy cô đều khen Chúc Vãn.
Nên nếu như những học sinh như này có yêu cầu gì thì các thầy cô cũng sẽ thiên vị một chút, chỉ cần chuyện không lớn thì sẽ đồng ý.
Nhưng vấn đề của Chúc Vãn là muốn đổi chỗ ngồi, LiLy cảm thấy hơi khó.
Không phải là không cho phép học sinh đổi chỗ, nếu học sinh có nhu cầu thì việc đổi chỗ rất nhỏ. Nhưng khó ở chỗ, người ngồi cùng Chúc Vãn là Chu Ngộ Thần.
Trong phòng, mỗi vị trí đều được sắp xếp vừa vặn, Chúc Vãn không muốn ngồi cạnh tiểu bá vương này nhưng đổi sang người khác, ngồi cạnh Chu Ngộ Thần, anh không đồng ý, ai dám ngồi chứ.
Chúc Vãn biết rõ rằng nếu mình vẫn ngồi với anh, nhất định sẽ không nhịn được mà âm thầm thích anh tiếp. Cô lại không thể từ chối tiếp xúc với anh, cô rất dễ đắm chìm vào trong đó, sẽ biến thành người xấu, giống như mẹ của cô trong miệng mọi người là cướp đồ của người khác.
Cô chủ nhiệm cảm thấy hơi xấu hổ nên ôm bả vai Chúc Vãn, vỗ nhẹ nhẹ, biết tính cô hướng nội nhát gan. Sợ cô nghĩ chuyện này khó làm, cũng không muốn cô hiểu lầm là mình không muốn giúp. LiLy cười cười, thân thiết hỏi:
“Có phải là em có mâu thuẫn với bạn cùng bàn không? Chu Ngộ Thần bắt nạt em à?”
Chúc Vãn lập tức lắc đầu.
“Không phải đâu cô giáo.”
Cô gái nhỏ theo bản năng mà phủ nhận, nhưng vẫn không nói thật được. Chẳng lẽ nói với cô rằng mình sợ ngồi cạnh anh sẽ không nhịn được mà thích anh à? Có cho cô mười lá gan thì cô cũng không dám thừa nhận việc yêu sớm trước mặt cô giáo.
LiLy thở dài một hơi nhẹ nhõm, không bắt nạt thì tốt rồi, cô cười trấn an Chúc Vãn.
“Vãn Vãn cứ ngồi một khoảng thời gian đi nhé. Nếu Chu Ngộ Thần dám bắt nạt em thì em cứ nói cho cô, được không?”
Vóc dáng Chúc Vãn nhỏ, nhìn rất giống trẻ con nên giọng điệu của cô giáo như đang dỗ một đứa bé vậy.
Chúc Vãn rũ mắt, cô có thể thấy được vẻ khó xử trên mặt cô giáo. Từ nhỏ Chúc Vãn rất nhạy cảm lại hiểu chuyện, cô hiểu nụ cười này có ý tứ gì.
Chúc Vãn cũng không từ chối, cô nói cảm ơn rồi về chỗ ngồi, yên tĩnh lấy vở ra viết.
Chu Ngộ Thần nghe thấy hết, mặt anh đen lại, anh đi về phía chỗ người. Lúc Chúc Vãn ngồi xuống cũng không thèm liếc anh một cái. Anh nhăn mày, giọng điệu không còn dịu dàng như lúc trước nữa mà anh đang cố gắng đè cơn giận xuống.
“Sao lại đổi chỗ? Cậu tức giận tôi chuyện gì à?”
Chu Ngộ Thần không biết lựa lời ăn nói, lần đó vì anh ăn dấm nên tức giận, nói rất nhiều câu khó nghe với cô gái nhỏ, mấy ngày không chịu gặp, trong lòng muốn mạng, cảm giác này rất khó tiếp thu. Nên sau này anh luôn cố gắng thu nhỏ lại tính tình của mình, không nói những lời khó nghe với cô nữa.
Chúc Vãn không hé răng nói nửa lời, vẫn cúi đầu viết bài.
Chúc Vãn là người trầm tính, dù cả một ngày không mở miệng cũng không sao, người khác nói cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Mãi Chu Ngộ Thần mới tìm được câu để nói nhưng lại không được đáp lời. Trong lòng bực bội cả ngày, ngay cả hai người ở đằng sau cũng cảm thấy rùng mình.
Từ nhỏ đến lớn Chu Ngộ Thần đều làm đại ca, bá đạo nên không thèm sợ ai. Anh chưa bao giờ phải trải qua chuyện này, nhưng lại không giận được Chúc Vãn, trong bụng chưa đầy cơn tức giận.
Hai tiết trôi qua, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào. Không phải Chu Ngộ Thần không muốn nói mà là Chúc Vãn không thích anh, anh cảm thấy việc nói chuyện một mình thì không vui.
Chu Ngộ Thần đen mặt nhìn Phạm Vũ Triết, Phạm Vũ Triết run bần bật, trong lòng hoảng sợ.
Hôm nay Thần ca đáng sợ quá, cậu cứ đơn thương độc mã nhìn cái cổ mình, trong game cậu bị giết nên rất tức giận, cậu đã hỏi thăm tổ tiên mấy đời của người kia.
“Đệch mẹ, Lý Bạch có bệnh à?”
“Lý Bạch Tư Mã!”
Phạm Vũ Triết nghĩ thầm, may trong game không thể giết đồng đội chứ không cậu đã chế.t vô số lần rồi.
Đêm nay là sinh nhật của Tiếu Hoặc, cả một đám nhị thế tổ đi với nhau, chơi loạn hết cả lên. Nhưng chơi vẫn có chừng mực, nhưng mãi mới có sinh nhật, dù như nào đi chăng nữa thì vẫn phải náo loạn một phen.
Tiếu Hoặc đặt sẵn khách sạn rồi, trừ mấy tên bạn kia thì còn mời cả Thời Lạc và Chúc Vãn. Thời Lạc đồng ý rồi nhưng Chúc Vãn vẫn đang do dự.
Sinh nhật Tiếu Hoặc, đương nhiên Chu Ngộ Thần sẽ đi. Hai người sẽ không tránh được mà phải tiếp xúc với nhau, cô vẫn luôn an ủi mình. Cả ngày hôm nay Chu Ngộ Thần không nói chuyện với mình, tuy trong lòng có đau khổ nhưng lại đạt được mục đích, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cô không thể đi.
Dù Tiếu Hoặc đối xử rất tốt với cô nhưng chuyện giữa cô và Chu Ngộ Thần lại không liên quan đến cậu nên cô căng da đầu ngượng ngùng từ chối.
Tiếu Hoặc thấy được chuyện này có vẻ không đúng lắm, còn tưởng rằng tối nay hai người này có tiết mục gì cơ, cậu nhắn cho Chu Ngộ Thần.
“Thần ca, tối nay sinh nhật em, anh đến không?”
“Có.”
Ủa???
“Nhưng tiểu nha đầu nói với em là không đi….”
Cậu còn tưởng hai người này có chuyện gì, hóa ra là có thật, nhưng chuyện này có vẻ không tốt lắm.
Mãi Chu Ngộ Thần mới trả lời, giọng điệu không tốt lắm.
“Ông đây sẽ đi, mấy chuyện khác đừng động vào.”
Tiếu Hoặc hiểu rõ nhiều hơn so với Phạm Vũ Triết, thấy Chu Ngộ Thần nói mặc kệ, thì cậu cũng không hỏi.
Ở trường cũng như ở Chu gia, quanh trường học nhìn rất xa hoa. Khách sạn mà Tiếu Hoặc ăn sinh nhật cũng không cách xa lắm, mấy bạn học quen thân nếu tiện thì có thể qua.
Chúc Vãn yên tĩnh ngồi làm đề trong lớp, ở lớp, dần dần ít người hẳn. Rất nhiều bạn học muốn kết bạn trong ba năm tiếp theo thì vội vàng thu dọn đồ rồi đi.
Chu Ngộ Thần không mang theo thiệp mà xụ mặt nhìn Chúc Vãn. Nhưng cô gái nhỏ cũng không bị ảnh hưởng mà vẫn làm bài, bị nghẹn cả ngày nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lại tính tình để hỏi cô.
“Hôm nay sinh nhật A Hoặc, đi cùng nhau nhé?”
Đây là câu đầu tiên sau trận náo loạn của hai người, giọng nói quen thuộc vang lên khiến mũi cô có hơi xót, cô dừng bút một chút, mực thấm cả ra vở. Chu Ngộ Thần đang đứng cạnh, cô nói:
“Tôi không đi.”
Cô gái nhỏ không ngẩng đầu nhìn anh, một ngày không nói chuyện với anh, cô cũng không nói to mà rất nhỏ.
Vóc dáng thiếu niên rất cao, nghe thấy Chúc Vãn từ chối thì cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, lẳng lặng không nói chuyện.
Anh nhìn kĩ, hình như cô viết không đúng, mấy nét viết ở dưới càng loạn. Hình như là do anh nói chuyện với cô nên cô không làm được tốt như bình thường.
Anh không bắt ép cô nữa, chào cô xong thì đi ra ngoài một mình lẻ loi, không quay đầu lại.
Chúc Vãn đợi anh đi rồi mới dám ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt cũng đỏ lên, không còn có tâm tư làm bài.
Cô cố gắng làm cho đầu óc mình vốn đang hỗn loạn trở về như cũ. Ngoài cửa sổ, trời cũng đã bắt đầu tối rồi, lúc này cô mới đứng dậy dọn lại sách, chạy trước chạy sau tắt điện cho lớp rồi đi ra.
Tâm trạng Chu Ngộ Thần không tốt nhưng vẫn giữ đúng lời hứa với Tiếu Hoặc. Dù sao cũng là anh em của mình, sinh nhật vẫn phải cho mặt mũi. Nhưng tính tình anh không được tốt cho lắm, quanh người anh tản ra khí lạnh, không ai dám ngồi cạnh.
Mấy người kia cũng không ngốc, tâm trạng Thần ca không tốt, không ai dám đi tìm xui xẻo cả nên chỉ chơi đùa với nhau, không quấy rầy anh.
Mấy người khác ăn uống hăng say, còn Chu Ngộ Thần vẫn chưa động vào chén đũa trước mặt.
Tiếu Hoặc cũng không có cách nào khác, mấy người bạn ở bên phía Tây không tìm được chỗ này nên gọi điện cho cậu. Cậu trả lời vài câu rồi ra cửa đón người.
Vài người đứng ở trước khách sạn, thấy Tiếu Hoặc ra thì tặng quà sinh nhật. Mấy người này thứ gì cũng có nên đều dứt khoát tặng thẻ ngân hàng, dù sao trong nhóm bọn họ cũng không có ai thiếu tiền.
Tiếu Hoặc cũng không thèm để ý, nhận quà xong thì đưa mọi người lên tầng. Cậu tùy ý nhìn đường thì thấy Chúc Vãn đang đeo cặp xách, từng bước đi rất chậm bước qua cửa khách sạn.
Tay Chúc Vãn nắm chặt quai đeo của cặp xách, ngoan ngoãn đi về phía trước, rất giống học sinh tiểu học. Ở trong điện thoại Tiếu Hoặc vẫn còn một đám người chưa lên, còn gọi điện thoại hỏi thăm nữa. Cậu không đợi người ta chúc xong đã treo máy.
Tiếu Hoặc nhét điện thoại vào túi quần, lập tức chạy ra ngoài. Tiểu tổ tông của Thần ca ở bên ngoài, cậu phải tìm cách để mang cô gái nhỏ lên.
Bình luận facebook