Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47 “Biết một chút”.
“Sao vậy?”, Lâm Trạch giả vờ không biết gì.
“Hi hi, tên tổng giám đốc cướp chỗ của em đã xảy ra chuyện rồi, một cổ đông lớn mới gia nhập công ty muốn em nhanh chóng quay về công ty giúp đỡ, nói muốn em quản lý công ty”.
“Là do anh làm đó, không cảm ơn anh à?”
“Cảm ơn cái đầu anh, đâu có liên quan gì đến anh”, Nhan Khinh Nguyên vui vẻ mỉm cười, không thèm tin lời nói của Lâm Trạch.
VietWriter
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan Khinh Nguyên gọi Lâm Trạch và Lâm Tiểu Nguyệt dậy.
“Nhớ giặt quần áo, em đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng để ở trên bàn rồi, Tiểu Trạch lát nữa anh đưa Tiểu Nguyệt đi học, nhóc con nhớ học hành chăm chỉ đấy nhé!”, Nhan Khinh Nguyên gõ cửa phòng tắm, vội vàng dặn dò qua vài câu rồi chạy xuống dưới tầng.
Lâm Trạch và Lâm Tiểu Nguyệt vẫn còn đang đánh răng, hai bố con mơ hồ bốn mắt nhìn nhau.
“Tiểu quỷ, có phải con đang rất thắc mắc không?”
“Mẹ ơi, chồng mẹ bắt nạt con, mắng con là tiểu quỷ”, Lâm Tiểu Nguyệt súc miệng xong, vừa hét lên vừa chạy ra khỏi nhà tắm, chỉ còn lại mình Lâm Trạch từ tốn, bình thản đánh răng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Nhan Khinh Nguyên trở về công ty, chẳng trách cô ấy lại vui như thế, lúc hai bố con xuống dưới tầng thì cô đã ra khỏi nhà rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Trạch liền đưa Lâm Tiểu Nguyệt đến trường mẫu giáo rồi đến công ty, trên đường đi còn khẽ hát.
Mở đầu là giai điệu bài Caribbean Blue, ngâm nga được nửa bài thì anh quên mất lời, sau đó chuyển sang bài Hai chú hổ, anh rất thích cuộc sống nhàn nhã như này.
Đến công ty, Lâm Trạch vào phòng làm việc của Lâm Thanh Tuyết trước, vừa bước vào đã thấy cô đang buồn bực.
“Lại có khách hàng mới à?’, Lâm Trạch trêu đùa.
“Khách hàng mới cái gì, là khách hàng tiềm năng”, Lâm Thanh Tuyết cười khổ, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch, nụ cười trở nên gian xảo: “Tiểu Trạch, chú biết y thuật đúng không?”
“Biết một chút”.
“Vậy thì tốt quá rồi! Đúng lúc khách hàng này đang có bệnh... ờ, tóm lại là rất nhiều bệnh viện đều không chữa trị được, chú giúp chị khám bệnh cho ông ấy đi!”
“Chị tin y thuật của em sao?”, Lâm Trạch ngước mắt nhìn.
“Không tin”, Lâm Thanh Tuyết trả lời mà không hề do dự.
Lâm Trạch: ...
“Hụ hụ, dù sao thì còn nước còn tát, nếu không thử thì chắc chắn không đàm phán được với vị khách hàng này”, Lâm Thanh Tuyết nói, vội vàng chạy đến kéo Lâm Trạch đi...
“Hi hi, tên tổng giám đốc cướp chỗ của em đã xảy ra chuyện rồi, một cổ đông lớn mới gia nhập công ty muốn em nhanh chóng quay về công ty giúp đỡ, nói muốn em quản lý công ty”.
“Là do anh làm đó, không cảm ơn anh à?”
“Cảm ơn cái đầu anh, đâu có liên quan gì đến anh”, Nhan Khinh Nguyên vui vẻ mỉm cười, không thèm tin lời nói của Lâm Trạch.
VietWriter
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan Khinh Nguyên gọi Lâm Trạch và Lâm Tiểu Nguyệt dậy.
“Nhớ giặt quần áo, em đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng để ở trên bàn rồi, Tiểu Trạch lát nữa anh đưa Tiểu Nguyệt đi học, nhóc con nhớ học hành chăm chỉ đấy nhé!”, Nhan Khinh Nguyên gõ cửa phòng tắm, vội vàng dặn dò qua vài câu rồi chạy xuống dưới tầng.
Lâm Trạch và Lâm Tiểu Nguyệt vẫn còn đang đánh răng, hai bố con mơ hồ bốn mắt nhìn nhau.
“Tiểu quỷ, có phải con đang rất thắc mắc không?”
“Mẹ ơi, chồng mẹ bắt nạt con, mắng con là tiểu quỷ”, Lâm Tiểu Nguyệt súc miệng xong, vừa hét lên vừa chạy ra khỏi nhà tắm, chỉ còn lại mình Lâm Trạch từ tốn, bình thản đánh răng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Nhan Khinh Nguyên trở về công ty, chẳng trách cô ấy lại vui như thế, lúc hai bố con xuống dưới tầng thì cô đã ra khỏi nhà rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Trạch liền đưa Lâm Tiểu Nguyệt đến trường mẫu giáo rồi đến công ty, trên đường đi còn khẽ hát.
Mở đầu là giai điệu bài Caribbean Blue, ngâm nga được nửa bài thì anh quên mất lời, sau đó chuyển sang bài Hai chú hổ, anh rất thích cuộc sống nhàn nhã như này.
Đến công ty, Lâm Trạch vào phòng làm việc của Lâm Thanh Tuyết trước, vừa bước vào đã thấy cô đang buồn bực.
“Lại có khách hàng mới à?’, Lâm Trạch trêu đùa.
“Khách hàng mới cái gì, là khách hàng tiềm năng”, Lâm Thanh Tuyết cười khổ, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch, nụ cười trở nên gian xảo: “Tiểu Trạch, chú biết y thuật đúng không?”
“Biết một chút”.
“Vậy thì tốt quá rồi! Đúng lúc khách hàng này đang có bệnh... ờ, tóm lại là rất nhiều bệnh viện đều không chữa trị được, chú giúp chị khám bệnh cho ông ấy đi!”
“Chị tin y thuật của em sao?”, Lâm Trạch ngước mắt nhìn.
“Không tin”, Lâm Thanh Tuyết trả lời mà không hề do dự.
Lâm Trạch: ...
“Hụ hụ, dù sao thì còn nước còn tát, nếu không thử thì chắc chắn không đàm phán được với vị khách hàng này”, Lâm Thanh Tuyết nói, vội vàng chạy đến kéo Lâm Trạch đi...
Bình luận facebook