Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Đao thủ Khoái Đao Lưu
“Chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết bản thân mình sai ở chỗ nào sao?” Giang Thanh Vân tức giận đến nỗi đỏ cả mặt, đàn ông đều thiếu hiểu biết như vậy sao?
Cô ấy nói một cách vô cùng tức giận: “Một mình anh chạy mất, để Như Ý một thân một mình ở lại thành phố Thục, anh có biết rằng…”
Sau khi nghe Giang Thanh Vân nói xong, Ngô Đình Khải đã nắm bắt được toàn bộ những chuyện mà Lý Như Ý đã gặp phải trong mấy năm nay.
Anh thở dài rồi nói: “Lúc đó, có lý do nên mới phải nhập ngũ.”
“Lúc đó…”
Ngô Đình Khải vừa mới bắt đầu, anh muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, rồi dừng hẳn lại.
Anh xua tay rồi nói: “Thôi bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa.”
“Trong lòng tôi biết rất rõ, mấy năm nay Như Ý rất vất vả khổ cực.”
“Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho những thiếu sót trong năm năm nay.”
“Như Ý, hãy tin anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cho hai mẹ con em thật tốt!”
Anh thật sự rất muốn tiết lộ thân phận thật sự của mình, nhưng lại lo lắng rằng hai mẹ con Như Ý sẽ không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, nếu đột nhiên nói ra như vậy thì hai người họ chưa chắc đã tin tưởng.
Ngoài ra còn có một lý do rất bí mật, thông tin thân phận của anh là tuyệt mật, nếu như họ vô tình tiết lộ ra ngoài thì sẽ mang đến vô vàn rắc rối.
Nếu như nước địch biết được Long soái bất khả chiến bại canh giữ biên giới phía Tây Nam lại không ở trong doanh trại, không thể bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Việc quan trọng như quốc gia đại sự không thể coi thường được!
…
Ngô Đình Khải vừa nói xong những lời này, Lý Như Ý liền cảm động đến nỗi nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Giang Thanh Vân ở bên cạnh lại không ngừng trừng mắt khinh bỉ, không nói nên lời.
Ai đã để cho mình đánh mắng tên này một trận?
Ai bảo mình phải nói với giọng điệu nghiêm trọng hơn, để cho anh ta biết thế nào là ghê gớm?
Tuy nhiên, người ta vừa mới tấn công bằng sự dịu dàng thì đã lập tức ngã vào vòng tay của người ta, thế thì mình còn nói được gì nữa?
Quả nhiên, phụ nữ đang yêu đều không có chỉ số IQ!
Giang Thanh Vân nặng nề ho khan một tiếng, lớn tiếng giao nhiệm vụ, nói: “Như Ý, cậu đi sắp xếp lại đồ lót vừa mới cho ra thị trường đi.”
“Ngô Đình Khải, anh ngồi đi, tôi sẽ giảng cho anh một bài về tư tưởng.”
Những lời này vừa dứt, Lý Như Ý hơi sững sờ, cô do dự ngập ngừng: “Không cần thiết lắm nhỉ?”
Suýt chút nữa thì Giang Thanh Vân phun ra một ngụm máu, chị hai, mình đang giúp cậu mà!
Cô ấy nói với giọng hung dữ: “Đừng nói linh tinh!”
Ngô Đình Khải cũng ngây người, từ trước đến nay vẫn luôn là anh đi dạy người khác, chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh bị người khác dạy dỗ lại.
Tuy nhiên, đây là chuyện liên quan đến Lý Như Ý, Ngô Đình Khải chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng!
Một giờ sau, mí mắt của Ngô Đình Khải đang buồn ngủ không ngừng đấu tranh, muốn đánh một giấc thật ngon.
Dù sao thì cảm giác được trở lại lớp học này cũng không có nhiều.
So với trạng thái uể oải buồn ngủ của Ngô Đình Khải, Giang Thanh Vân lại trông tươi tỉnh và vô cùng phấn khích.
“Xin hỏi, Ngô Đình Khải có ở đó không?”
Đúng lúc này, một câu hỏi xa lạ đã giải cứu Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải nhìn về phía cửa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi với nụ cười giản dị chân chất đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình.
Đánh giá về cách ăn mặc của người này, đoán chừng đây là một nhân viên văn phòng bình thường.
Ngô Đình đứng dậy, đến gần người đàn ông trung niên, đáp: “Tôi là Ngô Đình Khải, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông thật thà cười nói: “Có người nhờ tôi gửi cho anh một vào thứ, đối phương nói rằng chỉ một mình anh được xem thôi.”
“Đồ gì vậy?” Dáng vẻ của Ngô Đình Khải vô cùng tò mò.
“Tôi cũng không biết!” Người đàn ông thành thật gãi đầu nói tiếp: “Gần đây có một con hẻm, anh thấy thế nào?
Ngô Đình Khải nói với Lý Như Ý đang ở trong cửa hàng: “Anh đi một lát rồi sẽ quay lại, hình như là đồng đội của anh gửi đồ đến.”
Sau đó anh lao đến chỗ người đàn ông trung niên và nói: “Đi thôi!”
Người đàn ông trung niên cười thật thà, gật đầu rồi chủ động dẫn đường.
Vào lúc người đàn ông trung niên quay lại, trên khuôn mặt vốn dĩ thật thà và lương thiện của anh ta lộ ra một nụ cười đáng sợ.
Không ai có thể ngờ rằng người đàn ông chất phác và chân chất này lại có thể nở một nụ cười như vậy trong tích tắc.
Người đàn ông trung niên là một đao thủ được Hoa Hồng Đen phái đến để đối phó với Ngô Đình Khải.
Trước khi đến, Hoa Hồng Đen nói với anh ta rằng Ngô Đình Khải mới đi lính về, có chút võ công nên cẩn thận.
Cẩn thận?
Thật buồn cười!
Người này dễ lừa gạt như vậy, còn phải cẩn thận như thế nào?
Người đàn ông trung niên có một biệt danh là Khoái Đao Lưu.
Chỉ có tên sai, không có hô sai biệt hiệu!
Đúng như tên gọi, đao mà Khoái Đao Lưu sử dụng vô cùng sắc bén, cực kỳ nhanh và thường giết chết người khác bằng một nhát.
Theo quan điểm của anh ta, Ngô Đình Khải này không phòng bị gì với anh ta, đợi đến khi đi đến hẻm, anh ta chỉ cần vung đao chính xác ngay lúc quay đầu lại để cho lưỡi dao xẹt qua cổ anh thì nhiệm vụ này đã được hoàn thành.
Và tiền thù lao một trăm vạn, anh ta sẽ dễ dàng lấy được!
Cô ấy nói một cách vô cùng tức giận: “Một mình anh chạy mất, để Như Ý một thân một mình ở lại thành phố Thục, anh có biết rằng…”
Sau khi nghe Giang Thanh Vân nói xong, Ngô Đình Khải đã nắm bắt được toàn bộ những chuyện mà Lý Như Ý đã gặp phải trong mấy năm nay.
Anh thở dài rồi nói: “Lúc đó, có lý do nên mới phải nhập ngũ.”
“Lúc đó…”
Ngô Đình Khải vừa mới bắt đầu, anh muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, rồi dừng hẳn lại.
Anh xua tay rồi nói: “Thôi bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa.”
“Trong lòng tôi biết rất rõ, mấy năm nay Như Ý rất vất vả khổ cực.”
“Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho những thiếu sót trong năm năm nay.”
“Như Ý, hãy tin anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cho hai mẹ con em thật tốt!”
Anh thật sự rất muốn tiết lộ thân phận thật sự của mình, nhưng lại lo lắng rằng hai mẹ con Như Ý sẽ không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, nếu đột nhiên nói ra như vậy thì hai người họ chưa chắc đã tin tưởng.
Ngoài ra còn có một lý do rất bí mật, thông tin thân phận của anh là tuyệt mật, nếu như họ vô tình tiết lộ ra ngoài thì sẽ mang đến vô vàn rắc rối.
Nếu như nước địch biết được Long soái bất khả chiến bại canh giữ biên giới phía Tây Nam lại không ở trong doanh trại, không thể bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Việc quan trọng như quốc gia đại sự không thể coi thường được!
…
Ngô Đình Khải vừa nói xong những lời này, Lý Như Ý liền cảm động đến nỗi nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Giang Thanh Vân ở bên cạnh lại không ngừng trừng mắt khinh bỉ, không nói nên lời.
Ai đã để cho mình đánh mắng tên này một trận?
Ai bảo mình phải nói với giọng điệu nghiêm trọng hơn, để cho anh ta biết thế nào là ghê gớm?
Tuy nhiên, người ta vừa mới tấn công bằng sự dịu dàng thì đã lập tức ngã vào vòng tay của người ta, thế thì mình còn nói được gì nữa?
Quả nhiên, phụ nữ đang yêu đều không có chỉ số IQ!
Giang Thanh Vân nặng nề ho khan một tiếng, lớn tiếng giao nhiệm vụ, nói: “Như Ý, cậu đi sắp xếp lại đồ lót vừa mới cho ra thị trường đi.”
“Ngô Đình Khải, anh ngồi đi, tôi sẽ giảng cho anh một bài về tư tưởng.”
Những lời này vừa dứt, Lý Như Ý hơi sững sờ, cô do dự ngập ngừng: “Không cần thiết lắm nhỉ?”
Suýt chút nữa thì Giang Thanh Vân phun ra một ngụm máu, chị hai, mình đang giúp cậu mà!
Cô ấy nói với giọng hung dữ: “Đừng nói linh tinh!”
Ngô Đình Khải cũng ngây người, từ trước đến nay vẫn luôn là anh đi dạy người khác, chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh bị người khác dạy dỗ lại.
Tuy nhiên, đây là chuyện liên quan đến Lý Như Ý, Ngô Đình Khải chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng!
Một giờ sau, mí mắt của Ngô Đình Khải đang buồn ngủ không ngừng đấu tranh, muốn đánh một giấc thật ngon.
Dù sao thì cảm giác được trở lại lớp học này cũng không có nhiều.
So với trạng thái uể oải buồn ngủ của Ngô Đình Khải, Giang Thanh Vân lại trông tươi tỉnh và vô cùng phấn khích.
“Xin hỏi, Ngô Đình Khải có ở đó không?”
Đúng lúc này, một câu hỏi xa lạ đã giải cứu Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải nhìn về phía cửa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi với nụ cười giản dị chân chất đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình.
Đánh giá về cách ăn mặc của người này, đoán chừng đây là một nhân viên văn phòng bình thường.
Ngô Đình đứng dậy, đến gần người đàn ông trung niên, đáp: “Tôi là Ngô Đình Khải, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông thật thà cười nói: “Có người nhờ tôi gửi cho anh một vào thứ, đối phương nói rằng chỉ một mình anh được xem thôi.”
“Đồ gì vậy?” Dáng vẻ của Ngô Đình Khải vô cùng tò mò.
“Tôi cũng không biết!” Người đàn ông thành thật gãi đầu nói tiếp: “Gần đây có một con hẻm, anh thấy thế nào?
Ngô Đình Khải nói với Lý Như Ý đang ở trong cửa hàng: “Anh đi một lát rồi sẽ quay lại, hình như là đồng đội của anh gửi đồ đến.”
Sau đó anh lao đến chỗ người đàn ông trung niên và nói: “Đi thôi!”
Người đàn ông trung niên cười thật thà, gật đầu rồi chủ động dẫn đường.
Vào lúc người đàn ông trung niên quay lại, trên khuôn mặt vốn dĩ thật thà và lương thiện của anh ta lộ ra một nụ cười đáng sợ.
Không ai có thể ngờ rằng người đàn ông chất phác và chân chất này lại có thể nở một nụ cười như vậy trong tích tắc.
Người đàn ông trung niên là một đao thủ được Hoa Hồng Đen phái đến để đối phó với Ngô Đình Khải.
Trước khi đến, Hoa Hồng Đen nói với anh ta rằng Ngô Đình Khải mới đi lính về, có chút võ công nên cẩn thận.
Cẩn thận?
Thật buồn cười!
Người này dễ lừa gạt như vậy, còn phải cẩn thận như thế nào?
Người đàn ông trung niên có một biệt danh là Khoái Đao Lưu.
Chỉ có tên sai, không có hô sai biệt hiệu!
Đúng như tên gọi, đao mà Khoái Đao Lưu sử dụng vô cùng sắc bén, cực kỳ nhanh và thường giết chết người khác bằng một nhát.
Theo quan điểm của anh ta, Ngô Đình Khải này không phòng bị gì với anh ta, đợi đến khi đi đến hẻm, anh ta chỉ cần vung đao chính xác ngay lúc quay đầu lại để cho lưỡi dao xẹt qua cổ anh thì nhiệm vụ này đã được hoàn thành.
Và tiền thù lao một trăm vạn, anh ta sẽ dễ dàng lấy được!
Bình luận facebook