Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Hoa Hồng Đen
Lý Thiên Ân không dám do dự, thành thật nói ra hết: "Bệnh của ông nội đã mất kiểm soát từ năm trước, không tìm được nguyên nhân, sức khỏe ngày một trầm trọng hơn."
"Bây giờ, ông nội xuống giường cũng đã khó khăn, chỉ có thể dựa vào xe lăn mà đi."
"Ông ấy vẫn luôn nhắc đến cô, nói cô sao không về thăm ông ấy."
"Cái gì? Chỉ có thể dựa vào xe lăn?" Lý Như Ý há hốc mồm, lấy tay bịt miệng, cô sợ mình sẽ khóc tại chỗ.
Ngô Đình Khải đi đến bên cạnh Lý Như Ý, giữ lấy vai cô, dịu dàng nói: "Như Ý, chúng ta đi mua chút quà trước, sau khi Khiết Nhan tan học, chúng ta đưa con bé đến nhà họ Lý thăm ông nội."
"Nếu như ông nội Lý thấy Khiết Nhan nhất định sẽ rất thích con bé."
Sau đó, anh quay đầu nhìn bạn trai của cô ta đang dè dặt đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cút đi!"
...
Bên ngoài khu kinh doanh phức hợp.
Hai người Lý Thiên Ân sắc mặt khó coi vội vã bỏ chạy, trong lòng tức giận vô cùng.
Lý Thiên Ân nhìn bạn trai, hận thù nói:" Bàng Phúc Thịnh, anh cũng nghe thấy rồi đó, hôm nay tên nhóc nghèo kiết xác này sẽ đến nhà họ Lý, anh huy động các mối quan hệ đi, tôi muốn khiến anh ta mất hết mặt mũi, gia đình ly tán."
"Còn nữa, mời vài cao thủ đánh gãy xương anh ta, tôi muốn sau này anh ta chỉ có thể ăn xin sống qua ngày, nhìn thấy vợ con mình nhưng không có mặt mũi đến gần."
"Nếu làm xong chuyện này, cả người tôi sẽ là của anh hết, đợi đến lúc nhà họ Lý sụp đổ, tôi có thể giúp anh giành tài sản của nhà họ Lý."
Bàng Phúc Thịnh hơi do dự, anh ta biết Lý Thiên Ân coi mình như một khẩu súng, lợi dụng các mối quan hệ của nhà họ Bàng để báo thù Ngô Đình Khải, anh ta không muốn trở thành khẩu súng của người khác.
Nhưng Bàng Phúc Thịnh nhìn lại cánh tay đã bị phế của mình, nhớ lại biểu cảm thản nhiên của Ngô Đình Khải làm anh ta vô cùng bực bội thì anh ta lại vô cùng uất ức và hận thù.
Cuối cùng, anh ta gật đầu, hận thù nói: "Yên tâm, từ hôm nay trở đi, nửa đời sau của anh ta sẽ hối hận vì sự lỗ mãng và ngu xuẩn của hôm nay."
Trong một biệt thự rộng lớn, Tiền Nhất Nam khóc lóc kể khổ với một người đàn ông trung niên đang nở nụ cười nhàn nhạt: "Ba, tên Ngô Đình Khải đó quá huênh hoang rồi, anh ta dám bắt con quỳ trước mặt mọi người người như vậy."
"Ba, đời này con quỳ trời quỳ đất quỳ ba, còn chưa quỳ qua người khác."
"Anh ta còn dám bảo ba tự đi xin lỗi, nếu không thì hậu quả tự chịu!"
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên dần dần biến mất, ông ta trầm giọng nói: "Tên Ngô Đình Khải đó có lai lịch gì?"
Người đàn ông trung niên tên Tiền Thanh Cảnh, là ba của Tiền Nhất Nam.
Tiền Nhất Nam không nghĩ ngợi gì mà trả lời:"Là một tên lính, làm được vài năm, luyện được mấy món võ, con đã tìm hiểu qua rồi."
"Con đã điều tra qua rồi, đây là tên không có tên tuổi gì, con nhờ người điều tra tên của anh ta cũng không tìm được."
Tiền Nhất Nam nghe ba mình hỏi thì trả lời, biết là chuyện này ổn thoả rồi, vội vàng nói thông tin mình biết ra.
Tiền Thanh Cảnh nhíu mày, nhìn Mặt sẹo ở bên cạnh, hỏi: "Mặt sẹo, chuyện này là sao?"
Ông ta hơi khó hiểu, Mặt sẹo là cao thủ từng lăn lộn ở thế giới ngầm phương Tây, sao có thể không đối phó nổi được một tên lính giải ngũ.
Mặt sẹo hổ thẹn, áy náy nói: "Ông Tiền, do bên cạnh Ngô Đình Khải có cao thủ, chúng tôi không đối phó được!"
Tiền Thanh Cảnh thấy kỳ lạ, nói: "Với võ công trình độ võ sư đỉnh cao của cậu, còn không đối phó nổi tên cao thủ đó?"
Mặt sẹo im lặng, gật đầu chắc chắn.
Tiền Thanh Cảnh sờ cằm, lẩm bẩm: "Cũng là nói, người này có võ công ở trình độ tông sư?"
Ông ta âm trầm nhìn Mặt sẹo một cái rồi nói với hai người đó: "Hai người đi ra ngoài đi, tôi tự có sắp xếp."
Sau khi Tiền Nhất Nam và Mặt sẹo ra ngoài, ông ta thận trọng mở két sắt, cẩn thận lấy ra một tấm thẻ đen vàng ròng, tấm thẻ in một hoa hồng đen, dưới hoa hồng đen có ba chữ "Hoa Hồng Đen", dưới ba chữ đó là một dãy số điện thoại.
Tiền Thanh Cảnh ổn định hơi thở mình, gọi điện thoại.
Một giọng nữ lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Ông chủ Tiền, có chuyện gì?'
"Bây giờ, ông nội xuống giường cũng đã khó khăn, chỉ có thể dựa vào xe lăn mà đi."
"Ông ấy vẫn luôn nhắc đến cô, nói cô sao không về thăm ông ấy."
"Cái gì? Chỉ có thể dựa vào xe lăn?" Lý Như Ý há hốc mồm, lấy tay bịt miệng, cô sợ mình sẽ khóc tại chỗ.
Ngô Đình Khải đi đến bên cạnh Lý Như Ý, giữ lấy vai cô, dịu dàng nói: "Như Ý, chúng ta đi mua chút quà trước, sau khi Khiết Nhan tan học, chúng ta đưa con bé đến nhà họ Lý thăm ông nội."
"Nếu như ông nội Lý thấy Khiết Nhan nhất định sẽ rất thích con bé."
Sau đó, anh quay đầu nhìn bạn trai của cô ta đang dè dặt đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cút đi!"
...
Bên ngoài khu kinh doanh phức hợp.
Hai người Lý Thiên Ân sắc mặt khó coi vội vã bỏ chạy, trong lòng tức giận vô cùng.
Lý Thiên Ân nhìn bạn trai, hận thù nói:" Bàng Phúc Thịnh, anh cũng nghe thấy rồi đó, hôm nay tên nhóc nghèo kiết xác này sẽ đến nhà họ Lý, anh huy động các mối quan hệ đi, tôi muốn khiến anh ta mất hết mặt mũi, gia đình ly tán."
"Còn nữa, mời vài cao thủ đánh gãy xương anh ta, tôi muốn sau này anh ta chỉ có thể ăn xin sống qua ngày, nhìn thấy vợ con mình nhưng không có mặt mũi đến gần."
"Nếu làm xong chuyện này, cả người tôi sẽ là của anh hết, đợi đến lúc nhà họ Lý sụp đổ, tôi có thể giúp anh giành tài sản của nhà họ Lý."
Bàng Phúc Thịnh hơi do dự, anh ta biết Lý Thiên Ân coi mình như một khẩu súng, lợi dụng các mối quan hệ của nhà họ Bàng để báo thù Ngô Đình Khải, anh ta không muốn trở thành khẩu súng của người khác.
Nhưng Bàng Phúc Thịnh nhìn lại cánh tay đã bị phế của mình, nhớ lại biểu cảm thản nhiên của Ngô Đình Khải làm anh ta vô cùng bực bội thì anh ta lại vô cùng uất ức và hận thù.
Cuối cùng, anh ta gật đầu, hận thù nói: "Yên tâm, từ hôm nay trở đi, nửa đời sau của anh ta sẽ hối hận vì sự lỗ mãng và ngu xuẩn của hôm nay."
Trong một biệt thự rộng lớn, Tiền Nhất Nam khóc lóc kể khổ với một người đàn ông trung niên đang nở nụ cười nhàn nhạt: "Ba, tên Ngô Đình Khải đó quá huênh hoang rồi, anh ta dám bắt con quỳ trước mặt mọi người người như vậy."
"Ba, đời này con quỳ trời quỳ đất quỳ ba, còn chưa quỳ qua người khác."
"Anh ta còn dám bảo ba tự đi xin lỗi, nếu không thì hậu quả tự chịu!"
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên dần dần biến mất, ông ta trầm giọng nói: "Tên Ngô Đình Khải đó có lai lịch gì?"
Người đàn ông trung niên tên Tiền Thanh Cảnh, là ba của Tiền Nhất Nam.
Tiền Nhất Nam không nghĩ ngợi gì mà trả lời:"Là một tên lính, làm được vài năm, luyện được mấy món võ, con đã tìm hiểu qua rồi."
"Con đã điều tra qua rồi, đây là tên không có tên tuổi gì, con nhờ người điều tra tên của anh ta cũng không tìm được."
Tiền Nhất Nam nghe ba mình hỏi thì trả lời, biết là chuyện này ổn thoả rồi, vội vàng nói thông tin mình biết ra.
Tiền Thanh Cảnh nhíu mày, nhìn Mặt sẹo ở bên cạnh, hỏi: "Mặt sẹo, chuyện này là sao?"
Ông ta hơi khó hiểu, Mặt sẹo là cao thủ từng lăn lộn ở thế giới ngầm phương Tây, sao có thể không đối phó nổi được một tên lính giải ngũ.
Mặt sẹo hổ thẹn, áy náy nói: "Ông Tiền, do bên cạnh Ngô Đình Khải có cao thủ, chúng tôi không đối phó được!"
Tiền Thanh Cảnh thấy kỳ lạ, nói: "Với võ công trình độ võ sư đỉnh cao của cậu, còn không đối phó nổi tên cao thủ đó?"
Mặt sẹo im lặng, gật đầu chắc chắn.
Tiền Thanh Cảnh sờ cằm, lẩm bẩm: "Cũng là nói, người này có võ công ở trình độ tông sư?"
Ông ta âm trầm nhìn Mặt sẹo một cái rồi nói với hai người đó: "Hai người đi ra ngoài đi, tôi tự có sắp xếp."
Sau khi Tiền Nhất Nam và Mặt sẹo ra ngoài, ông ta thận trọng mở két sắt, cẩn thận lấy ra một tấm thẻ đen vàng ròng, tấm thẻ in một hoa hồng đen, dưới hoa hồng đen có ba chữ "Hoa Hồng Đen", dưới ba chữ đó là một dãy số điện thoại.
Tiền Thanh Cảnh ổn định hơi thở mình, gọi điện thoại.
Một giọng nữ lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Ông chủ Tiền, có chuyện gì?'