• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông bố chiến thần (1 Viewer)

  • Chương 240: Từng tranh giành phụ nữ với anh ta+241+242

“Anh dám?”

Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, lạnh lùng nói.

“Có gì Bách Lý Vô Cầu tôi không dám chứ?”

Bách Lý Vô Cầu vô cùng kiêu ngạo nói, nói xong, anh ta liền cúp máy.

“Dám cúp điện thoại của tôi?”

Long Thiên Tiếu thấy vậy, có chút cạn lời nói.

“Anh đang nói chuyện với ai thế?”

Cố Tuyết Cầm hỏi, cô vẫn đang nấu ăn.

“Bách Lý Vô Cầu”.

Long Thiên Tiếp đáp.

“Anh và anh ta có quan hệ gì, con bé mất tích, dường như anh ta còn lo lắng hơn cả anh”.

Cố Tuyết Cầm có chút tò mò hỏi.

“Không có quan hệ gì, nếu nói có, vậy thì chính là quan hệ tình địch”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nói trắng ra, nói xong, anh mới cảm thấy lời này có chút thẳng quá.

“Tình địch? Hay lắm hóa ra hai người đã quen nhau từ rất lâu rồi? Tranh giành phụ nữ với anh ta, có vẻ như là anh thắng đúng không!”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, nói bằng ý tứ sâu xa.

“Khụ khụ”.

Long Thiên Tiếu có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết nên nói gì.

Khi cả hai nói chuyện, bản tin được phát trên TV trong phòng khách.

“Theo phóng viên đài chúng tôi, ngày hôm qua, một lượng lớn lực lượng cảnh sát ở thành phố Lâm Giang đã tiến về phía núi Mang. Hơn 10 giờ tối, hàng loạt máy bay trực thăng vũ trang đã tập kết lại, phía núi Mang xuất hiện số lượng lớn máy bay trực thăng, nghi ngờ ở đó có các hoạt động chiến tranh với quy mô lớn”.

Trên TV, truyền đến giọng nói của phát thanh viên.

“Theo phân tích của các nhân sự có thâm niên, quy mô của hoạt động lần này rất lớn, nhân lực tham gia nhiều, bao năm qua hiếm thấy. Các nhân chứng cho biết, trên các trực thăng vũ trang tham gia hoạt động lần này có dòng chữ ‘Chiến khu Nam Cảnh’, bước đầu phỏng đoán, đây là hoạt động quy mô lớn do chiến khu Nam Cảnh và lực lượng cảnh sát địa phương phối hợp thực hiện. Tuy nhiên chưa rõ mục tiêu cụ thể, phía chiến khu Nam Cảnh và các quan chức thành phố Lâm Giang chưa công bố bất kì tin tức nào liên quan đến hành động lần này. Về vấn đề này, người ngoài cuộc phỏng đoán rằng, hành động này rất có khả năng là ngăn chặn tình hình bất ổn ở phía Nam thành phố Lâm Giang”.

Phát thanh viên lại nói.

“Để tìm hiểu chi tiết vụ việc, chúng tôi đã đặc biệt phỏng vấn ông Trần Hướng Thiên- cục trưởng thành phố Lâm Giang. Ông Trần, xin hỏi, ông có biết về hành động tối hôm qua không?”

Phóng viên hỏi.

“Tôi không biết”.

Câu trả lời của Trần Hướng Thiên rất chân thực.

“Thành phố Lâm Giang sử dụng nhiều nhân lực như vậy, lẽ nào ông không nhận ra sao?”

Phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.

“Không”.

Trần Hướng Thiên đáp.

“Xin hỏi ông Trần, có phải là hành động đêm qua nằm trong trạng thái bí mật không?”

Phóng viên lại hỏi.

“Chắc là vậy, nếu không có chuyện gì nữa, tạm thời đến đây thôi nhé”.

Trần Hướng Thiên lại nói, sau đó chương trình phát bản tin tiếp theo. Long Thiên Tiếu nghe tin tức trên TV, nhưng anh lại rất bình tĩnh, anh cũng rất hài lòng về câu trả lời của Trần Hướng Thiên.

“Lên cả TV rồi! Chuyện tối hôm qua giật gân như vậy sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói. Chuyện này nghe có vẻ chấn động hơn cô tưởng tượng, trở thành hành động chiến tranh mất rồi.

“Lực lượng xuất hiện quá nhiều”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, năm tiểu đội phòng vệ thông thường, hơn nữa còn là năm tiểu đội được trang bị tốt, bất kể bọn họ xuất hiện ở đâu, đều sẽ dấy lên tiếng vang.

Mất khoảng một giờ đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng nấu ăn xong.

Sắc mặt Vương Mỹ vẫn rất xấu, nhưng không có ai quan tâm đến bà ta.

Sau khi ăn xong, Long Thiên Tiếu liền lái xe chở bọn họ đi học đi làm. Cố Tuyết Cầm đưa cho cô bé mập một túi quần áo, đồng thời còn đóng một hộp thức ăn để cô bé mang về cho bà nội.

Mấy người xách đồ đi ra cửa ngồi lên xe, nhưng vừa ra khỏi cửa, một chiếc BMV X5 đã dừng ở đó, Long Thiên Tiếu thấy vậy cũng dừng lại.

Lúc này, có người bước xuống từ xe BMV, nhìn qua, đó là Lục Huyền Cơ, đi theo ông ta còn có Lục Thanh Dao.

Long Tiểu Tịch nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, thấy Lục Thanh Dao, cô bé chỉ nhìn chằm chằm. Bởi vì bộ dạng bây giờ của Lục Thanh Dao, vẫn còn có chút nhếch nhác, một đêm trôi qua, vết máu trên miệng cô bé vẫn chưa lau sạch, cả người trông rất tiều tụy, tóc tai cũng rối bời.

Khi thấy Long Tiểu Tịch, mắt Lục Thanh Dao bỗng sáng lên, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm đi.

“Các người đến đây làm gì?”

Long Thiên Tiếu thấy vậy, hỏi.

“Cậu Long, cháu gái tôi ương bướng, tôi dẫn con bé đến đây nhận lỗi với cậu!”

Lục Huyền Cơ khẽ cúi đầu xuống.

“Không cần, các người về đi!”

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, lắc lắc đầu, lạnh lùng nói.

“Đứa trẻ ngỗ ngược, mau quỳ xuống tạ tội với cậu Long đi”.

Lục Huyền Cơ thấp giọng trách mắng. Nghe vậy, Lục Thanh Dao bèn tiến lên trước hai bước, trực tiếp quỳ xuống đất, Long Thiên Tiếu thấy cảnh này, ánh mắt vẫn lãnh đạm, không mang theo một tia cảm xúc.

“Thế này…”

Thấy vậy, Cố Tuyết Cầm lại có chút mất bình tĩnh. Theo cô, sự việc thật ra không nghiêm trọng như thế!

“Là tôi ngây thơ ấu trí, tự cho là mình đúng, tùy tiện phóng khoáng, mong chú tha thứ, cảm ơn chú đã không giết tôi”.

Sắc mặt Lục Thanh Dao tái nhợt, nhìn Long Thiên Tiếu, rũ mắt xuống.

“Thật ra, tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng. Đây cũng là nguyện vọng của cháu gái tôi, con bé hy vọng cậu có thể thu nhận nó làm đồ đệ”.

Lục Huyền Cơ khó xử nói, yêu cầu như vậy quả thực có chút không thực tế, nhưng Lục Thanh Dao khăng khăng muốn như vậy, ông ta không có cách nào khác.

“Điều này không thể”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, chỉ nhàn nhạt nói.

“Chỉ cần chú có thể nhận tôi làm đồ đệ, cho tôi theo chú học các kỹ năng, chú bảo tôi làm gì cũng được. Kẻ mạnh được coi trọng, cá lớn nuốt cá bé, chuyện tối hôm qua, là tôi ngu ngốc, suy nghĩ không thấu đáo. Hy vọng chú có thể thu nhận tôi làm đồ đệ”.

Lục Thanh Dao quỳ sát xuống đất, thành khẩn nói.

“Cháu phải biết, điều này không có khả năng”.

Long Thiên Tiếu vẫn lắc lắc đầu, sau đó nói.

“Nếu chú không đồng ý, tôi sẽ quỳ mãi ở nơi này, quỳ cho đến khi chú đồng ý mới thôi, hoặc là cho đến khi tôi chút hơi thở cuối cùng”.

Lục Thanh Dao đứng dậy, kiên quyết nói.

“Vậy cháu cứ quỳ đi. Ông nội cháu không nỡ để cháu chết đâu”.

Nghe vậy, khóe miệng Long Thiên Tiếu nhấc lên một đường cong lạnh lùng, anh nói.

“Cậu Long, con bé còn trẻ mà đã làm ra những việc sai trái, nhưng trong chuyện học hành, con bé luôn nghiêm túc, vẫn mong cậu thu nhận nó. Chuyện lần này, tôi không thể thương hại con bé được, bởi vì đây là lựa chọn và quyết định của nó, tôi không thể thay đổi, tôi chỉ có thể cầu xin cậu Long thu nhận con bé!”

Lục Huyền Cơ vẫn nói bằng giọng điệu chân thành, ông ta biết Long Thiên Tiếu mạnh hơn mình rất nhiều và những thứ anh có thể dạy cho Lục Thanh Dao nhiều hơn ông ta.

“Vậy cứ quỳ đi. Chúng ta đi thôi!”

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, thản nhiên nói. Anh nắm tay Long Tiểu Tịch đi tới chỗ đậu xe, Cố Tuyết Cầm thấy vậy cũng thở dài một hơi.

“Không cần phải như vậy, mọi người về cả đi, ông cụ”.

Cố Tuyết Cầm nói với Lục Huyền Cơ, cô có chút thương hại cô gái này, tuy nói rằng cách làm của cô bé có hơi cực đoan nhưng thực ra cô ấy không gây tổn hại gì cho Long Tiểu Tịch, phương thức hành động có vấn đề, nhưng bản chất con người không có vấn đề gì cả.

Sau khi thở dài, Cố Tuyết Cầm cũng đi theo bước chân của Long Thiên Tiếu, bước đến bãi đậu xe.

“Anh thật sự để con bé quỳ ở đó như vậy sao?”

Sau khi lên xe, Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Cô tưởng quỳ thoải mái chắc?”

Long Thiên Tiếu khởi động xe, sau đó hỏi.

“Có ý gì?”

Cố Tuyết Cầm nói.

“Quỳ mãi quỳ mãi con bé sẽ không chịu được nữa, không chịu được nữa nó sẽ bỏ về. Quỳ được một tiếng là cùng, thế này còn khó chịu hơn là bị tra tấn”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Tôi thấy bộ dạng của đứa trẻ đó có vẻ rất kiên định”.

Cố Tuyết Cầm không đồng tình nói.

“Cô thấy vậy thôi, buổi chiều tan làm về sẽ không thấy con bé nữa”.

Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói.

Bởi vì hiện tại Cố Tuyết Cầm không còn phụ trách dự án nhà họ Cố nữa, cô đã trở thành một con người nhàn rỗi, cho nên, cô không khiến Long Thiên Tiếu đưa cô đi làm trước, mà là cùng anh đưa Long Tiểu Tịch đến trường.

Hiện tại là mùa thu, bầu trời xám xịt, gió thổi vi vu, thời tiết hôm nay hơi se lạnh.

Bên cạnh đường bê tông phía trước trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, có một bà lão năm sáu mươi tuổi đang ngồi trên bậc thềm đại lộ với mái tóc bạc trắng, bên cạnh có một chiếc túi da rắn, trên tay cầm một cây gậy gỗ chống trên mặt đất, ánh mắt già nua nhìn về phía cửa trường mẫu giáo.

“Bà ơi, bà ngồi đây làm gì, trời lạnh quá bà về đi!”

Thỉnh thoảng có người tốt bụng đi ngang qua quan tâm hỏi đôi ba câu.

“Tôi đang đợi cháu gái tôi về, tối qua nó không về nhà, họ nói rằng hôm nay có lẽ con bé sẽ về”.

Bà lão nói với người đi đường.

“Bà muốn đợi, cũng nên về nhà đợi chứ, bà ngồi đây để làm gì, trời lạnh như vậy”.

Người tốt bụng lại nói.

“Không được, tôi sợ cháu nó về không thấy tôi lại lo”.

Bà lão lắc lắc đầu, vô cùng cương quyết nói.

“Haizz, được rồi, bà cụ nhà ai, lớn tuổi như vậy rồi mà còn ra ngoài”.

Người tốt bụng thấy vậy lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói. Không còn cách nào khác, người đó đành phải rời đi.

Bây giờ là buổi trưa, dòng người qua lại trước cửa trường mẫu giáo không nhiều, bà lão ngồi ở đó, gió thổi bay mái tóc bạc trắng, trông bà lão vô cùng lẻ loi đơn độc.

“Chậc chậc chậc, bà già mãi không chết này hóa ra ở đây”.

Lúc này, có một vài thanh niên tóc xanh tóc vàng bước tới, thấy bà lão ngồi trên bậc thềm. Người cầm đầu là một tên gầy gò với một sợi dây chuyền vàng to nói.

Tên đó đeo dây chuyền vàng phối với một đôi giày lười, tóc còn nhuộm thành màu xanh, nhìn qua có vẻ là một tên đầu gấu chẳng ra gì.

Bã lão thấy nhìn thấy mấy người, trong mắt có chút kinh hãi, thân thể co rụt lại.

“Bà già chết tiệt, phí bảo vệ hôm nay đâu, sao bà không đi nhặt rác, trốn ở đây làm gì? Hôm nay nhặt rác kiếm được mấy đồng, đưa hết cho ông đây đi”.

Tên tóc đỏ bên cạnh tên tóc xanh hét lên.

“Thưa mấy anh, tôi đang đợi cháu gái, nó cả đêm không về nhà, bây giờ vẫn chưa biết ra làm sao, mong mấy anh tha cho tôi, có tiền tôi nhất định sẽ đưa”.

Bà lão nghe thấy vậy, vẻ mặt cầu xin nói.

“Ha ha, hóa ra là cô cháu gái câm của bà mất tích, thứ rác rưởi vô dụng đó, không thấy nữa cũng tốt”.

Tên tóc xanh cười ha hả, sau đó nói. Mấy tên tóc xanh tóc đỏ đằng sau hắn ta nghe thấy vậy, người nào người nấy bắt đầu cười lớn, bà lão thấy thế, nhất thời cũng không biết nên nói gì, có chút sợ hãi nhìn bọn họ.

“Anh tóc xanh, nhiều lời để làm gì, xử lý xong bà già này, chúng ta đến nhà khác, gần đây thiếu tiền quá”.

Tên côn đồ phía sau nói với tên tóc xanh.

“Bà già kia, đưa tiền”.

Tên tóc xanh ngóc đầu lên, vô cùng kiêu ngạo nói.

“Tôi không có tiền thật mà, hôm nay không đi nhặt đồng nát, tôi không kiếm được đồng nào cả. Tôi đang đợi cháu gái tôi về”.

Bà lão nói, trông rất đáng thương.

“Ha ha, không có tiền? Anh cả, làm sao bây giờ?”

Tên côn đồ phía sau nhếch mép, sau đó nói.

“Không đánh không thành thật”.

Tên tóc xanh thản nhiên nói, tên côn đồ phía sau nghe vậy, liền giơ chân lên đá bay bà lão ngồi trên bậc thềm.

Cũng vào đúng lúc này, một chiếc Audi A6 màu đỏ dừng ở cách đó không xa, cửa xe mở ra, một bóng người nhỏ nhắn lao ra ngoài nhào tới chỗ bà lão.

Ngay khi cửa xe được mở ra, cô bé mập xông ra ngoài, Cố Tuyết Cầm có chút không phản ứng kịp.

Đúng lúc mấy tên côn đồ tiếp tục ra tay, đột nhiên có một bóng người nhỏ bé xông vào, ngăn trước lối đi của bọn họ, che chở cho bà lão ở phía sau.

Nhưng dáng người lại quá nhỏ, cô bé căn bản không thể bảo vệ được bà lão, ở trước mặt đám côn đồ đầu trâu mặt ngựa, trông cô vô cùng nhỏ bé.

“Ôi chao, đây không phải là con câm sao? Con câm về rồi”.

Tên tóc xanh thấy vậy, có chút bất ngờ nói.

“Phịch!”

Một cú đá giáng lên người cô bé mập, cả người cô bé bị đá trực diện bay tới gần chỗ bà lão.

“Cháu gái, cháu gái của tôi, các người không được đánh con bé!”

Bà lão vội vàng bò dậy, ôm lấy cô bé mập, dùng thân mình che chở cho cô bé.

Nhưng cô bé mập rất bướng bỉnh, giãy giụa thoát khỏi bà lão, lại đứng dậy, dang tay ngăn cản tên côn đồ đánh bà nội mình.

Chỉ là vừa mới đứng lên, cô bé lại bị đạp ngã.

“Chậc chậc chậc, không nộp phí bảo vệ, còn cãi lý, đánh cho tôi”.

Tên tóc xanh có chút tức giận nói, vừa ra lệnh, mấy tên côn đồ liền xông tới, bà lão chỉ có thể liều mạng che chở cho cô bé mập nằm ở dưới, nghênh đón trận đòn sắp tới.

“Dừng tay, các người đang làm gì vậy?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm từ xa mới phản ứng lại, đoán được tình huống trước mắt, cô liền vội vàng kêu lên.

“Ôi chao, là một cô gái xinh đẹp!”

“Chậc chậc chậc, thật thú vị, ha ha!”

“Anh cả, món ngon tìm đến cửa này!”

Đám côn đồ đó quay đầu lại, thấy Cố Tuyết Cầm, lập tức dừng tay lại. Người phụ này đẹp quá đi, thân hình, khuôn mặt quả là cực phẩm, bọn họ dường như chưa từng thấy một người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.

Sự chú ý của họ đổ dồn lên người Cố Tuyết Cầm, đến nỗi không nhận ra rằng Cố Tuyết Cầm đang dắt một đứa trẻ, Long Thiên Tiếu đã xuống xe, bình tĩnh bước tới.

“Người đẹp, em muốn làm việc nghĩa sao? Chơi đùa với các anh, các anh sẽ không làm khó hai kẻ vô dụng này nữa”.

Tên tóc xanh liếc nhìn Cố Tuyết Cầm, sau đó lại nhìn về phía bà lão và cô bé mập ngã trên mặt đất, vênh mặt hất hàm nói.

“Trên đời này, tại sao lại có nhiều kẻ cặn bã không nên sống như vậy chứ?”

Long Thiên Tiếu bước tới, đi đến trước mặt Cố Tuyết Cầm.

“Cô ở đây, tôi qua đó xử lý bọn họ”.

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.

“Ừm, anh cẩn thận nhé”.

Cố Tuyết Cầm nói, thấy nhiều người bắt nạt một bà lão và một đứa trẻ như vậy, cô vô cùng tức giận.

“Mày là ai, mày muốn làm gì, anh hùng cứu mỹ nhân?”

Long Thiên Tiếu bước tới, đám côn đồ đó mới chú ý đến anh, tên tóc xanh thấy Long Thiên Tiếu, bèn nói với vẻ mặt châm biếm.


Chương 241: Kẻ cặn bã không nên sống


Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng không có trả lời đám côn đồ đó, mà anh vượt qua bọn họ, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt bà lão và cô bé mập.

“Chàng trai trẻ, đi, đi mau, cậu đến đây làm gì? Tôi không biết cậu, cậu đừng xen vào chuyện của người khác”.

Bà lão thấy Long Thiên Tiếu bước tới liền đẩy anh ra. Trong lòng bà biết rõ, bọn côn đồ tóc xanh tóc vàng trước mặt không dễ trọc. Có mình Long Thiên Tiếu tới chỉ có nước ăn đòn.

Bị đánh vẫn là chuyện nhỏ, cách đó không xa còn có một người phụ nữ xinh đẹp và một đứa trẻ, bà không muốn liên lụy đến người khác.

“Mẹ tôi cũng chạc tuổi bà, nếu ai dám ra tay với mẹ tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho hắn ta sống không bằng chết”.

Long Thiên Tiếu liếc nhìn bà lão, sau đó nói.

“Tôi không có con trai, con trai tôi đã chết từ lâu, chàng trai trẻ, cậu đi đi, không cần phải rước họa vào thân!”

Bà lão lắc đầu lia lịa, chỉ có mình chàng trai này, sao có thể đối phó với đám người kia chứ, đây không phải là liên lụy đến người khác sao? Khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng cách đó không xa, bà lão càng kiên quyết muốn đuổi Long Thiên Tiếu đi.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, thật sự rất nguy hiểm nếu gặp phải đám côn đồ kia, lẽ nào người thanh niên này không hiểu đạo lý đó sao? Lẽ nào cậu ta không thấy ánh mắt của đám côn đồ nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó sao?

Ánh mắt Long Thiên Tiếu rơi trên người cô bé mập, cô bé bị đá ngã trên mặt đất, trên mặt còn có vết máu bầm tím.

“Cháu cảm thấy thế nào, trên người có chỗ nào đau không?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

Cô bé mập nghe vậy, đôi mắt sáng ngời chuyển động, lắc đầu tỏ ý không sao.

“Cháu và bà nội ở đây nhé, chú sẽ lo chuyện tiếp theo”.

Long Thiên Tiếu trấn an, nói xong, anh bèn đứng dậy. Lúc này, đám côn đồ đó đang nhìn Cố Tuyết Cầm, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, căn bản không quan tâm đến tình huống bên này.

“Thằng kia, người phụ nữ đó là vợ của mày sao”.

Tên tóc xanh đi tới trước mặt Long Thiên Tiếu, chỉ vào Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Đúng”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói. https://vietwriter.vn/threads/ong-bo-chien-than.7517/page-208

“Ok, vợ mày bị bọn tao trưng dụng rồi, giờ mày có thể cút”.

Tên tóc xanh dùng ngón tay chọc vào ngực Long Thiên Tiếu, sau đó nói. Những tên côn đồ khác nghe vậy đều cười ồ lên.

“Từ ‘trưng dụng’ dùng hay đó, anh Thái Khôn giỏi thật!”

“Ha ha, đại ca thật đúng là người có tài”.

“Chẳng thế à, dù sao cũng là người có văn hóa, ha ha ha ha!”

Đám côn đồ đó gào thét, cười vang bốn phía.

Chỉ là lúc này, Long Thiên Tiếu nắm lấy ngón tay của tên tóc xanh đang chọc vào ngực anh, hắn ta muốn rút tay ra, nhưng không rút được, trong lòng đột nhiên hoảng sợ.

“Thằng kia, buông ra, mày muốn chết hả?”

Sắc mặt tên tóc xanh liền thay đổi, vội vàng rống lên.

“Răng rắc!”

Long Thiên Tiếu nắm lấy ngón tay của tên tóc xanh, một âm thanh gãy giòn tan truyền đến, dưới ngón tay của tên tóc xanh, lộ ra một mảng xương dày.

“A!”

Tên tóc xanh ngước lên trời gào thét, đau đến nỗi mắt trợn trắng.

“Bịch!”

Long Thiên Tiếp đạp một cước lên người tên tóc xanh, cả người hắn ta lao ra ngoài khoảng 5-6 trượng, còn xoay hơn ba vòng rưỡi.

“Thứ rác rưởi như chúng mày, xã hội này không cần. Sống làm gì cho lãng phí không khí”.

Sau khi xử lý xong tên tóc xanh, ánh mắt Long Thiên Tiếu vẫn như cũ, lãng đạm nói.

“A! Đau đau, giết nó, giết chết con chó cái này cho tao”.

Tên tóc xanh nắm chặt ngón tay mình, giãy dụa trên mặt đất, nhịn không được gầm lên.

“Lên”.

Long Thiên Tiếu làm động tác ngoắc ngoắc tay khiêu kích đám côn đồ. Bọn họ thấy vậy đưa mắt nhìn nhau. Nhưng Long Thiên Tiếu có thể nhìn ta, trong bảy tám tên côn đồ, có mấy tên đang rút dao bổ dưa từ phía sau ra.

Loại chuyện mờ ám lén lút này, đương nhiên không thể qua được mắt Long Thiên Tiếu.

“Lên hết đi, giết chết nó!”

Một tên côn đồ gầm lên, sau lưng rút một con dao bổ dưa ra, nhắm về phía Long Thiên Tiếu.

Thấy thế, Cố Tuyết Cầm liền che mắt Long Tiểu Tịch lại, trẻ con không nên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đáng sợ như vậy. Cố Tuyết Cầm vô cùng tin tưởng vào sức mạnh của Long Thiên Tiếu.

Con dao bổ dưa chĩa về phía Long Thiên Tiếu, thân thể anh khẽ nghiêng sang một bên, anh đấm vào xương sườn của tên cồn đồ đó, con dao trên tay hắn ta rơi xuống đất.

Cả người Long Thiên Tiếu bay lên trời, đạp một chân vào vai của tên côn đồ, hắn ta không chịu nổi sức nặng, hai chân khuỵu xuống, trực tiếp quỳ trước mặt Long Thiên Tiếu, khóe miệng toàn là máu tươi, hơi thở yếu dần đi.

Mấy tên còn lại xông lên, nhưng vị trí của Long Thiên Tiếu vô cùng quỷ dị, bọn họ thậm chí không thể chạm tới tay áo của anh.

“Bịch bịch bịch!”

Cơ thể của mất tên côn đồ lần lượt bị hất tung lên không trung, tất cả đều nằm trên mặt đất, tiếng kêu gào thảm thiết, xem ra người nào cũng bị thương rất nặng. Mấy tên lần lượt xông lên, kết quả cũng không thể tệ hơn.

Trước mặt Long Thiên Tiếu có nhiều người là thế, nhưng bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, những người chứng kiến đều ngẩn ra, mẹ nó chứ, đây có còn là người nữa không? Mạnh đến mức như vậy?

“Rác rưởi!”

Long Thiên Tiếu nhặt một con dao lên, đi về phía tên tóc xanh, kề dao vào cổ hắn ta.

“Mày mày muốn làm gì? Giết người là phạm pháp đó!”

Tên tóc xanh thấy vậy, lập tức hoảng sợ, ngồi phịch trên mặt đất, không ngừng lùi về phía sau.

“Giết người là phạm pháp, nhưng mày không phải là người, mày là rác thải. Tao đang nghĩ, có nên chém mày bằng một đao không”.

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh lùng, đánh bại nhiều người như thế, nhưng dường như anh không tốn một chút sức lực nào vậy, thậm chí hơi thở của anh còn rất ổn định.

“Anh anh đừng có mà làm xằng làm bậy. Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, mong anh bỏ qua!”

Đụng phải ánh mắt của Long Thiên Tiếu, hắn ta cảm thấy nguy hiểm đang bao phủ lên mình, như thể hắn ta sẽ chết bất cứ lúc nào vậy.

Mẹ nó, sao hôm nay xui xẻo thế, gặp phải tên sát nhân này.

“Rầm!”

Long Thiên Tiếu giẫm lên cánh tay tên tóc xanh, trực tiếp giẫm nát cánh tay của hắn ta.

“A!!! Đau, đau, giết tôi đi, giết tôi đi!”

Tên tóc xanh hét lớn, suýt chút nữa ngất đi vì đau.

“Nếu là 5 năm trước, đám rác rưởi các người đều phải chết”.

Long Thiên Tiếu liếc nhìn bọn côn đồ, nói bằng giọng điệu lãnh đạm. Khi đám người đó thấy ánh mắt của Long Thiên Tiếu, tất cả đều sợ hãi không thôi.

Bọn họ thua rồi, người đàn ông này quá dị thường, quả thực là ma quỷ.

Tên tóc xanh bị anh bẻ gãy một ngón tay, giờ cánh tay lại bị bóp nát, trông bộ dạng đó, phỏng chừng cả tay của hắn ta tàn phế rồi.

“Cút đi, đừng để tao nhìn thấy chúng mày lần thứ hai ở thành phố Lâm Giang!”

Long Thiên Tiếu ném con dao bổ dưa xuống, con dao đó bay thẳng về phía tên tóc xanh, đáp xuống sàn bê tông trước mặt hắn ta, trực tiếp cắm thẳng vào đó.

Đám người thấy vậy, trong lòng được một phen chấn động, đây là người hay là quỷ, tiện tay vứt, con dao bổ dưa cắm thẳng vào nền bê tông?

“Bà ơi, bà không sao chứ!”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đi tới, bởi vị cảnh tượng ở đây quá đáng sợ, cô không cho Long Tiểu Tịch đi theo, mà để cô bé ở trong xe.
Chương 242: Tao đang nghĩ có nên chém mày bằng một đao không!
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom