• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ở TRONG LÒNG ANH (1 Viewer)

  • Chương 59

***

Chúc Vãn không dám nói cho ông bà ngoại về việc cô yêu đương, đôi lúc thì hai người sẽ gọi điện thoại cho cô, cô cũng chỉ nói rằng mình sống ở thành phố H rất tốt, không cần phải lo lắng hay nhớ cô.

Khi cô với Chu Ngộ Thần ở bên nhau, thậm chí cô còn cố gắng chăm chỉ hơn trước nhiều, chỉ cần anh không ở bên cạnh, cô sẽ nắm lấy thời gian mà học tập.

Từ trước đến nay Chúc Vãn đều hiểu chuyện, không dám phá vỡ quan niệm từ nhỏ, việc lén lút yêu sớm với Chu Ngộ Thần đã là việc hoang đường to gan nhất từ lúc bé đến lớn rồi.

Chúc Vãn cảm thấy yêu sớm không sai, nhưng vẫn không thể phụ lại sự kỳ vọng của ông bà ngoại. Hai người nuôi lớn cô cũng chẳng dễ dàng gì, mỗi lần ông ngoại nghe thấy cô nói có tiến bộ trong kỳ thi qua đầu dây điện thoại thì đều cười to, đó là động lực để cô cố gắng thêm nữa.

Mà từ trước đến nay, Chu Ngộ Thần lại là người không bao giờ biết che giấu, nên thái độ thân cận của anh đối với Chúc Vãn ở trước mặt các bạn học còn không chịu tém tém lại.

Nói đùa à, chả lẽ anh và bạn gái ở địa bàn của mình còn phải bó tay bó chân? Đây không phải là tác phong của anh đâu nên qua một khoảng thời gian rất ngắn, trong trường, không ai không biết lão đại đã thoát kiếp độc thân.

Cũng không tránh khỏi được việc bàn tán, nhưng phần lớn đều là hâm mộ.

Thầy cô giáo cũng biết, nhưng cũng không quản, nhắm mở một con mắt, còn chủ nhiệm lớp LiLy lại cảm thấy đau đầu.

Chúc Vãn rất ngoan, biết tranh đua, mặc kệ mấy lời đồn đó đúng hay không đúng thì thành tích của cô gái nhỏ cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí còn tốt hơn nữa.

Nhưng cô chủ nhiệm lại đau đầu về Chu Ngộ Thần, thành tích khảo sát lần trước của anh, anh nghiền nát Phạm Vũ Triết, thành đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, còn kéo không ít bạn có điểm trung bình cùng.

LiLy biết Chu Ngộ Thần không phải không biết làm, mà là anh không muốn làm.

Vốn dĩ Chu Ngộ Thần nâng thành tích của mình lên là vì Chúc Vãn thích, nào biết được anh lại có hiểu lầm, nháo loạn một trận với cô gái nhỏ, cô lại không để ý tới anh, tình yêu không như mong muốn nên tâm trạng anh rất kém, mà lúc đó lại là lúc thi khảo sát.

Khảo sát cái gì cơ? Con mẹ nó, thành tích biến đi!

Thành tích anh có tốt đến mấy thì Chúc Vãn cũng không thích anh, nên tên xấu xa này trút cơn tức giận vào bài thi, thăm hỏi một đống tổ tông.

Việc làm to gan lớn mật như thế, LiLy tức đến mức suýt hộc máu.

Nhưng thanh danh của Chu Ngộ Thần như nào chứ, các thầy cô giáo ai ai cũng biết.

Anh cũng chẳng phải người tốt, vất vả lắm anh mới thành thật trong một, hai học kỳ. Trong văn phòng, các thầy cô còn khen LiLy may mắn, ai ngờ không bao lâu sau, tính xấu anh không đổi, còn trầm trọng thêm.

Khảo sát phân khoa văn lý sắp đến, LiLy đứng ngồi không yên, sợ thằng nhóc này lại làm chuyện xấu, cô không nói được Chu Ngộ Thần thế nên mới nghĩ đến việc đi tìm Chúc Vãn.

Chuyện của hai người như nào, trong lòng thầy cô giáo cũng biết.

Đúng lúc có người tới văn phòng nộp bài tập, LiLy bảo bạn học ấy đi gọi Chúc Vãn đến đây.

Bạn học nam được nhờ việc đeo một cặp kính màu đen thật dày, y hệt cái hũ nút, trong lớp cũng không nói mấy câu nên không có cảm giác tồn tại.

Mặc dù bên ngoài cậu ta không để ý, nhưng đến thằng ngốc còn biết, cô giáo nhờ cậu gọi bạn nữ đến đây, người đó là bạn gái của lão đại. Chu Ngộ Thần ngồi bên cạnh cô gái đó như hổ rình mỗi, ánh mắt chiếm hữu mười phần khiến cậu ta hơi sợ hãi.

Cậu ta không dám từ chối câu nói của LiLy, bèn căng da đầu về lớp, đi đến trước bàn Chúc Vãn.

Chúc Vãn đang giảng đề cho một bạn học, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm cái bút, viết viết vẽ vẽ gì đó lên đề mục quyển luyện tập, hàng phía sau là từng bước giải bài ngay ngắn. Tính tình Chúc Vãn rất tốt, lại rất kiên nhẫn, giọng điệu nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ nên các bạn học nghe cô giảng bài đều không hề có áp lực một chút nào.

Nên bạn học hũ nút kia cũng thế, tối hôm qua cậu ta làm suốt bài này trong một tiếng, nhìn đáp án cũng không hiểu, cũng không có lá gan tới hỏi bài Chúc Vãn. Giờ phút này vừa lúc cậu nghe thấy cách làm, nghe rất chú tâm, còn quên mất mục đích đến.

Chu Ngộ Thần đang chơi game với Phạm Vũ Triết, anh nhìn thấy người trước mặt bèn khẽ nhíu mày, mím môi không nói chuyện.

Chúc Vãn giảng xong một đề bèn cười hỏi bạn học nữ kia nghe hiểu không thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy bạn hũ nút kia. Dù cô có không ở bên cạnh Chu Ngộ Thần thì vẫn hơi bị giật mình sợ hãi vì gặp người lạ, đặc biệt là bạn học nam không quen.

Chúc Vãn hơi xấu hổ, hỏi:

“Xin hỏi, cậu có việc gì à?”

Hũ nút kia ngẩn người, mãi mới phản ứng lại là Chúc Vãn đang nói chuyện với mình.

Hũ nút cũng là một người ít nói, thấy cô gái nhỏ mở miệng nói mình bèn hơi hoảng sợ, lập tức đứng thẳng người nhìn sắc mặt Chu Ngộ Thần, khẩn trương đến mức nuốt nước bọt, lắp bắp:

“Thần, Thần ca, ờm, chủ nhiệm lớp bảo bạn, bạn học Chúc đi tới văn phòng một chuyến…”

Chu Ngộ Thần khẽ cười ra tiếng:

“Mày nói với cô ấy, ông đây chỉ là bạn trai cô ấy chứ không phải là người giám hộ.”

Da mặt Chúc Vãn mỏng, lúc ở nhà anh nói như nào cũng được, nhưng ở trước người ngoài thì không được nói ba chữ kia.

Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, cô nhăn chặt mày, Chu Ngộ Thần nhìn chăm chú đến mức tim đập thình thịch, nhân vật trong trò chơi cũng đã chế.t.

“Bây giờ à?”. Chúc Vãn quay đầu hỏi hũ nút.

“Ừ, ừ...”

Chúc Vãn rũ mắt, lông mi cong cong hơi run rẩy, vết hồng hồng trên mặt còn chưa hết, cô mím môi liếc Chu Ngộ Thần một cái.

Chúc Vãn là người nhát gan, dù cô vừa có thành tích tốt lại vừa ngoan ngoãn, không làm chuyện gì quá đáng, nhưng bất thình lình bị cô giáo gọi lên văn phòng, trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi đôi chút.

Chu Ngộ Thần thấy cô bé đáng thương nào đó bèn không chịu nổi, anh ném điện thoại lên bàn, rồi đứng lên nắm lấy mũ len tròn tròn hình quả cầu của cô gái nhỏ.

“Không sao đâu, sợ gì chứ, anh đi cùng em.”

“Không cần, cô có gọi anh đâu…”

Thấy Chúc Vãn nhỏ giọng từ chối, Chu Ngộ Thần biết cô vẫn đang khẩn trương, thấy cô gái nhỏ đứng dậy sửa sang lại quần áo đồng phục đi ra cửa, anh không suy nghĩ gì mà đuổi theo.

Đi theo đằng sau Chúc Vãn đến văn phòng cô giáo, dọc đường đi cũng có không ít bạn học lén lút quay đầu lại hóng chuyện. Chu Ngộ Thần rất nổi tiếng ở trường, mọi người cũng biết đến Chúc Vãn nhưng vì lão đại che chở cho thiếu nữ quá mức nên không có cơ hội nhìn thấy.

Có bạn học lá gan lớn lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lén nhưng còn chưa kịp vui vẻ đã bị thân hình cao lớn kia ép buộc, cậu ta hoảng sợ, dù sao cũng có tật giật mình nên bị Chu Ngộ Thần lấy điện thoại cũng không dám hé răng nói gì. Khi điện thoại được trả về, mấy bức ảnh kia không cánh mà bay, xóa sạch sẽ.

Cô gái nhỏ của anh, chỉ có anh mới được ngắm, ai chụp lén cũng không được.

Khi Chúc Vãn vào văn phòng, Chu Ngộ Thần không đi theo nữa, mấy việc yêu sớm này, hầu như mọi người đều cho là không đúng. Nếu để Chúc Vãn nói chuyện này trước mặt cô giáo là muốn mạng của cô luôn, nên anh cũng không dám bắt nạt cô kiểu vậy.

Thiếu niên không để ý một chút nào mà đút tay vào túi, dựa vào khung cửa sổ văn phòng, anh còn cố tình đứng lệch ra một chút để từ hướng của Chúc Vãn không nhìn thấy anh được.

Lúc LiLy thấy Chúc Vãn tới, vẻ mặt tươi cười dịu dàng, từ đáy lòng LiLy đã thích cô gái nhỏ rồi, cô dạy học nhiều năm như vậy, rất khó có thể gặp được một học sinh vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích lại tốt như vậy. LiLy vẫy vẫy tay, kéo Chúc Vãn ngồi xuống, ý tứ muốn hỏi về việc phân khoa văn lý.

Chúc Vãn nói tạm thời cô chưa nghĩ được, LiLy gật gật đầu, nói rằng nếu không nghĩ được thì tới đây tìm, cô có thể suy xét.

Hàn huyên vài câu, mãi LiLy mới vào vấn đề chính. Vẻ mặt cô giáo hơi xấu hổ, việc này rất khó mở miệng nói được.

“Vãn Vãn, chuyện kia, cô biết mà, chuyện em có quan hệ khá tốt với Chu Ngộ Thần.”

Chúc Vãn nghe xong khẩn trương đến mức bàn tay nắm chặt, vì dùng sức nên móng tay đâm vào da.

LiLy nhìn khuôn mặt nhỏ Chúc Vãn căng thẳng thì cảm thấy hơi buồn cười. Cô cũng biết Chúc Vãn không có lá gan lớn, xảo quyệt như ai kia đang đứng bên ngoài, mà cô gái nhỏ cũng không vì yêu đương mà ảnh hưởng đến thành tích, LiLy cũng không muốn quản chuyện này, lập tức nói thêm.

“Cô thấy hai đứa ngồi cùng bàn với nhau khá tốt đó chứ, có thể giúp đỡ học tập nhau.”

Chu Ngộ Thần đứng ở ngoài cửa sổ nghe xong thì suýt không nhịn được cười, LiLy nói mà không biết ngượng à, anh có bao giờ có tâm tư giúp đỡ học tập đâu. Anh chỉ muốn ngồi bên cạnh cô gái nhỏ thôi. Trong đầu anh cứ nghĩ đến việc muốn ôm, muốn hôn, thậm chí còn muốn làm chuyện đó với bé cưng, toàn là những suy nghĩ xấu xa.

LiLy cố tình bơ đi thiếu niên đang nghẹn cười ngoài kia, tiếp tục nói chuyện với Chúc Vãn, nhưng thật ra mấy lời này là cố ý nói cho ai kia đang đứng ngoài nghe thấy.

“Lần trước thành tích của bạn ấy kéo không ít điểm trung bình về cho lớp. Em có thể khuyên nhủ bạn hộ cô được không. Cuối kỳ phải thi thật tốt, là bạn học với nhau, nên trợ giúp, thế có được không, Vãn Vãn?”

Chúc Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô gái nhỏ mỉm cười gật gật đầu đồng ý với cô giáo, bộ dáng ngoan ngoãn khiến LiLy suýt nữa nhận làm con gái.

Ra cửa, còn chưa kịp thấy lối đi, Chúc Vãn đã bị người nào đó lôi kéo đến chỗ ngoặt cầu thang.

Chờ Chúc Vãn hồi phục lại tinh thần, cô đã bị Chu Ngộ Thần kéo đến ven tường rồi.

Chúc Vãn sợ lạnh nên bên ngoài đồng phục còn là một cái áo rộng tròn tròn, trên đầu cô gái nhỏ còn là mũ màu hồng nhạt do Chu Ngộ Thần chọn, hai quả cầu tròn rũ ở trước ngực, đáng yêu cực luôn!

Lúc đi ra khỏi cửa cô quên không đeo bao tay, Chu Ngộ Thần thấy bàn tay nhỏ vì lạnh mà ửng đỏ lên bèn đau lòng, anh chà xát đôi tay ấy, lúc sau lại nhét tay cô vào túi mình để sưởi ấm.

Chúc Vãn hoảng sợ vì hành động này của anh, cô gái nhỏ đỏ mặt nhìn khắp nơi xung quanh, phía sau, chỉ cách một bức tường là phòng của cô giáo, cô khẩn trương suýt chế.t rồi.

Chu Ngộ Thần cười khẽ, định cúi đầu hôn cô gái nhỏ thì đã thấy cô ngồi xổm trốn.

“Trốn nhanh vậy à?”

“Anh đừng… Đây là ở trường học đó!”

Nụ cười của Chu Ngộ Thần chẳng đứng đắn chút nào.

“Vậy cho em nợ anh đó nhé, buổi tối về trả nợ.”

Chúc Vãn trừng mắt nhìn anh một cái, cười nói:

“Buổi tối em sẽ không cho anh vào.”

“Sao tàn nhẫn vậy bé cưng?”

Chúc Vãn cười ngọt ngào, còn mang theo chút hơi lạnh.

Chu Ngộ Thần nhân lúc cô gái nhỏ không chú ý mà cúi đầu hôn trộm một cái.

“Lúc nãy LiLy nói gì với em thế?”

Anh biết rõ rồi còn cố hỏi.

“Cô nhờ em dạy dỗ anh, phải thi thật tốt.”

Chu Ngộ Thần cười đến mức làm càn, vẻ mặt không đứng đắn.

“Hóa ra cô nói như vậy à, cô hiểu rõ đó chứ, bảo em tới quản anh, như thế thì anh không thể không dám thi tốt rồi.”

“Em định dạy dỗ anh như nào đây? Tới đi, anh đứng thẳng người cho em quản.”

Bàn tay Chúc Vãn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, nhét vào trong túi, nhiệt độ cơ thể của anh rất cao nên tay cô dần dần hết lạnh.

“Nếu không thì như vậy đi nhé? Anh làm xong một bài thi, em cho anh hôn trong mười phút, thế nào?”

“Vậy anh đừng làm nữa.”

Chúc Vãn nở nụ cười rồi từ từ rút tay ram xoay người chạy về lớp.

“Ai dà, đừng mà, năm phút nhé? Hay ba phút? Không thể ít hơn được…”

“Khi nào anh làm bài thật tốt rồi nói tiếp…”

“Mẹ nó, bài thi của anh không đứng đầu thì anh không phải là người!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom