Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 363: Tôi là Thủy Tam Sinh
“Thật xin lỗi, ở trong mắt tôi mấy người chính là bùn nhão. Một người là bùn nhão hay cả đám bùn nhão, với tôi mà nói không có gì khác biệt”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía mọi người, lại mỉm cười nói.
“Ngạo mạn, tôi chưa bao giờ gặp qua kẻ nào ngạo mạn như vậy!”
“Tên nhóc, tự giới thiệu đi, Hồ Lục tôi phải quyết đấu với cậu”.
“Phải đó, thủ hạ của Cao Bá tôi cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt”.
Bọn họ ở thành phố Lâm Giang cũng xếp vào hàng cao thủ mà giờ phút này lại bị người khác châm chọc là bùn nhão, trong lúc nhất thời, vốn đã phẫn nộ nay lại càng thêm tức giận.
Lúc này, phía dưới chỉ có hai người không lên tiếng, một người là Hắc Lang, một người là Thủy Tam Sinh.
“Anh Thủy, anh thấy thế nào?”
Hắc Lang nhìn về phía Thủy Tam Sinh, hỏi. Thủy Tam Sinh nghe vậy, khẽ gật đầu rồi đứng lên.
“Vị này, không biết cao danh quý tính là gì?”
Anh Thủy đứng lên, nhìn về phía Long Thiên Tiếu hỏi.
“Long”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Thì ra là cậu Long, Thủy Tam Sinh tôi hôm nay may mắn được gặp cậu Long đúng là vinh hạnh”.
Thủy Tam Sinh đi về phía Long Thiên Tiếu, vươn tay ra bắt tay Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu cũng không cự tuyệt, hai người bắt tay nhau nhưng qua hồi lâu cũng không buông ra.
Khi bắt tay, trên mặt Long Thiên Tiếu thậm chí còn mang theo ý cười.
Ngay từ đầu, trên mặt Thủy Tam Sinh cũng mang theo ý cười nhưng sau một lát, hắn ta khẽ cau mày, nét cười trên mặt cũng dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghi ngờ, cuối cùng sắc mặt có chút đỏ lên, nét ửng đỏ không hề bình thường.
“Cậu Long là cao thủ chắc sẽ không bắt nạt hậu bối là tôi chứ?”
Rơi vào đường cùng, Thủy Tam Sinh chỉ có thể nói như vậy. Hậu bối, nghe thấy lời này, mọi người cảm giác rất kỳ lạ, Thủy Tam sinh gần năm mươi tuổi rồi thế mà lại xưng là hậu bối?
“Xin lỗi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, buông lỏng tay, lúc này Thủy Tam Sinh mới thở phào nhẹ nhõm hơn.
“Anh Thủy, tuổi tác anh cũng lớn, sao lại thành hậu bối được, có nhầm không vậy?”
Có người không nhịn được, trêu chọc.
“Ai mạnh hơn người đó xếp trước, tôi không bằng cậu Long, cậu Long chính là tiền bối của tôi, tôi xưng hậu bối cũng không có vấn đề gì”.
Mọi người nghe thấy vậy, lại thêm một trận kinh hô, anh Thủy nói gì vậy, hắn ta không bằng người thanh niên trẻ tuổi kia, anh Thủy có thể nói là một trong những cao thủ ở đây, vậy mà còn nói mình không bằng người trước mặt, điều này sao có thể chứ?
“Anh Thủy đùa gì vậy, thực lực của anh, ai chẳng biết rồi. Cho dù Phương Thắng Thiên có ở đây cũng chưa chắc là đối thủ của anh, anh là người kế nhiệm lớn nhất của chúng tôi rồi, chúng tôi còn hy vọng anh có thể lấy ít địch nhiều đấy!”
“Phải đó, phải đó, anh Thủy tự xem nhẹ mình rồi!”
“Tên kia có là gì đâu, anh Thủy anh không nhầm chứ?”
Đối với lời này của anh Thủy, mọi người đều có chút không tin được, lại dị nghị nhưng sắc mặt Thủy Tam Sinh vẫn lãnh đạm, không nói gì thêm, thật lâu sau đó hắn ta mới nhìn về phía Lôi Hổ.
“Anh Lôi, không thành vấn đề”.
Thủy Tam Sinh nhìn về phía Lôi Hổ, thản nhiên nói. Lôi Hổ nghe vậy, chỉ gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Long Thiên Tiếu, càng thêm phần nghi ngờ, nhìn không ra người đàn ông trông không mấy nổi bật này lại khiến Thủy Tam Sinh kiêng dè đến vậy.
“Cậu Long, điều kiện có thể nhượng bộ một chút không?”
Lôi Hổ trầm ngâm một chút sau đó nói. Thủy Tam Sinh tuy rằng mạnh nhưng hai tay khó đánh bốn quyền, hơn nữa cũng có tuổi rồi, giàu kinh nghiệm, thực lực mạnh nhưng cũng không thể kéo dài lâu.
Chỉ dựa vào Thủy Tam Sinh chiến thắng gần như là điều không thể.
“Nhượng bộ thế nào?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cậu Long nếu giúp chúng tôi thắng, cậu có thể đưa ra điều kiện đầu tiên, nếu như điều kiện đầu tiên tôi không làm được, tôi cho phép cậu đưa ra thêm ba điều kiện trong khả năng của tôi, tiền bạc mỹ nữ, vinh hoa phú quý, không cần phải bàn”.
Tròng mắt Lôi Hổ khẽ đảo, nảy ra ý nghĩ này, bèn nói.
“Như vậy, cũng tạm được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói.
“Nếu đã như vậy, bên này tôi không còn vấn đề nữa. Danh dự của tôi ở thành phố Lâm Giang tất cả mọi người đều biết, chuyện mà tôi đã đồng ý tuyệt đối không lật lọng nuốt lời, dù sao tôi cũng không phải Phương Thắng Thiên”.
Lôi Hổ đứng lên, vô cùng hào khí nói.
“Đại ca, cứ như vậy liền đồng ý ba điều kiện sao?”
Phía dưới có người nghe thấy, không vui hỏi lại.
“Đây là sau khi đạt được kết quả, chúng ta mới đồng ý với cậu Long ba điều kiện. Chúng ta không lỗ, người chịu thiệt mới là cậu Long, mấy người đều câm hết miệng lại cho tôi! Tôi là người rộng lượng, chuyện này, cho dù cậu Long không giúp chúng ta thắng, Lôi Hổ tôi vẫn như cũ thưởng ngàn vạn thù lao, đây là thành ý của tôi”.
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Lôi Hổ lại nói, mọi người nghe thấy vậy lại càng hết chỗ nói. Đối với tiền bạc, mỹ nữ gì đó, Long Thiên Tiếu vẫn thờ ơ, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Có thể”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.
“Cậu Long không sợ chúng tôi lật lọng sao?”
Lôi Hổ lại nói.
“Giúp người, lễ trước binh sau!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói, nói xong liền dẫn theo ba người, xoay người rời đi.
Giúp người, lễ trước binh sau? Mọi người nghe thấy vậy, lại là một trận kinh ngạc, đây có ý gì chứ, nghe được lời này, cậu Long đây đang muốn làm chuyện lớn gì đây?
“Đại ca, anh ta quá kiêu ngạo rồi, lời này của anh ta có ý gì chứ?”
Hồ Lục nghe vậy, lại nói với Lôi Hổ.
“Tôi cũng không biết!”
Lôi Hổ nghe vậy, nhìn về hướng Long Thiên Tiếu rời đi, nghi ngờ đáp.
“Nhưng anh ta quá kiêu ngạo”.
Hồ Lục nói, tóm lại, những người này, luôn khiến hắn ta có cảm giác rất không thoải mái.
“Anh thiếu chút nữa chết rồi đấy”.
Lôi Hổ nhìn thoáng qua Hồ Lục, ngữ khí lạnh lùng thốt ra.
“Nhưng mà bọn họ quá kiêu ngạo rồi”, Hồ Lục lại nói.
“Trước tiên anh vẫn nên sờ vết thương trên cổ mình đi”.
Lôi Hổ lại nói.
“Ài, vâng!”
Hồ Lục nghe vậy, có chút xấu hổ, hắn ta suýt chút nữa chết trong tay người phụ nữ kia.
“Còn bao lâu nữa Phương Thắng Thiên mới đến?”
Lúc này, Lôi Hổ nhìn về phía mọi người rồi hỏi.
“Để em đi hỏi bên đấu trường”.
Lúc này, Cao Bá nói, nói xong cậu ta bước ra ngoài mấy bước, mở bộ đàm hỏi cái gì đó, sau một lát, cậu ta đã quay trở lại.
“Đại ca, người của Phương Thắng Thiên đến rồi nhưng Phương Thắng Thiên vẫn chưa tới”.
Cao Bá đặt bộ đàm xuống rồi nói với Lôi Hổ.
“Phương Thắng Thiên này quả nhiên là rùa đen rụt đầu, chỉ biết sau lưng ngấm ngầm ra chiêu, không đáng mặt đàn ông chút nào”.
Lúc này, Hồ Lục vô cùng bất mãn nói, bởi vì vết thương trên cổ không quá nghiêm trọng nên hắn ta chỉ đơn giản băng bó miệng vết thương lại.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, cái này có gì đáng nói đâu, mặc kệ Phương Thắng Thiên có tới hay không, hôm nay chúng ta phải thắng”.
Lôi Hổ nghe vậy, trong ánh mắt mang theo một tia sắc bén, ngữ khí lạnh lùng nói, nếu thua đồng nghĩa với việc mất đi bát cơm, về sau không thể sống yên ổn ở thành phố Lâm Giang được, nếu thắng ít nhất có thể duy trì thế lực như hiện tại, trong một khoảng thời gian dài Phương Thắng Thiên cũng không dám động tay với bọn họ
Long Thiên Tiếu nhìn về phía mọi người, lại mỉm cười nói.
“Ngạo mạn, tôi chưa bao giờ gặp qua kẻ nào ngạo mạn như vậy!”
“Tên nhóc, tự giới thiệu đi, Hồ Lục tôi phải quyết đấu với cậu”.
“Phải đó, thủ hạ của Cao Bá tôi cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt”.
Bọn họ ở thành phố Lâm Giang cũng xếp vào hàng cao thủ mà giờ phút này lại bị người khác châm chọc là bùn nhão, trong lúc nhất thời, vốn đã phẫn nộ nay lại càng thêm tức giận.
Lúc này, phía dưới chỉ có hai người không lên tiếng, một người là Hắc Lang, một người là Thủy Tam Sinh.
“Anh Thủy, anh thấy thế nào?”
Hắc Lang nhìn về phía Thủy Tam Sinh, hỏi. Thủy Tam Sinh nghe vậy, khẽ gật đầu rồi đứng lên.
“Vị này, không biết cao danh quý tính là gì?”
Anh Thủy đứng lên, nhìn về phía Long Thiên Tiếu hỏi.
“Long”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Thì ra là cậu Long, Thủy Tam Sinh tôi hôm nay may mắn được gặp cậu Long đúng là vinh hạnh”.
Thủy Tam Sinh đi về phía Long Thiên Tiếu, vươn tay ra bắt tay Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu cũng không cự tuyệt, hai người bắt tay nhau nhưng qua hồi lâu cũng không buông ra.
Khi bắt tay, trên mặt Long Thiên Tiếu thậm chí còn mang theo ý cười.
Ngay từ đầu, trên mặt Thủy Tam Sinh cũng mang theo ý cười nhưng sau một lát, hắn ta khẽ cau mày, nét cười trên mặt cũng dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghi ngờ, cuối cùng sắc mặt có chút đỏ lên, nét ửng đỏ không hề bình thường.
“Cậu Long là cao thủ chắc sẽ không bắt nạt hậu bối là tôi chứ?”
Rơi vào đường cùng, Thủy Tam Sinh chỉ có thể nói như vậy. Hậu bối, nghe thấy lời này, mọi người cảm giác rất kỳ lạ, Thủy Tam sinh gần năm mươi tuổi rồi thế mà lại xưng là hậu bối?
“Xin lỗi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, buông lỏng tay, lúc này Thủy Tam Sinh mới thở phào nhẹ nhõm hơn.
“Anh Thủy, tuổi tác anh cũng lớn, sao lại thành hậu bối được, có nhầm không vậy?”
Có người không nhịn được, trêu chọc.
“Ai mạnh hơn người đó xếp trước, tôi không bằng cậu Long, cậu Long chính là tiền bối của tôi, tôi xưng hậu bối cũng không có vấn đề gì”.
Mọi người nghe thấy vậy, lại thêm một trận kinh hô, anh Thủy nói gì vậy, hắn ta không bằng người thanh niên trẻ tuổi kia, anh Thủy có thể nói là một trong những cao thủ ở đây, vậy mà còn nói mình không bằng người trước mặt, điều này sao có thể chứ?
“Anh Thủy đùa gì vậy, thực lực của anh, ai chẳng biết rồi. Cho dù Phương Thắng Thiên có ở đây cũng chưa chắc là đối thủ của anh, anh là người kế nhiệm lớn nhất của chúng tôi rồi, chúng tôi còn hy vọng anh có thể lấy ít địch nhiều đấy!”
“Phải đó, phải đó, anh Thủy tự xem nhẹ mình rồi!”
“Tên kia có là gì đâu, anh Thủy anh không nhầm chứ?”
Đối với lời này của anh Thủy, mọi người đều có chút không tin được, lại dị nghị nhưng sắc mặt Thủy Tam Sinh vẫn lãnh đạm, không nói gì thêm, thật lâu sau đó hắn ta mới nhìn về phía Lôi Hổ.
“Anh Lôi, không thành vấn đề”.
Thủy Tam Sinh nhìn về phía Lôi Hổ, thản nhiên nói. Lôi Hổ nghe vậy, chỉ gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Long Thiên Tiếu, càng thêm phần nghi ngờ, nhìn không ra người đàn ông trông không mấy nổi bật này lại khiến Thủy Tam Sinh kiêng dè đến vậy.
“Cậu Long, điều kiện có thể nhượng bộ một chút không?”
Lôi Hổ trầm ngâm một chút sau đó nói. Thủy Tam Sinh tuy rằng mạnh nhưng hai tay khó đánh bốn quyền, hơn nữa cũng có tuổi rồi, giàu kinh nghiệm, thực lực mạnh nhưng cũng không thể kéo dài lâu.
Chỉ dựa vào Thủy Tam Sinh chiến thắng gần như là điều không thể.
“Nhượng bộ thế nào?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cậu Long nếu giúp chúng tôi thắng, cậu có thể đưa ra điều kiện đầu tiên, nếu như điều kiện đầu tiên tôi không làm được, tôi cho phép cậu đưa ra thêm ba điều kiện trong khả năng của tôi, tiền bạc mỹ nữ, vinh hoa phú quý, không cần phải bàn”.
Tròng mắt Lôi Hổ khẽ đảo, nảy ra ý nghĩ này, bèn nói.
“Như vậy, cũng tạm được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói.
“Nếu đã như vậy, bên này tôi không còn vấn đề nữa. Danh dự của tôi ở thành phố Lâm Giang tất cả mọi người đều biết, chuyện mà tôi đã đồng ý tuyệt đối không lật lọng nuốt lời, dù sao tôi cũng không phải Phương Thắng Thiên”.
Lôi Hổ đứng lên, vô cùng hào khí nói.
“Đại ca, cứ như vậy liền đồng ý ba điều kiện sao?”
Phía dưới có người nghe thấy, không vui hỏi lại.
“Đây là sau khi đạt được kết quả, chúng ta mới đồng ý với cậu Long ba điều kiện. Chúng ta không lỗ, người chịu thiệt mới là cậu Long, mấy người đều câm hết miệng lại cho tôi! Tôi là người rộng lượng, chuyện này, cho dù cậu Long không giúp chúng ta thắng, Lôi Hổ tôi vẫn như cũ thưởng ngàn vạn thù lao, đây là thành ý của tôi”.
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Lôi Hổ lại nói, mọi người nghe thấy vậy lại càng hết chỗ nói. Đối với tiền bạc, mỹ nữ gì đó, Long Thiên Tiếu vẫn thờ ơ, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Có thể”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.
“Cậu Long không sợ chúng tôi lật lọng sao?”
Lôi Hổ lại nói.
“Giúp người, lễ trước binh sau!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói, nói xong liền dẫn theo ba người, xoay người rời đi.
Giúp người, lễ trước binh sau? Mọi người nghe thấy vậy, lại là một trận kinh ngạc, đây có ý gì chứ, nghe được lời này, cậu Long đây đang muốn làm chuyện lớn gì đây?
“Đại ca, anh ta quá kiêu ngạo rồi, lời này của anh ta có ý gì chứ?”
Hồ Lục nghe vậy, lại nói với Lôi Hổ.
“Tôi cũng không biết!”
Lôi Hổ nghe vậy, nhìn về hướng Long Thiên Tiếu rời đi, nghi ngờ đáp.
“Nhưng anh ta quá kiêu ngạo”.
Hồ Lục nói, tóm lại, những người này, luôn khiến hắn ta có cảm giác rất không thoải mái.
“Anh thiếu chút nữa chết rồi đấy”.
Lôi Hổ nhìn thoáng qua Hồ Lục, ngữ khí lạnh lùng thốt ra.
“Nhưng mà bọn họ quá kiêu ngạo rồi”, Hồ Lục lại nói.
“Trước tiên anh vẫn nên sờ vết thương trên cổ mình đi”.
Lôi Hổ lại nói.
“Ài, vâng!”
Hồ Lục nghe vậy, có chút xấu hổ, hắn ta suýt chút nữa chết trong tay người phụ nữ kia.
“Còn bao lâu nữa Phương Thắng Thiên mới đến?”
Lúc này, Lôi Hổ nhìn về phía mọi người rồi hỏi.
“Để em đi hỏi bên đấu trường”.
Lúc này, Cao Bá nói, nói xong cậu ta bước ra ngoài mấy bước, mở bộ đàm hỏi cái gì đó, sau một lát, cậu ta đã quay trở lại.
“Đại ca, người của Phương Thắng Thiên đến rồi nhưng Phương Thắng Thiên vẫn chưa tới”.
Cao Bá đặt bộ đàm xuống rồi nói với Lôi Hổ.
“Phương Thắng Thiên này quả nhiên là rùa đen rụt đầu, chỉ biết sau lưng ngấm ngầm ra chiêu, không đáng mặt đàn ông chút nào”.
Lúc này, Hồ Lục vô cùng bất mãn nói, bởi vì vết thương trên cổ không quá nghiêm trọng nên hắn ta chỉ đơn giản băng bó miệng vết thương lại.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, cái này có gì đáng nói đâu, mặc kệ Phương Thắng Thiên có tới hay không, hôm nay chúng ta phải thắng”.
Lôi Hổ nghe vậy, trong ánh mắt mang theo một tia sắc bén, ngữ khí lạnh lùng nói, nếu thua đồng nghĩa với việc mất đi bát cơm, về sau không thể sống yên ổn ở thành phố Lâm Giang được, nếu thắng ít nhất có thể duy trì thế lực như hiện tại, trong một khoảng thời gian dài Phương Thắng Thiên cũng không dám động tay với bọn họ
Bình luận facebook