Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Chương 53: Cậu là đại tài, vô song cái thế
“Đệch mợ, Lục Huyền Cơ, ông đứng lại cho tôi. Ông muốn làm là làm, muốn bỏ là bỏ đấy à? Người đâu, bắt ông ta lại cho tôi”.
Tôn Hạo vội vã hét lên. Đám người nghe vậy thì xông về phía Lục Huyền Cơ. Nhưng chỉ vừa tiến đến gần thì đã bị Lục Huyền Cơ phản kích lại, 7,8 tên liền nằm lăn lóc dưới đất.
“Cậu Tôn, cậu đem cái đám vô dụng này đến đây nhưng cũng không đánh nổi một lão già bị thương nặng như tôi mà cũng đòi giết chết vị này? Cậu đừng ảo tưởng nữa. Trên đời này, không phải ai cậu cũng động vào được đâu! Sống không tốt hay sao mà cứ muốn chết vậy?”
Lục Huyền Cơ nghiêm túc nói.
“Cậu đây là cao thủ, Lục Huyền Cơ tôi lỡ mạo phạm. Cậu là đại tài, vô song cái thế, Huyền Cơ ngưỡng mộ. Nhưng có cậu ở đây, Lục Huyền Cơ tôi cả đời này sẽ không quay lại Giang Nam nữa”.
Lục Huyền Cơ cúi người thật sâu với Long Thiên Tiếu rồi nói.
“Giang Nam này không phải Giang Nam của tôi, ông muốn đến cứ đến, muốn đi cứ đi”.
Long Thiên Tiếu bình thản đáp. Với những người biết khó mà lui, anh luôn rất khoan dung.
“Cậu thật độ lượng, Huyền Cơ xin cáo từ, hẹn ngày tái ngộ”.
Lục Huyền Cơ đưa tay ra làm tư thế chào rồi quay đi. Nghe được những lời này của Lục Huyền Cơ, gần 100 người nhà họ Tôn ở đây bỗng chốc dao động. Ban nãy là siêu cao thủ mà nhà họ Tôn tốn 20 triệu mời đến, nhưng chỉ phun máu ra rồi lại vừa quỳ vừa bái người ta rồi chạy mất.
So với cao thủ 20 triệu này. Bọn họ là cái thá gì chứ?
“Chuyện này...”
Nhìn Lục Huyền Cơ rời đi, Tôn Hạo nhất thời không biết nói gì, chuyện gì thế này đây?
“Cô à, chồng cô không đơn giản chút nào!”
Bác tài bên trong taxi nhìn Long Thiên Tiếu ở bên ngoài, cảm thán nói.
“Sao chú lại nghĩ thế?”
Ánh mắt Cố Tuyết Cầm hơi sáng lên và hỏi. Long Thiên Tiếu cũng chỉ là giỏi đánh nhau thôi, tại sao lại nói là không đơn giản chứ?
“Kẻ địch ở trước mặt nhưng lại không sợ hãi mà rất thoải mái, khí thế mạnh mẽ. Nếu là tôi thì đã sợ đến bĩnh ra quần rồi”.
Bác tài cười nói. Ông ấy không nói rõ là vì sao, chỉ là cảm thấy Long Thiên Tiếu thật thâm sâu. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài.
Long Thiên Tiếu, rốt cuộc anh là ai, anh còn giấu tôi những chuyện gì nữa? Lòng Cố Tuyết Cầm khẽ rung động, nghi ngờ rất nhiều, tâm trạng rất phức tạp, vừa thắc mắc lại vừa mong chờ.
“Tôn Hạo, tôi đã cho anh cơ hội. Tôi đã nói, nếu như anh không biết điều thì thành phố Lâm Giang này sẽ không có chỗ cho nhà họ Tôn tồn tại đâu. Rồng bơi chỗ cạn cũng không ngại giết chết đám kiến con nhà anh đâu, mà anh còn chẳng bằng con kiến cơ”.
Long Thiên Tiếu nhìn Tôn Hạo, lạnh nhạt nói.
“Vô dụng, mày chỉ là đồ vô dụng mà thôi, còn tỏ vẻ gì ở đây?”
Tôn Hạo nghe thế thì liền trở nên kích động, gào lên.
“Tôi lại muốn xem cậu là thần thánh phương nào mà lại khiến nhà họ Tôn tôi không có chỗ đứng ở thành phố Lâm Giang đấy?”
Vào lúc này, một âm thanh già dặn vàng lên. Một người đàn ông trung niên bước ra.
“Ông xã, chính là cái thằng đó đã đánh hai mẹ con tôi”.
Trịnh Lệ Hoa đi theo Tôn Tập Lương, chỉ vào Long Thiên Tiếu.
“Lũ kiến, các người đúng là không biết mình nhỏ bé cỡ nào”.
Long Thiên Tiếu khẽ ngẩng đầu, cảm thán.
“Trong vòng ba ngày, nhà họ Tôn các người sẽ biến mất của thành phố Lâm Giang. Nơi này sẽ không còn dòng họ Tôn này nữa”.
Long Thiên Tiếu nhạt nhẽo nói.
“Cậu đánh vợ con tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi. Dù cậu có giỏi giang cỡ nào thì có thể sánh với cơ quan nhà nước không?”
Tôn Tập Lương đốt một điếu xì gà, bộ dạng đã tính hết tất cả.
“Xin lỗi, tôi đây chính là thành phần quan trọng của cơ quan nhà nước đấy”.
Long Thiên Tiếu khinh bỉ đáp lại. Vào lúc này, còi cảnh sát vang lên inh ỏi. Mấy chục chiếc xe cảnh sát đi lên trên núi, bao vây lấy hiện trường. Đám cảnh sát nhường đường cho một người đàn ông trung niên đi vào.
Người đó chẳng phải Trần Hướng Thiên thì ai?
“Anh Hướng Thiên, anh đến rồi”.
Tôn Tập Lương thấy thế thì vội vàng chào đón.
“Bắt hết lại”.
Sắc mặt Trần Hướng Thiên lạnh lùng, nói với viên cảnh sát bên cạnh.
“Anh Hướng Thiên, nhờ cả vào anh đó, nhưng cũng không cần gấp vậy đâu, haha...”
Tôn Tập Lương nghe vậy thì vui vẻ nhìn qua.
“Đồ vô dụng, mày chết chắc rồi, chờ ngồi tù cả đời đi!”
Trịnh Lệ Hoa nhìn Long Thiên Tiếu, ác độc nói.
“Anh không vội nhưng tôi vội đấy. Nhà họ Tôn các người làm việc ác phạm luật pháp, dám hại người trung thành của đế quốc, tội đáng muôn chết”.
Trần Hướng Thiên lạnh lùng nói. Trên đời này cứ có những người không biết sống chết. Ông ta đã cảnh báo nhà họ Tôn rất nhiều lần là đừng động vào Long Thiên Tiếu rồi mà họ không chịu nghe.
Lần này là đế quốc tự phát chỉ thị đến, bảo bọn họ điều tra nhà họ Tôn triệt để, xóa sổ dòng họ này.
“Cái gì?”
Tôn Tập Lương nghe thế thì liền trở nên ngu ngốc. Trịnh Lệ Hoa cũng ngơ ngác theo. Tất cả đều sững sờ. Cảnh sát không phải do nhà họ Tôn gọi đến sao? Sao lại thành ra thế này?
Vào lúc này, mười mấy viên cảnh sát bên cạnh Trần Hướng Thiên lại xông lên bắt hết đám người Trịnh Lệ Hoa lại.
“Anh Hướng Thiên, anh có nhầm không, sao thế này?”
Tôn Tập Lương phát ngốc, hét lên hỏi.
“Bốp!”
Trần Hướng Thiên tát vào mặt Tôn Tập Lương: “Anh muốn chết thì cũng đừng lôi tôi vào. Nhà họ Tôn ngu ngốc rác rưởi, chỉ là một dòng họ hạng hai của thành phố Lâm Giang mà lại dám có dũng khí hoành hành ngang ngược à? Long Thiên Tiếu là ai mà để cho đám rác rưởi các người động vào?”
“Trần Hướng Thiên, anh điên rồi. Nó chỉ là một thằng vô dụng, còn đánh hai mẹ con tôi. Tại sao lại bắt tôi chứ, tại sao?”
Trịnh Lệ Hoa điên cuồng vùng vẫy, hét lớn.
“Các người xong đời rồi. Trong vòng ba ngày, nhà họ Tôn các người sẽ biến mất của thành phố Lâm Giang. Nơi này sẽ không còn dòng họ Tôn này nữa”.
Trần Hướng Thiên lạnh lùng nói.
“Tại sao? Vì cớ gì?”
Tôn Tập Lương không hiểu gì cả, gào lên ầm ĩ. Ông ta không cam tâm. Ông ta chỉ muốn giết một thằng con rể không có thân phận thôi mà?
“Anh đã đắc tội người không nên đắc tội. Hơn nữa, nhà họ Tôn các anh phát triển nhanh như thế chắc chắn là có rất nhiều thứ dơ bẩn. Anh tự hiểu đi. Đây là chứng cứ bên trên đưa cho tôi, nhà họ Tôn các anh chắc chắn phải chết, và phải biến mất”.
Trần Hướng Thiên trịnh trọng nói.
“Người đâu, bắt hết đám này lại”.
Trần Hướng Thiên hét lên. Nhất thời, các cảnh sát cầm súng ống lên, khiến đám người nhà họ Tôn chẳng dám phản kháng nữa.
“Cậu Long, đám chó má này có làm phiền đến cậu không ạ?”
Trần Hướng Thiên đi đến bên cạnh Long Thiên Tiếu, khẽ cúi người, hỏi.
“Bọn họ không có năng lực làm phiền đến tôi”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười đáp.
Vào lúc này, mấy chục chiếc xe lại xông lên. Nhất thời, tất cả mọi người đều phát ngốc cả ra. Trong dãy xe này, thấp kém nhất là BMW X7. Một loạt siêu xe xuất hiện khiến tất cả đều như không thở nổi.
----------------------------
“Đệch mợ, Lục Huyền Cơ, ông đứng lại cho tôi. Ông muốn làm là làm, muốn bỏ là bỏ đấy à? Người đâu, bắt ông ta lại cho tôi”.
Tôn Hạo vội vã hét lên. Đám người nghe vậy thì xông về phía Lục Huyền Cơ. Nhưng chỉ vừa tiến đến gần thì đã bị Lục Huyền Cơ phản kích lại, 7,8 tên liền nằm lăn lóc dưới đất.
“Cậu Tôn, cậu đem cái đám vô dụng này đến đây nhưng cũng không đánh nổi một lão già bị thương nặng như tôi mà cũng đòi giết chết vị này? Cậu đừng ảo tưởng nữa. Trên đời này, không phải ai cậu cũng động vào được đâu! Sống không tốt hay sao mà cứ muốn chết vậy?”
Lục Huyền Cơ nghiêm túc nói.
“Cậu đây là cao thủ, Lục Huyền Cơ tôi lỡ mạo phạm. Cậu là đại tài, vô song cái thế, Huyền Cơ ngưỡng mộ. Nhưng có cậu ở đây, Lục Huyền Cơ tôi cả đời này sẽ không quay lại Giang Nam nữa”.
Lục Huyền Cơ cúi người thật sâu với Long Thiên Tiếu rồi nói.
“Giang Nam này không phải Giang Nam của tôi, ông muốn đến cứ đến, muốn đi cứ đi”.
Long Thiên Tiếu bình thản đáp. Với những người biết khó mà lui, anh luôn rất khoan dung.
“Cậu thật độ lượng, Huyền Cơ xin cáo từ, hẹn ngày tái ngộ”.
Lục Huyền Cơ đưa tay ra làm tư thế chào rồi quay đi. Nghe được những lời này của Lục Huyền Cơ, gần 100 người nhà họ Tôn ở đây bỗng chốc dao động. Ban nãy là siêu cao thủ mà nhà họ Tôn tốn 20 triệu mời đến, nhưng chỉ phun máu ra rồi lại vừa quỳ vừa bái người ta rồi chạy mất.
So với cao thủ 20 triệu này. Bọn họ là cái thá gì chứ?
“Chuyện này...”
Nhìn Lục Huyền Cơ rời đi, Tôn Hạo nhất thời không biết nói gì, chuyện gì thế này đây?
“Cô à, chồng cô không đơn giản chút nào!”
Bác tài bên trong taxi nhìn Long Thiên Tiếu ở bên ngoài, cảm thán nói.
“Sao chú lại nghĩ thế?”
Ánh mắt Cố Tuyết Cầm hơi sáng lên và hỏi. Long Thiên Tiếu cũng chỉ là giỏi đánh nhau thôi, tại sao lại nói là không đơn giản chứ?
“Kẻ địch ở trước mặt nhưng lại không sợ hãi mà rất thoải mái, khí thế mạnh mẽ. Nếu là tôi thì đã sợ đến bĩnh ra quần rồi”.
Bác tài cười nói. Ông ấy không nói rõ là vì sao, chỉ là cảm thấy Long Thiên Tiếu thật thâm sâu. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài.
Long Thiên Tiếu, rốt cuộc anh là ai, anh còn giấu tôi những chuyện gì nữa? Lòng Cố Tuyết Cầm khẽ rung động, nghi ngờ rất nhiều, tâm trạng rất phức tạp, vừa thắc mắc lại vừa mong chờ.
“Tôn Hạo, tôi đã cho anh cơ hội. Tôi đã nói, nếu như anh không biết điều thì thành phố Lâm Giang này sẽ không có chỗ cho nhà họ Tôn tồn tại đâu. Rồng bơi chỗ cạn cũng không ngại giết chết đám kiến con nhà anh đâu, mà anh còn chẳng bằng con kiến cơ”.
Long Thiên Tiếu nhìn Tôn Hạo, lạnh nhạt nói.
“Vô dụng, mày chỉ là đồ vô dụng mà thôi, còn tỏ vẻ gì ở đây?”
Tôn Hạo nghe thế thì liền trở nên kích động, gào lên.
“Tôi lại muốn xem cậu là thần thánh phương nào mà lại khiến nhà họ Tôn tôi không có chỗ đứng ở thành phố Lâm Giang đấy?”
Vào lúc này, một âm thanh già dặn vàng lên. Một người đàn ông trung niên bước ra.
“Ông xã, chính là cái thằng đó đã đánh hai mẹ con tôi”.
Trịnh Lệ Hoa đi theo Tôn Tập Lương, chỉ vào Long Thiên Tiếu.
“Lũ kiến, các người đúng là không biết mình nhỏ bé cỡ nào”.
Long Thiên Tiếu khẽ ngẩng đầu, cảm thán.
“Trong vòng ba ngày, nhà họ Tôn các người sẽ biến mất của thành phố Lâm Giang. Nơi này sẽ không còn dòng họ Tôn này nữa”.
Long Thiên Tiếu nhạt nhẽo nói.
“Cậu đánh vợ con tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi. Dù cậu có giỏi giang cỡ nào thì có thể sánh với cơ quan nhà nước không?”
Tôn Tập Lương đốt một điếu xì gà, bộ dạng đã tính hết tất cả.
“Xin lỗi, tôi đây chính là thành phần quan trọng của cơ quan nhà nước đấy”.
Long Thiên Tiếu khinh bỉ đáp lại. Vào lúc này, còi cảnh sát vang lên inh ỏi. Mấy chục chiếc xe cảnh sát đi lên trên núi, bao vây lấy hiện trường. Đám cảnh sát nhường đường cho một người đàn ông trung niên đi vào.
Người đó chẳng phải Trần Hướng Thiên thì ai?
“Anh Hướng Thiên, anh đến rồi”.
Tôn Tập Lương thấy thế thì vội vàng chào đón.
“Bắt hết lại”.
Sắc mặt Trần Hướng Thiên lạnh lùng, nói với viên cảnh sát bên cạnh.
“Anh Hướng Thiên, nhờ cả vào anh đó, nhưng cũng không cần gấp vậy đâu, haha...”
Tôn Tập Lương nghe vậy thì vui vẻ nhìn qua.
“Đồ vô dụng, mày chết chắc rồi, chờ ngồi tù cả đời đi!”
Trịnh Lệ Hoa nhìn Long Thiên Tiếu, ác độc nói.
“Anh không vội nhưng tôi vội đấy. Nhà họ Tôn các người làm việc ác phạm luật pháp, dám hại người trung thành của đế quốc, tội đáng muôn chết”.
Trần Hướng Thiên lạnh lùng nói. Trên đời này cứ có những người không biết sống chết. Ông ta đã cảnh báo nhà họ Tôn rất nhiều lần là đừng động vào Long Thiên Tiếu rồi mà họ không chịu nghe.
Lần này là đế quốc tự phát chỉ thị đến, bảo bọn họ điều tra nhà họ Tôn triệt để, xóa sổ dòng họ này.
“Cái gì?”
Tôn Tập Lương nghe thế thì liền trở nên ngu ngốc. Trịnh Lệ Hoa cũng ngơ ngác theo. Tất cả đều sững sờ. Cảnh sát không phải do nhà họ Tôn gọi đến sao? Sao lại thành ra thế này?
Vào lúc này, mười mấy viên cảnh sát bên cạnh Trần Hướng Thiên lại xông lên bắt hết đám người Trịnh Lệ Hoa lại.
“Anh Hướng Thiên, anh có nhầm không, sao thế này?”
Tôn Tập Lương phát ngốc, hét lên hỏi.
“Bốp!”
Trần Hướng Thiên tát vào mặt Tôn Tập Lương: “Anh muốn chết thì cũng đừng lôi tôi vào. Nhà họ Tôn ngu ngốc rác rưởi, chỉ là một dòng họ hạng hai của thành phố Lâm Giang mà lại dám có dũng khí hoành hành ngang ngược à? Long Thiên Tiếu là ai mà để cho đám rác rưởi các người động vào?”
“Trần Hướng Thiên, anh điên rồi. Nó chỉ là một thằng vô dụng, còn đánh hai mẹ con tôi. Tại sao lại bắt tôi chứ, tại sao?”
Trịnh Lệ Hoa điên cuồng vùng vẫy, hét lớn.
“Các người xong đời rồi. Trong vòng ba ngày, nhà họ Tôn các người sẽ biến mất của thành phố Lâm Giang. Nơi này sẽ không còn dòng họ Tôn này nữa”.
Trần Hướng Thiên lạnh lùng nói.
“Tại sao? Vì cớ gì?”
Tôn Tập Lương không hiểu gì cả, gào lên ầm ĩ. Ông ta không cam tâm. Ông ta chỉ muốn giết một thằng con rể không có thân phận thôi mà?
“Anh đã đắc tội người không nên đắc tội. Hơn nữa, nhà họ Tôn các anh phát triển nhanh như thế chắc chắn là có rất nhiều thứ dơ bẩn. Anh tự hiểu đi. Đây là chứng cứ bên trên đưa cho tôi, nhà họ Tôn các anh chắc chắn phải chết, và phải biến mất”.
Trần Hướng Thiên trịnh trọng nói.
“Người đâu, bắt hết đám này lại”.
Trần Hướng Thiên hét lên. Nhất thời, các cảnh sát cầm súng ống lên, khiến đám người nhà họ Tôn chẳng dám phản kháng nữa.
“Cậu Long, đám chó má này có làm phiền đến cậu không ạ?”
Trần Hướng Thiên đi đến bên cạnh Long Thiên Tiếu, khẽ cúi người, hỏi.
“Bọn họ không có năng lực làm phiền đến tôi”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười đáp.
Vào lúc này, mấy chục chiếc xe lại xông lên. Nhất thời, tất cả mọi người đều phát ngốc cả ra. Trong dãy xe này, thấp kém nhất là BMW X7. Một loạt siêu xe xuất hiện khiến tất cả đều như không thở nổi.
----------------------------
Bình luận facebook