Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-63
Chương 63: Sống chung
Lâm Hiểu dần dần thăm dò tính tính Đường Thiên Dật, nếu như chính mình không cùng Đường Thiên Dật đi ra ngoài, hắn sẽ tự giam mình trong phòng với cô, nếu hắn ra ngoài trở về mà Lâm Hiểu lại trốn vào không gian, Đường Thiên Dật rất không cao hứng, cả người liền u ám thâm trầm, ý vị này Lâm Hiểu trên giường nhất định phải nịnh nọt hắn, hắn mới không tức giận.
Cho nên, mỗi khi tiến vào không gian, cô thời khắc đều sẽ chú ý động tĩnh bên ngoài, bảo đảm khi Đường Thiên Dật tiến vào phòng đều có thể nhìn thấy mình.
Hôm nay Đường Thiên Dật lại muốn đi ra ngoài, buổi sáng Lâm Hiểu bắt đầu dự tính chơi xấu, Đường Thiên Dật không thích Lâm Hiểu đi theo hắn ra ngoài mạo hiểm, hắn cho rằng như vậy quá nguy hiểm.
Nhưng để Lâm Hiểu ngây ngốc trong phòng không làm việc gì, cô đích xác quá nhàm chán, lại nói, cô không phải là bông hoa ẻo lả dựa vào đàn ông. Thời điểm thất lạc với Đường Thiên Dật, cô chính mình ở mạt thế sinh tồn cũng không tệ. Đương nhiên lời này Lâm Hiểu không dám nói với Đường Thiên Dật, hiện thời hắn trở nên vô cùng nhạy cảm, khống chế dục cực mạnh, một ý không hài lòng là có thể chính mình bị ăn "đau khổ".
Hiện tại chính mình muốn cầu cạnh Đường Thiên Dật, Lâm Hiểu tự nhiên phải làm nũng, cô toàn thân dán vào trong người Đường Thiên Dật, "Dật ca ca, có thể dẫn em đi theo cùng nha? Em bảo đảm nhất định ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh anh."
Đường Thiên Dật ôm Lâm Hiểu vào trong ngực, ngồi ở đầu giường, trên mặt còn mang theo tia lười biếng mới vừa rời giường, híp mắt, không nói không được, cũng không nói đồng ý.
Lâm Hiểu vừa nhìn thấy có hy vọng, ánh mắt sáng ngời, không ngừng cố gắng, "Dật ca ca, em không muốn tách ra khỏi anh. Anh đi vài ngày, cũng không biết em ở chỗ này lo lắng biết bao nhiêu. Hơn nữa, nếu em không ra chiến đấu, ở mạt thế rất khó sinh tồn được, mặc dù có anh bảo vệ, nhưng khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn, em phải có thực lực tự bảo vệ được mình, anh nói có phải không?"
Đường Thiên Dật mới không nghe Lâm Hiểu nói chuyện phiếm, sáng sớm cô làm nũng, cũng chỉ bởi vì một mình ở biệt thự quá nhàm chán mà thôi, bất quá cô cũng nói được trọng điểm, mình xác thực không thể nhốt cô mãi trong phòng, cô nhất định phải mạnh mẽ lên. Cũng như cô nói, chính mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cô, nếu vạn nhất có việc phát sinh ngoài ý muốn, mà cô lại không có thực lực tự bảo vệ mình...
Đường Thiên Dật ôm chặt lấy cánh tay Lâm Hiểu, hắn sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh, Đường Thiên Dật mở miệng, thanh âm mang theo tiếng rên rỉ cùng gợi cảm, "Có thể."
"Thực?" Lâm Hiểu cao hứng ngồi dậy, đóng dấu lên khuôn mặt tuấn tú của Đường Thiên Dật một cái hôn vang dội, nhưng rất nhanh cô liền cao hứng không nổi, rõ ràng cảm giác được có một thứ cứng rắn nóng hừng hực đỉnh đỉnh lên mông mình, mà Đường Thiên Dật đã nguy hiểm nheo mắt lại. Không xong, buổi sáng đàn ông nguy hiểm như thế nào, cô sao lại quên đi?
Lâm Hiểu phút chốc rời giường, vội vàng mặc quần áo, Đường Thiên Dật ngược lại không kéo Lâm Hiểu trở lại giường, hôm nay có chính sự phải làm, vạn nhất hắn không khống chế được, Lâm Hiểu phải ở không gian qua thật lâu mới có thể hồi phục, cô ấy nhất định sẽ tức giận không để ý tới mình. Kỳ thật hắn ở phương diện khác điều khiển rất tốt, chỉ là vừa gặp phải Lâm Hiểu quân lính liền tan rã.
Không lâu sau, hai người mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu.
Cha mẹ Lâm đã sớm ở dưới lầu, mới vừa mang chú chó ra ngoài rèn luyện trở về, "Hiểu Hiểu xuống, mau tới ăn điểm tâm."
Bên trong tòa nhà Đường Thiên Dật trụ đều là người thân tính của hắn, ngoại trừ cha mẹ Lâm, Lý Song Bằng, Cố Tử Dương, Chu Hạo cùng Lữ Cao Kiệt đều ở đây, có thể nói trừ Dương Tuyết ở bên ngoài, toàn đội nhân vật trọng yếu của đoàn Đường Thiên Dật đều ở đây. Đương nhiên vốn là Dương Tuyết cũng nên ở đây, nhưng Đường Thiên Dật khi đó nói Dương Tuyết là một phụ nữ đi theo bọn họ đám đàn ông trưởng thành đối với thanh danh của cô sẽ không tiện, sau đó đơn giản chỉ cần cho cô ta ở tại nơi khác.
Cho nên, khi Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật đi xuống nhà, đội Thần Hi đã ở trước bàn ăn chờ. Đợi đến khi Đường Thiên Dật ngồi xuống động đũa, bọn họ mới bắt đầu ăn cơm.
Tất cả mọi người ăn không nói ngủ không nói, bầu không khí ngột ngạt, Lâm Hiểu cảm thấy không được tự nhiên, hai lần trước cô đã muốn nói, mỗi lần ăn cơm tựa như đang ngồi tù, mà đầu sỏ gây nên chính là vị này ngồi bên cạnh mình, bởi vì vậy cô đá Đường Thiên Dật một cước, Đường Thiên Dật ngừng lại, nghi ngờ nhìn Lâm Hiểu, mà những người khác cũng dời tầm mắt lại đây. Lâm Hiểu đột nhiên cảm thấy lúng túng, vội vàng gắp cho Đường Thiên Dật một đũa đồ ăn, "Dùng bữa, dùng bữa."
Đường Thiên Dật nhìn món ăn trong chén, lại nhìn Lâm Hiểu đang lúng túng vùi đầu ăn lia lịa, nhếch nhếch môi cười, cũng gắp lại cho Lâm Hiểu một đũa, "Đừng chỉ lo vùi đầu mà ăn." Trong thanh âm mang theo vị cười, không khí vốn ngột ngạt lập tức nhẹ nhàng hẳn đi.
Chu Hạo, Lữ Cao Kiệt đều chưa tiếp xúc qua Đường Thiên Dật cùng Lâm Hiểu, Cố Tử Dương mặc dù có gặp Lâm Hiểu một chút ngắn ngủi, nhưng cũng không hiểu quan hệ của hai người đến mức nào, trừ Lý Song Bằng cùng cha mẹ Lâm người bình thường không biết rõ vừa rồi phát sinh chuyện gì, bọn người có dị năng đều biết rõ vừa rồi Lâm Hiểu đá Đường Thiên Dật một cái, mà thủ lĩnh bọn họ lại còn cười tủm tỉm. Đây làm cho tất cả bọn họ có cái nhìn mới, hiểu ra Đường Thiên Dật sủng ái Lâm Hiểu đến cỡ nào, đồng thời cũng tự trong nội tâm bảo rằng, sau này mình đối với Lâm Hiểu nhất định phải kính trọng.
Lý Song Bằng đã sớm không hưởng thụ không khí ăn cơm như thế này, mỗi lần đều như thụ hình, người ta hâm mộ cậu có thể ăn cơm cùng thủ lĩnh, kỳ thật cậu muốn nói, cùng thủ lĩnh ăn cơm mỗi lần cũng sẽ kinh hồn táng đảm không dám ăn nhiều, còn muốn chính mình sau khi ăn xong đi ra ngoài mua thức ăn cho no bụng. Cậu ngược lại hâm mộ Dương Tuyết mỗi ngày ăn cơm không cần phải đối mặt với áp suất thấp như vậy, tiếp tục nữa cậu sớm muộn cũng bị bệnh bao tử.
Mặc dù Lý Song Bằng không biết rõ Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật đã xảy ra chuyện gì, nhưng không trở ngại trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, lập tức muốn thay đổi không khí, "Lâm Hiểu, như thế nào, tay nghề đội hậu cần chúng tôi không tệ chứ, không phải tôi nói quá, người chỗ đội hậu cần chúng tôi người nào cũng toàn năng."
Lâm Hiểu liếc trắng Lý Song Bằng một cái, "Một chén cháo loãng, có thể nếm ra được tay nghề gì?"
"Không phải còn có đồ ăn sao? Những thức ăn này a..."
Cố Tử Dương đột nhiên lên tiếng, "Những thức ăn này đều là đội chiến đấu chúng ta mang đồ hộp thực phẩm về."
Lý Song Bằng lập tức nghẹn lại, "Vậy bình thường những thức ăn kia thì sao? Đâu phải mỗi một món đều là đồ hộp."
Bởi vì một cước của Lâm Hiểu, cùng Lý Song Bằng chọc cười, bữa điểm tâm hôm nay cuối cùng là bình thường rất nhiều. Lý Song Bằng còn chuẩn bị càm ràm với Lâm Hiểu, kết quả một ánh mắt của Đường Thiên Dật làm cậu lập tức kinh sợ.
Lâm Hiểu cơm nước xong, nói với cha mẹ Lâm cô cũng muốn đi ra ngoài, làm mẹ Lâm vô cùng lo lắng, "Con một thiếu nữ đi ra ngoài đánh đánh giết giết làm cái gì?"
"Mẹ, hiện ở một thế giới như vậy, nếu không đánh đánh giết giết thật khó có thể sống sót."
"Không phải là còn có con rể sao?"
"Nhưng mà con không thể dựa hoàn toàn vào anh ấy."
Cha Lâm lên tiếng, "Hiểu Hiểu nói đúng, ba ủng hộ con, đi đi."
Cha Lâm ý nghĩ sâu xa hơn, ông tính toán lâu dài cho con gái mình, nếu như Lâm Hiểu tiếp tục núp dưới cánh chim Đường Thiên Dật, như vậy về sau cô làm người tựu như phế đi, lãng phí tài năng của cô. Tương lai như thế nào không nói chính xác được, Đường Thiên Dật nếu như vẫn toàn tâm toàn ý với Lâm Hiểu thì thật tốt, còn nếu như không thể, Hiểu Hiểu cũng nhất định có thể dựa vào chính mình.
Mẹ Lâm cũng không phải không hiểu, chỉ là bà không muốn con gái mình ra bên ngoài chịu khổ mà thôi, hiện thời nếu con gái đã kiên trì, mẹ Lâm cũng không ngăn cản nữa, "Con phải bảo vệ mình thật tốt."
"Dạ, ba mẹ, tạm biệt."
Lâm Hiểu ra tới cửa, Đường Thiên Dật đã chờ mình ở bên cạnh xe, Lâm Hiểu thấy ở xe sau có La Tiểu Bàn cùng Nghiên Kinh, La Tiểu Bàn thò ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay thật mạnh về hướng mình, Lâm Hiểu gật gật đầu với bọn họ, sau đó lên xe.
Bọn họ lần này tiếp nhận một nhiệm vụ, cùng quân đội đi một kho hàng quân sự thu thập súng ống đạn dược. Bởi vì nhiệm vụ lần này trọng yếu, quân đội chiêu mộ 10 binh đoàn đánh thuê cùng họ hành động, thù lao tự nhiên cũng hết sức phong phú – súng ống đạn dược.
Cho nên ở cửa căn cứ lớn, Lâm Hiểu thấy rất nhiều người đang chờ ở đó, chuẩn bị cùng lúc xuất phát.
"Vị trí kho vũ khí này sẽ rất nguy hiểm phải không?"
Đường Thiên Dật trả lời, "Em cho rằng thế nào? Nếu không người nắm quyền vắt chày ra nước sẽ khẳng khái cho chúng ta chỗ tốt như thế?"
"Vậy chúng ta rốt cuộc sẽ đi đâu?"
"Trung tâm thành phố H."
Lâm Hiểu hít một ngụm khí lạnh, "Trung tâm thành phố H? Trời ạ, chỉ bằng chúng ta những người này?"
Đường Thiên Dật vỗ vỗ tay Lâm Hiểu, "Bởi vì trong căn cứ người đến càng lúc càng nhiều, mỗi ngày hấp dẫn thây ma cũng càng nhiều, súng ống đạn dược của quân đội cũng đã đến lúc ít đi, nếu muốn bảo vệ căn cứ nhất định phải có thêm càng nhiều vũ khí nóng."
Cố Tử Dương ngồi cùng chiếc xe với bọn họ, ở băng ghế trước, "Thủ lĩnh nói không sai, cũng bởi vì nguy hiểm, quân đội bọn họ căn bản là ăn không vô, cho nên mới phải mời chúng ta, để bảo đảm hành động lần này, bọn họ có đưa cho cho chúng ta đầy đủ đạn được."
"Cho nên chút nữa em phải đi theo sát anh." Đường Thiên Dật không yên tâm.
"Hiện tại trung tâm thành phố H tình huống như thế nào?" Lâm Hiểu hỏi.
Thần sắc Đường Thiên Dật đầy ngưng trọng, "Tin tức quân đội cung cấp, chỗ đó thây ma cao nhất là cấp 4."
Cố Tử Dương cười lạnh một tiếng, "Bọn họ căn bản không nói thật, nếu như chỉ là cấp 4, bọn họ sẽ không để cho chúng ta những người này đến chia một chén súp, dựa theo chúng ta tự thăm dò hẳn là cấp 5."
Lâm Hiểu không giải thích được, "Nếu đã nguy hiểm như vậy, vì sao chúng ta còn muốn đi?"
Cố Tử Dương nhìn Đường Thiên Dật một cái, Đường Thiên Dật nhàn nhạt nói ra, "Không sao, ở đây không có người ngoài."
Cố Tử Dương thấy Đường Thiên Dật đồng ý, lúc này mới nói tiếp, "Chúng ta dự định làm xong vụ này liền mau rời khỏi căn cứ Thành phố H."
"Rời đi mau như thế?"
"Đúng, bởi vì theo chúng ta dự đoán, căn cứ này không kiên trì được bao lâu nữa."
Lâm Hiểu sắc mặt trắng nhợt, "Vì sao nói như vậy, chúng ta lúc đi ra cũng không thấy nhiều thây ma."
Đường Thiên Dật cười khẽ, "Không có thây ma mới là kỳ quái nhất. Một mục tiêu lớn như chỗ này, thây ma thế mà không vây công?"
Lâm Hiểu lập tức nghĩ đến một chuyện không tốt, "Là thây ma hệ tinh thần!"
"Không sai, mấy ngày trước anh cảm nhận được một cỗ áp lực tinh thần thật cường đại, mà hai ngày nay vây quanh căn cứ số thây ma lại giảm bớt, giải thích rõ thây ma hệ tinh thần đã đem mục tiêu nhắm vào toàn căn cứ. Quân đội cũng có thể đã cảm nhận được loại không khí kỳ quái này, cho nên bọn họ lần này mới có thể chó cùng rứt giậu dự định thu thập thật nhiều súng ống đạn dược."
Đường Thiên Dật thần sắc hờ hững, "Đáng tiếc, căn cứ này nhất định sẽ bị tiêu diệt. Thây ma hệ tinh thần kia hẳn là cấp 5, ý là bên cạnh hắn tất nhiên hội tụ không ít thây ma cấp 5, phần thắng của quân đội căn bản bằng 0."
Một con thây ma hệ tinh thần không phải là thứ đùa, cũng tỷ như một đám lưu manh cùng quân đội đánh nhau, bên nào thắng cũng thật rõ ràng. Trung tâm thành phố H không có thây ma hệ tinh thần cường đại như thế, cho nên cho dù có thây ma cấp 5 ở đây, Đường Thiên Dật cũng có thể nắm được phần thắng, toàn thân mà lui.
Còn, thây ma hệ tinh thần cấp 5? Hắn cho rằng bọn họ rời đi sớm một chút thì tốt hơn, đối mặt đại quân thây ma, cho dù là hắn, cũng có thể thoát đi. Đương nhiên nếu có thể dựa vào quân đội ở căn cứ cùng lực lượng những người có dị năng khác, để cho hắn có cơ hội đục nước béo cò giết thây ma này, vậy thì tốt nhất, dù sao thây ma hệ tinh thần khó tìm, hắn hiện thời đã tầng cao cấp 4, không bao lâu nếu có cơ hội sẽ đột phá, nếu có tinh hạch cấp 5, như vậy hắn sẽ lập tức tăng cao được dị năng của mình.
Lâm Hiểu không nói gì thêm, cô cảm thấy bi ai một chút cho những người bình thường ở căn cứ, nhưng cô không thể cứu tất cả, nếu đem việc bọn họ phát hiện truyền ra ngoài, như vậy quân đội nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Cô nhiều nhất chỉ có thể đem lời khuyên cho một số người, cảnh báo bọn Trịnh Thanh Quang sớm chuẩn bị, chuyện khác, cô bất lực.
Lâm Hiểu dần dần thăm dò tính tính Đường Thiên Dật, nếu như chính mình không cùng Đường Thiên Dật đi ra ngoài, hắn sẽ tự giam mình trong phòng với cô, nếu hắn ra ngoài trở về mà Lâm Hiểu lại trốn vào không gian, Đường Thiên Dật rất không cao hứng, cả người liền u ám thâm trầm, ý vị này Lâm Hiểu trên giường nhất định phải nịnh nọt hắn, hắn mới không tức giận.
Cho nên, mỗi khi tiến vào không gian, cô thời khắc đều sẽ chú ý động tĩnh bên ngoài, bảo đảm khi Đường Thiên Dật tiến vào phòng đều có thể nhìn thấy mình.
Hôm nay Đường Thiên Dật lại muốn đi ra ngoài, buổi sáng Lâm Hiểu bắt đầu dự tính chơi xấu, Đường Thiên Dật không thích Lâm Hiểu đi theo hắn ra ngoài mạo hiểm, hắn cho rằng như vậy quá nguy hiểm.
Nhưng để Lâm Hiểu ngây ngốc trong phòng không làm việc gì, cô đích xác quá nhàm chán, lại nói, cô không phải là bông hoa ẻo lả dựa vào đàn ông. Thời điểm thất lạc với Đường Thiên Dật, cô chính mình ở mạt thế sinh tồn cũng không tệ. Đương nhiên lời này Lâm Hiểu không dám nói với Đường Thiên Dật, hiện thời hắn trở nên vô cùng nhạy cảm, khống chế dục cực mạnh, một ý không hài lòng là có thể chính mình bị ăn "đau khổ".
Hiện tại chính mình muốn cầu cạnh Đường Thiên Dật, Lâm Hiểu tự nhiên phải làm nũng, cô toàn thân dán vào trong người Đường Thiên Dật, "Dật ca ca, có thể dẫn em đi theo cùng nha? Em bảo đảm nhất định ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh anh."
Đường Thiên Dật ôm Lâm Hiểu vào trong ngực, ngồi ở đầu giường, trên mặt còn mang theo tia lười biếng mới vừa rời giường, híp mắt, không nói không được, cũng không nói đồng ý.
Lâm Hiểu vừa nhìn thấy có hy vọng, ánh mắt sáng ngời, không ngừng cố gắng, "Dật ca ca, em không muốn tách ra khỏi anh. Anh đi vài ngày, cũng không biết em ở chỗ này lo lắng biết bao nhiêu. Hơn nữa, nếu em không ra chiến đấu, ở mạt thế rất khó sinh tồn được, mặc dù có anh bảo vệ, nhưng khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn, em phải có thực lực tự bảo vệ được mình, anh nói có phải không?"
Đường Thiên Dật mới không nghe Lâm Hiểu nói chuyện phiếm, sáng sớm cô làm nũng, cũng chỉ bởi vì một mình ở biệt thự quá nhàm chán mà thôi, bất quá cô cũng nói được trọng điểm, mình xác thực không thể nhốt cô mãi trong phòng, cô nhất định phải mạnh mẽ lên. Cũng như cô nói, chính mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cô, nếu vạn nhất có việc phát sinh ngoài ý muốn, mà cô lại không có thực lực tự bảo vệ mình...
Đường Thiên Dật ôm chặt lấy cánh tay Lâm Hiểu, hắn sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh, Đường Thiên Dật mở miệng, thanh âm mang theo tiếng rên rỉ cùng gợi cảm, "Có thể."
"Thực?" Lâm Hiểu cao hứng ngồi dậy, đóng dấu lên khuôn mặt tuấn tú của Đường Thiên Dật một cái hôn vang dội, nhưng rất nhanh cô liền cao hứng không nổi, rõ ràng cảm giác được có một thứ cứng rắn nóng hừng hực đỉnh đỉnh lên mông mình, mà Đường Thiên Dật đã nguy hiểm nheo mắt lại. Không xong, buổi sáng đàn ông nguy hiểm như thế nào, cô sao lại quên đi?
Lâm Hiểu phút chốc rời giường, vội vàng mặc quần áo, Đường Thiên Dật ngược lại không kéo Lâm Hiểu trở lại giường, hôm nay có chính sự phải làm, vạn nhất hắn không khống chế được, Lâm Hiểu phải ở không gian qua thật lâu mới có thể hồi phục, cô ấy nhất định sẽ tức giận không để ý tới mình. Kỳ thật hắn ở phương diện khác điều khiển rất tốt, chỉ là vừa gặp phải Lâm Hiểu quân lính liền tan rã.
Không lâu sau, hai người mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu.
Cha mẹ Lâm đã sớm ở dưới lầu, mới vừa mang chú chó ra ngoài rèn luyện trở về, "Hiểu Hiểu xuống, mau tới ăn điểm tâm."
Bên trong tòa nhà Đường Thiên Dật trụ đều là người thân tính của hắn, ngoại trừ cha mẹ Lâm, Lý Song Bằng, Cố Tử Dương, Chu Hạo cùng Lữ Cao Kiệt đều ở đây, có thể nói trừ Dương Tuyết ở bên ngoài, toàn đội nhân vật trọng yếu của đoàn Đường Thiên Dật đều ở đây. Đương nhiên vốn là Dương Tuyết cũng nên ở đây, nhưng Đường Thiên Dật khi đó nói Dương Tuyết là một phụ nữ đi theo bọn họ đám đàn ông trưởng thành đối với thanh danh của cô sẽ không tiện, sau đó đơn giản chỉ cần cho cô ta ở tại nơi khác.
Cho nên, khi Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật đi xuống nhà, đội Thần Hi đã ở trước bàn ăn chờ. Đợi đến khi Đường Thiên Dật ngồi xuống động đũa, bọn họ mới bắt đầu ăn cơm.
Tất cả mọi người ăn không nói ngủ không nói, bầu không khí ngột ngạt, Lâm Hiểu cảm thấy không được tự nhiên, hai lần trước cô đã muốn nói, mỗi lần ăn cơm tựa như đang ngồi tù, mà đầu sỏ gây nên chính là vị này ngồi bên cạnh mình, bởi vì vậy cô đá Đường Thiên Dật một cước, Đường Thiên Dật ngừng lại, nghi ngờ nhìn Lâm Hiểu, mà những người khác cũng dời tầm mắt lại đây. Lâm Hiểu đột nhiên cảm thấy lúng túng, vội vàng gắp cho Đường Thiên Dật một đũa đồ ăn, "Dùng bữa, dùng bữa."
Đường Thiên Dật nhìn món ăn trong chén, lại nhìn Lâm Hiểu đang lúng túng vùi đầu ăn lia lịa, nhếch nhếch môi cười, cũng gắp lại cho Lâm Hiểu một đũa, "Đừng chỉ lo vùi đầu mà ăn." Trong thanh âm mang theo vị cười, không khí vốn ngột ngạt lập tức nhẹ nhàng hẳn đi.
Chu Hạo, Lữ Cao Kiệt đều chưa tiếp xúc qua Đường Thiên Dật cùng Lâm Hiểu, Cố Tử Dương mặc dù có gặp Lâm Hiểu một chút ngắn ngủi, nhưng cũng không hiểu quan hệ của hai người đến mức nào, trừ Lý Song Bằng cùng cha mẹ Lâm người bình thường không biết rõ vừa rồi phát sinh chuyện gì, bọn người có dị năng đều biết rõ vừa rồi Lâm Hiểu đá Đường Thiên Dật một cái, mà thủ lĩnh bọn họ lại còn cười tủm tỉm. Đây làm cho tất cả bọn họ có cái nhìn mới, hiểu ra Đường Thiên Dật sủng ái Lâm Hiểu đến cỡ nào, đồng thời cũng tự trong nội tâm bảo rằng, sau này mình đối với Lâm Hiểu nhất định phải kính trọng.
Lý Song Bằng đã sớm không hưởng thụ không khí ăn cơm như thế này, mỗi lần đều như thụ hình, người ta hâm mộ cậu có thể ăn cơm cùng thủ lĩnh, kỳ thật cậu muốn nói, cùng thủ lĩnh ăn cơm mỗi lần cũng sẽ kinh hồn táng đảm không dám ăn nhiều, còn muốn chính mình sau khi ăn xong đi ra ngoài mua thức ăn cho no bụng. Cậu ngược lại hâm mộ Dương Tuyết mỗi ngày ăn cơm không cần phải đối mặt với áp suất thấp như vậy, tiếp tục nữa cậu sớm muộn cũng bị bệnh bao tử.
Mặc dù Lý Song Bằng không biết rõ Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật đã xảy ra chuyện gì, nhưng không trở ngại trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, lập tức muốn thay đổi không khí, "Lâm Hiểu, như thế nào, tay nghề đội hậu cần chúng tôi không tệ chứ, không phải tôi nói quá, người chỗ đội hậu cần chúng tôi người nào cũng toàn năng."
Lâm Hiểu liếc trắng Lý Song Bằng một cái, "Một chén cháo loãng, có thể nếm ra được tay nghề gì?"
"Không phải còn có đồ ăn sao? Những thức ăn này a..."
Cố Tử Dương đột nhiên lên tiếng, "Những thức ăn này đều là đội chiến đấu chúng ta mang đồ hộp thực phẩm về."
Lý Song Bằng lập tức nghẹn lại, "Vậy bình thường những thức ăn kia thì sao? Đâu phải mỗi một món đều là đồ hộp."
Bởi vì một cước của Lâm Hiểu, cùng Lý Song Bằng chọc cười, bữa điểm tâm hôm nay cuối cùng là bình thường rất nhiều. Lý Song Bằng còn chuẩn bị càm ràm với Lâm Hiểu, kết quả một ánh mắt của Đường Thiên Dật làm cậu lập tức kinh sợ.
Lâm Hiểu cơm nước xong, nói với cha mẹ Lâm cô cũng muốn đi ra ngoài, làm mẹ Lâm vô cùng lo lắng, "Con một thiếu nữ đi ra ngoài đánh đánh giết giết làm cái gì?"
"Mẹ, hiện ở một thế giới như vậy, nếu không đánh đánh giết giết thật khó có thể sống sót."
"Không phải là còn có con rể sao?"
"Nhưng mà con không thể dựa hoàn toàn vào anh ấy."
Cha Lâm lên tiếng, "Hiểu Hiểu nói đúng, ba ủng hộ con, đi đi."
Cha Lâm ý nghĩ sâu xa hơn, ông tính toán lâu dài cho con gái mình, nếu như Lâm Hiểu tiếp tục núp dưới cánh chim Đường Thiên Dật, như vậy về sau cô làm người tựu như phế đi, lãng phí tài năng của cô. Tương lai như thế nào không nói chính xác được, Đường Thiên Dật nếu như vẫn toàn tâm toàn ý với Lâm Hiểu thì thật tốt, còn nếu như không thể, Hiểu Hiểu cũng nhất định có thể dựa vào chính mình.
Mẹ Lâm cũng không phải không hiểu, chỉ là bà không muốn con gái mình ra bên ngoài chịu khổ mà thôi, hiện thời nếu con gái đã kiên trì, mẹ Lâm cũng không ngăn cản nữa, "Con phải bảo vệ mình thật tốt."
"Dạ, ba mẹ, tạm biệt."
Lâm Hiểu ra tới cửa, Đường Thiên Dật đã chờ mình ở bên cạnh xe, Lâm Hiểu thấy ở xe sau có La Tiểu Bàn cùng Nghiên Kinh, La Tiểu Bàn thò ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay thật mạnh về hướng mình, Lâm Hiểu gật gật đầu với bọn họ, sau đó lên xe.
Bọn họ lần này tiếp nhận một nhiệm vụ, cùng quân đội đi một kho hàng quân sự thu thập súng ống đạn dược. Bởi vì nhiệm vụ lần này trọng yếu, quân đội chiêu mộ 10 binh đoàn đánh thuê cùng họ hành động, thù lao tự nhiên cũng hết sức phong phú – súng ống đạn dược.
Cho nên ở cửa căn cứ lớn, Lâm Hiểu thấy rất nhiều người đang chờ ở đó, chuẩn bị cùng lúc xuất phát.
"Vị trí kho vũ khí này sẽ rất nguy hiểm phải không?"
Đường Thiên Dật trả lời, "Em cho rằng thế nào? Nếu không người nắm quyền vắt chày ra nước sẽ khẳng khái cho chúng ta chỗ tốt như thế?"
"Vậy chúng ta rốt cuộc sẽ đi đâu?"
"Trung tâm thành phố H."
Lâm Hiểu hít một ngụm khí lạnh, "Trung tâm thành phố H? Trời ạ, chỉ bằng chúng ta những người này?"
Đường Thiên Dật vỗ vỗ tay Lâm Hiểu, "Bởi vì trong căn cứ người đến càng lúc càng nhiều, mỗi ngày hấp dẫn thây ma cũng càng nhiều, súng ống đạn dược của quân đội cũng đã đến lúc ít đi, nếu muốn bảo vệ căn cứ nhất định phải có thêm càng nhiều vũ khí nóng."
Cố Tử Dương ngồi cùng chiếc xe với bọn họ, ở băng ghế trước, "Thủ lĩnh nói không sai, cũng bởi vì nguy hiểm, quân đội bọn họ căn bản là ăn không vô, cho nên mới phải mời chúng ta, để bảo đảm hành động lần này, bọn họ có đưa cho cho chúng ta đầy đủ đạn được."
"Cho nên chút nữa em phải đi theo sát anh." Đường Thiên Dật không yên tâm.
"Hiện tại trung tâm thành phố H tình huống như thế nào?" Lâm Hiểu hỏi.
Thần sắc Đường Thiên Dật đầy ngưng trọng, "Tin tức quân đội cung cấp, chỗ đó thây ma cao nhất là cấp 4."
Cố Tử Dương cười lạnh một tiếng, "Bọn họ căn bản không nói thật, nếu như chỉ là cấp 4, bọn họ sẽ không để cho chúng ta những người này đến chia một chén súp, dựa theo chúng ta tự thăm dò hẳn là cấp 5."
Lâm Hiểu không giải thích được, "Nếu đã nguy hiểm như vậy, vì sao chúng ta còn muốn đi?"
Cố Tử Dương nhìn Đường Thiên Dật một cái, Đường Thiên Dật nhàn nhạt nói ra, "Không sao, ở đây không có người ngoài."
Cố Tử Dương thấy Đường Thiên Dật đồng ý, lúc này mới nói tiếp, "Chúng ta dự định làm xong vụ này liền mau rời khỏi căn cứ Thành phố H."
"Rời đi mau như thế?"
"Đúng, bởi vì theo chúng ta dự đoán, căn cứ này không kiên trì được bao lâu nữa."
Lâm Hiểu sắc mặt trắng nhợt, "Vì sao nói như vậy, chúng ta lúc đi ra cũng không thấy nhiều thây ma."
Đường Thiên Dật cười khẽ, "Không có thây ma mới là kỳ quái nhất. Một mục tiêu lớn như chỗ này, thây ma thế mà không vây công?"
Lâm Hiểu lập tức nghĩ đến một chuyện không tốt, "Là thây ma hệ tinh thần!"
"Không sai, mấy ngày trước anh cảm nhận được một cỗ áp lực tinh thần thật cường đại, mà hai ngày nay vây quanh căn cứ số thây ma lại giảm bớt, giải thích rõ thây ma hệ tinh thần đã đem mục tiêu nhắm vào toàn căn cứ. Quân đội cũng có thể đã cảm nhận được loại không khí kỳ quái này, cho nên bọn họ lần này mới có thể chó cùng rứt giậu dự định thu thập thật nhiều súng ống đạn dược."
Đường Thiên Dật thần sắc hờ hững, "Đáng tiếc, căn cứ này nhất định sẽ bị tiêu diệt. Thây ma hệ tinh thần kia hẳn là cấp 5, ý là bên cạnh hắn tất nhiên hội tụ không ít thây ma cấp 5, phần thắng của quân đội căn bản bằng 0."
Một con thây ma hệ tinh thần không phải là thứ đùa, cũng tỷ như một đám lưu manh cùng quân đội đánh nhau, bên nào thắng cũng thật rõ ràng. Trung tâm thành phố H không có thây ma hệ tinh thần cường đại như thế, cho nên cho dù có thây ma cấp 5 ở đây, Đường Thiên Dật cũng có thể nắm được phần thắng, toàn thân mà lui.
Còn, thây ma hệ tinh thần cấp 5? Hắn cho rằng bọn họ rời đi sớm một chút thì tốt hơn, đối mặt đại quân thây ma, cho dù là hắn, cũng có thể thoát đi. Đương nhiên nếu có thể dựa vào quân đội ở căn cứ cùng lực lượng những người có dị năng khác, để cho hắn có cơ hội đục nước béo cò giết thây ma này, vậy thì tốt nhất, dù sao thây ma hệ tinh thần khó tìm, hắn hiện thời đã tầng cao cấp 4, không bao lâu nếu có cơ hội sẽ đột phá, nếu có tinh hạch cấp 5, như vậy hắn sẽ lập tức tăng cao được dị năng của mình.
Lâm Hiểu không nói gì thêm, cô cảm thấy bi ai một chút cho những người bình thường ở căn cứ, nhưng cô không thể cứu tất cả, nếu đem việc bọn họ phát hiện truyền ra ngoài, như vậy quân đội nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Cô nhiều nhất chỉ có thể đem lời khuyên cho một số người, cảnh báo bọn Trịnh Thanh Quang sớm chuẩn bị, chuyện khác, cô bất lực.
Bình luận facebook