Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 523: Quà tặng của bà lão
“Chủ tịch Tần, chúng tôi đã có một căn rồi, hiện giờ lại thêm một căn biệt thự nữa, vả lại ông nói bán đi lấy tiền, thật sự không thích hợp lắm!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng nói. Hôm nay những món quà sinh nhật được tặng, thật sự khiến cô nghẹn hòng nhìn trân trối. Cô sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người tặng biệt thự trong ngày sinh nhật của mình, còn là biệt thự có giá trị hơn một trăm triệu tệ nữa.
Cái này quả thực quá kinh khủng rồi.
“Ày, cứ quyết định vậy đi!”
Tần Viễn Lâm nghe vậy, không muốn nói nhiều, nói xong liền rời đi.
“Cái này”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, vẻ mặt nói không nên lời.
“Thành phố Lâm Giang, Trần Hướng Thiên, tặng tiền tám trăm tám mươi tám tệ!”
Lúc này, giọng nói trên loa trong hội trường lại vang lên, thấy đủ loại quà tặng có gái trị, mọi người cũng không còn lấy làm lạ, nhưng khi nghe thấy tặng một khoản tiền bình thường, mọi người ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái.
“Cậu Long, tôi không có mấy triệu tệ để tặng, cũng không thể tặng lễ vật quý giá gì, tôi chỉ có bao lì xì nhỏ, cùng với một bó hoa tặng cho cô Cố, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc mỹ mãn”.
Lúc này, Trần Hướng Thiên đi lên, chắp tay với Long Thiên Tiếu rồi nói, đi bên cạnh ông ấy còn có một bà lão và một đứa bé khá mũm mĩm.
Trần Hướng Thiên tuy chỉ tặng tám trăm tám mươi tám tệ nhưng cả hội trường đều không ai dám dị nghị gì, cơ hồ toàn hội trường không ai là không biết thân phận của Trần Hướng Thiên.
Trần Hướng Thiên chính là lãnh đạo của thành phố Lâm Giang, ông ta là người nắm quyền thế, ông ta có thể đến đã là cho mặt mũi lớn rồi, về phần quà tặng gì đó, cơ bản không còn quá quan trọng.
“Mọi người có thể đến là tốt rồi, có tiền hay không cũng không thành vấn đề”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ nói.
“Tiểu Đường, mau tặng hoa tươi cho cô Cố đi”.
Lúc này, Trần Hướng Thiên nói với Đường Tiểu Đường đứng bên cạnh, cô bé liền tiến lên đưa hoa tặng cho Cố Tuyết Cầm.
“Cảm ơn Tiểu Đường”.
Cố Tuyết Cầm ngồi xổm xuống, nhận lấy bó hoa của Đường Tiểu Đường. Cô bé lại cúi đầu thật sâu, cô bé không thể nói chuyện nên chỉ có thể dùng cách này để thể hiện tình cảm của mình.
“Cậu Long, cô Cố, bà già này không có gì để tặng cho hai người, chỉ có thể dựa vào chút khả năng thêu thùa, thêu một bức tặng cho cô Cố thôi”.
Trong tay bà lão cầm một chiếc túi đi tới, đưa về phía Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.
“Bà ơi, bà đến là tốt rồi, chỉ ăn một bữa cơm thôi, không cần tặng cháu cái gì đâu”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lấy cái túi trong tay bà lão, cô có chút tò mò, không biết bà lão thêu cái gì, vì vậy cô bèn lấy tấm vải lụa từ bên trong túi ra.
Khi nhìn thấy tấm vải lụa, nhất thời hai mắt cô sáng ngời.
Long Thiên Tiếu cũng đi qua đó xem thử, phản ứng của anh cũng tương tự.
“Cậu Long, cô Cố, tôi thấy bức tranh thêu này không hề đơn giản chút nào!”
Trần Hướng Thiên cũng nhìn nhìn, sờ cằm như nhìn ra điều gì rồi nói.
“Tôi cũng thấy nó rất đẹp, cá chép và hoa phù dung đều rất sống động, cảm giác như đang nhảy múa sinh sống trên đó vậy!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút tán thưởng nói.
“Chậc chậc chậc, không thể tin được, đây đúng là tranh thêu Thục! Một trong những kiệt tác của tranh thêu Thục là bức tranh cá chép phù dung, bà lão vậy mà có thể thêu được một bức cá chép phù dung đẹp như vậy, bức tranh này nếu không phải mấy ngàn tệ thì cũng không thể nào mua được!”
Lúc này, Tần Viễn Lâm cũng đi lên, khi ông ta vừa mới nghe được thuê thùa gì đó liền bị hấp dẫn, nhịn không được chạy qua đây xem thử, bức tranh thêu này thực sự khiến cho ông ta phải kinh ngạc.
“Bà già tôi trước đây chỉ học qua một chút tài nghệ, nào có đẹp được như mọi người nói? Hơn nữa, bà già này cũng không biết tranh cá chép phù dung gì đó, bức tranh đó là cục trưởng Trần tìm được rồi tôi liền thêu theo bức tranh đó thôi”.
Bà lão nghe thấy vậy, có cảm giác được sủng mà lo sợ nói.
“Bà cụ, lời này của bà không thể nói như vậy, tôi là người có mắt nhìn đấy! Tôi rất có hứng thú với tranh thêu Thục, tôi cũng sưu tầm rất nhiều các tác phẩm tranh thêu Thục, nhưng những người thợ có tay nghề hơn bà thực sự không nhiều lắm”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy lại lắc đầu phủ nhận nói. Đôi mắt ông ta nhìn về phía tấm lụa thêu, tỉ mỉ quan sát, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc tán thưởng.
“Mọi người không cần nói vậy để bà già này vui đâu, tôi cũng chỉ tiện tay thêu thôi, chỉ muốn tự mình làm gì đó tặng cho cô Cố, nếu cô Cố thích vậy thì cứ nhận là tôi mừng rồi!”
Bà lão lại nói.
“Bà ơi, quà tặng của bà rất đẹp, cũng rất đáng giá, chúng cháu sẽ nhận”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền nói, bất luận thế nào đây cũng là tâm ý của bà lão.
“Hai người thích là được rồi!”
Bà lão nghe vậy chỉ cười khổ nói.
“Bà ơi, bà qua bên kia ngồi đi, lát nữa ăn cùng chúng cháu luôn”.
Cố Tuyết Cầm nói, bà lão nghe thấy vậy dẫn theo cô bé mập đi theo Trần Hướng Thiên ngồi xuống bên dưới.
Trong ấn tượng của Long Thiên Tiếu những người cần đến đều đã đến, mà những người không cần cũng đến luôn rồi.
Anh nhìn thoáng qua bàn của Lôi Hổ và Trần Hướng Thiên, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh, Phương Thắng Thiên hôm nay cũng xuất hiện đây là điều anh không đoán trước được.
“Bạn cũ ở Tây Thành tặng một túi đồ ăn vặt, trị giá tám mươi tệ!”
Lúc này, trên hội trường lại cất lên tiếng nói, mọi người nghe thấy vậy đều không nhịn được bật cười.
Bữa tiệc tối nay loại người nào cũng có, có Tần Viễn Lâm tặng biệt thự, cũng có người bạn cũ ở Tây Thành tặng đồ ăn vặt, thật sự là hiếm có khó gặp?
“Phốc, tặng đồ ăn vặt sao?”
Sở Uyển Tình nghe vậy, thiếu chút phun ra ngoài.
“Ấy, là chú Châu Vấn mà”.
Lúc này, Tần Tiểu Manh ngồi bên cạnh Đường Tiểu Đường nhìn thấy Châu Vấn, ánh mắt sáng lên, nếu không phải vì xung quanh có nhiều người thì cố ấy đã tiến lên chào hỏi rồi.
“Anh Châu?”
Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, sao Châu Vấn lại xuất hiện ở chỗ này, anh thực sự không ngờ được.
“Sao vậy, tôi không mời mà đến thì không được hoan nghênh sao?”
Lúc này, Châu Vấn mỉm cười, rồi hỏi. Bây giờ, trong tay anh ấy đang cầm một túi đồ, hẳn chính là túi đồ ăn vặt được nhắc đến khi nãy.
“Anh Châu có thể đến đương nhiên là được hoanh nghênh rồi”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng cười nói.
“Cảm ơn, tôi không có tiền, bèn lấy chút đồ ăn vặt đứa nhỏ thích mang qua đây, hi vọng hai người không ghét bỏ nó”.
Châu Vấn nghe vậy, chỉ cười cười nói.
“Anh Châu, anh nói gì vậy?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ biết cười khổ.
“Vậy là tốt rồi, tôi xuống dưới ngồi đây”.
Châu Vấn nghe vậy, liền nở cụ cười sáng lạn, nói xong, anh ấy đi về phía bàn của Long Tiểu Tịch, nhìn thấy Châu Vấn đến, Long Tiểu Tịch rất lễ phép đưa tay ra nhận lấy túi đồ ăn.
Lập tức, anh ấy cũng ngồi xuống bên cạnh Long Tiểu Tịch.
Có thể nhìn ra được, anh ấy và Long Tiểu Tịch rất thân thiết.
“Chồng của Tuyết Cầm sao ai cũng quen biết cả vậy!”
Sở Uyển Tình nhìn thấy vậy, lại nhỏ giọng nói.
“Tôi lại cảm thấy như vậy cũng tốt mà, chị xem bà lão và đứa nhỏ kia, nhìn đã biết là người không có tiền. Nếu như là bữa tiệc của người có tiền thông thường thì làm sao mời bọn họ tham gia được?”
Lương Giai có chút tán thưởng nói.
“Lời này của cô là có ý gì? Không phải cô nhìn trúng chồng Tuyết Cầm rồi chứ?”
Sở Uyển Tình liếc mắt nhìn Lương Giai một cái rồi hỏi.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng nói. Hôm nay những món quà sinh nhật được tặng, thật sự khiến cô nghẹn hòng nhìn trân trối. Cô sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người tặng biệt thự trong ngày sinh nhật của mình, còn là biệt thự có giá trị hơn một trăm triệu tệ nữa.
Cái này quả thực quá kinh khủng rồi.
“Ày, cứ quyết định vậy đi!”
Tần Viễn Lâm nghe vậy, không muốn nói nhiều, nói xong liền rời đi.
“Cái này”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, vẻ mặt nói không nên lời.
“Thành phố Lâm Giang, Trần Hướng Thiên, tặng tiền tám trăm tám mươi tám tệ!”
Lúc này, giọng nói trên loa trong hội trường lại vang lên, thấy đủ loại quà tặng có gái trị, mọi người cũng không còn lấy làm lạ, nhưng khi nghe thấy tặng một khoản tiền bình thường, mọi người ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái.
“Cậu Long, tôi không có mấy triệu tệ để tặng, cũng không thể tặng lễ vật quý giá gì, tôi chỉ có bao lì xì nhỏ, cùng với một bó hoa tặng cho cô Cố, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc mỹ mãn”.
Lúc này, Trần Hướng Thiên đi lên, chắp tay với Long Thiên Tiếu rồi nói, đi bên cạnh ông ấy còn có một bà lão và một đứa bé khá mũm mĩm.
Trần Hướng Thiên tuy chỉ tặng tám trăm tám mươi tám tệ nhưng cả hội trường đều không ai dám dị nghị gì, cơ hồ toàn hội trường không ai là không biết thân phận của Trần Hướng Thiên.
Trần Hướng Thiên chính là lãnh đạo của thành phố Lâm Giang, ông ta là người nắm quyền thế, ông ta có thể đến đã là cho mặt mũi lớn rồi, về phần quà tặng gì đó, cơ bản không còn quá quan trọng.
“Mọi người có thể đến là tốt rồi, có tiền hay không cũng không thành vấn đề”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ nói.
“Tiểu Đường, mau tặng hoa tươi cho cô Cố đi”.
Lúc này, Trần Hướng Thiên nói với Đường Tiểu Đường đứng bên cạnh, cô bé liền tiến lên đưa hoa tặng cho Cố Tuyết Cầm.
“Cảm ơn Tiểu Đường”.
Cố Tuyết Cầm ngồi xổm xuống, nhận lấy bó hoa của Đường Tiểu Đường. Cô bé lại cúi đầu thật sâu, cô bé không thể nói chuyện nên chỉ có thể dùng cách này để thể hiện tình cảm của mình.
“Cậu Long, cô Cố, bà già này không có gì để tặng cho hai người, chỉ có thể dựa vào chút khả năng thêu thùa, thêu một bức tặng cho cô Cố thôi”.
Trong tay bà lão cầm một chiếc túi đi tới, đưa về phía Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.
“Bà ơi, bà đến là tốt rồi, chỉ ăn một bữa cơm thôi, không cần tặng cháu cái gì đâu”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lấy cái túi trong tay bà lão, cô có chút tò mò, không biết bà lão thêu cái gì, vì vậy cô bèn lấy tấm vải lụa từ bên trong túi ra.
Khi nhìn thấy tấm vải lụa, nhất thời hai mắt cô sáng ngời.
Long Thiên Tiếu cũng đi qua đó xem thử, phản ứng của anh cũng tương tự.
“Cậu Long, cô Cố, tôi thấy bức tranh thêu này không hề đơn giản chút nào!”
Trần Hướng Thiên cũng nhìn nhìn, sờ cằm như nhìn ra điều gì rồi nói.
“Tôi cũng thấy nó rất đẹp, cá chép và hoa phù dung đều rất sống động, cảm giác như đang nhảy múa sinh sống trên đó vậy!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút tán thưởng nói.
“Chậc chậc chậc, không thể tin được, đây đúng là tranh thêu Thục! Một trong những kiệt tác của tranh thêu Thục là bức tranh cá chép phù dung, bà lão vậy mà có thể thêu được một bức cá chép phù dung đẹp như vậy, bức tranh này nếu không phải mấy ngàn tệ thì cũng không thể nào mua được!”
Lúc này, Tần Viễn Lâm cũng đi lên, khi ông ta vừa mới nghe được thuê thùa gì đó liền bị hấp dẫn, nhịn không được chạy qua đây xem thử, bức tranh thêu này thực sự khiến cho ông ta phải kinh ngạc.
“Bà già tôi trước đây chỉ học qua một chút tài nghệ, nào có đẹp được như mọi người nói? Hơn nữa, bà già này cũng không biết tranh cá chép phù dung gì đó, bức tranh đó là cục trưởng Trần tìm được rồi tôi liền thêu theo bức tranh đó thôi”.
Bà lão nghe thấy vậy, có cảm giác được sủng mà lo sợ nói.
“Bà cụ, lời này của bà không thể nói như vậy, tôi là người có mắt nhìn đấy! Tôi rất có hứng thú với tranh thêu Thục, tôi cũng sưu tầm rất nhiều các tác phẩm tranh thêu Thục, nhưng những người thợ có tay nghề hơn bà thực sự không nhiều lắm”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy lại lắc đầu phủ nhận nói. Đôi mắt ông ta nhìn về phía tấm lụa thêu, tỉ mỉ quan sát, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc tán thưởng.
“Mọi người không cần nói vậy để bà già này vui đâu, tôi cũng chỉ tiện tay thêu thôi, chỉ muốn tự mình làm gì đó tặng cho cô Cố, nếu cô Cố thích vậy thì cứ nhận là tôi mừng rồi!”
Bà lão lại nói.
“Bà ơi, quà tặng của bà rất đẹp, cũng rất đáng giá, chúng cháu sẽ nhận”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền nói, bất luận thế nào đây cũng là tâm ý của bà lão.
“Hai người thích là được rồi!”
Bà lão nghe vậy chỉ cười khổ nói.
“Bà ơi, bà qua bên kia ngồi đi, lát nữa ăn cùng chúng cháu luôn”.
Cố Tuyết Cầm nói, bà lão nghe thấy vậy dẫn theo cô bé mập đi theo Trần Hướng Thiên ngồi xuống bên dưới.
Trong ấn tượng của Long Thiên Tiếu những người cần đến đều đã đến, mà những người không cần cũng đến luôn rồi.
Anh nhìn thoáng qua bàn của Lôi Hổ và Trần Hướng Thiên, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh, Phương Thắng Thiên hôm nay cũng xuất hiện đây là điều anh không đoán trước được.
“Bạn cũ ở Tây Thành tặng một túi đồ ăn vặt, trị giá tám mươi tệ!”
Lúc này, trên hội trường lại cất lên tiếng nói, mọi người nghe thấy vậy đều không nhịn được bật cười.
Bữa tiệc tối nay loại người nào cũng có, có Tần Viễn Lâm tặng biệt thự, cũng có người bạn cũ ở Tây Thành tặng đồ ăn vặt, thật sự là hiếm có khó gặp?
“Phốc, tặng đồ ăn vặt sao?”
Sở Uyển Tình nghe vậy, thiếu chút phun ra ngoài.
“Ấy, là chú Châu Vấn mà”.
Lúc này, Tần Tiểu Manh ngồi bên cạnh Đường Tiểu Đường nhìn thấy Châu Vấn, ánh mắt sáng lên, nếu không phải vì xung quanh có nhiều người thì cố ấy đã tiến lên chào hỏi rồi.
“Anh Châu?”
Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, sao Châu Vấn lại xuất hiện ở chỗ này, anh thực sự không ngờ được.
“Sao vậy, tôi không mời mà đến thì không được hoan nghênh sao?”
Lúc này, Châu Vấn mỉm cười, rồi hỏi. Bây giờ, trong tay anh ấy đang cầm một túi đồ, hẳn chính là túi đồ ăn vặt được nhắc đến khi nãy.
“Anh Châu có thể đến đương nhiên là được hoanh nghênh rồi”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng cười nói.
“Cảm ơn, tôi không có tiền, bèn lấy chút đồ ăn vặt đứa nhỏ thích mang qua đây, hi vọng hai người không ghét bỏ nó”.
Châu Vấn nghe vậy, chỉ cười cười nói.
“Anh Châu, anh nói gì vậy?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ biết cười khổ.
“Vậy là tốt rồi, tôi xuống dưới ngồi đây”.
Châu Vấn nghe vậy, liền nở cụ cười sáng lạn, nói xong, anh ấy đi về phía bàn của Long Tiểu Tịch, nhìn thấy Châu Vấn đến, Long Tiểu Tịch rất lễ phép đưa tay ra nhận lấy túi đồ ăn.
Lập tức, anh ấy cũng ngồi xuống bên cạnh Long Tiểu Tịch.
Có thể nhìn ra được, anh ấy và Long Tiểu Tịch rất thân thiết.
“Chồng của Tuyết Cầm sao ai cũng quen biết cả vậy!”
Sở Uyển Tình nhìn thấy vậy, lại nhỏ giọng nói.
“Tôi lại cảm thấy như vậy cũng tốt mà, chị xem bà lão và đứa nhỏ kia, nhìn đã biết là người không có tiền. Nếu như là bữa tiệc của người có tiền thông thường thì làm sao mời bọn họ tham gia được?”
Lương Giai có chút tán thưởng nói.
“Lời này của cô là có ý gì? Không phải cô nhìn trúng chồng Tuyết Cầm rồi chứ?”
Sở Uyển Tình liếc mắt nhìn Lương Giai một cái rồi hỏi.
Bình luận facebook