Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44 “Nếu tôi không ăn thì sao?”
“Ông chủ, ông phải nghĩ cho kĩ rồi mới nói đấy”.
“Ha ha, nếu không cú đá tiếp theo có thể sẽ kết thúc mạng già của ông đấy”.
Mấy tên thanh niên bên cạnh cũng bật cười ha hả, giống như một đám xấu xa.
Khách mấy bàn xung quanh vội vàng ngồi cách xa, sợ sẽ bị liên lụy.
“Bàn của các cậu không... không mất tiền”, ông chủ cười khổ một tiếng, nhanh chóng lắc đầu, đám người này vừa nhìn đã biết là không dễ động vào.
VietWriter
“Xem như ông biết điều”, tên thanh niên khinh thường nhếch miệng, tiện tay cầm một xiên thịt bò mới nướng xong ở trên giá, quay đầu bỏ đi.
“Khoan đã”.
Tên thanh niên dừng bước, bực tức quay đầu lại: “Sao? Muốn đánh nhau à?”
“Lấy mà không hỏi thì chính là ăn trộm”, Lâm Trạch đi đến trước mặt đám thanh niên bướng bỉnh, xòe tay ra: “Một xiên thịt bò năm trăm tệ”.
“Năm trăm tệ?”
Tên thanh niên bật cười, hắn ta và mấy tên đàn em bên cạnh quay sang nhìn nhau rồi cả lũ bật cười: “Nghe thấy chưa? Thằng nhà quê này nói một xiên thịt bò năm trăm tệ”.
“Này, thằng kìa, Nhan Tiểu Lạc tao đưa tiền cho mày, màu có dám lấy không?”, tên thanh niên tiện tay ném xiên thịt bò xuống đất, rồi giẫm chân lên.
“Cầm lên ăn thì tao sẽ đưa mày tiền”, tên thanh niên chỉ vào xiên thịt bị đạp đen thui dưới đất, tươi cười nói.
Thấy cảnh này, ông chủ vội vàng chạy lên, nở nụ cười xin lỗi: “Mấy anh em đâu cần nhiều tiền như vậy chứ, các cậu cứ ăn tự nhiên, muốn ăn gì cứ lấy, đừng vì chút chuyện cỏn con này mà tức giận”.
Dứt dời, ông chủ còn liếc nhìn Lâm Trạch, ý bảo đối phương là người nhà họ Nhan, không dễ chọc vào.
“Ông già này, tôi nói chuyện với ông à?”, Nhan Tiểu Lạc gạt ông chủ sang một bên, hống hách nhìn Lâm Trạch.
“Nghe thấy gì chưa? Ăn đi”.
“Nếu tôi không ăn thì sao?”, Lâm Trạch mỉm cười.
“Thì con mẹ mày!”
Nhan Tiểu Lạc chửi bới, giơ tay định tát vào mặt Lâm Trạch.
Bốp... một tiếng, Lâm Trạch dễ dàng nắm chặt cổ tay hắn ta, ấn mạnh, tay của Nhan Tiểu Lạc liền bị ấn mạnh lên giá nướng, lập tức phát ra tiếng nướng thịt xèo xèo.
“A a a!!”
“Ha ha, nếu không cú đá tiếp theo có thể sẽ kết thúc mạng già của ông đấy”.
Mấy tên thanh niên bên cạnh cũng bật cười ha hả, giống như một đám xấu xa.
Khách mấy bàn xung quanh vội vàng ngồi cách xa, sợ sẽ bị liên lụy.
“Bàn của các cậu không... không mất tiền”, ông chủ cười khổ một tiếng, nhanh chóng lắc đầu, đám người này vừa nhìn đã biết là không dễ động vào.
VietWriter
“Xem như ông biết điều”, tên thanh niên khinh thường nhếch miệng, tiện tay cầm một xiên thịt bò mới nướng xong ở trên giá, quay đầu bỏ đi.
“Khoan đã”.
Tên thanh niên dừng bước, bực tức quay đầu lại: “Sao? Muốn đánh nhau à?”
“Lấy mà không hỏi thì chính là ăn trộm”, Lâm Trạch đi đến trước mặt đám thanh niên bướng bỉnh, xòe tay ra: “Một xiên thịt bò năm trăm tệ”.
“Năm trăm tệ?”
Tên thanh niên bật cười, hắn ta và mấy tên đàn em bên cạnh quay sang nhìn nhau rồi cả lũ bật cười: “Nghe thấy chưa? Thằng nhà quê này nói một xiên thịt bò năm trăm tệ”.
“Này, thằng kìa, Nhan Tiểu Lạc tao đưa tiền cho mày, màu có dám lấy không?”, tên thanh niên tiện tay ném xiên thịt bò xuống đất, rồi giẫm chân lên.
“Cầm lên ăn thì tao sẽ đưa mày tiền”, tên thanh niên chỉ vào xiên thịt bị đạp đen thui dưới đất, tươi cười nói.
Thấy cảnh này, ông chủ vội vàng chạy lên, nở nụ cười xin lỗi: “Mấy anh em đâu cần nhiều tiền như vậy chứ, các cậu cứ ăn tự nhiên, muốn ăn gì cứ lấy, đừng vì chút chuyện cỏn con này mà tức giận”.
Dứt dời, ông chủ còn liếc nhìn Lâm Trạch, ý bảo đối phương là người nhà họ Nhan, không dễ chọc vào.
“Ông già này, tôi nói chuyện với ông à?”, Nhan Tiểu Lạc gạt ông chủ sang một bên, hống hách nhìn Lâm Trạch.
“Nghe thấy gì chưa? Ăn đi”.
“Nếu tôi không ăn thì sao?”, Lâm Trạch mỉm cười.
“Thì con mẹ mày!”
Nhan Tiểu Lạc chửi bới, giơ tay định tát vào mặt Lâm Trạch.
Bốp... một tiếng, Lâm Trạch dễ dàng nắm chặt cổ tay hắn ta, ấn mạnh, tay của Nhan Tiểu Lạc liền bị ấn mạnh lên giá nướng, lập tức phát ra tiếng nướng thịt xèo xèo.
“A a a!!”
Bình luận facebook