• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông bố chiến thần (1 Viewer)

  • Chương 181: Biết cách dạy chồng

Nghe thấy lời của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé của cô đã đặt trên eo Long Thiên Tiếu, sau đó cô nhéo thật mạnh.


Tên khốn kiếp này, trên đường đến đây cô đã nhắc nhở anh không được phô trương, nhanh như vậy mà đã quên rồi, thế này thì tán gia bại sản mất.


Tuy rằng động tác này tương đối nhỏ, nhưng Sở Uyển Tình vẫn nhìn ra được.


“Chậc chậc chậc, Cố Tuyết Cầm, cậu cũng không khéo léo một chút nào cả. Cậu đang làm gì thế?”


Sở Uyển Tình đùa giỡn nói.


“Không có gì, nếu anh ấy đã nói mời, vậy thì mời. Lần sau cậu mời, tớ sẽ dẫn theo cô bé ham ăn nhà tớ đến”.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.





Không phải là Cố Tuyết Cầm tiếc, chỉ là cô không ưa dáng vẻ vắt cổ chày ra nước của Sở Uyển Tình.


“Ha ha ha, tớ vẫn chưa được gặp cô gái nhỏ đó, con bé gọi cậu là mẹ sao?”


Sở Uyển Tình lại nói. Khi Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời này, cô lập tức cảm thấy khó xử, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.


“Tiểu Tịch rất bám cô ấy, quan hệ giữa hai người vô cùng tốt”.


Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.


“Sao lại không gọi? Lẽ nào mẹ kế không phải là mẹ sao? Bao nhiêu năm trôi qua, tớ chứng kiến con bé lớn lên từng ngày, con bé giống như con gái ruột của tớ vậy, công sinh không bằng công dưỡng”.


Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, lấy dũng khí nói, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên.


“Chậc chậc chậc, mẫu tử tình thâm, khi nào lại sinh thêm đứa nữa?”


Sở Uyển Tình thản nhiên nói. Nghe thấy những lời này, trong lòng Cố Tuyết Cầm có loại kích động muốn đánh chết Sở Uyển Tình, hôm nay người phụ nữ này sao vậy, toàn nói chuyện không nên nói.


“Ha ha ha… không nói nữa không nói nữa, đợi lát nữa đừng có mà ăn quỵt đấy nhé, hôm nay hai người làm chủ, tôi gọi món đây!”


Sở Uyển Tình nhận ra mình chơi đùa hơi quá, sau đó vội vàng nói, đẩy menu đến trước mặt Long Thiên Tiếu.


“Vậy còn tạm được”.


Cố Tuyết Cầm bĩu môi nói.


“Cô gọi đi”.


Long Thiên Tiếu đưa menu cho Cố Tuyết Cầm, sau đó nhàn nhạt nói.


“Chậc chậc chậc, biết cách dạy chồng, biết cách dạy chồng, không nhìn ra Cố Tuyết Cầm cậu dạy chồng khá tốt đó nhỉ!”


Sở Uyển Tình nhịn không được trêu chọc, cặp vợ chồng này hay đó, tính cách hai người đều có chút nhàm chám, khi trêu chọc cảm thấy đặc biệt thú vị.


“Sở Uyển Tình, cậu xong chưa vậy?”


Cố Tuyết Cầm cầm lấy menu, tức giận nói. Ngay sau đó, cô vẫy tay về phía nhân viên phục vụ, sau đó phục vụ liền bước tới, sau khi gọi một vài món ngẫu nhiên, Cố Tuyết Cầm lại hỏi Long Thiên Tiếu có muốn ăn gì nữa không, về phần Sở Uyển Tình, cô không thèm quan tâm đến người phụ nữ hoang toàng này.


Phụ nữ hoang toàng không cần quan tâm và chăm sóc.


“Nếu chỗ các vị có người thích chơi piano hoặc các nhạc cụ khác, sân khấu bên đó, lúc nào cũng hoan nghênh mọi người lên thử tài năng của mình. Đây là nét đặc sắc của nhà hàng chúng tôi trong nhiều năm trở lại đây, sẽ cung cấp một sân khấu biểu diễn phục vụ các vị khách từ xa đến. Lấy âm nhạc làm phương tiện truyền tải, mọi người hãy xây một cây cầu yêu thương kết nối các trái tim!”


Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ lại chỉ xuống sân khấu dưới tầng 1. Nơi đó có một sân khấu khá lớn, hiện tại có một cây đàn piano và một người đàn ông đang diễn tấu ở bên trên. Vị trí mà họ đang ngồi, thực ra khá đẹp, gần như có thể nhìn bao quát toàn cảnh.


Điều đáng tiếc duy nhất là ở góc độ này, dường như không thể nhìn rõ mặt của người chơi đàn, bởi vì ở đây chỉ có thể thấy bóng lưng của người đó.


“Cảm ơn, chúng tôi biết rồi”.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Cố Tuyết Cầm khách sáo nói, nhân viên phục vụ nghe xong, gật đầu rồi rời đi.


“Sênh Vũ là một trong những cái nôi âm nhạc nổi tiếng nhất ở thành phố Lâm Giang, là nơi ươm mầm tài năng, phát hiện ra các ngôi sao từ trong cuộc sống đời thường, mấy năm gần đây, có nhiều bậc thầy piano và ca sĩ nổi tiếng đều bắt đầu từ sân khấu này, bỗng nhiên nổi tiếng, sau đó tiếng tăm vang xa, trở thành ngôi sao”.


Sở Uyển Tình nhìn rạp hát phía dưới vàngười đang chơi đàn piano, có chút bùi ngùi nói.


“Cho nên, hôm nay cậu đến đây là muốn thử vận may sao?”


Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Sở Uyển Tình, không khỏi trêu đùa.


“Tớ muốn, nhưng tiếc là khả năng không cho phép”.


Sở Uyển Tình thất vọng nói.


“Tớ nghe nói, thiết kế trong rạp hát này được sử dụng công nghệ rất cao. Bên trong, trang bị robot bình phẩm âm nhạc trí tuệ nhân tạo AI hàng đầu thế giới”.


Sở Uyển Tình lại nói.


“Robot bình phẩm âm nhạc trí tuệ nhân tạo AI ? Sao tớ chưa bao giờ nghe qua nhỉ?”


Cố Tuyết Cầm mông lung nói.


“Đó chính là trí thông minh nhân tạo, cô có thể coi con robot này là người, người này có khả năng bình phẩm đánh giá âm nhạc hàng đầu thế giới, nếu tiết mục của người trình diễn đạt tiêu chuẩn. Vậy thì, bọn họ sẽ nhận được sự xác nhận của robot trí tuệ nhân tạo AI”.


Long Thiên Tiếu nhấp một ngụm trà, sau đó khẽ nói.


“Chậc chậc chậc. Chồng cậu biết khá nhiều nhỉ! Biểu diễn ở trên sân khấu này, nếu thật sự có thể đạt được trình độ làm cảm động robot trí tuệ nhân tạo AI, thì sẽ kích hoạt được hệ thống điều khiển, cả nhà hàng sẽ đắm chìm trong cơn mưa ngập tràn ánh kim”.


Sở Uyển Tình cảm thán nói, cô vốn cho rằng Long Thiên Tiếu chỉ là kẻ quê mùa, hiện tại xem ra anh ta biết khá nhiều.


“Vậy chắc khó lắm đúng không?”


Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.


“Không phải rất khó, mà là vô cùng khó. Lần cuối cùng kích hoạt được hiệu ứng điều khiển chính là thiên tài pianao Tiểu Lang đến từ Đại Hạ chúng ta. Điều này phải ngược dòng về 5 năm trước, nói cách khác, 5 năm qua, nơi đây không có một ai có thể làm cảm động robot trí tuệ nhân tạo AI cả”.


Sở Uyển Tình nói một cách sống động.


“Tuyết Cầm, hay là cậu lên thử đi. Năm đó khi còn ở trường, chúng ta đã từng học piano, hơn nữa, cậu học piano từ nhỏ, trình độ cao hơn tớ nhiều, cậu lên thử xem sao?”


Sở Uyển Tình đề nghị.


“Thôi, tớ biết trình độ của mình đến đâu mà. Nếu cậu muốn lên thì lên đi, lôi tớ vào làm gì?”


Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ cười khổ nói. Cô biết trình độ của mình tốt hơn so với người bình thường, nhưng so với người trong nghề vẫn có một khoảng cách nhất định, dù sao cô cũng không phải là dân chuyên.


“Vậy được, đợi chị đây ăn no rồi sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người xem”.


Sở Uyển Tình nóng lòng muốn thử. Gần 20 phút sau, các món ăn đã lên đủ, ba người bắt đầu ăn, Long Thiên Tiếu gọi thêm ít cơm trắng, sức ăn của anh, luôn rất kinh người.





“Chậc chậc chậc, Cố Tuyết Cầm, ông chồng này của cậu hơi khó nuôi đó”.


Thấy sức ăn kinh người của Long Thiên Tiếu, Sở Uyển Tình cảm khái nói.


“Anh ấy không cần tớ nuôi, anh ấy có thể tự nuôi lấy mình”.


Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói, không phải chỉ là ăn thêm ít cơm thôi sao, thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền.


“Haizz, tình nghĩa vợ chồng sâu nặng!”


Sở Uyển Tình nghe vậy, bùi ngùi nói, Cố Tuyết Cầm nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, cúi đầu tiếp tục ăn, về phần Long Thiên Tiếu, anh căn bản không quan tâm Sở Uyển Tình nói gì, anh là người không chịu sự tác động chi phối của bất kì điều gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom