Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Edit: Diệp Y Giai
Hai người rời khỏi khu rừng lại không tốn bao nhiêu thời gian, bởi vì trở về theo đường cũ, cho nên tiết kiệm thời gian mở đường.
Mặc dù hai người đi ở trong rừng, kỳ thật trừ việc đi bộ chịu chút khổ, cái gọi là màn trời chiếu đất lại không được nếm đến.
Ban đầu Trác Hiên không muốn vào không gian nghỉ ngơi, nhưng Lạc Hương lại không chịu được. Làn da của Lạc Hương bị dính phải chướng khí trong rừng, kết quả nổi lên không ít nốt mẩn, Trác Hiên đau lòng, đương nhiên chỉ có thể theo Lạc Hương vào trong không gian.
Chờ hai người đi ra khỏi rừng, ngồi vào trong xe, Lạc Hương nhẹ nhàng thở ra một hơi thật lớn.
Cô định cố gắng thu thập nhiều xăng nhất có thể, những ngày không xe dựa vào chân của mình đi đường thật sự quá hành hạ người rồi. Việc mình tập chạy vào ngày thường với việc bị buộc dựa vào hai chân đi đường chính là hai chuyện khác nhau.
Bọn họ thay người không đổi xe chạy tới Bắc Kinh, kỳ thật Lạc Hương không gấp gáp đến vậy, nhưng Trác Hiên dường như vẫn có chút nóng vội, dù không biết là gấp vì chuyện gì, nhưng Lạc Hương đối với việc gấp rút lên đường cũng không có ý kiến.
"Phía trước chính là Tế Nam, chúng ta cần dừng lại chỉnh đốn không?" Lạc Hương hỏi Trác Hiên, ngày hôm qua anh lái xe gần hai mươi giờ, có chút mệt mỏi, đang ở trêи ghế lái phụ nghỉ ngơi. "Em đã nói với anh mà, để anh vào không gian nghỉ ngơi, sao lại không nghe chứ." Lạc Hương có chút đau lòng, đây không phải như lái xe bình thường ở trêи cao tốc, hiện giờ với kiểu lái xe này cũng không phải là việc tiết kiệm sức gì cho cam, không những phải chú ý tình hình giao thông, còn phải đề phòng bốn phía thường bị người biến dị đánh lén, lo lắng cố sức. Liên tục hai mươi mấy giờ, cho dù Trác Hiên là người tập võ, cũng chịu không nổi. Cô bởi vì tính chất đặc biệt không di động theo phương tiện giao thông của không gian, không thể trốn vào không gian nghỉ ngơi. Trác Hiên lại không giống vậy, anh đi vào đó thì Lạc Hương sẽ lái xe, hoàn toàn không thành vấn đề.
"Không sao. Em nghỉ ngơi đi. Để tôi lái." Anh xoa xoa mày, không phải mình không muốn vào không gian để được ngủ thoải mái, nhưng muốn anh để một mình Hương Hương ở bên ngoài, anh không làm được: "Chúng ta đến Tế Nam nghỉ ngơi một chút. Nơi đó cũng có căn cứ người sống sót, để xem chúng ta có thể tìm được một vài tin tức hữu ích hay không."
"Biết rồi. Dù sao cũng chỉ còn đoạn đường, để em lái đi." Lạc Hương từ trong không gian lấy ra một ít sữa: "Uống rồi ngủ tiếp, đêm qua anh chỉ ăn có tí Sandwich."
Trác Hiên cũng không cự tuyệt, anh biết rõ, lỡ thật sự gặp phải nguy hiểm, vẫn phải dựa vào anh để giải quyết, nếu anh không nghỉ ngơi thật tốt, thì ngay cả khí lực để chiến đấu cũng không có, cả hai người bọn họ đều sẽ nguy hiểm.
Trác Hiên uống sữa xong, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Lạc Hương xốc lại tinh thần, chạy về hướng Tế Nam.
Đến nơi này, cũng không còn hoang tàn vắng vẻ giống như phố mới, cả thành phố đều không nhìn thấy một người. Nơi này hoặc nhiều hoặc ít tựa hồ cũng có vài tiểu đội mạo hiểm ra ngoài đi săn, nhìn thấy nhiều người, cứ như vậy có một số chuyện trước kia chưa từng thấy qua dần dần hiện ra ở trước mắt Lạc Hương.
Lạc Hương nhìn thấy những cô gái không có sức mạnh, không có thế lực, cũng không có dung mạo phải sinh tồn như thế nào. Các cô ấy có số tuổi không nhỏ, bộ dáng cũng có chút khó coi, không biết là tự nguyện hay bị ép buộc, tiểu đội săn giết sẽ dùng các cô ấy làm mồi dụ, dùng để bắt giết một vài người tiến hóa. Nếu sau đó còn sống, các cô ấy sẽ nhận được một ít thịt của động vật biến dị, còn nếu chết đi, thì cũng không có ai đến nhặt xác.
Người biến dị hiện tại, hoặc là người biến dị bình thường, mặc dù chúng nó có tính lây nhiễm, nhưng độ nguy hiểm tương đối nhỏ, chỉ cần động tác nhanh một chút, cẩn thận một chút, cơ hồ người thường cũng sẽ không bị chúng nó thương tổn. Hoặc là người tiến hóa cấp ba trở lên, người tiến hóa cấp một, hai gần như không nhìn thấy. Cho nên những cô gái này có thể sống sót thật sự rất không dễ dàng.
Lạc Hương không biết trong lòng đang có tư vị gì, một tháng trước còn chưa có bộ dáng này, ít nhất lúc ở Thượng Hải, chính phủ còn có thể phát trợ cấp, cam đoan cho phần lớn người bình thường sẽ không bị đói chết, sao hiện tại lại xuất hiện tình huống như này? Vì một chút thức ăn mà đi làm mồi dụ?
Ngoại trừ việc bị coi như mồi dụ, còn có một số phụ nữ sẽ bị tiểu đội mạo hiểm mang theo bên người, các cô ấy phần lớn là người có dung mạo rất đẹp. Vào buổi tối, bởi vì nghỉ ngơi ở bên ngoài, phần lớn đội viên của tiểu đội săn giết không có việc gì để làm, hơn nữa ban ngày chiến đấu làm cho người ta căng thẳng, tự nhiên muốn làm vài việc để thư giãn, những cô gái này chính là dùng để thư giãn vào buổi tối. dongnghicac
Đây xem như một loại phương thức nuôi sống bản thân trừ việc làm mồi dụ. Mặc dù có chút không chịu nổi, nhưng ít nhất không có vấn đề gì về an toàn.
Lạc Hương trước giờ chưa từng nghĩ đến, những cô gái không có sức mạnh phải sống sót kiểu này, tâm tình vô cùng phức tạp nặng nề. Nhưng trong lòng trầm trọng thì thế nào, những cô gái đáng thương kia có thể làm gì đây, thành viên trong tiểu đội mạo hiểm không phải là không có phụ nữ, họ đều bảo trì trầm mặc, người qua đường như mình đây thì có năng lực làm gì được.
Hơn nữa Lạc Hương cảm giác cho dù mình cứu được mạng họ, cũng không cứu được lòng của họ.
Không muốn bị làm mồi dụ, hàng hóa, chỉ có thể tự mình trở nên mạnh mẽ. Cho dù không có dị năng, cũng có thể thông qua vũ lực, chỉ cần chịu được khổ, thì sẽ có chút thành quả. Mà sau khi có thể miễn cưỡng sống sót, tự nhiên sẽ chậm rãi cường đại lên. Đáng tiếc các cô ấy tự oán tự trách, cam chịu, cho rằng không có dị năng chính là ông trời bất công, cho là mình căn bản không có năng lực sống sót, phụ bạc bản thân như vậy để có thể sống sót thì có quan hệ gì chứ. Một khi đã cam chịu rồi, lại lần nữa nhặt lên tự tôn đúng là nói dễ hơn làm.
Lạc Hương chứng kiến những việc này, cảm thán về tận thế cũng càng trở nên sâu sắc. Hệ thống xã hội lại có thể sụp đổ nhanh chóng như thế, làm cho người ta không có một chút cơ hội phản ứng nào. Bây giờ thật sự đã biến thành thế giới của cá lớn nuốt cá bé rồi.
Đây mới chỉ là một tháng ngắn ngủn, thức ăn thật sự bị thiếu hụt thì sẽ ra sao. Lạc Hương không cảm thấy những người may mắn còn tồn tại trong một tháng có thể tiêu hao hết toàn bộ đồ ăn, như vậy chỉ có một nguyên nhân, người nắm giữ thế lực cường đại đã chiếm đoạt triệt để phần tài nguyên này. Lạc Hương thở dài, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện mà bản thân bất lực nữa, dù sao cô cũng hiểu được loại tình huống này sớm hay muộn cũng phải phát sinh. Hiện tại chẳng qua chỉ xảy ra nhanh hơn tưởng tượng của cô một chút mà thôi.
Tiếp tục cách căn cứ người sống sót gần một chút, Lạc Hương cũng dần dần thấy được hiện trạng của trụ sở này. Người sống sót không ít, nhưng cũng có rất nhiều người không có sức chiến đấu, sống rất gian khổ, bọn họ ngủ ở góc tường, cả người gầy không còn bao nhiêu thịt. Bên ngoài trụ sở không phải không có nhà, nhưng nhà ở bên ngoài lại rất nguy hiểm.
Lạc Hương rất bình tĩnh lái xe đến cửa căn cứ. Có một số người không muốn đi ra ngoài mạo hiểm săn giết, sẽ ở cửa chặn người, trước kia Lạc Hương cũng từng gặp qua loại chuyện này. Cho nên cô rất rõ những người đàn ông trông cửa kia rốt cuộc đang làm cái gì. Vốn không muốn để ý tới bọn họ, nhưng thật sự không thích ánh mắt ɖâʍ tà của những người đó, Lạc Hương đẩy cho Trác Hiên tỉnh dậy.
Trác Hiên kỳ thật đã sớm tỉnh, có điều anh cho rằng không có nguy hiểm, nên không mở mắt ra, nhưng khi cảm nhận được chung quanh xuất hiện người có ý xấu, anh tỉnh dậy. Quét mắt bốn phía một vòng, đám đàn ông vây quanh xe đều bị ánh mắt này làm cho kinh sợ, không dám tiếp tục ngẩng đầu, tự nhiên cũng sẽ không tiến lên dọa dẫm. Đông thiên lạc diệp
Trụ sở này và nơi ở Thượng Hải rất khác nhau, toàn bộ nhân viên dường như đều ở trêи mặt đất, sở dĩ vì lưới sắt an toàn chung quanh căn cứ vô cùng chắc chắn, còn liên kết với nhau, có lẽ tình trạng ứng phó người tiến hóa vẫn khá đầy đủ.
"Trác Hiên, bầu không khí nơi này thật không tốt. Thượng Hải bên kia tuy quân đội khá thiết huyết, nhưng quy củ không loạn thế này, cơ bản chính phủ vẫn quản được. Thế nhưng nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Hương hiện tại dưỡng thành thói quen, bất luận phát sinh chuyện gì, đều nghĩ đến Trác Hiên trước tiên.
Trác Hiên nhíu mày: "Nơi này và Nam Kinh không khác nhau lắm. Chắc là đều không có nguồn tư, hai nơi này đều không chứa đựng nhiều vật tư như Thượng Hải hay Bắc Kinh, đương nhiên không có khả năng cứu trợ quá nhiều người. Có điều, Thượng Hải và Bắc Kinh cũng không chống đỡ được bao nhiêu, không lâu nữa, mọi người phải dùng thịt của động vật biến dị khó ăn muốn chết kia." Anh nắm chặt tay Hương Hương, bỏ xe. Hiện tại trân quý nhất là xăng, không phải xe, tùy tiện đi loanh quanh bên ngoài cũng có thể nhặt được một chiếc xe.
Trác Hiên hiểu được nơi này có rất nhiều chuyện phiền toái, không khỏi có chút hối hận tới đây. Lúc trước rời khỏi Nam Kinh trừ phần lớn nguyên nhân do anh giết người ra, còn vì trật tự của Nam Kinh rất hỗn loạn, bang phái mọc lên như nấm, chính phủ gần như không thể khống chế. Ở nơi đó với Hương Hương còn không an toàn bằng ở thôn quê. Cho nên anh mang theo Hương Hương rời đi. Mà hiển nhiên Tế Nam và Nam Kinh cũng không khác biệt nhau là mấy.
Có điều đến cũng đến rồi, Trác Hiên rất thản nhiên tìm một sân nhỏ bỏ hoang ở gần căn cứ, tùy tiện quét dọn một chút, quyết định ở trong này hai ngày. Sở dĩ không vào ở trong căn cứ, là bởi vì Trác Hiên cảm thấy có bột phấn khu trục trong tay, thì trong căn cứ nguy hiểm hơn bên ngoài trụ sở. Chính mình còn muốn đi ra ngoài xem xét, hỏi thăm chút tin tức, thuận tiện tìm ít phương pháp huấn luyện về phương diện dị năng, để tránh cho dị năng của Lạc Hương luôn dừng bước không tiến, bản thân không ở đây chỉ có một mình Hương Hương tự nhiên không thể lơi lỏng.
Lạc Hương định nghỉ ngơi lại nhìn thấy Trác Hiên vẫn luyện võ trong sân viện đổ nát, cảm thấy loại sinh vật vũ si này quả thật người bình thường khó có thể hiểu rõ. Siêng năng như thế, khiến người vô dụng như cô rất áp lực đó.
Hai người rời khỏi khu rừng lại không tốn bao nhiêu thời gian, bởi vì trở về theo đường cũ, cho nên tiết kiệm thời gian mở đường.
Mặc dù hai người đi ở trong rừng, kỳ thật trừ việc đi bộ chịu chút khổ, cái gọi là màn trời chiếu đất lại không được nếm đến.
Ban đầu Trác Hiên không muốn vào không gian nghỉ ngơi, nhưng Lạc Hương lại không chịu được. Làn da của Lạc Hương bị dính phải chướng khí trong rừng, kết quả nổi lên không ít nốt mẩn, Trác Hiên đau lòng, đương nhiên chỉ có thể theo Lạc Hương vào trong không gian.
Chờ hai người đi ra khỏi rừng, ngồi vào trong xe, Lạc Hương nhẹ nhàng thở ra một hơi thật lớn.
Cô định cố gắng thu thập nhiều xăng nhất có thể, những ngày không xe dựa vào chân của mình đi đường thật sự quá hành hạ người rồi. Việc mình tập chạy vào ngày thường với việc bị buộc dựa vào hai chân đi đường chính là hai chuyện khác nhau.
Bọn họ thay người không đổi xe chạy tới Bắc Kinh, kỳ thật Lạc Hương không gấp gáp đến vậy, nhưng Trác Hiên dường như vẫn có chút nóng vội, dù không biết là gấp vì chuyện gì, nhưng Lạc Hương đối với việc gấp rút lên đường cũng không có ý kiến.
"Phía trước chính là Tế Nam, chúng ta cần dừng lại chỉnh đốn không?" Lạc Hương hỏi Trác Hiên, ngày hôm qua anh lái xe gần hai mươi giờ, có chút mệt mỏi, đang ở trêи ghế lái phụ nghỉ ngơi. "Em đã nói với anh mà, để anh vào không gian nghỉ ngơi, sao lại không nghe chứ." Lạc Hương có chút đau lòng, đây không phải như lái xe bình thường ở trêи cao tốc, hiện giờ với kiểu lái xe này cũng không phải là việc tiết kiệm sức gì cho cam, không những phải chú ý tình hình giao thông, còn phải đề phòng bốn phía thường bị người biến dị đánh lén, lo lắng cố sức. Liên tục hai mươi mấy giờ, cho dù Trác Hiên là người tập võ, cũng chịu không nổi. Cô bởi vì tính chất đặc biệt không di động theo phương tiện giao thông của không gian, không thể trốn vào không gian nghỉ ngơi. Trác Hiên lại không giống vậy, anh đi vào đó thì Lạc Hương sẽ lái xe, hoàn toàn không thành vấn đề.
"Không sao. Em nghỉ ngơi đi. Để tôi lái." Anh xoa xoa mày, không phải mình không muốn vào không gian để được ngủ thoải mái, nhưng muốn anh để một mình Hương Hương ở bên ngoài, anh không làm được: "Chúng ta đến Tế Nam nghỉ ngơi một chút. Nơi đó cũng có căn cứ người sống sót, để xem chúng ta có thể tìm được một vài tin tức hữu ích hay không."
"Biết rồi. Dù sao cũng chỉ còn đoạn đường, để em lái đi." Lạc Hương từ trong không gian lấy ra một ít sữa: "Uống rồi ngủ tiếp, đêm qua anh chỉ ăn có tí Sandwich."
Trác Hiên cũng không cự tuyệt, anh biết rõ, lỡ thật sự gặp phải nguy hiểm, vẫn phải dựa vào anh để giải quyết, nếu anh không nghỉ ngơi thật tốt, thì ngay cả khí lực để chiến đấu cũng không có, cả hai người bọn họ đều sẽ nguy hiểm.
Trác Hiên uống sữa xong, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Lạc Hương xốc lại tinh thần, chạy về hướng Tế Nam.
Đến nơi này, cũng không còn hoang tàn vắng vẻ giống như phố mới, cả thành phố đều không nhìn thấy một người. Nơi này hoặc nhiều hoặc ít tựa hồ cũng có vài tiểu đội mạo hiểm ra ngoài đi săn, nhìn thấy nhiều người, cứ như vậy có một số chuyện trước kia chưa từng thấy qua dần dần hiện ra ở trước mắt Lạc Hương.
Lạc Hương nhìn thấy những cô gái không có sức mạnh, không có thế lực, cũng không có dung mạo phải sinh tồn như thế nào. Các cô ấy có số tuổi không nhỏ, bộ dáng cũng có chút khó coi, không biết là tự nguyện hay bị ép buộc, tiểu đội săn giết sẽ dùng các cô ấy làm mồi dụ, dùng để bắt giết một vài người tiến hóa. Nếu sau đó còn sống, các cô ấy sẽ nhận được một ít thịt của động vật biến dị, còn nếu chết đi, thì cũng không có ai đến nhặt xác.
Người biến dị hiện tại, hoặc là người biến dị bình thường, mặc dù chúng nó có tính lây nhiễm, nhưng độ nguy hiểm tương đối nhỏ, chỉ cần động tác nhanh một chút, cẩn thận một chút, cơ hồ người thường cũng sẽ không bị chúng nó thương tổn. Hoặc là người tiến hóa cấp ba trở lên, người tiến hóa cấp một, hai gần như không nhìn thấy. Cho nên những cô gái này có thể sống sót thật sự rất không dễ dàng.
Lạc Hương không biết trong lòng đang có tư vị gì, một tháng trước còn chưa có bộ dáng này, ít nhất lúc ở Thượng Hải, chính phủ còn có thể phát trợ cấp, cam đoan cho phần lớn người bình thường sẽ không bị đói chết, sao hiện tại lại xuất hiện tình huống như này? Vì một chút thức ăn mà đi làm mồi dụ?
Ngoại trừ việc bị coi như mồi dụ, còn có một số phụ nữ sẽ bị tiểu đội mạo hiểm mang theo bên người, các cô ấy phần lớn là người có dung mạo rất đẹp. Vào buổi tối, bởi vì nghỉ ngơi ở bên ngoài, phần lớn đội viên của tiểu đội săn giết không có việc gì để làm, hơn nữa ban ngày chiến đấu làm cho người ta căng thẳng, tự nhiên muốn làm vài việc để thư giãn, những cô gái này chính là dùng để thư giãn vào buổi tối. dongnghicac
Đây xem như một loại phương thức nuôi sống bản thân trừ việc làm mồi dụ. Mặc dù có chút không chịu nổi, nhưng ít nhất không có vấn đề gì về an toàn.
Lạc Hương trước giờ chưa từng nghĩ đến, những cô gái không có sức mạnh phải sống sót kiểu này, tâm tình vô cùng phức tạp nặng nề. Nhưng trong lòng trầm trọng thì thế nào, những cô gái đáng thương kia có thể làm gì đây, thành viên trong tiểu đội mạo hiểm không phải là không có phụ nữ, họ đều bảo trì trầm mặc, người qua đường như mình đây thì có năng lực làm gì được.
Hơn nữa Lạc Hương cảm giác cho dù mình cứu được mạng họ, cũng không cứu được lòng của họ.
Không muốn bị làm mồi dụ, hàng hóa, chỉ có thể tự mình trở nên mạnh mẽ. Cho dù không có dị năng, cũng có thể thông qua vũ lực, chỉ cần chịu được khổ, thì sẽ có chút thành quả. Mà sau khi có thể miễn cưỡng sống sót, tự nhiên sẽ chậm rãi cường đại lên. Đáng tiếc các cô ấy tự oán tự trách, cam chịu, cho rằng không có dị năng chính là ông trời bất công, cho là mình căn bản không có năng lực sống sót, phụ bạc bản thân như vậy để có thể sống sót thì có quan hệ gì chứ. Một khi đã cam chịu rồi, lại lần nữa nhặt lên tự tôn đúng là nói dễ hơn làm.
Lạc Hương chứng kiến những việc này, cảm thán về tận thế cũng càng trở nên sâu sắc. Hệ thống xã hội lại có thể sụp đổ nhanh chóng như thế, làm cho người ta không có một chút cơ hội phản ứng nào. Bây giờ thật sự đã biến thành thế giới của cá lớn nuốt cá bé rồi.
Đây mới chỉ là một tháng ngắn ngủn, thức ăn thật sự bị thiếu hụt thì sẽ ra sao. Lạc Hương không cảm thấy những người may mắn còn tồn tại trong một tháng có thể tiêu hao hết toàn bộ đồ ăn, như vậy chỉ có một nguyên nhân, người nắm giữ thế lực cường đại đã chiếm đoạt triệt để phần tài nguyên này. Lạc Hương thở dài, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện mà bản thân bất lực nữa, dù sao cô cũng hiểu được loại tình huống này sớm hay muộn cũng phải phát sinh. Hiện tại chẳng qua chỉ xảy ra nhanh hơn tưởng tượng của cô một chút mà thôi.
Tiếp tục cách căn cứ người sống sót gần một chút, Lạc Hương cũng dần dần thấy được hiện trạng của trụ sở này. Người sống sót không ít, nhưng cũng có rất nhiều người không có sức chiến đấu, sống rất gian khổ, bọn họ ngủ ở góc tường, cả người gầy không còn bao nhiêu thịt. Bên ngoài trụ sở không phải không có nhà, nhưng nhà ở bên ngoài lại rất nguy hiểm.
Lạc Hương rất bình tĩnh lái xe đến cửa căn cứ. Có một số người không muốn đi ra ngoài mạo hiểm săn giết, sẽ ở cửa chặn người, trước kia Lạc Hương cũng từng gặp qua loại chuyện này. Cho nên cô rất rõ những người đàn ông trông cửa kia rốt cuộc đang làm cái gì. Vốn không muốn để ý tới bọn họ, nhưng thật sự không thích ánh mắt ɖâʍ tà của những người đó, Lạc Hương đẩy cho Trác Hiên tỉnh dậy.
Trác Hiên kỳ thật đã sớm tỉnh, có điều anh cho rằng không có nguy hiểm, nên không mở mắt ra, nhưng khi cảm nhận được chung quanh xuất hiện người có ý xấu, anh tỉnh dậy. Quét mắt bốn phía một vòng, đám đàn ông vây quanh xe đều bị ánh mắt này làm cho kinh sợ, không dám tiếp tục ngẩng đầu, tự nhiên cũng sẽ không tiến lên dọa dẫm. Đông thiên lạc diệp
Trụ sở này và nơi ở Thượng Hải rất khác nhau, toàn bộ nhân viên dường như đều ở trêи mặt đất, sở dĩ vì lưới sắt an toàn chung quanh căn cứ vô cùng chắc chắn, còn liên kết với nhau, có lẽ tình trạng ứng phó người tiến hóa vẫn khá đầy đủ.
"Trác Hiên, bầu không khí nơi này thật không tốt. Thượng Hải bên kia tuy quân đội khá thiết huyết, nhưng quy củ không loạn thế này, cơ bản chính phủ vẫn quản được. Thế nhưng nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Hương hiện tại dưỡng thành thói quen, bất luận phát sinh chuyện gì, đều nghĩ đến Trác Hiên trước tiên.
Trác Hiên nhíu mày: "Nơi này và Nam Kinh không khác nhau lắm. Chắc là đều không có nguồn tư, hai nơi này đều không chứa đựng nhiều vật tư như Thượng Hải hay Bắc Kinh, đương nhiên không có khả năng cứu trợ quá nhiều người. Có điều, Thượng Hải và Bắc Kinh cũng không chống đỡ được bao nhiêu, không lâu nữa, mọi người phải dùng thịt của động vật biến dị khó ăn muốn chết kia." Anh nắm chặt tay Hương Hương, bỏ xe. Hiện tại trân quý nhất là xăng, không phải xe, tùy tiện đi loanh quanh bên ngoài cũng có thể nhặt được một chiếc xe.
Trác Hiên hiểu được nơi này có rất nhiều chuyện phiền toái, không khỏi có chút hối hận tới đây. Lúc trước rời khỏi Nam Kinh trừ phần lớn nguyên nhân do anh giết người ra, còn vì trật tự của Nam Kinh rất hỗn loạn, bang phái mọc lên như nấm, chính phủ gần như không thể khống chế. Ở nơi đó với Hương Hương còn không an toàn bằng ở thôn quê. Cho nên anh mang theo Hương Hương rời đi. Mà hiển nhiên Tế Nam và Nam Kinh cũng không khác biệt nhau là mấy.
Có điều đến cũng đến rồi, Trác Hiên rất thản nhiên tìm một sân nhỏ bỏ hoang ở gần căn cứ, tùy tiện quét dọn một chút, quyết định ở trong này hai ngày. Sở dĩ không vào ở trong căn cứ, là bởi vì Trác Hiên cảm thấy có bột phấn khu trục trong tay, thì trong căn cứ nguy hiểm hơn bên ngoài trụ sở. Chính mình còn muốn đi ra ngoài xem xét, hỏi thăm chút tin tức, thuận tiện tìm ít phương pháp huấn luyện về phương diện dị năng, để tránh cho dị năng của Lạc Hương luôn dừng bước không tiến, bản thân không ở đây chỉ có một mình Hương Hương tự nhiên không thể lơi lỏng.
Lạc Hương định nghỉ ngơi lại nhìn thấy Trác Hiên vẫn luyện võ trong sân viện đổ nát, cảm thấy loại sinh vật vũ si này quả thật người bình thường khó có thể hiểu rõ. Siêng năng như thế, khiến người vô dụng như cô rất áp lực đó.
Bình luận facebook