Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
***
Chu Ngộ Thần ở phòng y tế chăm cô cả một buổi sáng, anh lo lắng rằng cô uống thuốc, khi tỉnh dậy thì sẽ đói bụng, không tốt cho dạ dày nên bảo người chuyên làm đồ ăn cho anh làm đồ đưa qua đây.
Cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh, Chu Ngộ Thần sợ đồ ăn lạnh nên bảo người làm lại một lần nữa, đi tới đi lui.
Nằm trên giường bệnh là cô gái nhỏ, cô vẫn chưa tỉnh, gần đây Chúc Vãn rất mệt mỏi, vì để ngừng nhớ Chu Ngộ Thần mà cô cứ làm đề, cứ không ngừng viết không ngừng viết. Vốn dĩ cô không làm theo đồng hồ sinh học của mình nên đôi khi lúc nửa đêm cô sẽ tỉnh lại. Khi đó, Chúc Vãn duỗi tay sờ lên gương mặt mình, phát hiện ra một mảng ướt lạnh lẽo, cô mới nhớ là do trong mơ, cô thấy Chu Ngộ Thần đến bên mình.
Cô gái nhỏ ngẩn ngơi yên lặng ngồi trên giường, đến khi rạng sáng, cô mới bắt đầu mặc áo khoác ngồi vào bàn làm đề.
“Vãn Vãn, cậu ngoan chút nhé, cậu uống chút cháo đi, như thế thì dạ dày không khó chịu.”
Câu cuối, Chu Ngộ Thần còn cố ý nhắc đến “Thời Lạc”, anh nghĩ là nếu anh nhắc đến người chị em thân thiết của cô, thì cô sẽ không từ chối.
Chu Ngộ Thần muốn hỏi chuyện ở lớp, anh phải xử lí người không muốn sống kia.
Chúc Vãn kinh ngạc một chút, Chu Ngộ Thần đi ra ngoài, hai bác sĩ gia đình còn đang ở phòng bên cạnh, anh ra ngoài cũng không có chuyện gì.
Cô gái nhỏ yên tĩnh nằm trên giường, bác sĩ đưa thuốc rất tốt, khi tỉnh lại bụng cô không còn đau nữa. Chúc Vãn nhìn xung quanh, không có những người nào khác.
Đồng hồ trên tường biểu thị là sắp tan học, Chúc Vãn cau mày đứng dậy. Miệng cô hơi khô, cô định duỗi tay lấy cốc nước ấm ở đằng kia, thì thấy ở ngay bên cạnh cốc nước lag một bát cháo gạo kê nóng hổi, thơm ngào ngạt, bên dưới còn có một tờ giấy.
Chúc Vãn chỉ mới tỉnh dậy, ngủ gần cả sáng nay rồi nên lúc này hơi đau đầu. Cô chỉ nhớ mình bị đau bụng kinh nên mới được đưa đến phòng y tế, lúc nãy còn náo loạn với Ôn Đình Đình. Cô vẫn nhớ rõ, là Chu Ngộ Thần ôm cô đến đây.
Chắc mấy thứ này là do anh chuẩn bị, cô cúi đầu nghĩ, bèn duỗi tay lấy tờ giấy thì thấy tên Thời Lạc đập vào mắt.
Khuôn mặt tái nhợt của Chúc Vãn có ý cười, không phải là do cảm động mà bị hành động lạy ông tôi ở bụi này của Chu Ngộ Thần khiến cô bật cười.
Đúng là trên tờ giấy này ghi tên Thời Lạc, nhưng chữ viết lại là của Chu Ngộ Thần, cô liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Nghĩ đến Chu Ngộ Thần, Chúc Vãn khẽ thở dài một hơi.
Thời gian đã đến giữa trưa, cô cũng cảm thấy đói bụng nên duỗi tay bưng bát cháo gạo kê lên, độ ấm vừa phải, không lạnh cũng không bỏng miệng, ăn một miếng, là hương vị mà cô thích nhất. Mắt Chúc Vãn hơi hơi đỏ, mũi cũng cảm thấy ê ẩm, nhưng cô gái nhỏ lại cô nén không để mình rơi nước mắt, cứ ăn từng miếng từng miếng.
Đến khi chuông tan học reo lên, Chúc Vãn đang định xuống giường, đi đến phòng học lấy cặp xách, cô còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một thiếu nữ nhuộm tóc màu rong biển tiến vào.
Thời Lạc đeo cặp xách, trên tay còn có một tập đề, là của Chúc Vãn. Hình như là cô nàng chạy đến đây nên hơi thở rất nhanh, hổn hển.
“Vãn Vãn, tớ sợ cậu tỉnh lại không thấy ai sẽ buồn!
Thời Lạc để cặp xách của mình lên ghế, rồi ngồi cạnh cô gái nhỏ.
Thấy sắc mặt Chúc Vãn tốt hơn lúc sáng nhiều, Thời Lạc yên tâm.
Cô nàng vẫn nói nhiều như cũ.
“Tức chế.t mất!”. Bàn tay nhỏ của Thời Lạc nắm thành quyền, vẻ mặt đầy tức giận.
“Tớ đi mua Ibuprofen trở về không thấy cậu, nghe bọn họ nói mới biết.”
“Ôn Đình Đình! Cô ta xấu xa thế! Không hiểu não cô ta có bình thường hay không mà cứ thích tìm phiền phức đến cho cậu!”
Thời Lạc lớn lên trong sự cưng chiều nên rất kiêu ngạo, rất hiếm khi cô nàng kích động đến mức mắng chửi người khác, cô nàng mắng đi mắng lại, chán ghét lớp trưởng.
“Vãn Vãn, tính tình cậu tốt quá nên mới bị bắt nạt đó, may mà có…”
Thời Lạc dừng lại một chút, nghĩ đến quan hệ xấu hổ của hai người nên cũng biết rằng không nên nói. Cô nàng lấy balo ra nói lảng sang chuyện khác, cô lấy một quyển sổ nhỏ ra.
“Vãn Vãn, cho cậu nè, một quyển là lịch sử, một quyển là Tiếng Anh, buổi sáng ghi chép hơi nhiều đó, về nhà cậu chép lại nha.”
Ở trường, học không phân khoa văn lý vì môn nào cũng quan trọng.
Thời Lạc nhìn Chúc Vãn, nhét quyển sổ vào cặp xách cô gái nhỏ, không để cô động đậy.
Hai quyển sổ này là minh chứng cho lần đầu tiên của sự chăm chỉ học tập ghi chép bài của Thời Lạc. Tính tình cô rất tự do, chưa bao giờ phải chịu khổ, cũng không có áp lực hiếu thắng nên mấy thành tích này cô nàng cứ vứt sau đầu. Ngẫu nhiên thì Đường Kỳ Thâm sẽ cổ vũ cô nàng, thái độ học tập của Thời Lạc cũng không tính là tốt lắm.
Nếu không phải là vì Chúc Vãn, thì chắc chắn cô nàng sẽ làm việc riêng trong giờ, sẽ ôm gặm nhấm quyển truyện tranh.
Chúc Vãn cười nói cảm ơn, Thời Lạc không thèm để ý.
Thời Lạc lại lấy một cái bánh kem nhỏ từ trong balo ra, mùi hương lan tỏa ra bốn phía.
“Lúc tan học tớ vừa gọi điện bảo tài xế trong nhà mua giúp cho, bánh tiệm này ngon cực luôn. Không phải cậu rất thích ăn ngọt sao, chắc chắn cậu sẽ thích cái này, vốn dĩ tớ đến đây lúc cậu chưa tỉnh cơ nên còn cố ý viết một tấm card nhỏ. Nhưng không sao đâu, cậu nhìn đi giống nhau mà, ha ha, hơi ngại đó.”
Lúc này Chúc Vãn không cảm thấy đau nữa, Thời Lại lại nói một tràng, trên mặt cô gái nhỏ hiện lên nụ cười, cô nhận lấy quà của Thời Lạc, bên trong là một tờ giấy mà cô nàng viết.
Tấm card Thời Lạc viết rất đáng yêu, là chữ viết của thiếu nữ, không hề giống với nét bút cứng cáp của Chu Ngộ Thần, cô nàng cũng rất thích dùng dấu chấm, hoạt bát hơn rất nhiều
so với tấm card của thẳng nam Chu Ngộ Thần, anh quy củ ghi hai chữ “Thời Lạc.”
“Vãn Vãn ~ Cậu không ở lớp, tớ nhớ cậu muốn chế.t luôn. Đau cái đó rất là khó chịu đúng không, cậu ăn bánh kem này đi! Ăn để khỏe lại lên nha ~ Lạc Lạc yêu cậu, moah moah!”
Trong lòng Chúc Vãn cảm động, cô tưởng tượng đến bàn tay khác viết hai chữ “Thời Lạc” mà không nhịn được cười. Đôi mắt cô cong cong thành vầng trăng khuyết, cả ngày hôm nay, đây là lần cô cười nhiều nhất. Chúc Vãn yên lặng cầm chặt tờ giấy trong tay, một tờ là của Lạc Lạc, một tờ là của Chu Ngộ Thần, cô đều bỏ vào trong túi áo đồng phục.
“Đúng rồi, quên nói với cậu, tuy hai người cãi nhau nhưng tớ lại không thể không nói.” Thời Lạc lấy ra một bông hoa ở trên đầu giường đâu ra ngắm.
“Chu Ngộ Thần ôm cậu đến đây đó, cậu biết không?”
Trong nhận thức của Thời Lạc, tình cảm rất trong sáng, không có gì phức tạp, gần đây hai người rất lạ. Cô nàng chỉ mong chỉ là một cuộc cãi nhau nhỏ thôi, nên cũng không suy nghĩ sâu xa về tầng lớp mâu thuẫn ở sâu trong.
Chúc Vãn gật đầu, nhưng không nói gì.
“Ai dà, các cậu cãi nhau, tớ không thể làm gì được. Nhưng cậu ta đối xử tốt với cậu lắm, từ nhỏ bọn tớ lớn lên cùng nhau, bộ dáng khẩn trương của cậu ta ở buổi sáng, bọn tớ lớn như này còn chưa thấy qua.” Thời Lạc vẫy vẫy tay.
“Không phải, tớ không nói tốt cho tên này đâu, cậu nhăn mặt với cậu ta cũng đáng lắm. Ai bảo cậu ta hư, tớ nghĩ là, Ôn Đình Đình sẽ không còn có khả năng đến đây học nữa đâu.
“Là Chu Ngộ Thần làm sao…?”
“Ừ.” Thời Lạc dứt khoát gật gật đầu, chuyện này, giấu cũng không giấu được.
Sáng nay Chu Ngộ Thần rất tức giận, mọi người đều thấy, chủ nhiệm lớp cũng không quản được.
Chúc Vãn không nói gì, Thời Lạc lại nói tiếp.
“Vãn Vãn, tớ biết tính tình cậu rất tốt, bị bắt nạt cũng không nói, cậu nhịn được thì sẽ nhịn. Nhưng nếu Ôn Đình Đình cầu xin cậu nói chuyện hộ trước mặt Chu Ngộ thần, cậu đừng đồng ý được không? Đừng nói chuyện với cô ta..”
Thời Lạc rất tốt, nhưng không có nghĩa là cô nàng không biết giận. Dù sao Chu Ngộ Thần cũng là tên phú nhị đại ngang ngược nên nhiều chuyện làm cũng không sao, người đáng ghét thì anh chán ghét, nhưng không bao giờ trừng phạt quá đáng.
Con ngươi cô nàng sạch sẽ, chắc chắn nhìn Chúc Vãn, không có chút chột dạ nào, cô nàng không thấy thủ đoạn của Chu Ngộ Thần quá đáng, cô nàng cảm thấy Ôn Đình Đình xứng đáng bị như vậy, rất hả giận.
“Yên tâm, tớ không làm đâu.”
Thiếu nữ ngồi trên giường bệnh nói câu trả lời mà Thời Lạc không thể lường trước được. Cô nàng còn cảm thấy phải khuyên nhủ cô gái nhỏ một lần nữa, không nghĩ tới việc Chúc Vãn đồng ý luôn.
“Cậu ta bắt nạt rất nhiều người, không phải riêng tớ đâu, có người bị bắt nạt còn thảm hơn tớ nhiều, tớ biết.”
“Làm sai thì bị trả giá cũng không phải không đúng, Lạc Lạc, cậu yên tâm đi.”
Thời Lạc cười hì hì, xoa đầu cô gái nhỏ, khen cô hiểu chuyện quá.
Chu Ngộ Thần ở phòng y tế chăm cô cả một buổi sáng, anh lo lắng rằng cô uống thuốc, khi tỉnh dậy thì sẽ đói bụng, không tốt cho dạ dày nên bảo người chuyên làm đồ ăn cho anh làm đồ đưa qua đây.
Cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh, Chu Ngộ Thần sợ đồ ăn lạnh nên bảo người làm lại một lần nữa, đi tới đi lui.
Nằm trên giường bệnh là cô gái nhỏ, cô vẫn chưa tỉnh, gần đây Chúc Vãn rất mệt mỏi, vì để ngừng nhớ Chu Ngộ Thần mà cô cứ làm đề, cứ không ngừng viết không ngừng viết. Vốn dĩ cô không làm theo đồng hồ sinh học của mình nên đôi khi lúc nửa đêm cô sẽ tỉnh lại. Khi đó, Chúc Vãn duỗi tay sờ lên gương mặt mình, phát hiện ra một mảng ướt lạnh lẽo, cô mới nhớ là do trong mơ, cô thấy Chu Ngộ Thần đến bên mình.
Cô gái nhỏ ngẩn ngơi yên lặng ngồi trên giường, đến khi rạng sáng, cô mới bắt đầu mặc áo khoác ngồi vào bàn làm đề.
“Vãn Vãn, cậu ngoan chút nhé, cậu uống chút cháo đi, như thế thì dạ dày không khó chịu.”
Câu cuối, Chu Ngộ Thần còn cố ý nhắc đến “Thời Lạc”, anh nghĩ là nếu anh nhắc đến người chị em thân thiết của cô, thì cô sẽ không từ chối.
Chu Ngộ Thần muốn hỏi chuyện ở lớp, anh phải xử lí người không muốn sống kia.
Chúc Vãn kinh ngạc một chút, Chu Ngộ Thần đi ra ngoài, hai bác sĩ gia đình còn đang ở phòng bên cạnh, anh ra ngoài cũng không có chuyện gì.
Cô gái nhỏ yên tĩnh nằm trên giường, bác sĩ đưa thuốc rất tốt, khi tỉnh lại bụng cô không còn đau nữa. Chúc Vãn nhìn xung quanh, không có những người nào khác.
Đồng hồ trên tường biểu thị là sắp tan học, Chúc Vãn cau mày đứng dậy. Miệng cô hơi khô, cô định duỗi tay lấy cốc nước ấm ở đằng kia, thì thấy ở ngay bên cạnh cốc nước lag một bát cháo gạo kê nóng hổi, thơm ngào ngạt, bên dưới còn có một tờ giấy.
Chúc Vãn chỉ mới tỉnh dậy, ngủ gần cả sáng nay rồi nên lúc này hơi đau đầu. Cô chỉ nhớ mình bị đau bụng kinh nên mới được đưa đến phòng y tế, lúc nãy còn náo loạn với Ôn Đình Đình. Cô vẫn nhớ rõ, là Chu Ngộ Thần ôm cô đến đây.
Chắc mấy thứ này là do anh chuẩn bị, cô cúi đầu nghĩ, bèn duỗi tay lấy tờ giấy thì thấy tên Thời Lạc đập vào mắt.
Khuôn mặt tái nhợt của Chúc Vãn có ý cười, không phải là do cảm động mà bị hành động lạy ông tôi ở bụi này của Chu Ngộ Thần khiến cô bật cười.
Đúng là trên tờ giấy này ghi tên Thời Lạc, nhưng chữ viết lại là của Chu Ngộ Thần, cô liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Nghĩ đến Chu Ngộ Thần, Chúc Vãn khẽ thở dài một hơi.
Thời gian đã đến giữa trưa, cô cũng cảm thấy đói bụng nên duỗi tay bưng bát cháo gạo kê lên, độ ấm vừa phải, không lạnh cũng không bỏng miệng, ăn một miếng, là hương vị mà cô thích nhất. Mắt Chúc Vãn hơi hơi đỏ, mũi cũng cảm thấy ê ẩm, nhưng cô gái nhỏ lại cô nén không để mình rơi nước mắt, cứ ăn từng miếng từng miếng.
Đến khi chuông tan học reo lên, Chúc Vãn đang định xuống giường, đi đến phòng học lấy cặp xách, cô còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một thiếu nữ nhuộm tóc màu rong biển tiến vào.
Thời Lạc đeo cặp xách, trên tay còn có một tập đề, là của Chúc Vãn. Hình như là cô nàng chạy đến đây nên hơi thở rất nhanh, hổn hển.
“Vãn Vãn, tớ sợ cậu tỉnh lại không thấy ai sẽ buồn!
Thời Lạc để cặp xách của mình lên ghế, rồi ngồi cạnh cô gái nhỏ.
Thấy sắc mặt Chúc Vãn tốt hơn lúc sáng nhiều, Thời Lạc yên tâm.
Cô nàng vẫn nói nhiều như cũ.
“Tức chế.t mất!”. Bàn tay nhỏ của Thời Lạc nắm thành quyền, vẻ mặt đầy tức giận.
“Tớ đi mua Ibuprofen trở về không thấy cậu, nghe bọn họ nói mới biết.”
“Ôn Đình Đình! Cô ta xấu xa thế! Không hiểu não cô ta có bình thường hay không mà cứ thích tìm phiền phức đến cho cậu!”
Thời Lạc lớn lên trong sự cưng chiều nên rất kiêu ngạo, rất hiếm khi cô nàng kích động đến mức mắng chửi người khác, cô nàng mắng đi mắng lại, chán ghét lớp trưởng.
“Vãn Vãn, tính tình cậu tốt quá nên mới bị bắt nạt đó, may mà có…”
Thời Lạc dừng lại một chút, nghĩ đến quan hệ xấu hổ của hai người nên cũng biết rằng không nên nói. Cô nàng lấy balo ra nói lảng sang chuyện khác, cô lấy một quyển sổ nhỏ ra.
“Vãn Vãn, cho cậu nè, một quyển là lịch sử, một quyển là Tiếng Anh, buổi sáng ghi chép hơi nhiều đó, về nhà cậu chép lại nha.”
Ở trường, học không phân khoa văn lý vì môn nào cũng quan trọng.
Thời Lạc nhìn Chúc Vãn, nhét quyển sổ vào cặp xách cô gái nhỏ, không để cô động đậy.
Hai quyển sổ này là minh chứng cho lần đầu tiên của sự chăm chỉ học tập ghi chép bài của Thời Lạc. Tính tình cô rất tự do, chưa bao giờ phải chịu khổ, cũng không có áp lực hiếu thắng nên mấy thành tích này cô nàng cứ vứt sau đầu. Ngẫu nhiên thì Đường Kỳ Thâm sẽ cổ vũ cô nàng, thái độ học tập của Thời Lạc cũng không tính là tốt lắm.
Nếu không phải là vì Chúc Vãn, thì chắc chắn cô nàng sẽ làm việc riêng trong giờ, sẽ ôm gặm nhấm quyển truyện tranh.
Chúc Vãn cười nói cảm ơn, Thời Lạc không thèm để ý.
Thời Lạc lại lấy một cái bánh kem nhỏ từ trong balo ra, mùi hương lan tỏa ra bốn phía.
“Lúc tan học tớ vừa gọi điện bảo tài xế trong nhà mua giúp cho, bánh tiệm này ngon cực luôn. Không phải cậu rất thích ăn ngọt sao, chắc chắn cậu sẽ thích cái này, vốn dĩ tớ đến đây lúc cậu chưa tỉnh cơ nên còn cố ý viết một tấm card nhỏ. Nhưng không sao đâu, cậu nhìn đi giống nhau mà, ha ha, hơi ngại đó.”
Lúc này Chúc Vãn không cảm thấy đau nữa, Thời Lại lại nói một tràng, trên mặt cô gái nhỏ hiện lên nụ cười, cô nhận lấy quà của Thời Lạc, bên trong là một tờ giấy mà cô nàng viết.
Tấm card Thời Lạc viết rất đáng yêu, là chữ viết của thiếu nữ, không hề giống với nét bút cứng cáp của Chu Ngộ Thần, cô nàng cũng rất thích dùng dấu chấm, hoạt bát hơn rất nhiều
so với tấm card của thẳng nam Chu Ngộ Thần, anh quy củ ghi hai chữ “Thời Lạc.”
“Vãn Vãn ~ Cậu không ở lớp, tớ nhớ cậu muốn chế.t luôn. Đau cái đó rất là khó chịu đúng không, cậu ăn bánh kem này đi! Ăn để khỏe lại lên nha ~ Lạc Lạc yêu cậu, moah moah!”
Trong lòng Chúc Vãn cảm động, cô tưởng tượng đến bàn tay khác viết hai chữ “Thời Lạc” mà không nhịn được cười. Đôi mắt cô cong cong thành vầng trăng khuyết, cả ngày hôm nay, đây là lần cô cười nhiều nhất. Chúc Vãn yên lặng cầm chặt tờ giấy trong tay, một tờ là của Lạc Lạc, một tờ là của Chu Ngộ Thần, cô đều bỏ vào trong túi áo đồng phục.
“Đúng rồi, quên nói với cậu, tuy hai người cãi nhau nhưng tớ lại không thể không nói.” Thời Lạc lấy ra một bông hoa ở trên đầu giường đâu ra ngắm.
“Chu Ngộ Thần ôm cậu đến đây đó, cậu biết không?”
Trong nhận thức của Thời Lạc, tình cảm rất trong sáng, không có gì phức tạp, gần đây hai người rất lạ. Cô nàng chỉ mong chỉ là một cuộc cãi nhau nhỏ thôi, nên cũng không suy nghĩ sâu xa về tầng lớp mâu thuẫn ở sâu trong.
Chúc Vãn gật đầu, nhưng không nói gì.
“Ai dà, các cậu cãi nhau, tớ không thể làm gì được. Nhưng cậu ta đối xử tốt với cậu lắm, từ nhỏ bọn tớ lớn lên cùng nhau, bộ dáng khẩn trương của cậu ta ở buổi sáng, bọn tớ lớn như này còn chưa thấy qua.” Thời Lạc vẫy vẫy tay.
“Không phải, tớ không nói tốt cho tên này đâu, cậu nhăn mặt với cậu ta cũng đáng lắm. Ai bảo cậu ta hư, tớ nghĩ là, Ôn Đình Đình sẽ không còn có khả năng đến đây học nữa đâu.
“Là Chu Ngộ Thần làm sao…?”
“Ừ.” Thời Lạc dứt khoát gật gật đầu, chuyện này, giấu cũng không giấu được.
Sáng nay Chu Ngộ Thần rất tức giận, mọi người đều thấy, chủ nhiệm lớp cũng không quản được.
Chúc Vãn không nói gì, Thời Lạc lại nói tiếp.
“Vãn Vãn, tớ biết tính tình cậu rất tốt, bị bắt nạt cũng không nói, cậu nhịn được thì sẽ nhịn. Nhưng nếu Ôn Đình Đình cầu xin cậu nói chuyện hộ trước mặt Chu Ngộ thần, cậu đừng đồng ý được không? Đừng nói chuyện với cô ta..”
Thời Lạc rất tốt, nhưng không có nghĩa là cô nàng không biết giận. Dù sao Chu Ngộ Thần cũng là tên phú nhị đại ngang ngược nên nhiều chuyện làm cũng không sao, người đáng ghét thì anh chán ghét, nhưng không bao giờ trừng phạt quá đáng.
Con ngươi cô nàng sạch sẽ, chắc chắn nhìn Chúc Vãn, không có chút chột dạ nào, cô nàng không thấy thủ đoạn của Chu Ngộ Thần quá đáng, cô nàng cảm thấy Ôn Đình Đình xứng đáng bị như vậy, rất hả giận.
“Yên tâm, tớ không làm đâu.”
Thiếu nữ ngồi trên giường bệnh nói câu trả lời mà Thời Lạc không thể lường trước được. Cô nàng còn cảm thấy phải khuyên nhủ cô gái nhỏ một lần nữa, không nghĩ tới việc Chúc Vãn đồng ý luôn.
“Cậu ta bắt nạt rất nhiều người, không phải riêng tớ đâu, có người bị bắt nạt còn thảm hơn tớ nhiều, tớ biết.”
“Làm sai thì bị trả giá cũng không phải không đúng, Lạc Lạc, cậu yên tâm đi.”
Thời Lạc cười hì hì, xoa đầu cô gái nhỏ, khen cô hiểu chuyện quá.
Bình luận facebook