Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200 Tương lại của một người phụ nữ là gì?+201+202
“Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu, hai người ra đây cho tôi!”
Lúc này, Vương Mỹ đi tới phòng khách, hét lớn.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đồng thời bước ra khỏi phòng, bốn mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ tìm bọn con có chuyện gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ban nãy bên phía gia tộc truyền tin đến, nói rằng chúng ta đã hoàn toàn bị đuổi ra khỏi gia tộc, có phải là như vậy không?”
Vương Mỹ chất vấn.
“Chưa đến nỗi vậy, vừa mới giao hẹn”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút bất lực nói.
“Giao hẹn gì? Nếu mua được biệt thự trên đỉnh núi, chúng ta có thể tiếp tục ở lại gia tộc đúng không?”
Sắc mặt Vương Mỹ rất tệ, hỏi.
“Mẹ biết hết rồi”.
Cố Tuyết Cầm khẽ thở dài, nhìn Long Thiên Tiếu rồi nói.
“Mẹ nghe nói, lại là tên đó đưa ra quyết định. Chuyện của nhà chúng ta, từ khi nào đến lượt nó quyết định vậy?”
Vương Mỹ ồn ào nói.
“Đây là quyết định chung giữa con và anh ấy”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ, cô muốn gánh giúp Long Thiên Tiếu một phần trách nhiệm, nhưng dường như không có tác dụng gì.
“Quyết định chung? Ha ha… Cố Tuyết Cầm, xem ra con đã quyết tâm chung sống cùng cậu ta? Mẹ thấy con bị điên rồi, con như vậy là đang tự hủy hoại tương lai của chính mình đó!”
Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, tàn bạo nói.
“Con không biết tương lai mẹ đang nói đến là gì? Lấy một người chồng giàu có? Gả vào một gia đình hào môn? Làm bà chủ cao sang quyền quý? Trong mắt con, an phận thủ thường, đồng tâm hiệp lực với người đàn ông của mình quản lý gia đình, làm việc chăm chỉ, có sự nghiệp và lý tưởng riêng, đó mới là tương lai của một người phụ nữ”.
Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Được lắm, Cố Tuyết Cầm, con đủ lông đủ cánh rồi, nói rõ cho mẹ biết, có phải là con quyết tâm chung sống với tên vô dụng đó rồi đúng không?”
Trong lòng Vương Mỹ hoàn toàn nổ tung, bà ta hét lên.
“Đúng”.
Câu trả lời của Cố Tuyết Cầm đơn giản mà dứt khoát.
“Được lắm, được lắm. Nếu đã vậy, con cút cho mẹ! Nếu con muốn ở lại thì bắt buộc phải ly hôn và để cái tên rác rưởi này cùng con gái của cậu ta cút khỏi đây, nhà này không nuôi nổi đám người nhàn rỗi”.
Vương Mỹ vô cùng tức giận, bà ta la lên. Bà ta không ngờ đứa con gái vốn ngoan hiền của mình giờ đây lại làm trái ý của bà ta như vậy.
“Tôi sẽ chuyển ra ngoài. Tôi cũng không muốn con gái mình lớn lên trong tiếng chửi bới, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu đến quá trình trưởng thành của con bé. Trong vòng một tuần, tôi sẽ rời khỏi đây”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha… Long Thiên Tiếu, dựa vào đâu? Cậu thật sự muốn mua biệt thự trên đỉnh núi sao? Cậu có tiền chắc? Ha ha ha…”
Khi Vương Mỹ nghe được lời này, bà ta cảm thấy rất tức cười, kẻ vô dụng này điên thật rồi, điều tồi tệ duy nhất là dẫn theo cả con gái bà ta điên cùng.
“Có hay không có tiền, điều này không liên quan tới bà”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Long Thiên Tiếu, tôi thấy cậu chẳng có bản lĩnh đó đâu, cả đời này cậu chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Mặc dù bây giờ Tuyết Cầm bị cậu lừa, nhưng tương lai, sẽ có một ngày con bé hiểu được nỗi lòng của tôi”.
Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, cay nghiệt nói.
“Tôi không cần phải chứng minh với bà là mình có tiền đồ hay không. Bởi vì tôi không cần phải chứng minh bất cứ điều gì nữa, tôi có lừa cô ấy hay không, chẳng bao lâu nữa sẽ biết. Cô ấy tin tôi, tôi sẽ không phụ lòng tin của cô ấy. Tôi đi, cô ấy cũng sẽ đi cùng tôi”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu bình thản, dường như anh không hề cảm thấy tức giận vì sự cay nghiệt của Vương Mỹ vậy.
“Được. Nếu cậu mua được biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, tôi sẽ quỳ xuống liếm giày cho cậu”.
Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, hung hăng nói.
“Chỉ cần bà muốn liếm, tôi sẽ cho. Tôi có nhiều giày lắm, bà muốn liếm đôi nào, tha hồ chọn”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Cậu…cậu!”
Vương Mỹ rất tức giận, 5 năm qua, từ trước đến nay bà chưa bao giờ phát hiện ra mồm miệng của tên phế vật này lại sắc nhọn như vậy.
Nói xong lời này, Long Thiên Tiếu cũng không quan tâm đến phản ứng của Vương Mỹ, anh trực tiếp về phòng.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ biết lắc đầu, thở dài rồi cũng vào phòng. Chỉ là cô vào phòng của Long Thiên Tiếu, bước vào phòng anh, cô trực tiếp nằm lên chỗ ngủ của Long Thiên Tiếu.
Cô mặc một chiếc quần bó, lộ ra đôi chân dài hoàn hảo, bên trên mặc một chiếc áo len màu sáng rộng rãi, bởi vì thân hình quá chuẩn, vì vậy cho dù nằm xuống, đường cong lồi lõm vẫn như ẩn như hiện.
Lúc này, Long Thiên Tiếu ngồi ở bên cạnh cô. Cố Tuyết Cầm đang chơi điện thoại, khóe miệng còn nở một nụ cười nhẹ, như thể cô không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện trước đó.
“Ngủ dưới đất 5 năm, có phải là ngủ dưới đó rất thoải mái không?”
Cố Tuyết Cầm lướt điện thoại, vô tình như cố ý hỏi.
“Nếu được lựa chọn, có ai tình nguyện ngủ ở dưới đất chứ?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
“Tôi thấy anh ngủ khá ngon mà!”
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, cố ý nói móc.
“Hay là đổi chỗ ngủ đi, sau này cô ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường cô?”
Long Thiên Tiếu cũng hùa theo.
“Tại sao tôi phải đổi?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Ý cô là tôi có thể ngủ chung với cô?”
Long Thiên Tiếu cười cười, trêu chọc.
“Anh nằm mơ đi!”
Cố Tuyết Cầm lật người lại, nói lầm bầm, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cô lại có chút ngượng ngùng. Long Thiên Tiếu và cô là vợ chồng hợp pháp, cho dù ngủ chung thì cũng đã sao?”
“Dù sao thì mấy ngày nữa là chuyển ra ngoài rồi, tôi và Tần Viễn Lâm hẹn chiều mai gặp, đến lúc đó, chúng ta cùng đi nhé!”
Long Thiên Tiếu thở dài, sau đó nói.
“Được, bây giờ cũng sắp đến giờ Tiểu Tịch tan học rồi, phải đi đón con bé thôi”.
Cố Tuyết Cầm nhìn đồng hồ, sau đó nói.
“Ok, tôi đi ngay đây”.
Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng liền đứng dậy.
“Tôi cũng muốn đi”.
Cố Tuyết Cầm bò dậy, sau đó nói.
“Cô đi làm gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Đi mua đồ ăn, anh đón con, không tiện mua, để tôi đi cùng anh!”
Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói.
“Cũng được”.
Long Thiên Tiếu khẽ cười, sau đó nói, nhưng trong lòng anh lại có chút ấm áp, Cố Tuyết Cầm là một người phụ nữ tốt, từ ngoại hình đến tính cách, hoàn toàn phù hợp với quan điểm mà anh đã đặt ra.
“Vậy đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nói, nói xong, hai người liền xuống lầu, lái xe đi ra ngoài.
Thấy hai người lại ra có đôi vào có cặp, Vương Mỹ liền ngứa ngáy khó chịu, con gái của bà ta, thật sự muốn lãng phí thanh xuân bên kẻ vô dụng này sao? Trong lòng Vương Mỹ rất không cam tâm, bà ta mong con gái mình có thể câu được một chàng rể “rùa vàng”.
Bà ta gả cho Cố Vân Sơn, không được làm bà chủ cao sang quyền quý, hiện tại, bà ta chỉ có thể hy vọng Cố Tuyết Cầm được gả cho một thiếu gia nhà giàu, bà ta có thể trở thành mẹ vợ quyền thế.
Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm cùng đi đón Long Tiểu Tịch, sau đó cùng nhau đi chợ một chuyến, dưới sự chỉ đạo sáng suốt của Long Tiểu Tịch mà họ đã mua đủ loại đồ ăn.
“Bố ơi hôm nay cô bé mập lại bị những bạn học đó bắt nạt”.
Long Tiểu Tịch ngồi trên đùi Cố Tuyết Cầm hậm hực nói.
“Cô giáo các con không quản chuyện này sao?”
“Có chứ, nhưng lúc cô giáo không có ở đó bọn họ liền bắt nạt bé mập. Cô bé mập không có bố mẹ thực sự đã rất đáng thương rồi vì sao những bạn đó còn muốn bắt nạt cô bé ấy chứ?”
Long Tiểu Tịch chu cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút tức giận bất bình nói.
“Đa số mọi người đều vậy. Người ta vốn thích bài xích những người không giống mình, cuộc đời vốn xấu xa như vậy đấy!”
Long Thiên Tiếu lái xe, dùng ngữ khí thản nhiên nói.
“Nhưng dì Trương nói với con mấy chữ, nhân chi sơ tính bản thiện”.
Long Tiểu Tịch có chút khó hiểu nói. Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, Long Tiểu Tịch chỉ mới sáu, bảy tuổi con bé thật sự có thể hiểu thế nào là “nhân chi sơ, tính bản thiện” sao?
“Con biết nhân chi sơ tính bản thiện có nghĩa là gì không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, mỉm cười hỏi.
“Chính là bản chất con người ta vốn đều lương thiện”.
Long Tiểu Tịch cơ hồ không cần nghĩ ngợi liền đáp lại.
“Con lí giải không sai, bản chất câu nói này cũng không sai. Nhưng bố phải nói với con, nhân chi sơ tính bản ác”.
Long Thiên Tiếu nhìn chiếc xe, ngữ khí lạnh nhạt đáp lại. Cố Tuyết Cầm lại vuốt ve tóc của Long Tiểu Tịch, giúp con bé sửa lại mái tóc.
“Nhân chi sơ, tính bản ác sao?”
Long Tiểu Tịch có chút khó hiểu hỏi lại.
“Cuộc đời vốn tà ác, khi con người ta vừa mới ra đời vốn đã xấu xa, không hiểu lễ nghi nhân đức, không biết nhân tình thế thái, hành xử toàn bộ theo bản năng. Nhưng nếu những người như vậy có người dạy dỗ bọn họ, dạy cho họ biết đâu là suy nghĩ sai lầm thì bọn họ cuối cùng cũng sẽ thay đổi từ xấu chuyển thành tốt”.
Long Thiên Tiếu vô cùng kiên nhẫn giải thích.
“À con hiểu rồi, những bạn đó nói cô bé mập là quái vật, không chơi với cô bé mập điều này đều là do bố mẹ họ dạy cho nên những người xấu nhỏ đó cuối cùng sẽ biến thành người xấu thật sự. Mà những người xấu nhỏ biến thành người xấu thật sự đều bởi vì người xấu lớn dạy cho họ những suy nghĩ sai lầm có phải vậy không ạ?”
Long Tiểu Tịch ra vẻ hiểu rõ nói.
“Tiểu Tịch thật thông minh, ý của bố chính là như vậy. Người xấu là xấu xa nhất, còn người tốt là đẹp nhất, Tiểu Tịch là người đẹp nhất”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng mỉm cười nói, ngón tay như ngọc có chút sủng nịnh vuốt ve đầu Long Tiểu Tịch.
“Hì hì vẫn là chị Tuyết Cầm tốt nhất”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy chui vào trong lòng Cố Tuyết Cầm vui vẻ nói.
Lúc này Long Thiên Tiếu đột nhiên dừng xe.
“Làm sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Donna Karan. Cô thích chiếc váy đó mà!”
Long Thiên Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chỉ chỉ nói. Bên ngoài xe chính là một cửa hàng chuyên bày bán váy Donna Karan.
“Bỏ đi, đắt lắm!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy trong lòng tuy thấy ấm áp nhưng mặt cười vẫn có chút ngượng ngùng nói. Từ trước đến giờ cô mua đồ không ham đồ hiệu hay giá cao, dù có là đồ hiệu cao quý đến đâu, đắt cỡ nào mà không phù hợp thì cũng không thích.
Dù sao thích hợp vẫn là tốt nhất.
“Hơn 7 ngàn tệ cũng không quá đắt đâu. Đây là điều lúc trước tôi đồng ý với cô rồi”.
Long Thiên Tiếu đáp, con số này ngày trước đối với anh có thể nói là trên trời nhưng hiện tại anh dựa vào tiền lương của mình hoàn toàn có thể mua được nó.
“Tôi chỉ nói đùa thôi, không thật sự muốn mua đâu, anh tên ngốc này, tôi mua chiếc váy đắt tiền như vậy làm gì chứ? Quần áo váy vóc trên người mặc một thời gian cũ rồi lại đổi, không cần mua đắt như vậy”.
Cố Tuyết Cầm nghe Long Thiên Tiếu nói, vừa tức vừa cười nói. Người đàn ông này thật sự có thể thẳng thắn như vậy sao? Bản thân lại tiêu xài hoang phí vì người khác? 7 ngàn tệ mua một chiếc váy, cô từ trước đến giờ cũng không mua cái váy nào đắt tiền như vậy cả.
“Vậy được rồi!”
Long Thiên Tiếu gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng nói. Nói xong lại khởi động xe đi về nhà. Quả nhiên lòng phụ nữ sâu như biển rộng, lúc trước rõ ràng nói lời thề son sắt phải mua bằng được, giờ lại thay đổi nói không muốn nữa.
Có điều, điều này kỳ thật cũng phù hợp với tính cách của cô.
Cố Tuyết Cầm luôn là người biết lo liệu việc nhà, từ trước tới giờ cũng không tiêu tiền hoang phí. Khi Cố Tuyết Cầm nói muốn mua váy Long Thiên Tiếu khi ấy cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Vâng đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nói trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn cười, đôi khi cô thấy người đàn ông này thật sự rất ngốc, nhưng sao lại ngốc nghếch đến mức đáng yêu như vậy?
Về nhà không được bao lâu điện thoại của Long Thiên Tiếu liền vang lên.
Là Lâm Hi gọi tới.
“Anh cả, nghe nói anh muốn mua nhà sao?”
Lâm Hi ở trong điện thoại liền hỏi thẳng.
“Sao cô biết được?”
Long Thiên Tiếu có chút tò mò hỏi.
“Khi nãy nói chuyện với Tần Viễn Lâm ông ấy đã tiết lộ chuyện này”.
Lâm Hi đáp lại.
“Quả đúng là vậy, tôi tính dọn ra ngoài sống nên muốn mua một căn nhà”.
Long Thiên Tiếu cũng không giấu diếm, điều này cũng không phải bí mật gì, để cho Lâm Hi biết cũng không sao.
“Nhà họ Lâm tôi ở thành phố Lâm Giang cũng không ít bất động sản, vả lại còn tốt hơn nhiều so với biệt thự trên núi Vân Lan, sao phải phiền toái như vậy”.
Lâm Hi thẳng thắn nhẹ nhàng nói. Bất động sản có giá trị hơn cả biệt thự đỉnh núi Vân Lan thì bất động sản đó hẳn rất cao giá rồi? Long Thiên Tiếu cười khổ.
Lâm Hi xuất thân từ nhà họ Lâm, kinh đô của Đại Hạ, giàu có không có đối thủ. Gia sản còn nhiều hơn nhà họ Tần. Hơn nữa ngoài tài chính thì những phương diện khác nhà họ Lâm rất khủng, cũng rất đáng sợ.
Có đôi khi tiền đại diện cho tài chính nhưng quyền thế còn đại diện cho rất nhiều tiền, thậm chí còn là tiền đếm không hết được.
“Địa điểm núi Vân Lan cũng rất tốt, thuận tiện cho bọn trẻ và Tuyết Cầm đi lại. Hơn nữa cô cho tôi một căn nhà tôi cũng không nhận nổi đâu”.
Long Thiên Tiếu chỉ có thể nói vậy.
“Anh cả anh muốn mua nhà chắc chắn thiếu tiền. Anh cả bắt đầu từ năm 15 tuổi đã được nhận trợ cấp từ Đại Đô, nhưng anh mới chỉ nhận khoản tiền trợ cấp 500 ngàn tệ của năm đầu tiên thôi, những năm còn lại vẫn chưa nhận. Anh cả không ngừng lập công, hàm vị cũng tăng lên tiền thưởng và tiền trợ cấp cũng ngày càng nhiều hơn, nhiều năm như vậy cộng lại đã là một con số không hề nhỏ đâu”.
Lâm Hi lại nói, Long Thiên Tiếu nghe được lời này cũng có chút kinh ngạc, nếu Lâm Hi không nhắc đến chuyện này anh cũng đã sớm quên rồi.
Từ trước đến nay, anh không có khái niệm về tiền bạc. Mãi cho đến khi anh tự phong thực lực mới nhận thức được tầm quan trọng của tiền nhưng anh vẫn như cũ không biết mình còn một khoản tiền trợ cấp lớn đến vậy.
“Một khoản tiền lớn là bao nhiêu? Số tiền đó hiện giờ vẫn còn thuộc về tôi chứ?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy ánh mắt sáng lên, sau đó hỏi lại.
“Số tiền đó cho dù anh cả không lĩnh thì nó vẫn thuộc về anh thôi. Còn về con số cụ thể, tôi nói ra anh cũng không nên quá kinh ngạc nhé!”
Lâm Hi khẳng định chắc nịch, nhưng lại thiếu đi điểm mấu chốt.
Chương 201: Cuộc đời vốn xấu xa như vậy
“Cô yên tâm đi, có chuyện lớn gì tôi chưa từng gặp qua chứ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cười khổ nói. Mười lăm tuổi anh nhận được số tiền trợ cấp đầu tiên, 500 ngàn tệ, đối với nhiều người mà nói đó là hũ vàng đầu tiên trong đời.
“Ước chừng ba bốn trăm triệu tệ, vốn thưởng đã nhiều, hàng năm tiền trợ cấp cũng nhiều, cộng thêm tiền lãi nữa”.
Lâm Hi yên lặng nói. Tiền trợ cấp của Long Thiên Tiếu người thường đương nhiên không thể so sánh được. Có rất nhiều khi công lao của Long Thiên Tiếu không thể dùng thể tiền để đo đếm được.
“Nhiều như vậy sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy cũng có chút kinh ngạc. Giờ phút này anh phát hiện ra chính mình thì ra là người có tiền như vậy, còn là triệu phú có cả trăm triệu tệ.
“Cái này cũng chưa tính là gì đâu, anh cả ở Đế Đô còn có rất nhiều bất động sản, mà đất ở Đế Đô cũng rất có giá”.
Lâm Hi lại tiếp tục nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng càng thêm kinh ngạc, anh có bất động sản đứng tên mình lúc nào vậy, hơn nữa còn là bất động sản ở Đế Đô, còn có mấy khối bất động sản của Đế Đô nữa?
“Những bất động sản đó làm sao có được vậy?”
Long Thiên Tiếu không đoán được, lại tiếp tục hỏi.
“Phần thưởng như trên đã nói, công lao của anh cả một số có thể dùng tiền đo đếm, một số không thể dùng tiền cân đo được. Những thứ có thể quy đổi bằng tiền bên trên đã thưởng rồi, còn những thứ không thể quy đổi ra tiền tôi cũng không biết bọn họ làm thế nào nữa”.
Lâm Hi với giọng điệu đương nhiên nói ra, với sự tồn tại của anh cả đừng nói mấy căn nhà đó, cho dù có nhiều bất động sản hơn nữa thì cũng đáng giá cả thôi.
“Đúng rồi, căn nhà đó cũng không được coi là bất động sản. Bất động sản ở Đế Đô của anh cả là biệt thự gia đình, hoặc là sân riêng hay gì đó, thậm chí đất đai cũng thuộc sở hữu của anh cả”.
Lâm Hi như nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng nói ra.
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại càng thêm kinh ngạc, thì ra mình không chỉ đơn giản là người có tiền mà còn là địa chủ, đất đai đều nằm trong tay mình.
“Nếu tôi đã có nhiều nhà như vậy rồi liệu có ảnh hưởng gì đến việc mua nhà mới không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Không ảnh hưởng gì cả, chỉ là nếu người khác thấy anh cả có nhiều bất động sản đến vậy sẽ cảm thấy vô cùng kì quái mà thôi”.
Lâm Hi lại chắc chắn nói, cho dù có ảnh hưởng cũng không ảnh hưởng lớn. Nếu có ảnh hưởng đến việc mua nhà mới của Long Thiên Tiếu thì cô cũng can thiệp để không còn ảnh hưởng nữa, đối với sự hiện diện đặc biệt của Long Thiên Tiếu thì cả Đại Hạ này đều sẽ phải nhượng bộ cả thôi.
“Vậy được rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
“Tiền của anh cả kỳ thật được cất trong tài khoản đặc biệt của chính phủ Đại Hạ, đợi một lát nữa tôi sẽ rút đưa cho anh, anh cả đưa cho tôi số tài khoản ngân hàng tôi sắp xếp một chút. Hiện tại anh cả có nhiều việc như vậy không chừng có khi cần dùng đến”.
Lâm Hi lại nói.
“Nói cũng đúng, vậy phiền cô rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đáp lại.
“Anh cả không cần khách sáo với tôi đâu”.
Lâm Hi lại nói, hai người mỗi người nói hai câu rồi Long Thiên Tiếu liền cúp máy, sau khi cúp điện thoại Long Thiên Tiếu gửi số tài khoản ngân hàng cho Lâm Hi rồi mới từ ngoài bước vào trong nhà, tiến vào trong phòng bếp.
“Ai gọi điện thoại đến mà có thể nói chuyện lâu như vậy”.
Long Thiên Tiếu vừa vào Cố Tuyết Cầm đã hỏi.
“Một người bạn gọi đến thôi!”
Long Thiên Tiếu đáp.
“Một người bạn sao?”
“Một người bạn bình thường thôi”.
“Là nữ sao?”
“Phải”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Ồ, tìm anh có chuyện gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm nấu cơm lại làm bộ như thờ ơ hỏi lại.
“Đàm phán chút chuyện thôi”.
Long Thiên Tiếu vừa xào rau vừa nói. Trong lòng anh cũng cảm thấy có chút kì quái, khứu giác anh tựa hồ ngửi thấy mùi gì đó không bình thường.
“Đàm phán chuyện gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm nhìn qua thì thơ ơ nhưng đang từng bước ép sát.
“Nói về chuyện mua nhà, cô ấy muốn đưa một căn nhà cho tôi”.
Long Thiên Tiếu lại thản nhiên đáp lại, Cố Tuyết Cầm nghe vậy có hơi sửng sốt một chút.
“Tôi nói anh nghe này, phụ nữ xinh đẹp sẽ biết gạt người đấy, đừng có tùy tiện tin tưởng lời người khác nói, cũng đừng tùy tiện nhận đồ của người khác, đặc biệt là phụ nữ”.
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, có ý nhắc nhở nói.
“Tôi biết mà, cô yên tâm tôi tự khắc có chừng mực”.
Long Thiên Tiếu trong lòng bật cười đáp lại.
“Nhà cửa gì chứ, nếu anh không có tiền trước tiên cứ thuê nhà cũng được chờ đến khi có tiền hẵng mua. Về phần biệt thự trên núi Vân Lan gì đó, trở về gia tộc gì đó kỳ thật cũng không phải chuyện quan trọng gì, cùng lắm thì mãi mãi không bước chân vào cửa lớn nhà họ Cố thôi, đây không phải là điều họ muốn thấy đấy sao?”
Cố Tuyết Cầm lại nói suy nghĩ trong lòng, nghe thấy lời này lòng Long Thiên Tiếu cũng hơi dao động. Trên thế giới này còn có người phụ nữ không để ý đến chuyện bạn không có nhà, không có xe, không có tiền sao, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chính mình lại có thể gặp được người phụ nữ như vậy.
Long Thiên Tiếu anh vĩnh viễn là người không hạnh phúc nhất trên đời, cũng là người kém may mắn nhất.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô sống trong nhà thuê đâu”.
Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, trịnh trọng nói, trong lời nói có chút nghiêm túc tựa như lời hứa của Long Thiên Tiếu với Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy chỉ mỉm cười, lại cúi đầu thái thức ăn, trong lòng cũng có cảm giác vui vẻ ngọt ngào.
Ting ting ting!
Chương 202: Thì ra tôi là một người giàu có
Lúc này, Vương Mỹ đi tới phòng khách, hét lớn.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đồng thời bước ra khỏi phòng, bốn mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ tìm bọn con có chuyện gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ban nãy bên phía gia tộc truyền tin đến, nói rằng chúng ta đã hoàn toàn bị đuổi ra khỏi gia tộc, có phải là như vậy không?”
Vương Mỹ chất vấn.
“Chưa đến nỗi vậy, vừa mới giao hẹn”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút bất lực nói.
“Giao hẹn gì? Nếu mua được biệt thự trên đỉnh núi, chúng ta có thể tiếp tục ở lại gia tộc đúng không?”
Sắc mặt Vương Mỹ rất tệ, hỏi.
“Mẹ biết hết rồi”.
Cố Tuyết Cầm khẽ thở dài, nhìn Long Thiên Tiếu rồi nói.
“Mẹ nghe nói, lại là tên đó đưa ra quyết định. Chuyện của nhà chúng ta, từ khi nào đến lượt nó quyết định vậy?”
Vương Mỹ ồn ào nói.
“Đây là quyết định chung giữa con và anh ấy”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ, cô muốn gánh giúp Long Thiên Tiếu một phần trách nhiệm, nhưng dường như không có tác dụng gì.
“Quyết định chung? Ha ha… Cố Tuyết Cầm, xem ra con đã quyết tâm chung sống cùng cậu ta? Mẹ thấy con bị điên rồi, con như vậy là đang tự hủy hoại tương lai của chính mình đó!”
Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, tàn bạo nói.
“Con không biết tương lai mẹ đang nói đến là gì? Lấy một người chồng giàu có? Gả vào một gia đình hào môn? Làm bà chủ cao sang quyền quý? Trong mắt con, an phận thủ thường, đồng tâm hiệp lực với người đàn ông của mình quản lý gia đình, làm việc chăm chỉ, có sự nghiệp và lý tưởng riêng, đó mới là tương lai của một người phụ nữ”.
Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Được lắm, Cố Tuyết Cầm, con đủ lông đủ cánh rồi, nói rõ cho mẹ biết, có phải là con quyết tâm chung sống với tên vô dụng đó rồi đúng không?”
Trong lòng Vương Mỹ hoàn toàn nổ tung, bà ta hét lên.
“Đúng”.
Câu trả lời của Cố Tuyết Cầm đơn giản mà dứt khoát.
“Được lắm, được lắm. Nếu đã vậy, con cút cho mẹ! Nếu con muốn ở lại thì bắt buộc phải ly hôn và để cái tên rác rưởi này cùng con gái của cậu ta cút khỏi đây, nhà này không nuôi nổi đám người nhàn rỗi”.
Vương Mỹ vô cùng tức giận, bà ta la lên. Bà ta không ngờ đứa con gái vốn ngoan hiền của mình giờ đây lại làm trái ý của bà ta như vậy.
“Tôi sẽ chuyển ra ngoài. Tôi cũng không muốn con gái mình lớn lên trong tiếng chửi bới, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu đến quá trình trưởng thành của con bé. Trong vòng một tuần, tôi sẽ rời khỏi đây”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha… Long Thiên Tiếu, dựa vào đâu? Cậu thật sự muốn mua biệt thự trên đỉnh núi sao? Cậu có tiền chắc? Ha ha ha…”
Khi Vương Mỹ nghe được lời này, bà ta cảm thấy rất tức cười, kẻ vô dụng này điên thật rồi, điều tồi tệ duy nhất là dẫn theo cả con gái bà ta điên cùng.
“Có hay không có tiền, điều này không liên quan tới bà”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Long Thiên Tiếu, tôi thấy cậu chẳng có bản lĩnh đó đâu, cả đời này cậu chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Mặc dù bây giờ Tuyết Cầm bị cậu lừa, nhưng tương lai, sẽ có một ngày con bé hiểu được nỗi lòng của tôi”.
Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, cay nghiệt nói.
“Tôi không cần phải chứng minh với bà là mình có tiền đồ hay không. Bởi vì tôi không cần phải chứng minh bất cứ điều gì nữa, tôi có lừa cô ấy hay không, chẳng bao lâu nữa sẽ biết. Cô ấy tin tôi, tôi sẽ không phụ lòng tin của cô ấy. Tôi đi, cô ấy cũng sẽ đi cùng tôi”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu bình thản, dường như anh không hề cảm thấy tức giận vì sự cay nghiệt của Vương Mỹ vậy.
“Được. Nếu cậu mua được biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, tôi sẽ quỳ xuống liếm giày cho cậu”.
Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, hung hăng nói.
“Chỉ cần bà muốn liếm, tôi sẽ cho. Tôi có nhiều giày lắm, bà muốn liếm đôi nào, tha hồ chọn”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Cậu…cậu!”
Vương Mỹ rất tức giận, 5 năm qua, từ trước đến nay bà chưa bao giờ phát hiện ra mồm miệng của tên phế vật này lại sắc nhọn như vậy.
Nói xong lời này, Long Thiên Tiếu cũng không quan tâm đến phản ứng của Vương Mỹ, anh trực tiếp về phòng.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ biết lắc đầu, thở dài rồi cũng vào phòng. Chỉ là cô vào phòng của Long Thiên Tiếu, bước vào phòng anh, cô trực tiếp nằm lên chỗ ngủ của Long Thiên Tiếu.
Cô mặc một chiếc quần bó, lộ ra đôi chân dài hoàn hảo, bên trên mặc một chiếc áo len màu sáng rộng rãi, bởi vì thân hình quá chuẩn, vì vậy cho dù nằm xuống, đường cong lồi lõm vẫn như ẩn như hiện.
Lúc này, Long Thiên Tiếu ngồi ở bên cạnh cô. Cố Tuyết Cầm đang chơi điện thoại, khóe miệng còn nở một nụ cười nhẹ, như thể cô không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện trước đó.
“Ngủ dưới đất 5 năm, có phải là ngủ dưới đó rất thoải mái không?”
Cố Tuyết Cầm lướt điện thoại, vô tình như cố ý hỏi.
“Nếu được lựa chọn, có ai tình nguyện ngủ ở dưới đất chứ?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
“Tôi thấy anh ngủ khá ngon mà!”
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, cố ý nói móc.
“Hay là đổi chỗ ngủ đi, sau này cô ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường cô?”
Long Thiên Tiếu cũng hùa theo.
“Tại sao tôi phải đổi?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Ý cô là tôi có thể ngủ chung với cô?”
Long Thiên Tiếu cười cười, trêu chọc.
“Anh nằm mơ đi!”
Cố Tuyết Cầm lật người lại, nói lầm bầm, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cô lại có chút ngượng ngùng. Long Thiên Tiếu và cô là vợ chồng hợp pháp, cho dù ngủ chung thì cũng đã sao?”
“Dù sao thì mấy ngày nữa là chuyển ra ngoài rồi, tôi và Tần Viễn Lâm hẹn chiều mai gặp, đến lúc đó, chúng ta cùng đi nhé!”
Long Thiên Tiếu thở dài, sau đó nói.
“Được, bây giờ cũng sắp đến giờ Tiểu Tịch tan học rồi, phải đi đón con bé thôi”.
Cố Tuyết Cầm nhìn đồng hồ, sau đó nói.
“Ok, tôi đi ngay đây”.
Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng liền đứng dậy.
“Tôi cũng muốn đi”.
Cố Tuyết Cầm bò dậy, sau đó nói.
“Cô đi làm gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Đi mua đồ ăn, anh đón con, không tiện mua, để tôi đi cùng anh!”
Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói.
“Cũng được”.
Long Thiên Tiếu khẽ cười, sau đó nói, nhưng trong lòng anh lại có chút ấm áp, Cố Tuyết Cầm là một người phụ nữ tốt, từ ngoại hình đến tính cách, hoàn toàn phù hợp với quan điểm mà anh đã đặt ra.
“Vậy đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nói, nói xong, hai người liền xuống lầu, lái xe đi ra ngoài.
Thấy hai người lại ra có đôi vào có cặp, Vương Mỹ liền ngứa ngáy khó chịu, con gái của bà ta, thật sự muốn lãng phí thanh xuân bên kẻ vô dụng này sao? Trong lòng Vương Mỹ rất không cam tâm, bà ta mong con gái mình có thể câu được một chàng rể “rùa vàng”.
Bà ta gả cho Cố Vân Sơn, không được làm bà chủ cao sang quyền quý, hiện tại, bà ta chỉ có thể hy vọng Cố Tuyết Cầm được gả cho một thiếu gia nhà giàu, bà ta có thể trở thành mẹ vợ quyền thế.
Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm cùng đi đón Long Tiểu Tịch, sau đó cùng nhau đi chợ một chuyến, dưới sự chỉ đạo sáng suốt của Long Tiểu Tịch mà họ đã mua đủ loại đồ ăn.
“Bố ơi hôm nay cô bé mập lại bị những bạn học đó bắt nạt”.
Long Tiểu Tịch ngồi trên đùi Cố Tuyết Cầm hậm hực nói.
“Cô giáo các con không quản chuyện này sao?”
“Có chứ, nhưng lúc cô giáo không có ở đó bọn họ liền bắt nạt bé mập. Cô bé mập không có bố mẹ thực sự đã rất đáng thương rồi vì sao những bạn đó còn muốn bắt nạt cô bé ấy chứ?”
Long Tiểu Tịch chu cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút tức giận bất bình nói.
“Đa số mọi người đều vậy. Người ta vốn thích bài xích những người không giống mình, cuộc đời vốn xấu xa như vậy đấy!”
Long Thiên Tiếu lái xe, dùng ngữ khí thản nhiên nói.
“Nhưng dì Trương nói với con mấy chữ, nhân chi sơ tính bản thiện”.
Long Tiểu Tịch có chút khó hiểu nói. Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, Long Tiểu Tịch chỉ mới sáu, bảy tuổi con bé thật sự có thể hiểu thế nào là “nhân chi sơ, tính bản thiện” sao?
“Con biết nhân chi sơ tính bản thiện có nghĩa là gì không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, mỉm cười hỏi.
“Chính là bản chất con người ta vốn đều lương thiện”.
Long Tiểu Tịch cơ hồ không cần nghĩ ngợi liền đáp lại.
“Con lí giải không sai, bản chất câu nói này cũng không sai. Nhưng bố phải nói với con, nhân chi sơ tính bản ác”.
Long Thiên Tiếu nhìn chiếc xe, ngữ khí lạnh nhạt đáp lại. Cố Tuyết Cầm lại vuốt ve tóc của Long Tiểu Tịch, giúp con bé sửa lại mái tóc.
“Nhân chi sơ, tính bản ác sao?”
Long Tiểu Tịch có chút khó hiểu hỏi lại.
“Cuộc đời vốn tà ác, khi con người ta vừa mới ra đời vốn đã xấu xa, không hiểu lễ nghi nhân đức, không biết nhân tình thế thái, hành xử toàn bộ theo bản năng. Nhưng nếu những người như vậy có người dạy dỗ bọn họ, dạy cho họ biết đâu là suy nghĩ sai lầm thì bọn họ cuối cùng cũng sẽ thay đổi từ xấu chuyển thành tốt”.
Long Thiên Tiếu vô cùng kiên nhẫn giải thích.
“À con hiểu rồi, những bạn đó nói cô bé mập là quái vật, không chơi với cô bé mập điều này đều là do bố mẹ họ dạy cho nên những người xấu nhỏ đó cuối cùng sẽ biến thành người xấu thật sự. Mà những người xấu nhỏ biến thành người xấu thật sự đều bởi vì người xấu lớn dạy cho họ những suy nghĩ sai lầm có phải vậy không ạ?”
Long Tiểu Tịch ra vẻ hiểu rõ nói.
“Tiểu Tịch thật thông minh, ý của bố chính là như vậy. Người xấu là xấu xa nhất, còn người tốt là đẹp nhất, Tiểu Tịch là người đẹp nhất”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng mỉm cười nói, ngón tay như ngọc có chút sủng nịnh vuốt ve đầu Long Tiểu Tịch.
“Hì hì vẫn là chị Tuyết Cầm tốt nhất”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy chui vào trong lòng Cố Tuyết Cầm vui vẻ nói.
Lúc này Long Thiên Tiếu đột nhiên dừng xe.
“Làm sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Donna Karan. Cô thích chiếc váy đó mà!”
Long Thiên Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chỉ chỉ nói. Bên ngoài xe chính là một cửa hàng chuyên bày bán váy Donna Karan.
“Bỏ đi, đắt lắm!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy trong lòng tuy thấy ấm áp nhưng mặt cười vẫn có chút ngượng ngùng nói. Từ trước đến giờ cô mua đồ không ham đồ hiệu hay giá cao, dù có là đồ hiệu cao quý đến đâu, đắt cỡ nào mà không phù hợp thì cũng không thích.
Dù sao thích hợp vẫn là tốt nhất.
“Hơn 7 ngàn tệ cũng không quá đắt đâu. Đây là điều lúc trước tôi đồng ý với cô rồi”.
Long Thiên Tiếu đáp, con số này ngày trước đối với anh có thể nói là trên trời nhưng hiện tại anh dựa vào tiền lương của mình hoàn toàn có thể mua được nó.
“Tôi chỉ nói đùa thôi, không thật sự muốn mua đâu, anh tên ngốc này, tôi mua chiếc váy đắt tiền như vậy làm gì chứ? Quần áo váy vóc trên người mặc một thời gian cũ rồi lại đổi, không cần mua đắt như vậy”.
Cố Tuyết Cầm nghe Long Thiên Tiếu nói, vừa tức vừa cười nói. Người đàn ông này thật sự có thể thẳng thắn như vậy sao? Bản thân lại tiêu xài hoang phí vì người khác? 7 ngàn tệ mua một chiếc váy, cô từ trước đến giờ cũng không mua cái váy nào đắt tiền như vậy cả.
“Vậy được rồi!”
Long Thiên Tiếu gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng nói. Nói xong lại khởi động xe đi về nhà. Quả nhiên lòng phụ nữ sâu như biển rộng, lúc trước rõ ràng nói lời thề son sắt phải mua bằng được, giờ lại thay đổi nói không muốn nữa.
Có điều, điều này kỳ thật cũng phù hợp với tính cách của cô.
Cố Tuyết Cầm luôn là người biết lo liệu việc nhà, từ trước tới giờ cũng không tiêu tiền hoang phí. Khi Cố Tuyết Cầm nói muốn mua váy Long Thiên Tiếu khi ấy cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Vâng đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nói trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn cười, đôi khi cô thấy người đàn ông này thật sự rất ngốc, nhưng sao lại ngốc nghếch đến mức đáng yêu như vậy?
Về nhà không được bao lâu điện thoại của Long Thiên Tiếu liền vang lên.
Là Lâm Hi gọi tới.
“Anh cả, nghe nói anh muốn mua nhà sao?”
Lâm Hi ở trong điện thoại liền hỏi thẳng.
“Sao cô biết được?”
Long Thiên Tiếu có chút tò mò hỏi.
“Khi nãy nói chuyện với Tần Viễn Lâm ông ấy đã tiết lộ chuyện này”.
Lâm Hi đáp lại.
“Quả đúng là vậy, tôi tính dọn ra ngoài sống nên muốn mua một căn nhà”.
Long Thiên Tiếu cũng không giấu diếm, điều này cũng không phải bí mật gì, để cho Lâm Hi biết cũng không sao.
“Nhà họ Lâm tôi ở thành phố Lâm Giang cũng không ít bất động sản, vả lại còn tốt hơn nhiều so với biệt thự trên núi Vân Lan, sao phải phiền toái như vậy”.
Lâm Hi thẳng thắn nhẹ nhàng nói. Bất động sản có giá trị hơn cả biệt thự đỉnh núi Vân Lan thì bất động sản đó hẳn rất cao giá rồi? Long Thiên Tiếu cười khổ.
Lâm Hi xuất thân từ nhà họ Lâm, kinh đô của Đại Hạ, giàu có không có đối thủ. Gia sản còn nhiều hơn nhà họ Tần. Hơn nữa ngoài tài chính thì những phương diện khác nhà họ Lâm rất khủng, cũng rất đáng sợ.
Có đôi khi tiền đại diện cho tài chính nhưng quyền thế còn đại diện cho rất nhiều tiền, thậm chí còn là tiền đếm không hết được.
“Địa điểm núi Vân Lan cũng rất tốt, thuận tiện cho bọn trẻ và Tuyết Cầm đi lại. Hơn nữa cô cho tôi một căn nhà tôi cũng không nhận nổi đâu”.
Long Thiên Tiếu chỉ có thể nói vậy.
“Anh cả anh muốn mua nhà chắc chắn thiếu tiền. Anh cả bắt đầu từ năm 15 tuổi đã được nhận trợ cấp từ Đại Đô, nhưng anh mới chỉ nhận khoản tiền trợ cấp 500 ngàn tệ của năm đầu tiên thôi, những năm còn lại vẫn chưa nhận. Anh cả không ngừng lập công, hàm vị cũng tăng lên tiền thưởng và tiền trợ cấp cũng ngày càng nhiều hơn, nhiều năm như vậy cộng lại đã là một con số không hề nhỏ đâu”.
Lâm Hi lại nói, Long Thiên Tiếu nghe được lời này cũng có chút kinh ngạc, nếu Lâm Hi không nhắc đến chuyện này anh cũng đã sớm quên rồi.
Từ trước đến nay, anh không có khái niệm về tiền bạc. Mãi cho đến khi anh tự phong thực lực mới nhận thức được tầm quan trọng của tiền nhưng anh vẫn như cũ không biết mình còn một khoản tiền trợ cấp lớn đến vậy.
“Một khoản tiền lớn là bao nhiêu? Số tiền đó hiện giờ vẫn còn thuộc về tôi chứ?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy ánh mắt sáng lên, sau đó hỏi lại.
“Số tiền đó cho dù anh cả không lĩnh thì nó vẫn thuộc về anh thôi. Còn về con số cụ thể, tôi nói ra anh cũng không nên quá kinh ngạc nhé!”
Lâm Hi khẳng định chắc nịch, nhưng lại thiếu đi điểm mấu chốt.
Chương 201: Cuộc đời vốn xấu xa như vậy
“Cô yên tâm đi, có chuyện lớn gì tôi chưa từng gặp qua chứ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cười khổ nói. Mười lăm tuổi anh nhận được số tiền trợ cấp đầu tiên, 500 ngàn tệ, đối với nhiều người mà nói đó là hũ vàng đầu tiên trong đời.
“Ước chừng ba bốn trăm triệu tệ, vốn thưởng đã nhiều, hàng năm tiền trợ cấp cũng nhiều, cộng thêm tiền lãi nữa”.
Lâm Hi yên lặng nói. Tiền trợ cấp của Long Thiên Tiếu người thường đương nhiên không thể so sánh được. Có rất nhiều khi công lao của Long Thiên Tiếu không thể dùng thể tiền để đo đếm được.
“Nhiều như vậy sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy cũng có chút kinh ngạc. Giờ phút này anh phát hiện ra chính mình thì ra là người có tiền như vậy, còn là triệu phú có cả trăm triệu tệ.
“Cái này cũng chưa tính là gì đâu, anh cả ở Đế Đô còn có rất nhiều bất động sản, mà đất ở Đế Đô cũng rất có giá”.
Lâm Hi lại tiếp tục nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng càng thêm kinh ngạc, anh có bất động sản đứng tên mình lúc nào vậy, hơn nữa còn là bất động sản ở Đế Đô, còn có mấy khối bất động sản của Đế Đô nữa?
“Những bất động sản đó làm sao có được vậy?”
Long Thiên Tiếu không đoán được, lại tiếp tục hỏi.
“Phần thưởng như trên đã nói, công lao của anh cả một số có thể dùng tiền đo đếm, một số không thể dùng tiền cân đo được. Những thứ có thể quy đổi bằng tiền bên trên đã thưởng rồi, còn những thứ không thể quy đổi ra tiền tôi cũng không biết bọn họ làm thế nào nữa”.
Lâm Hi với giọng điệu đương nhiên nói ra, với sự tồn tại của anh cả đừng nói mấy căn nhà đó, cho dù có nhiều bất động sản hơn nữa thì cũng đáng giá cả thôi.
“Đúng rồi, căn nhà đó cũng không được coi là bất động sản. Bất động sản ở Đế Đô của anh cả là biệt thự gia đình, hoặc là sân riêng hay gì đó, thậm chí đất đai cũng thuộc sở hữu của anh cả”.
Lâm Hi như nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng nói ra.
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại càng thêm kinh ngạc, thì ra mình không chỉ đơn giản là người có tiền mà còn là địa chủ, đất đai đều nằm trong tay mình.
“Nếu tôi đã có nhiều nhà như vậy rồi liệu có ảnh hưởng gì đến việc mua nhà mới không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Không ảnh hưởng gì cả, chỉ là nếu người khác thấy anh cả có nhiều bất động sản đến vậy sẽ cảm thấy vô cùng kì quái mà thôi”.
Lâm Hi lại chắc chắn nói, cho dù có ảnh hưởng cũng không ảnh hưởng lớn. Nếu có ảnh hưởng đến việc mua nhà mới của Long Thiên Tiếu thì cô cũng can thiệp để không còn ảnh hưởng nữa, đối với sự hiện diện đặc biệt của Long Thiên Tiếu thì cả Đại Hạ này đều sẽ phải nhượng bộ cả thôi.
“Vậy được rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
“Tiền của anh cả kỳ thật được cất trong tài khoản đặc biệt của chính phủ Đại Hạ, đợi một lát nữa tôi sẽ rút đưa cho anh, anh cả đưa cho tôi số tài khoản ngân hàng tôi sắp xếp một chút. Hiện tại anh cả có nhiều việc như vậy không chừng có khi cần dùng đến”.
Lâm Hi lại nói.
“Nói cũng đúng, vậy phiền cô rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đáp lại.
“Anh cả không cần khách sáo với tôi đâu”.
Lâm Hi lại nói, hai người mỗi người nói hai câu rồi Long Thiên Tiếu liền cúp máy, sau khi cúp điện thoại Long Thiên Tiếu gửi số tài khoản ngân hàng cho Lâm Hi rồi mới từ ngoài bước vào trong nhà, tiến vào trong phòng bếp.
“Ai gọi điện thoại đến mà có thể nói chuyện lâu như vậy”.
Long Thiên Tiếu vừa vào Cố Tuyết Cầm đã hỏi.
“Một người bạn gọi đến thôi!”
Long Thiên Tiếu đáp.
“Một người bạn sao?”
“Một người bạn bình thường thôi”.
“Là nữ sao?”
“Phải”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Ồ, tìm anh có chuyện gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm nấu cơm lại làm bộ như thờ ơ hỏi lại.
“Đàm phán chút chuyện thôi”.
Long Thiên Tiếu vừa xào rau vừa nói. Trong lòng anh cũng cảm thấy có chút kì quái, khứu giác anh tựa hồ ngửi thấy mùi gì đó không bình thường.
“Đàm phán chuyện gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm nhìn qua thì thơ ơ nhưng đang từng bước ép sát.
“Nói về chuyện mua nhà, cô ấy muốn đưa một căn nhà cho tôi”.
Long Thiên Tiếu lại thản nhiên đáp lại, Cố Tuyết Cầm nghe vậy có hơi sửng sốt một chút.
“Tôi nói anh nghe này, phụ nữ xinh đẹp sẽ biết gạt người đấy, đừng có tùy tiện tin tưởng lời người khác nói, cũng đừng tùy tiện nhận đồ của người khác, đặc biệt là phụ nữ”.
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, có ý nhắc nhở nói.
“Tôi biết mà, cô yên tâm tôi tự khắc có chừng mực”.
Long Thiên Tiếu trong lòng bật cười đáp lại.
“Nhà cửa gì chứ, nếu anh không có tiền trước tiên cứ thuê nhà cũng được chờ đến khi có tiền hẵng mua. Về phần biệt thự trên núi Vân Lan gì đó, trở về gia tộc gì đó kỳ thật cũng không phải chuyện quan trọng gì, cùng lắm thì mãi mãi không bước chân vào cửa lớn nhà họ Cố thôi, đây không phải là điều họ muốn thấy đấy sao?”
Cố Tuyết Cầm lại nói suy nghĩ trong lòng, nghe thấy lời này lòng Long Thiên Tiếu cũng hơi dao động. Trên thế giới này còn có người phụ nữ không để ý đến chuyện bạn không có nhà, không có xe, không có tiền sao, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chính mình lại có thể gặp được người phụ nữ như vậy.
Long Thiên Tiếu anh vĩnh viễn là người không hạnh phúc nhất trên đời, cũng là người kém may mắn nhất.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô sống trong nhà thuê đâu”.
Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, trịnh trọng nói, trong lời nói có chút nghiêm túc tựa như lời hứa của Long Thiên Tiếu với Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy chỉ mỉm cười, lại cúi đầu thái thức ăn, trong lòng cũng có cảm giác vui vẻ ngọt ngào.
Ting ting ting!
Chương 202: Thì ra tôi là một người giàu có
Last edited:
Bình luận facebook