Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192: Tôi cũng muốn thử+193+194+195+196
Chương 192: Tôi cũng muốn thử
“Nói đi, tôi có thể giúp gì?”
Đông Phương Tuyết nghe vậy cũng hỏi.
“Tôi muốn chơi một bản nhạc, cô có thể vui lòng thu âm giúp tôi không, về phương diện thu âm, cô là người có chuyên môn, tôi muốn thu một đoạn hay nhất có thể”.
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.
“Vậy anh vào đây đi, không phải chuyện gì lớn, chắc cũng không cần mất nhiều thời gian. Cô đi xuống trước đi, sau khi xong việc anh ấy sẽ tự rời khỏi đây”.
Nghe xong, Đông Phương Tuyết bình thản nói, người phục vụ nghe vậy hơi cúi đầu, sau đó lui ra ngoài.
“Nói đi, anh muốn chơi bản nhạc nào?”
Đông Phương Tuyết lãnh đạm hỏi, trên thế giới này rất ít người có thành tựu về piano, ngay cả những người đã học piano thì trình độ cũng không hẳn sẽ cao. Lần đầu gặp mặt, Đông Phương Tuyết cho rằng Long Thiên Tiếu giống như những người bình thường đó.
“Kiss the Rain, chắc cô cũng từng nghe qua, bây giờ tôi sẽ chơi một bản hoàn chỉnh. Lát nữa khi tôi đánh đàn, phiền cô giúp tôi ghi lại toàn bộ bản nhạc này. Đây là điều rất quan trọng với tôi”.
Long Thiên Tiếu nói ra những yêu cầu của mình.
“Kiss The Rain?”
Nghe vậy, Đông Phương Tuyết liền sửng sốt một lát.
“Ừm, có chuyện gì vậy? Không được sao?”
Long Thiên Tiếu đứng ở dưới lầu lại hỏi.
“Có phải anh đã xem video trên Weibo, cho nên mới muốn thể hiện bản thân đúng không? Tôi phải nói cho anh biết, nếu anh muốn đạt đến trình độ đó thì phải luyện thêm vài năm nữa mới được ấy chứ?”
Đông Phương Tuyết nghe xong những lời này liền nói. Mấy ngày nay trên Weibo, Hoàng tử ếch đang vô cùng hot, cô cũng có quan tâm, một ca sĩ vô danh chỉ với một ca khúc liền trở nên nổi tiếng, có giá trị hàng tỷ tệ.
Chơi piano là sở thích của cô, cô cũng có nghiên cứu về nghệ thuật piano. Chính là vì có chuyên môn, có nghiên cứu nên cô mới biết được một số người muốn đạt đến trình độ như Hoàng tử ếch thì cần phấn đấu cả đời.
Trên thế giới này, vẫn tồn tại thiên tài.
“Có thể nói như vậy, tôi cũng muốn thử xem”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ biết cười khổ nói. Lý do anh muốn thu một phiên bản hoàn chỉnh chỉ là vì Cố Tuyết Cầm thực sự rất muốn có một phiên bản hoàn chỉnh, vậy thôi.
“Vậy được rồi, anh thử đi”.
Nghe xong, Đông Phương Tuyết cũng bình thản đáp, chỉ là một người muốn thử, chắc cũng không có trình độ gì.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu đi tới bên đàn piano trong phòng luyện đàn, anh ngồi xuống, vuốt phím đàn và cảm nhận một chút.
“Cô chuẩn bị xong thì nói cho tôi biết”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Anh không cần bản nhạc sao?”
Lúc này Đông Phương Tuyết phát hiện trước mặt Long Thiên Tiếu không có bản nhạc.
“Tôi không cần bản nhạc, tôi có thể nhớ tất cả các nốt nhạc”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, Đông Phương Tuyết nghe xong lại cảm thấy có vẻ Long Thiên Tiếu đang khoác lác.
“Tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ anh có thể bắt đầu rồi”.
Đối với một người biết giả bộ như vậy, trong lòng Đông Phương Tuyết thật ra cũng có chút khinh thường, nếu đã muốn giả bộ, vậy thì để cô xem lát nữa kết quả sẽ như thế nào?
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu khẽ nhắm mắt lại, dường như đã đi vào trạng thái.
Một lúc lâu sau, Long Thiên Tiếu đánh nốt nhạc đầu tiên, nốt nhạc đột ngột vang lên này dường như mang đến cho Đông Phương Tuyết một cảm giác tươi mới, trong lòng cô không khỏi có chút chấn động.
Tiếp theo, những nốt nhạc giống như giọt nước rơi trên lá sen, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, trong chốc lát, cô thậm chí có thể cảm nhận được không khí xung quanh trong trẻo hơn rất nhiều.
Long Thiên Tiếu không biết phản ứng trong lòng của Đông Phương Tuyết, anh chỉ muốn tìm một nơi như vậy, tập trung chuyên tâm đánh đàn, về phần có hay không, anh không biết và cũng không bận tâm.
Một phút trôi qua, Đông Phương Tuyết đã có cái nhìn khác về Long Thiên Tiếu.
Hai phút trôi qua, Đông Phương Tuyết nghe tiếng đàn động lòng người này, mặt bắt đầu đỏ bừng.
Sau năm phút, trong lòng Đông Phương Tuyết kích động đến mức có chút không kiểm soát được bản thân.
Cảm giác này, trình độ này, thực sự có thể được chơi bởi một người qua đường bình thường sao? Thậm chí cô còn tìm thấy một cảm giác quen thuộc, không chừng người đàn ông đang chơi đàn trước mặt cô chính là Hoàng tử ếch trong tin đồn.
Là một người đã nghiên cứu nhạc nhiều năm, cô có thể thấy được phong cách chơi đàn của Long Thiên Tiếu rất đặc biệt, đặc biệt giống như của Hoàng tử ếch.
Bảy phút trôi qua, Đông Phương Tuyết đã là trở thành fan cuồng của Long Thiên Tiếu rồi, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu đã biến thành sùng bái. Nếu không phải cô đồng ý giúp Long Thiên Tiếu thu âm toàn bộ bản nhạc thì hiện tại cô đã quỳ rạp dưới chân Long Thiên Tiếu rồi.
Đến khi đoạn âm thanh kết vang lên, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng chơi xong bản nhạc, trong phòng luyện đàn vang lên tiếng vỗ tay. Sau bản nhạc này, cách nhìn của Đông Phương Tuyết về Long Thiên Tiếu đã hoàn toàn thay đổi.
“Xin hỏi tên anh là gì?”
Đông Phương Tuyết mắt lóe lên một tia sáng hỏi.
“Tôi họ Long”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Anh Long, vừa rồi nghe anh chơi đàn, bây giờ tôi có thể mạo phạm hỏi một câu được không?”
Đông Phương Tuyết vô cùng phấn khích nói với Long Thiên Tiếu, ánh mắt tràn ngập sự thăm dò, trên thế giới này, không thể có người thứ hai chơi bản Kiss The Rain hay như vậy được.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của Hoàng tử ếch và Long Thiên Tiếu trong đầu Đông Phương Tuyết bắt đầu hợp làm một.
“Câu hỏi gì vậy, cô cứ hỏi đi”.
Long Thiên Tiếu rời khỏi đàn, sau đó nói.
“Xin hỏi anh là Hoàng tử ếch chơi bản Kiss The Rain trong nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ mấy ngày trước đúng không? Tôi đã theo nghề này nhiều năm, có thể nghe ra một bản nhạc có phải là cùng một người chơi hay không”.
Đông Phương Tuyết có chút thấp thỏm nói, cô nhìn Long Thiên Tiếu, trong mắt hiện lên sự chờ mong.
“Nếu cô thấy vậy thì chính là vậy”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ biết cười khổ.
“Anh thực sự là Hoàng tử ếch đó sao?”
Đông Phương Tuyết lại hỏi.
“Đúng vậy!”
Long Thiên Tiếu không nói nên lời, có chút miễn cưỡng nói. Anh chỉ đánh một bản nhạc, sự việc sao lại phức tạp như vậy?
“Tốt tốt tốt, thật tốt quá, chưa ai được nhìn gương mặt thật của anh, không ngờ hôm nay tôi lại được thấy”.
Đông Phương Tuyết có chút kích động nói.
“À, bản ghi âm chắc không có vấn đề gì đúng không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Anh Long yên tâm, không có vấn đề gì. Chỉ là tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ?”
Đông Phương Tuyết giả bộ thần bí nói.
“Yêu cầu gì?”
Long Thiên Tiếu nghe xong liền hỏi.
“Anh có thể cho tôi sao chép bản ghi âm của anh được không? Anh yên tâm, tôi sẽ thực hiện các biện pháp bảo mật. Tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài, càng không dùng để kiếm lợi trên các nền tảng thương mại”.
Đông Phương Tuyết có chút đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói.
”Không có vấn đề gì, coi như là tôi cảm ơn cô”.
Long Thiên Tiếu vô cùng vui vẻ nói, nói xong, anh để cho Đông Phương Tuyết sao chép một bản khác. Sau khi lấy được bản ghi âm, Long Thiên Tiếu liền rời đi, trước khi đi, dưới yêu cầu nhiệt tình của Đông Phương Tuyết, anh đành phải thêm Wechat của cô ấy.
Sau khi lấy được đoạn băng ghi âm, Long Thiên Tiếu lái xe về nhà.
Quán Nhất Phẩm Lâu, phòng số 1 chữ Thiên.
Tiểu Nhị vội vàng trở về phòng số 1 chữ Thiên.
“Tại sao em đi lâu vậy?”
Bách Lý Vô Cầu nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
“Em bị lạc”.
Tiểu Nhị rất thật thà đáp.
“Vừa rồi em bỏ bao nhiêu độc dược vào trong tách trà của anh ta?”
Bách Lý Vô Cầu thần bí hỏi.
“Em cũng quên rồi, độc dược bỏ vào lần cuối đều là Hạc Đỉnh Hồng, Đoạn Tràng Tán, Nhuyễn Cốt Phấn loại mạnh nhất. Tổng cộng khoảng gần mười loại?”
Tiểu Nhị gãi gãi đầu, có chút ngu ngơ nói.
“Chỉ có gần mười loại?”
Bách Lý Vô Cầu có chút không nói nên lời, Tiểu Nhị tuy rằng từ nhỏ không thông minh lắm, nhưng không có nghĩa là không học được, dù sao thì trẻ tám tuổi cũng có năng lực học hỏi nhất định rồi.
Hơn nữa, Bách Lý Vô Cầu phát hiện Tiểu Nhị đặc biệt có thiên phú trong khoản hạ độc.
“Cũng khó nói, hình như có mấy chục loại?”
Tiểu Nhị lại gãi đầu, có chút không chắc chắn nói.
“Làm sao tôi biết được? Rốt cuộc có mấy chục loại?”
Bách Lý Vô Cầu không nói nên lời.
“Chắc không chỉ có mấy chục loại, có thể là hàng trăm loại”.
Tiểu Nhị có chút ngượng ngùng nói, cậu ta thật sự không nhớ rõ nữa. Bách Lý Vô Cầu là chuyên gia về độc dược, việc chiết xuất và sử dụng độc là độc nhất vô nhị. Thường thì khi độc dược qua tay anh ta, sau khi trải qua quá trình chiết xuất đặc biệt, độc tính sẽ tăng lên gấp ngàn lần.
Chính vì vậy mà chất độc đã được chiết xuất thì chỉ cần một lượng rất nhỏ cũng có thể lấy mạng người khác. Cho nên, dù có hàng trăm loại chất độc trộn lẫn trong một tách trà thì cũng không làm thay đổi vị trà.
“Thế thì chính là hàng trăm loại. Lần sau khi hạ độc phải nhớ rõ mình đã hạ loại độc nào, bằng không chính mình bị dính độc ngược lại cũng không biết”.
Bách Lý Vô Cầu có chút bất lực nói.
“Em hiểu rồi thưa thầy”.
Tiểu Nhị nghe xong hơi cúi đầu xuống, vô cùng cung kính nói.
“Đi xuống đi, không còn chuyện của em nữa”.
Bách Lý Vô Cầu xua tay nói. Nhưng khi Tiểu Nhị nghe được những lời này, liền không nhúc nhích mà vẫn đứng ở đó.
“Còn chuyện gì sao?”
Bách Lý Vô Cầu hỏi.
“Tại sao ông Long đó bị hạ loại độc nào cũng không chết? Người bình thường sớm đã bị trúng độc chết mười tám ngàn lần rồi, chết rồi cũng không chết được nữa”.
Tiểu Nhị vô cùng không hiểu nói.
“Anh ta chính là hạ độc không chết. Năm đó nếu như không phải tôi không hạ độc chết được anh ta thì bây giờ người em phải quỳ xuống khi gặp chính là anh ta, hiểu không?”
Bách Lý Vô Cầu nói đến đây liền có chút tức giận.
“Hạ độc không chết? Không phải thầy nói là độc dược của thầy là độc nhất thiên hạ, đến voi cũng có thể hạ được, vậy mà không hạ được ông Long này sao?”
Tiểu Nhị vô cùng khó hiểu hỏi.
“Anh ta không phải con người. Cầm thú trúng độc của tôi còn có thể chết, còn anh ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cho nên, anh ta còn cầm thú hơn cả cầm thú”.
Nói đến chuyện xảy ra năm đó, Bách Lý Vô Cầu có chút thở gấp nói. Anh ta là một cao thủ độc dược, trước giờ luôn bất khả chiến bại, nhưng khi gặp Long Thiên Tiếu chính là gặp phải nhân vật lợi hại, con quái vật này chính là trăm loại độc không chết.
Bởi vì danh tiếng của anh nên người thường không dám tùy tiện uống trà của anh. Còn Long Thiên Tiếu này có chút quá đáng, rõ ràng biết có độc nhưng vẫn dám uống, hơn nữa bộ dạng của anh ta như muốn nói là vị của độc dược này cũng không tồi, thật khiến người ta tức chết.
Tiểu Nhị lắng nghe, hiểu mà như không hiểu.
“Cũng chính là, ông Long đó trăm độc không chết phải không?”
“Đúng”.
Bách Lý Vô Cầu vô cùng chắc chắn đáp.
“Trên đời này còn có người như vậy…”
Tiểu Nhị bước ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm.
“Tôi nhắc lại lần nữa, anh ta không phải người!”
Bách Lý Vô Cầu có chút bất lực nói.
“Được rồi. Ông ta không phải người, ông ta là cầm thú, cầm thú còn hơn cầm thú”.
Tiểu Nhị bước ra ngoài, nghe thấy lời nói của Bách Lý Vô Cầu, lại lẩm bẩm.
Ra ngoài gặp Bách Lý Vô Cầu một chút, thực chất là đã mất hơn hai tiếng, về đến nhà cũng đã gần mười một giờ.
Lúc này, Long Tiểu Tịch đã đi ngủ rồi.
Long Thiên Tiếu về đến nhà liền đi thẳng về phòng mình. Khi nằm xuống, anh thấy trong điện thoại đã có mấy tin nhắn. Hầu hết đều là của Tần Tiểu Manh, không có gì khác ngoài phàn nàn rằng Thái Cực Quyền quá nhàm chán, không biết tập Thái Cực Quyền có tác dụng gì. Mấy chục tin nhắn đều là của Tần Tiểu Manh.
Long Thiên Tiếu cạn lời, có lẽ Tần Tiểu Manh có bệnh gì đó, một mình nói chuyện mà cũng có thể nói nhiều như vậy.
Ngoài tin nhắn của Tần Tiểu Manh, còn có tin nhắn của Đông Phương Tuyết, trước tiên Đông Phương Tuyết tỏ lòng biết ơn với Long Thiên Tiếu, sau đó mới hỏi lý do thu âm bản nhạc.
“Vợ tôi rất thích bản nhạc này, nhưng cô ấy không có bản thu âm hoàn chỉnh, cô ấy vô cùng muốn có bản hoàn chỉnh, cho nên tôi định thu cho cô ấy, dù sao cũng không mất nhiều thời gian”.
Long Thiên Tiếu hai tay gõ chữ trả lời Đông Phương Tuyết.
“Oa, anh thật có lòng, anh thật sự rất yêu vợ của mình, vợ anh chắc sẽ rất hạnh phúc phải không?”
Đông Phương Tuyết gần như lập tức trả lời tin nhắn.
“Không hạnh phúc! Cô ấy vì tôi đã phải chịu khổ rất nhiều, chịu những lời đàm tiếu, và còn đánh mất rất nhiều thứ. Tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy”.
Long Thiên Tiếu lại nhắn lại, sau khi gửi tin nhắn này, Đông Phương Tuyết không lập tức trả lời nữa. Long Thiên Tiếu tiếp tục trả lời những tin nhắn khác, trong đó có năm sáu tin nhắn do Cố Tuyết Cầm gửi đến, năm sáu tin nhắn đó không phải gửi cùng một lúc.
“Gặp được Bách Lý Vô Cầu chưa?”
“Mấy giờ anh về?”
“Bây giờ anh đang trên đường trở về chưa?”
“Còn không về là tôi khóa cửa đó! Khóa cửa trong!”
“Không phải anh cùng bác sĩ thiên tài Bách Lý Vô Cầu đó ra ngoài chơi đùa rồi chứ? Tin nhắn của tôi mà cũng không trả lời!”
“Tôi đi ngủ đây. Bên ngoài buổi tối không an toàn, anh chú ý một chút, về sớm nhé, tôi để cửa cho anh rồi”.
Nhìn những tin nhắn này, khóe miệng liền Long Thiên Tiếu cong lên. Động lực lớn nhất trong lòng người đàn ông là biết ở nhà có một người phụ nữ đang đợi mình về, về đến nhà, cơm nóng canh ngọt, được sưởi ấm, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông.
“Anh có thể hiểu cô ấy và biết rằng cô ấy đã phải chịu khổ, đó chính là hạnh phúc của cô ấy. Anh Long, tôi cảm thấy trong đó còn có những câu chuyện, tôi cảm thấy trong bài bản nhạc của anh ngoài nắng mưa còn có câu chuyện khác. Anh có thể kể câu chuyện của bản thân anh được không? Hoặc câu chuyện của anh và vợ anh, tôi cảm thấy nhất định sẽ vô cùng cảm động”.
Đông Phương Tuyết lại đáp.
“Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm, sau này có cơ hội sẽ nói sau”.
Long Thiên Tiếu tìm một cái cớ, sau đó nói. Anh là một người không giỏi từ chối người khác, cho dù là né tránh, anh cũng không muốn để người khác cảm nhận được sự từ chối của mình.
“Được thôi, có thời gian tôi sẽ tìm anh, cảm ơn bản nhạc của anh, cực kỳ hay, tôi phải nghe đi nghe lại! Hôm nay tôi là một người may mắn!”
Đông Phương Tuyết lại trả lời, cuối câu còn thêm một icon mặt trời cười tươi.
“Ừm”.
Long Thiên Tiếu đáp lại, coi như là kết thúc cuộc trò chuyện. Sau đó, anh lại mở tin nhắn của Cố Tuyết Cầm ra.
“Cô ngủ chưa?”
Long Thiên Tiếu bấm gửi.
Chương 193: Anh ta còn cầm thú hơn cầm thú
Ngoài mong đợi của Long Thiên Tiếu, ngay sau khi tin nhắn được gửi đi đã có hồi âm.
Cố Tuyết Cầm gửi một icon ôm hình trái tim rồi viết.
“Chưa ngủ, sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Tôi có đồ muốn đưa cho cô”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Tiểu Tịch ngủ say rồi, anh đừng qua, để tôi qua đó cho”.
Lúc này Cố Tuyết Cầm trả lời.
“Được”.
Long Thiên Tiếu lại đáp. Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng xuống giường, sau đó rón rén mở cửa, đóng cửa lại, rồi đi vào phòng Long Thiên Tiếu. Mặc dù đã mười một giờ tối, nhưng cửa phòng khách vẫn mở.
Phòng của Long Thiên Tiếu ở bên cạnh, chỉ cách vài bước chân. Chỉ có mấy bước thôi nhưng cảnh tượng Cố Tuyết Cầm đi vào phòng của Long Thiên Tiếu đã bị Vương Mỹ bắt gặp, khiến bà ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này đã phát triển ngoài dự tính của Vương Mỹ, trong lòng Vương Mỹ rất lo lắng. Xem ra phải nhanh chóng khiến tên vô dụng này cút khỏi đây mới được, nhìn thấy Cố Tuyết Cầm vào phòng Long Thiên Tiếu, thậm chí bà ta còn muốn gọi Cố Tuyết Cầm ra ngoài.
Nửa đêm nửa hôm, tìm tên vô dụng đó làm gì? Con gái của bà ta thực sự càng ngày càng hồ đồ.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cũng không làm gì khác, bây giờ Cố Tuyết Cầm rất hay chống đối bà ta, nếu như cãi vã với Cố Tuyết Cầm vì chuyện này, sau này chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.
“Tìm tôi có việc gì?”
Cố Tuyết Cầm bước vào phòng của Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Có muốn ăn đêm không?”
Long Thiên Tiếu chỉ vào bát cháo đặt ở bên cạnh, còn có những đồ ăn đêm khác và hỏi. Trên đường về anh đã thuận tiện mua một ít.
“Đồ ăn đêm? Anh chỉ muốn đưa đồ ăn đêm cho tôi thôi sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói, cô còn tưởng rằng Long Thiên Tiếu có món quà gì tặng cho mình, hóa ra là đồ ăn đêm, trong lòng có chút thất vọng.
“Còn có cái này”.
Long Thiên Tiếu đưa ra một USB.
“Đây là cái gì?”
Cố Tuyết Cầm cầm lấy USB trong tay và hỏi.
“Cô cầm máy tính qua đây, mở nó lên sẽ biết”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Vậy sao? Vậy anh chờ một chút”.
Cố Tuyết Cầm trả lại USB cho Long Thiên Tiếu, sau đó hưng phấn lên phòng mình lấy máy tính xách tay.
Không lâu sau, Cố Tuyết Cầm đã trở lại, trên tay cô cầm máy tính xách tay.
“Đưa đây, để tôi xem bên trong có gì?”
Cố Tuyết Cầm bảo Long Thiên Tiếu đưa USB, cắm vào máy tính xách tay, mở USB ra, bên trong chỉ có một tập tin, và còn là tập tin chưa được đổi tên lần nào. Cố Tuyết Cầm bấm vào, từ máy tính phát ra tiếng đàn piano du dương.
“Hả? Đây không phải là bản nhạc Kiss The Rain sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói, thật ra bản nhạc piano này có thể tải trên mạng bất cứ lúc nào, dường như không cần thiết phải đặc biệt đưa vào USB chứ?
“Cô nghe kỹ lại đi, nhắm mắt rồi từ từ cảm nhận xem đây có phải là bản đầy đủ không?”
Long Thiên Tiếu lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền khẽ nhắm mắt, tiếng piano du dương gợn sóng, từng nốt nhạc lần lượt chạm vào tim cô như những hạt mưa, lắng nghe, khóe miệng của cô bất giác khẽ nhếch lên tạo thành đường cong ngọt ngào.
“Sao có thể như vậy?”
Cố Tuyết Cầm mở mắt ra, có chút khó tin nói.
“Có gì là không thể?”
Long Thiên Tiếu khẽ cười, sau đó đáp.
“Sao anh làm được vậy, bản nhạc này giống hệt cách chơi của Hoàng Tử Ếch mấy ngày trước, hơn nữa, tôi cảm thấy bản nhạc này giống với bản mà Hoàng Tử Ếch chơi”.
Cố Tuyết Cầm kinh ngạc nhìn Long Thiên Tiếu nói.
“Không có khác biệt thì tốt”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ cười đáp.
“Anh đã làm như thế nào. Nói sao nhỉ, nếu hai người cùng chơi một bản nhạc thì không có khả năng cảm nhận lại giống nhau đến vậy. Vậy thì người chơi bản nhạc này với Hoàng Tử Ếch chắc chắc là cùng một người”.
“Tại sao anh lại có bản đầy đủ?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng khó hiểu, bản nhạc này không có tạp âm, hơn nữa còn là bản đầy đủ, có nghĩa là bản nhạc này không phải bản thu âm của Hoàng Tử Ếch, mà là bản thu âm khác.
“Không phải cô muốn có bản đầy đủ sao, cho nên tôi giúp cô, cũng không mất nhiều thời gian”.
Long Thiên Tiếu chỉ cười nói, lúc này anh đang tìm một cái cớ để khiến Cố Tuyết Cầm có thể tin tưởng.
“Nhưng, đây là bản nhạc do Hoàng Tử Ếch chơi mà, anh đi gặp Hoàng Tử Ếch sao?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng khó hiểu nói.
“Đúng vậy, tôi đã đi tìm anh ấy. Tôi nói rằng vợ mình cực kỳ thích bản nhạc này, bảo anh ấy chơi một bản đầy đủ, cũng không mất nhiều thời gian. Anh ấy liền chơi thôi”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Anh quen người đó sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi.
“Coi như có quen biết”.
Long Thiên Tiếu trả lời bừa.
“Tên anh ta là gì, quê ở đâu?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Người thành phố Lâm Giang, tên là Long... Long Thiên Tiếu”.
Long Thiên Tiếu cũng không còn cách nào khác, trả lời qua loa cũng không được, đành phải nói ra.
“Phụt... anh nói bản nhạc này là do anh chơi?”
Cố Tuyết Cầm suýt chút nữa phun nước bọt ra ngoài, có chút cạn lời nói.
“Đúng vậy, cô có tin không?”
Long Thiên Tiếu rất bình tĩnh nói.
“Không tin, anh nói khoác. Có thể chơi được bản nhạc như vậy, một là thiên tài vô song, hai là bậc thầy ẩn thân lão luyện. Anh cảm thấy mình là thiên tài vô song hay bậc thầy ẩn thân lão luyện?”
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, bộ dạng tuyệt đối không tin.
“Được thôi, tôi chỉ là một người bình thường, không phải là thiên tài vô song, cũng không phải là bậc thầy ẩn thân lão luyện”.
Long Thiên Tiếu có chút bất lực đáp.
“Vậy thì đúng rồi. Không cần biết anh làm thế nào, dù sao thì món đồ này sẽ là của tôi, anh tặng cho tôi đúng chứ, cảm ơn nha, hihi!”
Cố Tuyết Cầm hiển nhiên rất vui mừng, cũng không quan tâm đến gì khác mà cất USB đi.
“Là tặng cho cô, cô thích là được rồi”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tôi thích, cực kỳ thích”.
Cố Tuyết Cầm vui vẻ đáp.
“Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào?”
Long Thiên Tiếu cười rồi nói đùa.
“Cảm ơn sao? Để tôi nghĩ xem…”
Cố Tuyết Cầm nghe xong liền hơi cau mày, vẻ mặt trầm tư, dường như chuyện cảm ơn này khiến cô có chút khó xử.
“Nghĩ ra chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Có rồi”.
Não của Cố Tuyết Cầm lóe lên, cô búng tay rồi nói.
“Cảm ơn như thế nào?”
Long Thiên Tiếu nghe xong cười hỏi.
“Trước tiên anh hãy nhắm mắt lại, bây giờ, lập tức, nhắm mắt lại ngay”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, có chút khẩn trương nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút suy nghĩ lệch lạc.
“Cô muốn làm gì?”
Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói.
“Không cần biết, nhanh, bảo anh nhắm mắt thì anh nhắm mắt đi, không có lệnh của tôi thì không được mở mắt”.
Cố Tuyết Cầm có chút mạnh mẽ nói, Long Thiên Tiếu nghe xong cũng bất lực, chỉ có thể nhắm mắt lại. Nghĩ đến cảnh một người đàn ông to lớn nhắm mắt trước một người phụ nữ, rồi bày ra bộ dạng như đang chờ đợi người đến phát thưởng, anh cảm thấy hơi không thoải mái.
Chương 194: Cô định cảm ơn tôi như thế nào?
Long Thiên Tiếu ngồi dưới đất, thật sự nhắm mắt lại, còn Cố Tuyết Cầm ngồi ở đối diện, Long Thiên Tiếu nhắm mắt, cũng không biết Cố Tuyết Cầm muốn làm gì.
Anh đã xông pha chiến đấu giết hàng nghìn kẻ địch, lúc này, trong lòng lại cảm thấy hơi lo lắng, có chút không chắc chắn.
Nếu Cố Tuyết Cầm làm chuyện gì quá đáng với anh thì anh nên phản kháng hay là giả vờ từ chối, trong lòng anh có chút mâu thuẫn.
Khi nội tâm anh đang vô cùng phong phú, một trận gió thơm tạt vào mặt anh, đôi tay ngọc ngà ôm lấy anh, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm áp vào cổ Long Thiên Tiếu, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Được rồi, ôm anh một cái thật chặt”.
Cố Tuyết Cầm ghé vào tai Long Thiên Tiếu nói nhỏ. Trong lúc nói, hơi ấm từ miệng truyền vào lỗ tai Long Thiên Tiếu, khiến lòng Long Thiên Tiếu ngứa ngáy.
Anh là một người đàn ông bình thường, Cố Tuyết Cầm lại là một người phụ nữ nữ tính như vậy, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
“Tôi đi đây, anh ngủ sớm nhé”.
Sau cái ôm, mặt Cố Tuyết Cầm đỏ bừng nói. Từ trước đến nay, cô chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào như vậy. Cô cầm máy tính rồi rời đi.
Sau khi Cố Tuyết Cầm rời đi, Long Thiên Tiếu mới mở mắt ra, lúc này anh có chút bất lực, cảm giác như mình đã bị dụ dỗ.
Đây cũng gọi là một lời cảm ơn sao? Rõ ràng là dụ dỗ đó?
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu lại vang lên.
“Quên nói với anh, chiều mai bà nội muốn gặp tôi để bàn về chuyện để chúng tôi quay trở lại dòng họ”.
Đây là tin nhắn của Cố Tuyết Cầm.
“Ừm, sau đó thì sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh đi với tôi đi!”
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Bà ta có chỉ đích danh muốn tôi đi không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Không có. Nhưng tôi muốn anh đi cùng”.
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Bởi vì có anh ở đó, bọn họ sẽ không dám bắt nạt tôi. Tôi đi một mình nhất định sẽ bị bắt nạt”.
Cố Tuyết Cầm uất ức nói, tuy cô có thể coi là một người mạnh mẽ, nhưng trước mặt dòng họ, cô hoàn toàn không có chỗ đứng, muốn mạnh mẽ cũng không được.
“Cô mà cũng có lúc sợ bị bắt nạt à”.
Long Thiên Tiếu trêu chọc.
“Không phải. Vậy anh có đi không?”
Cố Tuyết Cầm nhắn xong cuối câu còn kèm theo icon khinh thường.
“Vậy nhất định phải đi rồi, sao tôi lại để cô bị bắt nạt được chứ? Hơn nữa, họ cũng không có tư cách đó”.
Long Thiên Tiếu trả lời.
“Vậy quyết định như vậy đi! Chúc ngủ ngon!”
Cố Tuyết Cầm lại đáp, phía cuối tin nhắn còn có một icon hôn gió.
“Ừm. Ngủ ngon”.
Long Thiên Tiếu trả lời. Sau khi Long Thiên Tiếu đáp lại, Cố Tuyết Cầm cũng không nhắn lại nữa, có lẽ đã thực sự ngủ rồi, Long Thiên Tiếu để điện thoại xuống, nằm trên giường.
Cố Tuyết Cầm rón rén lên giường, nhìn tin nhắn trên điện thoại, sau đó đặt điện thoại sang một bên, từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một vòng cung ngọt ngào.
Ngày hôm sau, tại biệt thự nhà họ Cố.
Lúc này đã là hai ba giờ, biệt thự nhà họ Cố đã chật cứng người, ngay cả Cố Hiểu Huy đang ngồi trên xe lăn cũng có mặt ở đó.
“Bà nội, lần này thật sự muốn Cố Tuyết Cầm quay lại dòng họ sao?”
Cố Hiểu Huy đã bị quấn thành cái bánh, nhưng lúc này vẫn vô cùng không an phận nói.
“Đúng vậy, bà nội, năm năm trước, nhà bọn họ đã khiến cả dòng họ chúng ta bẽ mặt”.
“Nếu như để cho người khác biết chuyện bọn họ quay lại dòng họ, không biết người khác sẽ giễu cợt chúng ta như thế nào nữa!”
Khi Cố Hiểu Huy nói xong, tất cả mọi người đều lần lượt hùa theo. Trên thực tế, năng lực của Cố Tuyết Cầm ai cũng thấy rõ. Nếu không phải ông cụ đã chết, Cố Tuyết Cầm hiện tại chắc hẳn đã là người thừa kế có triển vọng nhất của nhà họ Cố.
Người như vậy, nếu quay trở lại nhà họ Cố thì chính là cho cô cơ hội sống lại.
“Hừm, nếu các người có thể giành được dự án của nhà họ Tần thì sao phải như bây giờ. Nếu các người đã không giành được dự án của nhà họ Tần vậy thì còn thể nói gì nữa?”
Sắc mặt bà cụ hơi xấu, bà ta hừ lạnh một tiếng. Ngay khi bà cụ nói ra lời này, mọi người đều lập tức im lặng, Cố Tuyết Cầm quả thực đã giành được dự án của nhà Tần, thật sự không còn gì để nói.
“Đã giành được dự án, nhưng không biết cô ta đã dùng cách nào lấy được, làm người ấy mà, không thể đánh mất nguyên tắc và giới hạn của mình được”.
Người nói là bà hai nhà họ Cố, Dương Thị - vợ của Cố Vân Hải, bà ta nói với vẻ mặt chế giễu.
“Cố Tuyết Cầm đó ngoài một khuôn mặt đẹp thì còn có gì chứ. Tuy nhiên, đây là điều chúng ta không khỏi ngưỡng mộ, người ta có thể dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình để đổi lấy cơ hội hợp tác với nhà họ Tần”.
Người nói là bà cả nhà họ Cố, Lưu Thị, bà ta nói với vẻ mặt mỉa mai.
“Haha, đúng là tiện nhân, vì muốn trèo cao mà phải làm như vậy!”
“Đúng vậy, vừa nhìn liền biết là một tiện nhân không biết giới hạn”.
“Thực sự là một sự sỉ nhục với nhà họ Cố chúng ta”.
Sau khi nghe xong lời nói của hai bà, mọi người lần lượt hùa theo chế giễu.
“Đủ rồi! Đủ chưa hả? Những suy đoán vô căn cứ này, các người dám nói trước mặt Long Thiên Tiếu không? Nếu không dám thì câm mồm!”
Sắc mặt của bà cụ vô cùng xấu, không phải vì những người này sỉ nhục Cố Tuyết Cầm, mà là vì tiếp theo đây sẽ có một cuộc chiến cam go, nhìn những người ở hiện trường, bọn họ ngoại trừ đứng sau ăn nói xằng bậy ra thì dường như hoàn toàn không làm được gì.
Mọi người nghe xong cũng ngay lập tức im lặng.
Trong dòng họ này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng người không bao giờ được đắc tội chính là bà cụ Cố, nhân vật quyền lực nhất trong nhà họ Cố tính tới thời điểm hiện nay.
“Thưa cụ, bọn họ tới rồi ạ”.
Lúc này, một trông như quản gia bước vào, vô cùng cung kính nói.
“Người đâu?”
Bà cụ hỏi.
“Đang đậu xe dưới lầu!”
Quản gia nói.
“Một chiếc xe điện rách nát, tùy tiện tìm chỗ để một lúc là được rồi, còn phải tìm chỗ đỗ xe?”
Bà cụ cau mày, vô cùng khinh người nói.
“Thưa cụ, họ không lái xe điện, mà là một chiếc Audi”.
Quản gia nói đúng sự thật.
“Mới chỉ phụ trách dự án này một khoảng thời gian liền có tiền mua Audi. Xem ra cũng thật sự biết bòn rút tiền đấy!”
Lúc này bà hai Dương liền nói.
“Còn không phải sao, một dự án lớn như vậy, tùy tiện rút một ít thì làm gì có ai biết chứ”.
Lưu Thị, Dương Thị châm chọc nói.
“Bà nội, có chuyện này, không biết có nên nói cho bà không”.
Lúc này, Cố Hiểu Huy đang ngồi trên xe lăn bắt đầu không an phận, úp mở nói.
“Chuyện gì, có chuyện gì thì nói đi, đừng có vòng vo”.
Bà cụ nghe xong khẽ cau mày, hơi khó chịu nói.
“Vốn dĩ con cũng không muốn nói. Chỉ cần nó không quá đáng thì con sẽ không nói với bà nội đâu, nhưng Cố Tuyết Cầm này thật sự quá đáng”.
Cố Hiểu Huy tỏ ra phải lên công tác chuẩn bị cho cảm xúc, nên anh ta vòng vo nói. Anh ta muốn khiến cơn giận của bà cụ lên đến đỉnh điểm.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Bà cụ lại cau mày rồi hỏi.
Chương 195: Cảm thấy bị người phụ nữ này dụ dỗ
“Cháu nói, hy vọng bà nội cũng đừng trách Tuyết Cầm. Dù sao nó vẫn còn trẻ và không hiểu chuyện!”
Cố Hiểu Huy khoái trá nói. Chỉ là anh ta diễn quá chán, bất kì ai đều có thể nhìn ra sự gian xảo lóe lên trong khóe mắt anh ta.
“Có gì cháu cứ nói, ở trong nhà họ Cố, bà già này cũng được coi là có tiếng nói”.
Thấy Cố Hiểu Huy ấp a ấp úng, bà cụ Cố có chút không kiên nhẫn nói.
“Bà nội, có thể bà không biết. Chỉ vài ngày sau khi Cố Tuyết Cầm nắm quyền điều hành dự án, trong nhà nó có thêm một chiếc BMV x7 trị giá hơn 2 triệu tệ và một chiếc Audi A6 hàng trăm ngàn tệ. Trước đây, điều kiện kinh tế của nhà nó như thế nào, không cần cháu nói, chắc bà nội cũng đã biết”.
Cố Hiểu Huy ngồi trên xe lăn, thận trọng nói, nhưng khóe mắt không ngừng nhìn trộm biểu cảm của bà cụ Cố, khi thấy bà cụ Cố khẽ cau mày, anh ta mừng thầm.
Cố Tuyết Cầm, mặc dù cô giành được hợp tác với nhà họ Tần thì đã sao nào, cô cho rằng như vậy sẽ lấy được sự tín nhiệm của bà nội hả? Đấu với tôi, cô còn non và xanh lắm! Cố Hiểu Huy thầm nghĩ.
“Mẹ, con cũng biết chuyện này. Gần đây, Vương Mỹ đó ăn chơi lắm, ô tô đưa đón sang chảnh”.
Dương Thị nhịn không được nói, bọn họ biết rõ điều kiện kinh tế nhà Cố Tuyết Cầm, trong khoảng thời gian ngắn có thể mua được xe ô tô hạng sang. Vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là Cố Tuyết Cầm đã đào khoét tiền của gia tộc.
“Cái người Cố Tuyết Cầm này, mẹ đừng thấy bình thường cô ta không thích nói chuyện, một khi cô ta hành động, không qua loa một chút nào cả. Năm đó ông cụ để cho cô ta gánh việc gia tộc, có quỷ mới biết bao nhiêu tiền đã chảy vào túi cô ta?”
Lưu Thị cùng hùa theo, nói.
Khi Cố Tuyết Cầm giúp ông cụ Cố nắm quyền điều hành nhà họ Cố, tài chính của nhà họ Cố rất nghiêm ngặt và minh bạch, những người khác căn bản không thể thò tay vào, điều này cũng khiến một số người có dã tâm muốn đục khoét ghen ghét, đố kỵ.
Hiện tại, Cố Tuyết Cầm lại giành được dự án hợp tác với nhà họ Tần, có ý muốn quay trở lại, nếu một lần nữa để Cố Tuyết Cầm điều khiển nhà họ Cố, vậy thì những ngày tháng sau này của bọn họ rất khó khăn.
“Bà nội, xem ra chuyện này, không chỉ có mình cháu biết mà mọi người đều biết, chỉ là giận nhưng không dám nói ra”.
Cố Hiểu Huy lại thêm dầu vào lửa, nói.
“Hừ…rời khỏi nhà họ Cố nhiều năm như vậy, tâm cũng trở nên xấu xa rồi. Hôm nay gọi nó đến đây, tôi tự có cách sắp xếp, nếu nó muốn cả nhà được quay trở lại gia tộc, thì nhất định phải nghe theo lời của tôi”.
Sắc mặt bà cụ Cố vô cùng lạnh lùng, nói.
“Mẹ, theo con, dự án đó rơi vào tay nó, còn không phải là trở thành công cụ kiếm tiền của nó sao, gia tộc chúng ta còn nhiều người trẻ giỏi hơn nó, tại sao lại để một người mưu mô tiếp quản một dự án quan trọng như thế?”
Lưu Thị- mẹ ruột của Cố Hiểu Huy nói, hai mẹ con kết hợp, kẻ xướng người họa, ý đồ vô cùng rõ ràng.
“Đúng vậy, đúng vậy, bà cả nói đúng”.
“Dựa vào lai lịch của Cố Tuyết Cầm, cô ta có tư cách gì để quản lý dự án quan trọng như vậy?”
“Tôi thấy Hiểu Huy có thể làm được, trước đây Hiểu Huy cũng đã quản lý nhiều dự án quan trọng của gia tộc, dự án của nhà họ Tần, tốt hơn hết là để cho Hiểu Huy phụ trách đi”.
“Không sai, tôi thấy Hiểu Huy ổn nhất, để cho người phụ nữ không có phép tắc đó quản lý dự án như vậy, thật sự là không thích hợp”.
Đám người nghe xong, mồm năm miệng người, đua nhau nói, nhưng suy cho cùng, tốt nhất vẫn nên ủng hộ Cố Hiểu Huy, Cố Hiểu Huy nghe được những lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng dương dương tự đắc.
Tục ngữ nói rằng, được lòng dân sẽ có cả thiên hạ, Cố Tuyết Cầm, cô lấy gì để đấu với tôi? Thấy mọi người đều ủng hộ mình, trong lòng Cố Hiểu Huy mừng thầm.
“Những chuyện này, tôi tự có cách sắp xếp, đừng vội nhiều lời”.
Bà cụ đứng dậy, dùng gậy chống trên mặt đất, lạnh lùng nói. Đám người nghe xong, cũng không dám nói chuyện nữa. Hiện tại trong nhà họ Cố, bà cụ nói một là một, nói sao phải làm vậy.
Lúc này, cửa biệt thự được mở ra, quản gia dẫn đường ở phía trước, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu bước vào.
Khi đám người nhìn thấy Long Thiên Tiếu, ánh mắt lóe lên, có chút không được tự nhiên, cảnh tượng lần trước rõ mồn một. Hiện tại, Long Thiên Tiếu không còn là thằng con ở rể vô tích sự nữa, mà là một kẻ điên.
Đang yên đang lành đến trêu chọc một kẻ điên, chẳng khác nào tự tìm phiền phức.
“Bà!”
Cố Tuyết Cầm đến trước mặt bà cụ Cố, hơi cúi đầu, bà cụ nghe thấy vậy, chỉ khẽ gật đầu.
Long Thiên Tiếu lại đang đứng bên cạnh Cố Tuyết Cầm, hai tay anh giấu trong ống tay áo, nhắm mắt trầm ngâm, không nói chuyện, bộ dạng ung dung bình tĩnh.
“Cậu là chồng của Tuyết Cầm, tôi là bà nội của con bé, nói như thế nào tôi cũng là bề trên của cậu, thấy người lớn, cậu thậm chí còn không nói lấy một câu?”
Bà cụ Cố nhìn Long Thiên Tiếu, nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự lãnh đạm, khóe miệng khẽ cong lên, phun ra một chữ: “Bà không xứng!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của bà cụ Cố liền thay đổi, trông vô cùng khó coi.
Ngay khi Long Thiên Tiếu vừa nói ra lời này, xung quanh được một phen náo loạn, bọn họ xì xào bàn tán, bất mãn về Long Thiên Tiếu. Khóe miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên, nhìn đám người thân họ hàng nhà họ Cố đứng vây xung quanh, sau đó anh lại nhìn Cố Hiểu Huy ngồi trên xe lăn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Khi thấy được ánh mắt của Long Thiên Tiếu, trong lòng đám người phát lạnh, tiếng bàn tán và bất mãn cũng lập tức giảm bớt, dưới ánh mắt cảnh cáo của anh, không có ai dám nói gì nữa.
Chuyện lần trước, họ vẫn còn nhớ như in.
Cố Hiểu Huy bị Long Thiên Tiếu nhìn, anh ta ngồi trên xe lăn, mông khẽ xê dịch, cảm thấy cả người không được tự nhiên, kẻ điên này, sẽ không phải là lại để ý đến mình chứ? Trong lòng Cố Hiểu Huy bất an.
“Cố Tuyết Cầm, đây là sao?”
Bà cụ Cố nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, chất vấn.
“Cái này…”
Cố Tuyết Cầm nhất thời không biết nên nói gì, cô cũng không ngờ thái độ của Long Thiên Tiếu sẽ cứng rắn như vậy. Nghiêm túc mà nói, đây không phải là cứng rắn bình thường, mà là coi thường, coi thường quyền uy của nhà họ Cố.
Nhưng, Cố Tuyết Cầm không cảm thấy có chút sai trái nào, thứ gọi là quyền lực nhà họ Cố, không liên quan gì đến Cố Tuyết Cầm cô cả, cô chỉ là một người ngoài trong cái nhà này.
“Từ khi nào đến lượt bà dạy dỗ vợ tôi, bà là cái thá gì, đừng có lấy cái mác bề trên, người lớn”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía bà vụ Cố, sắc mặt lạnh lùng nói. Nghe xong lời này, mặt bà cụ tái mét, những người xung quanh mặc dù trong lòng không phục nhưng không ai dám nói gì, chỉ có thể kìm nén trong lòng.
“Cố Tuyết Cầm là cháu gái của tôi, lẽ nào tôi không được nói nó vài câu sao?”
Bà cụ Cố tức giận nói.
“Tôi nói rồi, bà không xứng! Cô ấy là cháu gái của bà, nhưng quan trọng hơn hết, cô ấy là vợ của tôi, là người phụ nữ của Long Thiên Tiếu. Cho nên, bà không xứng!”
Hai tay Long Thiên Tiếu vẫn giấu trong ống tay áo, lạnh lùng nói. Nghe xong lời này, bà cụ Cố đã thở hồng hộc, tức giận đến nỗi không thể chịu được nữa.
Chương 196: Bà không xứng!
“Nói đi, tôi có thể giúp gì?”
Đông Phương Tuyết nghe vậy cũng hỏi.
“Tôi muốn chơi một bản nhạc, cô có thể vui lòng thu âm giúp tôi không, về phương diện thu âm, cô là người có chuyên môn, tôi muốn thu một đoạn hay nhất có thể”.
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.
“Vậy anh vào đây đi, không phải chuyện gì lớn, chắc cũng không cần mất nhiều thời gian. Cô đi xuống trước đi, sau khi xong việc anh ấy sẽ tự rời khỏi đây”.
Nghe xong, Đông Phương Tuyết bình thản nói, người phục vụ nghe vậy hơi cúi đầu, sau đó lui ra ngoài.
“Nói đi, anh muốn chơi bản nhạc nào?”
Đông Phương Tuyết lãnh đạm hỏi, trên thế giới này rất ít người có thành tựu về piano, ngay cả những người đã học piano thì trình độ cũng không hẳn sẽ cao. Lần đầu gặp mặt, Đông Phương Tuyết cho rằng Long Thiên Tiếu giống như những người bình thường đó.
“Kiss the Rain, chắc cô cũng từng nghe qua, bây giờ tôi sẽ chơi một bản hoàn chỉnh. Lát nữa khi tôi đánh đàn, phiền cô giúp tôi ghi lại toàn bộ bản nhạc này. Đây là điều rất quan trọng với tôi”.
Long Thiên Tiếu nói ra những yêu cầu của mình.
“Kiss The Rain?”
Nghe vậy, Đông Phương Tuyết liền sửng sốt một lát.
“Ừm, có chuyện gì vậy? Không được sao?”
Long Thiên Tiếu đứng ở dưới lầu lại hỏi.
“Có phải anh đã xem video trên Weibo, cho nên mới muốn thể hiện bản thân đúng không? Tôi phải nói cho anh biết, nếu anh muốn đạt đến trình độ đó thì phải luyện thêm vài năm nữa mới được ấy chứ?”
Đông Phương Tuyết nghe xong những lời này liền nói. Mấy ngày nay trên Weibo, Hoàng tử ếch đang vô cùng hot, cô cũng có quan tâm, một ca sĩ vô danh chỉ với một ca khúc liền trở nên nổi tiếng, có giá trị hàng tỷ tệ.
Chơi piano là sở thích của cô, cô cũng có nghiên cứu về nghệ thuật piano. Chính là vì có chuyên môn, có nghiên cứu nên cô mới biết được một số người muốn đạt đến trình độ như Hoàng tử ếch thì cần phấn đấu cả đời.
Trên thế giới này, vẫn tồn tại thiên tài.
“Có thể nói như vậy, tôi cũng muốn thử xem”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ biết cười khổ nói. Lý do anh muốn thu một phiên bản hoàn chỉnh chỉ là vì Cố Tuyết Cầm thực sự rất muốn có một phiên bản hoàn chỉnh, vậy thôi.
“Vậy được rồi, anh thử đi”.
Nghe xong, Đông Phương Tuyết cũng bình thản đáp, chỉ là một người muốn thử, chắc cũng không có trình độ gì.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu đi tới bên đàn piano trong phòng luyện đàn, anh ngồi xuống, vuốt phím đàn và cảm nhận một chút.
“Cô chuẩn bị xong thì nói cho tôi biết”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Anh không cần bản nhạc sao?”
Lúc này Đông Phương Tuyết phát hiện trước mặt Long Thiên Tiếu không có bản nhạc.
“Tôi không cần bản nhạc, tôi có thể nhớ tất cả các nốt nhạc”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, Đông Phương Tuyết nghe xong lại cảm thấy có vẻ Long Thiên Tiếu đang khoác lác.
“Tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ anh có thể bắt đầu rồi”.
Đối với một người biết giả bộ như vậy, trong lòng Đông Phương Tuyết thật ra cũng có chút khinh thường, nếu đã muốn giả bộ, vậy thì để cô xem lát nữa kết quả sẽ như thế nào?
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu khẽ nhắm mắt lại, dường như đã đi vào trạng thái.
Một lúc lâu sau, Long Thiên Tiếu đánh nốt nhạc đầu tiên, nốt nhạc đột ngột vang lên này dường như mang đến cho Đông Phương Tuyết một cảm giác tươi mới, trong lòng cô không khỏi có chút chấn động.
Tiếp theo, những nốt nhạc giống như giọt nước rơi trên lá sen, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, trong chốc lát, cô thậm chí có thể cảm nhận được không khí xung quanh trong trẻo hơn rất nhiều.
Long Thiên Tiếu không biết phản ứng trong lòng của Đông Phương Tuyết, anh chỉ muốn tìm một nơi như vậy, tập trung chuyên tâm đánh đàn, về phần có hay không, anh không biết và cũng không bận tâm.
Một phút trôi qua, Đông Phương Tuyết đã có cái nhìn khác về Long Thiên Tiếu.
Hai phút trôi qua, Đông Phương Tuyết nghe tiếng đàn động lòng người này, mặt bắt đầu đỏ bừng.
Sau năm phút, trong lòng Đông Phương Tuyết kích động đến mức có chút không kiểm soát được bản thân.
Cảm giác này, trình độ này, thực sự có thể được chơi bởi một người qua đường bình thường sao? Thậm chí cô còn tìm thấy một cảm giác quen thuộc, không chừng người đàn ông đang chơi đàn trước mặt cô chính là Hoàng tử ếch trong tin đồn.
Là một người đã nghiên cứu nhạc nhiều năm, cô có thể thấy được phong cách chơi đàn của Long Thiên Tiếu rất đặc biệt, đặc biệt giống như của Hoàng tử ếch.
Bảy phút trôi qua, Đông Phương Tuyết đã là trở thành fan cuồng của Long Thiên Tiếu rồi, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu đã biến thành sùng bái. Nếu không phải cô đồng ý giúp Long Thiên Tiếu thu âm toàn bộ bản nhạc thì hiện tại cô đã quỳ rạp dưới chân Long Thiên Tiếu rồi.
Đến khi đoạn âm thanh kết vang lên, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng chơi xong bản nhạc, trong phòng luyện đàn vang lên tiếng vỗ tay. Sau bản nhạc này, cách nhìn của Đông Phương Tuyết về Long Thiên Tiếu đã hoàn toàn thay đổi.
“Xin hỏi tên anh là gì?”
Đông Phương Tuyết mắt lóe lên một tia sáng hỏi.
“Tôi họ Long”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Anh Long, vừa rồi nghe anh chơi đàn, bây giờ tôi có thể mạo phạm hỏi một câu được không?”
Đông Phương Tuyết vô cùng phấn khích nói với Long Thiên Tiếu, ánh mắt tràn ngập sự thăm dò, trên thế giới này, không thể có người thứ hai chơi bản Kiss The Rain hay như vậy được.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của Hoàng tử ếch và Long Thiên Tiếu trong đầu Đông Phương Tuyết bắt đầu hợp làm một.
“Câu hỏi gì vậy, cô cứ hỏi đi”.
Long Thiên Tiếu rời khỏi đàn, sau đó nói.
“Xin hỏi anh là Hoàng tử ếch chơi bản Kiss The Rain trong nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ mấy ngày trước đúng không? Tôi đã theo nghề này nhiều năm, có thể nghe ra một bản nhạc có phải là cùng một người chơi hay không”.
Đông Phương Tuyết có chút thấp thỏm nói, cô nhìn Long Thiên Tiếu, trong mắt hiện lên sự chờ mong.
“Nếu cô thấy vậy thì chính là vậy”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ biết cười khổ.
“Anh thực sự là Hoàng tử ếch đó sao?”
Đông Phương Tuyết lại hỏi.
“Đúng vậy!”
Long Thiên Tiếu không nói nên lời, có chút miễn cưỡng nói. Anh chỉ đánh một bản nhạc, sự việc sao lại phức tạp như vậy?
“Tốt tốt tốt, thật tốt quá, chưa ai được nhìn gương mặt thật của anh, không ngờ hôm nay tôi lại được thấy”.
Đông Phương Tuyết có chút kích động nói.
“À, bản ghi âm chắc không có vấn đề gì đúng không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Anh Long yên tâm, không có vấn đề gì. Chỉ là tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ?”
Đông Phương Tuyết giả bộ thần bí nói.
“Yêu cầu gì?”
Long Thiên Tiếu nghe xong liền hỏi.
“Anh có thể cho tôi sao chép bản ghi âm của anh được không? Anh yên tâm, tôi sẽ thực hiện các biện pháp bảo mật. Tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài, càng không dùng để kiếm lợi trên các nền tảng thương mại”.
Đông Phương Tuyết có chút đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói.
”Không có vấn đề gì, coi như là tôi cảm ơn cô”.
Long Thiên Tiếu vô cùng vui vẻ nói, nói xong, anh để cho Đông Phương Tuyết sao chép một bản khác. Sau khi lấy được bản ghi âm, Long Thiên Tiếu liền rời đi, trước khi đi, dưới yêu cầu nhiệt tình của Đông Phương Tuyết, anh đành phải thêm Wechat của cô ấy.
Sau khi lấy được đoạn băng ghi âm, Long Thiên Tiếu lái xe về nhà.
Quán Nhất Phẩm Lâu, phòng số 1 chữ Thiên.
Tiểu Nhị vội vàng trở về phòng số 1 chữ Thiên.
“Tại sao em đi lâu vậy?”
Bách Lý Vô Cầu nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
“Em bị lạc”.
Tiểu Nhị rất thật thà đáp.
“Vừa rồi em bỏ bao nhiêu độc dược vào trong tách trà của anh ta?”
Bách Lý Vô Cầu thần bí hỏi.
“Em cũng quên rồi, độc dược bỏ vào lần cuối đều là Hạc Đỉnh Hồng, Đoạn Tràng Tán, Nhuyễn Cốt Phấn loại mạnh nhất. Tổng cộng khoảng gần mười loại?”
Tiểu Nhị gãi gãi đầu, có chút ngu ngơ nói.
“Chỉ có gần mười loại?”
Bách Lý Vô Cầu có chút không nói nên lời, Tiểu Nhị tuy rằng từ nhỏ không thông minh lắm, nhưng không có nghĩa là không học được, dù sao thì trẻ tám tuổi cũng có năng lực học hỏi nhất định rồi.
Hơn nữa, Bách Lý Vô Cầu phát hiện Tiểu Nhị đặc biệt có thiên phú trong khoản hạ độc.
“Cũng khó nói, hình như có mấy chục loại?”
Tiểu Nhị lại gãi đầu, có chút không chắc chắn nói.
“Làm sao tôi biết được? Rốt cuộc có mấy chục loại?”
Bách Lý Vô Cầu không nói nên lời.
“Chắc không chỉ có mấy chục loại, có thể là hàng trăm loại”.
Tiểu Nhị có chút ngượng ngùng nói, cậu ta thật sự không nhớ rõ nữa. Bách Lý Vô Cầu là chuyên gia về độc dược, việc chiết xuất và sử dụng độc là độc nhất vô nhị. Thường thì khi độc dược qua tay anh ta, sau khi trải qua quá trình chiết xuất đặc biệt, độc tính sẽ tăng lên gấp ngàn lần.
Chính vì vậy mà chất độc đã được chiết xuất thì chỉ cần một lượng rất nhỏ cũng có thể lấy mạng người khác. Cho nên, dù có hàng trăm loại chất độc trộn lẫn trong một tách trà thì cũng không làm thay đổi vị trà.
“Thế thì chính là hàng trăm loại. Lần sau khi hạ độc phải nhớ rõ mình đã hạ loại độc nào, bằng không chính mình bị dính độc ngược lại cũng không biết”.
Bách Lý Vô Cầu có chút bất lực nói.
“Em hiểu rồi thưa thầy”.
Tiểu Nhị nghe xong hơi cúi đầu xuống, vô cùng cung kính nói.
“Đi xuống đi, không còn chuyện của em nữa”.
Bách Lý Vô Cầu xua tay nói. Nhưng khi Tiểu Nhị nghe được những lời này, liền không nhúc nhích mà vẫn đứng ở đó.
“Còn chuyện gì sao?”
Bách Lý Vô Cầu hỏi.
“Tại sao ông Long đó bị hạ loại độc nào cũng không chết? Người bình thường sớm đã bị trúng độc chết mười tám ngàn lần rồi, chết rồi cũng không chết được nữa”.
Tiểu Nhị vô cùng không hiểu nói.
“Anh ta chính là hạ độc không chết. Năm đó nếu như không phải tôi không hạ độc chết được anh ta thì bây giờ người em phải quỳ xuống khi gặp chính là anh ta, hiểu không?”
Bách Lý Vô Cầu nói đến đây liền có chút tức giận.
“Hạ độc không chết? Không phải thầy nói là độc dược của thầy là độc nhất thiên hạ, đến voi cũng có thể hạ được, vậy mà không hạ được ông Long này sao?”
Tiểu Nhị vô cùng khó hiểu hỏi.
“Anh ta không phải con người. Cầm thú trúng độc của tôi còn có thể chết, còn anh ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cho nên, anh ta còn cầm thú hơn cả cầm thú”.
Nói đến chuyện xảy ra năm đó, Bách Lý Vô Cầu có chút thở gấp nói. Anh ta là một cao thủ độc dược, trước giờ luôn bất khả chiến bại, nhưng khi gặp Long Thiên Tiếu chính là gặp phải nhân vật lợi hại, con quái vật này chính là trăm loại độc không chết.
Bởi vì danh tiếng của anh nên người thường không dám tùy tiện uống trà của anh. Còn Long Thiên Tiếu này có chút quá đáng, rõ ràng biết có độc nhưng vẫn dám uống, hơn nữa bộ dạng của anh ta như muốn nói là vị của độc dược này cũng không tồi, thật khiến người ta tức chết.
Tiểu Nhị lắng nghe, hiểu mà như không hiểu.
“Cũng chính là, ông Long đó trăm độc không chết phải không?”
“Đúng”.
Bách Lý Vô Cầu vô cùng chắc chắn đáp.
“Trên đời này còn có người như vậy…”
Tiểu Nhị bước ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm.
“Tôi nhắc lại lần nữa, anh ta không phải người!”
Bách Lý Vô Cầu có chút bất lực nói.
“Được rồi. Ông ta không phải người, ông ta là cầm thú, cầm thú còn hơn cầm thú”.
Tiểu Nhị bước ra ngoài, nghe thấy lời nói của Bách Lý Vô Cầu, lại lẩm bẩm.
Ra ngoài gặp Bách Lý Vô Cầu một chút, thực chất là đã mất hơn hai tiếng, về đến nhà cũng đã gần mười một giờ.
Lúc này, Long Tiểu Tịch đã đi ngủ rồi.
Long Thiên Tiếu về đến nhà liền đi thẳng về phòng mình. Khi nằm xuống, anh thấy trong điện thoại đã có mấy tin nhắn. Hầu hết đều là của Tần Tiểu Manh, không có gì khác ngoài phàn nàn rằng Thái Cực Quyền quá nhàm chán, không biết tập Thái Cực Quyền có tác dụng gì. Mấy chục tin nhắn đều là của Tần Tiểu Manh.
Long Thiên Tiếu cạn lời, có lẽ Tần Tiểu Manh có bệnh gì đó, một mình nói chuyện mà cũng có thể nói nhiều như vậy.
Ngoài tin nhắn của Tần Tiểu Manh, còn có tin nhắn của Đông Phương Tuyết, trước tiên Đông Phương Tuyết tỏ lòng biết ơn với Long Thiên Tiếu, sau đó mới hỏi lý do thu âm bản nhạc.
“Vợ tôi rất thích bản nhạc này, nhưng cô ấy không có bản thu âm hoàn chỉnh, cô ấy vô cùng muốn có bản hoàn chỉnh, cho nên tôi định thu cho cô ấy, dù sao cũng không mất nhiều thời gian”.
Long Thiên Tiếu hai tay gõ chữ trả lời Đông Phương Tuyết.
“Oa, anh thật có lòng, anh thật sự rất yêu vợ của mình, vợ anh chắc sẽ rất hạnh phúc phải không?”
Đông Phương Tuyết gần như lập tức trả lời tin nhắn.
“Không hạnh phúc! Cô ấy vì tôi đã phải chịu khổ rất nhiều, chịu những lời đàm tiếu, và còn đánh mất rất nhiều thứ. Tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy”.
Long Thiên Tiếu lại nhắn lại, sau khi gửi tin nhắn này, Đông Phương Tuyết không lập tức trả lời nữa. Long Thiên Tiếu tiếp tục trả lời những tin nhắn khác, trong đó có năm sáu tin nhắn do Cố Tuyết Cầm gửi đến, năm sáu tin nhắn đó không phải gửi cùng một lúc.
“Gặp được Bách Lý Vô Cầu chưa?”
“Mấy giờ anh về?”
“Bây giờ anh đang trên đường trở về chưa?”
“Còn không về là tôi khóa cửa đó! Khóa cửa trong!”
“Không phải anh cùng bác sĩ thiên tài Bách Lý Vô Cầu đó ra ngoài chơi đùa rồi chứ? Tin nhắn của tôi mà cũng không trả lời!”
“Tôi đi ngủ đây. Bên ngoài buổi tối không an toàn, anh chú ý một chút, về sớm nhé, tôi để cửa cho anh rồi”.
Nhìn những tin nhắn này, khóe miệng liền Long Thiên Tiếu cong lên. Động lực lớn nhất trong lòng người đàn ông là biết ở nhà có một người phụ nữ đang đợi mình về, về đến nhà, cơm nóng canh ngọt, được sưởi ấm, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông.
“Anh có thể hiểu cô ấy và biết rằng cô ấy đã phải chịu khổ, đó chính là hạnh phúc của cô ấy. Anh Long, tôi cảm thấy trong đó còn có những câu chuyện, tôi cảm thấy trong bài bản nhạc của anh ngoài nắng mưa còn có câu chuyện khác. Anh có thể kể câu chuyện của bản thân anh được không? Hoặc câu chuyện của anh và vợ anh, tôi cảm thấy nhất định sẽ vô cùng cảm động”.
Đông Phương Tuyết lại đáp.
“Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm, sau này có cơ hội sẽ nói sau”.
Long Thiên Tiếu tìm một cái cớ, sau đó nói. Anh là một người không giỏi từ chối người khác, cho dù là né tránh, anh cũng không muốn để người khác cảm nhận được sự từ chối của mình.
“Được thôi, có thời gian tôi sẽ tìm anh, cảm ơn bản nhạc của anh, cực kỳ hay, tôi phải nghe đi nghe lại! Hôm nay tôi là một người may mắn!”
Đông Phương Tuyết lại trả lời, cuối câu còn thêm một icon mặt trời cười tươi.
“Ừm”.
Long Thiên Tiếu đáp lại, coi như là kết thúc cuộc trò chuyện. Sau đó, anh lại mở tin nhắn của Cố Tuyết Cầm ra.
“Cô ngủ chưa?”
Long Thiên Tiếu bấm gửi.
Chương 193: Anh ta còn cầm thú hơn cầm thú
Ngoài mong đợi của Long Thiên Tiếu, ngay sau khi tin nhắn được gửi đi đã có hồi âm.
Cố Tuyết Cầm gửi một icon ôm hình trái tim rồi viết.
“Chưa ngủ, sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Tôi có đồ muốn đưa cho cô”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Tiểu Tịch ngủ say rồi, anh đừng qua, để tôi qua đó cho”.
Lúc này Cố Tuyết Cầm trả lời.
“Được”.
Long Thiên Tiếu lại đáp. Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng xuống giường, sau đó rón rén mở cửa, đóng cửa lại, rồi đi vào phòng Long Thiên Tiếu. Mặc dù đã mười một giờ tối, nhưng cửa phòng khách vẫn mở.
Phòng của Long Thiên Tiếu ở bên cạnh, chỉ cách vài bước chân. Chỉ có mấy bước thôi nhưng cảnh tượng Cố Tuyết Cầm đi vào phòng của Long Thiên Tiếu đã bị Vương Mỹ bắt gặp, khiến bà ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này đã phát triển ngoài dự tính của Vương Mỹ, trong lòng Vương Mỹ rất lo lắng. Xem ra phải nhanh chóng khiến tên vô dụng này cút khỏi đây mới được, nhìn thấy Cố Tuyết Cầm vào phòng Long Thiên Tiếu, thậm chí bà ta còn muốn gọi Cố Tuyết Cầm ra ngoài.
Nửa đêm nửa hôm, tìm tên vô dụng đó làm gì? Con gái của bà ta thực sự càng ngày càng hồ đồ.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cũng không làm gì khác, bây giờ Cố Tuyết Cầm rất hay chống đối bà ta, nếu như cãi vã với Cố Tuyết Cầm vì chuyện này, sau này chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.
“Tìm tôi có việc gì?”
Cố Tuyết Cầm bước vào phòng của Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Có muốn ăn đêm không?”
Long Thiên Tiếu chỉ vào bát cháo đặt ở bên cạnh, còn có những đồ ăn đêm khác và hỏi. Trên đường về anh đã thuận tiện mua một ít.
“Đồ ăn đêm? Anh chỉ muốn đưa đồ ăn đêm cho tôi thôi sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói, cô còn tưởng rằng Long Thiên Tiếu có món quà gì tặng cho mình, hóa ra là đồ ăn đêm, trong lòng có chút thất vọng.
“Còn có cái này”.
Long Thiên Tiếu đưa ra một USB.
“Đây là cái gì?”
Cố Tuyết Cầm cầm lấy USB trong tay và hỏi.
“Cô cầm máy tính qua đây, mở nó lên sẽ biết”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Vậy sao? Vậy anh chờ một chút”.
Cố Tuyết Cầm trả lại USB cho Long Thiên Tiếu, sau đó hưng phấn lên phòng mình lấy máy tính xách tay.
Không lâu sau, Cố Tuyết Cầm đã trở lại, trên tay cô cầm máy tính xách tay.
“Đưa đây, để tôi xem bên trong có gì?”
Cố Tuyết Cầm bảo Long Thiên Tiếu đưa USB, cắm vào máy tính xách tay, mở USB ra, bên trong chỉ có một tập tin, và còn là tập tin chưa được đổi tên lần nào. Cố Tuyết Cầm bấm vào, từ máy tính phát ra tiếng đàn piano du dương.
“Hả? Đây không phải là bản nhạc Kiss The Rain sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói, thật ra bản nhạc piano này có thể tải trên mạng bất cứ lúc nào, dường như không cần thiết phải đặc biệt đưa vào USB chứ?
“Cô nghe kỹ lại đi, nhắm mắt rồi từ từ cảm nhận xem đây có phải là bản đầy đủ không?”
Long Thiên Tiếu lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền khẽ nhắm mắt, tiếng piano du dương gợn sóng, từng nốt nhạc lần lượt chạm vào tim cô như những hạt mưa, lắng nghe, khóe miệng của cô bất giác khẽ nhếch lên tạo thành đường cong ngọt ngào.
“Sao có thể như vậy?”
Cố Tuyết Cầm mở mắt ra, có chút khó tin nói.
“Có gì là không thể?”
Long Thiên Tiếu khẽ cười, sau đó đáp.
“Sao anh làm được vậy, bản nhạc này giống hệt cách chơi của Hoàng Tử Ếch mấy ngày trước, hơn nữa, tôi cảm thấy bản nhạc này giống với bản mà Hoàng Tử Ếch chơi”.
Cố Tuyết Cầm kinh ngạc nhìn Long Thiên Tiếu nói.
“Không có khác biệt thì tốt”.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ cười đáp.
“Anh đã làm như thế nào. Nói sao nhỉ, nếu hai người cùng chơi một bản nhạc thì không có khả năng cảm nhận lại giống nhau đến vậy. Vậy thì người chơi bản nhạc này với Hoàng Tử Ếch chắc chắc là cùng một người”.
“Tại sao anh lại có bản đầy đủ?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng khó hiểu, bản nhạc này không có tạp âm, hơn nữa còn là bản đầy đủ, có nghĩa là bản nhạc này không phải bản thu âm của Hoàng Tử Ếch, mà là bản thu âm khác.
“Không phải cô muốn có bản đầy đủ sao, cho nên tôi giúp cô, cũng không mất nhiều thời gian”.
Long Thiên Tiếu chỉ cười nói, lúc này anh đang tìm một cái cớ để khiến Cố Tuyết Cầm có thể tin tưởng.
“Nhưng, đây là bản nhạc do Hoàng Tử Ếch chơi mà, anh đi gặp Hoàng Tử Ếch sao?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng khó hiểu nói.
“Đúng vậy, tôi đã đi tìm anh ấy. Tôi nói rằng vợ mình cực kỳ thích bản nhạc này, bảo anh ấy chơi một bản đầy đủ, cũng không mất nhiều thời gian. Anh ấy liền chơi thôi”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Anh quen người đó sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi.
“Coi như có quen biết”.
Long Thiên Tiếu trả lời bừa.
“Tên anh ta là gì, quê ở đâu?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Người thành phố Lâm Giang, tên là Long... Long Thiên Tiếu”.
Long Thiên Tiếu cũng không còn cách nào khác, trả lời qua loa cũng không được, đành phải nói ra.
“Phụt... anh nói bản nhạc này là do anh chơi?”
Cố Tuyết Cầm suýt chút nữa phun nước bọt ra ngoài, có chút cạn lời nói.
“Đúng vậy, cô có tin không?”
Long Thiên Tiếu rất bình tĩnh nói.
“Không tin, anh nói khoác. Có thể chơi được bản nhạc như vậy, một là thiên tài vô song, hai là bậc thầy ẩn thân lão luyện. Anh cảm thấy mình là thiên tài vô song hay bậc thầy ẩn thân lão luyện?”
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, bộ dạng tuyệt đối không tin.
“Được thôi, tôi chỉ là một người bình thường, không phải là thiên tài vô song, cũng không phải là bậc thầy ẩn thân lão luyện”.
Long Thiên Tiếu có chút bất lực đáp.
“Vậy thì đúng rồi. Không cần biết anh làm thế nào, dù sao thì món đồ này sẽ là của tôi, anh tặng cho tôi đúng chứ, cảm ơn nha, hihi!”
Cố Tuyết Cầm hiển nhiên rất vui mừng, cũng không quan tâm đến gì khác mà cất USB đi.
“Là tặng cho cô, cô thích là được rồi”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tôi thích, cực kỳ thích”.
Cố Tuyết Cầm vui vẻ đáp.
“Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào?”
Long Thiên Tiếu cười rồi nói đùa.
“Cảm ơn sao? Để tôi nghĩ xem…”
Cố Tuyết Cầm nghe xong liền hơi cau mày, vẻ mặt trầm tư, dường như chuyện cảm ơn này khiến cô có chút khó xử.
“Nghĩ ra chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Có rồi”.
Não của Cố Tuyết Cầm lóe lên, cô búng tay rồi nói.
“Cảm ơn như thế nào?”
Long Thiên Tiếu nghe xong cười hỏi.
“Trước tiên anh hãy nhắm mắt lại, bây giờ, lập tức, nhắm mắt lại ngay”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, có chút khẩn trương nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút suy nghĩ lệch lạc.
“Cô muốn làm gì?”
Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói.
“Không cần biết, nhanh, bảo anh nhắm mắt thì anh nhắm mắt đi, không có lệnh của tôi thì không được mở mắt”.
Cố Tuyết Cầm có chút mạnh mẽ nói, Long Thiên Tiếu nghe xong cũng bất lực, chỉ có thể nhắm mắt lại. Nghĩ đến cảnh một người đàn ông to lớn nhắm mắt trước một người phụ nữ, rồi bày ra bộ dạng như đang chờ đợi người đến phát thưởng, anh cảm thấy hơi không thoải mái.
Chương 194: Cô định cảm ơn tôi như thế nào?
Long Thiên Tiếu ngồi dưới đất, thật sự nhắm mắt lại, còn Cố Tuyết Cầm ngồi ở đối diện, Long Thiên Tiếu nhắm mắt, cũng không biết Cố Tuyết Cầm muốn làm gì.
Anh đã xông pha chiến đấu giết hàng nghìn kẻ địch, lúc này, trong lòng lại cảm thấy hơi lo lắng, có chút không chắc chắn.
Nếu Cố Tuyết Cầm làm chuyện gì quá đáng với anh thì anh nên phản kháng hay là giả vờ từ chối, trong lòng anh có chút mâu thuẫn.
Khi nội tâm anh đang vô cùng phong phú, một trận gió thơm tạt vào mặt anh, đôi tay ngọc ngà ôm lấy anh, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm áp vào cổ Long Thiên Tiếu, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Được rồi, ôm anh một cái thật chặt”.
Cố Tuyết Cầm ghé vào tai Long Thiên Tiếu nói nhỏ. Trong lúc nói, hơi ấm từ miệng truyền vào lỗ tai Long Thiên Tiếu, khiến lòng Long Thiên Tiếu ngứa ngáy.
Anh là một người đàn ông bình thường, Cố Tuyết Cầm lại là một người phụ nữ nữ tính như vậy, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
“Tôi đi đây, anh ngủ sớm nhé”.
Sau cái ôm, mặt Cố Tuyết Cầm đỏ bừng nói. Từ trước đến nay, cô chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào như vậy. Cô cầm máy tính rồi rời đi.
Sau khi Cố Tuyết Cầm rời đi, Long Thiên Tiếu mới mở mắt ra, lúc này anh có chút bất lực, cảm giác như mình đã bị dụ dỗ.
Đây cũng gọi là một lời cảm ơn sao? Rõ ràng là dụ dỗ đó?
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu lại vang lên.
“Quên nói với anh, chiều mai bà nội muốn gặp tôi để bàn về chuyện để chúng tôi quay trở lại dòng họ”.
Đây là tin nhắn của Cố Tuyết Cầm.
“Ừm, sau đó thì sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh đi với tôi đi!”
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Bà ta có chỉ đích danh muốn tôi đi không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Không có. Nhưng tôi muốn anh đi cùng”.
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Bởi vì có anh ở đó, bọn họ sẽ không dám bắt nạt tôi. Tôi đi một mình nhất định sẽ bị bắt nạt”.
Cố Tuyết Cầm uất ức nói, tuy cô có thể coi là một người mạnh mẽ, nhưng trước mặt dòng họ, cô hoàn toàn không có chỗ đứng, muốn mạnh mẽ cũng không được.
“Cô mà cũng có lúc sợ bị bắt nạt à”.
Long Thiên Tiếu trêu chọc.
“Không phải. Vậy anh có đi không?”
Cố Tuyết Cầm nhắn xong cuối câu còn kèm theo icon khinh thường.
“Vậy nhất định phải đi rồi, sao tôi lại để cô bị bắt nạt được chứ? Hơn nữa, họ cũng không có tư cách đó”.
Long Thiên Tiếu trả lời.
“Vậy quyết định như vậy đi! Chúc ngủ ngon!”
Cố Tuyết Cầm lại đáp, phía cuối tin nhắn còn có một icon hôn gió.
“Ừm. Ngủ ngon”.
Long Thiên Tiếu trả lời. Sau khi Long Thiên Tiếu đáp lại, Cố Tuyết Cầm cũng không nhắn lại nữa, có lẽ đã thực sự ngủ rồi, Long Thiên Tiếu để điện thoại xuống, nằm trên giường.
Cố Tuyết Cầm rón rén lên giường, nhìn tin nhắn trên điện thoại, sau đó đặt điện thoại sang một bên, từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một vòng cung ngọt ngào.
Ngày hôm sau, tại biệt thự nhà họ Cố.
Lúc này đã là hai ba giờ, biệt thự nhà họ Cố đã chật cứng người, ngay cả Cố Hiểu Huy đang ngồi trên xe lăn cũng có mặt ở đó.
“Bà nội, lần này thật sự muốn Cố Tuyết Cầm quay lại dòng họ sao?”
Cố Hiểu Huy đã bị quấn thành cái bánh, nhưng lúc này vẫn vô cùng không an phận nói.
“Đúng vậy, bà nội, năm năm trước, nhà bọn họ đã khiến cả dòng họ chúng ta bẽ mặt”.
“Nếu như để cho người khác biết chuyện bọn họ quay lại dòng họ, không biết người khác sẽ giễu cợt chúng ta như thế nào nữa!”
Khi Cố Hiểu Huy nói xong, tất cả mọi người đều lần lượt hùa theo. Trên thực tế, năng lực của Cố Tuyết Cầm ai cũng thấy rõ. Nếu không phải ông cụ đã chết, Cố Tuyết Cầm hiện tại chắc hẳn đã là người thừa kế có triển vọng nhất của nhà họ Cố.
Người như vậy, nếu quay trở lại nhà họ Cố thì chính là cho cô cơ hội sống lại.
“Hừm, nếu các người có thể giành được dự án của nhà họ Tần thì sao phải như bây giờ. Nếu các người đã không giành được dự án của nhà họ Tần vậy thì còn thể nói gì nữa?”
Sắc mặt bà cụ hơi xấu, bà ta hừ lạnh một tiếng. Ngay khi bà cụ nói ra lời này, mọi người đều lập tức im lặng, Cố Tuyết Cầm quả thực đã giành được dự án của nhà Tần, thật sự không còn gì để nói.
“Đã giành được dự án, nhưng không biết cô ta đã dùng cách nào lấy được, làm người ấy mà, không thể đánh mất nguyên tắc và giới hạn của mình được”.
Người nói là bà hai nhà họ Cố, Dương Thị - vợ của Cố Vân Hải, bà ta nói với vẻ mặt chế giễu.
“Cố Tuyết Cầm đó ngoài một khuôn mặt đẹp thì còn có gì chứ. Tuy nhiên, đây là điều chúng ta không khỏi ngưỡng mộ, người ta có thể dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình để đổi lấy cơ hội hợp tác với nhà họ Tần”.
Người nói là bà cả nhà họ Cố, Lưu Thị, bà ta nói với vẻ mặt mỉa mai.
“Haha, đúng là tiện nhân, vì muốn trèo cao mà phải làm như vậy!”
“Đúng vậy, vừa nhìn liền biết là một tiện nhân không biết giới hạn”.
“Thực sự là một sự sỉ nhục với nhà họ Cố chúng ta”.
Sau khi nghe xong lời nói của hai bà, mọi người lần lượt hùa theo chế giễu.
“Đủ rồi! Đủ chưa hả? Những suy đoán vô căn cứ này, các người dám nói trước mặt Long Thiên Tiếu không? Nếu không dám thì câm mồm!”
Sắc mặt của bà cụ vô cùng xấu, không phải vì những người này sỉ nhục Cố Tuyết Cầm, mà là vì tiếp theo đây sẽ có một cuộc chiến cam go, nhìn những người ở hiện trường, bọn họ ngoại trừ đứng sau ăn nói xằng bậy ra thì dường như hoàn toàn không làm được gì.
Mọi người nghe xong cũng ngay lập tức im lặng.
Trong dòng họ này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng người không bao giờ được đắc tội chính là bà cụ Cố, nhân vật quyền lực nhất trong nhà họ Cố tính tới thời điểm hiện nay.
“Thưa cụ, bọn họ tới rồi ạ”.
Lúc này, một trông như quản gia bước vào, vô cùng cung kính nói.
“Người đâu?”
Bà cụ hỏi.
“Đang đậu xe dưới lầu!”
Quản gia nói.
“Một chiếc xe điện rách nát, tùy tiện tìm chỗ để một lúc là được rồi, còn phải tìm chỗ đỗ xe?”
Bà cụ cau mày, vô cùng khinh người nói.
“Thưa cụ, họ không lái xe điện, mà là một chiếc Audi”.
Quản gia nói đúng sự thật.
“Mới chỉ phụ trách dự án này một khoảng thời gian liền có tiền mua Audi. Xem ra cũng thật sự biết bòn rút tiền đấy!”
Lúc này bà hai Dương liền nói.
“Còn không phải sao, một dự án lớn như vậy, tùy tiện rút một ít thì làm gì có ai biết chứ”.
Lưu Thị, Dương Thị châm chọc nói.
“Bà nội, có chuyện này, không biết có nên nói cho bà không”.
Lúc này, Cố Hiểu Huy đang ngồi trên xe lăn bắt đầu không an phận, úp mở nói.
“Chuyện gì, có chuyện gì thì nói đi, đừng có vòng vo”.
Bà cụ nghe xong khẽ cau mày, hơi khó chịu nói.
“Vốn dĩ con cũng không muốn nói. Chỉ cần nó không quá đáng thì con sẽ không nói với bà nội đâu, nhưng Cố Tuyết Cầm này thật sự quá đáng”.
Cố Hiểu Huy tỏ ra phải lên công tác chuẩn bị cho cảm xúc, nên anh ta vòng vo nói. Anh ta muốn khiến cơn giận của bà cụ lên đến đỉnh điểm.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Bà cụ lại cau mày rồi hỏi.
Chương 195: Cảm thấy bị người phụ nữ này dụ dỗ
“Cháu nói, hy vọng bà nội cũng đừng trách Tuyết Cầm. Dù sao nó vẫn còn trẻ và không hiểu chuyện!”
Cố Hiểu Huy khoái trá nói. Chỉ là anh ta diễn quá chán, bất kì ai đều có thể nhìn ra sự gian xảo lóe lên trong khóe mắt anh ta.
“Có gì cháu cứ nói, ở trong nhà họ Cố, bà già này cũng được coi là có tiếng nói”.
Thấy Cố Hiểu Huy ấp a ấp úng, bà cụ Cố có chút không kiên nhẫn nói.
“Bà nội, có thể bà không biết. Chỉ vài ngày sau khi Cố Tuyết Cầm nắm quyền điều hành dự án, trong nhà nó có thêm một chiếc BMV x7 trị giá hơn 2 triệu tệ và một chiếc Audi A6 hàng trăm ngàn tệ. Trước đây, điều kiện kinh tế của nhà nó như thế nào, không cần cháu nói, chắc bà nội cũng đã biết”.
Cố Hiểu Huy ngồi trên xe lăn, thận trọng nói, nhưng khóe mắt không ngừng nhìn trộm biểu cảm của bà cụ Cố, khi thấy bà cụ Cố khẽ cau mày, anh ta mừng thầm.
Cố Tuyết Cầm, mặc dù cô giành được hợp tác với nhà họ Tần thì đã sao nào, cô cho rằng như vậy sẽ lấy được sự tín nhiệm của bà nội hả? Đấu với tôi, cô còn non và xanh lắm! Cố Hiểu Huy thầm nghĩ.
“Mẹ, con cũng biết chuyện này. Gần đây, Vương Mỹ đó ăn chơi lắm, ô tô đưa đón sang chảnh”.
Dương Thị nhịn không được nói, bọn họ biết rõ điều kiện kinh tế nhà Cố Tuyết Cầm, trong khoảng thời gian ngắn có thể mua được xe ô tô hạng sang. Vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là Cố Tuyết Cầm đã đào khoét tiền của gia tộc.
“Cái người Cố Tuyết Cầm này, mẹ đừng thấy bình thường cô ta không thích nói chuyện, một khi cô ta hành động, không qua loa một chút nào cả. Năm đó ông cụ để cho cô ta gánh việc gia tộc, có quỷ mới biết bao nhiêu tiền đã chảy vào túi cô ta?”
Lưu Thị cùng hùa theo, nói.
Khi Cố Tuyết Cầm giúp ông cụ Cố nắm quyền điều hành nhà họ Cố, tài chính của nhà họ Cố rất nghiêm ngặt và minh bạch, những người khác căn bản không thể thò tay vào, điều này cũng khiến một số người có dã tâm muốn đục khoét ghen ghét, đố kỵ.
Hiện tại, Cố Tuyết Cầm lại giành được dự án hợp tác với nhà họ Tần, có ý muốn quay trở lại, nếu một lần nữa để Cố Tuyết Cầm điều khiển nhà họ Cố, vậy thì những ngày tháng sau này của bọn họ rất khó khăn.
“Bà nội, xem ra chuyện này, không chỉ có mình cháu biết mà mọi người đều biết, chỉ là giận nhưng không dám nói ra”.
Cố Hiểu Huy lại thêm dầu vào lửa, nói.
“Hừ…rời khỏi nhà họ Cố nhiều năm như vậy, tâm cũng trở nên xấu xa rồi. Hôm nay gọi nó đến đây, tôi tự có cách sắp xếp, nếu nó muốn cả nhà được quay trở lại gia tộc, thì nhất định phải nghe theo lời của tôi”.
Sắc mặt bà cụ Cố vô cùng lạnh lùng, nói.
“Mẹ, theo con, dự án đó rơi vào tay nó, còn không phải là trở thành công cụ kiếm tiền của nó sao, gia tộc chúng ta còn nhiều người trẻ giỏi hơn nó, tại sao lại để một người mưu mô tiếp quản một dự án quan trọng như thế?”
Lưu Thị- mẹ ruột của Cố Hiểu Huy nói, hai mẹ con kết hợp, kẻ xướng người họa, ý đồ vô cùng rõ ràng.
“Đúng vậy, đúng vậy, bà cả nói đúng”.
“Dựa vào lai lịch của Cố Tuyết Cầm, cô ta có tư cách gì để quản lý dự án quan trọng như vậy?”
“Tôi thấy Hiểu Huy có thể làm được, trước đây Hiểu Huy cũng đã quản lý nhiều dự án quan trọng của gia tộc, dự án của nhà họ Tần, tốt hơn hết là để cho Hiểu Huy phụ trách đi”.
“Không sai, tôi thấy Hiểu Huy ổn nhất, để cho người phụ nữ không có phép tắc đó quản lý dự án như vậy, thật sự là không thích hợp”.
Đám người nghe xong, mồm năm miệng người, đua nhau nói, nhưng suy cho cùng, tốt nhất vẫn nên ủng hộ Cố Hiểu Huy, Cố Hiểu Huy nghe được những lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng dương dương tự đắc.
Tục ngữ nói rằng, được lòng dân sẽ có cả thiên hạ, Cố Tuyết Cầm, cô lấy gì để đấu với tôi? Thấy mọi người đều ủng hộ mình, trong lòng Cố Hiểu Huy mừng thầm.
“Những chuyện này, tôi tự có cách sắp xếp, đừng vội nhiều lời”.
Bà cụ đứng dậy, dùng gậy chống trên mặt đất, lạnh lùng nói. Đám người nghe xong, cũng không dám nói chuyện nữa. Hiện tại trong nhà họ Cố, bà cụ nói một là một, nói sao phải làm vậy.
Lúc này, cửa biệt thự được mở ra, quản gia dẫn đường ở phía trước, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu bước vào.
Khi đám người nhìn thấy Long Thiên Tiếu, ánh mắt lóe lên, có chút không được tự nhiên, cảnh tượng lần trước rõ mồn một. Hiện tại, Long Thiên Tiếu không còn là thằng con ở rể vô tích sự nữa, mà là một kẻ điên.
Đang yên đang lành đến trêu chọc một kẻ điên, chẳng khác nào tự tìm phiền phức.
“Bà!”
Cố Tuyết Cầm đến trước mặt bà cụ Cố, hơi cúi đầu, bà cụ nghe thấy vậy, chỉ khẽ gật đầu.
Long Thiên Tiếu lại đang đứng bên cạnh Cố Tuyết Cầm, hai tay anh giấu trong ống tay áo, nhắm mắt trầm ngâm, không nói chuyện, bộ dạng ung dung bình tĩnh.
“Cậu là chồng của Tuyết Cầm, tôi là bà nội của con bé, nói như thế nào tôi cũng là bề trên của cậu, thấy người lớn, cậu thậm chí còn không nói lấy một câu?”
Bà cụ Cố nhìn Long Thiên Tiếu, nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự lãnh đạm, khóe miệng khẽ cong lên, phun ra một chữ: “Bà không xứng!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của bà cụ Cố liền thay đổi, trông vô cùng khó coi.
Ngay khi Long Thiên Tiếu vừa nói ra lời này, xung quanh được một phen náo loạn, bọn họ xì xào bàn tán, bất mãn về Long Thiên Tiếu. Khóe miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên, nhìn đám người thân họ hàng nhà họ Cố đứng vây xung quanh, sau đó anh lại nhìn Cố Hiểu Huy ngồi trên xe lăn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Khi thấy được ánh mắt của Long Thiên Tiếu, trong lòng đám người phát lạnh, tiếng bàn tán và bất mãn cũng lập tức giảm bớt, dưới ánh mắt cảnh cáo của anh, không có ai dám nói gì nữa.
Chuyện lần trước, họ vẫn còn nhớ như in.
Cố Hiểu Huy bị Long Thiên Tiếu nhìn, anh ta ngồi trên xe lăn, mông khẽ xê dịch, cảm thấy cả người không được tự nhiên, kẻ điên này, sẽ không phải là lại để ý đến mình chứ? Trong lòng Cố Hiểu Huy bất an.
“Cố Tuyết Cầm, đây là sao?”
Bà cụ Cố nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, chất vấn.
“Cái này…”
Cố Tuyết Cầm nhất thời không biết nên nói gì, cô cũng không ngờ thái độ của Long Thiên Tiếu sẽ cứng rắn như vậy. Nghiêm túc mà nói, đây không phải là cứng rắn bình thường, mà là coi thường, coi thường quyền uy của nhà họ Cố.
Nhưng, Cố Tuyết Cầm không cảm thấy có chút sai trái nào, thứ gọi là quyền lực nhà họ Cố, không liên quan gì đến Cố Tuyết Cầm cô cả, cô chỉ là một người ngoài trong cái nhà này.
“Từ khi nào đến lượt bà dạy dỗ vợ tôi, bà là cái thá gì, đừng có lấy cái mác bề trên, người lớn”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía bà vụ Cố, sắc mặt lạnh lùng nói. Nghe xong lời này, mặt bà cụ tái mét, những người xung quanh mặc dù trong lòng không phục nhưng không ai dám nói gì, chỉ có thể kìm nén trong lòng.
“Cố Tuyết Cầm là cháu gái của tôi, lẽ nào tôi không được nói nó vài câu sao?”
Bà cụ Cố tức giận nói.
“Tôi nói rồi, bà không xứng! Cô ấy là cháu gái của bà, nhưng quan trọng hơn hết, cô ấy là vợ của tôi, là người phụ nữ của Long Thiên Tiếu. Cho nên, bà không xứng!”
Hai tay Long Thiên Tiếu vẫn giấu trong ống tay áo, lạnh lùng nói. Nghe xong lời này, bà cụ Cố đã thở hồng hộc, tức giận đến nỗi không thể chịu được nữa.
Chương 196: Bà không xứng!
Last edited:
Bình luận facebook