Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426: Có phải anh ấy đi làm chuyện rất nguy hiểm không
"Chị dâu, anh trai đi đâu vậy? Trời mưa to thế này, hơn 7 giờ tối rồi mà còn ra ngoài, để ngày mai làm không được sao?"
Lúc này, Long Vận Nhi cũng từ trong phòng đi ra, thấy Long Thiên Tiếu vội vàng lao vào trong màn mưa, hỏi.
"Chị cũng không biết, có lẽ có chuyện quan trọng gì đó".
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm nói.
"Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, ăn cơm thôi!"
Cố Tuyết Cầm lại nói với Long Vận Nhi.
"Không đợi anh hả chị?"
Long Vận Nhi hỏi.
"Cũng không biết khi nào anh ấy mới về, chúng ta ăn trước đi! Tiểu Tịch, xuống ăn cơm".
Cố Tuyết Cầm nói. Nói xong, cô lại gọi Long Tiểu Tịch.
"Chị đợi chút, em đang nhìn bố!"
Long Tiểu Tịch lớn tiếng đáp lại.
"Chị lên xem thế nào".
Cố Tuyết Cầm nói với Long Vận Nhi, sau đó cô liền đi lên lầu vào phòng Long Tiểu Tịch.
"Nhìn bố cái gì, xuống ăn cơm!"
Cố Tuyết Cầm nói.
"Bố kìa!"
Long Tiểu Tịch giẫm lên chiếc ghế nhỏ, vỗ vào cửa sổ, cô bé chỉ vào một chiếc xe dưới nhà.
Mưa to mịt mù, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc ô tô phía dưới, bên trên nóc xe có đèn cảnh báo, có thể nhìn ra đây là một chiếc xe đắt tiền.
"Anh cả, đồ của anh, tôi mang đến rồi, ở trong cốp xe".
Sau khi Long Thiên Tiếu lên xe, Lâm Hi bèn nói với Long Thiên Tiếu.
"Rất tốt".
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nói.
"Còn có thứ này, tôi đưa cho anh, chỉ có năm cây, lần này ít nhất phải dùng đến một cây".
Lâm Hi vừa nói vừa xòe lòng bàn tay ra, trong tay cô có thêm năm vật giống như kẹp tóc, nhưng vật này trông rất sắc bén, bên trên có họa tiết hình con rồng đang giương nanh múa vuốt.
"Gai rồng!"
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cầm cây gai rồng trong tay, trong mắt anh lóe lên tia sát ý lạnh lẽo.
"Còn có cái này, đây là thiết bị theo dõi mới được nghiên cứu, được kết nối với hệ thống theo dõi của chúng ta, có thể kiểm soát hành tung của đối phương bất cứ lúc nào. Anh đeo nó ở trên cổ tay, tôi dạy anh cách sử dụng".
Lâm Hi đưa một thứ trông giống như vòng tay cho Long Thiên Tiếu, sau đó nói.
Nghe theo lời của Lâm Hi, Long Thiên Tiếu đeo thiết bị theo dõi lên cổ tay.
Lâm Hi nhấn nút trên chiếc vòng tay, một màn hình ảo hiện ra trước mặt bọn họ.
"Dấu chấm đỏ là nơi hắn ta di chuyển, trong khu vực này, có một tiểu đội của Nam Cảnh đang thực hiện nhiệm vụ, tôi đã thông báo bọn họ cẩn thận với người này. Rất có khả năng kẻ điên này muốn tấn công tiểu đội thi hành nhiệm vụ của chúng ta".
Lâm Hi lại nghiêm túc nói.
"Yên tâm, đêm nay hắn ta sẽ chết".
Long Thiên Tiếu nói. Dưới sự hướng dẫn của Lâm Hi, Long Thiên Tiếu nhanh chóng hiểu được cách vận hành và cách sử dụng của chiếc vòng.
"Đúng rồi, cô ở lại đây đi".
Long Thiên Tiếu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau đó anh liền nói với Lâm Hi.
"Ở lại đây?"
Nghe được lời này, Lâm Hi có chút khó hiểu.
"Bảo vệ người nhà tôi, tôi không cho phép người nhà tôi có bất kì sự cố ngoài ý muốn nào".
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói, nghe thấy vậy, Lâm Hi lại do dự hồi lâu.
"Được, anh cả yên tâm, tôi nhất định sẽ không để xảy ra tai nạn gì đáng tiếc ở đây".
Lâm Hi nhàn nhạt nói. Trải qua chuyện 5 năm trước, anh cả đã thay đổi, trở nên thận trọng hơn.
"Cầm lấy ô này".
Long Thiên Tiếu nói với Lâm Hi, sau đó hai người xuống xe, Lâm Hi cầm ô đứng tại chỗ, Long Thiên Tiếu lại đi đến ghế lái, anh khởi động xe rời khỏi tiểu khu.
Tình cờ Cố Tuyền Cầm và Long Tiểu Tịch nhìn thấy một màn này.
"Chị Tuyết Cầm, hình như đó là chị Lâm Hi!"
Long Tiểu Tịch nhìn người đứng trong màn mưa, hét lên.
"Chị Lâm Hi?"
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ nói, người phụ nữ đó chính là Lâm Hi, mặc dù trời mưa to mịt mù, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người tuyệt mỹ của người phụ nữ đó.
"Đúng thế, chính là chị Lâm Hi, nhưng tại sao chị ấy lại đứng ở dưới mưa, sao không vào nhà?"
Long Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn nói.
"Được rồi, xuống nhà ăn cơm thôi, chị xuống bảo cô ấy vào nhà".
Cố Tuyết Cầm nói, nếu đã là bạn Long Thiên Tiếu, đến đây rồi, cũng được coi là khách, cô chỉ không biết tại sao cô ấy không vào nhà, bên ngoài mưa lớn như vậy.
"Vâng ạ vâng ạ".
Long Tiểu Tịch đáp, Cố Tuyết Cầm đưa Long Tiểu Tịch xuống ăn cơm, sau khi lấy đồ ăn cho Long Tiểu Tịch, Cố Tuyết Cầm cầm ô đi ra ngoài.
Bên ngoài, trong màn mưa, Lâm Hi nhìn căn biệt thự rực rỡ ánh đèn với đôi mắt ê chề.
Rẽ vào khúc quanh, Cố Tuyết Cầm liền nhìn thấy Lâm Hi, nhưng lúc này, cô đột nhiên dừng lại.
Trong cơn mưa xối xả, ánh mắt hai người chạm vào nhau, ngây ngốc đứng ở phía đối diện.
Cố Tuyết Cầm rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của người phụ nữ trước mắt.
Khí chất bất phàm, nhẹ nhàng giỏi giang, xinh đẹp hiền thục, dịu dàng trang nhã, đây là cảm giác mà Lâm Hi mang lại cho Cố Tuyết Cầm.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau dưới mưa, thời gian như đứng yên lại.
"Nếu anh ấy là anh cả của em, em cũng có thể gọi chị là chị Tuyết Cầm, mưa lớn như vậy, em vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá".
Lúc này, Cố Tuyết Cầm bước tới nói với Lâm Hi.
"Sao chị không hỏi tôi ở đây làm gì?"
Lâm Hi hỏi bằng vẻ mặt lãnh đạm.
"Vậy em ở đây làm gì?"
Cố Tuyết Cầm hỏi.
"Bảo vệ mọi người".
Lâm Hi nhanh nhẹn nói. Cố Tuyết Cầm lại sững sờ khi nghe thấy lời này.
"Có phải anh ấy đi làm chuyện rất nguy hiểm không?"
Cố Tuyết Cầm hỏi.
"Đối với anh cả, không tính là nguy hiểm".
Lâm Hi thản nhiên nói.
"Em vào nhà đi, vào ăn bữa cơm".
Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm lại nói, cô biết cho dù mình muốn biết gì cũng không thể hỏi được từ người phụ nữ này, cô chỉ rất ngạc nhiên, bên cạnh Long Thiên Tiếu còn có một cô gái xinh đẹp như vậy.
"Không cần, cảm ơn, tôi ở đây là được rồi, tôi đợi anh cả về".
Lâm Hi lắc lắc đầu, nói. Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cũng không biết nên nói gì nữa.
"Vậy được".
Cố Tuyết Cầm chỉ có thể nói.
"Ở đây có bánh mì, đói thì ăn nhé. Còn có, em mặc chiếc áo khoác này vào đi, đừng để lạnh".
Cố Tuyết Cầm cởi áo khoác của mình ra đưa cho Lâm Hi, trong túi áo còn có một chiếc bánh mì nhỏ. Sau khi làm xong mọi chuyện, cô mới đi vào nhà.
"Chị dâu, ai vậy, sao lại ở dưới mưa?"
Long Vận Nhi hỏi.
"Bạn anh trai em. Chị bảo vào nhà nhưng cô ấy không muốn vào. Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"
Cố Tuyết Cầm nói với Long Vận Nhi, nhìn bóng lưng Cố Tuyết Cầm rời đi, lại nhìn vào áo khoác và bánh mì trong tay, trong lòng Lâm Hi có chút phức tạp.
"Tôi thua rồi".
Thật lâu sau, Lâm Hi mới thốt ra ba chữ.
Lúc này, Long Vận Nhi cũng từ trong phòng đi ra, thấy Long Thiên Tiếu vội vàng lao vào trong màn mưa, hỏi.
"Chị cũng không biết, có lẽ có chuyện quan trọng gì đó".
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm nói.
"Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, ăn cơm thôi!"
Cố Tuyết Cầm lại nói với Long Vận Nhi.
"Không đợi anh hả chị?"
Long Vận Nhi hỏi.
"Cũng không biết khi nào anh ấy mới về, chúng ta ăn trước đi! Tiểu Tịch, xuống ăn cơm".
Cố Tuyết Cầm nói. Nói xong, cô lại gọi Long Tiểu Tịch.
"Chị đợi chút, em đang nhìn bố!"
Long Tiểu Tịch lớn tiếng đáp lại.
"Chị lên xem thế nào".
Cố Tuyết Cầm nói với Long Vận Nhi, sau đó cô liền đi lên lầu vào phòng Long Tiểu Tịch.
"Nhìn bố cái gì, xuống ăn cơm!"
Cố Tuyết Cầm nói.
"Bố kìa!"
Long Tiểu Tịch giẫm lên chiếc ghế nhỏ, vỗ vào cửa sổ, cô bé chỉ vào một chiếc xe dưới nhà.
Mưa to mịt mù, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc ô tô phía dưới, bên trên nóc xe có đèn cảnh báo, có thể nhìn ra đây là một chiếc xe đắt tiền.
"Anh cả, đồ của anh, tôi mang đến rồi, ở trong cốp xe".
Sau khi Long Thiên Tiếu lên xe, Lâm Hi bèn nói với Long Thiên Tiếu.
"Rất tốt".
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nói.
"Còn có thứ này, tôi đưa cho anh, chỉ có năm cây, lần này ít nhất phải dùng đến một cây".
Lâm Hi vừa nói vừa xòe lòng bàn tay ra, trong tay cô có thêm năm vật giống như kẹp tóc, nhưng vật này trông rất sắc bén, bên trên có họa tiết hình con rồng đang giương nanh múa vuốt.
"Gai rồng!"
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cầm cây gai rồng trong tay, trong mắt anh lóe lên tia sát ý lạnh lẽo.
"Còn có cái này, đây là thiết bị theo dõi mới được nghiên cứu, được kết nối với hệ thống theo dõi của chúng ta, có thể kiểm soát hành tung của đối phương bất cứ lúc nào. Anh đeo nó ở trên cổ tay, tôi dạy anh cách sử dụng".
Lâm Hi đưa một thứ trông giống như vòng tay cho Long Thiên Tiếu, sau đó nói.
Nghe theo lời của Lâm Hi, Long Thiên Tiếu đeo thiết bị theo dõi lên cổ tay.
Lâm Hi nhấn nút trên chiếc vòng tay, một màn hình ảo hiện ra trước mặt bọn họ.
"Dấu chấm đỏ là nơi hắn ta di chuyển, trong khu vực này, có một tiểu đội của Nam Cảnh đang thực hiện nhiệm vụ, tôi đã thông báo bọn họ cẩn thận với người này. Rất có khả năng kẻ điên này muốn tấn công tiểu đội thi hành nhiệm vụ của chúng ta".
Lâm Hi lại nghiêm túc nói.
"Yên tâm, đêm nay hắn ta sẽ chết".
Long Thiên Tiếu nói. Dưới sự hướng dẫn của Lâm Hi, Long Thiên Tiếu nhanh chóng hiểu được cách vận hành và cách sử dụng của chiếc vòng.
"Đúng rồi, cô ở lại đây đi".
Long Thiên Tiếu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau đó anh liền nói với Lâm Hi.
"Ở lại đây?"
Nghe được lời này, Lâm Hi có chút khó hiểu.
"Bảo vệ người nhà tôi, tôi không cho phép người nhà tôi có bất kì sự cố ngoài ý muốn nào".
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói, nghe thấy vậy, Lâm Hi lại do dự hồi lâu.
"Được, anh cả yên tâm, tôi nhất định sẽ không để xảy ra tai nạn gì đáng tiếc ở đây".
Lâm Hi nhàn nhạt nói. Trải qua chuyện 5 năm trước, anh cả đã thay đổi, trở nên thận trọng hơn.
"Cầm lấy ô này".
Long Thiên Tiếu nói với Lâm Hi, sau đó hai người xuống xe, Lâm Hi cầm ô đứng tại chỗ, Long Thiên Tiếu lại đi đến ghế lái, anh khởi động xe rời khỏi tiểu khu.
Tình cờ Cố Tuyền Cầm và Long Tiểu Tịch nhìn thấy một màn này.
"Chị Tuyết Cầm, hình như đó là chị Lâm Hi!"
Long Tiểu Tịch nhìn người đứng trong màn mưa, hét lên.
"Chị Lâm Hi?"
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ nói, người phụ nữ đó chính là Lâm Hi, mặc dù trời mưa to mịt mù, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người tuyệt mỹ của người phụ nữ đó.
"Đúng thế, chính là chị Lâm Hi, nhưng tại sao chị ấy lại đứng ở dưới mưa, sao không vào nhà?"
Long Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn nói.
"Được rồi, xuống nhà ăn cơm thôi, chị xuống bảo cô ấy vào nhà".
Cố Tuyết Cầm nói, nếu đã là bạn Long Thiên Tiếu, đến đây rồi, cũng được coi là khách, cô chỉ không biết tại sao cô ấy không vào nhà, bên ngoài mưa lớn như vậy.
"Vâng ạ vâng ạ".
Long Tiểu Tịch đáp, Cố Tuyết Cầm đưa Long Tiểu Tịch xuống ăn cơm, sau khi lấy đồ ăn cho Long Tiểu Tịch, Cố Tuyết Cầm cầm ô đi ra ngoài.
Bên ngoài, trong màn mưa, Lâm Hi nhìn căn biệt thự rực rỡ ánh đèn với đôi mắt ê chề.
Rẽ vào khúc quanh, Cố Tuyết Cầm liền nhìn thấy Lâm Hi, nhưng lúc này, cô đột nhiên dừng lại.
Trong cơn mưa xối xả, ánh mắt hai người chạm vào nhau, ngây ngốc đứng ở phía đối diện.
Cố Tuyết Cầm rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của người phụ nữ trước mắt.
Khí chất bất phàm, nhẹ nhàng giỏi giang, xinh đẹp hiền thục, dịu dàng trang nhã, đây là cảm giác mà Lâm Hi mang lại cho Cố Tuyết Cầm.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau dưới mưa, thời gian như đứng yên lại.
"Nếu anh ấy là anh cả của em, em cũng có thể gọi chị là chị Tuyết Cầm, mưa lớn như vậy, em vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá".
Lúc này, Cố Tuyết Cầm bước tới nói với Lâm Hi.
"Sao chị không hỏi tôi ở đây làm gì?"
Lâm Hi hỏi bằng vẻ mặt lãnh đạm.
"Vậy em ở đây làm gì?"
Cố Tuyết Cầm hỏi.
"Bảo vệ mọi người".
Lâm Hi nhanh nhẹn nói. Cố Tuyết Cầm lại sững sờ khi nghe thấy lời này.
"Có phải anh ấy đi làm chuyện rất nguy hiểm không?"
Cố Tuyết Cầm hỏi.
"Đối với anh cả, không tính là nguy hiểm".
Lâm Hi thản nhiên nói.
"Em vào nhà đi, vào ăn bữa cơm".
Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm lại nói, cô biết cho dù mình muốn biết gì cũng không thể hỏi được từ người phụ nữ này, cô chỉ rất ngạc nhiên, bên cạnh Long Thiên Tiếu còn có một cô gái xinh đẹp như vậy.
"Không cần, cảm ơn, tôi ở đây là được rồi, tôi đợi anh cả về".
Lâm Hi lắc lắc đầu, nói. Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cũng không biết nên nói gì nữa.
"Vậy được".
Cố Tuyết Cầm chỉ có thể nói.
"Ở đây có bánh mì, đói thì ăn nhé. Còn có, em mặc chiếc áo khoác này vào đi, đừng để lạnh".
Cố Tuyết Cầm cởi áo khoác của mình ra đưa cho Lâm Hi, trong túi áo còn có một chiếc bánh mì nhỏ. Sau khi làm xong mọi chuyện, cô mới đi vào nhà.
"Chị dâu, ai vậy, sao lại ở dưới mưa?"
Long Vận Nhi hỏi.
"Bạn anh trai em. Chị bảo vào nhà nhưng cô ấy không muốn vào. Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"
Cố Tuyết Cầm nói với Long Vận Nhi, nhìn bóng lưng Cố Tuyết Cầm rời đi, lại nhìn vào áo khoác và bánh mì trong tay, trong lòng Lâm Hi có chút phức tạp.
"Tôi thua rồi".
Thật lâu sau, Lâm Hi mới thốt ra ba chữ.
Bình luận facebook