Tuấn Kiệt bất lực thở hắt ra, lại nghiêng nghiêng đầu liếc cái thằng đang ngồi trên lưng mình một cái rồi thủng thẳng đáp:
“Chị Ái Liên sống lại rồi nên không ghét nữa. Chỉ ghét mẹ mày thôi.”
“Ơ chị của anh là mẹ của Ốc mà.”
“Ai bảo.”
“Ốc bảo, mẹ cũng đồng ý thế rồi mà. Anh đừng ghét Ốc, đừng ghét bố Ốc nữa, lại bỏ phiếu cho bố Ốc lấy được chị gái anh nhé!” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chị Ái Liên tha thứ cho bố mày rồi à? Sao anh không biết? Bố anh có biết không? Bố anh ghét bố mày lắm, không gả chị Ái Liên cho bố mày đâu, nên là anh có ghét hay không thì bố mày cũng còn lâu mới lấy được chị ấy.”
“Thế phải làm sao bây giờ hả anh?”
“Chịu.”
“Nhưng mà anh cứ đừng ghét bố Ốc trước đã, còn hơn là anh đứng về phe bố anh. Anh hứa đi, hứa đứng về phe bố Ốc đi.”
“Sao anh phải đứng về phe bố mày?”
“Vì… vì Ốc cũng không thích mẹ kia giống như anh, thế là cùng một phe rồi. Mà Ốc lại thích bố nên anh cũng phải thích bố của Ốc nhé! Mẹ kia chẳng yêu Ốc đâu, Ốc khóc cũng chẳng dỗ, chẳng bao giờ bế với ôm Ốc cả. Bà hàng xóm còn bảo mẹ đấy ghét Ốc, hồi xưa còn không cho Ốc bú để bà nội phải sang nhà bà ấy xin sữa cho Ốc cơ.”
“Sao mày thảm thế? Gì mà như con rơi của mẹ mày vậy?”
“Con rơi là gì hả anh?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ốc ngô nghê hỏi lại. Tuấn Kiệt nhướng mày tặc lưỡi, nó nói vậy chứ làm sao đủ trình mà giải thích được cho Ốc chứ? Bởi chính Tuấn Kiệt cũng chẳng biết chính xác cái định nghĩa con rơi là như thế nào. Nó chỉ được nghe người lớn nói rồi nói lại với trường hợp tương tự mà mình gặp phải mà thôi.
…
Khánh Huy báo với Ái Liên, Hồng Ánh sẽ sớm bị xét xử, anh đã nhờ Hoàng Vũ tác động để nhanh chóng xử tội của cô ta. Nhưng cô lại nói với anh mình không kiện nữa khiến Khánh Huy sửng sốt vô cùng.
Ái Liên không nói lý do chỉ bảo anh đưa cô đến gặp Hồng Ánh trước. Khánh Huy lo ngại cô ta sẽ giả điên khùng mà làm hại cô thì căn dặn người ở bệnh viện tâm thần xích Hồng Ánh lại rồi mới để Ái Liên vào.
Cô vừa mở cửa đã ngoảnh đầu nói với anh khi Khánh Huy muốn đi vào cùng,
“Anh ở ngoài đợi em.”
“Nhưng một mình em vào đó…”
“Không sao, anh chẳng bảo người ta xích cô ta lại rồi à? Đừng lo, em biết chạy mà. Có ngu đâu mà đứng yên cho nó đánh.”
Cô tinh nghịch bật cười, Khánh Huy vẫn không buông sự lo lắng xuống được thì nắm lấy tay Ái Liên căn dặn:
“Cô ta nhiễm HIV, em đừng lại gần đấy.”
“Vâng! Đừng lo, em là bác sĩ, tự biết giữ khoảng cách an toàn. Em vào mười phút thôi, chỉ nói vài lời, không thân thiết đâu mà ở lại hàn huyên tâm sự.”
Khánh Huy đau đáu nhìn theo bóng lưng Ái Liên cho đến khi cánh cửa bị đóng lại.
Nhìn thấy cô bước vào Hồng Ánh đã quắc mắt nhìn lên, cô ta bị xích tay chân vào thanh chắn trên giường bệnh, bộ dạng rũ tù nhìn đến gớm. Ái Liên có chút kinh ngạc, chính cô cũng không nhận ra Hồng Ánh đấy.
Bước chân Ái Liên chợt khựng lại khi Hồng Ánh quát lên:
“Ái Liên? Mày vẫn còn sống à?”
Ái Liên cười khẩy, bước thêm hai bước, nhưng giữ đủ khoảng cách an toàn đối với người đàn bà giả điên kia.
“Sống khỏe là đằng khác, nhận ra tôi thì có nghĩa là cô chẳng điên đâu nhỉ?”
Hồng Ánh chột dạ, ánh nhìn đầy hận thù chợt dịu lại, xong chỉ vài giây đã trở về với vẻ ngông cuồng vốn có. Bởi trong này chỉ có hai người nên cô ta cũng chẳng cần phải diễn thì thản nhiên buông lời: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mày đến đây làm gì?”
“Xem cô sống thế nào thế nào sau khi gây ra bao nhiêu tội ác như vậy. Nhưng xem ra nó tỉ lệ thuận với tội ác của cô.”
Ái Liên bình thản buông lời, Hồng Ánh tức điên muốn nhào tới đánh cô nhưng bị dây xích ở tay và chân phải giật ngược lại ngã nhào xuống giường, kim loại lạnh lẽo cọ vào da thịt cô ta đến phát đau.
“Mẹ kiếp con chó, mày bảo chúng nó thả tao ra, tao sẽ kiện chúng mày…”
Ái Liên lùi lại một bước, cô cảm thấy nực cười với những lời cô ta vừa nói. Kiện? Cô ta có khả năng ấy ư?
Thấy Ái Liên im lặng, Hồng Ánh càng cuồng ngôn, “Không tống được tao vào tù đúng không? Tao mà ra được thì mày chết chắc, đừng tưởng mày may mắn mãi được. Tao sẽ cho mày xuống địa ngục cùng với con mày.”
Cô ta nhắc tới đứa bé khiến Ái Liên đang kiềm chế bỗng trở nên phẫn nộ, nắm tay đã siết lại, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên đáng sợ vô cùng khiến Hồng Ánh có chút hoảng, cô ta trừng mắt muốn lấn át nhưng lại bị ánh nhìn sắc lạnh của cô làm cho thối trí mà thu người lùi lại. Hồng Ánh tỏ ra sợ sệt khi Ái Liên lừ lừ bước lại gần.
“Mày muốn làm gì?”
“Mày vừa nói cái gì?”
“Mày…”
“Tao hỏi mày vừa nói cái gì?” Ái Liên túm chặt cằm Hồng Ánh vằn mặt rít lên khiến cô ta nhất thời hoảng mà cố nuốt khan lắp bắp, cứ mỗi một câu gằn Ái Liên lại càng siết chặt tay hơn.
Hồng Ánh bám chặt tay cô muốn đẩy ra, đầu móng bị cắt ngắn cố bấm sâu vào da thịt nhưng Ái Liên mặc áo khoác dày nên chẳng mảy may đau đớn. Hồng Ánh hoảng sợ cố giãy giụa nhưng một tay bị xích, chỉ còn một tay nên chẳng thể làm gì được chỉ biết thoi thóp chờ đợi sự phẫn nộ từ Ái Liên.
Cằm bị bóp khiến quai hàm đau như muốn vỡ vụn, Hồng Ánh xuýt xoa rên hừ hừ, cứ muốn chửi thì bàn tay Ái Liên lại siết chặt hơn, cảm giác như hai má cô ta sắp bị bóp cho dính vào nhau đến nơi.
“Tao nói cho mày biết, bóp chết mày rất đơn giản, nhưng loại dơ bẩn sâu mọt như mày không xứng đáng dùng để đền mạng cho con tao.”
Ái Liên nghiến răng, siết chặt tay, nhìn dáng vẻ đau đớn của Hồng Ánh thì hận không thể bóp chết luôn con đàn bà độc ác này ngay lập tức. Cô ghét bỏ ấn cô ta ngã bật xuống giường rồi lùi lại, Hồng Ánh đau đến chảy nước mắt vừa ôm mặt vừa xuýt xoa. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không kiện mày không phải vì không có cách, cũng không phải thương hại bởi mày không có tư cách để nhận lòng thương của người khác.”
“Vậy mày là phật sống hay cái thứ gì? Ở đấy mà tỏ ra cao thượng cho ai xem chứ?”
Hồng Ánh cười gằn, vừa rũ được sự đau đớn và sợ hãi xuống đã quên mất bản thân suýt bị người này bóp chết.
Thái độ của cô ta khiến Ái Liên chán ghét, dù chẳng muốn tiếp lời nhưng suy cho cùng vẫn nên cho Hồng Ánh biết bản thân mình là loại đàn bà tệ hại, bạc nhược đến đâu và vì lý gì mà cô rút đơn kiện:
“Tao vì Ốc nên không kiện mày, mày biết ước mơ của thằng bé là gì không?”
Nụ cười nham nhở của Hồng Ánh chợt tắt lịm bởi câu hỏi vừa rồi của Ái Liên, một giây nào đó thoáng qua cô ta đã cảm thấy hổ thẹn vì điều đó. Là mẹ đẻ của Ốc nhưng Hồng Ánh đã bao giờ quan tâm yêu thương nó đâu. Lúc đứa trẻ mới tập bò đã bò đến trước mặt cô ta còn chẳng buồn tặc lưỡi cười với nó mà chỉ nguýt con một cái rồi ngoảnh mặt quay đi tiếp tục hí húi bên bàn trang điểm, mặc kệ Ốc bò ra mép giường thiếu chút nữa là lao đầu xuống đất nếu khi ấy bà nội không chạy vào đỡ kịp.
Suốt ngần ấy năm cô ta đã bao giờ sốt ruột lo lắng hay mất ăn mất ngủ vì con ốm, con đau phải đi cấp cứu trong đêm đâu. Bởi vậy làm sao biết được ước mơ của Ốc là gì?
Vẻ sửng sốt ấy của Hồng Ánh khiến Ái Liên hài lòng, nhưng cũng dấy lên sự chua xót, là xót cho đứa trẻ có mẹ mà như không là Ốc chứ không phải dành cho cô ta.
“Ốc muốn lớn lên sẽ làm cảnh sát giống như bố của nó, tống cô vào tù dễ hơn trở bàn tay nhưng cũng là thẳng tay vùi dập ước mơ đó của con, tôi không muốn lý lịch của nó có vết nhơ là người mẹ tù tội như cô. Đã không làm được gì cho nó thì cũng đừng cản bước tương lai của con. Còn đối với tôi mà nói thì loại phụ nữ dơ ráy như cô không đáng phải bận lòng để tâm đến. Dù tòa không tuyên án buộc tội nhưng tòa án lương tâm chắc hẳn đã có phán quyết rồi. Những gì cô phải gánh chịu chính là nghiệp báo cho tội ác mà cô đã gây ra cho bố con Khánh Huy. Tôi không động tâm thương xót đâu. Bỏ qua không có nghĩ là tha thứ, những gì cô gây ra cho tôi không đáng được tha thứ. Hãy dùng phần đời còn lại của mình mà tự ngẫm đi.”
Dứt lời chẳng để Hồng Ánh kịp ăn năn hay phản bác, Ái Liên đã quay người rời khỏi phòng căn phòng có người đàn bà bà cô căm ghét ấy. Hồng Ánh lúc này bỗng như người câm cứ ngồi thừ một chỗ, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Ái Liên mà chẳng còn vẻ hống hách xếch mé như trước đó vài phút đồng hồ. Cô ta lúc này hệt như vừa mới bị rút cạn đi linh hồn.
Cửa vừa bật mở, Khánh Huy ở bên ngoài đã sốt sắng hỏi han: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sao lại lâu thế? Có chuyện gì không em?”
“Không, chúng ta đi về thôi. Vừa đi vừa nói.”
Ra đến sảnh bệnh viện, Khánh Huy không nhịn được lại hỏi:
“Tại sao em lại rút đơn kiện?”
Ái Liên hít lấy một hơi không khí khô lạnh vào lồng ngực, rồi mím môi thở hắt ra. Ở bên ngoài có chút lạnh lẽo nhưng thoáng đãng chứ không ngột ngạt như ở trong căn phòng kia, thề là lúc ở đấy cô cảm thấy bí bách và khó chịu vô cùng, có thể là do phải ở chung một bầu không khí với kẻ mà mình căm ghét nên mới khó thích nghi được như vậy.
“Ái Liên.”
“Rồi, anh cứ sốt xình xịch hết cả lên thế?”
“Em trả lời anh đi.”
“Cô ta bị HIV anh nghĩ là còn sống được bao lâu nữa? Ở tù hay tại ngoại thì cũng là sống để chờ chết. Với cả em không muốn lý lịch của Ốc có một người mẹ tù tội, anh biết không con muốn làm cảnh sát giống anh đấy. Hôm trước lúc nói chuyện con rất hứng khởi nói sau này nhất định phải làm cảnh sát bắt hết tội phạm để bảo vệ người dân, bảo vệ mẹ và em bé của nó…”
Ái Liên mỉm cười rất tươi, đáy mắt ánh lên tia tự hào khi nhắc đến thằng bé, cảm giác như đang nhắc đến thành tích của đứa con của chính mình.
Khánh Huy xúc động nắm lấy tay cô, ánh nhìn chứa đựng sự biết ơn sâu sắc, môi run run mấp máy:
“Ái Liên! Sao em lại cao thượng như vậy chứ? Cảm ơn em!”
Ái Liên nghiêng nghiêng đầu chăm chú nhìn vào mắt Khánh Huy, ánh mắt chưa đầy hình ảnh của mình phản chiếu ở trong ấy thì nở nụ cười đồng cảm, siết lấy bàn tay to lớn của anh,
“Khi tình yêu lớn hơn sự hận thù con người ta có thể buông bỏ hận thù để người mình yêu thương hạnh phúc. Sao em phải sống mái với thứ từng làm tổn thương mình để tiếp tục dằn vặt và sống trong quá khứ đau khổ ấy chứ? Thà chọn bỏ qua để tiếp tục sống vui vẻ và thanh thản còn hơn.
Cô ta hại con của em, bù lại Ốc yêu thương em, coi em như mẹ ruột của nó. Con người ta không ai là không tim không phổi cả. Hồng Ánh ham chơi lười làm thích hưởng thụ lại vô tâm vô tính, nhưng giờ cô ta chẳng còn gì trong tay, gia đình tan nát, đứa con dứt ruột đẻ ra không nhìn nhận lại mang bệnh thế kỷ bị mọi người xa lánh, có trở về cũng khó tái nhập với cộng đồng. Ngần ấy thứ đủ khiến cô ta dằn vặt cả đời rồi, chúng ta cần gì phải ác thêm, tạo nghiệp cho người cho mình nữa?
Em muốn sống một cuộc đời vui vẻ, bình yên bên bố con anh. Những gì đã qua thì để cho ngủ yên đi đừng nhắc lại nữa, cũng không mong người đàn ông em yêu luôn mang trong lòng sự áy náy và có lỗi với mình đâu. Em hi vọng anh ấy dùng cả mười phần tâm trí để yêu em cơ. Anh còn ôm hận với Hồng Ánh là còn nhớ đến cô ta đấy nhé! Em ghen đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên cố bông đùa muốn làm dịu đi cảm giác áy náy của Khánh Huy, cô biết chuyện xảy ra với mình luôn khiến anh dằn vặt khổ tâm suốt thời gian qua. Có lẽ việc mất đi một phần ký ức ấy lại là một điều tốt, nó khiến Ái Liên không quá sân si và hận thù Hồng Ánh một cách mù quáng, hiện tại cô đang cảm thấy rất thanh thản. Dù nỗi đau mất con chưa nguôi ngoai nhưng Ái Liên nghĩ cô sẽ cân bằng được, sẽ sống thật vui vẻ để em bé của mình có thể an tâm.
“Ái Liên, cảm ơn em đã nghĩ cho bố con anh. Cảm ơn em!”
Khánh Huy cười mà hoen cay dâng ngập khóe mắt, Ái Liên nhoẻn miệng cười thật tươi, đáy mắt ánh lên tia hạnh phúc nhìn người đàn ông ở trước mặt. Hận thù giữ trong lòng chỉ khiến bản thân mệt mỏi, hà tất cô phải quá cố chấp làm gì? Hồng Ánh đã nhận được nghiệp báo thích đáng dành cho mình, cả đời sống trong cô độc, dằn vặt và bệnh hiểm nghèo. Không có hình phạt nào tàn khốc hơn như vậy.
…
Mấy lời vừa rồi của Ái Liên không đao to búa lớn hay chửi bới cay nghiệt nhưng lại như cái tát thật mạnh giáng vào mặt Hồng Ánh khiến phần người trong cô ta được thức tỉnh, có thứ gì đó nghẹn đắng dâng lên trong lòng người đàn bà đầy rẫy tội nghiệp không đáng được tha thứ này. Những giọt nước mắt của sự ân hận muộn màng lã chã rơi trên gương mặt hốc hác tiều tụy của cô ta. Hồng Ánh chợt khóc nấc lên, tay siết chặt ngực áo bệnh nhân mỏng manh không đủ sưởi ấm tấm thân gầy mòn mà dằn xuống từng cơn co thắt đầy đau đớn, mọi hối cải ăn năn lúc này đã là quá muộn, dù có xin lỗi ngàn lần cũng không bù đắp nổi những tổn thương đầu đời mà chính người làm mẹ này gây ra cho con trai mình.
Hồng Ánh ngã vật xuống giường, mắt mở trừng trừng nhìn vào ô cửa kính nhạt nhòa ánh sáng trắng, cuống họng đau tức bật ra từng tiếng nấc nghẹn ngào và từng câu từ một cách khó nhọc:
“Ốc… xin lỗi… mẹ xin lỗi…”
…
Sau khi biết Ái Liên chính là người rút đơn kiện Hồng Ánh ông Khải vô cùng phẫn nộ, xong chuyện liên quan đến cô lại tự cô đưa ra quyết định thì cũng chỉ có thể giữ sự bực tức ấy trong lòng. Nhưng nó cũng chính là rào cản khiến Ái Liên và Khánh Huy khó có thể đến với nhau, biết hai người vẫn lén lút qua lại tuy không thể công khai phản đối hay ép buộc con gái ngừng gặp gỡ bố con anh nhưng ông Khải vẫn một mực giữ vững lập trường của mình là không tán đồng.
Bởi vậy Ái Liên cũng không dám hiên ngang sáng vai cùng Khánh Huy lượn lờ trước bố mình được.
Nhưng với tính cách của Ái Liên thì sẽ không chịu nhún nhường mãi, cứ lén lút như thế này cũng không phải là cách hay nên cô đã bàn với Khánh Huy để qua tết âm lịch sẽ công khai chuyện hai người và nói chuyện như người lớn với bố. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy lo lắng cho cô thì có chút lưỡng lự, Ái Liên lại quả quyết:
“Anh nhát thế? Định không cưới em à?”
“Không phải, anh sợ làm vậy sẽ khiến gia đình em bất hòa. Dù sao thì bố em ghét anh cũng là có lí do chính đáng.”
Ái Liên lắc lắc đầu than thở:
“Suy cho cùng con chó chạy ra đường cắn hàng xóm thì lỗi cũng là tại người chủ không biết dạy. Nghĩ theo cách tiêu cực thì là như vậy, còn tích cực thì là cái số nó vậy rồi cứ mãi sân si quy đổi trách nhiệm cho người này người kia thì cũng có cứu vãn được đâu, cắn thì cũng đã cắn rồi, không bị dại hay chết cũng coi như là trải qua một kiếp nạn. Vậy sao không nghĩ theo cách tích cực cho đỡ nhọc thân nhỉ?”
Khánh Huy ngớ người trân mắt nhìn Ái Liên giảng giải đạo lý như một vị triết gia, cô đang say sưa là thế mà anh lại bày ra vẻ mặt ngốc nghếch đần đần thế nào thì mất cả hứng. Ái Liên cáu kỉnh co tay búng cái thật mạnh vào trán Khánh Huy khiến anh giật mình hồi tỉnh.
“Em dạo này theo đạo phật à?”
“Đùa, nói thật lại còn. Mọi người ấy à, nghĩ đơn giản thôi. Cứ ôm hết vào người suy nghĩ quá nhiều cho mệt não làm cái gì? Hưm, có người chả muốn lấy tôi, chán!”
Cô vờ cảm thán, lại bĩu môi lắc đầu khiến Khánh Huy giãy nhảy lên:
“Ai bảo không muốn lấy em? Nhẫn cầu hôn em vẫn còn đang đeo trên tay đấy nhé!”
Khánh Huy ôm ngang người Ái Liên, cằm đặt lên vai cô mang cả cái đầu đầy tóc cứng cứng cọ vào cổ vào cằm khiến cô buồn quá mà nghiêng ngả né đi. Anh lại nâng bàn tay nhỏ xíu ở trong tay mình lên mân mê chiếc nhẫn bằng bạch kim sáng loáng trên ngón áp út của cô. Ái Liên ngoảnh mặt lại, môi mềm cọ lên trán anh thủ thỉ:
“Ánh Dương bảo cái nhẫn này không tháo được ra nên cứ để em đeo như thế.”
“Thật hả? Nó là nhẫn của em, là còng tay của anh trói buộc em cả đời không tháo được ra cũng dễ hiểu thôi mà.”
Anh bất thình lình ngẩng đầu hôn lên môi cô một cái, ánh mắt trìu mến chứa chan cảm tình đắm đuối nhìn Ái Liên không chớp. Cô không ngại ngần thu tay về ôm lấy mặt Khánh Huy đáp lại bằng một nụ hôn sâu chất ngất. Ái Liên bụng bảo dạ, đã đến lúc cô kết thúc cuộc sống độc thân nhàm chán này rồi.
…
Sau tết hai tuần, Ái Liên dặn ông Khải cuối tuần kế tiếp để lịch trống cô sẽ về nhà ăn cơm. Ông Khải vui vẻ đồng ý, nhưng khi thấy bố con Khánh Huy đi theo ngay sau lưng con gái thì gương mặt mới vừa rạng rỡ đã trở nên cau có khó chịu vô cùng. Ái Liên khó xử nhìn bà Ánh Linh, bà nở nụ cười trấn an rồi xoa xoa vai cô cùng đi vào nhà. Diễn đàn Vietwriter.vn
Sau bữa cơm khá căng thẳng, lúc ra bàn uống nước Khánh Huy mới mở lời thưa chuyện của hai người, nhưng anh vừa lên tiếng nói muốn kết hôn với Ái Liên liền bị ông Khải cắt ngang:
“Những gì con bé phải hứng chịu vì cậu còn chưa đủ hay sao mà dám nói lời hàm hồ như thế?”
Âm vực có sức nặng xen lẫn sự tức giận của ông khiến cả nhà cùng giật mình, Ái Liên thảng thốt nhìn bố, lại đưa mắt nhìn sang Khánh Huy.
“Cháu xin lỗi, lần này nhất định
không để Ái Liên phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa ạ! Xin chú cho cháu một cơ hội.”
Trước vẻ mặt khẩn khoản cầu thị ấy của anh, ông Khải lại tỏ ra chán ghét mà ngoảnh mặt quay đi, cũng là rõ ý không đồng thuận với lời thỉnh cầu của người đàn ông này.
Ái Liên không nhịn được thì lên tiếng:
“Bố, con yêu Khánh Huy, muốn kết hôn với anh ấy.”
“Con có biết cậu ta là ai không? Có biết vì ai mà bản thân rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh không?”
“Con biết, là con chấp nhận anh ấy. Con chưa nhớ ra mọi chuyện trước đây của bọn con, nhưng con tin chắc rằng trong quá khứ Khánh Huy đã rất yêu con và con cũng yêu anh ấy.”
Ông Khải tức đến nghẹn họng quắc mắt nhìn con gái, đè giọng chì chiết,
“Con! Bố nói cứng đầu, đã từng bị như vậy rồi mà còn không biết sợ. Cái mạng nhỏ này của con có biết là vất vả lắm mới giữ được lại không? Biết là Ánh Dương nó phải cậy nhờ biết bao vị giáo sư mới giúp con tỉnh lại và phục hồi được như bây giờ không hả? Không lẽ con lại muốn đi vào vết xe đổ của chính mình hay sao?”
“Con biết nhưng mà…”
Khánh Huy chợt níu tay Ái Liên không để cô nói hết câu. Cô khẽ cau mày đưa mắt nhìn sang, anh liền lắc lắc đầu. Không khí trong phòng khách chợt trở nên căng thẳng và im phắc không một tiếng động nào. Khánh Huy mím chặt môi lấy hết quyết tâm đứng phắt dậy khiến cả bà Ánh Linh lẫn Ái Liên cùng thảng thốt nhìn theo mà mỗi người một suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã bị hành động tiếp theo của Khánh Huy làm cho giật mình kinh ngạc.
Khánh Huy quỳ sụp xuống đất, cúi thấp đầu dứt khoát lên tiếng:
“Cháu xin lỗi.”
Bà Ánh Linh thảng thốt kêu lên: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cháu làm gì thế hả?”
“Khánh Huy, anh sao lại…”
Ái Liên đứng phắt dậy, tay bám vào vai Khánh Huy cố níu anh đứng dậy đã bị bàn tay to lớn dính ướt mồ hôi vì căng thẳng nắm lấy rồi siết chặt can ngăn, anh ngước mắt nhìn cô cười hiền:
“Em bình tĩnh. Không sao đâu.”
Để cho Ái Liên ngồi xuống, Khánh Huy mới thu tay về để ngay ngắn trên đùi, nghiêm túc thưa chuyện với bố cô:
“Thưa chú, cháu biết lúc này dù có nói điều gì đi chăng nữa thì đối với chú cũng chỉ là bao biện. Nhưng cháu vẫn xin phép được nói ạ! Cháu không dám hứa những điều cao xa, những gì Ái Liên từng phải chịu cháu hứa sẽ bù đắp cho cô ấy. Trước đây là do cháu lơ là chủ quan để Hồng Ánh hại Ái Liên, cháu xin lỗi. Xin chú cho cháu một cơ hội mang lại hạnh phúc cho Ái Liên, cháu hứa sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc, bảo vệ cô ấy. dù phải dùng cả tính mạng để đánh đổi cháu cũng sẽ làm. Cô ấy rất quan trọng đối với bố con cháu.”
Ông Khải vẫn làm thinh không đáp. Người đàn ông luôn nghiêm nghị lạnh lùng khiến bọn tội phạm khiếp sợ ngay lúc này lại trở nên khụy lụy quỳ dưới chân một người đàn ông chỉ để xin ông ấy cho phép anh qua lại với con gái của mình vậy mà cũng không làm lung lay được lòng dạ sắt đá vững như bàn thạch của ông Khải.
Thấy chồng không ý kiến gì bà Ánh Liên liền ý nhị giật giật áo ông đánh động:
“Mình, cháu nó xin ý kiến anh. Nghĩ gì lâu thế?”Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông nghiêm khắc liếc vợ một cái, bà nhíu mày nhún vai chờ đợi. Ông Khải chẳng đáp lại lời vợ, cũng không cho Khánh Huy một câu trả lời thích đáng vẫn bày ra vẻ mặt ghét bỏ làm thinh, cố ý né tránh ánh nhìn của ba người họ.
Ái Liên lo lắng kéo tay Khánh Huy hỏi han:
“Chân anh chưa khỏe hẳn, nền nhà lạnh lắm hay là ngồi lên nói chuyện đừng quỳ nữa.”
“Không sao, anh chịu được.”
Lúc này ông Khải mới lẳng lặng đặt sự chú ý lên hai người, chằm chằm nhìn họ tình cảm lo lắng cho nhau. Dù bị làm khó nhưng Khánh Huy lại chẳng tỏ ra chút khó chịu nào, gương mặt vẫn ánh lên nét dịu dàng đáp lại con gái khiến ông dù ghét nhưng cũng không thái quá như vừa rồi.
Người đàn ông kia cũng từng bị tai nạn, con trai anh ta bị bố vợ cũ bắt làm con tin để uy hiếp buộc phải tìm cách chạy án cho kẻ đã gây ra tai nạn cho con gái ông. Trong khi vây bắt gã bố vợ độc ác đã bị hắn tông vào mới bị thương.
Ngày đó dù nguồn cơn sự việc là từ Khánh Huy nhưng suy cho cùng anh cũng có lòng đòi công bằng cho con gái ông nhiêu đó việc cũng khiến ông Khải khi ấy buông bỏ sự ghét bỏ với Khánh Huy, còn nhờ người ở khoa ngoại và chấn thương chỉnh hình dốc sức cứu chữa cho anh.
Chỉ là Khánh Huy đã hứa sẽ không dây dưa nữa mà lúc này lại dám hiên ngang đến nhà đòi lấy con gái, khiến ông Khải cảm thấy bị phản bội nên mới nhất thời khó chịu và bực tức hơn mà thôi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Khải bất lực thở dài, Ái Liên thấy tình hình chẳng có chút thay đổi thì muốn quỳ xuống theo anh nhưng bị Khánh Huy cản lại, một tay anh đỡ lấy đầu gối cô, tay còn lại giữ ghì lấy cánh tay Ái Liên rồi lặng lẽ lắc đầu.
Một màn ấy lọt vào tầm mắt của bố Ái Liên, ông định lên tiếng bảo đừng đứa nào quỳ nữa thì đã bị giọng trẻ con lanh lảnh từ phía cầu thang cắt ngang:
“Bố, sao bố lại bò ra sàn nhà mẹ thế hả bố?”
Bình luận facebook