• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông bố chiến thần (1 Viewer)

  • Chương 502: Thứ bù nhìn đó giống như tên ngốc

“Anh Long, là tôi, Lôi Hổ đây”.

Lôi Hổ nghe thấy vậy liền dùng vẻ mặt lấy lòng nói.

“Tôi biết, có chuyện gì không?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ hỏi một câu.

“Là thế này, hôm nay nhà họ Cố có một người đến chỗ chúng tôi, bảo chúng tôi giúp bọn họ làm một số chuyện”.

Lôi Hổ nói cực kỳ khách khí nói.

“Ai đến? Làm chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi lại.

“Người đến tên Cố Hiểu Huy gì đó, bảo tôi giúp anh ta xử gọn anh với em dâu cùng với một lô nguyên dược liệu mà em dâu đặt mua vận chuyển qua Đông Thành”.

Lôi Hổ tiếp tục trả lời, Long Thiên Tiếu nghe vậy nhưng cũng không thấy bất ngờ lắm. Anh đã sớm biết Cố Hiểu Huy này ngoan ngoãn như thế, chắc chắn sắp gây chuyện. Chỉ là không ngờ tên này lại tìm đến Lôi Hổ.

“Sau đó anh xử lí thế nào?”, Long Thiên Tiếu hỏi.

“Đương nhiên là tôi đồng ý rồi. Để xem anh Long xử lý ra sao, đồng thời cũng kiếm một món. Có tiền mà không kiếm ngốc chắc. Anh không biết đâu, tên bù nhìn kia giống như tên ngốc vậy. Nửa đời người Lôi Hổ tôi coi như lần đầu nhìn thấy thằng ngốc lắm tiền vậy”.

Lúc Lôi Hổ nói những lời này, vẫn luôn thấy mắc cười.

“Anh làm tốt lắm. Hai rưỡi chiều mai, anh hẹn gặp mặt anh ta, tôi sẽ đến gặp”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền lập tức phân phó.

“Được, anh Long yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng những chuyện này. Nếu anh Long có cần chúng tôi xử lý gọn gàng, chúng tôi quyết không chối từ”.

Lôi Hổ nghe thấy vậy, cực kỳ khách sáo đáp lại. Sau khi nếm được quả ngọt từ chỗ Long Thiên Tiếu, hắn ta cảm thấy chỉ cần ôm chặt cái đùi lớn này thì hắn ta sẽ thu được vô số lợi ích.

“Tạm thời chưa cần. Đến lúc cần đến anh, tôi đương nhiên sẽ không khách sáo”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ bình thản trả lời.

“Được”.

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lãnh đạm nói. Hai người chào nhau một câu, anh liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Long Thiên Tiếu liếc nhìn thời gian. Đã đến giờ đón Cố Tuyết Cầm tan tầm, đón Long Tiểu Tịch tan học rồi. Đóng cửa phòng làm việc xong, Long Thiên Tiếu liền đi đến bãi đỗ xe.

Thành phố Lâm Giang, bên trong công ty nhà họ Vương.

Vương Như Long đang ngồi trong phòng làm việc của mình, hai chân vắt lên trên bàn, rất thỏa mãn mà ngồi dựa trên ghế.

Cũng đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.

“Vào đi”.

Vương Như Long bỏ hai chân xuống đất rồi mới nói.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi vào.

“Cậu cả, chuyện đó đã có manh mối rồi”.

Người đàn ông trung niên bước vào, trước tiên cúi đầu chào Vương Như Long, sau đó nói.

“Nói đi”.

Vương Như Long nghe vậy liền đứng lên, giọng điệu bình tĩnh nói.

“Anh cả, anh cả, anh có ở đây không?”

Vào lúc này, bên ngoài có giọng nói truyền vào, cắt đứt cuộc nói chuyện của Vương Như Long và người đàn ông trung niên.

Một lát sau, Vương Như Lực từ bên ngoài vọt vào trong phòng.

“Không phải anh đã nói với em, trước khi đi vào thì phải biết gõ cửa sao?”

Vương Như Long nhìn thấy Vương Như Lực hấp ta hấp tấp, liền bực tức nói.

“Anh cả, lấy đâu ra mà lắm quy củ thế. Đều là anh em cần gì bày vẽ nhiều lễ nghi rườm rà vậy?”

Vương Như Lực có chút không kiên nhẫn nói.

“Đây chẳng phải là lão Trình sao? Sao rồi, chuyện anh tôi bảo ông đi điều tra, ông điều tra được đến đâu rồi?”

Vương Như Lực nhìn về phía người đàn ông trung niên, hỏi. Lão Trình nghe thấy thế nhưng lại nhìn về phía Vương Như Long, dáng vẻ trưng cầu ý kiến.

“Tôi nói này lão Trình, ông có cần phải làm thế không? Tôi có phải người ngoài đâu, ông có gì mà không nói được?”

Vương Như Lực thấy thế cực kỳ mất kiên nhẫn nói.

“Nói đi!”

Vương Như Long nghe vậy cũng nói.

“Cậu cả, người bao tầng đỉnh tháp Lâm Giang là Long Thiên Tiếu, cụ thể sử dụng thế nào thì chưa rõ”.

Lão Trình thấy vậy cũng nói chi tiết.

“Mẹ nó, lại là tên ôn thần này. Tên ôn thần này sao cứ như âm hồn không tan vậy?”

Vương Như Lực nghe thấy thế liền chửi ầm lên.

“Anh ta bao tầng đỉnh tháp Lâm Giang hết bao nhiêu tiền?”

Vương Như Long lại có vẻ khá trầm tĩnh, chỉ hỏi một câu.

“Chuyện này cụ thể không rõ. Theo như nguồn tin tôi biết thì không tốn một đồng nào. Anh ta chỉ cần nói với Trần Hướng Thiên vài câu, Trần Hướng Thiên đã sắp xếp xong xuôi cả rồi”.

Lão Trình nói năng ấp úng. Trong một khoảng thời gian ít ỏi này, ông ta có thể điều tra ra được những chuyện này đã cực kỳ khó khăn rồi. Điều tra thân phận của Long Thiên Tiếu vẫn luôn do ông ta làm. Mức độ bảo mật tin tức thân phận Long Thiên Tiếu khiến cho ông ta hết sức kinh ngạc.

Mặc dù cuối cùng ông ta tự cho rằng mình đã điều tra rõ ràng hết rồi nhưng ông ta vẫn có một loại dự cảm, giống như lai lịch của Long Thiên Tiếu không hề đơn giản như vậy.

Bởi vì trong ghi chép về cuộc đời Long Thiên Tiếu, có rất nhiều năm để trống.

Những năm tháng để trống đó, Long Thiên Tiếu giống như là một người đột nhiên bị mất tích vậy, hoàn toàn không tìm được chút dấu vết nào.

Theo lý mà nói, một người bất kể có làm chuyện gì bí mật lắm đi chăng nữa cũng sẽ đều để lại một chút dấu vết mới đúng. Nhưng Long Thiên Tiếu lại ngay cả một chút dấu vết cũng không có, giống như có người cố ý xóa hết những thông tin này đi vậy.

“Mẹ nó, rốt cuộc Trần Hướng Thiên lấy được lợi lộc gì từ chỗ tên vô dụng kia không biết, lại làm việc này cho anh ta? Lẽ nào tên vô dụng đó dâng vợ mình cho Trần Hướng Thiên luôn rồi sao? Có điều vợ anh ta quả thật rất đẹp, từ trước tới giờ em chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp gợi cảm như vậy”.

Vương Như Lực chửi bậy một tiếng, sau đó tức giận nói. Lúc nhắc đến Cố Tuyết Cầm, trong ánh mắt cậu ta lộ ra dáng vẻ say mê. Người phụ nữ như vậy, nếu như để cậu ta có được, thì kể cả bắt cậu ta chết ngay lập tức cậu ta cũng tình nguyện.

“Cậu ba, theo tôi thấy, thân phận của Long Thiên Tiếu kia rất không tầm thường, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu”.

Vào lúc này lão Trình lại có chút lo lắng nói.

“Cái thứ chó má gì vậy? Chẳng hiểu nổi mấy người làm cái trò quỷ gì nữa. Rõ ràng chỉ là một tên vô dụng mà thôi, vậy mà mấy người cũng sợ thành bộ dạng này”.

Vương Như Lực không vui nói.

“Lão Trình nói không sai, em bớt làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ cho anh, đừng có lao vào họng súng”.

Vương Như Long nghe vậy sắc mặt hơi nghiêm túc lại, nói.

“Ồ!”

Vương Như Lực nghe thấy thế vẫn rất coi thường, nhưng cũng không nói gì thêm.

“Tiếp tục chú ý động tĩnh bên đó, xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì, có tin tức gì lập tức báo cho tôi”.

Vương Như Long quả quyết nói.

“Vâng, cậu cả”.

Lão Trình nghe vậy, hơi cúi người sau đó lui ra ngoài.

“Anh, cái kia, tiền tiêu vặt tháng này em tiêu hết rồi, có thể giúp em chút không?”

Sau khi lão Trình rời khỏi, Vương Như Lực ngại ngùng nói.

“Tiền tiêu vặt một tháng của em hơn triệu tệ đi đâu hết rồi?”

Vương Như Long nghe vậy nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

“Có nhiều chỗ phải tiêu tiền quá. Em tùy tiện đi uống rượu, tip cho người ta ít tiền đã hết một đến hai trăm ngàn tệ rồi. Một tháng có một triệu tệ tiền tiêu vặt căn bản là không đủ tiêu anh biết không?”

Vương Như Lực nghe vậy hơi tủi thân nói.

“Em”.

Vương Như Long nghe thế nhất thời không biết nói cái gì, tức đến mức đỏ cả mặt. Cái con mẹ nó, đây là lời con người nói được à? Một tháng một triệu tiền tiêu vặt còn không đủ tiêu? Trên đời này, đại đa số con cái các nhà một tháng nào có tiêu nhiều tiền đến thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom