Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
CHƯƠNG 70: QUÀ CỦA CÔ ĐÂU?
“Chị …” Chu Tuệ không đáp trả được.
Tiền nợ nhà họ Tần đưa cho Dương Minh rồi, nhưng nhà họ vẫn còn nợ Mã Đằng chín mươi tỷ, điều này hoàn toàn không thể phản bác được.
Huống hồ, trong thẻ của nhà họ quả thực không có tiền, sao mà lấy ra được?
Dương Tây cúi đầu, không nói gì.
“Ha ha, không có tiền chứ gì? Các người đều giả vờ cả thôi.” Chu Oánh sáng mắt, bắt được thóp.
Bà ta để thông tin số dư trong thẻ ngân hàng của mình trước mặt mọi người, khoe khoang.
Tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng của bà ta là chín tỷ.
Sau đó, bà ta nhìn Chu Tuệ khiêu khích: “Em gái tốt của tôi, đồ cô mặc đáng tiền như vậy, chắc là hoàn cảnh gia đình không tệ nhỉ, tiền tiết kiệm thì sao?”
“Tiền không để lộ được, tại sao tôi phải cho chị xem tôi có bao nhiêu tiền?” Chu Tuệ lạnh lùng nói.
“Sợ lấy ra như vậy, tôi thấy, tiền tiết kiệm của cô là con số không nhỉ!”
“Thì ra là làm màu, tôi còn tưởng bà ta thật sự phất lên chứ.”
“Vừa rồi bà ta còn cắt mác đi, giờ phải đền tiền rồi.”
“Chó chính là chó, muôn đời ăn phân.”
“Có vài người ấy à, có lẽ cả đời phải sống trong bụi, không thoát ra được.”
Người ngồi bàn Chu Oánh nhìn cả nhà Tề Thiên Cơ với ánh mắt đầy khinh thường, chế giễu và gièm pha.
Dương Mộc Thanh ôm Đồng Đồng, cô không lên tiếng bào chữa, cúi đầu nhẫn nhục, để mặc cho mấy người này mỉa mai và chê bai.
Tề Thiên Cơ nhìn cảnh này mà đau lòng và tức giận.
“Được rồi, bớt nói hai câu đi! Mấy năm qua Tuệ cũng chẳng dễ dàng gì, đều là người một nhà, hòa thuận trên hết!”
Lúc này, bác cả nhà họ Chu đã gần bảy mươi tuổi ra mặt, khiển trách: “Hôm nay là ngày họp thường niên của gia tộc, cũng là đại thọ chín mươi sáu tuổi của bà cụ! Bây giờ tôi tuyên bố, tiệc mừng thọ của nhà họ Chu chính thức bắt đầu!”
Cháu trai của bác cả Chu Tuệ lập tức đi lên, miệng lưỡi lanh lợi, nói ngọt như mía lùi: “Cụ ơi, cháu tặng cụ một đôi ngọc như ý trị giá sáu trăm triệu! Chúc cụ mọi việc đều hài lòng, vạn sự như ý, che chở nhà họ Chu chúng ta mấy trăm năm nữa!”
Vừa dứt lời, trong sảnh tiệc lập tức vang lên tiếng hít vào một hơi, mọi người bàn tán xôn xao.
“Bà cụ thích nhất là đồ ngọc, ngọc như ý này có giá sáu trăm triệu, xem ra năm may lại để nhà bác cả giành được hạng nhất rồi!”
Lúc này, Chu Oánh cũng đứng ra, vẫy tay với người phía sau.
Một thanh niên ăn mặc sang trọng đi ra, đó là Tiêu Chinh Vũ, con rể của Chu Oánh.
Anh ta đi tới, cười ha hả nói: “Bà ạ, đây là bức tranh gốc Tùng Hạc Diên Niên của Trương Đại Thiên.”
“Cháu đã bỏ ra một số tiền lớn để đấu giá được trong một buổi đấu giá, dành tặng riêng cho bà, chúc bà phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!”
Bà cụ vui đến nỗi không khép được miệng, mặt mày hồng hào, gật đầu lia lịa: “Chi hai các con có lòng quá! Bà rất thích món quà này.”
“Woa, tranh gốc của Trương Đại Thiên, chắc cũng cả trăm triệu đến cả tỷ ấy nhỉ?”
“Ai nói không phải đâu! Xem ra bữa tiệc mừng thọ này, nhà bác hai áp chế hết tất cả mọi người rồi!”
Mọi người nhìn món quà đó, ánh mắt lập tức ngưỡng mộ.
Tranh gốc của Trương Đại Thiên quý giá lắm.
Các chi khác cũng lần lượt tặng quà mừng, nào là trang sức vàng bạc, ngọc ngà châu báu, đồ chơi quý giá, thứ gì cũng có.
Bà cụ nhận được nhiều quà như vậy, cười đến nỗi sắp không thấy mắt đâu.
Cuối cùng, mọi người đều tặng quà xong, chỉ còn Chu Tuệ chưa tặng.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Chu Tuệ, xem thử bà ta định tặng quà gì.
“Em gái tốt của tôi à, cô nói tiền không thể để lộ, tôi có thể hiểu. Vậy, cô đã giàu có như thế, cô chuẩn bị quà gì cho bà vậy?” Chu Oánh lạnh lùng nói.
Mặt mày Chu Tuệ khó coi, ấp a ấp úng, cả buổi cũng không lấy quà ra.
Quà bà ta muốn tặng là do Tề Thiên Cơ chuẩn bị.
Qua mấy lời đồn vô căn cứ đó, bà ta cảm thấy mấy món quà kia đều là hàng giả không đáng tiền, vì thế không dám lấy ra.
“Sao, cô thế này là không chuẩn bị quà cho bà à?”
Chu Oánh bỗng đứng lên, hùng hổ doạ người, lạnh lùng nói: “Chu Tuệ, gan cô lớn thật, biết rõ là mừng thọ bà mà cô lại không chuẩn bị quà, rõ ràng là không xem bà ra gì!”
“Chị …” Chu Tuệ không đáp trả được.
Tiền nợ nhà họ Tần đưa cho Dương Minh rồi, nhưng nhà họ vẫn còn nợ Mã Đằng chín mươi tỷ, điều này hoàn toàn không thể phản bác được.
Huống hồ, trong thẻ của nhà họ quả thực không có tiền, sao mà lấy ra được?
Dương Tây cúi đầu, không nói gì.
“Ha ha, không có tiền chứ gì? Các người đều giả vờ cả thôi.” Chu Oánh sáng mắt, bắt được thóp.
Bà ta để thông tin số dư trong thẻ ngân hàng của mình trước mặt mọi người, khoe khoang.
Tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng của bà ta là chín tỷ.
Sau đó, bà ta nhìn Chu Tuệ khiêu khích: “Em gái tốt của tôi, đồ cô mặc đáng tiền như vậy, chắc là hoàn cảnh gia đình không tệ nhỉ, tiền tiết kiệm thì sao?”
“Tiền không để lộ được, tại sao tôi phải cho chị xem tôi có bao nhiêu tiền?” Chu Tuệ lạnh lùng nói.
“Sợ lấy ra như vậy, tôi thấy, tiền tiết kiệm của cô là con số không nhỉ!”
“Thì ra là làm màu, tôi còn tưởng bà ta thật sự phất lên chứ.”
“Vừa rồi bà ta còn cắt mác đi, giờ phải đền tiền rồi.”
“Chó chính là chó, muôn đời ăn phân.”
“Có vài người ấy à, có lẽ cả đời phải sống trong bụi, không thoát ra được.”
Người ngồi bàn Chu Oánh nhìn cả nhà Tề Thiên Cơ với ánh mắt đầy khinh thường, chế giễu và gièm pha.
Dương Mộc Thanh ôm Đồng Đồng, cô không lên tiếng bào chữa, cúi đầu nhẫn nhục, để mặc cho mấy người này mỉa mai và chê bai.
Tề Thiên Cơ nhìn cảnh này mà đau lòng và tức giận.
“Được rồi, bớt nói hai câu đi! Mấy năm qua Tuệ cũng chẳng dễ dàng gì, đều là người một nhà, hòa thuận trên hết!”
Lúc này, bác cả nhà họ Chu đã gần bảy mươi tuổi ra mặt, khiển trách: “Hôm nay là ngày họp thường niên của gia tộc, cũng là đại thọ chín mươi sáu tuổi của bà cụ! Bây giờ tôi tuyên bố, tiệc mừng thọ của nhà họ Chu chính thức bắt đầu!”
Cháu trai của bác cả Chu Tuệ lập tức đi lên, miệng lưỡi lanh lợi, nói ngọt như mía lùi: “Cụ ơi, cháu tặng cụ một đôi ngọc như ý trị giá sáu trăm triệu! Chúc cụ mọi việc đều hài lòng, vạn sự như ý, che chở nhà họ Chu chúng ta mấy trăm năm nữa!”
Vừa dứt lời, trong sảnh tiệc lập tức vang lên tiếng hít vào một hơi, mọi người bàn tán xôn xao.
“Bà cụ thích nhất là đồ ngọc, ngọc như ý này có giá sáu trăm triệu, xem ra năm may lại để nhà bác cả giành được hạng nhất rồi!”
Lúc này, Chu Oánh cũng đứng ra, vẫy tay với người phía sau.
Một thanh niên ăn mặc sang trọng đi ra, đó là Tiêu Chinh Vũ, con rể của Chu Oánh.
Anh ta đi tới, cười ha hả nói: “Bà ạ, đây là bức tranh gốc Tùng Hạc Diên Niên của Trương Đại Thiên.”
“Cháu đã bỏ ra một số tiền lớn để đấu giá được trong một buổi đấu giá, dành tặng riêng cho bà, chúc bà phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!”
Bà cụ vui đến nỗi không khép được miệng, mặt mày hồng hào, gật đầu lia lịa: “Chi hai các con có lòng quá! Bà rất thích món quà này.”
“Woa, tranh gốc của Trương Đại Thiên, chắc cũng cả trăm triệu đến cả tỷ ấy nhỉ?”
“Ai nói không phải đâu! Xem ra bữa tiệc mừng thọ này, nhà bác hai áp chế hết tất cả mọi người rồi!”
Mọi người nhìn món quà đó, ánh mắt lập tức ngưỡng mộ.
Tranh gốc của Trương Đại Thiên quý giá lắm.
Các chi khác cũng lần lượt tặng quà mừng, nào là trang sức vàng bạc, ngọc ngà châu báu, đồ chơi quý giá, thứ gì cũng có.
Bà cụ nhận được nhiều quà như vậy, cười đến nỗi sắp không thấy mắt đâu.
Cuối cùng, mọi người đều tặng quà xong, chỉ còn Chu Tuệ chưa tặng.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Chu Tuệ, xem thử bà ta định tặng quà gì.
“Em gái tốt của tôi à, cô nói tiền không thể để lộ, tôi có thể hiểu. Vậy, cô đã giàu có như thế, cô chuẩn bị quà gì cho bà vậy?” Chu Oánh lạnh lùng nói.
Mặt mày Chu Tuệ khó coi, ấp a ấp úng, cả buổi cũng không lấy quà ra.
Quà bà ta muốn tặng là do Tề Thiên Cơ chuẩn bị.
Qua mấy lời đồn vô căn cứ đó, bà ta cảm thấy mấy món quà kia đều là hàng giả không đáng tiền, vì thế không dám lấy ra.
“Sao, cô thế này là không chuẩn bị quà cho bà à?”
Chu Oánh bỗng đứng lên, hùng hổ doạ người, lạnh lùng nói: “Chu Tuệ, gan cô lớn thật, biết rõ là mừng thọ bà mà cô lại không chuẩn bị quà, rõ ràng là không xem bà ra gì!”
Bình luận facebook