Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Mầm mống hận thù
Lục Huyền Cơ nhìn Lục Thanh Dao ở phía xa xa, nghiến răng nghiến lợi, hốc mắt hơi đỏ lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.
Ông ta luôn coi đứa cháu gái này như là xương thịt của mình, hôm nay thấy cháu gái phải chịu nỗi khổ cực như vậy, trong lòng ông ta như bị dao cứa.
“Vậy ông còn không mau đưa cô chủ về, nếu cứ tiếp tục như vậy, sao có thể chịu được, cô ấy bị nội thương, hơn nữa đã không ăn không uống trong vòng nhiều ngày, sao mà chống cho nổi?”
Quản gia đã vô cùng nóng ruột, lo đến nỗi chảy cả nước mắt ra rồi, nhưng không có lệnh của ông chủ, ông ta không thể và cũng không dám ra tay.
“Đây là con đường mà con bé chọn, chịu được thì chịu, không chịu được cũng phải chịu, nhà họ Lục tôi, con bé là người thừa kế duy nhất, nó nhất định phải chịu trách nhiệm về những lỗi lầm của mình”.
Lục Huyền Cơ nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Cô ấy đã biết mình sai, tôi chứng kiến cô chủ lớn lên từng ngày, chưa bao giờ thấy cô ấy phải chịu khổ như vậy. Quỳ nhiều ngày như thế, lỗi lầm gì cũng nên tha thứ rồi chứ”.
Quản gia lại nói.
“Đây không phải là muốn nhận được sự tha thứ. Con bé đang chọn con đường riêng cho mình. Từ khi còn rất nhỏ, nó đã đi khắp nơi nghe ngóng về chuyện của bố mẹ, tôi biết hết nhũng chuyện này, trong lòng nó có mầm mống hận thù, hận kẻ đã khiến nó trở thành đứa trẻ mồ côi, nó muốn báo thù cho bố mẹ, chuyện này có gì sai chứ? Tôi có tư cách gì để ngăn cản con bé?”
Lục Huyền Cơ nắm chặt tay, chất vấn. Để mặc cho nước mưa rơi xuống người.
“Cậu chủ, mợ chủ đã hy sinh vì tổ quốc, lẽ nào ông cũng muốn đưa cô chủ ra chiến trường sao? Quá đủ rồi, ông chủ! Nhà họ Lục đã bỏ ra quá nhiều rồi!”
Quản gia bật khóc nói.
“Con trai, con dâu tôi canh giữ biên cương, bảo vệ bờ cõi, chết vì tổ quốc. Cả đời ông già này luôn tự hào vì họ. Cháu gái tôi có hoài bão muốn báo thù cho bố mẹ. Người làm ông nội như tôi, không có cách nào để báo thù cho con trai và con dâu, tôi có tư cách gì để ngăn cản con bé chứ?”
Lục Huyền Cơ lại hỏi.
“Cái này…”
Nghe vậy, quản gia nhất thời không biết nên nói gì nữa, nhìn về phía Lục Thanh Dao, trong lòng đau xót như bị dao cứa vậy. Từ nhỏ Lục Thanh Dao đã được coi như là một viên ngọc quý của nhà họ Lục, được mọi người trong nhà vô cùng yêu quý. Mặc dù tính tình của cô bé này đôi lúc hơi dã man, nhưng bản tính lại nhân hậu, đối xử rất tốt với đám kẻ hầu người hạ.
“Cho dù hôm nay không xảy ra chuyện, khi con bé được 18 tuổi vẫn sẽ vào Nam Cảnh. Tôi không thể ngăn cản con bé, hiện tại, cậu Long này là một cao thủ, hơn nữa dường như còn có quan hệ dây mơ dễ má với Nam Cảnh, nếu có được sự hướng dẫn và bảo vệ của cậu ta, cuộc sống sau này của nó sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều, ông hiểu không?”
Lục Huyền Cơ chỉ vào Lục Thanh Dao, lại nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ, ngộ nhỡ cậu Long đó không thu nhận cô chủ thì sao?”
Quản gia không thể không thừa nhận Lục Huyền Cơ nói rất có lý.
“Đợi”.
Lục Huyền Cơ nói.
“Đợi đến khi nào?”
Quản gia hỏi.
“Tôi sẽ đợi ở đây với con bé, đợi đến khi nào được mới thôi”.
Lục Huyền Cơ đứng thẳng người lên, nói bằng giọng điệu cương quyết.
Cứ như vậy, trong màn mưa trắng xóa, hai ông già đứng dưới ngọn đèn đường, một cô gái 14-15 tuổi quỳ trên mặt đất, mặc cho cơn mưa lớn ập xuống.
Đầu gối cô bé rỉ máu, máu tươi và nước mưa hòa vào làm một, rồi lại loãng ra, tan vào hư vô.
“Mưa to như vậy, con bé vẫn quỳ ở đó, bây giờ đã là hai ngày hai đêm rồi, sao con bé có thể chịu nổi?”
Cố Tuyết Cầm nhìn xuống từ cửa sổ, vô cùng lo lắng nói, cho dù không phải là người thân quen, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng, con nhà ai mà chẳng là con?
Rốt cuộc đây là cơ thể làm bằng gì mới có thể chống chọi lâu như vậy, nếu đổi lại là cô, e rằng không qua nổi một ngày một đêm.
Long Thiên Tiếu đang lướt điện thoại, nghe được những lời này, anh khẽ nhíu mày, đứng dậy đi tới, liếc mắt nhìn, mày anh càng nhíu chặt hơn.
“Anh muốn thử thách lòng thành và sự quyết tâm của con bé, chắc hẳn cũng đã thấy được rồi, kiên trì đến tận bây giờ, con bé đã vượt ra ngoài tầm khả năng của người khác”.
Cố Tuyết Cầm có chút không đành lòng, nhưng lại không làm gì được. Lục Thanh Dao rất cứng đầu, Long Thiên Tiếu cũng vậy, hai người đối chọi với nhau.
“Tôi đâu có muốn thử lòng thành và sự quyết tâm của con bé!”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, cười khổ nói.
“Vậy anh muốn làm gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Tôi không muốn nhận đồ đệ, chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng với con bé. Tôi nhận cũng không thể dạy cho nó cái gì cả”.
Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu nói, vô cùng bất đắc dĩ.
“Anh nói dối, con bé nói anh có thể dạy, hơn nữa, thân thủ anh tốt như vậy, dù sao ai cũng không thể tin những lời này”.
Mạch suy nghĩ của Cố Tuyết Cầm mơ hồ không rõ, nhưng cô cảm thấy những lời Long Thiến Tiếu nói là bao biện. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu bất lực thở dài một hơi, nói thật, bây giờ anh cũng không biết phải làm sao.
Đêm nay, Cố Tuyết Cầm ngủ trong trạng thái lo lắng bất an, mưa to suốt đêm không ngớt, đến sáng hôm sau mới tạnh.
Việc đầu tiên sau khi Cố Tuyết Cầm thức dậy là xem tình huống bên ngoài, nhưng những gì cô thấy vẫn là Lục Thanh Dao quỳ ở đó, đến nay đã là ba ngày hai đêm, cô bé vẫn chưa ngã xuống.
Điều này quá dị thường, nếu là những người khác, cho dù là người lớn cũng đã gục ngã từ lâu rồi. Thứ gì đã giúp cô bé không ăn không uống mà kiên trì được lâu như vậy?
Trong lòng Cố Tuyết Cầm cảm thấy khó hiểu, cũng rất lo lắng.
Sau bữa sáng, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi làm như thường lệ.
Chỉ là không có gì ngạc nhiên khi buổi chiều bọn họ đi làm về, Lục Thanh Dao vẫn quỳ thẳng ở đó, giống như tác phẩm điêu khắc vậy.
Khi đi ngang qua Lục Thanh Dao, Long Thiên Tiếu chỉ có thể thở dài một hơi.
Lúc này, trên mặt Lục Thanh Dao không còn một chút máu, hai mắt vô hồn, quần áo ướt sũng trong trận mưa lớn đêm qua, qua một ngày mới khô lại, đầu gối bị cọ xát chảy máu, thậm chí còn lộ cả xương ra ngoài, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cố Tuyết Cầm thấy tình cảnh này, cả kinh quay đầu lại, cô không dám nhìn Lục Thanh Dao trong bộ dạng này, hai mắt vô hồn, trên mặt không có một tia huyết sắc, cô bé dựa vào đâu có thể tỉnh táo đến như vậy? E rằng đó chỉ là tia ý thức cuối cùng.
Một cô gái ương ngạnh bướng bỉnh như thế, rất khó để đoán khi nào mới gục ngã.
Ngay khi màn đêm buông xuống, trời lại bắt đầu mưa to như trút nước, dường như còn mưa nặng hạt hơn cả hôm qua, Lục Thanh Dao vẫn quỳ ở bên ngoài, mặc cho nước mưa tát lên người cô bé.
“Cố Tuyết Cầm, bà nội kêu các người qua đó một chuyến, mai là cuối tuần, nói là đến để bàn chuyện quay trở lại gia tộc, bà ta nói rằng mình đã nói chuyện với nhà họ Tần, sau này những dự án hợp tác với nhà bọn họ đều do con quản lý”.
Vương Mỹ đang xem TV nói với Cố Tuyết Cầm ngồi ở phía đối diện.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu vẫn đang ăn cơm, dường như cô đang hỏi ý kiến của anh.
Ông ta luôn coi đứa cháu gái này như là xương thịt của mình, hôm nay thấy cháu gái phải chịu nỗi khổ cực như vậy, trong lòng ông ta như bị dao cứa.
“Vậy ông còn không mau đưa cô chủ về, nếu cứ tiếp tục như vậy, sao có thể chịu được, cô ấy bị nội thương, hơn nữa đã không ăn không uống trong vòng nhiều ngày, sao mà chống cho nổi?”
Quản gia đã vô cùng nóng ruột, lo đến nỗi chảy cả nước mắt ra rồi, nhưng không có lệnh của ông chủ, ông ta không thể và cũng không dám ra tay.
“Đây là con đường mà con bé chọn, chịu được thì chịu, không chịu được cũng phải chịu, nhà họ Lục tôi, con bé là người thừa kế duy nhất, nó nhất định phải chịu trách nhiệm về những lỗi lầm của mình”.
Lục Huyền Cơ nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Cô ấy đã biết mình sai, tôi chứng kiến cô chủ lớn lên từng ngày, chưa bao giờ thấy cô ấy phải chịu khổ như vậy. Quỳ nhiều ngày như thế, lỗi lầm gì cũng nên tha thứ rồi chứ”.
Quản gia lại nói.
“Đây không phải là muốn nhận được sự tha thứ. Con bé đang chọn con đường riêng cho mình. Từ khi còn rất nhỏ, nó đã đi khắp nơi nghe ngóng về chuyện của bố mẹ, tôi biết hết nhũng chuyện này, trong lòng nó có mầm mống hận thù, hận kẻ đã khiến nó trở thành đứa trẻ mồ côi, nó muốn báo thù cho bố mẹ, chuyện này có gì sai chứ? Tôi có tư cách gì để ngăn cản con bé?”
Lục Huyền Cơ nắm chặt tay, chất vấn. Để mặc cho nước mưa rơi xuống người.
“Cậu chủ, mợ chủ đã hy sinh vì tổ quốc, lẽ nào ông cũng muốn đưa cô chủ ra chiến trường sao? Quá đủ rồi, ông chủ! Nhà họ Lục đã bỏ ra quá nhiều rồi!”
Quản gia bật khóc nói.
“Con trai, con dâu tôi canh giữ biên cương, bảo vệ bờ cõi, chết vì tổ quốc. Cả đời ông già này luôn tự hào vì họ. Cháu gái tôi có hoài bão muốn báo thù cho bố mẹ. Người làm ông nội như tôi, không có cách nào để báo thù cho con trai và con dâu, tôi có tư cách gì để ngăn cản con bé chứ?”
Lục Huyền Cơ lại hỏi.
“Cái này…”
Nghe vậy, quản gia nhất thời không biết nên nói gì nữa, nhìn về phía Lục Thanh Dao, trong lòng đau xót như bị dao cứa vậy. Từ nhỏ Lục Thanh Dao đã được coi như là một viên ngọc quý của nhà họ Lục, được mọi người trong nhà vô cùng yêu quý. Mặc dù tính tình của cô bé này đôi lúc hơi dã man, nhưng bản tính lại nhân hậu, đối xử rất tốt với đám kẻ hầu người hạ.
“Cho dù hôm nay không xảy ra chuyện, khi con bé được 18 tuổi vẫn sẽ vào Nam Cảnh. Tôi không thể ngăn cản con bé, hiện tại, cậu Long này là một cao thủ, hơn nữa dường như còn có quan hệ dây mơ dễ má với Nam Cảnh, nếu có được sự hướng dẫn và bảo vệ của cậu ta, cuộc sống sau này của nó sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều, ông hiểu không?”
Lục Huyền Cơ chỉ vào Lục Thanh Dao, lại nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ, ngộ nhỡ cậu Long đó không thu nhận cô chủ thì sao?”
Quản gia không thể không thừa nhận Lục Huyền Cơ nói rất có lý.
“Đợi”.
Lục Huyền Cơ nói.
“Đợi đến khi nào?”
Quản gia hỏi.
“Tôi sẽ đợi ở đây với con bé, đợi đến khi nào được mới thôi”.
Lục Huyền Cơ đứng thẳng người lên, nói bằng giọng điệu cương quyết.
Cứ như vậy, trong màn mưa trắng xóa, hai ông già đứng dưới ngọn đèn đường, một cô gái 14-15 tuổi quỳ trên mặt đất, mặc cho cơn mưa lớn ập xuống.
Đầu gối cô bé rỉ máu, máu tươi và nước mưa hòa vào làm một, rồi lại loãng ra, tan vào hư vô.
“Mưa to như vậy, con bé vẫn quỳ ở đó, bây giờ đã là hai ngày hai đêm rồi, sao con bé có thể chịu nổi?”
Cố Tuyết Cầm nhìn xuống từ cửa sổ, vô cùng lo lắng nói, cho dù không phải là người thân quen, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng, con nhà ai mà chẳng là con?
Rốt cuộc đây là cơ thể làm bằng gì mới có thể chống chọi lâu như vậy, nếu đổi lại là cô, e rằng không qua nổi một ngày một đêm.
Long Thiên Tiếu đang lướt điện thoại, nghe được những lời này, anh khẽ nhíu mày, đứng dậy đi tới, liếc mắt nhìn, mày anh càng nhíu chặt hơn.
“Anh muốn thử thách lòng thành và sự quyết tâm của con bé, chắc hẳn cũng đã thấy được rồi, kiên trì đến tận bây giờ, con bé đã vượt ra ngoài tầm khả năng của người khác”.
Cố Tuyết Cầm có chút không đành lòng, nhưng lại không làm gì được. Lục Thanh Dao rất cứng đầu, Long Thiên Tiếu cũng vậy, hai người đối chọi với nhau.
“Tôi đâu có muốn thử lòng thành và sự quyết tâm của con bé!”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, cười khổ nói.
“Vậy anh muốn làm gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Tôi không muốn nhận đồ đệ, chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng với con bé. Tôi nhận cũng không thể dạy cho nó cái gì cả”.
Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu nói, vô cùng bất đắc dĩ.
“Anh nói dối, con bé nói anh có thể dạy, hơn nữa, thân thủ anh tốt như vậy, dù sao ai cũng không thể tin những lời này”.
Mạch suy nghĩ của Cố Tuyết Cầm mơ hồ không rõ, nhưng cô cảm thấy những lời Long Thiến Tiếu nói là bao biện. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu bất lực thở dài một hơi, nói thật, bây giờ anh cũng không biết phải làm sao.
Đêm nay, Cố Tuyết Cầm ngủ trong trạng thái lo lắng bất an, mưa to suốt đêm không ngớt, đến sáng hôm sau mới tạnh.
Việc đầu tiên sau khi Cố Tuyết Cầm thức dậy là xem tình huống bên ngoài, nhưng những gì cô thấy vẫn là Lục Thanh Dao quỳ ở đó, đến nay đã là ba ngày hai đêm, cô bé vẫn chưa ngã xuống.
Điều này quá dị thường, nếu là những người khác, cho dù là người lớn cũng đã gục ngã từ lâu rồi. Thứ gì đã giúp cô bé không ăn không uống mà kiên trì được lâu như vậy?
Trong lòng Cố Tuyết Cầm cảm thấy khó hiểu, cũng rất lo lắng.
Sau bữa sáng, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi làm như thường lệ.
Chỉ là không có gì ngạc nhiên khi buổi chiều bọn họ đi làm về, Lục Thanh Dao vẫn quỳ thẳng ở đó, giống như tác phẩm điêu khắc vậy.
Khi đi ngang qua Lục Thanh Dao, Long Thiên Tiếu chỉ có thể thở dài một hơi.
Lúc này, trên mặt Lục Thanh Dao không còn một chút máu, hai mắt vô hồn, quần áo ướt sũng trong trận mưa lớn đêm qua, qua một ngày mới khô lại, đầu gối bị cọ xát chảy máu, thậm chí còn lộ cả xương ra ngoài, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cố Tuyết Cầm thấy tình cảnh này, cả kinh quay đầu lại, cô không dám nhìn Lục Thanh Dao trong bộ dạng này, hai mắt vô hồn, trên mặt không có một tia huyết sắc, cô bé dựa vào đâu có thể tỉnh táo đến như vậy? E rằng đó chỉ là tia ý thức cuối cùng.
Một cô gái ương ngạnh bướng bỉnh như thế, rất khó để đoán khi nào mới gục ngã.
Ngay khi màn đêm buông xuống, trời lại bắt đầu mưa to như trút nước, dường như còn mưa nặng hạt hơn cả hôm qua, Lục Thanh Dao vẫn quỳ ở bên ngoài, mặc cho nước mưa tát lên người cô bé.
“Cố Tuyết Cầm, bà nội kêu các người qua đó một chuyến, mai là cuối tuần, nói là đến để bàn chuyện quay trở lại gia tộc, bà ta nói rằng mình đã nói chuyện với nhà họ Tần, sau này những dự án hợp tác với nhà bọn họ đều do con quản lý”.
Vương Mỹ đang xem TV nói với Cố Tuyết Cầm ngồi ở phía đối diện.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu vẫn đang ăn cơm, dường như cô đang hỏi ý kiến của anh.
Bình luận facebook