Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Chương 40: Chọn một người làm mẹ
Sau khi xem một lượt, Long Thiên Tiếu thoát khỏi không gian bạn bè của Cố Tuyết Cầm. Lúc này, có một tập tin được gửi tới, là của Tần Viễn Lâm.
Long Thiên Tiếu mở ra xem, bên trong là tài liệu về Lôi Hổ. Long Thiên Tiếu xem xong thì tắt đi, anh đã hiểu sơ qua về người này rồi.
“Đây là những gì mà tôi điều tra được, cậu định làm gì với tất cả tài liệu của Lôi Hổ vậy?”
Một lúc sau, Tần Viễn Lâm gửi tin nhắn đến.
“Tôi đã có kế hoạch rồi”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói, trong tài liệu của Lôi Hổ, anh chú ý đến một tin tức rất đặc biệt, chính là Lôi Hổ đã từng tham gia vào cuộc thi Ám Nhẫn của chiến khu Nam Cảnh, nhưng cuối cùng lại không qua.
Tuy đây chỉ là một tin tức đơn giản, nhưng với Long Thiên Tiếu thì lại là một nút đột phá lớn.
“Được, cần giúp gì thì cậu cứ nói nhé, Tần Viễn Lâm tôi không nói hai lời đâu”.
Tần Viễn Lâm lại trả lời. Long Thiên Tiếu không nói thì tức là không muốn nói, ông ta cũng không hỏi tiếp nữa. Thấy tin của Tần Viễn Lâm, Long Thiên Tiếu trả lời bằng biểu tượng “OK” rồi không ai nói tiếp nữa.
Sau khi giải quyết xong, Long Thiên Tiếu lại gọi cho Lâm Hi.
“Anh cả, có việc gì thế?”
Giọng của Lâm Hi ở bên kia truyền tới.
“Giờ có tiện nói chuyện không?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tôi về nhà rồi, chỉ có mình tôi thôi, cũng đang ở trong phòng, anh cả có việc gì không?”
Lâm Hi đáp.
“Tôi có gửi cho cô một tập tin trên Wechat, cô xem xem tình hình của người này lúc tham gia thi Ám Nhẫn ở Nam Cảnh thế nào, tại sao lại bị loại”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Đã rõ, giờ tôi sẽ làm ngay”.
Lâm Hi đáp.
“Không vội, bao giờ rảnh thì hẵng làm, không có việc gì nữa thì tôi cúp đây”.
Long Thiên Tiếu trả lời. Hai người hàn huyên đôi câu rồi tắt máy. Nhưng khi Long Thiên Tiếu vừa mới ném điện thoại qua thì Wechat lại có thông báo, hóa ra là Tần Tiểu Manh gửi tin nhắn đến.
“Chú, chú muốn làm thầy của cháu thì phải vượt qua bài kiểm tra của cháu đã”.
Tần Tiểu Manh gửi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu tới rồi kiêu ngạo nói.
“Kiểm tra gì?”
“Lúc đấy chú sẽ biết. Hôm đó chú sỉ nhục cháu, Tần Tiểu Manh cháu vẫn nhớ đấy. Chú động vào cháu rồi đó, nếu chú biết điều thì hãy tìm việc khác đi, chứ đừng dây vào cháu”.
Tần Tiểu Manh nói thẳng, lúc kết câu lại còn thêm một biểu tượng cảm xúc lạnh lùng. Long Thiên Tiếu đọc được thì chỉ trả lời bằng biểu tượng cảm xúc mỉm cười. Một lúc sau anh cũng tắt luôn Wechat.
Nhưng sau khi tắt Wechat, âm báo tin nhắn vẫn vang lên không ngừng. Long Thiên Tiếu bất lực mở ra, mới một phút mà đã có 17 tin nhắn đến, toàn là của Tần Tiểu Manh.
Đầu tiên là một loạt biểu tượng cảm xúc, sau đó là một loạt câu hỏi.
“Chú là người ở đâu đó?”
“Vợ chú là người ở đâu đó?”
“Chú có thích ăn đậu phụ thối không?”
“Chú thấy cháu làm mẹ nuôi của con gái chứ được không?”
“Chú thích phụ nữ trưởng thành hay đơn thuần?”
“Chú, cháu có nhiều bạn thân xinh đẹp lắm, nhiều tiền nữa, cháu giới thiệu cho chú nhé? Chú cũng từng này tuổi rồi, cháu nghĩ chú nên tìm một người phụ nữ đi...”
“Nè nè nè, ông chú biến thái, chú dám ngó lơ cháu à? Từ nhỏ đến giờ, chưa ai dám ngó lơ Tần Tiểu Manh này đâu”.
“Aaaaaaaaaaa....”
...
Thấy Long Thiên Tiếu không quan tâm, cô bé liền trở nên điên cuồng, bấm bấm liên tục, chưa đến một phút mà gửi hơn một trăm cái biểu tượng cảm xúc.
Thấy đống tin nhắn kia, Long Thiên Tiếu chỉ thấy đau đầu. Giờ anh hối hận vì đã thêm bạn với Tần Tiểu Manh quá. Thế là anh bèn “lỡ tay” xóa luôn Tần Tiểu Manh đi. Ở bên kia, Tần Tiểu Manh đang bừng bừng gõ phím thì phát hiện không gửi đi được nữa, phía trước các tin nhắn đầu có dấu đỏ.
Lúc đó, cô bé mới phát hiện mình bị Long Thiên Tiếu xóa bạn bè.
“Ông chú biến thái, chú dám xóa bạn bè với cháu hả!”
Tần Tiểu Manh cũng nhanh chóng gửi lời mời kết bạn đến, phía sau còn rất nhiều biểu tượng cảm xúc khóc lóc. Long Thiên Tiếu không đồng ý kết bạn, nhưng cô bé cứ gửi liền mười mấy cái khiến anh không thể không đồng ý.
“Đừng nói nữa, đứa nhỏ đang ngủ”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Chú tắt tiếng rồi à”.
“Chú ngủ rồi”.
Long Thiên Tiếu lại trả lời lấy lệ.
“Vâng vâng...”
Tần Tiểu Manh bất mãn đáp, không nhắn gì nữa, nhưng trong lòng cô bé thì cực kỳ khó chịu.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Long Thiên Tiếu nằm ra giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chị Tuyết Cầm, chị muốn hỏi em gì ạ?”
Vào phòng Cố Tuyết Cầm, Long Tiểu Tịch ngồi lên giường của cô, bình tĩnh hỏi.
“Hay là tối nay em ngủ chỗ chị nhé?”
Cố Tuyết Cầm mặc đồ ngủ, ôm gối, ngồi trước mặt Long Tiểu Tịch và hỏi.
“Không được đâu, em không về thì bố sẽ lo đó”.
Long Tiểu Tịch vội vàng lắc đầu, kiên định đáp.
“Bố em ở ngay bên cạnh mà”.
“Cũng không được, em quen ngủ với bố rồi”.
Long Tiểu Tịch vẫn lắc đầu.
“Vậy được, thế em nói cho chị biết, là ai mua đồ cho bố em đó?”
Cố Tuyết Cầm dẫn dắt từng câu.
“Là chị Lâm Hi ạ”.
Long Tiểu Tịch nói thật.
“Chị Lâm Hi là gì của bố em vậy?”
“Em không biết, nhưng chị ấy gọi bố em là anh cả, anh cả thì chắc giống anh trai bình thường thôi. Bố em là anh trai của chị Lâm Hi. Nhưng bố em họ Long, chị Lâm Hi họ Lâm, nên chắc không phải anh em ruột đâu”.
Long Tiểu Tịch nghiêng đầu, trả lời đâu ra đấy.
“Tiểu Tịch thông minh quá”.
Cố Tuyết Cầm xoa mặt Long Tiểu Tịch, yêu thương nói.
“À, bố em có nói với em về mẹ em bao giờ chưa?”
Cố Tuyết Cầm như nghĩ ra cái gì, đột nhiên hỏi.
“Chưa ạ. Bố chỉ nói mẹ đã đi một nơi rất xa, nhưng Tiểu Tịch biết mẹ đã mất rồi, sẽ không quay về thăm Tiểu Tịch nữa. Trẻ con trong khu dân cư đều nói Tiểu Tịch là đứa không mẹ”.
Long Tiểu Tịch lắc đầu, buồn bã nói.
“Tiểu Tịch thông minh như thế, không cần quan tâm đến lời nói của đám trẻ con ấu trĩ đó. Cho bọn họ nói gì thì nói”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì đột nhiên thấy đau lòng, bèn ôm cô bé lại, nói với giọng thương cảm. Bất kể là 5 năm trước hay 5 năm sau, cô vẫn luôn cho rằng trẻ nhỏ vô tội, và chưa bao giờ bận tâm vì cô bé này.
“Tiểu Tịch, chị hỏi em, nếu cho em chọn giữa chị và Lâm Hi để làm mẹ của em thì em sẽ chọn ai?”
Cố Tuyết Cầm đột nhiên hỏi Long Tiểu Tịch câu hỏi đó.
----------------------------
Sau khi xem một lượt, Long Thiên Tiếu thoát khỏi không gian bạn bè của Cố Tuyết Cầm. Lúc này, có một tập tin được gửi tới, là của Tần Viễn Lâm.
Long Thiên Tiếu mở ra xem, bên trong là tài liệu về Lôi Hổ. Long Thiên Tiếu xem xong thì tắt đi, anh đã hiểu sơ qua về người này rồi.
“Đây là những gì mà tôi điều tra được, cậu định làm gì với tất cả tài liệu của Lôi Hổ vậy?”
Một lúc sau, Tần Viễn Lâm gửi tin nhắn đến.
“Tôi đã có kế hoạch rồi”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói, trong tài liệu của Lôi Hổ, anh chú ý đến một tin tức rất đặc biệt, chính là Lôi Hổ đã từng tham gia vào cuộc thi Ám Nhẫn của chiến khu Nam Cảnh, nhưng cuối cùng lại không qua.
Tuy đây chỉ là một tin tức đơn giản, nhưng với Long Thiên Tiếu thì lại là một nút đột phá lớn.
“Được, cần giúp gì thì cậu cứ nói nhé, Tần Viễn Lâm tôi không nói hai lời đâu”.
Tần Viễn Lâm lại trả lời. Long Thiên Tiếu không nói thì tức là không muốn nói, ông ta cũng không hỏi tiếp nữa. Thấy tin của Tần Viễn Lâm, Long Thiên Tiếu trả lời bằng biểu tượng “OK” rồi không ai nói tiếp nữa.
Sau khi giải quyết xong, Long Thiên Tiếu lại gọi cho Lâm Hi.
“Anh cả, có việc gì thế?”
Giọng của Lâm Hi ở bên kia truyền tới.
“Giờ có tiện nói chuyện không?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tôi về nhà rồi, chỉ có mình tôi thôi, cũng đang ở trong phòng, anh cả có việc gì không?”
Lâm Hi đáp.
“Tôi có gửi cho cô một tập tin trên Wechat, cô xem xem tình hình của người này lúc tham gia thi Ám Nhẫn ở Nam Cảnh thế nào, tại sao lại bị loại”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Đã rõ, giờ tôi sẽ làm ngay”.
Lâm Hi đáp.
“Không vội, bao giờ rảnh thì hẵng làm, không có việc gì nữa thì tôi cúp đây”.
Long Thiên Tiếu trả lời. Hai người hàn huyên đôi câu rồi tắt máy. Nhưng khi Long Thiên Tiếu vừa mới ném điện thoại qua thì Wechat lại có thông báo, hóa ra là Tần Tiểu Manh gửi tin nhắn đến.
“Chú, chú muốn làm thầy của cháu thì phải vượt qua bài kiểm tra của cháu đã”.
Tần Tiểu Manh gửi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu tới rồi kiêu ngạo nói.
“Kiểm tra gì?”
“Lúc đấy chú sẽ biết. Hôm đó chú sỉ nhục cháu, Tần Tiểu Manh cháu vẫn nhớ đấy. Chú động vào cháu rồi đó, nếu chú biết điều thì hãy tìm việc khác đi, chứ đừng dây vào cháu”.
Tần Tiểu Manh nói thẳng, lúc kết câu lại còn thêm một biểu tượng cảm xúc lạnh lùng. Long Thiên Tiếu đọc được thì chỉ trả lời bằng biểu tượng cảm xúc mỉm cười. Một lúc sau anh cũng tắt luôn Wechat.
Nhưng sau khi tắt Wechat, âm báo tin nhắn vẫn vang lên không ngừng. Long Thiên Tiếu bất lực mở ra, mới một phút mà đã có 17 tin nhắn đến, toàn là của Tần Tiểu Manh.
Đầu tiên là một loạt biểu tượng cảm xúc, sau đó là một loạt câu hỏi.
“Chú là người ở đâu đó?”
“Vợ chú là người ở đâu đó?”
“Chú có thích ăn đậu phụ thối không?”
“Chú thấy cháu làm mẹ nuôi của con gái chứ được không?”
“Chú thích phụ nữ trưởng thành hay đơn thuần?”
“Chú, cháu có nhiều bạn thân xinh đẹp lắm, nhiều tiền nữa, cháu giới thiệu cho chú nhé? Chú cũng từng này tuổi rồi, cháu nghĩ chú nên tìm một người phụ nữ đi...”
“Nè nè nè, ông chú biến thái, chú dám ngó lơ cháu à? Từ nhỏ đến giờ, chưa ai dám ngó lơ Tần Tiểu Manh này đâu”.
“Aaaaaaaaaaa....”
...
Thấy Long Thiên Tiếu không quan tâm, cô bé liền trở nên điên cuồng, bấm bấm liên tục, chưa đến một phút mà gửi hơn một trăm cái biểu tượng cảm xúc.
Thấy đống tin nhắn kia, Long Thiên Tiếu chỉ thấy đau đầu. Giờ anh hối hận vì đã thêm bạn với Tần Tiểu Manh quá. Thế là anh bèn “lỡ tay” xóa luôn Tần Tiểu Manh đi. Ở bên kia, Tần Tiểu Manh đang bừng bừng gõ phím thì phát hiện không gửi đi được nữa, phía trước các tin nhắn đầu có dấu đỏ.
Lúc đó, cô bé mới phát hiện mình bị Long Thiên Tiếu xóa bạn bè.
“Ông chú biến thái, chú dám xóa bạn bè với cháu hả!”
Tần Tiểu Manh cũng nhanh chóng gửi lời mời kết bạn đến, phía sau còn rất nhiều biểu tượng cảm xúc khóc lóc. Long Thiên Tiếu không đồng ý kết bạn, nhưng cô bé cứ gửi liền mười mấy cái khiến anh không thể không đồng ý.
“Đừng nói nữa, đứa nhỏ đang ngủ”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Chú tắt tiếng rồi à”.
“Chú ngủ rồi”.
Long Thiên Tiếu lại trả lời lấy lệ.
“Vâng vâng...”
Tần Tiểu Manh bất mãn đáp, không nhắn gì nữa, nhưng trong lòng cô bé thì cực kỳ khó chịu.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Long Thiên Tiếu nằm ra giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chị Tuyết Cầm, chị muốn hỏi em gì ạ?”
Vào phòng Cố Tuyết Cầm, Long Tiểu Tịch ngồi lên giường của cô, bình tĩnh hỏi.
“Hay là tối nay em ngủ chỗ chị nhé?”
Cố Tuyết Cầm mặc đồ ngủ, ôm gối, ngồi trước mặt Long Tiểu Tịch và hỏi.
“Không được đâu, em không về thì bố sẽ lo đó”.
Long Tiểu Tịch vội vàng lắc đầu, kiên định đáp.
“Bố em ở ngay bên cạnh mà”.
“Cũng không được, em quen ngủ với bố rồi”.
Long Tiểu Tịch vẫn lắc đầu.
“Vậy được, thế em nói cho chị biết, là ai mua đồ cho bố em đó?”
Cố Tuyết Cầm dẫn dắt từng câu.
“Là chị Lâm Hi ạ”.
Long Tiểu Tịch nói thật.
“Chị Lâm Hi là gì của bố em vậy?”
“Em không biết, nhưng chị ấy gọi bố em là anh cả, anh cả thì chắc giống anh trai bình thường thôi. Bố em là anh trai của chị Lâm Hi. Nhưng bố em họ Long, chị Lâm Hi họ Lâm, nên chắc không phải anh em ruột đâu”.
Long Tiểu Tịch nghiêng đầu, trả lời đâu ra đấy.
“Tiểu Tịch thông minh quá”.
Cố Tuyết Cầm xoa mặt Long Tiểu Tịch, yêu thương nói.
“À, bố em có nói với em về mẹ em bao giờ chưa?”
Cố Tuyết Cầm như nghĩ ra cái gì, đột nhiên hỏi.
“Chưa ạ. Bố chỉ nói mẹ đã đi một nơi rất xa, nhưng Tiểu Tịch biết mẹ đã mất rồi, sẽ không quay về thăm Tiểu Tịch nữa. Trẻ con trong khu dân cư đều nói Tiểu Tịch là đứa không mẹ”.
Long Tiểu Tịch lắc đầu, buồn bã nói.
“Tiểu Tịch thông minh như thế, không cần quan tâm đến lời nói của đám trẻ con ấu trĩ đó. Cho bọn họ nói gì thì nói”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì đột nhiên thấy đau lòng, bèn ôm cô bé lại, nói với giọng thương cảm. Bất kể là 5 năm trước hay 5 năm sau, cô vẫn luôn cho rằng trẻ nhỏ vô tội, và chưa bao giờ bận tâm vì cô bé này.
“Tiểu Tịch, chị hỏi em, nếu cho em chọn giữa chị và Lâm Hi để làm mẹ của em thì em sẽ chọn ai?”
Cố Tuyết Cầm đột nhiên hỏi Long Tiểu Tịch câu hỏi đó.
----------------------------
Bình luận facebook