Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Long soái không thể bị làm nhục
Tiền Nhất Nam mỉm cười, cười đến hơi hung dữ.
Cậu ta nhìn cách ăn mặc giản dị của Ngô Đình Khải, đây không phải là một thằng nhà quê sao!
Đối với cậu ta, Ngô Đình Khải đã không còn chỉ là một tên không biết điều nữa, mà thực sự là một hành động khiêu khích, là một sự châm biếm đối với cậu ta.
Giống như một người giàu bố thí cho một tên ăn mày một món tiền to, tên ăn mày đó lại nói khoác lác mà không biết ngượng: Chỗ tiền hôi hám ít ỏi này, sỉ nhục ai? Chỗ tiền này, tôi cho cậu gấp mười lần, cầm lấy tiền rồi cút đi!
Hiện tại, Tiền Nhất Nam chính là phú ông muốn bố thí nhưng lại bị đánh vào mặt, trong lòng có cảm giác khó chịu như là ăn cứt.
Ở thành phố Thục, cậu ta vẫn luôn dùng tiền để dọn đường. Không ngờ rằng, hôm nay lại bị người ta làm nhục bằng cách thức này.
Lúc này, một thanh niên đứng bên cạnh Tiền Nhất Nam mở mồm: “Thằng nhà quê, mày biết cậu Tiền là ai không?”
“Đây chính là Tiền Nhất Nam - cậu Tiền, ông chủ nhỏ của tập đoàn Thiên Tư, sau này sẽ kế thừa tập đoàn Thiên Tư.”
“Mày nhìn bộ dạng nghèo nàn cổ hủ của mày đi, còn nói một trăm vạn, làm phiền mày đổi cách giả vờ được không?”
“Phi!”
Người này có thần thái khoa trương, vừa nói chuyện vừa khua chân múa tay, hoàn toàn không coi Ngô Đình Khải và Huyết Đồ ra gì.
Sự đối chọi gay gắt này đã sớm thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Khi những người xem nghe thấy lời nói của thanh niên đó, họ bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Cậu ta chính là Tiền Nhất Nam của tập đoàn Thiên Tư đó, nhìn tư thái ra ngoài kìa, vệ sĩ đi theo, quả nhiên không giống với những cậu ấm nhà giàu thông thường.”
“Đúng vậy, cậu không biết sao? Tập đoàn Thiên Tư chính là tập đoàn lớn với giá trị vốn hóa thị trường là mười tỷ, có thể không ra vẻ sao!”
“Chàng trai đối diện e rằng không đối phó nổi rồi, nhìn anh ra ăn mặc kìa, chắc chắn không phải là đối thủ của Tiền Nhất Nam.”
“Chuyện này còn có thể trách ai, người ta có quyền có thế, anh ta lại cố tình muốn so đo với người ta, tự chuốc họa vào thân.”
“Tiền Nhất Nam này không dễ động vào, bố cậu ta chính là Tiền Thanh Cảnh, có nền tảng vững chắc ở thành phố Thục, trắng đen gì đều có thể điều khiển được.”
…
Dường như Tiền Nhất Nam rất tận hưởng khoảnh khắc thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ ở xung quanh, cậu ta không khỏi dang tay ra như thể đang ôm lấy một thứ gì đó.
Ngô Đình Khải không muốn dùng bạo lực trước mặt Lý Như Ý và cô nhóc, muốn đuổi những người này đi trước rồi sau này mới từ từ tìm bọn họ tính sổ sau.
Không ngờ rằng, đám người này lại không biết tốt xấu.
Khi anh đang cân nhắc nên dùng cách gì để giải quyết đám ruồi nhặng này ra sao để mẹ con Lý Như Ý có thể chấp nhận được thì Huyết Đồ đã ra tay rồi.
Huyết Đồ sải bước lớn về phía trước, nắm chặt nắm đấm, trên mặt còn lộ ra cả một vẻ ớn lạnh.
Anh ấy tức giận rồi, thực sự vô cùng tức giận.
Đám nhãi ranh đáng chết này, lại dám làm nhục một người vì nước Hoa Hạ mà vào sinh ra tử, nhiều lần có những trận chiến liều mạng với nước địch, dẫn dắt quân đoàn Cuồng Long đi đến chiến thắng hết lần này đến lần khác.
Người đàn ông này đã khiến vô số chiến tướng của nước địch vừa nghe tên đã phải hoảng sợ, vị chỉ huy chiến tranh đã đổ máu vô lần vì Hoa Hạ, Long soái bất khả chiến bại nổi tiếng khắp thế giới. Thế mà lại bị làm nhục bởi tên rác rưởi nơi quê nhà.
Đúng vậy, những tên được gọi là giàu có và trẻ tuổi trước mặt này, trong mắt Huyết Đồ chẳng qua chỉ là rác rưởi chờ chết, hưởng thụ bóng mát của tổ tiên mà thôi.
Nếu vất bọn họ vào chiến trường, có khi ngay cả dũng cảm ngẩng lên nhìn mặt kẻ thù cũng không có.
Loại rác rưởi này, làm gì có tư cách gì để đi chế giễu Long soái.
Huyết Đồ cao lớn, sải bước rộng, bước tới trước mặt thanh niên ăn nói thô lỗ vài bước.
Ngay khi người thanh niên chưa kịp định hình tình hình thì Huyết Đồ đã ra tay rồi.
“Bùm!”
“Bùm!”
Hai âm thanh giòn giã lọt vào tai mọi người.
Người thanh niên bước chân đã không còn lực, và cơ thể anh ta đã bị kiệt sức từ lâu.
Sau khi hứng chịu cú tắt đầu tiên của Huyết Đồ, cơ thể anh ta như muốn ngã nhào.
Tuy nhiên, động tác di chuyển của Huyết Đồ rất nhanh và tát thẳng vào bên mặt còn lại của tên thanh niên kia.
Dưới sự tương tác của sức mạnh, thanh niên không ngã xuống mà là sững sờ đứng ở đó, tròng trắng hai mắt không ngừng trợn ngược lên, nhận thức cũng không còn rõ ràng nữa.
Huyết Đồ không thèm nhìn tên thanh niên đó lấy một cái, nhìn chung quanh, trên người phát ra một loại uy thế ngoạn mục, gầm lên: “Còn có lời nào lỗ mãng nữa thì chết đi!”
Nhóm người Tiền Nhất Nam đã choáng váng vì cơn giận dữ dội của anh ấy, bây giờ lại nghe thấy lời nói hung hăng này, trong chốc lát vô cùng run sợ.
Trong giây lát, có một cảm giác tuyệt vọng nhất định phải chết nhen nhóm trong lòng bọn họ.
Cậu ta nhìn cách ăn mặc giản dị của Ngô Đình Khải, đây không phải là một thằng nhà quê sao!
Đối với cậu ta, Ngô Đình Khải đã không còn chỉ là một tên không biết điều nữa, mà thực sự là một hành động khiêu khích, là một sự châm biếm đối với cậu ta.
Giống như một người giàu bố thí cho một tên ăn mày một món tiền to, tên ăn mày đó lại nói khoác lác mà không biết ngượng: Chỗ tiền hôi hám ít ỏi này, sỉ nhục ai? Chỗ tiền này, tôi cho cậu gấp mười lần, cầm lấy tiền rồi cút đi!
Hiện tại, Tiền Nhất Nam chính là phú ông muốn bố thí nhưng lại bị đánh vào mặt, trong lòng có cảm giác khó chịu như là ăn cứt.
Ở thành phố Thục, cậu ta vẫn luôn dùng tiền để dọn đường. Không ngờ rằng, hôm nay lại bị người ta làm nhục bằng cách thức này.
Lúc này, một thanh niên đứng bên cạnh Tiền Nhất Nam mở mồm: “Thằng nhà quê, mày biết cậu Tiền là ai không?”
“Đây chính là Tiền Nhất Nam - cậu Tiền, ông chủ nhỏ của tập đoàn Thiên Tư, sau này sẽ kế thừa tập đoàn Thiên Tư.”
“Mày nhìn bộ dạng nghèo nàn cổ hủ của mày đi, còn nói một trăm vạn, làm phiền mày đổi cách giả vờ được không?”
“Phi!”
Người này có thần thái khoa trương, vừa nói chuyện vừa khua chân múa tay, hoàn toàn không coi Ngô Đình Khải và Huyết Đồ ra gì.
Sự đối chọi gay gắt này đã sớm thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Khi những người xem nghe thấy lời nói của thanh niên đó, họ bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Cậu ta chính là Tiền Nhất Nam của tập đoàn Thiên Tư đó, nhìn tư thái ra ngoài kìa, vệ sĩ đi theo, quả nhiên không giống với những cậu ấm nhà giàu thông thường.”
“Đúng vậy, cậu không biết sao? Tập đoàn Thiên Tư chính là tập đoàn lớn với giá trị vốn hóa thị trường là mười tỷ, có thể không ra vẻ sao!”
“Chàng trai đối diện e rằng không đối phó nổi rồi, nhìn anh ra ăn mặc kìa, chắc chắn không phải là đối thủ của Tiền Nhất Nam.”
“Chuyện này còn có thể trách ai, người ta có quyền có thế, anh ta lại cố tình muốn so đo với người ta, tự chuốc họa vào thân.”
“Tiền Nhất Nam này không dễ động vào, bố cậu ta chính là Tiền Thanh Cảnh, có nền tảng vững chắc ở thành phố Thục, trắng đen gì đều có thể điều khiển được.”
…
Dường như Tiền Nhất Nam rất tận hưởng khoảnh khắc thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ ở xung quanh, cậu ta không khỏi dang tay ra như thể đang ôm lấy một thứ gì đó.
Ngô Đình Khải không muốn dùng bạo lực trước mặt Lý Như Ý và cô nhóc, muốn đuổi những người này đi trước rồi sau này mới từ từ tìm bọn họ tính sổ sau.
Không ngờ rằng, đám người này lại không biết tốt xấu.
Khi anh đang cân nhắc nên dùng cách gì để giải quyết đám ruồi nhặng này ra sao để mẹ con Lý Như Ý có thể chấp nhận được thì Huyết Đồ đã ra tay rồi.
Huyết Đồ sải bước lớn về phía trước, nắm chặt nắm đấm, trên mặt còn lộ ra cả một vẻ ớn lạnh.
Anh ấy tức giận rồi, thực sự vô cùng tức giận.
Đám nhãi ranh đáng chết này, lại dám làm nhục một người vì nước Hoa Hạ mà vào sinh ra tử, nhiều lần có những trận chiến liều mạng với nước địch, dẫn dắt quân đoàn Cuồng Long đi đến chiến thắng hết lần này đến lần khác.
Người đàn ông này đã khiến vô số chiến tướng của nước địch vừa nghe tên đã phải hoảng sợ, vị chỉ huy chiến tranh đã đổ máu vô lần vì Hoa Hạ, Long soái bất khả chiến bại nổi tiếng khắp thế giới. Thế mà lại bị làm nhục bởi tên rác rưởi nơi quê nhà.
Đúng vậy, những tên được gọi là giàu có và trẻ tuổi trước mặt này, trong mắt Huyết Đồ chẳng qua chỉ là rác rưởi chờ chết, hưởng thụ bóng mát của tổ tiên mà thôi.
Nếu vất bọn họ vào chiến trường, có khi ngay cả dũng cảm ngẩng lên nhìn mặt kẻ thù cũng không có.
Loại rác rưởi này, làm gì có tư cách gì để đi chế giễu Long soái.
Huyết Đồ cao lớn, sải bước rộng, bước tới trước mặt thanh niên ăn nói thô lỗ vài bước.
Ngay khi người thanh niên chưa kịp định hình tình hình thì Huyết Đồ đã ra tay rồi.
“Bùm!”
“Bùm!”
Hai âm thanh giòn giã lọt vào tai mọi người.
Người thanh niên bước chân đã không còn lực, và cơ thể anh ta đã bị kiệt sức từ lâu.
Sau khi hứng chịu cú tắt đầu tiên của Huyết Đồ, cơ thể anh ta như muốn ngã nhào.
Tuy nhiên, động tác di chuyển của Huyết Đồ rất nhanh và tát thẳng vào bên mặt còn lại của tên thanh niên kia.
Dưới sự tương tác của sức mạnh, thanh niên không ngã xuống mà là sững sờ đứng ở đó, tròng trắng hai mắt không ngừng trợn ngược lên, nhận thức cũng không còn rõ ràng nữa.
Huyết Đồ không thèm nhìn tên thanh niên đó lấy một cái, nhìn chung quanh, trên người phát ra một loại uy thế ngoạn mục, gầm lên: “Còn có lời nào lỗ mãng nữa thì chết đi!”
Nhóm người Tiền Nhất Nam đã choáng váng vì cơn giận dữ dội của anh ấy, bây giờ lại nghe thấy lời nói hung hăng này, trong chốc lát vô cùng run sợ.
Trong giây lát, có một cảm giác tuyệt vọng nhất định phải chết nhen nhóm trong lòng bọn họ.
Bình luận facebook