Nằm bên cạnh bố con họ Ái Liên không ngủ được mà cứ thao thức nhắm mắt để đấy. Hành động quan tâm của Khánh Huy khiến cô nhất thời mất kiềm chế mà muốn động chạm, bởi vậy tay đã nhanh hơn não sợ anh rời đi nên đã tóm lấy. Và giờ thì thành ra tự đưa mình vào thế bí như thế này. Ái Liên nhăn nhó, thầm chửi mình ngu đành muối mặt vờ mơ ngủ, “Mẹ ơi! Mẹ…”
“Ái Liên! Anh đây…”
Khánh Huy tưởng Ái Liên nói mê thật thì hốt hoảng nhổm người cao hơn nhìn sang phía cô. Ái Liên chột dạ, hai mắt cứ nhắm tịt vào, tay run run nắm chặt tay anh như người mê sảng thật.
Ốc nằm giữa bị bố mẹ làm phiền thì cũng tỉnh ngủ, nó mơ màng dụi mắt vừa ngó sang mẹ lại nhìn bố: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mẹ làm sao đấy bố?”
“Hình như mẹ nói mê.”
“Thế Ốc ra bên này nằm bố nhé, bố ôm mẹ một tí cho mẹ đỡ sợ. Như lúc Ốc mê ngủ mà bố ôm Ốc ấy.”
Khánh Huy chưa kịp đồng ý thì nó đã rúc vào chăn rồi tuồn xuống dưới đi sang bên kia Ái Liên nằm ngủ tiếp.
Khánh Huy thầm cảm ơn thằng nhóc con hiểu chuyện rồi nằm sát lại gần cô. Anh biết tự ý như thế này là không phải sẽ khiến cô hiểu lầm nhưng Khánh Huy thật sự cũng muốn gần gũi, ôm ấp Ái Liên. Anh nhớ cô, thật sự rất nhớ, đã nhiều lần muốn đánh liều cứ thế ôm cô vào lòng rồi bị tát, bị chửi cũng được. Nhưng Khánh Huy lại sợ sự lỗ mãng ấy sẽ chỉ khiến Ái Liên càng ghét bỏ rồi né tránh anh hơn mà thôi.
Giờ cô đang mê sảng, coi như anh lợi dụng người ốm vậy. Khánh Huy gỡ tay Ái Liên đặt lên hông mình rồi kéo cô lại ôm vào lòng, để mặt Ái Liên vùi vào vòm ngực vững trãi mà không ngừng vỗ về cô.
“Ái Liên có anh ở đây, anh xin lỗi. Anh không muốn lợi dụng em, nhưng anh nhớ em. Thật sự rất nhớ em… vậy mà em lại chẳng nhận ra anh.”
Lời anh trầm thấp chứa đựng bao yêu thương, nửa ân hận nửa như trách móc cô khiến Ái Liên đau lòng, nước mắt không tự chủ cứ thế ứa ra ướt cả một mảng ga giường. Cô chợt co người, bàn tay đặt trên eo Khánh Huy khẽ động đậy, cả cơ thể mảnh mai chủ động áp sát lại gần anh, lần tay ôm lấy tấm lưng rộng cảm nhận hơi ấm từ anh, mặc cho Khánh Huy đang sửng sốt vô cùng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy bất giác vui mừng, anh không để ý được quá nhiều thứ, chỉ đơn thuần cho là Ái Liên đang mê sảng nên mới ôm mình thì càng siết chặt tay ôm lấy thân người mảnh mai vào lòng mà hít hà mùi hương ngọt ngào từ trên người cô đưa vào khoang mũi.
…
Bữa tối Ái Liên ăn ít nên mới sớm bảnh mắt đã đói cồn cào, cô mơ màng lần tìm cái gì đó lại bắt được thứ nóng ấm vừa bằng củ khoai nướng thì lấy làm hứng khởi vô cùng. Bụng bảo dạ cái thời tiết lành lạnh thế này mà có củ khoai nước nóng hổi bỏ vào bụng thì còn gì bằng nữa. Nhưng củ khoai này nó lạ lắm, chẳng những còn nóng ấm mà lại càng nắn càng cứng và nở to hơn bình thường thì phải. Hai mắt Ái Liên vẫn nhắm nghiền, cần cổ thanh mảnh không ngừng chuyển động lên xuống cố nuốt cảm giác cồn cào từ dạ dày truyền lên. Tay lần khoai lại bị vướng phải cái gì đó, cô muốn lôi củ khoai kia ra mà nó cứng đầu lắm không dứt ra được, cả người thì cứ như bị thứ gì đó vây hãm, nóng nực, bí bách muốn chết đi được.
Ái Liên đói đến phát cáu thì mạnh tay tóm thật chặt thứ nóng bỏng ngày một cứng ngắc kia rồi dùng sức tuốt ra ngoài. Nhưng khoai thì chẳng thấy đâu chỉ nghe được âm thanh trầm đục từ trên đỉnh đầu dội xuống:
“Ứ… hự… ummm…”
Khánh Huy há miệng hớp lấy một hơi không khí rồi ngậm miệng nén đau. Răng cắn chặt môi, hai mắt đang mơ màng cũng phải trợn trừng hết cỡ cu em bị người ta giữ cứng trong tay, lại còn dùng sức muốn lôi ra ngoài. Tình huống này khiến anh không biết nên khóc hay thế nào nữa.
Người kia bị giữ chặt lấy cổ tay thì càng khó chịu, cái đầu đầy tóc đã ngọ nguậy dụi vào cổ vào cằm Khánh Huy buồn buồn ngứa ngứa, cả thân người rắn chắc bỗng nóng phừng phừng, dục hỏa trong chốc lát bị thổi bùng lên khiến anh như muốn nổ tung ngay lập tức.
Khánh Huy đè giọng cất lời:
“Ái Liên buông tay.”
“Đừng giành với người ta chứ? Có mỗi một củ khoai thôi, đói lắm rồi…”
Giọng cô lè nhè ngái ngủ, anh thảm thế này mà cô vẫn ngủ được sao? Lại còn khoai với chả củ cái gì nữa? Cần tăng dân số của người ta đấy bà nội ơi! Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy thở hắt, bàn tay mềm mại kia lại rờ rờ nắn bóp. Dùng cả hai tay để nhổ khoai thì cũng sợ cô quá rồi.
Đầu ngón cái vừa chạm vào cái gì đó dính dính ướt ướt, Ái Liên đã vô thức nhoẻn miệng cười, khoai mật nướng đây mà, nhiều mật thế này ngon ngọt phải biết. Cơ mà chín chưa nhỉ? Khoai mật thì nó phải mềm oặt ra cơ, chứ gì mà cứng ngắc như dùi cui thế này?
Ái Liên bất giác rùng mình, mi mắt động đậy, dùng hết sức bình sinh nhắm chặt rồi trợn trừng trừng nhìn lên. Vừa mở mắt ra đã bắt gặp ngay cái mặt nhăn nhó đến khổ sở của Khánh Huy thì răng môi Ái Liên đã cắn chặt.
“Khánh Huy?”
Anh đang nhịn thở đến căng cứng cả người lên, vừa chạm vào ánh nhìn thảng thốt của cô thì cố nặn ra nụ cười méo mó, gương mặt góc cạnh cũng nóng phừng phừng như muốn bốc hỏa đến nơi.
Giọng Khánh Huy trầm đến không thể trầm hơn còn vương chút khàn khàn đáp lại,
“Anh đây!”
Ái Liên lẩm bẩm trong miệng, “Khánh Huy? Khoai mật. Khoai… mật…”
Cô nhanh trí nhìn xuống tay mình rồi trợn ngược mắt hét toáng lên trước khi rụt tay ra khỏi quần anh mà cả người nóng bừng bừng và run lẩy bẩy vì xấu hổ cứ thế quay ngoắt đi rồi kéo chăn trùm lên người mình.
“Ái Liên!”
Ái Liên quay lưng lại, run rẩy co quắp trong chăn, vẻ mặt hoang mang cực độ, miệng cắn móng tay đang tự kiểm điểm bản thân mình vừa làm ra trò đồi bại với người ở phía sau lại nghe được giọng anh vương đầy dục vọng thì nhắm tịt mắt, nhăn nhó mặt mày.
“Ôi mẹ ơi, con vừa làm cái gì thế này???”
Cô phải làm sao bây giờ? Giờ chỉ ước có cái lỗ nẻ thật to mà chui ngay xuống cho đỡ nhục mặt mà thôi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Người ở phía sau nhìn dáng vẻ khúm núm sợ sệt, vai lại rung rung của cô thì lắc đầu cười khổ, tay đưa lên muốn chạm vào Ái Liên liền thu về để đấy. Anh lặng lẽ rời khỏi giường đi vào phòng vệ sinh, một lúc lâu sau mới trở lại thì cả Ốc cũng đã dậy rồi, nó thấy mặt mẹ đỏ phừng phừng, tay vẫn còn run thì cứ gặng hỏi mãi mà Ái Liên thì xấu hổ muốn độn thổ không nghĩ được ra lý do gì hợp lý để giải thích được với thằng bé.
“Hai cô cháu dậy rồi đấy à?”
Tiếng của Khánh Huy khiến Ái Liên giật thót cả mình, mắt đảo như bi không dám đối diện với anh, Ốc còn nhiệt tình khoe với bố của nó:
“Mẹ lại sốt rồi bố ạ, mặt mẹ đỏ lừ, còn nóng nữa. Mà hình như sốt rét hay sao ấy, tay mẹ cứ run thôi.”
“Vậy à?”
Ốc gật đầu cái rụp, Khánh Huy tủm tỉm cười, ánh nhìn đầy cảm tình vẫn đặt lên người kia mà Ái Liên thì có dám ngẩng mặt lên nhìn anh cái nào đâu. Anh vừa ngồi xuống cô đã lập tức rời giường. Một mạch đi vào phòng vệ sinh, tự trấn an bản thân vừa rồi hoàn toàn là sự cố. Rõ ràng cô thấy mình đi tìm khoai nướng nhưng tại sao củ khoai nó lại…
Ái Liên nhắm mắt nhắm mũi, nhăn mặt nhíu mày khổ sở lắc lắc đầu mà hai cái mà vành tai đỏ phừng phừng như phải bỏng. Nhục, quá nhục, biết giấu nỗi nhục này vào đâu cho hết đây?
Cô nhất chết cố thủ trong phòng vệ sinh, lại tìm việc để làm cho khỏi phải ra đối mặt với người đàn ông kia. Không biết trong đầu anh đã nghĩ cô thành loại phụ nữ gì rồi, thứ đó… cô còn chưa bao giờ động vào vậy mà vừa rồi lại thuận tay đến thế.
Ái Liên run đến mức cầm vòi hoa sen cũng tuột khỏi tay rơi bộp xuống đất, cô giật mình hét toáng lên. Khánh Huy sợ Ái Liên bị thương thì vội xô cửa vào xem.
“Sao thế?”
“Không sao. Tôi định gội đầu mà tay hơi mỏi nên lỡ làm rơi thôi.”
Ái Liên lúng túng cố làm ra vẻ tự nhiên nhất đáp lại anh rồi cúi xuống muốn nhặt vòi hoa sen lên nhưng Khánh Huy đã nhanh tay nhặt trước. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô thảng thốt ngước mắt nhìn anh, Khánh Huy nở nụ cười thân thiện đáp lại:
“Chắc do sốt nên còn mệt, sao không để khỏe hẳn hay gội?”
“Hôm qua dính mưa chưa kịp gội, đầu nó cứ dính dính bí bách khó chịu lắm. Anh ra gạt hộ tôi cái công tắc bình nóng lạnh.”
“Được.”
Khánh Huy quay đi rồi, Ái Liên mới thở phào một cái, nhưng chưa kịp mừng thì anh đã quay lại. Cô giật thót mình lần hai, tay theo phản xạ thả thứ đang cầm xuống, Khánh Huy nhanh tay đón được vòi hoa sen giúp nó không bị rơi xuống đất lần nữa. Ái Liên nuốt khan nhìn theo, anh lại nghiêng nghiêng đầu nhìn vào nó rồi nhìn cô hỏi han:
“Liệu em có tự gội được không?”
“Chắc là được.”
Khánh Huy có chút không hài lòng đưa mắt nhìn xuống bàn tay đã đưa ra muốn lấy lại vòi hoa sen. Anh đã đưa ra rồi lại siết chặt lấy, mà dứt khoát đề xuất:
“Để anh gội cho.”
“Thôi không cần… Ừm, cũng được.”
Rõ ràng muốn từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt Khánh Huy, Ái Liên lại không nỡ thì lời từ chối liền đổi thành đồng ý khiến ánh mắt buồn thương bỗng trở nên rạng ngời vui vẻ hơn hẳn.
Lúc gội đầu cho Ái Liên, ngón tay Khánh Huy chạm phải vết sẹo mổ gồ lên trên da đầu cô thì chợt khựng lại. Ái Liên cảm nhận được thì hơi ngóc đầu nhìn lên, qua làn tóc ướt nước còn đang nhỏ dòng dòng hỏi:
“Sao thế?”
“À không, em đừng cử động, có bị dính nước vào mắt không?”
“Không.”
Khánh Huy run run lần tay vạch tóc Ái Liên để xem vết sẹo mà mình vừa sờ thấy. Bình thường tóc Ái Liên dày nên khéo chỉnh sẽ không để lộ ra vết sẹo phẫu thuật cho người khác thấy được. Vết sẹo dài hơn một ngón tay, khá hẹp nhưng tóc ở chỗ ấy không mọc được lên.
Thấy anh im lặng, chỗ vết sẹo phẫu thuật cũng có cảm giác bị chạm phải, Ái Liên ái ngại lên tiếng giải thích: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sẹo hả? Tôi từng bị tai nạn phải mổ lấy máu đọng, người ta khâu đẹp lắm rồi đấy mà vẫn để lại sẹo.”
“Đau không?”
“Bây giờ á? Không đau, còn lúc làm phẫu thuật thì không biết. Lúc ấy chẳng có cảm giác gì, nghe nói hôn mê gần một năm trời, nhưng may mà vẫn tỉnh lại được. Dù đã phẫu thuật rồi nhưng luôn có cảm giác như bản thân đã bỏ quên mất một thứ gì đó rất quan trọng mà chẳng biết nó là gì để tìm nữa.”
Ái Liên chua xót bật cười, cố kể như một câu chuyện vui mà hơi khó thì phải, khăn mặt nắm trong tay bị cô siết chặt đến nhăn nhúm hết cả đi. Khánh Huy nghẹn họng muốn nói điều gì đó nhưng lại chẳng thể bật ra thành lời, anh sợ Ái Liên sẽ nghe ra được sự khác lạ trong giọng nói của mình mất bởi vậy đành chọn cách im lặng mà lầm lũi gội đầu cho cô, nhưng ánh mắt thâm tình chứa đầy ăn năn và tội lỗi vẫn dán lên mái đầu đang cúi thấp để cho mình gội kia.
Ngay khi cô vừa nói không biết bản thân đã bỏ quên thứ gì, Khánh Huy đã rất muốn nói rằng em đã bỏ quên mất một thứ rất quan trọng đó chính là bố con anh.
Ốc ngồi trên giường, hấp háy cái mắt nhìn bố nó sấy tóc cho Ái Liên. Tiếng máy sấy ù ù bên tai khiến cô chẳng nghe được thằng bé đang lẩm bẩm cái gì.
Khánh Huy nhẹ nhàng lùa tay vào làn tóc ẩm nước vừa gẩy gẩy cho tơi rồi cẩn thận sấy khô tóc cho Ái Liên, cảm giác được sự tỉ mỉ và chuyên nghiệp của anh cô chợt cao giọng khen ngợi:
“Anh cũng khéo quá nhỉ? Xem ra thường xuyên làm việc này.”
“Ừ, vợ anh thích anh sấy tóc cho cô ấy.”
Một lời của anh khiến cả hai cùng rơi vào thinh lặng, chỉ có tim trong lồng ngực là bận rộn bởi sự bồi hồi khó tả không thôi.
Sau bữa sáng, Ái Liên nói muốn tới Trung tâm thương mại mua một chút đồ nên bảo bố con Khánh Huy nếu không bận thì có thể đi cùng với cô. Còn bận thì cứ về trước, nhưng xem ra họ đang chờ cô nói điều đó thì vui vẻ xin được đi cùng.
Ngày cuối tuần lại có nhiều sản phẩm giảm giá nên Trung tâm thương mại đông người hẳn, Ái Liên đi theo bố con Khánh Huy mà bị người ta lấn đường nên suýt nữa đã bị thụt lại, cô hụt hẫng nhìn vào bàn tay vừa đưa ra muốn níu vạt áo anh nhưng không kịp. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên thoáng thất vọng vừa định thu tay về thì đã bị nắm lấy, cô thảng thốt nhìn lên đã bắt gặp hai gương mặt với nụ cười tươi rói thì chợt xúc động một cách lạ thường, cảm giác như người mù đường được chỉ hướng. Khánh Huy mỉm cười siết chặt lấy tay Ái Liên, kéo cô nép sát vào người mình, tay còn lại nắm chặt tay con trai, gia đình ba người cùng nhau lách dòng người đông đúc đi vào trong.
Ái Liên bước đi mà ánh mắt vẫn trầm ngâm nhìn vào bàn tay vừa lớn vừa ấm đang bao bọc tay mình rồi khẽ mỉm cười kiếm câu chuyện làm quà , “Hôm nay đông thật đấy, biết thế chẳng đi nữa.”
Ốc buột miệng reo lên:
“Nhà mình vẫn hay đi còn đông hơn thế này mà mẹ.”
“Vậy à?”
Khánh Huy không đáp, chỉ cười cười coi như đỡ lời cho con trai rồi lẳng lặng kéo hai người vào khu vực bày bán đồ gia dụng.
Sau khi mua đủ đồ mà Ái Liên cần họ mang ra xe cất rồi cùng nhau đi ăn trưa bên ngoài đường bao biển. Thời tiết lành lạnh thích hợp cho các món nướng nên Ái Liên gọi khá nhiều hải sản tươi nướng.
Suốt bữa ăn, Ái Liên rất để ý những hành động quan tâm của Khánh Huy. Mặc dù không sỗ sàng hay thể hiện rõ ràng nhưng sự quan tâm âm thầm của anh dành cho mình cô đều cảm nhận và nhìn ra được.
Khánh Huy biết Ái Liên thích thêm mù tạt vào nước chấm hải sản nên cứ hết là lại lẳng lặng gạt thêm vào rồi khuấy giúp cô. Mấy món tôm cua cần dùng tay bóc anh đều tự động làm rồi thản nhiên đặt vào đĩa của cô và con trai, tuy nhắc thằng bé ăn đi nhưng ánh mắt vẫn đặt vào người ở bên cạnh nó. Khi bốn mắt giao nhau anh không hề tránh né mà chỉ hơi lim dim thu hẹp tiêu cự rồi nở một nụ cười mỉm rất dịu dàng đáp lại khiến đối phương rung rinh thổn thức.
…
Sau bữa tối Khánh Huy đưa Ốc trở về nhà với bà nội rồi mới chở Ái Lên về. Cô cứ thắc mắc sao anh phải lòng vòng như vậy, nhưng lại chẳng lên tiếng hỏi bởi bản thân cũng muốn có giây phút riêng tư bên người đàn ông này, muốn cảm nhận về anh nhiều hơn. Có thể về mặt nhận thức Ái Liên chưa nhớ ra được Khánh Huy, nhưng về cảm xúc thì tâm tư đã hoàn toàn đặt lên anh rồi. Lúc Khánh Huy ôm cô, nắm tay cô không rời ở nơi đông người, rồi chăm sóc cô suốt cả ngày nay Ái Liên đều tiếp nhận một cách tự nhiên mà không hề cảm thấy khó chịu. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy giúp Ái Liên đẩy xe đựng đồ gia dụng lên tận cửa nhà cô, giây phút phải tạm biệt đối phương khiến cả hai cùng quyến luyến không nỡ thì cứ đứng im lặng hết nhìn nhau lại láo liên nhìn quanh nhưng tâm trí chẳng thật sự đặt lên thứ nào ngoài người ở trước mặt.
Khánh Huy mặt dày đánh liều lên tiếng trước:
“Ái Liên, em chấp nhận cho anh cơ hội rồi đúng không?”
Tim trong lồng ngực Ái Liên vừa như trật nhịp khi nghe câu hỏi ấy của Khánh Huy, cô dim mắt nhìn anh hỏi ngược lại:
“Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Anh cảm nhận được như thế, em chấp nhận cho bố con anh ở lại là đã chấp nhận cho anh theo đuổi em rồi phải không?”
Ái Liên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Khánh Huy chất vấn:
“Chúng ta từng yêu nhau đúng không?”
Câu hỏi tuy bất ngờ, nhưng không khiến Khánh Huy quá lúng túng, anh vẫn thẳng thắn đáp lại ánh nhìn của cô rồi lặng lẽ gật đầu. Ái Liên cười nhạt, nheo nheo mắt nhìn anh,
“Anh không giấu diếm nữa à?”
Ánh nhìn đắm đuối không hề rời tiêu cự, Khánh Huy không đáp chỉ lắc đầu. Ái Liên lại hỏi:
“Vậy sao ngay từ đầu không nói, còn chơi trò vờ như không quen biết nhau rồi lại theo đuổi tán tỉnh như con nít ranh vậy làm gì?”
“Anh nghĩ làm như vậy là tốt cho em.”
“Vậy giờ không thấy tốt nữa à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chỉ đứng từ xa nhìn em anh không chịu được. Anh xin lỗi, có lẽ làm như thế này là ích kỷ khi chỉ biết suy nghĩ cho cảm xúc riêng của bản thân. Nhưng thật sự phải buông tay em anh không làm được. Một năm qua không thể nhìn thấy em, không biết em thế nào, ở đây của anh rất khó chịu, mỗi đêm đều nhớ em. Đều đến đây nhấn chuông cửa không biết bao nhiêu lần, đều đứng trước cửa phòng em với hy vọng được nhìn thấy em ra mở cửa dù chỉ một lần. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Lúc nhìn thấy em bằng xương bằng thịt hoàn toàn khỏe mạnh ở trước mắt anh đã rất vui mừng, đã nghĩ chỉ cần em bình an anh thế nào cũng được. Nhưng…”
Bình luận facebook