Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
Chương 15: Nội dung đầu tiên thay đổi
Lâm Hiểu một đao liền giải quyết thây ma bên trái, qua tay phải lại giải quyết thây ma khác vừa đi lên, rất nhanh 6 tên tang thi ở cửa, mỗi người giải quyết hai tên, dọn dẹp sạch sẽ.
Tiêu Phong cùng Vạn Thanh kinh ngạc nhìn Lâm Hiểu một cái, không nghĩ đến tiểu cô nương này nhìn gầy yếu như vậy, lực sát thương ngược lại thật cường đại, biết dùng binh khí, so với mấy người bọn họ dùng búa cùng thiết côn các loại còn khá hơn nhiều.
Bọn họ phân phó người bên trong đóng kín cửa, sau đó xông ra ngoài. Xa xa có thây ma nghe được thanh âm đã lắc lư đi tới hướng bọn họ.
Bọn họ mục tiêu rõ ràng, là bên phải biệt thự Lâm gia, vài người vọt tới, tránh xung đột với thây ma. Ở cửa biệt thự, Lâm Hiểu tiến lên, dùng mã tấu gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến thời gian thây ma gào thét.
Hứa Nhan ở phía sau la lên, "Thây ma mau vây lại đây."
Lâm Hiểu biến sắc, "Bên trong thây ma không nhiều, giữ nguyên kế hoạch tiến hành." Hứa Nhan lập tức tiến lên bắt lấy tay nắm cửa, Lâm Hiểu cùng hai người khác lập tức từng người chuẩn bị sẵn sàng.
"1, 2, 3, mở!"
"Rống..." Bên trong thây ma chạm mặt đánh tới.
Hứa Nhan chịu trách nhiệm che chở, Tiêu Phong cùng Vạn Thanh ở phía trước mở đường, Lâm Hiểu chịu trách nhiệm phía sau. Phía trong căn biệt thự này ngoài vài tên tang thi lúc ban đầu không còn thây ma khác nữa.
Tiêu Phong nói một câu, "An toàn!", mọi người mới bắt đầu ở trong phòng tìm tòi thức ăn cùng vật hữu dụng.
Lâm Hiểu đầu tiên đề nghị, "Vừa rồi cũng không nói rõ ràng, nếu đã mời các bạn hỗ trợ, sẽ không có đạo lý xuất lực một cách vô ích, như vầy này đi, chúng ta đem thức ăn thu thập được chia đều, các bạn thấy thế nào?"
Nói thật, chứng kiến chút ít thức ăn nước uống, người nào có thể không động tâm, nhưng bọn họ dù sao trước đây thiếu Lâm Hiểu nhân tình, đây lại là chính mình chủ động nói hỗ trợ, bây giờ tự lấy thì cũng thẹn thùng.
Hiện tại Lâm Hiểu đề ra đề nghị này, làm mắt bọn họ sáng lên, Hứa Nhan nhìn Tiêu Phong một cái rồi nói với Lâm Hiểu, "Đây cũng thật ngại, vốn chính là tới giúp bạn."
Lâm Hiểu rộng lượng khoát khoát tay, "Các bạn là giúp tôi thanh lý thây ma, bất quá thành quả lại muốn chia đều, nếu không tôi lấy cũng không an lòng."
Vạn Thanh đồng ý nói, "Nếu Lâm Hiểu đã nói như thế, vậy chúng ta từ chối thì bất kính."
Lâm Hiểu tự nhiên đã thấy ánh mắt bọn Hứa Nhan nhìn thức ăn trong tủ lạnh, cô không nghĩ cùng bọn họ hiện tại phát sinh xung đột, nếu bọn họ đã muốn, sao chính mình không hào phóng lần này.
Mấy người trong biệt thự sưu tầm một vòng, bởi vì tách ra lục soát, Lâm Hiểu cũng không biết nữ chủ có bỏ đồ vật vào trong không gian của mình hay không, bất quá không hướng vào không gian bỏ mấy thứ kia vào vậy còn là nữ chủ hay sao? Bởi vì đã chứng kiến nữ chủ chỉ tìm được vài túi đồ ăn vặt, Lâm Hiểu căn bản cũng không tin tưởng.
"Nếu bên trong này không còn vật gì hữu dụng nữa, chúng ta tiếp tục biệt thự tiếp theo, như thế nào?"
"Đều được."
"Tôi không có ý kiến."
"Không sao cả."
Bọn Lâm Hiểu tiếp theo dọn dẹp 5 hộ, còn phát hiện trong một hộ trong nhà còn có người.
Bọn họ không mượn gió bẻ măng, tự động vòng qua, người núp trong nhà nhìn nhìn Lâm Hiểu và mọi người chạy ngang qua.
Bởi vì trong biệt thự có chút gạo nặng không tiện cầm, bọn Lâm Hiểu liền đem đồ thu gom được đặt trong đại sảnh mỗi căn, đợi đến thanh lý xong cả 5 hộ, thể lực mọi người đều đã tiêu hao nghiêm trọng.
"Hôm nay chỉ tới đây thôi, quá mệt mỏi rồi. Chúng ta đi về trước, tôi lái xe lại đây mang những thứ đó chuyển về nhà của tôi." Lâm Hiểu mở miệng.
Tiêu Phong cùng Vạn Thanh cũng là mệt mỏi thở ra, "Được, như vậy đi, chúng tôi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ giúp khiêng đồ."
Hứa Nhan lo lắng nhìn Tiêu Phong, "A Phong, anh không sao chứ?"
Tiêu Phong khoát khoát tay, hướng về phía Hứa Nhan nhếch nhếch miệng, "Không có việc gì, đi về nghỉ một cái thì tốt rồi."
Bởi vì đã dọn dẹp xong thây ma trong vùng phụ cận, đường trở về hết sức thuận lợi. Sau đó Lâm Hiểu kéo Vạn Thanh đi ra cùng, vận chuyển đồ này nọ. Cô không muốn để bọn họ nghĩ mình che dấu đồ cho bản thân, cho nên bọn Hứa Nhan nhất định phải có một người đi theo mình. Gọi Hứa Nhan? Để nữ chủ cùng cô đi khuân đồ? Đến cùng cũng chỉ là mình ta chuyển mà thôi. Tiêu Phong? Cô cũng không muốn làm nữ chủ hiểu lầm. Cho nên chỉ có thể là Vạn Thanh.
Vạn Thanh có lẽ cũng rõ ràng, đáp ứng hết sức sảng khoái. Đến khi Lâm Hiểu đi khuân đồ, họ phát hiện trong một hộ toàn bộ đồ đều biến mất.
Lâm Hiểu cùng Vạn Thanh liếc mắt nhìn nhau, Vạn Thanh cười lạnh nói, "Cái xã hội này, bất kể trước kia hay hiện tại đều có người thích không làm mà hưởng."
Vạn Thanh nói tới ai, Lâm Hiểu tự nhiên hiểu. Kế bên căn này là căn biệt thự họ phát hiện còn có người sống sót. Mấy người bọn Lâm Hiểu đều ở chung một chỗ, không phải nội tặc, vậy ắt là người ngoài.
Lâm Hiểu an ủi, "Thôi, chúng ta cũng không thể nào đi tranh với họ. Chỉ mong số còn lại còn không bị họ lấy đi, nếu không chúng ta thật chính là làm không công."
Còn người tốt kia cũng tự biết rõ, chỉ lấy trong một hộ này, có lẽ cũng không muốn dẫn tới tranh chấp. Nếu vậy bọn Lâm Hiểu tổn thất thật không thể kể hết.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, Lâm Hiểu chở đồ về tới nhà cũng đã hết sức, hiện tại không giống như buổi tối hôm trước tiết mục phong phú, mọi người cơm nước xong một chút đều đi nghỉ ngơi.
Lâm Hiểu để bọn Hứa Nhan tìm nghỉ ở mấy gian phòng khách, còn mình trở lại phòng ngủ của mình. Nằm ở trên giường, Lâm Hiểu nghĩ tới những chuyện đã xảy ra hôm nay, đặc biệt là nhóm của Hứa Nhan, tâm tình cô thấp thỏm. Nhất cử nhất động hôm nay của Hứa Nhan làm cho Lâm Hiểu phát hiện trên thực tế cô ta không phải như trong sách miêu tả thuần khiết vô hại, bất quá ngày mai các cô muốn đi, làm cho nội tâm Lâm Hiểu dễ dàng một chút.
Trong sách nguyên bản nữ chủ các cô ở Lâm gia tổng cộng ba ngày mới đi, hiện giờ có lẽ chính mình có hành động khác làm nội dung nguyên mẫu có sinh ra biến hóa, đó không phải nguyện ý của Lâm Hiểu, nhưng chuyện đã xảy ra tới dạng này, cô cũng không có biện pháp. Bất quá nội dung tiếp theo không có quan hệ gì tới Lâm Hiểu nữa, dù sao nguyên chủ sau khi bọn họ rời Lâm gia đi vài ngày sau sẽ bị chết, cho nên nội dung phía sau chỉ cần Lâm Hiểu không can dự, sự thay đổi sẽ không lớn. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, đến cùng có xảy ra như vậy hay không, còn phải chờ nghiên cứu thêm. Miên man suy nghĩ, Lâm Hiểu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm Lâm Hiểu khát nước muốn đi lấy nước uống, đột nhiên phát hiện dưới lầu có người, phản ứng đầu tiên của Lâm Hiểu là ở cua quẹo cầu thang trốn xem đó là ai.
"Anh cũng thức dậy uống nước à?" Chu Linh quần áo hé mở, lúc rót nước cơ hồ bộ ngực sữa lộ cả một nửa, nói chuyện cũng mang theo một tia mị hoặc.
Tiêu Phong nhíu nhíu mày, "Cô uống đi, tôi đã uống nhiều rồi."
"Uy, đừng đi sớm như vậy, em vừa vặn đã đói bụng, muốn nấu chút mì, anh có hứng thú hay không?"
"Tôi không đói, cô tự ăn đi." Tiêu Phong ra vẻ không muốn nói nhiều, xoay người rời đi.
"Tiêu Phong, a..." Chu Linh kéo vạt áo Tiêu Phong, làm ra vẻ bị Tiêu Phong làm mình bị té, muốn ngã vào trong lòng Tiêu Phong. Tiêu Phong nhất thời không chú ý bị Chu Linh bổ nhào vào người.
Chu Linh trong nội tâm mừng thầm, tay để lên ngực Tiêu Phong, ngẩng đầu lên điềm đạm đáng yêu nhìn hắn. Tiêu Phong từ trên cao nhìn xuống thấy bộ ngực của Chu Linh không sót một cái gì, "Thật xin lỗi, em không phải cố ý, anh đi quá nhanh, em..."
Chu Linh còn chưa nói hết liền bị Tiêu Phong đẩy mạnh ra. Hắn vội vàng nhìn về một hướng khác, "Hứa Nhan, em không nên hiểu lầm, sự tình không phải như em thấy vậy đâu."
Hứa Nhan từ trong bóng tối đi ra, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ soi sáng nửa gương mặt của cô, nửa mặt kia vẫn còn trong bóng tối, "Hiểu lầm? A ha, anh muốn đi đâu, các người thật sự có cái gì với nhau?" Hứa Nhan vẻ mặt như suy nghĩ, trong nội tâm lại đầy ý lạnh.
"Đương nhiên không có, em biết anh mà."
Sự tình tiếp theo, Lâm Hiểu đã không để ý nữa.
Cảnh tượng này, nguyên lai trong sách cũng có, chỉ là người con gái là Lâm Hiểu, không phải Chu Linh. Lâm Hiểu bị Chu Linh và Tiền San San kích động muốn câu dẫn Tiêu Phong, bị Hứa Nhan phát hiện. Hứa Nhan khi đó không nói gì, về sau nguyên chủ không biết tự lượng sức mình muốn đưa nữ chủ vào chỗ chết, làm cho nguyên chủ bị Hứa Nhan đuổi tra khỏi Lâm gia, cuối cùng chết thảm.
Cô cho là chính mình thay đổi sẽ không còn cảnh tượng này nữa, không nghĩ tới nội dung vẫn phát sinh, chỉ là thay đổi người mà thôi.
Hôm nay bọn Hứa Nhan đến, tựa hồ cũng biểu thị nội dung sách đã tự thay đổi, cho dù quá trình bất đồng, kết quả khá giống nhau. Nếu Chu Linh thế thân cho vị trí của mình, có phải mình đã thoát khỏi vận mệnh chết thảm của nguyên chủ hay không?
Lâm Hiểu một đao liền giải quyết thây ma bên trái, qua tay phải lại giải quyết thây ma khác vừa đi lên, rất nhanh 6 tên tang thi ở cửa, mỗi người giải quyết hai tên, dọn dẹp sạch sẽ.
Tiêu Phong cùng Vạn Thanh kinh ngạc nhìn Lâm Hiểu một cái, không nghĩ đến tiểu cô nương này nhìn gầy yếu như vậy, lực sát thương ngược lại thật cường đại, biết dùng binh khí, so với mấy người bọn họ dùng búa cùng thiết côn các loại còn khá hơn nhiều.
Bọn họ phân phó người bên trong đóng kín cửa, sau đó xông ra ngoài. Xa xa có thây ma nghe được thanh âm đã lắc lư đi tới hướng bọn họ.
Bọn họ mục tiêu rõ ràng, là bên phải biệt thự Lâm gia, vài người vọt tới, tránh xung đột với thây ma. Ở cửa biệt thự, Lâm Hiểu tiến lên, dùng mã tấu gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến thời gian thây ma gào thét.
Hứa Nhan ở phía sau la lên, "Thây ma mau vây lại đây."
Lâm Hiểu biến sắc, "Bên trong thây ma không nhiều, giữ nguyên kế hoạch tiến hành." Hứa Nhan lập tức tiến lên bắt lấy tay nắm cửa, Lâm Hiểu cùng hai người khác lập tức từng người chuẩn bị sẵn sàng.
"1, 2, 3, mở!"
"Rống..." Bên trong thây ma chạm mặt đánh tới.
Hứa Nhan chịu trách nhiệm che chở, Tiêu Phong cùng Vạn Thanh ở phía trước mở đường, Lâm Hiểu chịu trách nhiệm phía sau. Phía trong căn biệt thự này ngoài vài tên tang thi lúc ban đầu không còn thây ma khác nữa.
Tiêu Phong nói một câu, "An toàn!", mọi người mới bắt đầu ở trong phòng tìm tòi thức ăn cùng vật hữu dụng.
Lâm Hiểu đầu tiên đề nghị, "Vừa rồi cũng không nói rõ ràng, nếu đã mời các bạn hỗ trợ, sẽ không có đạo lý xuất lực một cách vô ích, như vầy này đi, chúng ta đem thức ăn thu thập được chia đều, các bạn thấy thế nào?"
Nói thật, chứng kiến chút ít thức ăn nước uống, người nào có thể không động tâm, nhưng bọn họ dù sao trước đây thiếu Lâm Hiểu nhân tình, đây lại là chính mình chủ động nói hỗ trợ, bây giờ tự lấy thì cũng thẹn thùng.
Hiện tại Lâm Hiểu đề ra đề nghị này, làm mắt bọn họ sáng lên, Hứa Nhan nhìn Tiêu Phong một cái rồi nói với Lâm Hiểu, "Đây cũng thật ngại, vốn chính là tới giúp bạn."
Lâm Hiểu rộng lượng khoát khoát tay, "Các bạn là giúp tôi thanh lý thây ma, bất quá thành quả lại muốn chia đều, nếu không tôi lấy cũng không an lòng."
Vạn Thanh đồng ý nói, "Nếu Lâm Hiểu đã nói như thế, vậy chúng ta từ chối thì bất kính."
Lâm Hiểu tự nhiên đã thấy ánh mắt bọn Hứa Nhan nhìn thức ăn trong tủ lạnh, cô không nghĩ cùng bọn họ hiện tại phát sinh xung đột, nếu bọn họ đã muốn, sao chính mình không hào phóng lần này.
Mấy người trong biệt thự sưu tầm một vòng, bởi vì tách ra lục soát, Lâm Hiểu cũng không biết nữ chủ có bỏ đồ vật vào trong không gian của mình hay không, bất quá không hướng vào không gian bỏ mấy thứ kia vào vậy còn là nữ chủ hay sao? Bởi vì đã chứng kiến nữ chủ chỉ tìm được vài túi đồ ăn vặt, Lâm Hiểu căn bản cũng không tin tưởng.
"Nếu bên trong này không còn vật gì hữu dụng nữa, chúng ta tiếp tục biệt thự tiếp theo, như thế nào?"
"Đều được."
"Tôi không có ý kiến."
"Không sao cả."
Bọn Lâm Hiểu tiếp theo dọn dẹp 5 hộ, còn phát hiện trong một hộ trong nhà còn có người.
Bọn họ không mượn gió bẻ măng, tự động vòng qua, người núp trong nhà nhìn nhìn Lâm Hiểu và mọi người chạy ngang qua.
Bởi vì trong biệt thự có chút gạo nặng không tiện cầm, bọn Lâm Hiểu liền đem đồ thu gom được đặt trong đại sảnh mỗi căn, đợi đến thanh lý xong cả 5 hộ, thể lực mọi người đều đã tiêu hao nghiêm trọng.
"Hôm nay chỉ tới đây thôi, quá mệt mỏi rồi. Chúng ta đi về trước, tôi lái xe lại đây mang những thứ đó chuyển về nhà của tôi." Lâm Hiểu mở miệng.
Tiêu Phong cùng Vạn Thanh cũng là mệt mỏi thở ra, "Được, như vậy đi, chúng tôi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ giúp khiêng đồ."
Hứa Nhan lo lắng nhìn Tiêu Phong, "A Phong, anh không sao chứ?"
Tiêu Phong khoát khoát tay, hướng về phía Hứa Nhan nhếch nhếch miệng, "Không có việc gì, đi về nghỉ một cái thì tốt rồi."
Bởi vì đã dọn dẹp xong thây ma trong vùng phụ cận, đường trở về hết sức thuận lợi. Sau đó Lâm Hiểu kéo Vạn Thanh đi ra cùng, vận chuyển đồ này nọ. Cô không muốn để bọn họ nghĩ mình che dấu đồ cho bản thân, cho nên bọn Hứa Nhan nhất định phải có một người đi theo mình. Gọi Hứa Nhan? Để nữ chủ cùng cô đi khuân đồ? Đến cùng cũng chỉ là mình ta chuyển mà thôi. Tiêu Phong? Cô cũng không muốn làm nữ chủ hiểu lầm. Cho nên chỉ có thể là Vạn Thanh.
Vạn Thanh có lẽ cũng rõ ràng, đáp ứng hết sức sảng khoái. Đến khi Lâm Hiểu đi khuân đồ, họ phát hiện trong một hộ toàn bộ đồ đều biến mất.
Lâm Hiểu cùng Vạn Thanh liếc mắt nhìn nhau, Vạn Thanh cười lạnh nói, "Cái xã hội này, bất kể trước kia hay hiện tại đều có người thích không làm mà hưởng."
Vạn Thanh nói tới ai, Lâm Hiểu tự nhiên hiểu. Kế bên căn này là căn biệt thự họ phát hiện còn có người sống sót. Mấy người bọn Lâm Hiểu đều ở chung một chỗ, không phải nội tặc, vậy ắt là người ngoài.
Lâm Hiểu an ủi, "Thôi, chúng ta cũng không thể nào đi tranh với họ. Chỉ mong số còn lại còn không bị họ lấy đi, nếu không chúng ta thật chính là làm không công."
Còn người tốt kia cũng tự biết rõ, chỉ lấy trong một hộ này, có lẽ cũng không muốn dẫn tới tranh chấp. Nếu vậy bọn Lâm Hiểu tổn thất thật không thể kể hết.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, Lâm Hiểu chở đồ về tới nhà cũng đã hết sức, hiện tại không giống như buổi tối hôm trước tiết mục phong phú, mọi người cơm nước xong một chút đều đi nghỉ ngơi.
Lâm Hiểu để bọn Hứa Nhan tìm nghỉ ở mấy gian phòng khách, còn mình trở lại phòng ngủ của mình. Nằm ở trên giường, Lâm Hiểu nghĩ tới những chuyện đã xảy ra hôm nay, đặc biệt là nhóm của Hứa Nhan, tâm tình cô thấp thỏm. Nhất cử nhất động hôm nay của Hứa Nhan làm cho Lâm Hiểu phát hiện trên thực tế cô ta không phải như trong sách miêu tả thuần khiết vô hại, bất quá ngày mai các cô muốn đi, làm cho nội tâm Lâm Hiểu dễ dàng một chút.
Trong sách nguyên bản nữ chủ các cô ở Lâm gia tổng cộng ba ngày mới đi, hiện giờ có lẽ chính mình có hành động khác làm nội dung nguyên mẫu có sinh ra biến hóa, đó không phải nguyện ý của Lâm Hiểu, nhưng chuyện đã xảy ra tới dạng này, cô cũng không có biện pháp. Bất quá nội dung tiếp theo không có quan hệ gì tới Lâm Hiểu nữa, dù sao nguyên chủ sau khi bọn họ rời Lâm gia đi vài ngày sau sẽ bị chết, cho nên nội dung phía sau chỉ cần Lâm Hiểu không can dự, sự thay đổi sẽ không lớn. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, đến cùng có xảy ra như vậy hay không, còn phải chờ nghiên cứu thêm. Miên man suy nghĩ, Lâm Hiểu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm Lâm Hiểu khát nước muốn đi lấy nước uống, đột nhiên phát hiện dưới lầu có người, phản ứng đầu tiên của Lâm Hiểu là ở cua quẹo cầu thang trốn xem đó là ai.
"Anh cũng thức dậy uống nước à?" Chu Linh quần áo hé mở, lúc rót nước cơ hồ bộ ngực sữa lộ cả một nửa, nói chuyện cũng mang theo một tia mị hoặc.
Tiêu Phong nhíu nhíu mày, "Cô uống đi, tôi đã uống nhiều rồi."
"Uy, đừng đi sớm như vậy, em vừa vặn đã đói bụng, muốn nấu chút mì, anh có hứng thú hay không?"
"Tôi không đói, cô tự ăn đi." Tiêu Phong ra vẻ không muốn nói nhiều, xoay người rời đi.
"Tiêu Phong, a..." Chu Linh kéo vạt áo Tiêu Phong, làm ra vẻ bị Tiêu Phong làm mình bị té, muốn ngã vào trong lòng Tiêu Phong. Tiêu Phong nhất thời không chú ý bị Chu Linh bổ nhào vào người.
Chu Linh trong nội tâm mừng thầm, tay để lên ngực Tiêu Phong, ngẩng đầu lên điềm đạm đáng yêu nhìn hắn. Tiêu Phong từ trên cao nhìn xuống thấy bộ ngực của Chu Linh không sót một cái gì, "Thật xin lỗi, em không phải cố ý, anh đi quá nhanh, em..."
Chu Linh còn chưa nói hết liền bị Tiêu Phong đẩy mạnh ra. Hắn vội vàng nhìn về một hướng khác, "Hứa Nhan, em không nên hiểu lầm, sự tình không phải như em thấy vậy đâu."
Hứa Nhan từ trong bóng tối đi ra, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ soi sáng nửa gương mặt của cô, nửa mặt kia vẫn còn trong bóng tối, "Hiểu lầm? A ha, anh muốn đi đâu, các người thật sự có cái gì với nhau?" Hứa Nhan vẻ mặt như suy nghĩ, trong nội tâm lại đầy ý lạnh.
"Đương nhiên không có, em biết anh mà."
Sự tình tiếp theo, Lâm Hiểu đã không để ý nữa.
Cảnh tượng này, nguyên lai trong sách cũng có, chỉ là người con gái là Lâm Hiểu, không phải Chu Linh. Lâm Hiểu bị Chu Linh và Tiền San San kích động muốn câu dẫn Tiêu Phong, bị Hứa Nhan phát hiện. Hứa Nhan khi đó không nói gì, về sau nguyên chủ không biết tự lượng sức mình muốn đưa nữ chủ vào chỗ chết, làm cho nguyên chủ bị Hứa Nhan đuổi tra khỏi Lâm gia, cuối cùng chết thảm.
Cô cho là chính mình thay đổi sẽ không còn cảnh tượng này nữa, không nghĩ tới nội dung vẫn phát sinh, chỉ là thay đổi người mà thôi.
Hôm nay bọn Hứa Nhan đến, tựa hồ cũng biểu thị nội dung sách đã tự thay đổi, cho dù quá trình bất đồng, kết quả khá giống nhau. Nếu Chu Linh thế thân cho vị trí của mình, có phải mình đã thoát khỏi vận mệnh chết thảm của nguyên chủ hay không?
Bình luận facebook