Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475: Nút thắt, tâm bệnh, tâm dược
Chương 475: Nút thắt, tâm bệnh, tâm dược
Khi họ đi đến cửa phòng bệnh, có thể thấy một nhân viên công tác mặc đồng phục đang thử cùng cô bé trao đổi gì đó. Nhưng cô bé ngồi trên giường không nói một lời, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt có chút trắng bệch.
Mấy nhân viên công tác mặc đồng phục sau nhiều lần cố gắng thử vẫn không có kết quả, chỉ có thể khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.
Bọn họ đã cố gắng cả một buổi sáng, nhưng vẫn như trước không thể khiến cô bé mở lời. Cô bé vẫn như cũ không nói gì, cự tuyệt giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Sau khi thần y tên Bách Lý Vô Cầu ra tay cô bé quả thật trấn tĩnh lại, nhưng hiện giờ lại an tĩnh quá mức rồi.
Bọn họ cầu xin Bách Lý Vô Cầu giúp đỡ nhưng chỉ nhận lại đáp án, tâm bệnh không thuốc nào chữa khỏi được. Nói trong lòng cô bé có nút thắt, có thể gỡ bỏ nút thắt này hay không chỉ có thể tự dựa vào chính cô bé thôi.
Nói thì nói vậy nhưng bọn họ cũng không thể nhìn đứa nhỏ cứ thế này mãi, mấy ngày nay đứa bé không ăn một miếng nào, chỉ có thể dựa vào truyền nước để duy trì hấp thụ dinh dưỡng, nếu cứ như vậy sẽ vô cùng bất lợi đối với quá trình hồi phục cơ thể của đứa bé.
Hơn nữa, sớm hay muộn cũng suy sụp mất thôi.
“Anh Long, anh đến rồi”.
Lúc này, một người trẻ tuổi nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đến và nói. Long Thiên Tiếu có quen biết người thanh niên đang nói chuyện kia, anh không biết tên cậu ta nhưng biết Trần Hướng Thiên hay gọi cậu ta là Tiểu Từ, ngày hôm đó anh đến tìm Trần Hướng Thiên, chính Tiểu Từ đã giúp anh giải vây.
“Ừm!”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Cô bé vẫn từ chối giao tiếp sao?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Đúng vậy, hoàn toàn không có cách nào. Không nói chuyện thì thôi đi nhưng cô bé cũng không ăn gì, mấy ngày nay đều dựa vào truyền nước để giúp cơ thể hấp thụ dinh dưỡng, nhưng cứ tiếp tục vậy không phải cách. Đây đều là những chuyên gia tâm lý của chúng tôi, thảo luận với chuyên gia, bọn họ cũng không có cách nào”.
Tiểu Từ nghe vậy, nói với vẻ mặt đau khổ.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là bạn của ông Trần, là một anh giai rất lợi hại, mọi người có thể gọi anh ấy là anh Long, ông Trần nói rồi, chúng ta là người một nhà, đã là người nhà thì không cần khách sáo”.
Mọi người nghe thấy vậy cũng nhìn qua đây, từng người một chào hỏi Long Thiên Tiếu, trong số đó có một người tầm bốn năm mươi tuổi là ngoại lệ, ông ta không chú ý đến những điều này. Đôi mắt ông ta đã lão hóa, trên người mặc một bộ chế phục, vẫn rất kiên nhẫn nói chuyện với cô bé.
“Nhóc này, cháu cứ như vậy thì không được đâu, chăm sóc tốt cho cơ thể, mau mau lớn lên, ông nội cháu ở trên trời có linh thiêng mới an tâm được!”
Ông lão vô cùng kiên nhẫn nói, nhưng đứa bé không nói một câu nào, trầm mặc, lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, chỉ ngồi ở đó, tựa như những thứ ở bên ngoài hoàn toàn không chút liên quan đến cô bé.
“Cháu à, cháu có thể nói với ông một câu không, chỉ một câu thôi”.
Ông lão vẫn tận tình khuyên bảo nhưng bất luận ông ta nói gì. Đứa bé vẫn như trước không nói một lời.
Long Thiên Tiếu thấy một màn này, có chút cảm động, anh biết ông lão này thật sự muốn giúp cô bé khôi phục như bình thường.
“Mọi người có thể ra ngoài một chút không, tôi muốn nói chuyện với cô bé!”
Trên mặt Long Thiên Tiếu mang theo ý cười, nói với mọi người.
“Anh là bạn của ông Trần nhưng bất luận anh có thân phận gì anh cũng không phải người có chuyên môn, để anh nói chuyện với con bé, anh có thể làm được gì?”
Lúc này, ông lão kia lên tiếng, nói với ngữ khí lãnh đạm, trong lời nói còn có một chút khinh thường.
“Ông Ôn, đây là bạn của ông Trần, anh Long có thân phận cao quý, ông nói chuyện có thể khách khí chút được không?”
Tiểu Từ nghe thấy lời nói nặng mùi thuốc súng của ông ta, bèn nói.
“Không thể, vấn đề chuyên môn thì phải do người có chuyên môn làm, chúng ta đã không có cách thì anh ta có thể có cách gì? Có thể đừng làm loạn lên nữa được không?”
Người được gọi là ông Ôn kia nói.
“Anh Long, anh cũng đừng để ý. Người này chính là chuyên gia thảo luận của chúng ta, ông Ôn, Ôn Ngọc Lương, tính khí ông ấy là vậy, tất cả mọi người đều nóng vội, bởi không tìm được cách nào? Ông Ôn từ sáng đến giờ vẫn luôn thử tìm cách”.
Tiểu Từ nói với Long Thiên Tiếu.
“Không sao, tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của mọi người. Nhưng xin hãy để tôi thử xem, có lẽ tôi có biện pháp”.
Long Thiên Tiếu cũng không để ý, chỉ thản nhiên nói. Người nghiêm túc làm việc, chỉ cần xuất phát điểm có ý tốt thì bất luận tính khí thế nào cũng đáng được tôn trọng.
“Anh có thể có cách gì, nếu như anh có cách thì lát nữa lão Ôn tôi đây sẽ tự mình nhận lỗi, nói xin lỗi anh”.
Ôn Ngọc Lương nghe vậy, ngang ngạnh nói, ông ta lăn lộn mấy chục năm rồi, có tội phạm nào, hạng người nào mà ông ta chưa từng gặp qua, hôm nay thật sự gặp phải chuyện khó giải quyết rồi.
Một mặt ông ta có cảm giác thất bại, một mặt khác ông ta thực sự muốn giúp đỡ đứa nhỏ đáng thương này, xuất thân gia đình của đứa bé không có bố mẹ đã khiến ông ta có cảm giác vô cùng thương xót.
Sau khi Ôn Ngọc Lương nói xong liền rời khỏi phòng bệnh đi ra bên ngoài.
“Chuyện này, mọi người cũng ra ngoài đi, để anh Long nói chuyện với cô bé, mấy người canh giữ ngoài cửa là được”.
Lúc này, Tiểu Từ lên tiếng, mọi người nghe thấy vậy cũng đi ra ngoài. Bọn họ đứng ở đây trong một khoảng thời gian dài, làm việc với cô bé nhưng vẫn vô ích, hiện giờ chỉ có thể đi ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ thôi.
“Ông Ôn, ông Ôn ông đợi tôi với, tôi nói này tính tình ông sao lại vậy, cũng may anh Long rộng lượng không so đo với ông đấy”.
Tiểu Từ hô lên với Ôn Ngọc Lương rồi cũng đi ra ngoài, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm và cô bé kia.
Dưới tình huống này, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đi qua đó, Long Thiên Tiếu bèn trực tiếp ngồi xuống giường bệnh của cô bé.
“Tống Nhã Đình, là tên của cháu sao? Cái tên rất êm tai”.
Long Thiên Tiếu nhìn bảng tên dán trên tường rồi nói, đây chính là tên cô bé này.
“Tên của cháu là do ông nội đặt à?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi nhưng cô bé đến một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt trống rỗng, không nói một lời, mặt không chút thay đổi nào.
“Cháu cứ như vậy thực sự khiến chú rất xấu hổ đấy”.
Long Thiên Tiếu thấy thế, chỉ cười cười.
“Chú biết, ông nội vô cùng quan trọng với cháu, ông nội là người quan trọng nhất trong cuộc đời cháu. Nhưng hiện giờ cháu đã mất đi một người quan trọng như vậy, chú biết cháu không thể chấp nhận nổi chuyện này. Kỳ thật chú cũng vậy, năm năm trước, chú cũng mất đi một người vô cùng quan trọng với chú”.
Long Thiên Tiếu tiếp tục nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời này, biểu cảm cũng khác thường, cô có thể cảm nhận được, những gì Long Thiên Tiếu chuẩn bị nói, sẽ là những chuyện cô vẫn luôn muốn biết.
“Chú chìm đắm trong đó năm năm, thanh minh trùng dương ngày sinh nhật rồi ngày giỗ của cô ấy, chú đều đến trước phần mộ của cô ấy uống đến nỗi say mèm, bất tỉnh nhân sự. Nhưng trong vòng năm năm qua, có một người cũng quan trọng như vậy xuất hiện trong cuộc đời của chú. Từ khi cô ấy xuất hiện, chú từ bất tri bất giác đến dần dần thức tỉnh rồi hoàn toàn tỉnh ngộ. Thời gian năm năm, lòng chú cũng dần thay đổi, cô ấy chầm chậm bước vào trong cuộc sống của chú, trở thành người không thể thay thế được với chú”.
Đôi mắt Long Thiên Tiếu nhìn cô bé, anh cố gắng tìm kiến tia sáng nào đó, muốn từ bên trong đôi mắt cô bé tìm lại ngọn lửa “sống”.
Khi họ đi đến cửa phòng bệnh, có thể thấy một nhân viên công tác mặc đồng phục đang thử cùng cô bé trao đổi gì đó. Nhưng cô bé ngồi trên giường không nói một lời, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt có chút trắng bệch.
Mấy nhân viên công tác mặc đồng phục sau nhiều lần cố gắng thử vẫn không có kết quả, chỉ có thể khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.
Bọn họ đã cố gắng cả một buổi sáng, nhưng vẫn như trước không thể khiến cô bé mở lời. Cô bé vẫn như cũ không nói gì, cự tuyệt giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Sau khi thần y tên Bách Lý Vô Cầu ra tay cô bé quả thật trấn tĩnh lại, nhưng hiện giờ lại an tĩnh quá mức rồi.
Bọn họ cầu xin Bách Lý Vô Cầu giúp đỡ nhưng chỉ nhận lại đáp án, tâm bệnh không thuốc nào chữa khỏi được. Nói trong lòng cô bé có nút thắt, có thể gỡ bỏ nút thắt này hay không chỉ có thể tự dựa vào chính cô bé thôi.
Nói thì nói vậy nhưng bọn họ cũng không thể nhìn đứa nhỏ cứ thế này mãi, mấy ngày nay đứa bé không ăn một miếng nào, chỉ có thể dựa vào truyền nước để duy trì hấp thụ dinh dưỡng, nếu cứ như vậy sẽ vô cùng bất lợi đối với quá trình hồi phục cơ thể của đứa bé.
Hơn nữa, sớm hay muộn cũng suy sụp mất thôi.
“Anh Long, anh đến rồi”.
Lúc này, một người trẻ tuổi nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đến và nói. Long Thiên Tiếu có quen biết người thanh niên đang nói chuyện kia, anh không biết tên cậu ta nhưng biết Trần Hướng Thiên hay gọi cậu ta là Tiểu Từ, ngày hôm đó anh đến tìm Trần Hướng Thiên, chính Tiểu Từ đã giúp anh giải vây.
“Ừm!”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Cô bé vẫn từ chối giao tiếp sao?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Đúng vậy, hoàn toàn không có cách nào. Không nói chuyện thì thôi đi nhưng cô bé cũng không ăn gì, mấy ngày nay đều dựa vào truyền nước để giúp cơ thể hấp thụ dinh dưỡng, nhưng cứ tiếp tục vậy không phải cách. Đây đều là những chuyên gia tâm lý của chúng tôi, thảo luận với chuyên gia, bọn họ cũng không có cách nào”.
Tiểu Từ nghe vậy, nói với vẻ mặt đau khổ.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là bạn của ông Trần, là một anh giai rất lợi hại, mọi người có thể gọi anh ấy là anh Long, ông Trần nói rồi, chúng ta là người một nhà, đã là người nhà thì không cần khách sáo”.
Mọi người nghe thấy vậy cũng nhìn qua đây, từng người một chào hỏi Long Thiên Tiếu, trong số đó có một người tầm bốn năm mươi tuổi là ngoại lệ, ông ta không chú ý đến những điều này. Đôi mắt ông ta đã lão hóa, trên người mặc một bộ chế phục, vẫn rất kiên nhẫn nói chuyện với cô bé.
“Nhóc này, cháu cứ như vậy thì không được đâu, chăm sóc tốt cho cơ thể, mau mau lớn lên, ông nội cháu ở trên trời có linh thiêng mới an tâm được!”
Ông lão vô cùng kiên nhẫn nói, nhưng đứa bé không nói một câu nào, trầm mặc, lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, chỉ ngồi ở đó, tựa như những thứ ở bên ngoài hoàn toàn không chút liên quan đến cô bé.
“Cháu à, cháu có thể nói với ông một câu không, chỉ một câu thôi”.
Ông lão vẫn tận tình khuyên bảo nhưng bất luận ông ta nói gì. Đứa bé vẫn như trước không nói một lời.
Long Thiên Tiếu thấy một màn này, có chút cảm động, anh biết ông lão này thật sự muốn giúp cô bé khôi phục như bình thường.
“Mọi người có thể ra ngoài một chút không, tôi muốn nói chuyện với cô bé!”
Trên mặt Long Thiên Tiếu mang theo ý cười, nói với mọi người.
“Anh là bạn của ông Trần nhưng bất luận anh có thân phận gì anh cũng không phải người có chuyên môn, để anh nói chuyện với con bé, anh có thể làm được gì?”
Lúc này, ông lão kia lên tiếng, nói với ngữ khí lãnh đạm, trong lời nói còn có một chút khinh thường.
“Ông Ôn, đây là bạn của ông Trần, anh Long có thân phận cao quý, ông nói chuyện có thể khách khí chút được không?”
Tiểu Từ nghe thấy lời nói nặng mùi thuốc súng của ông ta, bèn nói.
“Không thể, vấn đề chuyên môn thì phải do người có chuyên môn làm, chúng ta đã không có cách thì anh ta có thể có cách gì? Có thể đừng làm loạn lên nữa được không?”
Người được gọi là ông Ôn kia nói.
“Anh Long, anh cũng đừng để ý. Người này chính là chuyên gia thảo luận của chúng ta, ông Ôn, Ôn Ngọc Lương, tính khí ông ấy là vậy, tất cả mọi người đều nóng vội, bởi không tìm được cách nào? Ông Ôn từ sáng đến giờ vẫn luôn thử tìm cách”.
Tiểu Từ nói với Long Thiên Tiếu.
“Không sao, tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của mọi người. Nhưng xin hãy để tôi thử xem, có lẽ tôi có biện pháp”.
Long Thiên Tiếu cũng không để ý, chỉ thản nhiên nói. Người nghiêm túc làm việc, chỉ cần xuất phát điểm có ý tốt thì bất luận tính khí thế nào cũng đáng được tôn trọng.
“Anh có thể có cách gì, nếu như anh có cách thì lát nữa lão Ôn tôi đây sẽ tự mình nhận lỗi, nói xin lỗi anh”.
Ôn Ngọc Lương nghe vậy, ngang ngạnh nói, ông ta lăn lộn mấy chục năm rồi, có tội phạm nào, hạng người nào mà ông ta chưa từng gặp qua, hôm nay thật sự gặp phải chuyện khó giải quyết rồi.
Một mặt ông ta có cảm giác thất bại, một mặt khác ông ta thực sự muốn giúp đỡ đứa nhỏ đáng thương này, xuất thân gia đình của đứa bé không có bố mẹ đã khiến ông ta có cảm giác vô cùng thương xót.
Sau khi Ôn Ngọc Lương nói xong liền rời khỏi phòng bệnh đi ra bên ngoài.
“Chuyện này, mọi người cũng ra ngoài đi, để anh Long nói chuyện với cô bé, mấy người canh giữ ngoài cửa là được”.
Lúc này, Tiểu Từ lên tiếng, mọi người nghe thấy vậy cũng đi ra ngoài. Bọn họ đứng ở đây trong một khoảng thời gian dài, làm việc với cô bé nhưng vẫn vô ích, hiện giờ chỉ có thể đi ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ thôi.
“Ông Ôn, ông Ôn ông đợi tôi với, tôi nói này tính tình ông sao lại vậy, cũng may anh Long rộng lượng không so đo với ông đấy”.
Tiểu Từ hô lên với Ôn Ngọc Lương rồi cũng đi ra ngoài, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm và cô bé kia.
Dưới tình huống này, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đi qua đó, Long Thiên Tiếu bèn trực tiếp ngồi xuống giường bệnh của cô bé.
“Tống Nhã Đình, là tên của cháu sao? Cái tên rất êm tai”.
Long Thiên Tiếu nhìn bảng tên dán trên tường rồi nói, đây chính là tên cô bé này.
“Tên của cháu là do ông nội đặt à?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi nhưng cô bé đến một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt trống rỗng, không nói một lời, mặt không chút thay đổi nào.
“Cháu cứ như vậy thực sự khiến chú rất xấu hổ đấy”.
Long Thiên Tiếu thấy thế, chỉ cười cười.
“Chú biết, ông nội vô cùng quan trọng với cháu, ông nội là người quan trọng nhất trong cuộc đời cháu. Nhưng hiện giờ cháu đã mất đi một người quan trọng như vậy, chú biết cháu không thể chấp nhận nổi chuyện này. Kỳ thật chú cũng vậy, năm năm trước, chú cũng mất đi một người vô cùng quan trọng với chú”.
Long Thiên Tiếu tiếp tục nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời này, biểu cảm cũng khác thường, cô có thể cảm nhận được, những gì Long Thiên Tiếu chuẩn bị nói, sẽ là những chuyện cô vẫn luôn muốn biết.
“Chú chìm đắm trong đó năm năm, thanh minh trùng dương ngày sinh nhật rồi ngày giỗ của cô ấy, chú đều đến trước phần mộ của cô ấy uống đến nỗi say mèm, bất tỉnh nhân sự. Nhưng trong vòng năm năm qua, có một người cũng quan trọng như vậy xuất hiện trong cuộc đời của chú. Từ khi cô ấy xuất hiện, chú từ bất tri bất giác đến dần dần thức tỉnh rồi hoàn toàn tỉnh ngộ. Thời gian năm năm, lòng chú cũng dần thay đổi, cô ấy chầm chậm bước vào trong cuộc sống của chú, trở thành người không thể thay thế được với chú”.
Đôi mắt Long Thiên Tiếu nhìn cô bé, anh cố gắng tìm kiến tia sáng nào đó, muốn từ bên trong đôi mắt cô bé tìm lại ngọn lửa “sống”.
Bình luận facebook