Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Edit: Diệp Y Giai
"Ừm, dị năng có thể lên cấp. Nhưng không chỉ cần huyết tinh cao hơn mình một cấp, mà còn cần hạch não động vật cao hơn mình một cấp. Hơn nữa mấy thứ này cần phải giao cho các giáo sư hợp thành, làm thành thuốc mới được." Nếu đã nói rồi, Đỗ Minh cũng không ngại nhiều lời hơn.
"Vậy vì sao chúng tôi không có một chút tin tức nào?" Lạc Hương kì quái.
Chuyện dị năng phân cấp bậc mọi người đều biết, mặc dù tiêu chuẩn phán xét có hơi khác nhau, nhưng trêи đại thể đều không sai biệt lắm. Dị năng có thể lên cấp lại chưa từng nghe ai nói qua, mọi người đều cho rằng, khác biệt nằm ở chỗ mọi người dùng dị năng có thuần thục hay không, có xảo diệu hay không.
"Chính là viện đặc kỹ Bắc Kinh mới nghiên cứu chế tạo thành công vào bốn ngày trước. Hiện tại chỉ có quân đội cùng số ít cấp trêи ở Bắc Kinh là biết, hai người không biết cũng rất bình thường." Đỗ Minh lúc này cảm thấy hành động tiếp tục nhập ngũ của đội trưởng cũng không phải hoàn toàn không có ích, ít nhất tin tức bên mình khá linh thông.
"Vậy nghiên cứu ở nơi khác có tiến triển không?" Lạc Hương hỏi.
"Cấp bậc dị năng qua cấp năm, hiện tại Bắc Kinh cũng chỉ có sáu người. Nơi khác mặc dù không biết, nhưng những địa phương đó trình độ khoa học kỹ thuật có hạn, nếu không ngoài ý muốn hẳn là không nhanh được như vậy." Đỗ Minh hừ một tiếng: "Đám ngu xuẩn đó đến lúc này vẫn còn tranh giành quyền lợi, lại có thể tách Thượng Hải ra, thực sự cho rằng Bắc Kinh kém nơi đó?"
Lạc Hương rất sáng suốt không nói tiếp, hiện tại cuộc chiến nam bắc hẳn càng thêm kịch liệt, dù sao tài nguyên có hạn, đương nhiên người có địa vị càng cao sống càng thoải mái. Bây giờ còn không tranh, thì phải tới khi nào? Hơn nữa hiện tại tách ra cũng không chỉ có mình thành phố Thượng Hải.
Trác Hiên bọn họ rốt cục cũng đánh đủ, Trương cao thủ vốn kiêu ngạo nóng nảy giờ phút này có chút ủ rũ, hiển nhiên đã bị Trác Hiên chà đạp một phen.
"Anh mạnh hơn tôi." Trương Văn Bác cũng không phải là người không chịu thua, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn rất thản nhiên thừa nhận mình thua.
Trác Hiên cũng không đáp lời, mà là hướng về Lạc Hương gật đầu, ý bảo cô đuổi theo: "Chúng ta còn có việc."
"Như vậy, hẹn gặp lại. Cám ơn mọi người nói cho chúng tôi biết những việc kia." Lạc Hương có thể cảm giác được, kỳ thật mục đích bọn họ tới không chỉ để săn giết động vật biến dị cấp sáu, hẳn là còn có chuyện khác. Lạc Hương đối với những việc này không có hứng thú, tự nhiên không muốn nghĩ sâu.
"Hẹn gặp lại." Lý Liên Hoa cũng lên tiếng. Cậu không nói chuyện nhiều, dường như hiểu được bản thân thường xuyên nói ra những lời làm cho người ta dở khóc dở cười, dần dà, cậu ở trước mặt người ngoài sẽ trở nên trầm mặc.
Lạc Hương nhìn thấy Vu Khôn vẫn luôn lặng lẽ đứng ở bên người Lý Liên Hoa, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ sự thiện lương của người đàn ông này cũng không nhất định là chuyện xấu.
"Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, không cần để ý nhiều." Trác Hiên chở Lạc Hương, chạy xuyên qua rừng cây. Thấy Lạc Hương sau khi rời khỏi bốn người kia có chút không yên lòng, nên mở miệng an ủi. Nhưng rất nhanh, gặp phải đoạn đường lầy lội, bọn họ chỉ có thể lại lần nữa thu xe lại, sử dụng hai chân đi đường.
"Em chỉ là cảm thấy, mấy người bọn họ cũng không tệ lắm." Lạc Hương nắm góc áo Trác Hiên, để anh mang đi đường, tiết kiệm thể lực của mình, thể lực của cô kém Trác Hiên rất nhiều, nếu muốn đuổi kịp bước tiến của anh, chỉ có thể mượn chút sự giúp đỡ của anh.
"Đáng tiếc nơi này phương hướng mơ hồ, bằng không dùng dị năng của em để đi cũng không tồi." Dị năng thuấn di của Lạc Hương có chút hạn chế, di chuyển trong khoảng cách dài phải có địa điểm cụ thể, hơn nữa địa điểm này tốt nhất là cô phải nhớ được rõ, như vậy xác xuất thành công tương đối cao. Mà di chuyển cự ly ngắn ít nhất phải trong phạm vi tinh thần lực của cô bao trùm, như vậy sẽ tương đối chính xác.
Trác Hiên ngồi xổm xuống, đột nhiên nói một câu: "Tôi cõng em." Lạc Hương bị dọa cho hoảng sợ.
Đi lại giữa rừng cây cùng đất bằng phẳng là không giống nhau, Lạc Hương tuy rằng thể lực không tệ, lại có Trác Hiên ở phía trước mở đường, nhưng thể lực mà cô hao phí vẫn rất nhiều. Chỉ là, Trác Hiên không phải đã nói không thể quá mức ỷ lại người khác à?
"Không, không cần đâu, em còn chịu được." Hiện tại mới đi hơn bốn giờ, trong lúc đó còn nghỉ ngơi mười mấy phút, Lạc Hương cảm thấy phải cõng người khác nữa thì sẽ rất mệt mỏi.
Trác Hiên đứng lên nhìn cô, xác định không phải đang gắng gượng, đành gật đầu: "Uống ngụm nước, nghỉ ngơi một lúc."
Trác Hiên đương nhiên biết lên đường như này quá mức vất vả, nhưng anh có thể cảm giác được, gần đây có một thứ rất nguy hiểm. Trước khi gặp được tiểu đội bốn người kia trong rừng rậm còn có chút động tĩnh, nhưng sau khi bọn họ tách ra, đi lâu như vậy, bốn phía lại không có một âm thanh nào, hiển nhiên là có gì nguy hiểm nên không dám phát ra tiếng vang. dongnghicac
Cho nên nhất định phải mang Lạc Hương rời khỏi khu vực này, bọn họ hiện tại ở ngoài sáng, thứ kia ở chỗ tối vạn nhất đánh lén, ngay cả chút phương pháp phòng ngự cũng không có. Trác Hiên tuyệt đối không khoan dung bất kỳ thứ gì thương tổn đến Hương Hương.
Nhưng quanh đi quẩn lại, Trác Hiên phát hiện không được bình thường. Bọn họ dường như đã tiến vào một mê cung, hai người đi cả buổi trời, lại vẫn trở về điểm ban đầu.
Mà Lạc Hương giờ phút này cũng phát hiện không đúng: "Chúng ta lạc đường rồi?"
Trác Hiên cảnh giới bốn phía: "Chung quanh hẳn là có một cường địch. Mê cung có thể là kỹ năng của nó."
Lạc Hương nhìn tình huống này, có chút không xác định mình nên trốn vào không gian tránh gây cản trở, hay là lưu lại cùng ngăn địch thì tốt hơn. Lúc trước còn có thể nhìn thấy rốt cuộc là vật gì, lần này lại hoàn toàn không thấy bóng dáng địch nhân đã bị vây khốn.
Không đợi Lạc Hương làm ra phán đoán, hai người lại gặp lại tiểu đội bốn người kia. "Xem ra chúng ta thật sự có duyên nhỉ." Nói chuyện vẫn là Trương Văn Bác, chỉ là mặc dù lời nói giống nhau, nhưng ngữ khí khác nhau, nên cảm giác mang đến cho người ta tự nhiên cũng khác nhau. Lần trước lời nói châm chọc của anh ta dẫn tới chút dạy dỗ của Trác Hiên, lần này cảm thán ngược lại được Lạc Hương trả lời: "Không phải có duyên, mà là chúng ta đều thành đồ ăn trong bát kẻ khác rồi." Lạc Hương cười khổ, xuất sư bất lợi, cô vốn cho rằng hành động lần này tuy rằng sẽ gặp phải vài động vật biến dị, nhưng chắc sẽ không nhiều, như vậy tự nhiên sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng không ngờ lại xuất hiện tai họa, gặp phải loại tình huống này.
"Xem ra quả thật là cạm bẫy." Đỗ Minh cẩn thận dò xét một lượt, rồi kết luận.
"Em đi điều tra xem, mọi người chờ một chút, đừng tùy tiện chạy đi nha." Thiếu niên Lý Liên Hoa tựa hồ là một lính trinh sát rất không tệ, tuy bộ dáng có hơi ngốc, nhưng thân thủ lưu loát, hơn nữa cậu ta hẳn là có dị năng cấp bậc rất cao. Quả nhiên người ngốc có phúc ngốc mà.
Rất nhanh cậu ta đã trở về, có điều sắc mặt lại tái nhợt xông vào trong lòng Vu Khôn, thanh âm run rẩy: "Là con nhện... con nhện rất lớn... Nó có mười hai cái chân, hoa văn trêи lưng giống như là một khuôn mặt mỹ nhân! ! !"
Mê cung, đích xác rất giống thủ pháp con nhện bắt giữ con mồi.
Có điều dị năng của Lý Liên Hoa lại có thể bỏ qua mê cung này trực tiếp tìm được chính chủ, cũng không đơn giản đâu.
Nếu đã biết là vật gì, trong lòng mọi người cũng nắm rõ hơn. Lạc Hương và Trác Hiên không có ý kiến gì, nhưng trong tổ bốn người này lại có chút kϊƈɦ động, bọn họ muốn săn giết động vật biến dị cấp sáu, con nhện này đã tự đưa mình tới cửa, mặc dù không biết cụ thể cấp bậc, nhưng xem ra khẳng định không thấp.
Cuối cùng, sáu người quyết định hợp tác với nhau, săn giết thứ này, dù sao con nhện kia sẽ phun tơ, sẽ có dị năng, nói không chừng sẽ có độc, đây chính là chỗ vô cùng khó đối phó.
Cuối cùng quyết định, do Lạc Hương có năng lực chạy trốn mạnh làm mồi dụ, những người khác thì coi đúng thời cơ, tận lực truy đuổi giá trị thương tổn cao nhất trong chớp mắt, cần phải đánh gục con nhện trước tiên, tránh để nó kịp phản ứng.
Lạc Hương do Lý Liên Hoa dẫn đầu, phát hiện thì ra một trong những năng lực của cậu ta là truy tung, ở trong phạm vi nhất định, căn cứ vào mùi lưu lại, có thể bỏ qua bất luận ngụy trang gì tìm được chính chủ. "Cậu mang tôi đến gần đó là được rồi, bằng không tới gần bị nó phát hiện thì cậu sẽ bị nguy hiểm." Lạc Hương kỳ thật rất thích Lý Liên Hoa, tuy rằng tên của cậu ta có chút kì quái, nhưng lại là cậu bé rất tốt.
"Không sao. Em sẽ cuồng hóa, không sợ nó." Lý Liên Hoa cười cười, hiện tại cậu ngược lại không sợ nữa.
Không biết biến thân siêu cấp là nói đùa hay là dị năng của cậu, Lạc Hương cũng không còn khí lực đi tò mò. Bởi vì cô rốt cục tận mắt nhìn thấy con nhện khổng lồ ghê tởm kia.
Con nhện này vốn là nhện mặt người, hình thể cũng không lớn, hoa văn trêи lưng cũng không tà dị như vậy. Nhện mặt người vốn rất nhỏ, màu xanh nhạt, trêи lưng có hoa văn màu nâu nhạt, giống như là mặt người già, vì vậy mà được gọi là nhện mặt người.
Còn con nhện này tuy rằng cũng là nhện mặt người, lại toàn thân hồng đen xen nhau, hoa văn vốn chỉ tương tự một chút với mặt người lại biến thành môi hồng mi đen, càng giống như mặt mỹ nhân. Con nhện vốn tám chân biến dị thành mười hai chân, trêи mỗi chân đều có lông tơ giống như cây kim.
Nó đang ăn mồi, phương thức ăn mồi trái lại không thay đổi, một con vật thoạt nhìn giống như con nai đã bị nọc độc nó làm hôn mê, hơn nữa thân thể đã bắt đầu nhũn ra, giống như quả bóng nước. Con nhện kia cắm ống hút vào thân thể thức ăn, tựa như hút nước trái cây ăn con vật kia chỉ còn một lớp da.
Lạc Hương nháy mắt mấy cái, tựa hồ đang cân nhắc bản thân có thể bỏ cuộc nửa đường không. Cái thứ cường hãn như thế, đám người bên mình có thể chọc giận nó không...
Lý Liên Hoa bên cạnh thì ngược lại, dường như nỗi sợ hãi lần đầu tiên chứng kiến con nhện đã trôi qua, giờ phút này đang tò mò nhìn nó ăn mồi: "Nó thật ra khá tốt, làm như vậy da lông vẫn toàn vẹn không bị phá hỏng."
Lạc Hương giật giật khóe miệng, phát hiện thiếu niên này quả thực không phải người thường có khả năng hiểu rõ. "Cậu lúc đầu không phải rất sợ nó à?"
"Anh Vu nói, chúng ta là quân nhân, không thể sợ mấy thứ này. Em đây sẽ không sợ." Lúc Lý Liên Hoa nhắc đến Vu Khôn thì giọng nói của cậu có chút ngọt ngào, có chút ỷ lại.
Lạc Hương mặc dù từ miệng Trác Hiên biết quan hệ giữa bọn họ, có điều cô vẫn luôn cảm giác mình chỉ đang ảo tưởng! ! Câu nói này xem như đã nói rõ, cứ xem như thế đi! Cô sợ bản thân không làm rõ ràng tình huống, vạn nhất giữa bốn người này đều không có gì, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mình chẳng phải là tự mình đa tình?
Thật vất vả xác định quan hệ giữa mấy người này, cô lại có ưu sầu mới: Vạn nhất Trác Hiên căn bản không biết tình cảm vượt qua tình bạn giữa mấy người này, mà chỉ thuận miệng nói vậy, kỳ thật chỉ là tình bạn bè thì sao đây?
Lạc Hương thở dài, cảm thấy vẫn nên đối phó với con nhện ghê tởm này trước rồi nói sau.
"Cậu đi ra chỗ bọn họ mang bọn họ tới đây đi. Để cho chúng ta động thủ." Lạc Hương hít sâu một hơi, bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía, để chính mình sử dụng thuấn di.
"Ừm, chị cẩn thận." Lý Liên Hoa gật đầu, chui vào lùm cây, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
"Ừm, dị năng có thể lên cấp. Nhưng không chỉ cần huyết tinh cao hơn mình một cấp, mà còn cần hạch não động vật cao hơn mình một cấp. Hơn nữa mấy thứ này cần phải giao cho các giáo sư hợp thành, làm thành thuốc mới được." Nếu đã nói rồi, Đỗ Minh cũng không ngại nhiều lời hơn.
"Vậy vì sao chúng tôi không có một chút tin tức nào?" Lạc Hương kì quái.
Chuyện dị năng phân cấp bậc mọi người đều biết, mặc dù tiêu chuẩn phán xét có hơi khác nhau, nhưng trêи đại thể đều không sai biệt lắm. Dị năng có thể lên cấp lại chưa từng nghe ai nói qua, mọi người đều cho rằng, khác biệt nằm ở chỗ mọi người dùng dị năng có thuần thục hay không, có xảo diệu hay không.
"Chính là viện đặc kỹ Bắc Kinh mới nghiên cứu chế tạo thành công vào bốn ngày trước. Hiện tại chỉ có quân đội cùng số ít cấp trêи ở Bắc Kinh là biết, hai người không biết cũng rất bình thường." Đỗ Minh lúc này cảm thấy hành động tiếp tục nhập ngũ của đội trưởng cũng không phải hoàn toàn không có ích, ít nhất tin tức bên mình khá linh thông.
"Vậy nghiên cứu ở nơi khác có tiến triển không?" Lạc Hương hỏi.
"Cấp bậc dị năng qua cấp năm, hiện tại Bắc Kinh cũng chỉ có sáu người. Nơi khác mặc dù không biết, nhưng những địa phương đó trình độ khoa học kỹ thuật có hạn, nếu không ngoài ý muốn hẳn là không nhanh được như vậy." Đỗ Minh hừ một tiếng: "Đám ngu xuẩn đó đến lúc này vẫn còn tranh giành quyền lợi, lại có thể tách Thượng Hải ra, thực sự cho rằng Bắc Kinh kém nơi đó?"
Lạc Hương rất sáng suốt không nói tiếp, hiện tại cuộc chiến nam bắc hẳn càng thêm kịch liệt, dù sao tài nguyên có hạn, đương nhiên người có địa vị càng cao sống càng thoải mái. Bây giờ còn không tranh, thì phải tới khi nào? Hơn nữa hiện tại tách ra cũng không chỉ có mình thành phố Thượng Hải.
Trác Hiên bọn họ rốt cục cũng đánh đủ, Trương cao thủ vốn kiêu ngạo nóng nảy giờ phút này có chút ủ rũ, hiển nhiên đã bị Trác Hiên chà đạp một phen.
"Anh mạnh hơn tôi." Trương Văn Bác cũng không phải là người không chịu thua, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn rất thản nhiên thừa nhận mình thua.
Trác Hiên cũng không đáp lời, mà là hướng về Lạc Hương gật đầu, ý bảo cô đuổi theo: "Chúng ta còn có việc."
"Như vậy, hẹn gặp lại. Cám ơn mọi người nói cho chúng tôi biết những việc kia." Lạc Hương có thể cảm giác được, kỳ thật mục đích bọn họ tới không chỉ để săn giết động vật biến dị cấp sáu, hẳn là còn có chuyện khác. Lạc Hương đối với những việc này không có hứng thú, tự nhiên không muốn nghĩ sâu.
"Hẹn gặp lại." Lý Liên Hoa cũng lên tiếng. Cậu không nói chuyện nhiều, dường như hiểu được bản thân thường xuyên nói ra những lời làm cho người ta dở khóc dở cười, dần dà, cậu ở trước mặt người ngoài sẽ trở nên trầm mặc.
Lạc Hương nhìn thấy Vu Khôn vẫn luôn lặng lẽ đứng ở bên người Lý Liên Hoa, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ sự thiện lương của người đàn ông này cũng không nhất định là chuyện xấu.
"Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, không cần để ý nhiều." Trác Hiên chở Lạc Hương, chạy xuyên qua rừng cây. Thấy Lạc Hương sau khi rời khỏi bốn người kia có chút không yên lòng, nên mở miệng an ủi. Nhưng rất nhanh, gặp phải đoạn đường lầy lội, bọn họ chỉ có thể lại lần nữa thu xe lại, sử dụng hai chân đi đường.
"Em chỉ là cảm thấy, mấy người bọn họ cũng không tệ lắm." Lạc Hương nắm góc áo Trác Hiên, để anh mang đi đường, tiết kiệm thể lực của mình, thể lực của cô kém Trác Hiên rất nhiều, nếu muốn đuổi kịp bước tiến của anh, chỉ có thể mượn chút sự giúp đỡ của anh.
"Đáng tiếc nơi này phương hướng mơ hồ, bằng không dùng dị năng của em để đi cũng không tồi." Dị năng thuấn di của Lạc Hương có chút hạn chế, di chuyển trong khoảng cách dài phải có địa điểm cụ thể, hơn nữa địa điểm này tốt nhất là cô phải nhớ được rõ, như vậy xác xuất thành công tương đối cao. Mà di chuyển cự ly ngắn ít nhất phải trong phạm vi tinh thần lực của cô bao trùm, như vậy sẽ tương đối chính xác.
Trác Hiên ngồi xổm xuống, đột nhiên nói một câu: "Tôi cõng em." Lạc Hương bị dọa cho hoảng sợ.
Đi lại giữa rừng cây cùng đất bằng phẳng là không giống nhau, Lạc Hương tuy rằng thể lực không tệ, lại có Trác Hiên ở phía trước mở đường, nhưng thể lực mà cô hao phí vẫn rất nhiều. Chỉ là, Trác Hiên không phải đã nói không thể quá mức ỷ lại người khác à?
"Không, không cần đâu, em còn chịu được." Hiện tại mới đi hơn bốn giờ, trong lúc đó còn nghỉ ngơi mười mấy phút, Lạc Hương cảm thấy phải cõng người khác nữa thì sẽ rất mệt mỏi.
Trác Hiên đứng lên nhìn cô, xác định không phải đang gắng gượng, đành gật đầu: "Uống ngụm nước, nghỉ ngơi một lúc."
Trác Hiên đương nhiên biết lên đường như này quá mức vất vả, nhưng anh có thể cảm giác được, gần đây có một thứ rất nguy hiểm. Trước khi gặp được tiểu đội bốn người kia trong rừng rậm còn có chút động tĩnh, nhưng sau khi bọn họ tách ra, đi lâu như vậy, bốn phía lại không có một âm thanh nào, hiển nhiên là có gì nguy hiểm nên không dám phát ra tiếng vang. dongnghicac
Cho nên nhất định phải mang Lạc Hương rời khỏi khu vực này, bọn họ hiện tại ở ngoài sáng, thứ kia ở chỗ tối vạn nhất đánh lén, ngay cả chút phương pháp phòng ngự cũng không có. Trác Hiên tuyệt đối không khoan dung bất kỳ thứ gì thương tổn đến Hương Hương.
Nhưng quanh đi quẩn lại, Trác Hiên phát hiện không được bình thường. Bọn họ dường như đã tiến vào một mê cung, hai người đi cả buổi trời, lại vẫn trở về điểm ban đầu.
Mà Lạc Hương giờ phút này cũng phát hiện không đúng: "Chúng ta lạc đường rồi?"
Trác Hiên cảnh giới bốn phía: "Chung quanh hẳn là có một cường địch. Mê cung có thể là kỹ năng của nó."
Lạc Hương nhìn tình huống này, có chút không xác định mình nên trốn vào không gian tránh gây cản trở, hay là lưu lại cùng ngăn địch thì tốt hơn. Lúc trước còn có thể nhìn thấy rốt cuộc là vật gì, lần này lại hoàn toàn không thấy bóng dáng địch nhân đã bị vây khốn.
Không đợi Lạc Hương làm ra phán đoán, hai người lại gặp lại tiểu đội bốn người kia. "Xem ra chúng ta thật sự có duyên nhỉ." Nói chuyện vẫn là Trương Văn Bác, chỉ là mặc dù lời nói giống nhau, nhưng ngữ khí khác nhau, nên cảm giác mang đến cho người ta tự nhiên cũng khác nhau. Lần trước lời nói châm chọc của anh ta dẫn tới chút dạy dỗ của Trác Hiên, lần này cảm thán ngược lại được Lạc Hương trả lời: "Không phải có duyên, mà là chúng ta đều thành đồ ăn trong bát kẻ khác rồi." Lạc Hương cười khổ, xuất sư bất lợi, cô vốn cho rằng hành động lần này tuy rằng sẽ gặp phải vài động vật biến dị, nhưng chắc sẽ không nhiều, như vậy tự nhiên sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng không ngờ lại xuất hiện tai họa, gặp phải loại tình huống này.
"Xem ra quả thật là cạm bẫy." Đỗ Minh cẩn thận dò xét một lượt, rồi kết luận.
"Em đi điều tra xem, mọi người chờ một chút, đừng tùy tiện chạy đi nha." Thiếu niên Lý Liên Hoa tựa hồ là một lính trinh sát rất không tệ, tuy bộ dáng có hơi ngốc, nhưng thân thủ lưu loát, hơn nữa cậu ta hẳn là có dị năng cấp bậc rất cao. Quả nhiên người ngốc có phúc ngốc mà.
Rất nhanh cậu ta đã trở về, có điều sắc mặt lại tái nhợt xông vào trong lòng Vu Khôn, thanh âm run rẩy: "Là con nhện... con nhện rất lớn... Nó có mười hai cái chân, hoa văn trêи lưng giống như là một khuôn mặt mỹ nhân! ! !"
Mê cung, đích xác rất giống thủ pháp con nhện bắt giữ con mồi.
Có điều dị năng của Lý Liên Hoa lại có thể bỏ qua mê cung này trực tiếp tìm được chính chủ, cũng không đơn giản đâu.
Nếu đã biết là vật gì, trong lòng mọi người cũng nắm rõ hơn. Lạc Hương và Trác Hiên không có ý kiến gì, nhưng trong tổ bốn người này lại có chút kϊƈɦ động, bọn họ muốn săn giết động vật biến dị cấp sáu, con nhện này đã tự đưa mình tới cửa, mặc dù không biết cụ thể cấp bậc, nhưng xem ra khẳng định không thấp.
Cuối cùng, sáu người quyết định hợp tác với nhau, săn giết thứ này, dù sao con nhện kia sẽ phun tơ, sẽ có dị năng, nói không chừng sẽ có độc, đây chính là chỗ vô cùng khó đối phó.
Cuối cùng quyết định, do Lạc Hương có năng lực chạy trốn mạnh làm mồi dụ, những người khác thì coi đúng thời cơ, tận lực truy đuổi giá trị thương tổn cao nhất trong chớp mắt, cần phải đánh gục con nhện trước tiên, tránh để nó kịp phản ứng.
Lạc Hương do Lý Liên Hoa dẫn đầu, phát hiện thì ra một trong những năng lực của cậu ta là truy tung, ở trong phạm vi nhất định, căn cứ vào mùi lưu lại, có thể bỏ qua bất luận ngụy trang gì tìm được chính chủ. "Cậu mang tôi đến gần đó là được rồi, bằng không tới gần bị nó phát hiện thì cậu sẽ bị nguy hiểm." Lạc Hương kỳ thật rất thích Lý Liên Hoa, tuy rằng tên của cậu ta có chút kì quái, nhưng lại là cậu bé rất tốt.
"Không sao. Em sẽ cuồng hóa, không sợ nó." Lý Liên Hoa cười cười, hiện tại cậu ngược lại không sợ nữa.
Không biết biến thân siêu cấp là nói đùa hay là dị năng của cậu, Lạc Hương cũng không còn khí lực đi tò mò. Bởi vì cô rốt cục tận mắt nhìn thấy con nhện khổng lồ ghê tởm kia.
Con nhện này vốn là nhện mặt người, hình thể cũng không lớn, hoa văn trêи lưng cũng không tà dị như vậy. Nhện mặt người vốn rất nhỏ, màu xanh nhạt, trêи lưng có hoa văn màu nâu nhạt, giống như là mặt người già, vì vậy mà được gọi là nhện mặt người.
Còn con nhện này tuy rằng cũng là nhện mặt người, lại toàn thân hồng đen xen nhau, hoa văn vốn chỉ tương tự một chút với mặt người lại biến thành môi hồng mi đen, càng giống như mặt mỹ nhân. Con nhện vốn tám chân biến dị thành mười hai chân, trêи mỗi chân đều có lông tơ giống như cây kim.
Nó đang ăn mồi, phương thức ăn mồi trái lại không thay đổi, một con vật thoạt nhìn giống như con nai đã bị nọc độc nó làm hôn mê, hơn nữa thân thể đã bắt đầu nhũn ra, giống như quả bóng nước. Con nhện kia cắm ống hút vào thân thể thức ăn, tựa như hút nước trái cây ăn con vật kia chỉ còn một lớp da.
Lạc Hương nháy mắt mấy cái, tựa hồ đang cân nhắc bản thân có thể bỏ cuộc nửa đường không. Cái thứ cường hãn như thế, đám người bên mình có thể chọc giận nó không...
Lý Liên Hoa bên cạnh thì ngược lại, dường như nỗi sợ hãi lần đầu tiên chứng kiến con nhện đã trôi qua, giờ phút này đang tò mò nhìn nó ăn mồi: "Nó thật ra khá tốt, làm như vậy da lông vẫn toàn vẹn không bị phá hỏng."
Lạc Hương giật giật khóe miệng, phát hiện thiếu niên này quả thực không phải người thường có khả năng hiểu rõ. "Cậu lúc đầu không phải rất sợ nó à?"
"Anh Vu nói, chúng ta là quân nhân, không thể sợ mấy thứ này. Em đây sẽ không sợ." Lúc Lý Liên Hoa nhắc đến Vu Khôn thì giọng nói của cậu có chút ngọt ngào, có chút ỷ lại.
Lạc Hương mặc dù từ miệng Trác Hiên biết quan hệ giữa bọn họ, có điều cô vẫn luôn cảm giác mình chỉ đang ảo tưởng! ! Câu nói này xem như đã nói rõ, cứ xem như thế đi! Cô sợ bản thân không làm rõ ràng tình huống, vạn nhất giữa bốn người này đều không có gì, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mình chẳng phải là tự mình đa tình?
Thật vất vả xác định quan hệ giữa mấy người này, cô lại có ưu sầu mới: Vạn nhất Trác Hiên căn bản không biết tình cảm vượt qua tình bạn giữa mấy người này, mà chỉ thuận miệng nói vậy, kỳ thật chỉ là tình bạn bè thì sao đây?
Lạc Hương thở dài, cảm thấy vẫn nên đối phó với con nhện ghê tởm này trước rồi nói sau.
"Cậu đi ra chỗ bọn họ mang bọn họ tới đây đi. Để cho chúng ta động thủ." Lạc Hương hít sâu một hơi, bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía, để chính mình sử dụng thuấn di.
"Ừm, chị cẩn thận." Lý Liên Hoa gật đầu, chui vào lùm cây, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Bình luận facebook