Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482: Không có lý do gì để lừa ông
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ xong, đi đến đâu hay đến đó đi!”
Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút buồn bã nói.
"Chuyện lần trước ở Hongdaokou, Phương Thắng Thiên bị thua phường 13 Bắc Thành. Theo tính cách của Phương Thắng Thiên, hắn ta sẽ không dừng lại ở đó. Tuy nhiên, gần đây Phương Thắng Thiên cũng không dám manh động, bởi vì Phương Cận- em trai hắn ta đang ở trong tay Lôi Hổ".
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm cũng không truy hỏi tới cùng, ông ta chỉ nhàn nhạt nói.
"Ý ông là sẽ có một trận chiến giữa Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ sao?"
Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
"Phương Thắng Thiên không muốn ra tay với Lôi Hổ khi tình hình chưa rõ, nhưng không chắc Lôi Hổ cũng nghĩ như vậy. Phải biết rằng, khoảng thời gian này cũng là thời điểm thích hợp để khiến cho Phương Thắng Thiên trở tay không kịp, quan trọng là trong tay Lôi Hổ có con át chủ bài chưa lật, bất luận là mặt nào thì hắn ta đều chiếm ưu thế".
Tần Viễn Lâm lại chậm rãi nói.
"Đương nhiên, cũng không phải nói rằng Phương Thắng Thiên sẽ lựa chọn rút lui, dựa theo tính cách của Phương Thắng Thiên, hắn ta nhất định sẽ tìm cơ hội, một khi tìm được cơ hội, hắn ta chắc chắn sẽ hành động không chút do dự".
Tần Viễn Lâm lại nói.
"Ông cảm thấy tôi có thể thu phục Phương Thắng Thiên không?"
Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, hỏi.
"Tôi nghĩ không có khả năng. Phương Thắng Thiên trời sinh bướng bỉnh ngỗ ngược, tự cho mình là nhất, vô cùng kiêu ngạo. Muốn con người như vậy làm việc cho cậu, sợ rằng không có khả năng".
Tần Viễn Lâm trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói. Ông ta nhìn người rất chuẩn, ông ta cũng đã tiếp xúc nhiều lần với Phương Thắng Thiên, cho nên, ông ta có một sự hiểu biết nhất định.
"Xem thế nào trước đã, nếu nói là cơ hội, một hai ngày tới, Phương Thắng Thiên sẽ có một cơ hội không phải là cơ hội".
Bộ dạng Long Thiên Tiếu như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó, anh thản nhiên nói.
"Cơ hội không phải là cơ hội?"
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm có chút ngờ vực.
"Đúng".
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Nếu cậu Long kiên quyết làm, tôi nghĩ đến cuối cùng cậu sẽ không chiếm được Bắc Thành hoàn chỉnh".
Tần Viễn Lâm cũng không tiếp tục hỏi nữa, ông ta chỉ nói.
"Nếu thực sự không chiếm được Bắc Thành nguyên vẹn, vậy thì dọn sạch bọn họ là được. Dù sao, thứ tôi cần là một thành phố Lâm Giang ngoan ngoãn vâng lời, thống nhất đồng bộ".
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu liền nói.
"Cậu Long làm như vậy, cũng được".
Tần Viễn Lâm gật gật đầu, ông ta không hề nghi ngờ về thực lực của Long Thiên Tiếu, ông ta luôn cảm thấy ở thành phố Lâm Giang, khi Long Thiên Tiếu đấu với những người đó quả thực giống như đang chơi đùa vậy.
"Nếu cậu Long có nhu cầu gì về tài chính hay là những thứ khác, cậu cứ việc nói, nhà họ Tần tôi sẽ luôn ủng hộ cậu".
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Tần Viễn Lâm lại nói.
"Ừm".
Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng đáp lại.
"Cậu Long, nếu không có chuyện gì nữa, tôi về trước đây, tôi cũng sắp về đến nhà rồi".
Tần Viễn Lâm chỉ vào căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng trước mặt, sau đó nói với Long Thiên Tiếu, hai nhà cách nhau không xa, bình thường đi bộ khoảng bốn năm phút là tới, chậm hơn cũng chỉ có hơn mười đến hai mươi phút.
"Được".
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nhàn nhạt nói. Sau khi chào tạm biệt, Tần Viễn Lâm liền rời đi, sau đi Tần Viễn Lâm rời đi, Long Thiên Tiếu liền quay trở về.
Anh lấy điện thoại ra xem, tìm số điện thoại mà Đông Phương Tuyết gọi đến rồi bấm gọi.
"Xin chào, anh Long, anh nghĩ xong chưa?"
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói vô cùng gấp gáp của Đông Phương Tuyết.
"Ừm, nghĩ xong rồi".
Long Thiên Tiếu không nhanh không chậm nói.
"Vậy anh Long?"
Đông Phương Tuyết hỏi.
"Hai giờ chiều mai, hẹn ở chỗ nào đó, chúng ta có thể gặp mặt bàn bạc chi tiết".
Long Thiên Tiếu không đưa ra câu trả lời cụ thể, anh chỉ nói. Vừa nghe được lời này, Đông Phương Tuyết không khỏi vui mừng, Long Thiên Tiếu đồng ý gặp Lý Trường Dân, về cơ bản, chuyện này đã xong một nửa.
Còn về việc Long Thiên Tiếu có muốn diễn tấu ca khúc của Lý Trường Dân hay không thì còn phải xem Lý Trường Dân nói chuyện với Long Thiên Tiếu như thế nào, tóm lại, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành.
"Vậy được, hai giờ chiều mai, gặp ở Nhất Phẩm Lâu nhé? Ông Lý đang ở Nhất Phẩm Lâu, ông ấy rất có hứng thú với trà đạo, cờ tướng và thư pháp của Đại Hạ chúng ta, cho nên, ông ấy chọn sống ở Nhất Phẩm Lâu".
Đông Phương Tuyết đề nghị.
"Tôi sao cũng được, vậy mai gặp nhé!"
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Được, đến lúc đó, tôi sẽ kêu người đến đón anh, nếu ông Lý biết anh đồng ý gặp ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui".
Đông Phương Tuyết có chút kích động nói.
"Không cần kêu người đến đón tôi đâu, tôi biết đường đến Nhất Phẩm Lâu, tôi tự qua là được".
Long Thiên Tiếu từ chối khéo.
"Nếu đã như vậy, tôi tôn trọng quyết định của anh".
Nghe thấy vậy, Đông Phương Tuyết cũng nói.
"Ừm".
Long Thiên Tiếu đáp, sau khi hai người chào tạm biệt nhau, Long Thiên Tiếu liền cúp máy, anh đi về phía biệt thự nhà mình.
Sau khi cúp điện thoại, Đông Phương Tuyết cảm thấy có chút khó tin, cô cảm thấy mình đã làm được một việc rất trọng đại. Anh Long là một nghệ sĩ biểu diễn tài năng hiếm có, để một nghệ sĩ tài năng như vậy xuất hiện trước công chúng, để anh diễn được nhiều phong cách hay hơn, cô cảm thấy đó là trách nhiệm của mình với tư cách là một người trong nghề.
"Không được, mình phải báo tin tốt này cho ông Lý".
Đông Phương Tuyết thì thào một mình, nói xong, cô lại mở điện thoại ra, bấm gọi.
"Cô Đông Phương, xin chào, tối vậy rồi, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia, tiếng Đại Hạ không lưu loát vang lên, vì hành trình đến Đại Hạ lần này, Lý Trường Dân- một người gốc Hàn Bắc đã bắt đầu học tiếng Đại Hạ từ hơn một tháng trước, ông ta đã nghiên cứu rất nhiều về văn hóa Đại Hạ, cho nên khi học tiếng, hiển nhiên cũng không phải là khó lắm.
"Ông Lý, tôi có tin vui muốn nói với ông".
Đông Phương Tuyết kìm nén sự phấn khích trong lòng, sau đó nói.
"Ồ, không biết có tin vui gì?"
Nghe thấy vậy, Lý Trường Dân chỉ nói.
"Ông Lý, tôi đã giúp ông tìm ra người diễn tấu bài Kiss The Rain đó. Anh ấy vốn dĩ không muốn để người khác biết về mình, nhưng dưới sự cố gắng của tôi, cuối cùng ngày mai anh ấy cũng đồng ý đến gặp ông rồi".
Đông Phương Tuyết kích động nói.
"Ồ, cô Đông Phương, cô nói thật hả, sao có thể? Cô không đùa tôi chứ?"
Nghe thấy vậy, Lý Trường Dân khẽ kinh hô.
"Chuyện nghiêm túc như thế, sao tôi có thể đùa chứ. Hơn nữa, ông cũng biết đấy, nhà tôi không thiếu tiền, không thiếu 5 triệu tệ đó của ông, tôi căn bản không có lý do để lừa ông".
Nghe xong, Đông Phương Tuyết cũng nói.
"Đúng đúng đúng, là tôi sơ suất, những gì cô nói là thật, tuyệt quá, trời ơi!"
Lý Trường Dân bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng nói.
Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút buồn bã nói.
"Chuyện lần trước ở Hongdaokou, Phương Thắng Thiên bị thua phường 13 Bắc Thành. Theo tính cách của Phương Thắng Thiên, hắn ta sẽ không dừng lại ở đó. Tuy nhiên, gần đây Phương Thắng Thiên cũng không dám manh động, bởi vì Phương Cận- em trai hắn ta đang ở trong tay Lôi Hổ".
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm cũng không truy hỏi tới cùng, ông ta chỉ nhàn nhạt nói.
"Ý ông là sẽ có một trận chiến giữa Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ sao?"
Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
"Phương Thắng Thiên không muốn ra tay với Lôi Hổ khi tình hình chưa rõ, nhưng không chắc Lôi Hổ cũng nghĩ như vậy. Phải biết rằng, khoảng thời gian này cũng là thời điểm thích hợp để khiến cho Phương Thắng Thiên trở tay không kịp, quan trọng là trong tay Lôi Hổ có con át chủ bài chưa lật, bất luận là mặt nào thì hắn ta đều chiếm ưu thế".
Tần Viễn Lâm lại chậm rãi nói.
"Đương nhiên, cũng không phải nói rằng Phương Thắng Thiên sẽ lựa chọn rút lui, dựa theo tính cách của Phương Thắng Thiên, hắn ta nhất định sẽ tìm cơ hội, một khi tìm được cơ hội, hắn ta chắc chắn sẽ hành động không chút do dự".
Tần Viễn Lâm lại nói.
"Ông cảm thấy tôi có thể thu phục Phương Thắng Thiên không?"
Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, hỏi.
"Tôi nghĩ không có khả năng. Phương Thắng Thiên trời sinh bướng bỉnh ngỗ ngược, tự cho mình là nhất, vô cùng kiêu ngạo. Muốn con người như vậy làm việc cho cậu, sợ rằng không có khả năng".
Tần Viễn Lâm trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói. Ông ta nhìn người rất chuẩn, ông ta cũng đã tiếp xúc nhiều lần với Phương Thắng Thiên, cho nên, ông ta có một sự hiểu biết nhất định.
"Xem thế nào trước đã, nếu nói là cơ hội, một hai ngày tới, Phương Thắng Thiên sẽ có một cơ hội không phải là cơ hội".
Bộ dạng Long Thiên Tiếu như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó, anh thản nhiên nói.
"Cơ hội không phải là cơ hội?"
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm có chút ngờ vực.
"Đúng".
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Nếu cậu Long kiên quyết làm, tôi nghĩ đến cuối cùng cậu sẽ không chiếm được Bắc Thành hoàn chỉnh".
Tần Viễn Lâm cũng không tiếp tục hỏi nữa, ông ta chỉ nói.
"Nếu thực sự không chiếm được Bắc Thành nguyên vẹn, vậy thì dọn sạch bọn họ là được. Dù sao, thứ tôi cần là một thành phố Lâm Giang ngoan ngoãn vâng lời, thống nhất đồng bộ".
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu liền nói.
"Cậu Long làm như vậy, cũng được".
Tần Viễn Lâm gật gật đầu, ông ta không hề nghi ngờ về thực lực của Long Thiên Tiếu, ông ta luôn cảm thấy ở thành phố Lâm Giang, khi Long Thiên Tiếu đấu với những người đó quả thực giống như đang chơi đùa vậy.
"Nếu cậu Long có nhu cầu gì về tài chính hay là những thứ khác, cậu cứ việc nói, nhà họ Tần tôi sẽ luôn ủng hộ cậu".
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Tần Viễn Lâm lại nói.
"Ừm".
Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng đáp lại.
"Cậu Long, nếu không có chuyện gì nữa, tôi về trước đây, tôi cũng sắp về đến nhà rồi".
Tần Viễn Lâm chỉ vào căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng trước mặt, sau đó nói với Long Thiên Tiếu, hai nhà cách nhau không xa, bình thường đi bộ khoảng bốn năm phút là tới, chậm hơn cũng chỉ có hơn mười đến hai mươi phút.
"Được".
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nhàn nhạt nói. Sau khi chào tạm biệt, Tần Viễn Lâm liền rời đi, sau đi Tần Viễn Lâm rời đi, Long Thiên Tiếu liền quay trở về.
Anh lấy điện thoại ra xem, tìm số điện thoại mà Đông Phương Tuyết gọi đến rồi bấm gọi.
"Xin chào, anh Long, anh nghĩ xong chưa?"
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói vô cùng gấp gáp của Đông Phương Tuyết.
"Ừm, nghĩ xong rồi".
Long Thiên Tiếu không nhanh không chậm nói.
"Vậy anh Long?"
Đông Phương Tuyết hỏi.
"Hai giờ chiều mai, hẹn ở chỗ nào đó, chúng ta có thể gặp mặt bàn bạc chi tiết".
Long Thiên Tiếu không đưa ra câu trả lời cụ thể, anh chỉ nói. Vừa nghe được lời này, Đông Phương Tuyết không khỏi vui mừng, Long Thiên Tiếu đồng ý gặp Lý Trường Dân, về cơ bản, chuyện này đã xong một nửa.
Còn về việc Long Thiên Tiếu có muốn diễn tấu ca khúc của Lý Trường Dân hay không thì còn phải xem Lý Trường Dân nói chuyện với Long Thiên Tiếu như thế nào, tóm lại, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành.
"Vậy được, hai giờ chiều mai, gặp ở Nhất Phẩm Lâu nhé? Ông Lý đang ở Nhất Phẩm Lâu, ông ấy rất có hứng thú với trà đạo, cờ tướng và thư pháp của Đại Hạ chúng ta, cho nên, ông ấy chọn sống ở Nhất Phẩm Lâu".
Đông Phương Tuyết đề nghị.
"Tôi sao cũng được, vậy mai gặp nhé!"
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Được, đến lúc đó, tôi sẽ kêu người đến đón anh, nếu ông Lý biết anh đồng ý gặp ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui".
Đông Phương Tuyết có chút kích động nói.
"Không cần kêu người đến đón tôi đâu, tôi biết đường đến Nhất Phẩm Lâu, tôi tự qua là được".
Long Thiên Tiếu từ chối khéo.
"Nếu đã như vậy, tôi tôn trọng quyết định của anh".
Nghe thấy vậy, Đông Phương Tuyết cũng nói.
"Ừm".
Long Thiên Tiếu đáp, sau khi hai người chào tạm biệt nhau, Long Thiên Tiếu liền cúp máy, anh đi về phía biệt thự nhà mình.
Sau khi cúp điện thoại, Đông Phương Tuyết cảm thấy có chút khó tin, cô cảm thấy mình đã làm được một việc rất trọng đại. Anh Long là một nghệ sĩ biểu diễn tài năng hiếm có, để một nghệ sĩ tài năng như vậy xuất hiện trước công chúng, để anh diễn được nhiều phong cách hay hơn, cô cảm thấy đó là trách nhiệm của mình với tư cách là một người trong nghề.
"Không được, mình phải báo tin tốt này cho ông Lý".
Đông Phương Tuyết thì thào một mình, nói xong, cô lại mở điện thoại ra, bấm gọi.
"Cô Đông Phương, xin chào, tối vậy rồi, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia, tiếng Đại Hạ không lưu loát vang lên, vì hành trình đến Đại Hạ lần này, Lý Trường Dân- một người gốc Hàn Bắc đã bắt đầu học tiếng Đại Hạ từ hơn một tháng trước, ông ta đã nghiên cứu rất nhiều về văn hóa Đại Hạ, cho nên khi học tiếng, hiển nhiên cũng không phải là khó lắm.
"Ông Lý, tôi có tin vui muốn nói với ông".
Đông Phương Tuyết kìm nén sự phấn khích trong lòng, sau đó nói.
"Ồ, không biết có tin vui gì?"
Nghe thấy vậy, Lý Trường Dân chỉ nói.
"Ông Lý, tôi đã giúp ông tìm ra người diễn tấu bài Kiss The Rain đó. Anh ấy vốn dĩ không muốn để người khác biết về mình, nhưng dưới sự cố gắng của tôi, cuối cùng ngày mai anh ấy cũng đồng ý đến gặp ông rồi".
Đông Phương Tuyết kích động nói.
"Ồ, cô Đông Phương, cô nói thật hả, sao có thể? Cô không đùa tôi chứ?"
Nghe thấy vậy, Lý Trường Dân khẽ kinh hô.
"Chuyện nghiêm túc như thế, sao tôi có thể đùa chứ. Hơn nữa, ông cũng biết đấy, nhà tôi không thiếu tiền, không thiếu 5 triệu tệ đó của ông, tôi căn bản không có lý do để lừa ông".
Nghe xong, Đông Phương Tuyết cũng nói.
"Đúng đúng đúng, là tôi sơ suất, những gì cô nói là thật, tuyệt quá, trời ơi!"
Lý Trường Dân bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng nói.
Bình luận facebook