Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
^^ cuê dùm Vãn Vãn luonn á
***
Ban đêm, Chu Ngộ Thần nâng niu ôm ấp khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn hôn một hồi lâu.
Tính tình Chúc Vãn mềm, cũng hiểu chuyện biết hành động lúc trước của mình như nào. biết rõ Chu Ngộ Thần ủy khuất hơn mình nhiều nên dù anh có làm gì khác người, cô gái nhỏ cũng chỉ xấu hổ mặc kệ anh.
Nhưng Chu Ngộ Thần cũng đau lòng cho Chúc Vãn, cô còn nhỏ nên ngoại trừ ôm ấp hôn hít, mấy chuyện kia anh không hề chạm vào.
Khi hôn, Chu Ngộ Thần hôn rất mạnh, từng tấc một cũng không buông tha. Da Chúc Vãn trắng trẻo mềm mại, mỗi chỗ anh đi qua đều để lại một vết ửng đỏ. Chu Ngộ Thần hôn xong, tay còn vuốt ve, nhìn chằm chằm vào chỗ vừa bị anh làm ửng đỏ mà có chút đắc ý, đây là kiệt tác của anh đó.
Chúc Vãn không có kinh nghiệm, không nhìn vào gương nên cũng không biết như nào, chỉ cảm thấy không hiểu sao anh lại cảm thấy thỏa mãn. Cô gái nhỏ mặc kệ anh vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của mình, chốc chốc hơi ngứa thì cô đỏ mặt trốn anh. Chu Ngộ Thần nghiêng đầu cười khẽ, cảm thấy mình đang bắt nạt cô gái nhỏ.
Anh mềm lòng buông tha cho Chúc Vãn, lấy ra một quyển notebook màu hồng ở phía sau.
Khuôn mặt Chúc Vãn lập tức đỏ lên, cô duỗi tay muốn cướp.
Chu Ngộ Thần cao 1m86, Chúc Vãn có nhảy lên thì cũng không đụng vào được một góc vở.
Dù biết không lấy lại được nhưng Chúc Vãn vẫn cố ý dùng hết sức xem sao, cô nắm chặt một góc áo của anh, liếc mắt là có thể nhìn thấy quyển sổ mà mình bị Thẩm Hoài cướp đi, cô biết rõ hơn tất cả người khác, trong này cô viết gì.
Khi bị Thẩm Hoài nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy lo lắng, sợ hãi nếu ông bà ngoại biết
Mà khi nhìn thấy Chu Ngộ Thần cầm quyển sổ đó, tâm tình Chúc Vãn khác hẳn như trước, bên trong tràn đầy những lời thổ lộ lộ liễu của cô, giờ phút này bị chính chủ nhìn thấy. Chúc Vãn muốn chế.t tâm, mặt đỏ đến mức như đang tích tụ máu.
Chu Ngộ Thần đùa giỡn cô gái nhỏ rất vui vẻ, thấy Chúc Vãn dán người mình lên, anh bèn âm thầm hưởng thụ. Một tay của anh giơ cao vở, một tay kia để một khoảng sau cô, không để cô bị ngã. Khóe miệng anh cong cong, cười vô cùng đắc ý, nhìn cô gái nhỏ cô gắng như vậy, anh còn không quên cổ vũ.
“Tới đây nào, em cướp đi, em cướp đi. Cố lên, dẫm lên chân anh thì càng cao hơn đó.”
“...”
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, mặt Chúc Vãn đã đỏ càng thêm đỏ.
“Anh trả em đi.”
Giọng nói cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, lại có chút làm nũng, Chu Ngộ Thần rất hưởng thụ, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù. Nhưng sung sướng thì sung sướng, tính nợ thì vẫn phải tính nợ.
Anh không cho Chúc Vãn chạm vào quyển sổ, tay kia ôm người đang đứng dưới đất lên. Lực cánh tay của thiếu niên rất tốt, ôm một cô gái nhỏ như cô thì dễ như trở bàn tay. Anh chậm rãi đi đến mép giường, ngồi xuống, để thiếu nữ ngồi trên đùi mình.
Hai người ở bên nhau còn chưa đến quá nửa ngày, dù cho lúc trước Chu Ngộ Thần rất gần gũi với Chúc Vãn, nhưng lúc này ái muội như thế vẫn làm cho Chúc Vãn xấu hổ, cô dịch người ra một chút, định cướp lại quyển sổ.
“Đừng lộn xộn, anh vất vả lắm.” Giọng nói Chu Ngộ Thần có hơi kìm nén, nhưng Chúc Vãn không hiểu ý tứ sâu xa trong đó mà chỉ mềm giọng khuyên.
“Anh để em xuống rất vất vả à?”
Chu Ngộ Thần không nhịn được cười, con mẹ nó, anh nhịn rất vất vả đó. Nhưng đối diện lại là con ngươi đơn thuần ngây thơ của Chúc Vãn, anh không đành lòng làm ô nhiễm suy nghĩ của cô.
Chu Ngộ Thần ho nhẹ hai tiếng, trong đầu lướt sơ qua mấy trăm điều nội quy trường học rồi mới ép cơn nóng xuống, anh lấy ra quyển sổ, giơ giơ lên.
“Nào, chúng ta tính toán chuyện cũ.”
Chúc Vãn thấy anh cầm lấy quyển sổ thì xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Chu Ngộ Thần, bàn tay nắm chặt, cái cổ cũng hồng hồng.
“Ngày mười ba tháng sáu, thời tiết rất đẹp, hôm nay anh trai trong nhà đói đến điên rồi, anh còn ăn trộm gà của nha Vương Cường. Anh nói là muốn cho mình nếm thử gà nướng Orleans, mình chưa nghe qua bao giờ cũng chưa bao giờ ăn, nhưng anh nói là rất ngon. Lúc rút hết lông ra rồi, Vương Cường đã tìm tới nơi, bọn họ vứt con gà xuống mặt đất. Anh trai tức giận, chắc người bị đói thì tính tình sẽ rất kém,” Chu Ngộ Thần đọc đến đây, không nhịn được cười, cô gái nhỏ của anh không hiểu gì cả, cứ suy đoán lung tung suy nghĩ của anh, nhưng cách viết đáng yêu quá.
“Mẹ nó, khi nào anh bị đói rồi hung dữ cơ?”
“Lúc nào anh cũng hung dữ mà…”
Chúc Vãn đánh bạo bổ sung thêm, bây giờ cô không sợ anh nữa, nói thật chắc không sao đâu.
“Anh đây hung dữ với em á?”. Chu Ngộ Thần nhìn Chúc Vãn, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mẹ nó, anh nghĩ là cho em nếm thử món mới thì em sẽ vui vẻ, nhìn em tò mò chờ mong như vậy, ai biết được đám họ Vương kia lại quăng xuống mặt đất, lúc đó anh sợ em thất vọng nên mới tức giận, đồ không có lương tâm.”
Chúc Vãn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh. Chu Ngộ Thần xoa xoa bóp góp gương mặt nhỏ của cô gái, đọc tiếp.
“Anh ấy đánh nhau với Vương Cương. Tuy anh trai ăn trộm gà lại còn nhổ sạch lông là không đúng, nhưng mình vẫn đứng về phía anh. Bởi vì Vương Cường là người tệ hơn, anh ta chuyên môn bắt nạt con gái! Mà hơn nữa, mình thích anh ấy.”
Chu Ngộ Thần cười một cách như đang khoe khoang, kéo cô gái nhỏ đang xấu hổ vùi đầu vào lồng ngực mình ra, anh cúi đầu hôn mấy cái, vuốt ve khuôn mặt.
“Tuổi còn nhỏ, mà lại yêu sớm, nhưng ánh mắt em tốt thật đấy, chuyện này anh khen.”
“...” Chúc Vãn dựa vào ngực anh, làm lơ chuyện anh không biết xấu hổ,
“Anh đừng đọc nữa…”
“Dám viết còn không cho người khác đọc à?”
Sao cô biết được sẽ có một ngày anh sẽ cầm lấy đọc từng câu từng chữ như vậy chứ, Chúc Vãn không còn cách nào khác. Nhưng cô rất xấu hổ đó, cô bèn kháng nghị bằng cách vòng tay quá nhéo eo anh.
“Cảm giác tốt không?”
“...”
Chu Ngộ Thần vẫn là tên khốn không biết xấu hổ.
“Nhẹ một chút nha bé cưng, đừng nhéo để tay mình đau.”
Chúc Vãn mất tự nhiên vì lời nói không biết xấu hổ của anh, nhưng anh cứ gọi một câu lại một câu, cô không chịu nổi.
“Anh đừng có gọi lung tung…”
Giọng nói Chu Ngộ Thầm trầm thấp, vẫn cười;
“Ngày 19 tháng 6, thời tiết hơi lạnh, trước nhà là một cái cây nhỏ. Anh trai nhỏ tâm tình không được tốt nên bùng phát tính tình nhổ cái cây ấy. Đó là thứ mà mình chăm rất lâu mới được, mãi mới cao như vậy. Mình rất buồn, không nhịn được mà khóc, hình như anh ấy sợ mình khóc hay sao ý nên anh hơi hoảng, dầm mưa mang lại cái cây ấy trở về. Mình tạm tha thứ cho anh, ai bảo mình thích anh.”
“Khoan hồng độ lượng như vậy à?”
Chúc Vãn đỏ mặt trừng mắt nhìn Chu Ngộ Thần, anh cười rất vui vẻ.
“Sao cứ mỗi câu cuối cùng em lại phải thêm một câu thích thế, hửm?”
“Em viết lung tung…”
“Thật không?”
Khóe miệng thiếu nữ hơi cong cong, mỉm cười ngọt ngào. Chu Ngộ Thần nhìn đến mê mẩn, thích vô cùng.
“Nếu nói sớm cho anh thì đâu cần chịu ủy khuất như vậy, sao em lại tin mấy lời khua môi múa mép ấy?”
Đột nhiên anh nghiêm túc hẳn lên, Chúc Vãn nhớ tới không lâu trước đây, cô cứ một mình lén lút khóc vào ban đêm, đến bây giờ còn cảm thấy hơi buồn.
“Nếu không phải thích em thì sao anh lại vượt xa ngàn dặm đưa em về bên mình, ông đây còn không thể hiện rõ à?”
“Xin lỗi anh..”
Là cô sai, là do cô ngốc, đều do cô.
Anh sẽ không biết được cô còn đau khổ hơn anh, nội dung trong sổ nhật kí bị anh đọc được, càng đọc càng đau lòng, giống như là bị ai cầm da cắt vào một mảng nhỏ, anh hận không thể đánh chế.t tên khốn ấy. Anh muốn anh bị dao đâm chứ không hề muốn cô chịu ủy khuất, khóc trộm.
Bộ dáng Chúc Vãn thành thật nhận lỗi rất ngoan ngoãn, cằm anh để trên đỉnh đầu cô gái nhỏ, ôm thật chặt, nghe thấy giọng nói xin lỗi mềm mại. Anh không nỡ, anh vứt quyển sổ nhật ký qua một bên, cũng không sợ cô cướp lấy, Chu Ngộ Thần ôm cô, hôn thật mạnh.
“Không phải Vãn Vãn sai đâu, do anh.”
Phải trách anh vì lúc đó anh đem mấy thứ tâm tư không sạch sẽ ấy vào người cô, trách anh vì đưa cho cô mầm tai họa, trách anh vì anh không thể hiện tình cảm của mình sớm hơn, khiến cô thương tâm đau lòng, trách anh vì anh không bảo vệ tốt cô gái nhỏ.
Chu Ngộ Thần dịu dàng hôn lên gương mặt cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, anh không nhịn được mà đi xuống, từ gương mặt xinh đẹp, rồi đến đôi môi ướt át, rồi đến cái cổ trắng nõn.
Chúc Vãn đỏ mặt, khẽ run người, bàn tay nắm chặt lại, tim đập như sấm.
Mỗi động tác của Chu Ngộ Thần đều rất nhẹ nhàng, anh không nhắm mắt như trước nữa mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, giống như đang nhìn thứ quý giá nhất của mình, con ngươi anh đen nhánh, Chúc Vãn như nhìn thấy được mình trong đó.
Chúc Vãn chưa bao giờ thấy Chu Ngộ Thần như vậy, bộ dáng anh luôn cà lơ phất phơ, khác hoàn toàn như bây giờ, đây là bộ dáng mà anh chỉ xuất hiện trước mặt cô thôi.
Tháng 11, trời còn rất lạnh, không khí cũng hơi lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay cô vì khẩn trương mà ra nhiều mồ hôi.
Mặt Chu Ngộ Thần ghé vào cổ Chúc Vãn một hồi lâu, hơi thở ấm áp phả vào khiến cả người Chúc Vãn nóng, cô gái nhỏ không được tự nhiên mà mở miệng nói.
“Anh đừng…”
Vừa nhỏ vừa thẹn thùng.
Thiếu niên cười khẽ, không nhịn được mà trêu chọc, anh ngậm lấy một phần nhỏ của cô, vừa cắn vừa mút ra thành một đóa hoa kiều diễm.
“Đừng hôn chỗ đó mà…” Chúc Vãn rất xấu hổ, tay nhỏ chống trên ngực anh, nói.
Nào biết được Chu Ngộ Thần thuận thế ngã xuống giường của cô gái nhỏ, khóe miệng cong cong cười khẽ, bàn tay to nắm thật chặt bàn tay nhỏ.
“Anh đứng lên đi, mau trở về thôi, khuya rồi.”
“Không thể ở lại đây một đêm à? Lên chức bạn trai rồi, sao còn nhỏ mọn vậy hả Vãn Vãn, một đêm thôi, được không?”. Giọng nói Chu Ngộ Thần hơi nhỏ, nghe không đúng lắm, có chút nghẹn ngào, không giống với bộ dáng không đứng đắn.
“Không được, anh chạy xong 2000m còn chưa tắm nữa đúng không?”. Cô định giảng đạo lý với tên lưu manh này.
“Ghét bỏ anh đây à?”. Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày.
“Không phải, em sợ anh khó chịu…”
“Có phải chỉ cần tắm rửa sạch là có thể ở lại đây không? Nếu thế thì anh lên tầng tắm rồi xuống đây.” Thiếu niên cười khẽ, nhưng hơi thở lại rất nhẹ, không mạnh mẽ như trước.
“Chu Ngộ Thần…”
“Ừm.”
“Nếu ông ngoại biết em yêu sớm, chắc chắn sẽ đánh chế.t em.”
“Mẹ nó, ai dám động đến em, ông ngoại cũng không được, anh không đồng ý, muốn đánh thì đánh anh.”
Đêm nay, không có lúc nào mà mặt Chúc Vãn không hồng hồng, cô cười nhạt nhìn anh, duỗi tay kéo kéo.
“Đứng lên nào.”
Nhưng lúc kéo anh, Chúc Vãn phát hiện có gì đó không đúng lắm, cô xem xét người anh.
Từ xoang mũi thiếu niên thở hắt ra nụ cười lười biếng không có sức.
“Làm gì vậy, chiếm tiện nghi của anh đây à?”
“Trên người anh rất nóng.”
“Ừm.”
“Anh sốt rồi!”. Chúc Vãn cau mày, hơi sốt ruột.
“Không sao.”
Chu Ngộ Thần không để trong lòng nhưng Chúc Vãn đã sốt ruột không chịu được, cô bèn đứng dậy lấy tiền đi ra cửa định đi mua thuốc cho anh.
“Làm gì vậy?”. Anh duỗi tay lôi kéo, sức lực cả người đặt trên cánh tay, nắm tay cô chặt chẽ, để cô ở bên mình, lặp lại lời nói.
“Không được đi, bên ngoài rất tốt.”
“Em không sợ.” Cô gái nhỏ không sợ tối, không sao đâu.
“Nhưng anh sợ, anh lo lắng cho em.” Chu Ngộ Thần sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn.
“Ngoan nào, nằm với anh một lát là ổn.”
***
Ban đêm, Chu Ngộ Thần nâng niu ôm ấp khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn hôn một hồi lâu.
Tính tình Chúc Vãn mềm, cũng hiểu chuyện biết hành động lúc trước của mình như nào. biết rõ Chu Ngộ Thần ủy khuất hơn mình nhiều nên dù anh có làm gì khác người, cô gái nhỏ cũng chỉ xấu hổ mặc kệ anh.
Nhưng Chu Ngộ Thần cũng đau lòng cho Chúc Vãn, cô còn nhỏ nên ngoại trừ ôm ấp hôn hít, mấy chuyện kia anh không hề chạm vào.
Khi hôn, Chu Ngộ Thần hôn rất mạnh, từng tấc một cũng không buông tha. Da Chúc Vãn trắng trẻo mềm mại, mỗi chỗ anh đi qua đều để lại một vết ửng đỏ. Chu Ngộ Thần hôn xong, tay còn vuốt ve, nhìn chằm chằm vào chỗ vừa bị anh làm ửng đỏ mà có chút đắc ý, đây là kiệt tác của anh đó.
Chúc Vãn không có kinh nghiệm, không nhìn vào gương nên cũng không biết như nào, chỉ cảm thấy không hiểu sao anh lại cảm thấy thỏa mãn. Cô gái nhỏ mặc kệ anh vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của mình, chốc chốc hơi ngứa thì cô đỏ mặt trốn anh. Chu Ngộ Thần nghiêng đầu cười khẽ, cảm thấy mình đang bắt nạt cô gái nhỏ.
Anh mềm lòng buông tha cho Chúc Vãn, lấy ra một quyển notebook màu hồng ở phía sau.
Khuôn mặt Chúc Vãn lập tức đỏ lên, cô duỗi tay muốn cướp.
Chu Ngộ Thần cao 1m86, Chúc Vãn có nhảy lên thì cũng không đụng vào được một góc vở.
Dù biết không lấy lại được nhưng Chúc Vãn vẫn cố ý dùng hết sức xem sao, cô nắm chặt một góc áo của anh, liếc mắt là có thể nhìn thấy quyển sổ mà mình bị Thẩm Hoài cướp đi, cô biết rõ hơn tất cả người khác, trong này cô viết gì.
Khi bị Thẩm Hoài nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy lo lắng, sợ hãi nếu ông bà ngoại biết
Mà khi nhìn thấy Chu Ngộ Thần cầm quyển sổ đó, tâm tình Chúc Vãn khác hẳn như trước, bên trong tràn đầy những lời thổ lộ lộ liễu của cô, giờ phút này bị chính chủ nhìn thấy. Chúc Vãn muốn chế.t tâm, mặt đỏ đến mức như đang tích tụ máu.
Chu Ngộ Thần đùa giỡn cô gái nhỏ rất vui vẻ, thấy Chúc Vãn dán người mình lên, anh bèn âm thầm hưởng thụ. Một tay của anh giơ cao vở, một tay kia để một khoảng sau cô, không để cô bị ngã. Khóe miệng anh cong cong, cười vô cùng đắc ý, nhìn cô gái nhỏ cô gắng như vậy, anh còn không quên cổ vũ.
“Tới đây nào, em cướp đi, em cướp đi. Cố lên, dẫm lên chân anh thì càng cao hơn đó.”
“...”
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, mặt Chúc Vãn đã đỏ càng thêm đỏ.
“Anh trả em đi.”
Giọng nói cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, lại có chút làm nũng, Chu Ngộ Thần rất hưởng thụ, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù. Nhưng sung sướng thì sung sướng, tính nợ thì vẫn phải tính nợ.
Anh không cho Chúc Vãn chạm vào quyển sổ, tay kia ôm người đang đứng dưới đất lên. Lực cánh tay của thiếu niên rất tốt, ôm một cô gái nhỏ như cô thì dễ như trở bàn tay. Anh chậm rãi đi đến mép giường, ngồi xuống, để thiếu nữ ngồi trên đùi mình.
Hai người ở bên nhau còn chưa đến quá nửa ngày, dù cho lúc trước Chu Ngộ Thần rất gần gũi với Chúc Vãn, nhưng lúc này ái muội như thế vẫn làm cho Chúc Vãn xấu hổ, cô dịch người ra một chút, định cướp lại quyển sổ.
“Đừng lộn xộn, anh vất vả lắm.” Giọng nói Chu Ngộ Thần có hơi kìm nén, nhưng Chúc Vãn không hiểu ý tứ sâu xa trong đó mà chỉ mềm giọng khuyên.
“Anh để em xuống rất vất vả à?”
Chu Ngộ Thần không nhịn được cười, con mẹ nó, anh nhịn rất vất vả đó. Nhưng đối diện lại là con ngươi đơn thuần ngây thơ của Chúc Vãn, anh không đành lòng làm ô nhiễm suy nghĩ của cô.
Chu Ngộ Thần ho nhẹ hai tiếng, trong đầu lướt sơ qua mấy trăm điều nội quy trường học rồi mới ép cơn nóng xuống, anh lấy ra quyển sổ, giơ giơ lên.
“Nào, chúng ta tính toán chuyện cũ.”
Chúc Vãn thấy anh cầm lấy quyển sổ thì xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Chu Ngộ Thần, bàn tay nắm chặt, cái cổ cũng hồng hồng.
“Ngày mười ba tháng sáu, thời tiết rất đẹp, hôm nay anh trai trong nhà đói đến điên rồi, anh còn ăn trộm gà của nha Vương Cường. Anh nói là muốn cho mình nếm thử gà nướng Orleans, mình chưa nghe qua bao giờ cũng chưa bao giờ ăn, nhưng anh nói là rất ngon. Lúc rút hết lông ra rồi, Vương Cường đã tìm tới nơi, bọn họ vứt con gà xuống mặt đất. Anh trai tức giận, chắc người bị đói thì tính tình sẽ rất kém,” Chu Ngộ Thần đọc đến đây, không nhịn được cười, cô gái nhỏ của anh không hiểu gì cả, cứ suy đoán lung tung suy nghĩ của anh, nhưng cách viết đáng yêu quá.
“Mẹ nó, khi nào anh bị đói rồi hung dữ cơ?”
“Lúc nào anh cũng hung dữ mà…”
Chúc Vãn đánh bạo bổ sung thêm, bây giờ cô không sợ anh nữa, nói thật chắc không sao đâu.
“Anh đây hung dữ với em á?”. Chu Ngộ Thần nhìn Chúc Vãn, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mẹ nó, anh nghĩ là cho em nếm thử món mới thì em sẽ vui vẻ, nhìn em tò mò chờ mong như vậy, ai biết được đám họ Vương kia lại quăng xuống mặt đất, lúc đó anh sợ em thất vọng nên mới tức giận, đồ không có lương tâm.”
Chúc Vãn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh. Chu Ngộ Thần xoa xoa bóp góp gương mặt nhỏ của cô gái, đọc tiếp.
“Anh ấy đánh nhau với Vương Cương. Tuy anh trai ăn trộm gà lại còn nhổ sạch lông là không đúng, nhưng mình vẫn đứng về phía anh. Bởi vì Vương Cường là người tệ hơn, anh ta chuyên môn bắt nạt con gái! Mà hơn nữa, mình thích anh ấy.”
Chu Ngộ Thần cười một cách như đang khoe khoang, kéo cô gái nhỏ đang xấu hổ vùi đầu vào lồng ngực mình ra, anh cúi đầu hôn mấy cái, vuốt ve khuôn mặt.
“Tuổi còn nhỏ, mà lại yêu sớm, nhưng ánh mắt em tốt thật đấy, chuyện này anh khen.”
“...” Chúc Vãn dựa vào ngực anh, làm lơ chuyện anh không biết xấu hổ,
“Anh đừng đọc nữa…”
“Dám viết còn không cho người khác đọc à?”
Sao cô biết được sẽ có một ngày anh sẽ cầm lấy đọc từng câu từng chữ như vậy chứ, Chúc Vãn không còn cách nào khác. Nhưng cô rất xấu hổ đó, cô bèn kháng nghị bằng cách vòng tay quá nhéo eo anh.
“Cảm giác tốt không?”
“...”
Chu Ngộ Thần vẫn là tên khốn không biết xấu hổ.
“Nhẹ một chút nha bé cưng, đừng nhéo để tay mình đau.”
Chúc Vãn mất tự nhiên vì lời nói không biết xấu hổ của anh, nhưng anh cứ gọi một câu lại một câu, cô không chịu nổi.
“Anh đừng có gọi lung tung…”
Giọng nói Chu Ngộ Thầm trầm thấp, vẫn cười;
“Ngày 19 tháng 6, thời tiết hơi lạnh, trước nhà là một cái cây nhỏ. Anh trai nhỏ tâm tình không được tốt nên bùng phát tính tình nhổ cái cây ấy. Đó là thứ mà mình chăm rất lâu mới được, mãi mới cao như vậy. Mình rất buồn, không nhịn được mà khóc, hình như anh ấy sợ mình khóc hay sao ý nên anh hơi hoảng, dầm mưa mang lại cái cây ấy trở về. Mình tạm tha thứ cho anh, ai bảo mình thích anh.”
“Khoan hồng độ lượng như vậy à?”
Chúc Vãn đỏ mặt trừng mắt nhìn Chu Ngộ Thần, anh cười rất vui vẻ.
“Sao cứ mỗi câu cuối cùng em lại phải thêm một câu thích thế, hửm?”
“Em viết lung tung…”
“Thật không?”
Khóe miệng thiếu nữ hơi cong cong, mỉm cười ngọt ngào. Chu Ngộ Thần nhìn đến mê mẩn, thích vô cùng.
“Nếu nói sớm cho anh thì đâu cần chịu ủy khuất như vậy, sao em lại tin mấy lời khua môi múa mép ấy?”
Đột nhiên anh nghiêm túc hẳn lên, Chúc Vãn nhớ tới không lâu trước đây, cô cứ một mình lén lút khóc vào ban đêm, đến bây giờ còn cảm thấy hơi buồn.
“Nếu không phải thích em thì sao anh lại vượt xa ngàn dặm đưa em về bên mình, ông đây còn không thể hiện rõ à?”
“Xin lỗi anh..”
Là cô sai, là do cô ngốc, đều do cô.
Anh sẽ không biết được cô còn đau khổ hơn anh, nội dung trong sổ nhật kí bị anh đọc được, càng đọc càng đau lòng, giống như là bị ai cầm da cắt vào một mảng nhỏ, anh hận không thể đánh chế.t tên khốn ấy. Anh muốn anh bị dao đâm chứ không hề muốn cô chịu ủy khuất, khóc trộm.
Bộ dáng Chúc Vãn thành thật nhận lỗi rất ngoan ngoãn, cằm anh để trên đỉnh đầu cô gái nhỏ, ôm thật chặt, nghe thấy giọng nói xin lỗi mềm mại. Anh không nỡ, anh vứt quyển sổ nhật ký qua một bên, cũng không sợ cô cướp lấy, Chu Ngộ Thần ôm cô, hôn thật mạnh.
“Không phải Vãn Vãn sai đâu, do anh.”
Phải trách anh vì lúc đó anh đem mấy thứ tâm tư không sạch sẽ ấy vào người cô, trách anh vì đưa cho cô mầm tai họa, trách anh vì anh không thể hiện tình cảm của mình sớm hơn, khiến cô thương tâm đau lòng, trách anh vì anh không bảo vệ tốt cô gái nhỏ.
Chu Ngộ Thần dịu dàng hôn lên gương mặt cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, anh không nhịn được mà đi xuống, từ gương mặt xinh đẹp, rồi đến đôi môi ướt át, rồi đến cái cổ trắng nõn.
Chúc Vãn đỏ mặt, khẽ run người, bàn tay nắm chặt lại, tim đập như sấm.
Mỗi động tác của Chu Ngộ Thần đều rất nhẹ nhàng, anh không nhắm mắt như trước nữa mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, giống như đang nhìn thứ quý giá nhất của mình, con ngươi anh đen nhánh, Chúc Vãn như nhìn thấy được mình trong đó.
Chúc Vãn chưa bao giờ thấy Chu Ngộ Thần như vậy, bộ dáng anh luôn cà lơ phất phơ, khác hoàn toàn như bây giờ, đây là bộ dáng mà anh chỉ xuất hiện trước mặt cô thôi.
Tháng 11, trời còn rất lạnh, không khí cũng hơi lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay cô vì khẩn trương mà ra nhiều mồ hôi.
Mặt Chu Ngộ Thần ghé vào cổ Chúc Vãn một hồi lâu, hơi thở ấm áp phả vào khiến cả người Chúc Vãn nóng, cô gái nhỏ không được tự nhiên mà mở miệng nói.
“Anh đừng…”
Vừa nhỏ vừa thẹn thùng.
Thiếu niên cười khẽ, không nhịn được mà trêu chọc, anh ngậm lấy một phần nhỏ của cô, vừa cắn vừa mút ra thành một đóa hoa kiều diễm.
“Đừng hôn chỗ đó mà…” Chúc Vãn rất xấu hổ, tay nhỏ chống trên ngực anh, nói.
Nào biết được Chu Ngộ Thần thuận thế ngã xuống giường của cô gái nhỏ, khóe miệng cong cong cười khẽ, bàn tay to nắm thật chặt bàn tay nhỏ.
“Anh đứng lên đi, mau trở về thôi, khuya rồi.”
“Không thể ở lại đây một đêm à? Lên chức bạn trai rồi, sao còn nhỏ mọn vậy hả Vãn Vãn, một đêm thôi, được không?”. Giọng nói Chu Ngộ Thần hơi nhỏ, nghe không đúng lắm, có chút nghẹn ngào, không giống với bộ dáng không đứng đắn.
“Không được, anh chạy xong 2000m còn chưa tắm nữa đúng không?”. Cô định giảng đạo lý với tên lưu manh này.
“Ghét bỏ anh đây à?”. Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày.
“Không phải, em sợ anh khó chịu…”
“Có phải chỉ cần tắm rửa sạch là có thể ở lại đây không? Nếu thế thì anh lên tầng tắm rồi xuống đây.” Thiếu niên cười khẽ, nhưng hơi thở lại rất nhẹ, không mạnh mẽ như trước.
“Chu Ngộ Thần…”
“Ừm.”
“Nếu ông ngoại biết em yêu sớm, chắc chắn sẽ đánh chế.t em.”
“Mẹ nó, ai dám động đến em, ông ngoại cũng không được, anh không đồng ý, muốn đánh thì đánh anh.”
Đêm nay, không có lúc nào mà mặt Chúc Vãn không hồng hồng, cô cười nhạt nhìn anh, duỗi tay kéo kéo.
“Đứng lên nào.”
Nhưng lúc kéo anh, Chúc Vãn phát hiện có gì đó không đúng lắm, cô xem xét người anh.
Từ xoang mũi thiếu niên thở hắt ra nụ cười lười biếng không có sức.
“Làm gì vậy, chiếm tiện nghi của anh đây à?”
“Trên người anh rất nóng.”
“Ừm.”
“Anh sốt rồi!”. Chúc Vãn cau mày, hơi sốt ruột.
“Không sao.”
Chu Ngộ Thần không để trong lòng nhưng Chúc Vãn đã sốt ruột không chịu được, cô bèn đứng dậy lấy tiền đi ra cửa định đi mua thuốc cho anh.
“Làm gì vậy?”. Anh duỗi tay lôi kéo, sức lực cả người đặt trên cánh tay, nắm tay cô chặt chẽ, để cô ở bên mình, lặp lại lời nói.
“Không được đi, bên ngoài rất tốt.”
“Em không sợ.” Cô gái nhỏ không sợ tối, không sao đâu.
“Nhưng anh sợ, anh lo lắng cho em.” Chu Ngộ Thần sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn.
“Ngoan nào, nằm với anh một lát là ổn.”
Bình luận facebook