Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 506: Mạch não của anh đúng thật kỳ lạ
“Trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Hiểu Huy, trên mặt mang theo ý cười nói. Thời điểm Cố Hiểu Huy nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, rõ ràng anh ta có sửng sốt một chút.
“Sao hai người lại ở đây?”
Cố Hiểu Huy có chút kinh ngạc hỏi.
“Anh nói xem?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười đáp.
Cố Hiểu Huy rất nhanh đã hồi phục tinh thần, hồi tưởng nghĩ lại, bèn thuận theo logic. Không ngờ được Lôi Hổ làm việc thần tốc đến thế, nhanh như vậy đã đưa Long Thiên Tiếu đến chỗ này rồi.
“Hừ Long Thiên Tiếu, mày không ngờ được mình cũng ngày hôm nay đúng không? Tao giới thiệu một chút, đây là anh Lôi của tao, đại ca Đông Thành, thủ hạ dưới trướng có đến chục ngàn người. Sao rồi, Long Thiên Tiếu, nếu hiện tại mày cầu xin tha thứ, tao có thể sẽ cho mày một con đường sống. Chỉ cần chúng mày nhả dự án hợp tác với nhà họ Tần ra, hơn nữa phải cam đoan nhà họ Tần sẽ không bội ước”.
Cố Hiểu Huy hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc nói.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nét mặt cười cười, tên này sợ không phải là kẻ ngốc mà hiện giờ còn chưa thấy rõ tình thế.
“Mạch não của anh đúng thật kỳ lạ”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười sau đó nói.
“Cái gì mà mạch não kỳ lạ, Long Thiên Tiếu mày không sống được bao lâu nữa đâu. Anh Lôi, xin hãy ra tay đi, diệt trừ bọn chúng, hiện giờ tôi phải nhìn bọn chúng quỳ gối trước mặt mình”.
Cố Hiểu Huy nghe vậy, kêu gào nói.
“Người đâu, ra tay đi”.
Loi Hổ nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh như băng nói. Hắn ta vừa nói xong, có hai tên to con đứng ra, đầu tiên là chắp tay với Lôi Hổ.
Thấy một màn này, ý cười trên mặt Cố Hiểu Huy càng thêm rõ ràng, chờ chết đi, tên vô dụng!
Nhưng mà ngay sau đó, hai tên to con kia đi tới, trực tiếp đặt bàn tay to lớn lên vai Cố Hiểu Huy, Cố Hiểu Huy vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
“Chuyện gì vậy, các người bắt tôi làm gì? Anh Lôi, tôi bảo anh triệt hạ tên vô dụng và con tiện nhân kia cơ mà”.
Cố Hiểu Huy phát hiện chính mình bị giam giữ, lớn tiếng hô lên.
“Bọn tao không hiểu sai ý của đại ca, là mày hiểu lầm ý của anh ấy thôi”.
Tên to con giữ phía sau Cố Hiểu Huy nói, giờ phút này, trong lòng bọn họ có chút thương hại cho Cố Hiểu Huy, đầu óc vốn là để suy nghĩ đáng tiếc Cố Hiểu Huy không có, sự việc đã phát triển đến bước này rồi, vậy mà còn không hiểu rõ tình hình.
“Anh Lôi, đây là chuyện gì vậy?”
Cố Hiểu Huy rất bối rối nói.
“Ai là anh Lôi của mày”.
Lôi Hổ nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh như băng nói.
“Cái này”, Cố Hiểu Huy trong nháy mắt không biết nói gì, trước đó không phải còn tốt đẹp sao? Sao nói trở mặt liền trở mặt ngay vậy?
“Cố Hiểu Huy tôi cũng đến phục anh rồi, anh bây giờ còn không hiểu rõ tình hình sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút đáng thương thay Cố Hiểu Huy, sau đó nói.
“Có ý gì chứ?”
Cố Hiểu Huy chết lặng nói.
“Mày muốn hại anh Long, nhưng mày tìm nhầm người rồi”.
Lúc này, Lôi Hổ thốt lên với ngữ khí lạnh lùng.
“Mấy người”.
Cố Hiểu Huy trong nháy mắt hết chỗ nói nổi.
“Anh Long là bạn tốt của tao, hơn nữa còn là người tao vô cùng kính trọng, mày hẳn là không biết chuyện này. Vậy mà mày lại bảo tao hại anh Long và cô Cố, đầu óc mày sợ là có vấn đề rồi!”
Khóe miệng Lôi Hổ cong lên một chút, sau đó nói.
“Điều này sao có thể chứ? Anh Lôi, anh không nhầm đấy chứ, anh ta chỉ là tên vô dụng, anh kết giao với loại người này thì anh ta có thể mang lại lợi lộc gì cho anh được? Anh kết giao với anh ta không bằng làm bạn với tôi, tôi có nhiều tiền, còn là từng xấp từng xấp tiền dày nữa”.
Cố Hiểu Huy vẫn đang giãy dụa, lại hấp tấp nói.
“Hắn ta nói hãm hại anh Long và cô Cố, vả vào miệng cho tôi”.
Lôi Hổ nghe vậy sắc mặt lạnh như băng nói.
Khi Lôi Hổ nói xong, tên đàn em liền đi lên, đánh mấy cái vào mặt Cố Hiểu Huy.
Hiện trường, tiếng tát và tiếng kêu vang lên không ngừng, không bao lâu sau Cố Hiểu Huy đã bị đánh cho không thành hình, khắp mặt toàn máu. Cố Tuyết Cầm thấy một màn này, sắc mặt vẫn lạnh như băng không có chút đồng cảm nào.
Tất cả thành ra như vậy đều do Cố Hiểu Huy tự mình chuốc lấy. Thử nghĩ xem nếu chuyện Cố Hiểu Huy làm không bị phát hiện, thì người gặp chuyện sẽ là bọn họ rồi.
“Cũng đủ rồi, còn đánh nữa hắn ta sẽ chết đấy”.
Lúc này, Lôi Hổ lại nói, tên đàn em mới dừng tay lại.
“Anh Long người này nên xử lý thế nào?”
Lôi Hổ lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu rồi hỏi.
“Cố Hiểu Huy, anh tự nói xem bản thân mình nên bị trừng phạt thế nào?”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Hiểu Huy rồi hỏi.
“Tôi”.
Cố Hiểu Huy có cảm giác toàn thân mê muội, hoa mắt chóng mặt không tìm được phương hướng.
“Cố Hiểu Huy, không thể tưởng tượng được anh vẫn ngu ngốc như vậy. Anh hẳn nên biết dự án với nhà họ Tần vô cùng quan trọng đối với gia tộc chúng ta. Vậy mà anh lại bảo người Đông Thành cướp lô nguyên dược liệu của tôi. Năm đó ông nội không nhìn lầm anh, anh quả nhiên không phải người có thể làm được việc lớn”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Hiểu Huy, lắc đầu nói.
Long Thiên Tiếu lúc này cũng đứng lên, đi tới trước mặt Cố Hiểu Huy, một tay túm Cố Hiểu Huy lên, thực sự chỉ cần nắm lấy cổ áo của anh ta liền trực tiếp nhấc cả người lên rồi.
“Anh cảm nhận được chưa? Đây chính là sức mạnh, đừng có làm những chuyện tự mình tìm đường chết nữa, anh không phải đối thủ của tôi. Anh có tin không, nếu bây giờ tôi lấy mạng của anh, cả cái thành phố Lâm Giang này không ai làm được gì tôi hết”.
Ánh mắt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nhìn Cố Hiểu Huy, nói với ngữ khí lạnh như băng.
“Đừng mà, đừng lấy mạng tôi. Tôi không dám, tôi không dám nữa, tôi không bao giờ dám làm nữa”.
Mặt Cố Hiểu Huy đầy máu, cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy bộ dạng này của Cố Hiểu Huy, Long Thiên Tiếu cũng không mấy hứng thú, một tay ném anh ta ra ngoài.
“Đánh gãy hai chân anh ta, để anh ta nhớ kỹ, nếu còn có lần sau sẽ trực tiếp lấy mạng”.
Long Thiên Tiếu xoay người đi, nói với ngữ khí thản nhiên. Nói xong, đàn em của Lôi Hổ liền lôi người ra ngoài. Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thanh âm này, trong lòng khẽ run lên, thật sự không phải đồng cảm cho Cố Hiểu Huy mà cô cảm nhận Long Thiên Tiếu nói được làm được, lần sau, nói không chừng sẽ thật sự để Cố Hiểu Huy biến mất trên cõi đời này.
“Chuyện lần này cảm ơn anh”.
Long Thiên Tiếu nói với Lôi Hổ.
“Anh Long khách sáo rồi, đây đều là những việc tôi nên làm. Chỉ là anh Long không hoàn toàn diệt trừ anh ta, về sau vẫn phải đề phòng”.
Lôi Hổ không khỏi băn khoăn nói.
“Cho anh ta thêm một cơ hội, nếu anh ta còn không thức thời vậy chỉ có một con đường chết thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy nói với ngữ khí thản nhiên.
Sau khi xử lý xong chuyện, dưới lời mời nhiệt tình của Lôi Hổ, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm không thể không ở lại ăn cơm.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng ăn uống xong xuôi.
“Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói.
“Tiểu Tuệ, dẫn cô Cố vào nhà vệ sinh”.
Lô Hổ nghe vậy nói với người phục vụ nữ đứng cách đó không xa, bởi cách bài trí dưới lòng đất này khá đặc biệt, nếu không phải người đã ở đây lâu năm thì ngay cả nam, đông, tây, bắc cũng không thể phân biệt được, dù sao cũng có nhiều ngã rẽ loằng ngoằng.
“Vâng”.
Người phục vụ nữ tên Tiểu Tuệ lên tiếng sau đó làm động tác mời với Cố Tuyết Cầm.
“Anh Long, tôi có một chuyện muốn hỏi anh, không biết anh có tiện trả lời không?”
Sau khi Cố Tuyết Cầm rời đi, Lôi Hổ mới nói với Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Hiểu Huy, trên mặt mang theo ý cười nói. Thời điểm Cố Hiểu Huy nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, rõ ràng anh ta có sửng sốt một chút.
“Sao hai người lại ở đây?”
Cố Hiểu Huy có chút kinh ngạc hỏi.
“Anh nói xem?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười đáp.
Cố Hiểu Huy rất nhanh đã hồi phục tinh thần, hồi tưởng nghĩ lại, bèn thuận theo logic. Không ngờ được Lôi Hổ làm việc thần tốc đến thế, nhanh như vậy đã đưa Long Thiên Tiếu đến chỗ này rồi.
“Hừ Long Thiên Tiếu, mày không ngờ được mình cũng ngày hôm nay đúng không? Tao giới thiệu một chút, đây là anh Lôi của tao, đại ca Đông Thành, thủ hạ dưới trướng có đến chục ngàn người. Sao rồi, Long Thiên Tiếu, nếu hiện tại mày cầu xin tha thứ, tao có thể sẽ cho mày một con đường sống. Chỉ cần chúng mày nhả dự án hợp tác với nhà họ Tần ra, hơn nữa phải cam đoan nhà họ Tần sẽ không bội ước”.
Cố Hiểu Huy hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc nói.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nét mặt cười cười, tên này sợ không phải là kẻ ngốc mà hiện giờ còn chưa thấy rõ tình thế.
“Mạch não của anh đúng thật kỳ lạ”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười sau đó nói.
“Cái gì mà mạch não kỳ lạ, Long Thiên Tiếu mày không sống được bao lâu nữa đâu. Anh Lôi, xin hãy ra tay đi, diệt trừ bọn chúng, hiện giờ tôi phải nhìn bọn chúng quỳ gối trước mặt mình”.
Cố Hiểu Huy nghe vậy, kêu gào nói.
“Người đâu, ra tay đi”.
Loi Hổ nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh như băng nói. Hắn ta vừa nói xong, có hai tên to con đứng ra, đầu tiên là chắp tay với Lôi Hổ.
Thấy một màn này, ý cười trên mặt Cố Hiểu Huy càng thêm rõ ràng, chờ chết đi, tên vô dụng!
Nhưng mà ngay sau đó, hai tên to con kia đi tới, trực tiếp đặt bàn tay to lớn lên vai Cố Hiểu Huy, Cố Hiểu Huy vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
“Chuyện gì vậy, các người bắt tôi làm gì? Anh Lôi, tôi bảo anh triệt hạ tên vô dụng và con tiện nhân kia cơ mà”.
Cố Hiểu Huy phát hiện chính mình bị giam giữ, lớn tiếng hô lên.
“Bọn tao không hiểu sai ý của đại ca, là mày hiểu lầm ý của anh ấy thôi”.
Tên to con giữ phía sau Cố Hiểu Huy nói, giờ phút này, trong lòng bọn họ có chút thương hại cho Cố Hiểu Huy, đầu óc vốn là để suy nghĩ đáng tiếc Cố Hiểu Huy không có, sự việc đã phát triển đến bước này rồi, vậy mà còn không hiểu rõ tình hình.
“Anh Lôi, đây là chuyện gì vậy?”
Cố Hiểu Huy rất bối rối nói.
“Ai là anh Lôi của mày”.
Lôi Hổ nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh như băng nói.
“Cái này”, Cố Hiểu Huy trong nháy mắt không biết nói gì, trước đó không phải còn tốt đẹp sao? Sao nói trở mặt liền trở mặt ngay vậy?
“Cố Hiểu Huy tôi cũng đến phục anh rồi, anh bây giờ còn không hiểu rõ tình hình sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút đáng thương thay Cố Hiểu Huy, sau đó nói.
“Có ý gì chứ?”
Cố Hiểu Huy chết lặng nói.
“Mày muốn hại anh Long, nhưng mày tìm nhầm người rồi”.
Lúc này, Lôi Hổ thốt lên với ngữ khí lạnh lùng.
“Mấy người”.
Cố Hiểu Huy trong nháy mắt hết chỗ nói nổi.
“Anh Long là bạn tốt của tao, hơn nữa còn là người tao vô cùng kính trọng, mày hẳn là không biết chuyện này. Vậy mà mày lại bảo tao hại anh Long và cô Cố, đầu óc mày sợ là có vấn đề rồi!”
Khóe miệng Lôi Hổ cong lên một chút, sau đó nói.
“Điều này sao có thể chứ? Anh Lôi, anh không nhầm đấy chứ, anh ta chỉ là tên vô dụng, anh kết giao với loại người này thì anh ta có thể mang lại lợi lộc gì cho anh được? Anh kết giao với anh ta không bằng làm bạn với tôi, tôi có nhiều tiền, còn là từng xấp từng xấp tiền dày nữa”.
Cố Hiểu Huy vẫn đang giãy dụa, lại hấp tấp nói.
“Hắn ta nói hãm hại anh Long và cô Cố, vả vào miệng cho tôi”.
Lôi Hổ nghe vậy sắc mặt lạnh như băng nói.
Khi Lôi Hổ nói xong, tên đàn em liền đi lên, đánh mấy cái vào mặt Cố Hiểu Huy.
Hiện trường, tiếng tát và tiếng kêu vang lên không ngừng, không bao lâu sau Cố Hiểu Huy đã bị đánh cho không thành hình, khắp mặt toàn máu. Cố Tuyết Cầm thấy một màn này, sắc mặt vẫn lạnh như băng không có chút đồng cảm nào.
Tất cả thành ra như vậy đều do Cố Hiểu Huy tự mình chuốc lấy. Thử nghĩ xem nếu chuyện Cố Hiểu Huy làm không bị phát hiện, thì người gặp chuyện sẽ là bọn họ rồi.
“Cũng đủ rồi, còn đánh nữa hắn ta sẽ chết đấy”.
Lúc này, Lôi Hổ lại nói, tên đàn em mới dừng tay lại.
“Anh Long người này nên xử lý thế nào?”
Lôi Hổ lại nhìn về phía Long Thiên Tiếu rồi hỏi.
“Cố Hiểu Huy, anh tự nói xem bản thân mình nên bị trừng phạt thế nào?”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Hiểu Huy rồi hỏi.
“Tôi”.
Cố Hiểu Huy có cảm giác toàn thân mê muội, hoa mắt chóng mặt không tìm được phương hướng.
“Cố Hiểu Huy, không thể tưởng tượng được anh vẫn ngu ngốc như vậy. Anh hẳn nên biết dự án với nhà họ Tần vô cùng quan trọng đối với gia tộc chúng ta. Vậy mà anh lại bảo người Đông Thành cướp lô nguyên dược liệu của tôi. Năm đó ông nội không nhìn lầm anh, anh quả nhiên không phải người có thể làm được việc lớn”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Hiểu Huy, lắc đầu nói.
Long Thiên Tiếu lúc này cũng đứng lên, đi tới trước mặt Cố Hiểu Huy, một tay túm Cố Hiểu Huy lên, thực sự chỉ cần nắm lấy cổ áo của anh ta liền trực tiếp nhấc cả người lên rồi.
“Anh cảm nhận được chưa? Đây chính là sức mạnh, đừng có làm những chuyện tự mình tìm đường chết nữa, anh không phải đối thủ của tôi. Anh có tin không, nếu bây giờ tôi lấy mạng của anh, cả cái thành phố Lâm Giang này không ai làm được gì tôi hết”.
Ánh mắt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nhìn Cố Hiểu Huy, nói với ngữ khí lạnh như băng.
“Đừng mà, đừng lấy mạng tôi. Tôi không dám, tôi không dám nữa, tôi không bao giờ dám làm nữa”.
Mặt Cố Hiểu Huy đầy máu, cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy bộ dạng này của Cố Hiểu Huy, Long Thiên Tiếu cũng không mấy hứng thú, một tay ném anh ta ra ngoài.
“Đánh gãy hai chân anh ta, để anh ta nhớ kỹ, nếu còn có lần sau sẽ trực tiếp lấy mạng”.
Long Thiên Tiếu xoay người đi, nói với ngữ khí thản nhiên. Nói xong, đàn em của Lôi Hổ liền lôi người ra ngoài. Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thanh âm này, trong lòng khẽ run lên, thật sự không phải đồng cảm cho Cố Hiểu Huy mà cô cảm nhận Long Thiên Tiếu nói được làm được, lần sau, nói không chừng sẽ thật sự để Cố Hiểu Huy biến mất trên cõi đời này.
“Chuyện lần này cảm ơn anh”.
Long Thiên Tiếu nói với Lôi Hổ.
“Anh Long khách sáo rồi, đây đều là những việc tôi nên làm. Chỉ là anh Long không hoàn toàn diệt trừ anh ta, về sau vẫn phải đề phòng”.
Lôi Hổ không khỏi băn khoăn nói.
“Cho anh ta thêm một cơ hội, nếu anh ta còn không thức thời vậy chỉ có một con đường chết thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy nói với ngữ khí thản nhiên.
Sau khi xử lý xong chuyện, dưới lời mời nhiệt tình của Lôi Hổ, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm không thể không ở lại ăn cơm.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng ăn uống xong xuôi.
“Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói.
“Tiểu Tuệ, dẫn cô Cố vào nhà vệ sinh”.
Lô Hổ nghe vậy nói với người phục vụ nữ đứng cách đó không xa, bởi cách bài trí dưới lòng đất này khá đặc biệt, nếu không phải người đã ở đây lâu năm thì ngay cả nam, đông, tây, bắc cũng không thể phân biệt được, dù sao cũng có nhiều ngã rẽ loằng ngoằng.
“Vâng”.
Người phục vụ nữ tên Tiểu Tuệ lên tiếng sau đó làm động tác mời với Cố Tuyết Cầm.
“Anh Long, tôi có một chuyện muốn hỏi anh, không biết anh có tiện trả lời không?”
Sau khi Cố Tuyết Cầm rời đi, Lôi Hổ mới nói với Long Thiên Tiếu.
Bình luận facebook