Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75: Bách Lý Vô Cầu
“Nếu đã là yêu cầu của người nhà, lại có cô chủ bảo đảm vậy thì tôi sẽ nói”.
Lưu Chấn Sinh nhìn Long Thiên Tiếu và những người khác rồi mới nói.
“Bệnh nhân bị gẫy chân từ lâu, phán đoán theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì vết thương do vật có hình trụ gây ra, nhưng vì không kịp thời chữa trị dứt điểm nên đã để lại bệnh căn. Ông ấy đã nằm liệt trên giường 3 năm rồi. Nếu làm phẫu thuật từ 3 năm trước thì chỉ cần mấy trăm ngàn là có thể chữa được, nhưng bây giờ…”
Nói tới đây, Lưu Chấn Sinh chợt dừng lại, thở dài, tỏ ra bất lực.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì cau mày lại. Anh bắt được vài điểm quan trọng trong lời nói của Lưu Chấn Sinh. Chân của bố vốn dĩ không phải bị ngã mà gãy mà là vật hình trụ gây thương tích, vậy là ai đã ra tay với bố.
Ánh mắt Long Thiên Tiếu lóe lên tia sắc lạnh, nhưng không hỏi ngay.
“Bây giờ thì thế nào ạ?”
Long Vận Nhi sốt ruột hỏi.
“Bây giờ đã không còn hi vọng hoàn toàn khỏi bệnh, hơn nữa, nếu cứ kéo dài thời gian sẽ ảnh hưởng đến những bộ phận khác của chi dưới, cho nên, phải nhanh chóng cắt cụt phần bị thương đi”.
Lúc này Lưu Chấn Sinh mới tiếp tục nói, Long Vận Nhi và Lý Bình nghe thấy thế thì sắc mặt vô cùng khó coi, không nghĩ tới tình hình lại nghiêm trọng như vậy, lại phải cắt chân.
“Cắt chân”.
Long Đức Phúc cau lại.
“Cắt chân thì không phải tôi thành kẻ tàn phế hay sao? Như thế thì khác gì người què!”
Long Đức Phúc lại nói.
“Có cách nào khác không cần cắt cụt mà lại giữ được chân không? Ông nói đã không còn hi vọng chữa khỏi hoàn toàn, chứ không phải là hoàn toàn không có hi vọng”.
Long Thiên Tiếu bắt được điểm quan trọng trong lời nói của Lưu Chấn Sinh rồi đưa ra thắc mắc.
“Cậu nói đúng, chuyện gì cũng có ngoại lệ, nhưng đối với gia đình cậu, hay thậm chí đối với cô chủ mà nói thì đều là việc quá khó”.
Lưu Chấn Sinh sâu xa liếc nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó mới nói. Người trẻ tuổi này quả là không đơn giản, rất giỏi bắt được trọng điểm trong lời nói.
Long Vận Nhi và Lý Bình nghe thấy thế thì trong lòng thắt lại, vậy là có cách, nhưng đối với Tần Tiểu Manh cũng là quá khó. Tần Tiểu Manh xuất thân từ gia đình cực kỳ giàu có, đối với cô bé mà quá khó thì đối với gia đình bần cùng như họ thì còn khó đến mức nào. Như vậy thì càng không có hi vọng rồi.
“Giáo sư Lý, có cách gì thì nói luôn ra đi. Long Thiên Tiếu là thầy giáo của tôi, có quan hệ thân thiết với bố tôi”.
Tần Tiểu Manh lại nói, Lưu Chấn Sinh nghe thấy Tần Tiểu Manh nhắc đến Tần Viễn Lâm thì ánh mắt sáng lên.
Không nhìn ra người thanh niên trông chẳng ra sao này lại là thầy giáo của Tần Tiểu Manh lại có quan hệ thân thiết với Tần Viễn Lâm.
“Đã vậy thì tôi nói thẳng”, Lưu Chấn Sinh cân nhắc một lát, thở dài rồi nói: “Không biết, trong những người ở đây có ai từng nghe qua một người tên là Bách Lí Vô Cầu chưa”.
Mọi người nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
“Chưa từng nghe qua”.
Tần Tiểu Manh thẳng thừng trả lời, Tần Tiểu Manh không biết chứ đừng nói là Long Vận Nhi và Lý Bình.
“Tôi biết!”
“Tôi biết!”
Đúng lúc này, có hai người đồng thanh lên tiếng, một là Long Thiên Tiếu, một là Cố Tuyết Cầm, hai người nhìn nhau tỏ rõ sự ngạc nhiên.
“Cô nói trước đi”.
Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
“Bách Lí Vô Cầu, biệt danh là đệ nhất thần y của đế quốc, người này có kiến thức uyên thâm, kết hợp y học phương Đông và phương Tây, đặt biệt là nghiên cứu về phương diện xương khớp, xuất sắc bậc nhất. Người này khoảng 30 tuổi, thành danh từ khi còn trẻ. Tôi từng may mắn được thấy tác phẩm của anh ta, tác phẩm không nhiều và cực kỳ hiếm. Cho nên tiếng tăm không được tính là lừng lẫy muôn nơi, nhưng người đã biết tới thì đều biết trình độ phẫu thuật của người này vô cùng lợi hại, đặc biệt là sáng tạo trong Trung Y phải gọi là xuất thần”.
Cố Tuyết Cầm bình tĩnh nói.
“Bách Lí Vô Cầu và tôi cũng có quen biết”.
Long Thiên Tiếu cau mày, sau đó thản nhiên nói. Lưu Chấn Sinh và Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì sững sờ. Anh và Bách Lí Vô Cầu có quen biết là ý gì? Bách Lí Vô Cầu là nhân vật như thế nào? Có thể tiếp xúc với người như vậy sao?
“Cậu Long, cậu đang nói đùa à, người này vô cùng kiêu ngạo, cậy tài khinh người, lại hành xử kém, không có hứng thú gì với mọi thứ trên đời. Nếu không phải là người có bề dày kinh nghiệm về mặt y học thì sợ là chẳng ai biết đến tên cậu ta”.
Lưu Chấn Sinh có chút khó tin, nói.
“Anh ta có thể chữa được chân của bố tôi sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Được, nhưng muốn mời người này thì gần như là không có khả năng”.
Lưu Chấn Sinh nói chắc nịch. Bệnh tình thế này thì chuyên gia y tế như họ, thậm chí là chuyên gia đầu ngành y học cũng không có cách nào. Nhưng ông ta biết, Đại Hạ có một người có cách, đó chính là Bách Lí Vô Cầu, thần y thành danh khi còn niên thiếu.
“Vậy tôi sẽ đi mời Bách Lí Vô Cầu”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì gật đầu, sau đó nói. Lời nói này không hề giống đang nói đùa, Lưu Chấn Sinh nghe thấy thì đứng sững như trời trồng.
“Cô chủ, cái này…”
Lưu Chấn Sinh nhìn Tần Tiểu Manh, lẽ nào người thanh niên này thật sự có thể mời được Bách Lí Vô Cầu? Nếu như vậy thì ngay cả nhà họ Tần sợ rằng cũng không mạnh bằng người thanh niên này.
Từ khi bước vào đây, ông ta không ngừng thay đổi ấn tượng về Long Thiên Tiếu, vốn cho rằng Long Thiên Tiếu nhờ vả quan hệ của Tần Tiểu Manh, nhưng bây giờ xem ra lại không phải như vậy.
Dựa vào sức mạnh nhà họ Tần cũng không mời được thần y, nếu mà Long Thiên Tiếu thật sự làm được, vậy thì người đứng trước mắt rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Ở đây không còn việc của ông nữa, bây giờ ông có thể đi rồi. Sau này có chuyện gì lại gọi cho ông, vất vả cho ông rồi”.
Tần Tiểu Manh nói với Lưu Chấn Sinh, ông ta nghe thế thì khẽ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, cô chủ. Cô nặng lời rồi, đây đều là việc tôi nên làm”.
Lưu Chấn Sinh tạm biệt một tiếng mới rời đi, khi đi ông ta còn sâu kín liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái.
“Anh, thật sự anh có thể mời thần y tới sao, mời tới chắc là phải tốn rất nhiều tiền? Dù sao người ta cũng là thần y!”
Đợi sau khi Lưu Chấn Sinh rời đi thì Long Vận Nhi mới lên tiếng.
“Đây không phải là vấn đề tiền, người ta đã là thần y thì sao có thể thiếu tiền. Có thể mời tới hay không mới là vấn đề”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì cười khổ. Cô từng ra sức học hành ngành y, đương nhiên sẽ không thể không biết người tên Bách Lí Vô Cầu này.
“Tôi có thể mời người này tới, cả nhà yên tâm”, Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, rồi lại nói với Tần Tiểu Manh ở bên cạnh: “Phiền cháu đưa bố mẹ chú về nhà, vất vả cho cháu quá”.
“Cháu biết rồi, không có gì”.
Tần Tiểu Manh nghe vậy thì gật đầu nói.
“Thế nhé. Chú đi đón Tiểu Tịch trước, sau đó sẽ nhanh chóng liên hệ mời Bách Lí Vô Cầu”.
Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói, sau đó đưa Cố Tuyết Cầm rời khỏi bệnh viện.
“Chú, cháu bảo này, cái xe này của chú tồi tàn quá đấy. Hay là chú đến hầm xe nhà cháu chọn một chiếc đi, dù sao chú cũng là thầy giáo của cháu, không thể mất mặt thế được”.
Tần Tiểu Manh nhìn chiếc xe điện của Long Thiên Tiếu, trong mắt có vài phần ghét bỏ.
----------------------------
“Nếu đã là yêu cầu của người nhà, lại có cô chủ bảo đảm vậy thì tôi sẽ nói”.
Lưu Chấn Sinh nhìn Long Thiên Tiếu và những người khác rồi mới nói.
“Bệnh nhân bị gẫy chân từ lâu, phán đoán theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì vết thương do vật có hình trụ gây ra, nhưng vì không kịp thời chữa trị dứt điểm nên đã để lại bệnh căn. Ông ấy đã nằm liệt trên giường 3 năm rồi. Nếu làm phẫu thuật từ 3 năm trước thì chỉ cần mấy trăm ngàn là có thể chữa được, nhưng bây giờ…”
Nói tới đây, Lưu Chấn Sinh chợt dừng lại, thở dài, tỏ ra bất lực.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì cau mày lại. Anh bắt được vài điểm quan trọng trong lời nói của Lưu Chấn Sinh. Chân của bố vốn dĩ không phải bị ngã mà gãy mà là vật hình trụ gây thương tích, vậy là ai đã ra tay với bố.
Ánh mắt Long Thiên Tiếu lóe lên tia sắc lạnh, nhưng không hỏi ngay.
“Bây giờ thì thế nào ạ?”
Long Vận Nhi sốt ruột hỏi.
“Bây giờ đã không còn hi vọng hoàn toàn khỏi bệnh, hơn nữa, nếu cứ kéo dài thời gian sẽ ảnh hưởng đến những bộ phận khác của chi dưới, cho nên, phải nhanh chóng cắt cụt phần bị thương đi”.
Lúc này Lưu Chấn Sinh mới tiếp tục nói, Long Vận Nhi và Lý Bình nghe thấy thế thì sắc mặt vô cùng khó coi, không nghĩ tới tình hình lại nghiêm trọng như vậy, lại phải cắt chân.
“Cắt chân”.
Long Đức Phúc cau lại.
“Cắt chân thì không phải tôi thành kẻ tàn phế hay sao? Như thế thì khác gì người què!”
Long Đức Phúc lại nói.
“Có cách nào khác không cần cắt cụt mà lại giữ được chân không? Ông nói đã không còn hi vọng chữa khỏi hoàn toàn, chứ không phải là hoàn toàn không có hi vọng”.
Long Thiên Tiếu bắt được điểm quan trọng trong lời nói của Lưu Chấn Sinh rồi đưa ra thắc mắc.
“Cậu nói đúng, chuyện gì cũng có ngoại lệ, nhưng đối với gia đình cậu, hay thậm chí đối với cô chủ mà nói thì đều là việc quá khó”.
Lưu Chấn Sinh sâu xa liếc nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó mới nói. Người trẻ tuổi này quả là không đơn giản, rất giỏi bắt được trọng điểm trong lời nói.
Long Vận Nhi và Lý Bình nghe thấy thế thì trong lòng thắt lại, vậy là có cách, nhưng đối với Tần Tiểu Manh cũng là quá khó. Tần Tiểu Manh xuất thân từ gia đình cực kỳ giàu có, đối với cô bé mà quá khó thì đối với gia đình bần cùng như họ thì còn khó đến mức nào. Như vậy thì càng không có hi vọng rồi.
“Giáo sư Lý, có cách gì thì nói luôn ra đi. Long Thiên Tiếu là thầy giáo của tôi, có quan hệ thân thiết với bố tôi”.
Tần Tiểu Manh lại nói, Lưu Chấn Sinh nghe thấy Tần Tiểu Manh nhắc đến Tần Viễn Lâm thì ánh mắt sáng lên.
Không nhìn ra người thanh niên trông chẳng ra sao này lại là thầy giáo của Tần Tiểu Manh lại có quan hệ thân thiết với Tần Viễn Lâm.
“Đã vậy thì tôi nói thẳng”, Lưu Chấn Sinh cân nhắc một lát, thở dài rồi nói: “Không biết, trong những người ở đây có ai từng nghe qua một người tên là Bách Lí Vô Cầu chưa”.
Mọi người nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
“Chưa từng nghe qua”.
Tần Tiểu Manh thẳng thừng trả lời, Tần Tiểu Manh không biết chứ đừng nói là Long Vận Nhi và Lý Bình.
“Tôi biết!”
“Tôi biết!”
Đúng lúc này, có hai người đồng thanh lên tiếng, một là Long Thiên Tiếu, một là Cố Tuyết Cầm, hai người nhìn nhau tỏ rõ sự ngạc nhiên.
“Cô nói trước đi”.
Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
“Bách Lí Vô Cầu, biệt danh là đệ nhất thần y của đế quốc, người này có kiến thức uyên thâm, kết hợp y học phương Đông và phương Tây, đặt biệt là nghiên cứu về phương diện xương khớp, xuất sắc bậc nhất. Người này khoảng 30 tuổi, thành danh từ khi còn trẻ. Tôi từng may mắn được thấy tác phẩm của anh ta, tác phẩm không nhiều và cực kỳ hiếm. Cho nên tiếng tăm không được tính là lừng lẫy muôn nơi, nhưng người đã biết tới thì đều biết trình độ phẫu thuật của người này vô cùng lợi hại, đặc biệt là sáng tạo trong Trung Y phải gọi là xuất thần”.
Cố Tuyết Cầm bình tĩnh nói.
“Bách Lí Vô Cầu và tôi cũng có quen biết”.
Long Thiên Tiếu cau mày, sau đó thản nhiên nói. Lưu Chấn Sinh và Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì sững sờ. Anh và Bách Lí Vô Cầu có quen biết là ý gì? Bách Lí Vô Cầu là nhân vật như thế nào? Có thể tiếp xúc với người như vậy sao?
“Cậu Long, cậu đang nói đùa à, người này vô cùng kiêu ngạo, cậy tài khinh người, lại hành xử kém, không có hứng thú gì với mọi thứ trên đời. Nếu không phải là người có bề dày kinh nghiệm về mặt y học thì sợ là chẳng ai biết đến tên cậu ta”.
Lưu Chấn Sinh có chút khó tin, nói.
“Anh ta có thể chữa được chân của bố tôi sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Được, nhưng muốn mời người này thì gần như là không có khả năng”.
Lưu Chấn Sinh nói chắc nịch. Bệnh tình thế này thì chuyên gia y tế như họ, thậm chí là chuyên gia đầu ngành y học cũng không có cách nào. Nhưng ông ta biết, Đại Hạ có một người có cách, đó chính là Bách Lí Vô Cầu, thần y thành danh khi còn niên thiếu.
“Vậy tôi sẽ đi mời Bách Lí Vô Cầu”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì gật đầu, sau đó nói. Lời nói này không hề giống đang nói đùa, Lưu Chấn Sinh nghe thấy thì đứng sững như trời trồng.
“Cô chủ, cái này…”
Lưu Chấn Sinh nhìn Tần Tiểu Manh, lẽ nào người thanh niên này thật sự có thể mời được Bách Lí Vô Cầu? Nếu như vậy thì ngay cả nhà họ Tần sợ rằng cũng không mạnh bằng người thanh niên này.
Từ khi bước vào đây, ông ta không ngừng thay đổi ấn tượng về Long Thiên Tiếu, vốn cho rằng Long Thiên Tiếu nhờ vả quan hệ của Tần Tiểu Manh, nhưng bây giờ xem ra lại không phải như vậy.
Dựa vào sức mạnh nhà họ Tần cũng không mời được thần y, nếu mà Long Thiên Tiếu thật sự làm được, vậy thì người đứng trước mắt rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Ở đây không còn việc của ông nữa, bây giờ ông có thể đi rồi. Sau này có chuyện gì lại gọi cho ông, vất vả cho ông rồi”.
Tần Tiểu Manh nói với Lưu Chấn Sinh, ông ta nghe thế thì khẽ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, cô chủ. Cô nặng lời rồi, đây đều là việc tôi nên làm”.
Lưu Chấn Sinh tạm biệt một tiếng mới rời đi, khi đi ông ta còn sâu kín liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái.
“Anh, thật sự anh có thể mời thần y tới sao, mời tới chắc là phải tốn rất nhiều tiền? Dù sao người ta cũng là thần y!”
Đợi sau khi Lưu Chấn Sinh rời đi thì Long Vận Nhi mới lên tiếng.
“Đây không phải là vấn đề tiền, người ta đã là thần y thì sao có thể thiếu tiền. Có thể mời tới hay không mới là vấn đề”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì cười khổ. Cô từng ra sức học hành ngành y, đương nhiên sẽ không thể không biết người tên Bách Lí Vô Cầu này.
“Tôi có thể mời người này tới, cả nhà yên tâm”, Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, rồi lại nói với Tần Tiểu Manh ở bên cạnh: “Phiền cháu đưa bố mẹ chú về nhà, vất vả cho cháu quá”.
“Cháu biết rồi, không có gì”.
Tần Tiểu Manh nghe vậy thì gật đầu nói.
“Thế nhé. Chú đi đón Tiểu Tịch trước, sau đó sẽ nhanh chóng liên hệ mời Bách Lí Vô Cầu”.
Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói, sau đó đưa Cố Tuyết Cầm rời khỏi bệnh viện.
“Chú, cháu bảo này, cái xe này của chú tồi tàn quá đấy. Hay là chú đến hầm xe nhà cháu chọn một chiếc đi, dù sao chú cũng là thầy giáo của cháu, không thể mất mặt thế được”.
Tần Tiểu Manh nhìn chiếc xe điện của Long Thiên Tiếu, trong mắt có vài phần ghét bỏ.
----------------------------
Bình luận facebook