-
Chương 14: Nghiêm túc tìm hiểu em
Cả ba cô gái kia gần như bị hai từ “vợ anh” của Khánh Huy làm cho kinh ngạc, Ái Liên cũng chẳng cười nổi mà đứng yên bất động nãy giờ. Người nào kia hay lắm cái mặt cứ ngay ngay như không chẳng có chút ngại ngùng hay xấu hổ, lại còn chằm chằm nhìn cô khiến Ái Liên bị rơi vào thế bí.
Ốc thấy Ái Liên không nói gì thì bước lên trước mặt cô gái kia, ngây ngô đáp thay:
“Mẹ cháu với bố cháu hẹn nhau ăn xong thì đi dạo trên bãi biển cho tiêu cơm rồi cô ạ! Nếu cô muốn mời thì phải mời cả nhà cháu, chứ bố mẹ cháu phải đi cùng với nhau, còn phải dắt theo cả cháu nữa cơ. Chứ bố bảo là cứ để mẹ đi lang thang là người ta bắt mất mẹ của cháu, nên là cô chỉ mời mỗi bố thì bố cháu không dám đi đâu ạ!”
Khánh Huy bị con trai bóc mẽ không những không khó chịu, ngược lại còn cười cười đi đến cạnh Ái Liên, thuận tay khoác vai kéo sát vô vào người mình.
“Anh làm gì đấy hả?”
“Em tin em mà chống cự là tôi hôn em trước mặt họ không? Đừng có mà chơi xấu đẩy tôi vào thế bí. Chiều nay em biết rõ họ gài tôi cũng không thèm ra mặt, còn thản nhiên đứng xem. Vui lắm hả?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh dám? Mặt anh dày thế hả?”
“Hôn em tôi không ngại đâu, Ốc nó càng thích và ít nhất với em thì tôi biết rõ nguồn gốc. Còn họ, tôi sợ lây bệnh.”
Khánh Huy hờ hững đưa mắt nhìn ba cô gái kia một cái. Ái Liên không giãy nữa chỉ bĩu môi rồi nguýt anh. Trời nhá nhem tối nên người đối diện lại cách mấy bước chân khó có thể nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt hai người. Chỉ thấy Khánh Huy ôm Ái Liên thì tin họ là vợ chồng, nắm tay đứa con gái kia chợt siết chặt, sự tức tối dâng lên nghẹn họng. Hai đứa ở bên cạnh lấy làm ái ngại cũng nhăn nhó mặt mày mà quay sang hỏi nhau:
“Vậy là có vợ rồi ư?”
“Ai mà biết đâu chứ.”
Ái Liên vừa giật được tay ra khỏi tay Khánh Huy thì túm cổ áo anh kéo xuống, để tai anh kề miệng mình, đanh mặt nghiến răng mắng:
“Anh tưởng anh ngon lắm à? Ai bảo anh mắt trước mắt sau đong đưa để người ta tìm đến tận cửa.”
“Tôi chưa từng nhìn họ lấy nửa cái.”
“Giỏi cãi, lần trước anh cũng bảo không ôm Hồng Ánh vậy mà vẫn để cô ta để lại dấu hôn.”
“Em vẫn để bụng chuyện ấy? Tôi đã giải thích rõ ràng rồi còn gì nữa.”
“Có ma mới tin.”
Dứt lời Ái Liên không vừa hé miệng nghiến một cái thật mạnh vào vành tai Khánh Huy đã vậy còn nhanh tay bịt miệng anh lại không cho kêu la, có đau đến chảy nước mắt cũng phải nhịn xuống. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cảnh tượng thân mật ấy của hai người càng khiến đứa con gái đang nhắm Khánh Huy tức sôi máu mắt Cũng vừa hay giúp Ái Liên đánh dấu chủ quyền, cứu anh một bàn thua trông thấy.
Suốt bữa tối, Khánh Huy cứ kè kè bên cạnh Ái Liên và Ốc, chăm sóc họ đến tận chân răng, từ đi lấy đồ ăn, bóc cua, bóc tôm, lấy nước ngọt. Dù biết là anh cố tình làm thế để né tránh đứa con gái kia, nhưng Ái Liên cũng không ngại nhận, dù sao thì cô cũng bỏ công sức ra giúp Khánh Huy rồi nên phần phúc lợi này đương nhiên phải hưởng.
“Ốc há miệng bố cho con tôm.”
Ốc nhăn mặt lắc đầu, thằng bé nãy giờ được nhồi tôm sắp thành con tôm đến nơi rồi.
“Không ăn nữa đâu bố ơi. Ốc sắp thành con tôm rồi, bố đút cho mẹ Ốc đi.”
Hai người ngước mắt nhìn nhau, con tôm nần nẫn màu đỏ au được lột sẵn vỏ trên tay Khánh Huy theo phản xạ đưa ra. Ái Liên vừa tránh ánh nhìn của anh thì va vào ánh nhìn của người khác, cô khẽ nhếch nhẹ khóe môi, đằng hắng:
“Chấm mù tạt cho tôi.”
Khánh Huy điềm nhiên làm theo, gạt một ít mù tạt vào bát nước chấm, không một chút động tác thừa đút cho Ái Liên ăn, còn tốt bụng miết nhẹ khóe môi cô lau đi vụn phô mai còn sót lại. Dù là diễn thì cũng hơi quá khiến Ái Liên bất giác rùng mình và có chút ngại ngùng với hành động đó của anh.
Ở bàn bên kia, cách đó hai bàn, ba cô gái vẫn hướng mắt quan sát bọn họ. Một trong hai người bạn của đứa thích Khánh Huy cao giọng tiếc nuối:
“Đã ngon giai lại còn chu đáo thế kia. Vậy mà có vợ rồi, tiếc thật.”
Đứa còn lại phụ họa:
“Ừ, đúng kiểu vợ đẹp con xinh gia đình hạnh phúc nhỉ? Thôi bỏ đi em mà làm người, kiếm thằng khác chứ tiếc của làm cái gì, cô vợ kia trông cũng đáo để, lớ rớ nó lại cho đi du lịch biển không ngày về thì mệt. Xã hội bây giờ phức tạp lắm.”
Đứa con gái ở giữa không nói gì, cũng tiếc nuối lắm mà nó không muốn bị đánh ghen đâu. Chỉ lẳng lặng ghen tị với Ái Liên mà thôi, nhìn gia đình người ta yên ấm hạnh phúc thế kia, cô vợ lại còn xinh đẹp, và có chút cao sang thế kia, nó có xách dép cũng chẳng chạy kịp. Muốn lọt vào mắt người đàn ông này xem ra khó.
Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Ba người nhà Khánh Huy sau khi đi dạo chán chê trở về lại đụng mặt ba đứa con gái hồi nãy từ trong phòng đi ra, giờ mới để ý thấy phòng họ ở ngay dãy đối diện phòng của nhà anh. Khánh Huy không dám về phòng mình, tay cầm chìa khóa từ vội nhét vào túi quần rồi lôi tuốt con trai và Ái Liên vào phòng của hai cô cháu mà đóng cửa lại.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Khánh Huy, Ái Liên cứ tủm tỉm cười, “Xem ra món nợ đào hoa này anh chạy kiểu gì cũng không thoát rồi. Ý trời muốn anh kiếm thêm thật nhiều mẹ cho Ốc.”
“Em… nói nhỏ thôi.”
Ái Liên bĩu môi, Khánh Huy đi lại gần giường ném chìa khóa từ lên bàn, khó chịu càu nhàu:
“Em thấy vui lắm à?”
“Chả vui, đáng đời anh. Ốc có thích nhiều mẹ không Ốc?”
“Không ạ, Ốc thích mẹ này thôi. Không thích nhiều mẹ đâu. Thế mẹ này có thích làm mẹ của Ốc không?”
Khánh Huy phì cười, Ái Liên ngắn tũn mặt lại, cô tự vả miệng mình, đúng là cái mồm làm hại cái thân.
Ở bên ngoài lại vang lên tiếng cười cười nói nói của mấy đứa con gái kia. Chỗ cầu thang bộ đi lên giữa các tầng có một khoảng không gian mở được thiết kế dành cho người hút thuốc, còn có cả bàn ghế và tầm nhìn hướng ra biển nên ba cô gái kia sau khi đi dạo chán chê thì mua thêm đồ nhậu về ra đấy ngồi với nhau.
Thấy Khánh Huy ngồi phịch xuống giường, Ái Liên liền nhắc:
“Anh không về phòng đi.”
“Cho bố ngủ cùng chúng mình đi mẹ.”
Ái Liên nghiêm mặt nhắc nhở:
“Nay Ốc gọi mẹ hơi bị nhiều rồi đấy nhé, cô dặn thế nào?”
Ốc phồng má phụng phịu, cái gọng nó yếu xìu:
“Nhưng mà bố có ghét đâu cô.”
Ái Liên chợt liếc nhìn sang người đang ngồi trên giường một cái thì phát hiện anh cũng đang nhìn về phía mình, tim trong lồng ngực cô như vừa bị rơi cái thịch. Ái Liên né đi ánh nhìn của anh, lờ luôn lời của Ốc mà khom người bám vai nó thủ thỉ: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thì người khác sẽ hiểu lầm, rồi ai mà muốn tán bố Ốc lại sợ chạy mất thì sao?”
“Ơ ai mà tán bố chứ? Bố đang bận tán cô Ái Liên rồi mà cô. Ốc buồn ngủ rồi cô ạ!”
“Ừ, thế mình lên giường đi ngủ nhé! À đánh răng trước đã không yêu quái sâu đục lỗ trên răng đấy.”
“Vâng!”
Ốc ngoan ngoãn đi theo Ái Liên vào nhà vệ sinh, Khánh Huy ngồi trên giường đưa mắt dõi theo từng bước. Anh không ngờ là chỉ đánh răng thôi mà con trai cũng vui vẻ như vậy đấy, lại còn hát hò với nhau trong ấy nữa chứ khiến người làm bố này cũng muốn vào đánh răng cùng cho vui.
Ái Liên và Ốc vừa quay ra thì Khánh Huy đã nằm gọn một góc giường. Ái Liên cau có hất hàm:
“Anh còn chưa về ngủ đi à?”
“Em cứ cho Ốc ngủ đi, tôi tắt điện nhé, khi nào họ đi thì tôi về.”
“Ờ.”
Không xua đuổi Khánh Huy nữa, Ái Liên leo lên giường ôm Ốc, chỉ một lát là thằng bé đã ngủ tít, xem ra đùa đú một ngày cu cậu cũng thấm mệt. Đến cô còn rã rời chân tay nữa là.
Khánh Huy úp điện thoại xuống bàn ở cạnh giường rồi nằm nghiêng sang ngắm con trai say ngủ, thật an tĩnh và bình yên. Anh luôn mong thằng bé cứ mãi hồn nhiên, ăn chơi đùa vui không vướng âu lo như thế này.
Trong căn phòng tĩnh mịch, giọng đàn ông trầm ấm chợt cất lên:
“Ái Liên!”
“Hả?”
Ái Liên cũng đang ngắm nhìn Ốc, bị gọi tên thì giật mình ngước lên. Khánh Huy chăm chú nhìn cô, trầm giọng hỏi:
“Em đồng ý để cho tôi tán là nghiêm túc hay chỉ hùa vui theo Ốc thôi?”
“Vậy anh là đang nghiêm túc hay cũng hùa theo con?”
“Nghiêm túc, em nghĩ tôi rảnh mà mang chuyện ấy ra để đùa cợt à?”
“Ơ ai biết, dù sao thì tôi cứ tưởng anh đùa… Ơ anh…”
Cả người Khánh Huy bất chợt chồm sang, chẳng mấy đã phủ qua người con trai, tay chống xuống đệm, mặt kề sát Ái Liên. Cô theo phản xạ thì đưa tay ôm chặt miệng, mặt đỏ tía tai trợn mắt nhìn anh. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh… anh… định làm gì?”
“Có làm gì đâu, chỉ muốn nói là tôi đang nghiêm túc tìm hiểu em. Sợ em buồn ngủ nghe không rõ nên ghé lại gần và…”
Ái Liên như bất động, cả người gồng cứng, lưng như muốn dán chặt lấy mặt đệm, đến thở cũng không dám thở mạnh mà dồn ứ lại, đau tức cả lồng ngực khi Khánh Huy bất thình lình đặt một nụ hôn lên trán cô. Anh cũng chẳng rời môi ra, cứ để yên đấy mà lẩm bẩm nói nốt câu còn dang dở:
“Chúc em ngủ ngon.”
Ái Liên lúng túng nhưng vẫn cứng giọng:
“Anh… anh không về phòng đi.”
“Em cứ ngủ đi, lát tôi tự sang.”
Ốc tự nhiên trở mình thì rúc vào ngực Ái Liên, cái tay nó kéo tay cô xuống mà gối đầu lên ấy, chỉ một lát lại đều đều thở. Ái Liên rủ mắt nhìn đứa trẻ ở trong lòng mình, tự nhiên nhoẻn miệng cười, thằng bé đáng yêu thế này cơ mà, chứ đâu có xấu xa đáng ghét như người nào đó. Nói nó là con anh, ai mà thèm tin cơ chứ.
“Để con sang bên này tôi ôm nó cho, Ốc có thói quen ngủ là phải gối tay rồi. Em mà để nó gối thì sáng mai liệt luôn cánh tay đấy.”
“Không sao, mỏi thì tôi đổi bên. Nó đang ngủ ngon đừng di chuyển nữa.”
Khánh Huy không giành với Ái Liên nữa, không gian trong phòng bỗng trở nên yên ắng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng cười nói của mấy cô gái ở góc hành lang vọng vào.
Ái Liên vừa lim dim vừa xoa lưng Ốc, Khánh Huy thì vẫn chăm chú ngắm nhìn cô. Trong ánh đèn ngủ mở nhạt, gương mặt xinh đẹp với những đường nét hài hòa tinh tế như phản chiếu trong đáy mắt đen thẳm hun hút sâu của anh.
…
Cái một lát nữa tôi sang của Khánh Huy là đến sáng hôm sau vẫn còn nấn ná ở bên này. Cái nhà này chẳng hiểu là sau một đêm lăn lộn thì nằm thành cái thế gì nữa. Thật may là giường king size nên không có ai lăn xuống đất. Khánh Huy nằm ở gần giữa giường, Ốc nằm tráo đầu đuôi với anh ở cuối chân giường, còn Ái Liên thì chân co chân duỗi nằm vuông góc với Khánh Huy tạo thành hình chữ T.
Cô mơ mang xoay người, chân vừa đụng phải chân Ốc thì co lại, tay quờ quạng lung tung như muốn lần mò cái gì đó thì với lên một mặt phẳng săn rắn. Hai mắt Ái Liên vẫn nhắm nghiền không có động thái mở ra, nhưng bàn tay kia thì cứ lần mò như chân nhện bò thấp xuống dưới.
Khánh Huy bị sờ đến cơ bụng thì giật mình nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy thứ trắng trắng mềm mềm đang mò mò trên bụng mình, dần đi xuống đến gần cạp quần thì thảng thốt bật dậy như tôm tươi. Anh cau mày liếc mắt nhìn người nằm cạnh một cái, hai mắt Ái Liên vẫn nhắm nghiền mà cái tay hư thì… Diễn đàn Vietwriter.vn
Đôi con ngươi đen láy chỉ hai giây đã trợn ngược, một hình ảnh gây ám ảnh thị giác vừa lướt qua trong não Khánh Huy. Theo bản năng tự vệ anh vội chộp lấy tay Ái LIên nhấc lên khi chỉ còn khoảng cách một ngón tay nữa thôi là cô đã lại sắp mò đến nơi không nên mò dưới hạ thân của anh rồi.
Khánh Huy khẽ thở hắt ra, vừa nuốt khan vừa xoa gáy, mấy giây vừa rồi thật sự dọa chết anh. Đối với Khánh Huy thì đã từng đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết bao lần cũng không đáng sợ như tình huống vừa rồi.
Ái Liên bị tóm lấy tay thì vùng vằng giật ra khiến Khánh Huy bị hẫng, cả người bất động, trân trối nhìn cô vòng tay ôm lấy hông mình rồi còn mang cả cái đầu gối cái phịch lên bụng dưới, khiến anh phải nín thở mà gồng cơ bụng nhẫn nhịn.
Ái Liên mê ngủ, vừa đập đập lên bụng Khánh Huy vừa lèm bèm:
“Gối nhà này cứng quá vậy?”
“Ự!”
Khánh Huy vội bịt miệng lại, cái con cáo con này hay thật, đã lợi dụng người ta rồi còn đánh là làm sao?
“Bố!”
“Con dậy rồi à?”
Ốc dụi dụi mắt gật đầu, cái mặt ngái ngủ của nó nhìn đến là yêu. Thằng bé nhìn thấy một màn kì dị đang diễn ra trước mắt thì ngô nghê hỏi:
“Sao cô Ái Liên lại nằm lên người bố?”
“Cô mơ ngủ, tưởng bố là cái gối. Giờ Ốc bảo bố phải làm sao?”
“Thì bố làm cái gối ạ!”
Dứt lời nó thoăn thoắt mò sang bên đối diện, vít vai bố bắt KHánh Huy nằm xuống giường rồi thản nhiên gối đầu lên ngực Khánh Huy, hai cái mắt đã sập xuống, lim dim ngủ tiếp.
Khánh Huy bất lực ngóc lên nhìn hai cái đầu một nhỏ một lớn đang ngự trên bụng và ngực mình an nhiên say ngủ mà bất giác bật cười. Nếu được chọn thì anh thích cho hai cái đứa nhóc này gối trên tay hơn là kiểu nằm không giống ai thế này.
…
Sau lần đi du lịch, mối quan hệ của Khánh Huy và Ái Liên dường như giảm nhiệt rất nhiều. Ái Liên cũng nghiêm túc để cho Khánh Huy tìm hiểu mình, số lần bóc mẽ, nói đểu anh theo đó cũng giảm bớt xuống. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô hứa với Ốc, trong tuần sẽ có ít nhất một ngày đi đón thằng bé ở trường. Và người bố nào đó cứ thỉnh thoảng vào giờ nghỉ trưa sẽ nhắn tin hỏi han cô mấy câu linh tinh. Và lần nào cũng bắt đầu bằng “Hôm nay em có hẹn đón Ốc à?”
Ái Liên vừa nhận được tin nhắn thì chợt phì cười, nhân viên y tế cùng ca với cô thấy thế đưa mắt nhìn sang,
“Dạo này em thấy chị hay đọc tin nhắn rồi cười một mình thế? Như người đang yêu ấy nhỉ?”
“Vậy sao?”
“Vâng, nhìn tươi không cần tưới ấy chị.”
Ái Liên chợt ôm mặt, vừa mím môi nén cười lại tự hỏi mình lộ liễu đến như vậy hay sao?
Hết ca làm việc ở bệnh viện, Ái Liên đến trường đón Ốc. Không hiểu cô nghĩ gì thì dừng lại hỏi nó:
“Mình đi đón bố không Ốc?”
“Bây giờ á cô?”
“Ừ, để nhắn cho bố Ốc trước nhé!”
“Vâng!”
Hai cô cháu ra tạm ghế đá ngồi rồi mới nhắn tin cho Khánh Huy, tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy một phút thì điện thoại của Ái Liên đã đổ chuông. Cô nhìn vào màn hình mà toát cả mồ hôi trong lòng bàn tay. Lúc nảy ra ý định rõ ràng rất hào hứng vậy mà lúc này thì run như cầy sấy là làm sao?
“Cô nghe đi cô, bố gọi kìa cô.”
“Hả?”
Ái Liên giật mình nhìn màn hình đã hiện giây. Ốc thế mà nhanh tay gạt nút nghe hộ. Ở bên này Khánh Huy vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi, anh nghe thấy tiếng con trai lọt vào điện thoại mà tim như nhảy múa theo.
“Tôi đây, em vừa nhắn tin gì đấy?”
“...”
“Ái Liên!”
“Đây, anh xong việc chưa? Ốc muốn tới đón anh cùng về nhà.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Vậy sao? Nửa tiếng nữa mới xong. Hai cô cháu sang bên này đi, vừa hay hôm nay tôi không đi xe, xuống mỏ than xử lý một vụ sập hầm lò từ sớm nên thằng Vũ nó đón đi.”
“Ừm, vậy chúng tôi qua rồi ở ngoài xe đợi anh nhé?”
“Không cần em với Ốc đi vào trong phòng chờ cho mát, sao phải đợi ngoài xe?”