Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Gặp lại đầu trọc
Thái độ của gã thanh niên cởi trần khiến cho đám người vây xem thấy lo lắng không yên.
Người có tên, cây có bóng.
Vương Bách Từ ở cả khu này có sự ảnh hưởng lớn như vậy, không phải do đồn thổi mà ra, mà là từ rất nhiều lần chiến đấu tạo thành.
Đây cũng là lý do vì sao có nhiều phụ huynh ở đây như vậy nhưng lại không dám ra tay với lũ du côn này.
Lúc này, Lý Như Ý xông tới bên cạnh Ngô Đình Khải, vội vàng nói: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi với em đến nhà họ Lý trốn đi, lấy năng lực của Vương Bách Từ, sẽ không dám tự tiện đắc tội nhà họ Lý đâu.”
Ngô Đình Khải dĩ nhiên biết rõ nhà họ Lý trong miệng cô là ai, chính là nhà họ Lý rất có tiếng tăm ở thành phố Thục.
Nhưng mà, mấy năm trước, bởi vì Lý Như Ý chưa kết hôn đã có thai, lại sinh Khiết Nhan ra, vậy nên cô đã bị nhà họ Lý đất Thục đuổi ra khỏi cửa.
Nhìn Lý Như Ý với vẻ mặt đầy sốt ruột, Ngô Đình Khải giơ tay vuốt lại sợi tóc bị gió thổi loạn của cô, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, sao anh lại làm chuyện không nắm chắc được chứ.”
Cùng lúc ấy, anh thở dài ở trong lòng: Đồ ngốc, thái độ của nhà họ Lý em cũng đâu phải không biết, sao anh có thể nỡ để em lại phải nhận những uất ức đó vì anh một lần nữa.
Trước kia anh là một thằng nhóc nghèo bị nhà họ Lý khinh thường, bây giờ, anh đã sớm lột xác rồi.
Nỗi tủi nhục những năm nay, anh sẽ đưa em đi trả lại từng chút một.
Thu lại nỗi lòng, Ngô Đình Khải cầm lấy tay nhỏ mềm mại của Lý Như Ý, cười nói: “Yên tâm đi, anh với Vương Bách Từ đã từng gặp nhau, cũng coi như là người quen rồi.”
Sau khi Lý Như Ý ngạc nhiên phát hiện tay mình bị Ngô Đình Khải nắm lấy xong, trong lòng mạnh mẽ xao động vậy mà lại dần dần yên ổn lại.
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn cực kỳ lo lắng như cũ, cô trầm giọng nói: “Anh cứ làm đi!”
“Nếu như anh xảy ra chuyện gì không may, thì em với Khiết Nhan phải làm sao đây?”
Cô không muốn gia đình nhỏ vừa mới có hy vọng cứ như thế tan thành mây khói.
Nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt Ngô Đình Khải sáng lên, đúng lúc có thể lộ ra cho cô một chút tin tức.
Anh cúi người tiến lên, ghé miệng vào bên tai Lý Như Ý, thấp giọng nói: “Em yên tâm đi, anh có át chủ bài!”
“Em biết quân đoàn Cuồng Long chứ?”
Lý Như Ý trợn trắng mắt, trên đời này có ai là không biết quân đoàn Cuồng Long?
Quân đoàn Cuồng Long dũng mãnh vô địch, mà thủ lĩnh của bọn họ thì càng thêm vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa, chỉ huy của quân đoàn Cuồng Long là một người có nhiều bí ẩn nhất, rất ít người biết anh ta trông như thế nào, tên là gì, chỉ biết anh ta chưa từng thua trận, chiến công nhiều không ai bằng.
Ngô Đình Khải thấy cô không nói lời nào, cũng không để ý, ngửi tóc thơm của Lý Như Ý, tiếp tục nói: “Đóng quân ở thành phố Thục có một đại đội đặc chiến dưới cấp quân đoàn Cuồng Long, mà chỉ huy của đại đội đặc chiến này, họ Thiết, là bạn chiến đấu của anh.”
“Nếu như lúc nào thật sự nguy hiểm tới tính mạng, anh sẽ mượn tên anh ta ra.”
Lời này vừa nói ra, Lý Như Ý bỗng nhiên xoay người, cũng không rảnh lo hai người đang mặt kề mặt, mũi đối mũi, ngạc nhiên nói: “Lời anh nói là thật à?”
Ngô Đình Khải lập tức giơ bốn ngón tay lên, thề với trời: “Hoàn toàn là thật, nếu em không tin, hôm nào đó để anh gọi anh ta tới nhà cho em xem thử.”
Lý Như Ý khẽ vỗ bộ ngực, thở ra một hơi nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Lúc này, cô hơi ngẩng đầu lên, phát hiện tầm mắt của Ngô Đình Khải có vẻ không đúng.
Cô đã có con đi học mẫu giáo rồi, vậy mà lúc này lại đỏ bừng mặt, hai rặng mây hồng hiện lên trên khuôn mặt đẹp, càng thêm có vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô lập tức che ngực lại, giận dỗi nói với Ngô Đình Khải: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn linh tinh nữa sẽ gọi người tới bắt anh đó.”
Ngô Đình Khải cười xấu xa nói: “Nhìn nàng dâu nhà mình, cũng đâu phải phạm pháp.”
Một loạt hành động của hai người, rơi vào trong mắt những người khác, lập tức dẫn tới lời bàn tán.
“Hai người này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp mà, ngay cả Vương Bách Từ cũng không để vào mắt.”
“Chưa nói đến Vương Bách Từ, có khi lấy đại một đàn em đắc lực của Vương Bách Từ ra đã không phải là người bọn họ đấu lại nổi rồi.”
“Bọn họ vô lễ như vậy, chắc chắn lát nữa sẽ ăn hành không ít đây.”
“Chậc, đứng xa ra chút, đợi lát nữa cẩn thận đừng để máu bắn lên quần áo.”
Đúng lúc này, bên ngoài đám người vang lên tiếng ồn ào xôn xao, có một đám người hùng hổ hét to xông tới.
Người cầm đầu, còn có một cái đầu trọc sáng chóe.
Người có tên, cây có bóng.
Vương Bách Từ ở cả khu này có sự ảnh hưởng lớn như vậy, không phải do đồn thổi mà ra, mà là từ rất nhiều lần chiến đấu tạo thành.
Đây cũng là lý do vì sao có nhiều phụ huynh ở đây như vậy nhưng lại không dám ra tay với lũ du côn này.
Lúc này, Lý Như Ý xông tới bên cạnh Ngô Đình Khải, vội vàng nói: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi với em đến nhà họ Lý trốn đi, lấy năng lực của Vương Bách Từ, sẽ không dám tự tiện đắc tội nhà họ Lý đâu.”
Ngô Đình Khải dĩ nhiên biết rõ nhà họ Lý trong miệng cô là ai, chính là nhà họ Lý rất có tiếng tăm ở thành phố Thục.
Nhưng mà, mấy năm trước, bởi vì Lý Như Ý chưa kết hôn đã có thai, lại sinh Khiết Nhan ra, vậy nên cô đã bị nhà họ Lý đất Thục đuổi ra khỏi cửa.
Nhìn Lý Như Ý với vẻ mặt đầy sốt ruột, Ngô Đình Khải giơ tay vuốt lại sợi tóc bị gió thổi loạn của cô, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, sao anh lại làm chuyện không nắm chắc được chứ.”
Cùng lúc ấy, anh thở dài ở trong lòng: Đồ ngốc, thái độ của nhà họ Lý em cũng đâu phải không biết, sao anh có thể nỡ để em lại phải nhận những uất ức đó vì anh một lần nữa.
Trước kia anh là một thằng nhóc nghèo bị nhà họ Lý khinh thường, bây giờ, anh đã sớm lột xác rồi.
Nỗi tủi nhục những năm nay, anh sẽ đưa em đi trả lại từng chút một.
Thu lại nỗi lòng, Ngô Đình Khải cầm lấy tay nhỏ mềm mại của Lý Như Ý, cười nói: “Yên tâm đi, anh với Vương Bách Từ đã từng gặp nhau, cũng coi như là người quen rồi.”
Sau khi Lý Như Ý ngạc nhiên phát hiện tay mình bị Ngô Đình Khải nắm lấy xong, trong lòng mạnh mẽ xao động vậy mà lại dần dần yên ổn lại.
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn cực kỳ lo lắng như cũ, cô trầm giọng nói: “Anh cứ làm đi!”
“Nếu như anh xảy ra chuyện gì không may, thì em với Khiết Nhan phải làm sao đây?”
Cô không muốn gia đình nhỏ vừa mới có hy vọng cứ như thế tan thành mây khói.
Nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt Ngô Đình Khải sáng lên, đúng lúc có thể lộ ra cho cô một chút tin tức.
Anh cúi người tiến lên, ghé miệng vào bên tai Lý Như Ý, thấp giọng nói: “Em yên tâm đi, anh có át chủ bài!”
“Em biết quân đoàn Cuồng Long chứ?”
Lý Như Ý trợn trắng mắt, trên đời này có ai là không biết quân đoàn Cuồng Long?
Quân đoàn Cuồng Long dũng mãnh vô địch, mà thủ lĩnh của bọn họ thì càng thêm vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa, chỉ huy của quân đoàn Cuồng Long là một người có nhiều bí ẩn nhất, rất ít người biết anh ta trông như thế nào, tên là gì, chỉ biết anh ta chưa từng thua trận, chiến công nhiều không ai bằng.
Ngô Đình Khải thấy cô không nói lời nào, cũng không để ý, ngửi tóc thơm của Lý Như Ý, tiếp tục nói: “Đóng quân ở thành phố Thục có một đại đội đặc chiến dưới cấp quân đoàn Cuồng Long, mà chỉ huy của đại đội đặc chiến này, họ Thiết, là bạn chiến đấu của anh.”
“Nếu như lúc nào thật sự nguy hiểm tới tính mạng, anh sẽ mượn tên anh ta ra.”
Lời này vừa nói ra, Lý Như Ý bỗng nhiên xoay người, cũng không rảnh lo hai người đang mặt kề mặt, mũi đối mũi, ngạc nhiên nói: “Lời anh nói là thật à?”
Ngô Đình Khải lập tức giơ bốn ngón tay lên, thề với trời: “Hoàn toàn là thật, nếu em không tin, hôm nào đó để anh gọi anh ta tới nhà cho em xem thử.”
Lý Như Ý khẽ vỗ bộ ngực, thở ra một hơi nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Lúc này, cô hơi ngẩng đầu lên, phát hiện tầm mắt của Ngô Đình Khải có vẻ không đúng.
Cô đã có con đi học mẫu giáo rồi, vậy mà lúc này lại đỏ bừng mặt, hai rặng mây hồng hiện lên trên khuôn mặt đẹp, càng thêm có vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô lập tức che ngực lại, giận dỗi nói với Ngô Đình Khải: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn linh tinh nữa sẽ gọi người tới bắt anh đó.”
Ngô Đình Khải cười xấu xa nói: “Nhìn nàng dâu nhà mình, cũng đâu phải phạm pháp.”
Một loạt hành động của hai người, rơi vào trong mắt những người khác, lập tức dẫn tới lời bàn tán.
“Hai người này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp mà, ngay cả Vương Bách Từ cũng không để vào mắt.”
“Chưa nói đến Vương Bách Từ, có khi lấy đại một đàn em đắc lực của Vương Bách Từ ra đã không phải là người bọn họ đấu lại nổi rồi.”
“Bọn họ vô lễ như vậy, chắc chắn lát nữa sẽ ăn hành không ít đây.”
“Chậc, đứng xa ra chút, đợi lát nữa cẩn thận đừng để máu bắn lên quần áo.”
Đúng lúc này, bên ngoài đám người vang lên tiếng ồn ào xôn xao, có một đám người hùng hổ hét to xông tới.
Người cầm đầu, còn có một cái đầu trọc sáng chóe.
Bình luận facebook