Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
CHƯƠNG 21: BỊ CHƠI XỎ
Dưới sự giám sát của Trần Hữu, bọn họ hoàn toàn không dám qua loa, tất cả đều dùng toàn lực mà tát vào mặt mình.
Bởi vì một khi bọn họ qua loa thì Trần Hữu sẽ đích thân ra tay hung hăng đánh bọn họ, đánh còn thảm hơn bọn họ tự đánh nữa.
Một lúc sau, đám người Trương Đào và Tô Hàm đã tự tát mặt tới mức sưng đỏ lên, trông vô cùng thê thảm.
Trần Hữu hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Tề Thiên Cơ nói: “Điện chủ, ngài thấy hình phạt này như thế nào?”
“Được rồi, tất cả cút hết đi!” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
“Điện chút có lệnh, cút!” Trần Hữu quay đầu quát đám người Trương Đào và Tô Hàm.
Đám người Trương Đào và Tô Hàm nghe vậy liền như được đại xá, ngay cả lời oán giận cũng không dám nói, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã rời khỏi khách sạn này.
Dọc theo đường đi, Trương Đào càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đột nhiên anh ta vỗ tay một phát, giận dữ nói: “Mẹ nó chứ, chúng ta bị chơi xỏ rồi!”
“Sao vậy?” Tô Hàm hỏi.
“Mọi người còn nhớ hay không, ngay từ đầu Tống Hà đã nói là anh Trương, Mã Đằng cũng nói chính là anh Trương nhưng Tề Thiên Cơ không phải họ Trương, điều này thật mẫu thuẫn mà.”
Trương Đào nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Cho nên hết thảy những thứ này đều là Tề Thiên Cơ tìm người tới diễn kịch, những người đó căn bản không phải Mã Đằng và Trần Hữu thực sự, chúng ta bị chơi xỏ rồi!”
Đám người Tô Hàm nghe vậy thì sắc mặt cũng biến đổi.
Nếu nói như vậy, hình như cũng có lý.
“Tên khốn, dám đùa giỡn tụi tao, tao sẽ để tụi bay lãnh đủ.”
Anh ta nhìn quanh, nhìn thấy Tần Tranh trong khách sạn, ánh mắt lạnh lùng: “Tề Thiên Cơ, không phải mày có cừu oán với nhà họ Tần sao? Được lắm, ông đây liền nói tin tức của mày cho nhà họ Tần, để bọn họ giết chết mày!”
Vừa dứt lời, anh ta đi về phía Tần Tranh.
… Bên trong phòng, Tề Thiên Cơ nhìn chằm chằm Nhạc Khang và Hà Thiên, trầm giọng nói: “Chẳng trách lại quen mắt như vậy, hóa ra là mấy người. Sao vậy? Tới gây phiền toái cho tôi sao?”
Nhạc Khang và Hà Thiên nghe vậy, nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán, cuống quýt quỳ lên mặt đất: “Điện chủ hiểu lầm rồi, tôi, chúng tôi tới đây để đền tội.”
Nói xong, bọn họ tự tát vào mặt mình, tát tới mức hộc máu rồi sợ hãi cầu xin tha thứ.
Gây phiền phức cho Điện chủ?
Ba của Nhạc Khang, tộc trưởng của gia tộc đệ nhất ở Quang Châu, Nhạc Uyên biến sắc, da đầu run lên, trong chốc lát thì đầu đã đầy mồ hôi lạnh!
Đứa con trai vô liêm sỉ này là chê ông ta chết chưa đủ nhanh, hay là chê mạng ông ta quá dài đây chứ!
“Tên vô liêm sỉ này!”
Nhạc Uyên gầm lên, sắc mặt tái nhợt, ông ta tức giận mắng Nhạc Khang rồi cũng vội vàng quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ: “Điện chủ đại nhân, hết thảy đều là lỗi của tôi, là do tôi quản giáo không tốt, van cầu ngài khai ân.”
Tề Thiên Cơ liếc bọn họ một cái, trầm giọng hổi: “Chuyện lần này tạm tha cho mấy người, còn có lần sau thì giết không tha!”
“Tạ ơn Điện chủ khai ân!”
Nhạc Uyên nghe vậy thì như được đại xá, rốt cuộc trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Lúc này, bỗng nhiên ông ta phát hiện ra cả người mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, rét lạnh như băng.
Nhưng cũng may là đã qua được cửa này, cuối cùng gia tộc đã được an toàn!
Tề Thiên Cơ sắp xếp cho Dương Mộc Thanh xong thì liếc ngang đám người Nhạc Uyên, Mã Đằng, Trần Hữu và Lý Trình một cái, trầm giọng nói: “Hôm nay tôi gọi mấy người tới đây là có chuyện cần giao cho mấy người làm.”
Mã Đằng nghe vậy, ánh mắt cuồng nhiệt mà sùng bái nói: “Điện chủ, ngài giao cho tôi làm đi, cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa thì tôi nhất định sẽ giúp ngài làm!”
Lý Trình cũng kích động quỳ xuống: “Điện chủ, giao nhiệm vụ đó cho tôi đi! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành, sẽ không phụ sự kì vọng của Điện chủ!”
Trần Hữu và Nhạc Uyên cũng nóng lòng muốn lập công chuộc tội, lại không cam lòng thua kém người khác mà quỳ xuống thỉnh cầu.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng loạn như vỡ chợ!
Tông Sơn cũng quỳ xuống trước mặt Tề Thiên Cơ, trầm giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng có thể mặc ngài sai sử!”
Tề Thiên Cơ dở khóc dở cười, nói với mọi người: “Được rồi, im lặng hết đi, việc tôi cần mấy người làm rất đơn giản, tôi cần mấy người diễn một vở kịch cho tôi! Âm thầm trợ giúp vợ tôi, để cô ấy có thể quật khởi thành người giàu có nhất trong thời gian ngắn nhất!”
“Nhưng phải nhớ, nhất định phải để cô ấy cảm thấy tất cả là nhờ sự nỗ lực của bản thân mà làm được.”
Tề Thiên Cơ vừa dứt lời, Mã Đằng liền vội vàng nói: “Điện chủ, đúng lúc tôi chuẩn bị mở vài bệnh viện tư nhân, cần đặt hàng gấp! Hay là trước tiên đưa cho chủ mẫu một đơn đặt hàng 3000 tỷ dược phẩm?”
Lúc này, Lục Chiến là Hội trưởng của Thanh Long thương hội cũng tìm được cơ hội nói chen vào: “Điện chủ, trong tay tôi không chế rất nhiều thương gia, chỉ cần thương mại liên quan tới y dược thì tôi sẽ nhanh chóng để bọn họ nhập hàng từ chỗ chủ mẫu.”
Trần Hữu cũng vội vàng nói: “Thủ hạ của tôi mở võ quán, thường xuyên có người bị thương, mỗi ngày cần tiêu hao một lượng lớn dược phẩm và khí giới…”’ Tề Thiên Cơ bất đắc dĩ nhíu mi tâm giống như một hoàng đế đang bàn chính sự: “Cụ thể phải làm gì thì các người tự thương lượng với nhau, đừng để vợ tôi nhìn ra là được! Đúng rồi, còn một chuyện nữa.”
Nói xong, ánh mắt anh như lưỡi đao, sát khí tỏa ra tứ phía.
Mọi người thấy thế, nhất thời cả kinh mà câm như hến, an tĩnh chờ Tề Thiên Cơ.
Tề Thiên Cơ nhìn quanh một lượt, ngữ khí lạnh như băng, mỗi một chữ đều ẩn chứa sát khí: “Nhà họ Tần ở Quang Châu, nhân lúc tôi không ở đây mà khi nhục vợ tôi, để vợ tôi phải chịu đủ loại khổ cực.”
“Hôm nay tôi trở về muốn bọn họ bị hủy diệt cùng với Quang Châu, để bọn họ chết không có chỗ chôn!”
Dưới sự giám sát của Trần Hữu, bọn họ hoàn toàn không dám qua loa, tất cả đều dùng toàn lực mà tát vào mặt mình.
Bởi vì một khi bọn họ qua loa thì Trần Hữu sẽ đích thân ra tay hung hăng đánh bọn họ, đánh còn thảm hơn bọn họ tự đánh nữa.
Một lúc sau, đám người Trương Đào và Tô Hàm đã tự tát mặt tới mức sưng đỏ lên, trông vô cùng thê thảm.
Trần Hữu hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Tề Thiên Cơ nói: “Điện chủ, ngài thấy hình phạt này như thế nào?”
“Được rồi, tất cả cút hết đi!” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
“Điện chút có lệnh, cút!” Trần Hữu quay đầu quát đám người Trương Đào và Tô Hàm.
Đám người Trương Đào và Tô Hàm nghe vậy liền như được đại xá, ngay cả lời oán giận cũng không dám nói, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã rời khỏi khách sạn này.
Dọc theo đường đi, Trương Đào càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đột nhiên anh ta vỗ tay một phát, giận dữ nói: “Mẹ nó chứ, chúng ta bị chơi xỏ rồi!”
“Sao vậy?” Tô Hàm hỏi.
“Mọi người còn nhớ hay không, ngay từ đầu Tống Hà đã nói là anh Trương, Mã Đằng cũng nói chính là anh Trương nhưng Tề Thiên Cơ không phải họ Trương, điều này thật mẫu thuẫn mà.”
Trương Đào nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Cho nên hết thảy những thứ này đều là Tề Thiên Cơ tìm người tới diễn kịch, những người đó căn bản không phải Mã Đằng và Trần Hữu thực sự, chúng ta bị chơi xỏ rồi!”
Đám người Tô Hàm nghe vậy thì sắc mặt cũng biến đổi.
Nếu nói như vậy, hình như cũng có lý.
“Tên khốn, dám đùa giỡn tụi tao, tao sẽ để tụi bay lãnh đủ.”
Anh ta nhìn quanh, nhìn thấy Tần Tranh trong khách sạn, ánh mắt lạnh lùng: “Tề Thiên Cơ, không phải mày có cừu oán với nhà họ Tần sao? Được lắm, ông đây liền nói tin tức của mày cho nhà họ Tần, để bọn họ giết chết mày!”
Vừa dứt lời, anh ta đi về phía Tần Tranh.
… Bên trong phòng, Tề Thiên Cơ nhìn chằm chằm Nhạc Khang và Hà Thiên, trầm giọng nói: “Chẳng trách lại quen mắt như vậy, hóa ra là mấy người. Sao vậy? Tới gây phiền toái cho tôi sao?”
Nhạc Khang và Hà Thiên nghe vậy, nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán, cuống quýt quỳ lên mặt đất: “Điện chủ hiểu lầm rồi, tôi, chúng tôi tới đây để đền tội.”
Nói xong, bọn họ tự tát vào mặt mình, tát tới mức hộc máu rồi sợ hãi cầu xin tha thứ.
Gây phiền phức cho Điện chủ?
Ba của Nhạc Khang, tộc trưởng của gia tộc đệ nhất ở Quang Châu, Nhạc Uyên biến sắc, da đầu run lên, trong chốc lát thì đầu đã đầy mồ hôi lạnh!
Đứa con trai vô liêm sỉ này là chê ông ta chết chưa đủ nhanh, hay là chê mạng ông ta quá dài đây chứ!
“Tên vô liêm sỉ này!”
Nhạc Uyên gầm lên, sắc mặt tái nhợt, ông ta tức giận mắng Nhạc Khang rồi cũng vội vàng quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ: “Điện chủ đại nhân, hết thảy đều là lỗi của tôi, là do tôi quản giáo không tốt, van cầu ngài khai ân.”
Tề Thiên Cơ liếc bọn họ một cái, trầm giọng hổi: “Chuyện lần này tạm tha cho mấy người, còn có lần sau thì giết không tha!”
“Tạ ơn Điện chủ khai ân!”
Nhạc Uyên nghe vậy thì như được đại xá, rốt cuộc trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Lúc này, bỗng nhiên ông ta phát hiện ra cả người mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, rét lạnh như băng.
Nhưng cũng may là đã qua được cửa này, cuối cùng gia tộc đã được an toàn!
Tề Thiên Cơ sắp xếp cho Dương Mộc Thanh xong thì liếc ngang đám người Nhạc Uyên, Mã Đằng, Trần Hữu và Lý Trình một cái, trầm giọng nói: “Hôm nay tôi gọi mấy người tới đây là có chuyện cần giao cho mấy người làm.”
Mã Đằng nghe vậy, ánh mắt cuồng nhiệt mà sùng bái nói: “Điện chủ, ngài giao cho tôi làm đi, cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa thì tôi nhất định sẽ giúp ngài làm!”
Lý Trình cũng kích động quỳ xuống: “Điện chủ, giao nhiệm vụ đó cho tôi đi! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành, sẽ không phụ sự kì vọng của Điện chủ!”
Trần Hữu và Nhạc Uyên cũng nóng lòng muốn lập công chuộc tội, lại không cam lòng thua kém người khác mà quỳ xuống thỉnh cầu.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng loạn như vỡ chợ!
Tông Sơn cũng quỳ xuống trước mặt Tề Thiên Cơ, trầm giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng có thể mặc ngài sai sử!”
Tề Thiên Cơ dở khóc dở cười, nói với mọi người: “Được rồi, im lặng hết đi, việc tôi cần mấy người làm rất đơn giản, tôi cần mấy người diễn một vở kịch cho tôi! Âm thầm trợ giúp vợ tôi, để cô ấy có thể quật khởi thành người giàu có nhất trong thời gian ngắn nhất!”
“Nhưng phải nhớ, nhất định phải để cô ấy cảm thấy tất cả là nhờ sự nỗ lực của bản thân mà làm được.”
Tề Thiên Cơ vừa dứt lời, Mã Đằng liền vội vàng nói: “Điện chủ, đúng lúc tôi chuẩn bị mở vài bệnh viện tư nhân, cần đặt hàng gấp! Hay là trước tiên đưa cho chủ mẫu một đơn đặt hàng 3000 tỷ dược phẩm?”
Lúc này, Lục Chiến là Hội trưởng của Thanh Long thương hội cũng tìm được cơ hội nói chen vào: “Điện chủ, trong tay tôi không chế rất nhiều thương gia, chỉ cần thương mại liên quan tới y dược thì tôi sẽ nhanh chóng để bọn họ nhập hàng từ chỗ chủ mẫu.”
Trần Hữu cũng vội vàng nói: “Thủ hạ của tôi mở võ quán, thường xuyên có người bị thương, mỗi ngày cần tiêu hao một lượng lớn dược phẩm và khí giới…”’ Tề Thiên Cơ bất đắc dĩ nhíu mi tâm giống như một hoàng đế đang bàn chính sự: “Cụ thể phải làm gì thì các người tự thương lượng với nhau, đừng để vợ tôi nhìn ra là được! Đúng rồi, còn một chuyện nữa.”
Nói xong, ánh mắt anh như lưỡi đao, sát khí tỏa ra tứ phía.
Mọi người thấy thế, nhất thời cả kinh mà câm như hến, an tĩnh chờ Tề Thiên Cơ.
Tề Thiên Cơ nhìn quanh một lượt, ngữ khí lạnh như băng, mỗi một chữ đều ẩn chứa sát khí: “Nhà họ Tần ở Quang Châu, nhân lúc tôi không ở đây mà khi nhục vợ tôi, để vợ tôi phải chịu đủ loại khổ cực.”
“Hôm nay tôi trở về muốn bọn họ bị hủy diệt cùng với Quang Châu, để bọn họ chết không có chỗ chôn!”
Bình luận facebook