Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222: Anh là một người lính!+223 tới 227
“Đây là chồng tôi Long Thiên Tiếu, nếu anh Lưu là con trai của bạn mẹ tôi thì chúng ta cũng xem như bạn bè rồi, mời ngồi!”
Cố Tuyết Cầm thoải mái giới thiệu, Lưu Tiến Đạt cũng thuận thế ngồi xuống.
“Cái gì? Chồng cô sao?”
Lưu Tiến Đạt nghe thấy liền từ trên ghế đứng bật dậy, giống như nghe được chuyện gì ghê gớm lắm.
“Đúng vậy, anh ấy chính là chồng tôi, có vấn đề gì sao?”
Cố Tuyết Cầm cùng Long Thiên Tiếu ngồi xuống sau đó nói.
“Dì Vương, không phải dì nói con gái dì chưa kết hôn sao? Đây là chuyện gì vậy? Dì Vương dì có ý gì đây? Cháu cũng không thể hiểu nổi cách làm của dì nữa rồi?”
Lưu Tiến Đạt nhìn về phía Vương Mỹ, chất vấn bà ta. Vương Mỹ nghe vậy nhất thời xấu hổ.
“Đúng là đã kết hôn, nhưng sắp ly hôn rồi, lần này không phải để hai đứa xem mắt xem có hợp hay không à?”
Vương Mỹ miễn cưỡng cười trừ, vô cùng xấu hổ nói. Tên đầu to này, còn ra nước ngoài du học, sao lại ngay thẳng, có phải chuyện gì cũng cần đâu ra đấy đâu?
“Sao có thể có chuyện này chứ? Lưu Tiến Đạt cháu làm người làm việc gì cũng đều quang minh lỗi lạc, dì làm vậy là hại cháu mang danh bất nghĩa. Con gái của dì tuy rằng rất ưu tú nhưng đã kết hôn rồi, hơn nữa tình cảm vợ chồng cũng rất tốt, dì vì sao lại muốn làm như vậy?”
Lưu Tiến Đạt vô cùng khó hiểu, anh ta cũng gặp nhiều những chuyện kì lạ rồi nhưng chuyện như thế này là lần đầu tiên anh ta thấy.
“Thời điểm anh Lưu đến đây chẳng lẽ không biết Tuyết Cầm đã kết hôn rồi sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng cong lên nở nụ cười trào phúng nói.
Anh thật sự thấy khinh thường Vương Mỹ, người phụ nữ này cũng thật sự quá ghê gớm rồi, còn mang chuyện tình cảm đi lừa người, thật sự sống lâu mới gặp.
“Dì Vương chưa từng đề cập qua với tôi về chuyện này, đúng là tôi đến xem mắt, nhưng nếu biết đối phương đã có gia đình thì đánh chết tôi cũng không đến đâu. Chuyện phá hư tình cảm hạnh phúc gia đình người khác sẽ bị trời phạt đấy”.
Lưu Tiến Đạt phản ứng có chút kịch liệt, dù sao anh ta cũng chưa từng trải qua chuyện hoang đường đến thế.
“Mẹ vợ đáng mến của tôi ơi, bà đã nghe thấy chưa, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác sẽ bị trời phạt đấy. Tự bà thử tính xem bà sẽ bị trời phạt bao nhiêu lần đây?”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Vương Mỹ, tựa như cười như không mà nói.
“Long Thiên Tiếu cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Cậu chỉ là thứ vô dụng mà thôi, cậu có khả năng mang lại hạnh phúc cho con gái tôi không?”
Vương Mỹ thực sự phát hỏa rồi, vốn sự tình bại lộ đã khiến bà ta vô cùng căm phẫn, bà ta thật sự không ngờ tên Lưu Tiến Đạt này lại một người đơn thuần như vậy, một người ra nước ngoài du học sao tư tưởng vẫn cứng nhắc như vậy?
“Ít nhất hiện tại cô ấy đồng ý đi theo tôi. Còn người mẹ hoang đường như bà ngoại trừ việc tạo áp lực cho cô ấy thì còn có thể làm được gì nữa đây? Chính bà không thể làm dâu nhà giàu, không thể làm phu nhân hào môn liền muốn con gái mình giúp mình thực hiện mong ước đó sao? Vương Mỹ bà thật sự quá ích kỷ rồi”.
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Vương Mỹ, sắc mặt khinh thường nói. Sống hai mươi ba mươi năm anh chưa từng thấy người mẹ nào lại rác rưởi như vậy, đây đúng là lần đầu thấy.
“Cậu nói bậy! Nó sớm hay muộn cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, con bé đi theo cậu chỉ có thể chịu khổ, cậu chỉ là đồ phế vật có khả năng mang lại hạnh phúc cho con bé sao?”
Vương Mỹ lại quát lên.
“Con bây giờ không hiểu được, mãi mãi cũng không thể hiểu được. Ngay cả hôn nhân của chính mình con cũng không làm chủ được, vì sao con không thể tự chọn hạnh phúc cho chính mình chứ? Con đã ở bên anh ấy 5 năm rồi, sớm tối có nhau, con rất hiểu anh ấy, con có tình cảm với anh ấy vì sao mẹ phải bức ép con chứ?”
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Vương Mỹ, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Hôm nay làm trò cho người ngoài, cô thực sự cũng cảm thấy xấu hổ, mất mặt nhưng đã không còn cách nào khác nữa, có rất nhiều chuyện cô đã không thể khống chế được nữa rồi.
“Cố Tuyết Cầm con quyết định ở cùng đồ vô dụng này cả đời sao? Nếu đúng là như vậy thì con cút ra khỏi nhà cho mẹ, mẹ xem như không có đứa con gái này”.
Vương Mỹ lại nói.
“Con sẽ rời đi, nếu mẹ đã muốn con rời đi thì con sẽ rời đi. Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cùng lắm thì chỉ như thế này thôi”.
Cố Tuyết Cầm lại rơi nước mắt, cảnh tượng giống như ngày hôm nay đã không phải là lần đầu tiên cô trông thấy nữa rồi, dường như không rời khỏi cái nhà này thì cô vĩnh viễn không thoát khỏi vận mệnh bị áp bức.
“Dì Vương cháu khuyên dì một câu, chuyện này cháu không làm được đâu. Hạnh phúc của người trẻ thì cứ để họ tự mình lựa chọn đi! Không có chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây, cháu không nên đến mới phải!”
Lưu Tiến Đạt đứng lên lắc đầu, có chút thật vọng nói, chuyện đã đến nước này, Vương Mỹ kia muốn để anh ta trở thành loại người nào vậy? Chuyện cướp giật vợ người khác anh ta không làm được đâu, vậy thì có khác gì đạo tặc cướp bóc chứ?
“Lưu Tiến Đạt, cháu đứng lại cho dì! Cháu có phải đàn ông không vậy? Con gái của dì không xinh đẹp sao? Cháu không thích nó sao? Nếu cháu thích thì phải giành lấy chứ! Cháu là người đi du học trở về sao tư tưởng lại cổ hủ cứng nhắc như vậy?”
Nhìn thấy tình huống này, Vương Mỹ trong nháy mắt trở nên nóng nảy, đây cũng không phải tình huống mà bà ta muốn thấy, Lưu Tiến Đạt này trông khỏe mạnh như vậy, ít nhất có thể đánh cho tên vô dụng kia một trận chứ? Khiến cho tên vô dụng đó biết khó mà lui.
Nhưng mà hiện tại sao lại thành thế này, Lưu Tiến Đạt sao lại rút lui sớm như vậy, thật đúng là đồ gỗ mục.
“Người khác đều nói cháu ra nước ngoài học tập, là du học sinh về nước, mọi người đều đề cao cháu vì điều này, nhưng cháu ra nước ngoài học chỉ để học hỏi những kiến thức và kỹ năng tiên tiến từ bên ngoài và hy vọng nó có thể áp dụng được cho xã hội và đất nước trong tương lai. Điều khiến cháu tự hào trước nay không phải là cái danh du học sinh, mà là một thân phận khác của mình”.
Lưu Tiến Đạt xoay người nhìn về phía Vương Mỹ, vẻ mặt có chút trào phúng nói.
Hôm nay ở đây anh đã nhìn thấy giới hạn nhân cách con người, sự xấu xa trong nhân cách. Một người làm mẹ, một người mẹ vợ, mà lại có thể làm ra những chuyện hoang đường như vậy quả thật là đáng khinh thường.
“Anh là một người lính!”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Lưu Tiến Đạt sau đó yên lặng nói. Khi Lưu Tiến Đạt bước đi trên đường, anh vẫn luôn quan sát đến giờ phút này thì rốt cuộc anh cũng xác định được rồi.
“Sao anh biết được?”
Ánh mắt Lưu Tiến Đạt sáng lên rồi hỏi.
“Chân của anh bị thương, do đạn bắn xuyên qua bị thương”.
Long Thiên Tiếu nhìn chân của Lưu Tiến Đạt rồi nói một cách chắc nịch.
“Làm sao anh có thể nhìn ra được chứ?”
Lưu Tiến Đạt nghe vậy, nhìn về phía Long Thiên Tiếu với nét mặt khó tin. Chân của anh ta bị thương, bị một khẩu súng bắn tỉa hạng nhẹ bắn thẳng vào bắp chân, mặc dù không phải xuyên qua nhưng đúng thật là do đạn làm bị thương.
“Tư thế đi của anh khác với người bình thường. Trên đời này, chỉ có loại súng bắn tỉa hạng nhẹ kia mới có thể khiến anh bị thương như vậy thôi".
Long Thiên Tiếu nói vô cùng chắc chắn. Nghe được những lời này Lưu Tiến Đạt càng thêm kinh ngạc, trước tiên không đề cập tới chuyện lời Long Thiên Tiếu nói đúng không nhưng anh có thể nhìn ra được thương tích trên chân anh thì quả thực rất giỏi.
Hơn nữa còn nhìn ra được đây là vết thương do súng bắn, quả thật quá đỉnh rồi!
“Là loại súng ngắm sao?”
Lưu Tiến Đạt lại hỏi, chỉ là mấy câu anh ta đã có hứng thú với Long Thiên Tiếu, anh rốt cuộc là ai chứ?
“Anh là lính của Nam Cảnh, chân này của anh bị lũ chó săn trong khu rừng biên giới phía Nam cắn. Trong tay bọn Đông Khấu có một loại súng bắn tỉa có uy lực bình thường, nhưng trọng lượng nhẹ, dễ mang theo, âm thanh nhỏ, chắc hẳn anh bị loại súng này làm cho bị thương, sau đó để lại vết thương như này”.
Long Thiên Tiếu vô cùng chắc chắn nói.
“Mong anh nói cụ thể là loại súng bắn tỉa nào vậy?”
Lưu Tiến Đạt có chút kích động nói, trên thế giới này sao lại có người lợi hại như vậy, liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra tình hình bên trong. Hơn nữa theo như lời Long Thiên Tiếu nói đến giờ, những phán đoán của anh không lệch chút nào cả.
Anh ta quả thật là lính của Nam Cảnh, chân của anh ta bị lũ chó trong rừng phía Nam cắn, lũ chó săn trong khu rừng phía nam đã dùng khẩu súng bắn tỉa độc đáo của chúng làm anh ta bị thương, khiến anh ta trở nên tàn tật không thể không xuất ngũ.
“Nếu tôi đoán không nhầm vết thương của anh là do súng trường bắn tỉa m40a1 hoặc m40a3 gây ra. Súng bắn tỉa dòng m40 là mẫu đơn giản hóa của khẩu Remington m700, nó đã được sửa đổi dựa trên súng trường dân dụng m700, với tầm bắn và độ chính xác đều tăng lên nhưng uy lực lại có chút giảm xuống. Sau khoảng cách hơn 700 mét, nó có thể xuyên qua cẳng chân người nhưng không thể xuyên qua đầu gối. Vì khớp gối là khớp mềm, có cấu tạo phức tạp nên có thể chịu được lực đâm xuyên qua lớn hơn một chút”.
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Lưu Tiến Đạt rồi thản nhiên nói.
Lưu Tiến Đạt nghe được lời này, vẻ mặt vô cùng kì quái.
Lời Long Thiên Tiếu nói không sai chút nào, anh ta quả thật bị súng bắn tỉa m40 làm cho bị thương.
Thời thế thay đổi, khoa học kỹ thuật cũng tiến bộ nhanh chóng, bây giờ ở Nam Cảnh cũng rất khó thấy được loại súng trường bắn tỉa này, vết thương do bị đạn bắn của anh ta cũng đã nhiều năm về trước, Long Thiên Tiếu vì sao lại hiểu rõ như vậy chứ?
“Anh rốt cuộc là ai? Những chi tiết đó anh làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?”
Trong ánh mắt Lưu Tiến Đạt hiện lên một tia cảnh giác hỏi lại.
“Cụ thể tôi là ai, anh không có tư cách biết nhưng hẳn là anh biết thứ này đúng chứ?”
Long Thiên Tiếu không trả lời Lưu Tiến Đạt mà duỗi bàn tay ra, mở lòng bàn tay bên trong tay anh là một chiếc huy chương màu tím.
Lưu Tiến Đạt nhìn thoáng qua nhướng mày, đợi đến khi nhìn thấy rõ thứ trong lòng bàn tay Long Thiên Tiếu trong lòng anh ta mới chấn động.
“Huy chương Tử Kinh Vân!”
Vẻ mặt của Lưu Tiến Đạt sợ hãi hô lên, sau khi kịp phản ứng lại, anh ta liền cúi đầu xuống lạy, chỉ có điều đã được Long Thiên Tiếu giữ lại.
“Anh làm gì vậy? Anh là khách nhà chúng tôi mà, nhà chúng tôi cũng không nghèo đến mức ngay cả ghế cũng không có ngồi mà để anh phải lạy trên mặt đất vậy đâu?”
Long Thiên Tiếu cười khổ nói, Lưu Tiến Đạt nghe vậy vẻ mặt như người trong mộng bừng tỉnh, một lát sau anh ta mới hiểu được dụng ý của Long Thiên Tiếu.
“Thật ngại quá, tôi hơi đường đột”.
Lưu Tiến Đạt có chút xấu hổ nói, anh ta ổn định lại tinh thần, lại tiến về phía bàn uống nước, lúc này anh ta nhìn về phía Long Thiên Tiếu thần sắc đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta xuất thân là lính của Nam Cảnh cho nên hiểu rất rõ huy chương Tử Kinh Vân có ý nghĩa gì?
Ở Nam Cảnh, huy chương Tử Kinh Vân chỉ được trao cho những người có cấp bậc Thiếu tướng trở lên. Người nhận được huy chương Tử Kinh Vân cũng có hai loại, một là có thể từ trong chục nghìn người lính sống sót trở về vả lại lập được công lao to lớn, một loại khác là không thể từ trong hàng chục nghìn người lính sống sót trở về nhưng vẫn lập được chiến công vang dội.
Huy chương Tử Kinh Vân đại diện cho thực lực, thân phận và hàm vị!
Đại Hạ Đế Quốc những người còn sống có được huy chương Tử Kinh Vân chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi vì để lập được chiến công vang dội họ chỉ có thể liều mạng mình, rất nhiều quan tướng sau khi chết mới được trao tặng huy chương Tử Kinh Vân, nhưng mà người trước mắt này còn sống mà đã có được huy chương Tử Kinh Vân rồi.
“Anh tự giới thiệu về mình chút đi!”
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Lưu Tiến Đạt nói.
“Trung úy hạng ba Lưu Tiến Đạt ở chiến khu Nam Cảnh, từng lập được rất nhiều chiến công, trong một lần làm nhiệm vụ bị tay súng bắn tỉa Đông Khấu bắn trúng chân, không thể chữa khỏi, đành phải xuất ngũ. Sau khi xuất ngũ, chuyển đến chiến khu với tư cách là một chỉ huy xuất sắc, có cơ hội đến nước bạn học tập, tôi đã chọn học chuyên ngành y”.
Lưu Tiến Đạt rốt cuộc cũng ổn định lại tinh thần sau đó thản nhiên nói.
“Anh là một người lính vì sao lại chọn học ngành y?”
Long Thiên Tiếu có chút khó hiểu hỏi han.
“Bởi tôi luôn muốn chữa khỏi cái chân bị tật này, một lần nữa quay trở lại chiến trường. Các bác sĩ đều nói cái chân này của tôi có thể đi lại đã là may mắn lắm rồi, còn muốn quay lại chiến trường làm nhiệm vụ căn bản là không có khả năng. Cho nên tôi muốn chính mình tự học y thử xem bản thân có thể chữa khỏi cái chân khuyết tật này không”.
Lưu Tiến Đạt cúi đầu, nhìn chân chính mình có chút chán nản nói. Dưới tình huống bình thường người khác căn bản không nhìn ra được chân anh ta có vấn đề gì cả, trừ Long Thiên Tiếu biến thái như vậy thôi.
Long Thiên Tiếu cầm trong tay huy chương Tử Kinh Vân chứng tỏ anh không phải người bình thường, bất luận là thực lực hay là hàm vị đều ở trên mình.
Ở Nam Cảnh, mọi người cơ hồ đều có chung một nhận thức, nhìn thấy thiếu tướng bạn có thể cúi chào, nhưng nhìn thấy người sống mà có được huy chương Tử Kinh Vân thì nên quỳ xuống.
Bởi mỗi người sống mà có được Tử Kinh Vân thì đều là huyền thoại trên chiến trường, giết hàng chục nghìn người, nắm được thủ cấp hàng chục nghìn người, sự tồn tại của họ như một chiến thần.
Người thường nhìn thấy thần đương nhiên nên quỳ xuống.
“Huy chương Tử Kinh Vân là gì?”
Cố Tuyết Cầm đứng một bên nghe vậy có chút tò mò hỏi lại.
Lưu Tiến Đạt nghe thấy vậy muốn trả lời nhưng thấy Long Thiên Tiếu liếc mắt một cái, lại lui trở về.
Huy chương Tử Kinh Vân là một loại huy chương danh dự trong các chiến khu lớn của Đại Hạ.
Bây giờ số người có được huy chương Tử Kinh Vân không vượt quá năm người, mỗi người trấn thủ một ải, không thể tiết lộ thông tin.
“Chỉ là một loại huy chương thôi”.
Long Thiên Tiếu giải thích, bởi chính anh cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Thật không?”
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Lưu Tiến Đạt hỏi. Từ miệng Long Thiên Tiếu đương nhiên không hỏi han được gì rồi, có thể từ chỗ Lưu Tiến Đạt mới khai thác được một chút thôi.
“Cái này tôi không biết, tôi cũng không thể nói được”.
Lưu Tiến Đạt xấu hổ, nói chuyện cũng có chút ngay thẳng. Cái gì mà biết cũng không thể nói chứ, chỉ là anh ta biết nhưng không nói ra được thôi.
Vương Mỹ hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Huy chương Tử Kinh Vân chó má gì chứ, cậu rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Vương Mỹ vô cùng căm tức, vốn dĩ là buổi xem mắt cuối cùng lại biến thành như vậy. Sự việc phát triển đến mức độ này, đã hoàn toàn lệch khỏi suy tính của bà ta.
Bà ta có thể nhìn ra, sau khi Lưu Tiến Đạt nhìn thấy huy chương Tử Kinh Vân thì đã hoàn toàn trở thành fan hâm mộ não tàn của Long Thiên Tiếu rồi, ánh mắt nhìn về phía Long Thiên Tiếu cũng lấp lánh như sao trời.
“Dì Vương, mong dì cẩn trọng lời nói”.
Lưu Tiến Đạt nhìn về phía Vương Mỹ, ngữ khí lạnh như băng.
Hôm nay Vương Mỹ lừa anh ta đến chỗ này anh ta đã rất không vui rồi, hiện giờ còn nói huy chương Tử Kinh Vân là huy chương chó má, điều này đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng anh ta.
“Nói năng cẩn thận sao? Nếu tôi biết cậu là một thằng lính đầu to tôi sẽ không bảo cậu đến chỗ này, mẹ cậu nói cậu du học nước ngoài về, còn thực sự nghĩ mình là người có tiền à. Thì ra là nhờ vào quan hệ, chạy một vòng bên ngoài liền nói là xuất ngoại, du học sinh về nước sao?”
Vương Mỹ dùng giọng điệu vô cùng mỉa mai nói.
“Dì Vương cháu chưa từng nói mình là du học sinh từ nước ngoài về, cháu chỉ nói mình là một người lính. So với du học sinh về nước thì thân phận người lính này càng khiến cháu tự hào hơn”.
Sắc mặt của Lưu Tiến Đạt rất không tốt, ấn tượng của anh ta với dì Vương này đã kém đến cực điểm rồi.
“Haha, còn tự an ủi mình sao? Không phải chỉ là một thằng lính đầu to thôi sao có gì hơn người hả?”
Vương Mỹ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ nói, mẹ nó lại thêm một đứa vô dụng nữa, còn là một tên vô dụng khuyết tật chân, nếu biết cậu ta cũng là một tên vô dụng, làm sao bà ta có thể đưa cậu ta đến nhà mình chứ?
Chương 223: Huy chương Tử Kinh Vân
“Dì đang nói gì vậy, trong khu rừng rậm Nam Cảnh có vô số bọn cướp Đông Khấu ẩn nấp, chúng thuận theo bờ biển phía đông đến, bọn chúng ẩn nấp ở đó đốt phá, giết hại, cướp bóc người dân khu vực biên giới, ngày đêm muốn tiến vào đất liền chiếm lấy lãnh địa và thành phố của chúng ta. Nếu như không có những binh lính Nam Cảnh đầu to chúng cháu thì làm sao thành phố Lâm Giang được yên bình như vậy?”
Lưu Tiến Đạt có chút oán giận nói.
“Cái đó có liên quan gì đến tôi? Cậu đang muốn nói mình vì nước vì dân, đại công vô tư đấy à? Có ai ép mấy người phải làm như vậy không? Còn không phải do chính mấy người bị coi thường phải chạy đến chỗ rừng rú như Nam Cảnh đấy sao?”
Vương Mỹ vô cùng hèn mọn đáp lại.
“Dì đúng là loại người chỉ biết mình không biết lo cho người khác, mẹ tôi làm bạn với dì đúng là một sự sỉ nhục”.
Lưu Tiến Đạt nghe vậy, tức giận đến nỗi mặt cũng đỏ lên.
“Lưu Tiến Đạt, anh có thể đi rồi, chỗ này không có chuyện của anh nữa”.
Long Thiên Tiếu thấy tình huống này cũng thản nhiên nói.
“Hừm”.
Lưu Tiến Đạt khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Mỹ, sau đó lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu.
“Anh Long, hôm nay tôi xin phép đi trước, nếu như có cơ hội tôi hi vọng có thể mời anh một bữa cơm. Tôi sau này có thể sẽ ở lại thành phố Lâm Giang, làm việc cho tập đoàn Long Đằng!”
Lưu Tiến Đạt sau khi hừ lạnh một tiếng với Vương Mỹ liền nhìn Long Thiên Tiếu chắp tay, cúi người một góc 90 độ vô cùng cung kính nói.
Biểu hiện này cũng khiến cho Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, huy chương trong tay Long Thiên Tiếu rốt cuộc là huy chương gì vậy, vì sao lại khiến Lưu Tiến Đạt chấn động đến thế.
Sau khi Long Thiên Tiếu gật gật đầu, Lưu Tiến Đạt liền rời đi.
Lưu Tiến Đạt cũng không muốn ở lại chỗ này, anh ta sợ mình nếu còn tiếp tục nói chuyện với dì Vương kia sẽ không nhịn nổi mà ra tay đánh người mất.
Anh ta lớn đến nhường này cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vô liêm sỉ như vậy.
“Đi thôi, cùng tôi lên trên nói chút chuyện”.
Lưu Tiến Đạt đi rồi, Cố Tuyết Cầm mới nói. Cô cũng thật sự không ngờ được, sự việc ngày hôm nay cứ như vậy xong xuôi cả rồi, vốn còn tưởng Lưu Tiến Đạt này sẽ trở thành Tôn Hạo thứ hai.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đi theo Cố Tuyết Cầm lên tầng. Thấy một màn này Vương Mỹ vô cùng oán hận, đều trách tên Lưu Tiến Đạt kia, còn vô dụng hơn cả Long Thiên Tiếu.
“Trong tay anh là gì vậy, đưa cho tôi xem”.
Sau khi tiến vào phòng, Cố Tuyết Cầm vươn tay về phía Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng bất đắc dĩ, cầm huy chương Tử Kinh Vân đưa cho Cố Tuyết Cầm.
“Thứ này rốt cuộc là gì vậy? Cái này cũng quá kì lạ rồi, trên mặt chỉ in hình hoa Tử Kinh, còn lại chẳng có dấu hiệu gì nữa”.
Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng cầm lấy huy chương Tử Kinh Vân trong tay, vô cùng nghi hoặc nói.
Long Thiên Tiếu nghe được chỉ có thể cười khổ, Cố Tuyết Cầm có thể nhìn ra được manh mối từ huy chương Tử Kinh Vân này mới là lạ đấy!
Ở Đại Hạ những người sống có được Tử Kinh Vân không quá năm người, anh chính là một trong số đó.
Huy chương Tử Kinh Vân chỉ có sĩ quan Đại Hạ có hàm vị nhất định mới có thể nhận được thôi.
Cố Tuyết Cầm nhìn huy chương trong tay một lúc, ánh mắt lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu, vẻ mặt rất hiếu kỳ.
Nhìn bộ dạng của Long Thiên Tiếu cô liền biết dù có hỏi Long Thiên Tiếu cũng sẽ không nói bất kỳ điều gì đâu.
Kết quả cô lấy điện thoại của mình ra chụp hình huy chương Tử Kinh Vân.
Sau đó, cô tải bức ảnh lên máy tính và lợi dụng chức năng nhận dạng hình ảnh trên máy tính, Cố Tuyết Cầm muốn thử để máy tính nhận dạng huy chương Tử Kinh Vân nhưng sau khi phân biệt tìm tòi một lúc căn bản vẫn không tìm ra được huy chương Tử Kinh Vân là gì, chỉ thấy một đống lộn xộn linh tinh gì đó.
Cô lại mở công cụ tìm kiếm, thử tìm chút tin tức về huy chương Tử Kinh Vân nhưng vẫn như cũ không thể tìm được gì.
“Được rồi không có đâu, mấy thứ này có thể tôi cũng không có”.
Long Thiên Tiếu nhìn bộ dạng của Cố Tuyết Cầm, cảm thấy có chút buồn cười nói.
“Thứ này có tác dụng gì? Nó có liên quan gì đến chiến khu Nam Cảnh? Anh cũng có liên quan gì đến chiến khu kia?”
Cố Tuyết Cầm tuy không có được đáp án nhưng vẫn cố hỏi thêm.
“Thứ này chứng minh cho thân phận. Chứng minh cô từng làm cái gì, từng có chiến công như thế nào! Thứ này của chiến khu Nam Cảnh! Về phần tôi có liên quan gì đến chiến khu Nam Cảnh, nếu tôi nói cả chiến khu Nam Cảnh đều phải nghe lời tôi, cả Nam Cảnh đều dưới trướng của tôi, tôi là chủ của Nam Cảnh đó, cô có tin không?”
Long Thiên Tiếu nắm huy chương Tử Kinh Vân trong tay, vẻ mặt như đang trêu tức nhìn Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.
“Không tin! Chủ Nam Cảnh là quan lớn của Đế Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liên tục lắc đầu nói. Cô nghe được lời này của Long Thiên Tiếu phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Mặc dù Long Thiên Tiếu có biểu hiện kinh người vượt quá sức tưởng tượng của cô nhưng cô cũng khó lòng nghĩ được anh với người quyền cao chức trọng, hô phong hoán vũ kia là cùng một người.
“Vậy thì đúng rồi, cô không tin còn hỏi tôi làm gì?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, miệng khẽ cong lên, có chút buồn cười nói.
“Anh”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy trong nháy mắt cũng hết chỗ nói.
Tên kia nói những lời này cũng quá khoa trương rồi, nghe giống như đang chém gió, cái gì mà chủ của Nam Cảnh, gì mà toàn Nam Cảnh đều do anh ta định đoạt, anh nếu lợi hại như vậy thì mấy năm nay phải trốn ở chỗ này sao.
Một nhân vật như vậy, không phải sẽ là người có quyền cao chức trọng, một hô trăm đáp sao?
Năm năm nay, Long Thiên Tiếu đều bị người khác coi thường, không hề có tôn nghiêm, người quyền cao chức trọng, hô mưa gọi gió cần phải sống cuộc sống như vậy sao?
“Ting ting ting!”
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu vang lên, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cũng cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh mở điện thoại ra, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến.
Khi đọc tin nhắn, lông mày anh nhíu chặt lại, sắc mặt cũng thay đổi.
“Sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm chú ý đến biểu cảm biến hóa của Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Không có gì, tôi xuống dưới gọi cuộc điện thoại đã”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy đứng lên rồi đi ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ này của Long Thiên Tiếu, trong lòng Cố Tuyết Cầm thêm nghi hoặc, bộ dạng này của Long Thiên Tiếu giống như không có chuyện gì sao?
Xuống đến dưới tầng, Long Thiên Tiếu gọi điện thoại cho Lâm Hi.
“Anh cả, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Hi hỏi lại.
“Tiểu Tịch bị người ta bắt đi rồi”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng thốt ra.
“Cái gì? Lúc này con bé không phải đang ở trường học sao?”
Lâm Hi nghe vậy, như người từ trong mơ bừng tỉnh dậy.
“Con bé vốn ở trường học nhưng bị đối phương dẫn đi. Đối phương không cần tiền, cũng không cần người, mà nhằm vào tôi, bọn chúng bảo tôi đến cửa Thành Bắc, nếu không sẽ khó đảm bảo an toàn cho Tiểu Tịch. Bọn chúng vì tôi mà đến”.
Ngữ khí của Long Thiên Tiếu lạnh như băng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lâm Hi vội vàng hỏi.
“Bọn chúng bảo tôi đến Thành Bắc vậy Tiểu Tịch chắc chắn không ở Thành Bắc, bây giờ cô thuyên chuyển lực lượng của mình tìm xem Tiểu Tịch cuối cùng mất tích ở chỗ nào. Bọn chúng nhằm vào tôi, tôi không lộ diện thì Tiểu Tịch tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu lại phân phó, tuy ngữ khí lạnh như băng nhưng lúc này anh không có chút bối rối nào.
Chương 224: Tôi là chủ Nam Cảnh
“Tôi hiểu rồi anh cả, tôi đã nhờ phía Trần Hướng Thiên phong tỏa đường vào thành phố, đồng thời bố trí nhân lực kiểm tra camera, tìm kiếm tung tích của Tiểu Tịch”.
Lâm Hy vội vàng nói.
“Ừm, càng nhanh càng tốt”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Anh cả, chuyện này chỉ có anh biết thôi sao?”
Lâm Hy lại hỏi.
“Ừm. Tạm thời chỉ mình tôi biết”.
Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng.
“Vậy tôi hiểu rồi”.
Lâm Hy nhàn nhạt nói, nói xong liền cúp máy.
Trong phòng của Cố Tuyết Cầm, lúc này, điện thoại của cô cũng vang lên, trên màn hình hiển thị là cô giáo Lương. Cố Tuyết Cầm thấy đó là số của Lương Tuyết Oánh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc này không phải cô gái nhỏ đang đi học sao? Tại sao cô giáo chủ nhiệm lại gọi điện thoại cho cô? Mặc dù rất khó hiểu nhưng cô vẫn nghe điện thoại.
“A lô, cô giáo Lương, có chuyện gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Cô Cố, không hay rồi, đã xảy ra chuyện!”
Giọng nói hoảng hốt của Lương Tuyết Oánh phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại.
“Cô giáo Lương, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền cảm thấy bối rối, hỏi. Trong lòng cô có loại dự cảm không lành.
“Sau buổi ngoại khóa sáng nay, Tiểu Tịch không cùng trở về với chúng tôi, chúng tôi đã tìm khắp trường mẫu giáo, nhưng không tìm thấy cô bé!”
Giọng nói của Lương Tuyết Oánh vô cùng hoảng loạn. Chuyện như vậy, nếu thật sự không tìm thấy người ở trong trường, bọn họ sẽ không trực tiếp thông báo cho phụ huynh học sinh.
“Cô giáo Lương, chuyện là như thế nào? Tiểu Tịch đang đi học, sao lại không tìm thấy con bé?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm liền thay đổi, sắc mặt tái nhợt, hỏi.
“Chuyện này tôi cũng không biết, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi”.
Lương Tuyết Oánh vô cùng khó xử nói.
“Cô đợi một chút, chúng tôi qua ngay đây”.
Cố Tuyết Cầm có chút luống cuống, cúp điện thoại xong liền đi ra ngoài, cô đang định đi tìm Long Thiên Tiếu, chỉ là vừa mới ra đến cửa liền đụng phải anh đang bước vào.
“Long Thiên Tiếu, không ổn rồi, Tiểu Tịch xảy ra chuyện, con bé mất tích rồi, cô giáo Lương nói sau buổi hoạt động ngoại khóa sáng nay, Tiểu Tịch không trở về với bọn họ”.
Cố Tuyết Cầm nắm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu, bối rối nói.
“Tôi biết rồi”.
Long Thiên Tiếu lại khá bình tĩnh, lúc này, hoảng sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì.
“Anh biết rồi?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ừm. Hốt hoảng không thể giải quyết được vấn đề gì. Bọn họ nhằm vào tôi, tôi không xuất hiện, Tiểu Tịch tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Anh định làm gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi. Thấy dáng vẻ của Long Thiên Tiếu, trong lòng cô cũng buông lỏng một chút, nhưng cô vẫn rất lo lắng. Dù sao, cô cũng không biết người kia là ai, không biết đối phương sẽ làm gì Tiểu Tịch.
“Dám động đến Tiểu Tịch, bất luận mục đích của bọn họ là gì, chỉ có đường chết!”
Long Thiên Tiếu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng sát khí trong lòng anh đã bắt đầu dâng lên.
“Con bé bị dẫn đi trong buổi hoạt động ngoài trời, người dẫn nó đi chắc chắn là người quen, nếu không, con bé sẽ không dễ dàng đi theo người khác”.
Cố Tuyết Cầm lại nói, cô hiểu rất rõ Long Tiểu Tịch, cô bé là một đứa trẻ thông minh, càng không phải là một đứa trẻ dễ bị lừa.
“Hiện tại bọn họ kêu tôi đến phía Bắc thành phố, tôi qua đó ngay đây”.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu gật đầu, sau đó nói.
“Tôi đi cùng với anh”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Không cần, cô ở nhà đi, tôi có thể giải quyết”.
Long Thiên Tiếu tự tin nói.
“Không được, tôi đi cùng với anh, một mình anh đi, lỡ gặp nguy hiểm biết phải làm sao?”
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm kiên quyết nói.
“Cũng được”.
Long Thiên Tiếu cũng không bận tâm.
“Bên phía trường mẫu giáo đã báo cảnh sát. Phía chúng ta, có phải cũng nên thông báo với cảnh sát không, có lẽ bọn họ có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta, đi như vậy, không phải là quá mạo hiểm sao?”
Cố Tuyết Cầm đi theo sau Long Thiên Tiếu, có chút gấp gáp nói.
“Tôi đã đánh tiếng với phía cảnh sát rồi, hiện tại bọn họ đã phong tỏa toàn bộ thành phố, nếu Tiểu Tịch còn ở trong thành phố, người bắt con bé sẽ không thể rời khỏi đây”.
Long Thiên Tiếu ngồi vào ghế lái, sau đó nói. Nói xong, anh liền khởi động xe.
“Vù vù vù!”
Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên, là Lâm Hy gọi tới.
“Sao rồi?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Lần cuối cùng Tiểu Tịch xuất hiện là ở phía Bắc thành phố, trong tình trạng hôn mê. Một cô gái 15-16 tuổi ôm cô bé lên chiếc xe con biển số j756r3 đi ra khỏi thành phố, đi theo còn có một tên vệ sĩ”.
Lâm Hy nói trong điện thoại.
“Gửi ảnh chụp qua đây, tôi muốn xem cô gái đó trông như thế nào”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Được, tôi chuyển cho anh ngay đây”.
Lâm Hy nhanh chóng nói, nói xong liền cúp máy.
“Sao? Thấy vị trí của Tiểu Tịch chưa?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Chỉ tìm thấy dấu vết cuối cùng”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, một lát sau, anh nhận được vài bức ảnh, đó là ảnh chụp lấy từ camera quay phim, có một số bị mờ không nhìn rõ lắm.
Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy cô gái khoảng 15-16 tuổi trong bức ảnh, trong mắt anh hiện lên một tia sát ý.
Ngay lập tức, anh gọi một cuộc điện thoại khác.
“A lô, xin hỏi là ai vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua.
“Lục Huyền Cơ, nếu con gái tôi xảy ra chuyện bất trắc, cháu gái ông và thậm chí là cả nhà họ Lục ở Đông Hải đều phải chôn theo”.
Sau khi Long Thiên Tiếu kết nối điện thoại, anh lạnh lùng nói.
“Cậu cậu là ai? Cháu gái tôi đã làm gì con gái cậu?”
Nghe thấy giọng nói này, Lục Huyền Cơ chỉ cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời ông ta không nhớ ra được chủ nhân của giọng nói này là ai!
“Tôi là Long Thiên Tiếu! Chắc ông vẫn chưa quên tôi chứ, ông tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”
Long Thiên Tiếu lại lạnh lùng nói, nói xong, anh liền cúp máy, trực tiếp đi về phía Bắc thành phố.
Khi nghe thấy ba chữ Long Thiên Tiếu, Lục Huyền Cơ suýt chút nữa khuỵu xuống, nhưng tình tế cấp bách, ông ta không thể hoảng loạn.
“Người đâu, cô chủ đang ở nơi nào?”
Lục Huyền Cơ hét lên.
“Thưa ông chủ, giờ này chắc cô chủ đang ở trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, mấy ngày nay, cô chủ đều ở đó, đến đó rất thường xuyên”.
Lúc này, một ông lão trông có vẻ là quản gia bước tới, đáp lại.
“Ông có chắc là con bé vẫn ở trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi không? Gọi điện thoại cho nó và tìm vệ sĩ bên cạnh con bé, làm ngay đi, tôi muốn biết vị trí của nó”.
Sắc mặt Lục Huyền Cơ lạnh như băng, nói, thấy dáng vẻ của ông ta, quản gia cũng có chút hoảng sợ.
“Ông chủ, có điện thoại, là vệ vĩ bên cạnh cô chủ gọi tới”.
Đúng lúc này, điện thoại của quản gia vang lên. Nghe thấy vậy, Lục Huyền Cơ giật lấy điện thoại, sau đó bắt máy.
“Lục Thanh Dao đang ở đâu?”
Lục Huyền Cơ thô bạo nói.
“Là ông chủ đúng không ạ?”
Đầu dây bên kia, có chút không chắc chắn nói.
“Tôi vẫn chưa chết, các người đã dám làm chuyện mờ ám sau lưng tôi, quả thực là làm xằng làm bậy mà, các người muốn nhà họ Lục bị chôn vùi thì mới vui sao, nếu không muốn, bây giờ gửi vị trí ngay cho tôi. Các người có biết mình đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì không?”
Lục Huyền Cơ rống lên.
Chương 225: Chỉ có đường chết
“Cái đó, ông chủ, cô chủ không cho tôi nói. Cô ấy nói chuyện này không liên quan đến gia tộc, cô ấy sẽ tự chịu trách nhiệm”.
Đầu dây bên kia, vệ sĩ của Lục Thanh Dao vô cùng khó xử nói.
“Hay cho câu tự chịu trách nhiệm? Con bé có bao nhiêu năng lực mà có thể tự gánh trách nhiệm? Nó muốn tự gánh chịu, cũng không nghĩ người khác có để cho nó làm như vậy hay không? Chỉ có nó muốn làm thế thôi!”
Lời nói của vệ sĩ khiến Lục Huyền Cơ rất tức giận, ông ta suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Ông ta không biết Long Thiên Tiếu là người như thế nào, ông ta chỉ biết rằng thực lực của Long Thiên Tiếu vượt xa mình, vô cùng kinh khủng. Chọc phải người như vậy, sẽ khiến cả nhà họ Lục gặp nguy hiểm.
Trước mặt Long Thiên Tiếu, ông ta không là gì cả, vậy thì nhà họ Lục chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
“Ông chủ, tôi đã khuyên cô chủ, nhưng cô ấy không nghe. Tôi cũng biết ông chủ nhất định sẽ không đồng ý làm như vậy”.
Đầu dây bên kia, vệ sĩ của Lục Thanh Dao lại nói.
“Nếu đã như vậy, cậu gọi điện về để làm gì?”
Lục Huyền Cơ tức như điên nói.
“Lúc cô chủ ra ngoài, cô ấy quên mang theo túi ngủ để cắm trại, trong nhà có thể phái một người đến đây không, chúng tôi đang ở núi Mang phía Bắc thành phố”.
Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng nói của vệ sĩ.
“Tút tút!”
Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy, lập tức cúp máy.
“Ngay lập tức, lập tức, đến núi Mang, mau lên!”
Lục Huyền Cơ liền hiểu ra, tên vệ sĩ này đang bắn tin. Người này luôn đi theo Lục Thanh Dao, luôn luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không làm trái lời con bé.
Lục Thanh Dao ơi là Lục Thanh Dao, cháu đúng là thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều, còn không bằng cả một tên vệ sĩ, thật đáng chết! Trong lòng Lục Huyền Cơ vô cùng tức giận, ông ta ra lệnh cho cấp dưới, nhưng bản thân lại vội vàng đi ra ngoài.
“Ông chủ, bây giờ thành phố Lâm Giang đang bị kiểm soát đi lại chặt chẽ. Tôi mới biết tin, bên phía cảnh sát đang tìm một đứa trẻ mất tích. Muốn ra khỏi thành phố phải trải qua đủ loại kiểm tra, tôi đoán không có cách nào ra khỏi thành phố trong vòng 1-2 giờ đồng hồ”.
Lục Huyền Cơ vừa kết nối điện thoại, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói lo lắng. Nghe được tin này, lông mày của ông ta càng nhíu chặt hơn.
Cả thành phố bị kiểm soát chặt chẽ, chỉ để tìm một đứa trẻ bị thất lạc, nhà ai lạc con mà có thể khiến cả thành phố thiết quân luật?
Thành phố Lâm Giang lớn như vậy, đôi lúc cũng có trẻ con bị mất tích, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe đến việc giới nghiêm toàn thành phố cả.
Việc thành phố thiết quân luật vì một đứa trẻ cho thấy rằng địa vị của bố mẹ nó vô cùng quan trọng, mà đứa trẻ này thể nào cũng là con gái của Long Thiên Tiếu, sự tình ngày càng nghiêm trọng rồi.
“Bất luận dùng cách nào, chúng ta phải tìm được cô chủ trước một bước, nếu không khó mà giữ được mạng của con bé”.
Lục Huyền Cơ vội vàng nói, nếu ông ta tìm được Lục Thanh Dao trước, con bé vẫn có khả năng sống sót, nếu như Long Thiên Tiếu tìm thấy trước, vậy thì khó mà nói.
“Anh cả, theo như cách anh nói. Cô gái đó lẽ ra phải dẫn Tiểu Tịch đến núi Mang. Ngọn núi này rất rộng, địa hình phức tạp, công cuộc tìm kiếm vô cùng khó khăn. Cho dù huy động toàn bộ cảnh sát ở thành phố Lâm Giang đến, cũng không thể hoàn thành việc tìm kiếm trước sáng sớm ngày mai. Hơn nữa, nếu điều động tất cả lưc lượng cảnh sát, chỉ sợ là an ninh của thành phố không được bảo đảm”.
Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa duy trì liên lạc với Lâm Hy.
Nghe được cuộc đối thoại giữa Long Thiên Tiếu và Lâm Hy, trong lòng Cố Tuyết Cầm cũng rất tò mò, mặc dù người phụ nữ này gọi Long Thiên Tiếu là anh cả, nhưng có vẻ cô ấy rất lợi hại.
Hơn nữa, phương thức trao đổi kiểu này, không phải là cách nói chuyện giữa một người phụ nữ và anh cả, mà là của cấp trên với cấp dưới.
Nhận thấy được chi tiết như vậy, Cố Tuyết Cầm càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa Lâm Hy và Long Thiên Tiếu.
“Huy động lực lượng cảnh sát có thể điều động, đồng thời cô gắng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng. Chắc cô ta không dám làm gì Tiểu Tịch đâu”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh lùng, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh lại không chắc chắn.
Long Tiểu Tịch là người mà anh tuyệt đối không thể để cho ai chạm vào, bất kì ai đều không được, anh không cho phép tồn tại nhân tố bất định nào.
Mà hành vi bắt Long Tiểu Tịch, đã khiến mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, điều này khiến anh vô cùng tức giận.
“Tôi hiểu rồi anh cả. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp những người khác tham gia tìm kiếm”.
Lâm Hy lại nói, sau khi Long Thiên Tiếu đáp lại, Lâm Hy liền cúp máy.
Lâm Hy vừa mới cúp máy, cô lại nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, cô nhìn vào màn hình hiển thị, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe máy.
“Xin hỏi là ai vậy, tôi không có thời gian, có chuyện gì mau nói đi”.
Lâm Hy có chút cấp bách nói.
“Dạ Diên, rốt cuộc thành phố Lâm Giang đã xảy ra chuyện gì, tại sao cả thành phố đều bị thiết quân luật, tại sao sở cảnh sát lại như ngồi trên đống lửa vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Xin hỏi anh là ai?”
Lâm Hy hỏi, người bình thường sẽ không gọi cô như vậy. Dạ Diên, là mật danh của cô, chỉ có những người ở trong chiến khu Nam Cảnh mới gọi cô như vậy.
“Tôi là Bách Lý Vô Cầu, không phải là cô đưa tôi đến thành phố Lâm Giang sao, thậm chí cô còn không nhận ra giọng của tôi à? Cô Lâm Hy?”
Đầu dây bên kia, Bách Lý Vô Cầu thản nhiên nói.
“Con gái anh cả mất tích rồi. Bây giờ đang tìm kiếm khắp thành phố”.
Sau khi biết đối phương là ai, Lâm Hy mới nói ra.
“Ai làm?”
Nghe thấy vậy, giọng điệu của Bách Lý Vô Cầu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Bước đầu xác định là Lục Thanh Dao-cô chủ lớn nhà họ Lục ở Đông Hải, nhưng hiện tại vẫn không có cách nào xác định được vị trí của cô ta”.
Lâm Hy đáp.
“Dạ Diên, thuộc hạ của cô làm ăn kiểu gì thế? Thiết quân luật khắp thành phố có tác dụng gì, tại sao cô không sử dụng lực lượng của Nam Cảnh? Lâm Giang là một thành phố quan trọng như vậy, cô đừng nói với tôi rằng chiến khu không bố trí lực lượng phòng vệ ở đây đấy nhé!”
Giọng điệu của Bách Lý Vô Cầu rất lạnh lùng, những lời này giống như là đang chất vấn hơn.
“Tôi…”
Nghe thấy vậy, Lâm Hy mở miệng ra, nhất thời bị hỏi đến mức không biết nên nói gì.
“Đừng nói với tôi bây giờ cô đã lui binh rồi nhé? Cô có thân phận gì, cô tự biết. Lực lượng hàng đầu ở Nam Cảnh vẫn nằm trong tầm kiềm soát của cô! Cho dù không thuộc quyền quản lý của cô nữa, nhưng dựa vào thế lực nhà họ Lâm, chẳng lẽ không điều động được mấy người chắc? Dạ Diên, tôi nói cho cô biết, nếu đứa trẻ đó xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cô, tôi cũng không giữ bí mật cho các người nữa đâu. Đến lúc đó, tất cả mọi người ở Nam Cảnh sẽ biết mọi chuyện về vụ đứa trẻ bị giết hại năm đó, bọn họ sẽ không quan tâm, báo thù cho Long Vương và Long công chúa của mình”.
Lời lẽ của Bách Lý Vô Cầu vô cùng sắc nhọn, Lâm Hy có thể nghe ra, trong ngữ khí của Bách Lý Vô Cầu tràn đầy vẻ hung ác.
Cô hiểu được một chút về ân oán thù hận giữa anh cả và Bách Lý Vô Cầu, hai người từng vào sinh ra tử, cũng từng chém giết lẫn nhau, sau đó có xảy ra xích mích vì một số chuyện, nói tóm lại bên trong rất phức tạp.
Chương 226: Chiến khu bố trí lực lượng phòng vệ ở Lâm Giang
“Anh cả không muốn tôi dùng lực lượng Nam Cảnh, anh ấy cũng không muốn gây ra bất kỳ động tĩnh gì”.
Lâm Hy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
“Con mẹ nó. Anh ta chính là một kẻ đạo đức giả! Năm đó, người phụ nữ của anh ta chết ở trong tay người khác, anh ta không dám làm gì. Cô phải biết, chỉ cần một câu nói của anh ta, tất cả người ở Nam Cảnh sẵn sàng giúp anh ta báo thù giết vợ. Nhưng anh ta tự cho là đúng, giả nhân giả nghĩa, bỏ đi không nói một lời. Anh ta là một kẻ hèn nhát, thậm chí không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình. Bây giờ, con gái của mình gặp nguy hiểm, anh ta vẫn vậy, đến khi nào anh ta mới bỏ được dáng vẻ đạo đức giả đáng chết đó?”
Bách Lý Vô Cầu lại hét lên trong điện thoại.
“Anh Bách Lý, xin anh ăn nói cho cẩn thận!”
Nghe thấy lời này, giọng của Lâm Hy lạnh như băng, Long Thiên Tiếu làm như vậy, anh tự có cách riêng của mình, là một người đã theo anh cả nhiều năm, cô hiểu rất rõ con người Long Thiên Tiếu, anh cả của cô luôn nghĩ xa, nghĩ sâu hơn người khác.
“Dạ Diên, tôi ra lệnh cho cô. Bây giờ, hãy dùng quyền lực trong tay để huy động toàn bộ lực lượng Nam Cảnh trong vùng lân cận, bao gồm tất cả các đội đang thực hiện nhiệm vụ ở gần đây, bao gồm cả lực lượng phòng vệ chiến khu xung quanh thành phố Lâm Giang, tiến hành tìm kiếm toàn diện trên núi Mang, tìm tung tích của đứa trẻ đó”.
Bách Lý Vô Cầu lạnh lùng nói.
“Xin lỗi, anh không có tư cách ra lệnh cho Dạ Diên, Dạ Diên chỉ nghe theo mệnh lệnh của anh cả”.
Lâm Hy đáp.
“Đáng chết. Cô nói với Long Thiên Tiếu, hiện tại tôi sẽ phái người tới nhà họ Lục ở Đông Hải, nếu đứa bé đó xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Lục máu chảy thành sông! Không phải là anh ta không muốn kinh động sao? Tôi sẽ dùng tính mạng của hơn trăm người nhà họ Lục nói với cả Đại Hạ này, Long Thiên Tiếu vẫn chưa chết!”
Bách Lý Vô Cầu đập tay lên bàn, hung ác nói, khi nói xong câu này, anh ta trực tiếp ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại bỗng chốc vỡ tan tành.
Tiểu Nhị ở bên cạnh thấy cảnh này không khỏi sửng sốt, cậu ta đã theo thầy nhiều năm, đây là lần thứ hai thấy thầy tức giận như vậy, lúc này cậu ta không dám nói chuyện.
Lần khác, đó là một đêm mưa cách đây 5 năm.
“Nhị Hằng Tử, bây giờ em bay đến nhà họ Lục ở Đông Hải một chuyến, khống chế tất cả bọn họ. Nói với bọn họ rằng, nếu đứa trẻ đó có chuyện gì, cả nhà họ Lục của bọn họ sẽ bị chôn theo!”
Bách Lý Vô Cầu cân nhắc hồi lâu rồi nói, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm.
“Em hiểu rồi, thầy còn muốn dặn dò gì nữa không?”
Tiểu Nhị lại hỏi.
“Những chuyện khác, đợi chút nữa tôi sẽ bàn giao cho em, bây giờ em đến Đông Hải là được rồi. Nếu em không khống chế được một gia tộc cỏn con đó, em vĩnh viễn đừng quay trở về gặp tôi nữa”.
Bách Lý Vô Cầu lạnh lùng nói.
“Em hiểu rồi, em đi ngay đây”.
Tiểu Nhị đứng thẳng người, hơi cúi đầu nói. Cậu ta biết, lần này, thầy thật sự rất tức giận, cúi đầu xong bèn rời đi.
Long Thiên Tiếu lái xe đến phía Bắc thành phố, đến cổng, anh thấy cửa vào đã được thiết quân luật, đâu đâu cũng là dòng xe cộ đông đúc, chỉ có một lối đi đặc biệt, trên đó không có một chiếc xe nào cả, có thể nhanh chóng ra khỏi thành phố.
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu lại vang lên, anh nhìn số điện thoại trên màn hình hiển thị, là Lâm Hy gọi tới.
“Nghe giúp tôi, bật loa ngoài”.
Lúc này, dòng xe cộ chậm rãi tiến về phía trước, Long Thiên Tiếu không tiện nghe điện thoại, chỉ có thể nói với Cố Tuyết Cầm ở bên cạnh.
Cố Tuyết Cầm thấy số điện thoại hiển thị là của Lâm Hy, cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn bắt máy.
Số điện thoại của Lâm Hy rất lạ, có tới hơn 20 số, cô chưa từng thấy số điện thoại dài như vậy.
“Anh cả, anh Bách Lý biết chuyện này rồi, anh ta muốn động tay động chân với nhà họ Lục ở Đông Hải”.
Vừa kết nối máy, Lâm Hy liền nói.
“Trước tiên không cần quan tâm đến anh ta”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Anh cả, tôi có thể huy động toàn bộ lực lượng mà tôi có thể huy động không? Chỉ dựa vào lực lượng cảnh sát ở thành phố Lâm Giang, việc tìm kiếm không thể hoàn thành trước khi trời sáng”.
Lâm Hy lại hỏi, nghe thấy lời này, Long Thiên Tiếu trầm mặc không nói gì, mặc dù anh chắc chắn Long Tiểu Tịch sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng từ nhỏ đến lớn, con bé chưa bao giờ rời khỏi người anh, ban đêm, có lẽ con bé sẽ khóc đòi bố?
Núi Mang lạnh như vậy, trên núi lại tối đen như mực, liệu con bé có sợ không? Nghĩ đến đây, trong lòng Long Thiên Tiếu co rút đau nhói.
“Anh cả không nói gì là đồng ý rồi. Bây giờ Lâm Hy sẽ đi sắp xếp”.
Lâm Hy nhanh nhẹn nói, Long Thiên Tiếu còn chưa kịp nói gì, cô ấy liền cúp máy.
“Gọi vào số máy của Trần Hướng Thiên giúp tôi”.
Long Thiên Tiếu lại nói với Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liền tìm số điện thoại của Trần Hướng Thiên trong danh bạ máy Long Thiên Tiếu.
“Cậu Long, bên chỗ tôi đang thiết quân luật trên toàn thành phố, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm con gái cậu”.
Đầu dây bên kia, Trần Hướng Thiên vô cùng kính cẩn nói.
“Ông đang ở đâu?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cửa phía Bắc thành phố”.
Trần Hướng Thiên trả lời.
“Tôi cũng đang ở cửa phía Bắc, tôi muốn ra khỏi thành phố, mở lối đi khẩn cấp cho tôi, đầu biển số xe của tôi là x”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Không thành vấn đề, tôi sắp xếp ngay đây”.
Trần Hướng Thiên cũng không vòng vo, vội vàng nói, không lâu sau, phía trước có mấy chục cảnh sát giao thông mở đường cho xe Long Thiên Tiếu, anh từ từ lái chiếc Audi A6 về phía lối đi khẩn cấp.
“Mẹ nó, chiếc xe Audi A6 đó là sao vậy? Cả thành phố đang bị thiết quân luật, dựa vào đâu anh ta có thể đi trên lối đi khẩn cấp”.
“Đúng vậy đúng vậy, dựa vào đâu, chúng tôi không phục”.
“Chúng tôi cũng muốn, mau cho chúng tôi ra ngoài, thật không công bằng!”
Thấy xe của Long Thiên Tiếu hướng tới lối đi khẩn cấp, những người lái xe phía sau bị ngăn lại không thể vượt qua nhao nhao lên, tiếng còi xe vang lên bốn phía, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
“Bùm bùm bùm”
Lúc này, hàng chục tiếng súng truyền đến, đầu súng phóng lên trời, đây là tiếng súng cảnh cáo. Nghe thấy âm thanh ngạo nghễ này, hiện trường lập tức im lặng.
“An phận một chút, bây giờ thành phố đang bị thiết quân luật. Trừ khi là xe đặc chủng, trước khi ra khỏi thành phố đều phải thông qua vòng kiểm tra nghiêm ngặt!”
Một giọng nói vang dội truyền đến, đám người trong nháy mắt không dám làm loạn. Dù sao, ai cũng không muốn ăn đạn.
“Mẹ nó, dựa vào đâu, đây không phải là bắt nạt người khác sao?”
Vẫn có người thấp giọng chỉ trích, anh ta rất không phục.
“Người anh em, cậu vô ưu vô lo quá, thấy biển số xe chiếc Audi đó không, biển số xe bắt đầu bằng x đó!”
Bác lái xe lâu năm có nhiều hiểu biết cẩn thận nói.
“Biển số xe bắt đầu bằng x thì đã sao? Biển số xe bắt đầu bằng x? Sao lại có biển số xe như vậy?”
Người thấp giọng chỉ trích nghe thấy lời này, vẫn muốn phản bác, nhưng cẩn thận xem xét lời nói của bác lái xe lâu năm, anh ta đột nhiên cảm thấy không bình thường, có gì đó sai sai ở đây.
“Biển số xe bắt đầu bằng x, người giàu nhất thành phố Lâm Giang cũng không thể chọc tới, cậu, tôi vẫn nên an phận mà đợi đi! Người lái xe lâu năm đều biết biển số xe này có ý nghĩa gì, nếu không tin, cậu có thể hỏi các tài xế khác”.
Bác lái xe lâu năm đó lại cẩn thận đáp lại, lái xe thấp giọng chỉ trích nghe thấy vậy, nhất thời có chút kinh hãi, xem ra bác tài xế này không giống như là đang hù dọa anh ta.
Chương 227: Anh ta là một kẻ đạo đức giả
Cố Tuyết Cầm thoải mái giới thiệu, Lưu Tiến Đạt cũng thuận thế ngồi xuống.
“Cái gì? Chồng cô sao?”
Lưu Tiến Đạt nghe thấy liền từ trên ghế đứng bật dậy, giống như nghe được chuyện gì ghê gớm lắm.
“Đúng vậy, anh ấy chính là chồng tôi, có vấn đề gì sao?”
Cố Tuyết Cầm cùng Long Thiên Tiếu ngồi xuống sau đó nói.
“Dì Vương, không phải dì nói con gái dì chưa kết hôn sao? Đây là chuyện gì vậy? Dì Vương dì có ý gì đây? Cháu cũng không thể hiểu nổi cách làm của dì nữa rồi?”
Lưu Tiến Đạt nhìn về phía Vương Mỹ, chất vấn bà ta. Vương Mỹ nghe vậy nhất thời xấu hổ.
“Đúng là đã kết hôn, nhưng sắp ly hôn rồi, lần này không phải để hai đứa xem mắt xem có hợp hay không à?”
Vương Mỹ miễn cưỡng cười trừ, vô cùng xấu hổ nói. Tên đầu to này, còn ra nước ngoài du học, sao lại ngay thẳng, có phải chuyện gì cũng cần đâu ra đấy đâu?
“Sao có thể có chuyện này chứ? Lưu Tiến Đạt cháu làm người làm việc gì cũng đều quang minh lỗi lạc, dì làm vậy là hại cháu mang danh bất nghĩa. Con gái của dì tuy rằng rất ưu tú nhưng đã kết hôn rồi, hơn nữa tình cảm vợ chồng cũng rất tốt, dì vì sao lại muốn làm như vậy?”
Lưu Tiến Đạt vô cùng khó hiểu, anh ta cũng gặp nhiều những chuyện kì lạ rồi nhưng chuyện như thế này là lần đầu tiên anh ta thấy.
“Thời điểm anh Lưu đến đây chẳng lẽ không biết Tuyết Cầm đã kết hôn rồi sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng cong lên nở nụ cười trào phúng nói.
Anh thật sự thấy khinh thường Vương Mỹ, người phụ nữ này cũng thật sự quá ghê gớm rồi, còn mang chuyện tình cảm đi lừa người, thật sự sống lâu mới gặp.
“Dì Vương chưa từng đề cập qua với tôi về chuyện này, đúng là tôi đến xem mắt, nhưng nếu biết đối phương đã có gia đình thì đánh chết tôi cũng không đến đâu. Chuyện phá hư tình cảm hạnh phúc gia đình người khác sẽ bị trời phạt đấy”.
Lưu Tiến Đạt phản ứng có chút kịch liệt, dù sao anh ta cũng chưa từng trải qua chuyện hoang đường đến thế.
“Mẹ vợ đáng mến của tôi ơi, bà đã nghe thấy chưa, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác sẽ bị trời phạt đấy. Tự bà thử tính xem bà sẽ bị trời phạt bao nhiêu lần đây?”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Vương Mỹ, tựa như cười như không mà nói.
“Long Thiên Tiếu cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Cậu chỉ là thứ vô dụng mà thôi, cậu có khả năng mang lại hạnh phúc cho con gái tôi không?”
Vương Mỹ thực sự phát hỏa rồi, vốn sự tình bại lộ đã khiến bà ta vô cùng căm phẫn, bà ta thật sự không ngờ tên Lưu Tiến Đạt này lại một người đơn thuần như vậy, một người ra nước ngoài du học sao tư tưởng vẫn cứng nhắc như vậy?
“Ít nhất hiện tại cô ấy đồng ý đi theo tôi. Còn người mẹ hoang đường như bà ngoại trừ việc tạo áp lực cho cô ấy thì còn có thể làm được gì nữa đây? Chính bà không thể làm dâu nhà giàu, không thể làm phu nhân hào môn liền muốn con gái mình giúp mình thực hiện mong ước đó sao? Vương Mỹ bà thật sự quá ích kỷ rồi”.
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Vương Mỹ, sắc mặt khinh thường nói. Sống hai mươi ba mươi năm anh chưa từng thấy người mẹ nào lại rác rưởi như vậy, đây đúng là lần đầu thấy.
“Cậu nói bậy! Nó sớm hay muộn cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, con bé đi theo cậu chỉ có thể chịu khổ, cậu chỉ là đồ phế vật có khả năng mang lại hạnh phúc cho con bé sao?”
Vương Mỹ lại quát lên.
“Con bây giờ không hiểu được, mãi mãi cũng không thể hiểu được. Ngay cả hôn nhân của chính mình con cũng không làm chủ được, vì sao con không thể tự chọn hạnh phúc cho chính mình chứ? Con đã ở bên anh ấy 5 năm rồi, sớm tối có nhau, con rất hiểu anh ấy, con có tình cảm với anh ấy vì sao mẹ phải bức ép con chứ?”
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Vương Mỹ, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Hôm nay làm trò cho người ngoài, cô thực sự cũng cảm thấy xấu hổ, mất mặt nhưng đã không còn cách nào khác nữa, có rất nhiều chuyện cô đã không thể khống chế được nữa rồi.
“Cố Tuyết Cầm con quyết định ở cùng đồ vô dụng này cả đời sao? Nếu đúng là như vậy thì con cút ra khỏi nhà cho mẹ, mẹ xem như không có đứa con gái này”.
Vương Mỹ lại nói.
“Con sẽ rời đi, nếu mẹ đã muốn con rời đi thì con sẽ rời đi. Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cùng lắm thì chỉ như thế này thôi”.
Cố Tuyết Cầm lại rơi nước mắt, cảnh tượng giống như ngày hôm nay đã không phải là lần đầu tiên cô trông thấy nữa rồi, dường như không rời khỏi cái nhà này thì cô vĩnh viễn không thoát khỏi vận mệnh bị áp bức.
“Dì Vương cháu khuyên dì một câu, chuyện này cháu không làm được đâu. Hạnh phúc của người trẻ thì cứ để họ tự mình lựa chọn đi! Không có chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây, cháu không nên đến mới phải!”
Lưu Tiến Đạt đứng lên lắc đầu, có chút thật vọng nói, chuyện đã đến nước này, Vương Mỹ kia muốn để anh ta trở thành loại người nào vậy? Chuyện cướp giật vợ người khác anh ta không làm được đâu, vậy thì có khác gì đạo tặc cướp bóc chứ?
“Lưu Tiến Đạt, cháu đứng lại cho dì! Cháu có phải đàn ông không vậy? Con gái của dì không xinh đẹp sao? Cháu không thích nó sao? Nếu cháu thích thì phải giành lấy chứ! Cháu là người đi du học trở về sao tư tưởng lại cổ hủ cứng nhắc như vậy?”
Nhìn thấy tình huống này, Vương Mỹ trong nháy mắt trở nên nóng nảy, đây cũng không phải tình huống mà bà ta muốn thấy, Lưu Tiến Đạt này trông khỏe mạnh như vậy, ít nhất có thể đánh cho tên vô dụng kia một trận chứ? Khiến cho tên vô dụng đó biết khó mà lui.
Nhưng mà hiện tại sao lại thành thế này, Lưu Tiến Đạt sao lại rút lui sớm như vậy, thật đúng là đồ gỗ mục.
“Người khác đều nói cháu ra nước ngoài học tập, là du học sinh về nước, mọi người đều đề cao cháu vì điều này, nhưng cháu ra nước ngoài học chỉ để học hỏi những kiến thức và kỹ năng tiên tiến từ bên ngoài và hy vọng nó có thể áp dụng được cho xã hội và đất nước trong tương lai. Điều khiến cháu tự hào trước nay không phải là cái danh du học sinh, mà là một thân phận khác của mình”.
Lưu Tiến Đạt xoay người nhìn về phía Vương Mỹ, vẻ mặt có chút trào phúng nói.
Hôm nay ở đây anh đã nhìn thấy giới hạn nhân cách con người, sự xấu xa trong nhân cách. Một người làm mẹ, một người mẹ vợ, mà lại có thể làm ra những chuyện hoang đường như vậy quả thật là đáng khinh thường.
“Anh là một người lính!”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Lưu Tiến Đạt sau đó yên lặng nói. Khi Lưu Tiến Đạt bước đi trên đường, anh vẫn luôn quan sát đến giờ phút này thì rốt cuộc anh cũng xác định được rồi.
“Sao anh biết được?”
Ánh mắt Lưu Tiến Đạt sáng lên rồi hỏi.
“Chân của anh bị thương, do đạn bắn xuyên qua bị thương”.
Long Thiên Tiếu nhìn chân của Lưu Tiến Đạt rồi nói một cách chắc nịch.
“Làm sao anh có thể nhìn ra được chứ?”
Lưu Tiến Đạt nghe vậy, nhìn về phía Long Thiên Tiếu với nét mặt khó tin. Chân của anh ta bị thương, bị một khẩu súng bắn tỉa hạng nhẹ bắn thẳng vào bắp chân, mặc dù không phải xuyên qua nhưng đúng thật là do đạn làm bị thương.
“Tư thế đi của anh khác với người bình thường. Trên đời này, chỉ có loại súng bắn tỉa hạng nhẹ kia mới có thể khiến anh bị thương như vậy thôi".
Long Thiên Tiếu nói vô cùng chắc chắn. Nghe được những lời này Lưu Tiến Đạt càng thêm kinh ngạc, trước tiên không đề cập tới chuyện lời Long Thiên Tiếu nói đúng không nhưng anh có thể nhìn ra được thương tích trên chân anh thì quả thực rất giỏi.
Hơn nữa còn nhìn ra được đây là vết thương do súng bắn, quả thật quá đỉnh rồi!
“Là loại súng ngắm sao?”
Lưu Tiến Đạt lại hỏi, chỉ là mấy câu anh ta đã có hứng thú với Long Thiên Tiếu, anh rốt cuộc là ai chứ?
“Anh là lính của Nam Cảnh, chân này của anh bị lũ chó săn trong khu rừng biên giới phía Nam cắn. Trong tay bọn Đông Khấu có một loại súng bắn tỉa có uy lực bình thường, nhưng trọng lượng nhẹ, dễ mang theo, âm thanh nhỏ, chắc hẳn anh bị loại súng này làm cho bị thương, sau đó để lại vết thương như này”.
Long Thiên Tiếu vô cùng chắc chắn nói.
“Mong anh nói cụ thể là loại súng bắn tỉa nào vậy?”
Lưu Tiến Đạt có chút kích động nói, trên thế giới này sao lại có người lợi hại như vậy, liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra tình hình bên trong. Hơn nữa theo như lời Long Thiên Tiếu nói đến giờ, những phán đoán của anh không lệch chút nào cả.
Anh ta quả thật là lính của Nam Cảnh, chân của anh ta bị lũ chó trong rừng phía Nam cắn, lũ chó săn trong khu rừng phía nam đã dùng khẩu súng bắn tỉa độc đáo của chúng làm anh ta bị thương, khiến anh ta trở nên tàn tật không thể không xuất ngũ.
“Nếu tôi đoán không nhầm vết thương của anh là do súng trường bắn tỉa m40a1 hoặc m40a3 gây ra. Súng bắn tỉa dòng m40 là mẫu đơn giản hóa của khẩu Remington m700, nó đã được sửa đổi dựa trên súng trường dân dụng m700, với tầm bắn và độ chính xác đều tăng lên nhưng uy lực lại có chút giảm xuống. Sau khoảng cách hơn 700 mét, nó có thể xuyên qua cẳng chân người nhưng không thể xuyên qua đầu gối. Vì khớp gối là khớp mềm, có cấu tạo phức tạp nên có thể chịu được lực đâm xuyên qua lớn hơn một chút”.
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Lưu Tiến Đạt rồi thản nhiên nói.
Lưu Tiến Đạt nghe được lời này, vẻ mặt vô cùng kì quái.
Lời Long Thiên Tiếu nói không sai chút nào, anh ta quả thật bị súng bắn tỉa m40 làm cho bị thương.
Thời thế thay đổi, khoa học kỹ thuật cũng tiến bộ nhanh chóng, bây giờ ở Nam Cảnh cũng rất khó thấy được loại súng trường bắn tỉa này, vết thương do bị đạn bắn của anh ta cũng đã nhiều năm về trước, Long Thiên Tiếu vì sao lại hiểu rõ như vậy chứ?
“Anh rốt cuộc là ai? Những chi tiết đó anh làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?”
Trong ánh mắt Lưu Tiến Đạt hiện lên một tia cảnh giác hỏi lại.
“Cụ thể tôi là ai, anh không có tư cách biết nhưng hẳn là anh biết thứ này đúng chứ?”
Long Thiên Tiếu không trả lời Lưu Tiến Đạt mà duỗi bàn tay ra, mở lòng bàn tay bên trong tay anh là một chiếc huy chương màu tím.
Lưu Tiến Đạt nhìn thoáng qua nhướng mày, đợi đến khi nhìn thấy rõ thứ trong lòng bàn tay Long Thiên Tiếu trong lòng anh ta mới chấn động.
“Huy chương Tử Kinh Vân!”
Vẻ mặt của Lưu Tiến Đạt sợ hãi hô lên, sau khi kịp phản ứng lại, anh ta liền cúi đầu xuống lạy, chỉ có điều đã được Long Thiên Tiếu giữ lại.
“Anh làm gì vậy? Anh là khách nhà chúng tôi mà, nhà chúng tôi cũng không nghèo đến mức ngay cả ghế cũng không có ngồi mà để anh phải lạy trên mặt đất vậy đâu?”
Long Thiên Tiếu cười khổ nói, Lưu Tiến Đạt nghe vậy vẻ mặt như người trong mộng bừng tỉnh, một lát sau anh ta mới hiểu được dụng ý của Long Thiên Tiếu.
“Thật ngại quá, tôi hơi đường đột”.
Lưu Tiến Đạt có chút xấu hổ nói, anh ta ổn định lại tinh thần, lại tiến về phía bàn uống nước, lúc này anh ta nhìn về phía Long Thiên Tiếu thần sắc đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta xuất thân là lính của Nam Cảnh cho nên hiểu rất rõ huy chương Tử Kinh Vân có ý nghĩa gì?
Ở Nam Cảnh, huy chương Tử Kinh Vân chỉ được trao cho những người có cấp bậc Thiếu tướng trở lên. Người nhận được huy chương Tử Kinh Vân cũng có hai loại, một là có thể từ trong chục nghìn người lính sống sót trở về vả lại lập được công lao to lớn, một loại khác là không thể từ trong hàng chục nghìn người lính sống sót trở về nhưng vẫn lập được chiến công vang dội.
Huy chương Tử Kinh Vân đại diện cho thực lực, thân phận và hàm vị!
Đại Hạ Đế Quốc những người còn sống có được huy chương Tử Kinh Vân chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi vì để lập được chiến công vang dội họ chỉ có thể liều mạng mình, rất nhiều quan tướng sau khi chết mới được trao tặng huy chương Tử Kinh Vân, nhưng mà người trước mắt này còn sống mà đã có được huy chương Tử Kinh Vân rồi.
“Anh tự giới thiệu về mình chút đi!”
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Lưu Tiến Đạt nói.
“Trung úy hạng ba Lưu Tiến Đạt ở chiến khu Nam Cảnh, từng lập được rất nhiều chiến công, trong một lần làm nhiệm vụ bị tay súng bắn tỉa Đông Khấu bắn trúng chân, không thể chữa khỏi, đành phải xuất ngũ. Sau khi xuất ngũ, chuyển đến chiến khu với tư cách là một chỉ huy xuất sắc, có cơ hội đến nước bạn học tập, tôi đã chọn học chuyên ngành y”.
Lưu Tiến Đạt rốt cuộc cũng ổn định lại tinh thần sau đó thản nhiên nói.
“Anh là một người lính vì sao lại chọn học ngành y?”
Long Thiên Tiếu có chút khó hiểu hỏi han.
“Bởi tôi luôn muốn chữa khỏi cái chân bị tật này, một lần nữa quay trở lại chiến trường. Các bác sĩ đều nói cái chân này của tôi có thể đi lại đã là may mắn lắm rồi, còn muốn quay lại chiến trường làm nhiệm vụ căn bản là không có khả năng. Cho nên tôi muốn chính mình tự học y thử xem bản thân có thể chữa khỏi cái chân khuyết tật này không”.
Lưu Tiến Đạt cúi đầu, nhìn chân chính mình có chút chán nản nói. Dưới tình huống bình thường người khác căn bản không nhìn ra được chân anh ta có vấn đề gì cả, trừ Long Thiên Tiếu biến thái như vậy thôi.
Long Thiên Tiếu cầm trong tay huy chương Tử Kinh Vân chứng tỏ anh không phải người bình thường, bất luận là thực lực hay là hàm vị đều ở trên mình.
Ở Nam Cảnh, mọi người cơ hồ đều có chung một nhận thức, nhìn thấy thiếu tướng bạn có thể cúi chào, nhưng nhìn thấy người sống mà có được huy chương Tử Kinh Vân thì nên quỳ xuống.
Bởi mỗi người sống mà có được Tử Kinh Vân thì đều là huyền thoại trên chiến trường, giết hàng chục nghìn người, nắm được thủ cấp hàng chục nghìn người, sự tồn tại của họ như một chiến thần.
Người thường nhìn thấy thần đương nhiên nên quỳ xuống.
“Huy chương Tử Kinh Vân là gì?”
Cố Tuyết Cầm đứng một bên nghe vậy có chút tò mò hỏi lại.
Lưu Tiến Đạt nghe thấy vậy muốn trả lời nhưng thấy Long Thiên Tiếu liếc mắt một cái, lại lui trở về.
Huy chương Tử Kinh Vân là một loại huy chương danh dự trong các chiến khu lớn của Đại Hạ.
Bây giờ số người có được huy chương Tử Kinh Vân không vượt quá năm người, mỗi người trấn thủ một ải, không thể tiết lộ thông tin.
“Chỉ là một loại huy chương thôi”.
Long Thiên Tiếu giải thích, bởi chính anh cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Thật không?”
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Lưu Tiến Đạt hỏi. Từ miệng Long Thiên Tiếu đương nhiên không hỏi han được gì rồi, có thể từ chỗ Lưu Tiến Đạt mới khai thác được một chút thôi.
“Cái này tôi không biết, tôi cũng không thể nói được”.
Lưu Tiến Đạt xấu hổ, nói chuyện cũng có chút ngay thẳng. Cái gì mà biết cũng không thể nói chứ, chỉ là anh ta biết nhưng không nói ra được thôi.
Vương Mỹ hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Huy chương Tử Kinh Vân chó má gì chứ, cậu rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Vương Mỹ vô cùng căm tức, vốn dĩ là buổi xem mắt cuối cùng lại biến thành như vậy. Sự việc phát triển đến mức độ này, đã hoàn toàn lệch khỏi suy tính của bà ta.
Bà ta có thể nhìn ra, sau khi Lưu Tiến Đạt nhìn thấy huy chương Tử Kinh Vân thì đã hoàn toàn trở thành fan hâm mộ não tàn của Long Thiên Tiếu rồi, ánh mắt nhìn về phía Long Thiên Tiếu cũng lấp lánh như sao trời.
“Dì Vương, mong dì cẩn trọng lời nói”.
Lưu Tiến Đạt nhìn về phía Vương Mỹ, ngữ khí lạnh như băng.
Hôm nay Vương Mỹ lừa anh ta đến chỗ này anh ta đã rất không vui rồi, hiện giờ còn nói huy chương Tử Kinh Vân là huy chương chó má, điều này đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng anh ta.
“Nói năng cẩn thận sao? Nếu tôi biết cậu là một thằng lính đầu to tôi sẽ không bảo cậu đến chỗ này, mẹ cậu nói cậu du học nước ngoài về, còn thực sự nghĩ mình là người có tiền à. Thì ra là nhờ vào quan hệ, chạy một vòng bên ngoài liền nói là xuất ngoại, du học sinh về nước sao?”
Vương Mỹ dùng giọng điệu vô cùng mỉa mai nói.
“Dì Vương cháu chưa từng nói mình là du học sinh từ nước ngoài về, cháu chỉ nói mình là một người lính. So với du học sinh về nước thì thân phận người lính này càng khiến cháu tự hào hơn”.
Sắc mặt của Lưu Tiến Đạt rất không tốt, ấn tượng của anh ta với dì Vương này đã kém đến cực điểm rồi.
“Haha, còn tự an ủi mình sao? Không phải chỉ là một thằng lính đầu to thôi sao có gì hơn người hả?”
Vương Mỹ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ nói, mẹ nó lại thêm một đứa vô dụng nữa, còn là một tên vô dụng khuyết tật chân, nếu biết cậu ta cũng là một tên vô dụng, làm sao bà ta có thể đưa cậu ta đến nhà mình chứ?
Chương 223: Huy chương Tử Kinh Vân
“Dì đang nói gì vậy, trong khu rừng rậm Nam Cảnh có vô số bọn cướp Đông Khấu ẩn nấp, chúng thuận theo bờ biển phía đông đến, bọn chúng ẩn nấp ở đó đốt phá, giết hại, cướp bóc người dân khu vực biên giới, ngày đêm muốn tiến vào đất liền chiếm lấy lãnh địa và thành phố của chúng ta. Nếu như không có những binh lính Nam Cảnh đầu to chúng cháu thì làm sao thành phố Lâm Giang được yên bình như vậy?”
Lưu Tiến Đạt có chút oán giận nói.
“Cái đó có liên quan gì đến tôi? Cậu đang muốn nói mình vì nước vì dân, đại công vô tư đấy à? Có ai ép mấy người phải làm như vậy không? Còn không phải do chính mấy người bị coi thường phải chạy đến chỗ rừng rú như Nam Cảnh đấy sao?”
Vương Mỹ vô cùng hèn mọn đáp lại.
“Dì đúng là loại người chỉ biết mình không biết lo cho người khác, mẹ tôi làm bạn với dì đúng là một sự sỉ nhục”.
Lưu Tiến Đạt nghe vậy, tức giận đến nỗi mặt cũng đỏ lên.
“Lưu Tiến Đạt, anh có thể đi rồi, chỗ này không có chuyện của anh nữa”.
Long Thiên Tiếu thấy tình huống này cũng thản nhiên nói.
“Hừm”.
Lưu Tiến Đạt khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Mỹ, sau đó lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu.
“Anh Long, hôm nay tôi xin phép đi trước, nếu như có cơ hội tôi hi vọng có thể mời anh một bữa cơm. Tôi sau này có thể sẽ ở lại thành phố Lâm Giang, làm việc cho tập đoàn Long Đằng!”
Lưu Tiến Đạt sau khi hừ lạnh một tiếng với Vương Mỹ liền nhìn Long Thiên Tiếu chắp tay, cúi người một góc 90 độ vô cùng cung kính nói.
Biểu hiện này cũng khiến cho Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, huy chương trong tay Long Thiên Tiếu rốt cuộc là huy chương gì vậy, vì sao lại khiến Lưu Tiến Đạt chấn động đến thế.
Sau khi Long Thiên Tiếu gật gật đầu, Lưu Tiến Đạt liền rời đi.
Lưu Tiến Đạt cũng không muốn ở lại chỗ này, anh ta sợ mình nếu còn tiếp tục nói chuyện với dì Vương kia sẽ không nhịn nổi mà ra tay đánh người mất.
Anh ta lớn đến nhường này cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vô liêm sỉ như vậy.
“Đi thôi, cùng tôi lên trên nói chút chuyện”.
Lưu Tiến Đạt đi rồi, Cố Tuyết Cầm mới nói. Cô cũng thật sự không ngờ được, sự việc ngày hôm nay cứ như vậy xong xuôi cả rồi, vốn còn tưởng Lưu Tiến Đạt này sẽ trở thành Tôn Hạo thứ hai.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đi theo Cố Tuyết Cầm lên tầng. Thấy một màn này Vương Mỹ vô cùng oán hận, đều trách tên Lưu Tiến Đạt kia, còn vô dụng hơn cả Long Thiên Tiếu.
“Trong tay anh là gì vậy, đưa cho tôi xem”.
Sau khi tiến vào phòng, Cố Tuyết Cầm vươn tay về phía Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng bất đắc dĩ, cầm huy chương Tử Kinh Vân đưa cho Cố Tuyết Cầm.
“Thứ này rốt cuộc là gì vậy? Cái này cũng quá kì lạ rồi, trên mặt chỉ in hình hoa Tử Kinh, còn lại chẳng có dấu hiệu gì nữa”.
Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng cầm lấy huy chương Tử Kinh Vân trong tay, vô cùng nghi hoặc nói.
Long Thiên Tiếu nghe được chỉ có thể cười khổ, Cố Tuyết Cầm có thể nhìn ra được manh mối từ huy chương Tử Kinh Vân này mới là lạ đấy!
Ở Đại Hạ những người sống có được Tử Kinh Vân không quá năm người, anh chính là một trong số đó.
Huy chương Tử Kinh Vân chỉ có sĩ quan Đại Hạ có hàm vị nhất định mới có thể nhận được thôi.
Cố Tuyết Cầm nhìn huy chương trong tay một lúc, ánh mắt lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu, vẻ mặt rất hiếu kỳ.
Nhìn bộ dạng của Long Thiên Tiếu cô liền biết dù có hỏi Long Thiên Tiếu cũng sẽ không nói bất kỳ điều gì đâu.
Kết quả cô lấy điện thoại của mình ra chụp hình huy chương Tử Kinh Vân.
Sau đó, cô tải bức ảnh lên máy tính và lợi dụng chức năng nhận dạng hình ảnh trên máy tính, Cố Tuyết Cầm muốn thử để máy tính nhận dạng huy chương Tử Kinh Vân nhưng sau khi phân biệt tìm tòi một lúc căn bản vẫn không tìm ra được huy chương Tử Kinh Vân là gì, chỉ thấy một đống lộn xộn linh tinh gì đó.
Cô lại mở công cụ tìm kiếm, thử tìm chút tin tức về huy chương Tử Kinh Vân nhưng vẫn như cũ không thể tìm được gì.
“Được rồi không có đâu, mấy thứ này có thể tôi cũng không có”.
Long Thiên Tiếu nhìn bộ dạng của Cố Tuyết Cầm, cảm thấy có chút buồn cười nói.
“Thứ này có tác dụng gì? Nó có liên quan gì đến chiến khu Nam Cảnh? Anh cũng có liên quan gì đến chiến khu kia?”
Cố Tuyết Cầm tuy không có được đáp án nhưng vẫn cố hỏi thêm.
“Thứ này chứng minh cho thân phận. Chứng minh cô từng làm cái gì, từng có chiến công như thế nào! Thứ này của chiến khu Nam Cảnh! Về phần tôi có liên quan gì đến chiến khu Nam Cảnh, nếu tôi nói cả chiến khu Nam Cảnh đều phải nghe lời tôi, cả Nam Cảnh đều dưới trướng của tôi, tôi là chủ của Nam Cảnh đó, cô có tin không?”
Long Thiên Tiếu nắm huy chương Tử Kinh Vân trong tay, vẻ mặt như đang trêu tức nhìn Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.
“Không tin! Chủ Nam Cảnh là quan lớn của Đế Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liên tục lắc đầu nói. Cô nghe được lời này của Long Thiên Tiếu phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Mặc dù Long Thiên Tiếu có biểu hiện kinh người vượt quá sức tưởng tượng của cô nhưng cô cũng khó lòng nghĩ được anh với người quyền cao chức trọng, hô phong hoán vũ kia là cùng một người.
“Vậy thì đúng rồi, cô không tin còn hỏi tôi làm gì?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, miệng khẽ cong lên, có chút buồn cười nói.
“Anh”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy trong nháy mắt cũng hết chỗ nói.
Tên kia nói những lời này cũng quá khoa trương rồi, nghe giống như đang chém gió, cái gì mà chủ của Nam Cảnh, gì mà toàn Nam Cảnh đều do anh ta định đoạt, anh nếu lợi hại như vậy thì mấy năm nay phải trốn ở chỗ này sao.
Một nhân vật như vậy, không phải sẽ là người có quyền cao chức trọng, một hô trăm đáp sao?
Năm năm nay, Long Thiên Tiếu đều bị người khác coi thường, không hề có tôn nghiêm, người quyền cao chức trọng, hô mưa gọi gió cần phải sống cuộc sống như vậy sao?
“Ting ting ting!”
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu vang lên, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cũng cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh mở điện thoại ra, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến.
Khi đọc tin nhắn, lông mày anh nhíu chặt lại, sắc mặt cũng thay đổi.
“Sao vậy?”
Cố Tuyết Cầm chú ý đến biểu cảm biến hóa của Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Không có gì, tôi xuống dưới gọi cuộc điện thoại đã”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy đứng lên rồi đi ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ này của Long Thiên Tiếu, trong lòng Cố Tuyết Cầm thêm nghi hoặc, bộ dạng này của Long Thiên Tiếu giống như không có chuyện gì sao?
Xuống đến dưới tầng, Long Thiên Tiếu gọi điện thoại cho Lâm Hi.
“Anh cả, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Hi hỏi lại.
“Tiểu Tịch bị người ta bắt đi rồi”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng thốt ra.
“Cái gì? Lúc này con bé không phải đang ở trường học sao?”
Lâm Hi nghe vậy, như người từ trong mơ bừng tỉnh dậy.
“Con bé vốn ở trường học nhưng bị đối phương dẫn đi. Đối phương không cần tiền, cũng không cần người, mà nhằm vào tôi, bọn chúng bảo tôi đến cửa Thành Bắc, nếu không sẽ khó đảm bảo an toàn cho Tiểu Tịch. Bọn chúng vì tôi mà đến”.
Ngữ khí của Long Thiên Tiếu lạnh như băng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lâm Hi vội vàng hỏi.
“Bọn chúng bảo tôi đến Thành Bắc vậy Tiểu Tịch chắc chắn không ở Thành Bắc, bây giờ cô thuyên chuyển lực lượng của mình tìm xem Tiểu Tịch cuối cùng mất tích ở chỗ nào. Bọn chúng nhằm vào tôi, tôi không lộ diện thì Tiểu Tịch tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu lại phân phó, tuy ngữ khí lạnh như băng nhưng lúc này anh không có chút bối rối nào.
Chương 224: Tôi là chủ Nam Cảnh
“Tôi hiểu rồi anh cả, tôi đã nhờ phía Trần Hướng Thiên phong tỏa đường vào thành phố, đồng thời bố trí nhân lực kiểm tra camera, tìm kiếm tung tích của Tiểu Tịch”.
Lâm Hy vội vàng nói.
“Ừm, càng nhanh càng tốt”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Anh cả, chuyện này chỉ có anh biết thôi sao?”
Lâm Hy lại hỏi.
“Ừm. Tạm thời chỉ mình tôi biết”.
Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng.
“Vậy tôi hiểu rồi”.
Lâm Hy nhàn nhạt nói, nói xong liền cúp máy.
Trong phòng của Cố Tuyết Cầm, lúc này, điện thoại của cô cũng vang lên, trên màn hình hiển thị là cô giáo Lương. Cố Tuyết Cầm thấy đó là số của Lương Tuyết Oánh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc này không phải cô gái nhỏ đang đi học sao? Tại sao cô giáo chủ nhiệm lại gọi điện thoại cho cô? Mặc dù rất khó hiểu nhưng cô vẫn nghe điện thoại.
“A lô, cô giáo Lương, có chuyện gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Cô Cố, không hay rồi, đã xảy ra chuyện!”
Giọng nói hoảng hốt của Lương Tuyết Oánh phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại.
“Cô giáo Lương, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền cảm thấy bối rối, hỏi. Trong lòng cô có loại dự cảm không lành.
“Sau buổi ngoại khóa sáng nay, Tiểu Tịch không cùng trở về với chúng tôi, chúng tôi đã tìm khắp trường mẫu giáo, nhưng không tìm thấy cô bé!”
Giọng nói của Lương Tuyết Oánh vô cùng hoảng loạn. Chuyện như vậy, nếu thật sự không tìm thấy người ở trong trường, bọn họ sẽ không trực tiếp thông báo cho phụ huynh học sinh.
“Cô giáo Lương, chuyện là như thế nào? Tiểu Tịch đang đi học, sao lại không tìm thấy con bé?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm liền thay đổi, sắc mặt tái nhợt, hỏi.
“Chuyện này tôi cũng không biết, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi”.
Lương Tuyết Oánh vô cùng khó xử nói.
“Cô đợi một chút, chúng tôi qua ngay đây”.
Cố Tuyết Cầm có chút luống cuống, cúp điện thoại xong liền đi ra ngoài, cô đang định đi tìm Long Thiên Tiếu, chỉ là vừa mới ra đến cửa liền đụng phải anh đang bước vào.
“Long Thiên Tiếu, không ổn rồi, Tiểu Tịch xảy ra chuyện, con bé mất tích rồi, cô giáo Lương nói sau buổi hoạt động ngoại khóa sáng nay, Tiểu Tịch không trở về với bọn họ”.
Cố Tuyết Cầm nắm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu, bối rối nói.
“Tôi biết rồi”.
Long Thiên Tiếu lại khá bình tĩnh, lúc này, hoảng sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì.
“Anh biết rồi?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ừm. Hốt hoảng không thể giải quyết được vấn đề gì. Bọn họ nhằm vào tôi, tôi không xuất hiện, Tiểu Tịch tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Anh định làm gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi. Thấy dáng vẻ của Long Thiên Tiếu, trong lòng cô cũng buông lỏng một chút, nhưng cô vẫn rất lo lắng. Dù sao, cô cũng không biết người kia là ai, không biết đối phương sẽ làm gì Tiểu Tịch.
“Dám động đến Tiểu Tịch, bất luận mục đích của bọn họ là gì, chỉ có đường chết!”
Long Thiên Tiếu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng sát khí trong lòng anh đã bắt đầu dâng lên.
“Con bé bị dẫn đi trong buổi hoạt động ngoài trời, người dẫn nó đi chắc chắn là người quen, nếu không, con bé sẽ không dễ dàng đi theo người khác”.
Cố Tuyết Cầm lại nói, cô hiểu rất rõ Long Tiểu Tịch, cô bé là một đứa trẻ thông minh, càng không phải là một đứa trẻ dễ bị lừa.
“Hiện tại bọn họ kêu tôi đến phía Bắc thành phố, tôi qua đó ngay đây”.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu gật đầu, sau đó nói.
“Tôi đi cùng với anh”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Không cần, cô ở nhà đi, tôi có thể giải quyết”.
Long Thiên Tiếu tự tin nói.
“Không được, tôi đi cùng với anh, một mình anh đi, lỡ gặp nguy hiểm biết phải làm sao?”
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm kiên quyết nói.
“Cũng được”.
Long Thiên Tiếu cũng không bận tâm.
“Bên phía trường mẫu giáo đã báo cảnh sát. Phía chúng ta, có phải cũng nên thông báo với cảnh sát không, có lẽ bọn họ có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta, đi như vậy, không phải là quá mạo hiểm sao?”
Cố Tuyết Cầm đi theo sau Long Thiên Tiếu, có chút gấp gáp nói.
“Tôi đã đánh tiếng với phía cảnh sát rồi, hiện tại bọn họ đã phong tỏa toàn bộ thành phố, nếu Tiểu Tịch còn ở trong thành phố, người bắt con bé sẽ không thể rời khỏi đây”.
Long Thiên Tiếu ngồi vào ghế lái, sau đó nói. Nói xong, anh liền khởi động xe.
“Vù vù vù!”
Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên, là Lâm Hy gọi tới.
“Sao rồi?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Lần cuối cùng Tiểu Tịch xuất hiện là ở phía Bắc thành phố, trong tình trạng hôn mê. Một cô gái 15-16 tuổi ôm cô bé lên chiếc xe con biển số j756r3 đi ra khỏi thành phố, đi theo còn có một tên vệ sĩ”.
Lâm Hy nói trong điện thoại.
“Gửi ảnh chụp qua đây, tôi muốn xem cô gái đó trông như thế nào”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Được, tôi chuyển cho anh ngay đây”.
Lâm Hy nhanh chóng nói, nói xong liền cúp máy.
“Sao? Thấy vị trí của Tiểu Tịch chưa?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Chỉ tìm thấy dấu vết cuối cùng”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, một lát sau, anh nhận được vài bức ảnh, đó là ảnh chụp lấy từ camera quay phim, có một số bị mờ không nhìn rõ lắm.
Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy cô gái khoảng 15-16 tuổi trong bức ảnh, trong mắt anh hiện lên một tia sát ý.
Ngay lập tức, anh gọi một cuộc điện thoại khác.
“A lô, xin hỏi là ai vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua.
“Lục Huyền Cơ, nếu con gái tôi xảy ra chuyện bất trắc, cháu gái ông và thậm chí là cả nhà họ Lục ở Đông Hải đều phải chôn theo”.
Sau khi Long Thiên Tiếu kết nối điện thoại, anh lạnh lùng nói.
“Cậu cậu là ai? Cháu gái tôi đã làm gì con gái cậu?”
Nghe thấy giọng nói này, Lục Huyền Cơ chỉ cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời ông ta không nhớ ra được chủ nhân của giọng nói này là ai!
“Tôi là Long Thiên Tiếu! Chắc ông vẫn chưa quên tôi chứ, ông tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”
Long Thiên Tiếu lại lạnh lùng nói, nói xong, anh liền cúp máy, trực tiếp đi về phía Bắc thành phố.
Khi nghe thấy ba chữ Long Thiên Tiếu, Lục Huyền Cơ suýt chút nữa khuỵu xuống, nhưng tình tế cấp bách, ông ta không thể hoảng loạn.
“Người đâu, cô chủ đang ở nơi nào?”
Lục Huyền Cơ hét lên.
“Thưa ông chủ, giờ này chắc cô chủ đang ở trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, mấy ngày nay, cô chủ đều ở đó, đến đó rất thường xuyên”.
Lúc này, một ông lão trông có vẻ là quản gia bước tới, đáp lại.
“Ông có chắc là con bé vẫn ở trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi không? Gọi điện thoại cho nó và tìm vệ sĩ bên cạnh con bé, làm ngay đi, tôi muốn biết vị trí của nó”.
Sắc mặt Lục Huyền Cơ lạnh như băng, nói, thấy dáng vẻ của ông ta, quản gia cũng có chút hoảng sợ.
“Ông chủ, có điện thoại, là vệ vĩ bên cạnh cô chủ gọi tới”.
Đúng lúc này, điện thoại của quản gia vang lên. Nghe thấy vậy, Lục Huyền Cơ giật lấy điện thoại, sau đó bắt máy.
“Lục Thanh Dao đang ở đâu?”
Lục Huyền Cơ thô bạo nói.
“Là ông chủ đúng không ạ?”
Đầu dây bên kia, có chút không chắc chắn nói.
“Tôi vẫn chưa chết, các người đã dám làm chuyện mờ ám sau lưng tôi, quả thực là làm xằng làm bậy mà, các người muốn nhà họ Lục bị chôn vùi thì mới vui sao, nếu không muốn, bây giờ gửi vị trí ngay cho tôi. Các người có biết mình đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì không?”
Lục Huyền Cơ rống lên.
Chương 225: Chỉ có đường chết
“Cái đó, ông chủ, cô chủ không cho tôi nói. Cô ấy nói chuyện này không liên quan đến gia tộc, cô ấy sẽ tự chịu trách nhiệm”.
Đầu dây bên kia, vệ sĩ của Lục Thanh Dao vô cùng khó xử nói.
“Hay cho câu tự chịu trách nhiệm? Con bé có bao nhiêu năng lực mà có thể tự gánh trách nhiệm? Nó muốn tự gánh chịu, cũng không nghĩ người khác có để cho nó làm như vậy hay không? Chỉ có nó muốn làm thế thôi!”
Lời nói của vệ sĩ khiến Lục Huyền Cơ rất tức giận, ông ta suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Ông ta không biết Long Thiên Tiếu là người như thế nào, ông ta chỉ biết rằng thực lực của Long Thiên Tiếu vượt xa mình, vô cùng kinh khủng. Chọc phải người như vậy, sẽ khiến cả nhà họ Lục gặp nguy hiểm.
Trước mặt Long Thiên Tiếu, ông ta không là gì cả, vậy thì nhà họ Lục chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
“Ông chủ, tôi đã khuyên cô chủ, nhưng cô ấy không nghe. Tôi cũng biết ông chủ nhất định sẽ không đồng ý làm như vậy”.
Đầu dây bên kia, vệ sĩ của Lục Thanh Dao lại nói.
“Nếu đã như vậy, cậu gọi điện về để làm gì?”
Lục Huyền Cơ tức như điên nói.
“Lúc cô chủ ra ngoài, cô ấy quên mang theo túi ngủ để cắm trại, trong nhà có thể phái một người đến đây không, chúng tôi đang ở núi Mang phía Bắc thành phố”.
Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng nói của vệ sĩ.
“Tút tút!”
Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy, lập tức cúp máy.
“Ngay lập tức, lập tức, đến núi Mang, mau lên!”
Lục Huyền Cơ liền hiểu ra, tên vệ sĩ này đang bắn tin. Người này luôn đi theo Lục Thanh Dao, luôn luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không làm trái lời con bé.
Lục Thanh Dao ơi là Lục Thanh Dao, cháu đúng là thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều, còn không bằng cả một tên vệ sĩ, thật đáng chết! Trong lòng Lục Huyền Cơ vô cùng tức giận, ông ta ra lệnh cho cấp dưới, nhưng bản thân lại vội vàng đi ra ngoài.
“Ông chủ, bây giờ thành phố Lâm Giang đang bị kiểm soát đi lại chặt chẽ. Tôi mới biết tin, bên phía cảnh sát đang tìm một đứa trẻ mất tích. Muốn ra khỏi thành phố phải trải qua đủ loại kiểm tra, tôi đoán không có cách nào ra khỏi thành phố trong vòng 1-2 giờ đồng hồ”.
Lục Huyền Cơ vừa kết nối điện thoại, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói lo lắng. Nghe được tin này, lông mày của ông ta càng nhíu chặt hơn.
Cả thành phố bị kiểm soát chặt chẽ, chỉ để tìm một đứa trẻ bị thất lạc, nhà ai lạc con mà có thể khiến cả thành phố thiết quân luật?
Thành phố Lâm Giang lớn như vậy, đôi lúc cũng có trẻ con bị mất tích, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe đến việc giới nghiêm toàn thành phố cả.
Việc thành phố thiết quân luật vì một đứa trẻ cho thấy rằng địa vị của bố mẹ nó vô cùng quan trọng, mà đứa trẻ này thể nào cũng là con gái của Long Thiên Tiếu, sự tình ngày càng nghiêm trọng rồi.
“Bất luận dùng cách nào, chúng ta phải tìm được cô chủ trước một bước, nếu không khó mà giữ được mạng của con bé”.
Lục Huyền Cơ vội vàng nói, nếu ông ta tìm được Lục Thanh Dao trước, con bé vẫn có khả năng sống sót, nếu như Long Thiên Tiếu tìm thấy trước, vậy thì khó mà nói.
“Anh cả, theo như cách anh nói. Cô gái đó lẽ ra phải dẫn Tiểu Tịch đến núi Mang. Ngọn núi này rất rộng, địa hình phức tạp, công cuộc tìm kiếm vô cùng khó khăn. Cho dù huy động toàn bộ cảnh sát ở thành phố Lâm Giang đến, cũng không thể hoàn thành việc tìm kiếm trước sáng sớm ngày mai. Hơn nữa, nếu điều động tất cả lưc lượng cảnh sát, chỉ sợ là an ninh của thành phố không được bảo đảm”.
Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa duy trì liên lạc với Lâm Hy.
Nghe được cuộc đối thoại giữa Long Thiên Tiếu và Lâm Hy, trong lòng Cố Tuyết Cầm cũng rất tò mò, mặc dù người phụ nữ này gọi Long Thiên Tiếu là anh cả, nhưng có vẻ cô ấy rất lợi hại.
Hơn nữa, phương thức trao đổi kiểu này, không phải là cách nói chuyện giữa một người phụ nữ và anh cả, mà là của cấp trên với cấp dưới.
Nhận thấy được chi tiết như vậy, Cố Tuyết Cầm càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa Lâm Hy và Long Thiên Tiếu.
“Huy động lực lượng cảnh sát có thể điều động, đồng thời cô gắng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng. Chắc cô ta không dám làm gì Tiểu Tịch đâu”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh lùng, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh lại không chắc chắn.
Long Tiểu Tịch là người mà anh tuyệt đối không thể để cho ai chạm vào, bất kì ai đều không được, anh không cho phép tồn tại nhân tố bất định nào.
Mà hành vi bắt Long Tiểu Tịch, đã khiến mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, điều này khiến anh vô cùng tức giận.
“Tôi hiểu rồi anh cả. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp những người khác tham gia tìm kiếm”.
Lâm Hy lại nói, sau khi Long Thiên Tiếu đáp lại, Lâm Hy liền cúp máy.
Lâm Hy vừa mới cúp máy, cô lại nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, cô nhìn vào màn hình hiển thị, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe máy.
“Xin hỏi là ai vậy, tôi không có thời gian, có chuyện gì mau nói đi”.
Lâm Hy có chút cấp bách nói.
“Dạ Diên, rốt cuộc thành phố Lâm Giang đã xảy ra chuyện gì, tại sao cả thành phố đều bị thiết quân luật, tại sao sở cảnh sát lại như ngồi trên đống lửa vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Xin hỏi anh là ai?”
Lâm Hy hỏi, người bình thường sẽ không gọi cô như vậy. Dạ Diên, là mật danh của cô, chỉ có những người ở trong chiến khu Nam Cảnh mới gọi cô như vậy.
“Tôi là Bách Lý Vô Cầu, không phải là cô đưa tôi đến thành phố Lâm Giang sao, thậm chí cô còn không nhận ra giọng của tôi à? Cô Lâm Hy?”
Đầu dây bên kia, Bách Lý Vô Cầu thản nhiên nói.
“Con gái anh cả mất tích rồi. Bây giờ đang tìm kiếm khắp thành phố”.
Sau khi biết đối phương là ai, Lâm Hy mới nói ra.
“Ai làm?”
Nghe thấy vậy, giọng điệu của Bách Lý Vô Cầu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Bước đầu xác định là Lục Thanh Dao-cô chủ lớn nhà họ Lục ở Đông Hải, nhưng hiện tại vẫn không có cách nào xác định được vị trí của cô ta”.
Lâm Hy đáp.
“Dạ Diên, thuộc hạ của cô làm ăn kiểu gì thế? Thiết quân luật khắp thành phố có tác dụng gì, tại sao cô không sử dụng lực lượng của Nam Cảnh? Lâm Giang là một thành phố quan trọng như vậy, cô đừng nói với tôi rằng chiến khu không bố trí lực lượng phòng vệ ở đây đấy nhé!”
Giọng điệu của Bách Lý Vô Cầu rất lạnh lùng, những lời này giống như là đang chất vấn hơn.
“Tôi…”
Nghe thấy vậy, Lâm Hy mở miệng ra, nhất thời bị hỏi đến mức không biết nên nói gì.
“Đừng nói với tôi bây giờ cô đã lui binh rồi nhé? Cô có thân phận gì, cô tự biết. Lực lượng hàng đầu ở Nam Cảnh vẫn nằm trong tầm kiềm soát của cô! Cho dù không thuộc quyền quản lý của cô nữa, nhưng dựa vào thế lực nhà họ Lâm, chẳng lẽ không điều động được mấy người chắc? Dạ Diên, tôi nói cho cô biết, nếu đứa trẻ đó xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cô, tôi cũng không giữ bí mật cho các người nữa đâu. Đến lúc đó, tất cả mọi người ở Nam Cảnh sẽ biết mọi chuyện về vụ đứa trẻ bị giết hại năm đó, bọn họ sẽ không quan tâm, báo thù cho Long Vương và Long công chúa của mình”.
Lời lẽ của Bách Lý Vô Cầu vô cùng sắc nhọn, Lâm Hy có thể nghe ra, trong ngữ khí của Bách Lý Vô Cầu tràn đầy vẻ hung ác.
Cô hiểu được một chút về ân oán thù hận giữa anh cả và Bách Lý Vô Cầu, hai người từng vào sinh ra tử, cũng từng chém giết lẫn nhau, sau đó có xảy ra xích mích vì một số chuyện, nói tóm lại bên trong rất phức tạp.
Chương 226: Chiến khu bố trí lực lượng phòng vệ ở Lâm Giang
“Anh cả không muốn tôi dùng lực lượng Nam Cảnh, anh ấy cũng không muốn gây ra bất kỳ động tĩnh gì”.
Lâm Hy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
“Con mẹ nó. Anh ta chính là một kẻ đạo đức giả! Năm đó, người phụ nữ của anh ta chết ở trong tay người khác, anh ta không dám làm gì. Cô phải biết, chỉ cần một câu nói của anh ta, tất cả người ở Nam Cảnh sẵn sàng giúp anh ta báo thù giết vợ. Nhưng anh ta tự cho là đúng, giả nhân giả nghĩa, bỏ đi không nói một lời. Anh ta là một kẻ hèn nhát, thậm chí không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình. Bây giờ, con gái của mình gặp nguy hiểm, anh ta vẫn vậy, đến khi nào anh ta mới bỏ được dáng vẻ đạo đức giả đáng chết đó?”
Bách Lý Vô Cầu lại hét lên trong điện thoại.
“Anh Bách Lý, xin anh ăn nói cho cẩn thận!”
Nghe thấy lời này, giọng của Lâm Hy lạnh như băng, Long Thiên Tiếu làm như vậy, anh tự có cách riêng của mình, là một người đã theo anh cả nhiều năm, cô hiểu rất rõ con người Long Thiên Tiếu, anh cả của cô luôn nghĩ xa, nghĩ sâu hơn người khác.
“Dạ Diên, tôi ra lệnh cho cô. Bây giờ, hãy dùng quyền lực trong tay để huy động toàn bộ lực lượng Nam Cảnh trong vùng lân cận, bao gồm tất cả các đội đang thực hiện nhiệm vụ ở gần đây, bao gồm cả lực lượng phòng vệ chiến khu xung quanh thành phố Lâm Giang, tiến hành tìm kiếm toàn diện trên núi Mang, tìm tung tích của đứa trẻ đó”.
Bách Lý Vô Cầu lạnh lùng nói.
“Xin lỗi, anh không có tư cách ra lệnh cho Dạ Diên, Dạ Diên chỉ nghe theo mệnh lệnh của anh cả”.
Lâm Hy đáp.
“Đáng chết. Cô nói với Long Thiên Tiếu, hiện tại tôi sẽ phái người tới nhà họ Lục ở Đông Hải, nếu đứa bé đó xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Lục máu chảy thành sông! Không phải là anh ta không muốn kinh động sao? Tôi sẽ dùng tính mạng của hơn trăm người nhà họ Lục nói với cả Đại Hạ này, Long Thiên Tiếu vẫn chưa chết!”
Bách Lý Vô Cầu đập tay lên bàn, hung ác nói, khi nói xong câu này, anh ta trực tiếp ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại bỗng chốc vỡ tan tành.
Tiểu Nhị ở bên cạnh thấy cảnh này không khỏi sửng sốt, cậu ta đã theo thầy nhiều năm, đây là lần thứ hai thấy thầy tức giận như vậy, lúc này cậu ta không dám nói chuyện.
Lần khác, đó là một đêm mưa cách đây 5 năm.
“Nhị Hằng Tử, bây giờ em bay đến nhà họ Lục ở Đông Hải một chuyến, khống chế tất cả bọn họ. Nói với bọn họ rằng, nếu đứa trẻ đó có chuyện gì, cả nhà họ Lục của bọn họ sẽ bị chôn theo!”
Bách Lý Vô Cầu cân nhắc hồi lâu rồi nói, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm.
“Em hiểu rồi, thầy còn muốn dặn dò gì nữa không?”
Tiểu Nhị lại hỏi.
“Những chuyện khác, đợi chút nữa tôi sẽ bàn giao cho em, bây giờ em đến Đông Hải là được rồi. Nếu em không khống chế được một gia tộc cỏn con đó, em vĩnh viễn đừng quay trở về gặp tôi nữa”.
Bách Lý Vô Cầu lạnh lùng nói.
“Em hiểu rồi, em đi ngay đây”.
Tiểu Nhị đứng thẳng người, hơi cúi đầu nói. Cậu ta biết, lần này, thầy thật sự rất tức giận, cúi đầu xong bèn rời đi.
Long Thiên Tiếu lái xe đến phía Bắc thành phố, đến cổng, anh thấy cửa vào đã được thiết quân luật, đâu đâu cũng là dòng xe cộ đông đúc, chỉ có một lối đi đặc biệt, trên đó không có một chiếc xe nào cả, có thể nhanh chóng ra khỏi thành phố.
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu lại vang lên, anh nhìn số điện thoại trên màn hình hiển thị, là Lâm Hy gọi tới.
“Nghe giúp tôi, bật loa ngoài”.
Lúc này, dòng xe cộ chậm rãi tiến về phía trước, Long Thiên Tiếu không tiện nghe điện thoại, chỉ có thể nói với Cố Tuyết Cầm ở bên cạnh.
Cố Tuyết Cầm thấy số điện thoại hiển thị là của Lâm Hy, cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn bắt máy.
Số điện thoại của Lâm Hy rất lạ, có tới hơn 20 số, cô chưa từng thấy số điện thoại dài như vậy.
“Anh cả, anh Bách Lý biết chuyện này rồi, anh ta muốn động tay động chân với nhà họ Lục ở Đông Hải”.
Vừa kết nối máy, Lâm Hy liền nói.
“Trước tiên không cần quan tâm đến anh ta”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Anh cả, tôi có thể huy động toàn bộ lực lượng mà tôi có thể huy động không? Chỉ dựa vào lực lượng cảnh sát ở thành phố Lâm Giang, việc tìm kiếm không thể hoàn thành trước khi trời sáng”.
Lâm Hy lại hỏi, nghe thấy lời này, Long Thiên Tiếu trầm mặc không nói gì, mặc dù anh chắc chắn Long Tiểu Tịch sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng từ nhỏ đến lớn, con bé chưa bao giờ rời khỏi người anh, ban đêm, có lẽ con bé sẽ khóc đòi bố?
Núi Mang lạnh như vậy, trên núi lại tối đen như mực, liệu con bé có sợ không? Nghĩ đến đây, trong lòng Long Thiên Tiếu co rút đau nhói.
“Anh cả không nói gì là đồng ý rồi. Bây giờ Lâm Hy sẽ đi sắp xếp”.
Lâm Hy nhanh nhẹn nói, Long Thiên Tiếu còn chưa kịp nói gì, cô ấy liền cúp máy.
“Gọi vào số máy của Trần Hướng Thiên giúp tôi”.
Long Thiên Tiếu lại nói với Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liền tìm số điện thoại của Trần Hướng Thiên trong danh bạ máy Long Thiên Tiếu.
“Cậu Long, bên chỗ tôi đang thiết quân luật trên toàn thành phố, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm con gái cậu”.
Đầu dây bên kia, Trần Hướng Thiên vô cùng kính cẩn nói.
“Ông đang ở đâu?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cửa phía Bắc thành phố”.
Trần Hướng Thiên trả lời.
“Tôi cũng đang ở cửa phía Bắc, tôi muốn ra khỏi thành phố, mở lối đi khẩn cấp cho tôi, đầu biển số xe của tôi là x”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Không thành vấn đề, tôi sắp xếp ngay đây”.
Trần Hướng Thiên cũng không vòng vo, vội vàng nói, không lâu sau, phía trước có mấy chục cảnh sát giao thông mở đường cho xe Long Thiên Tiếu, anh từ từ lái chiếc Audi A6 về phía lối đi khẩn cấp.
“Mẹ nó, chiếc xe Audi A6 đó là sao vậy? Cả thành phố đang bị thiết quân luật, dựa vào đâu anh ta có thể đi trên lối đi khẩn cấp”.
“Đúng vậy đúng vậy, dựa vào đâu, chúng tôi không phục”.
“Chúng tôi cũng muốn, mau cho chúng tôi ra ngoài, thật không công bằng!”
Thấy xe của Long Thiên Tiếu hướng tới lối đi khẩn cấp, những người lái xe phía sau bị ngăn lại không thể vượt qua nhao nhao lên, tiếng còi xe vang lên bốn phía, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
“Bùm bùm bùm”
Lúc này, hàng chục tiếng súng truyền đến, đầu súng phóng lên trời, đây là tiếng súng cảnh cáo. Nghe thấy âm thanh ngạo nghễ này, hiện trường lập tức im lặng.
“An phận một chút, bây giờ thành phố đang bị thiết quân luật. Trừ khi là xe đặc chủng, trước khi ra khỏi thành phố đều phải thông qua vòng kiểm tra nghiêm ngặt!”
Một giọng nói vang dội truyền đến, đám người trong nháy mắt không dám làm loạn. Dù sao, ai cũng không muốn ăn đạn.
“Mẹ nó, dựa vào đâu, đây không phải là bắt nạt người khác sao?”
Vẫn có người thấp giọng chỉ trích, anh ta rất không phục.
“Người anh em, cậu vô ưu vô lo quá, thấy biển số xe chiếc Audi đó không, biển số xe bắt đầu bằng x đó!”
Bác lái xe lâu năm có nhiều hiểu biết cẩn thận nói.
“Biển số xe bắt đầu bằng x thì đã sao? Biển số xe bắt đầu bằng x? Sao lại có biển số xe như vậy?”
Người thấp giọng chỉ trích nghe thấy lời này, vẫn muốn phản bác, nhưng cẩn thận xem xét lời nói của bác lái xe lâu năm, anh ta đột nhiên cảm thấy không bình thường, có gì đó sai sai ở đây.
“Biển số xe bắt đầu bằng x, người giàu nhất thành phố Lâm Giang cũng không thể chọc tới, cậu, tôi vẫn nên an phận mà đợi đi! Người lái xe lâu năm đều biết biển số xe này có ý nghĩa gì, nếu không tin, cậu có thể hỏi các tài xế khác”.
Bác lái xe lâu năm đó lại cẩn thận đáp lại, lái xe thấp giọng chỉ trích nghe thấy vậy, nhất thời có chút kinh hãi, xem ra bác tài xế này không giống như là đang hù dọa anh ta.
Chương 227: Anh ta là một kẻ đạo đức giả
Last edited:
Bình luận facebook