Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 28
Chương 3.6
Sưu tầm
Hắn thỏa mãn đem khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mồ hôi nhễ nhại nhẹ nhàng đặt lên vai và áp sát vào cổ nàng thở dốc. Một lúc lâu sau đó mới ôm lấy nàng dịu dàng rồi thả mình lên trên sofa.
Cánh cửa khẽ vang lên vài tiếng động, hắn đem nàng hiện đang choáng váng ôn nhu đặt xuống sofa, sau đó lập tức mặc quần dài và đi về phía cửa, cánh cửa hé mở... Không bao lâu, hắn liền đẩy toa ăn tiến vào trong, dùng một chân đá cánh cửa lại lần nữa khép lại. (BB: toa ăn tức là xe đẩy thức ăn hay dùng trong các khách sạn, nhà hàng cao cấp)
Hắn đem toa ăn đẩy đến phía trước sôfa, trên toa ăn có xếp sẵn bốn năm món điểm tâm tinh xảo cùng một bình cà phê thơm nồng.
Vân Nhu Y đáng thương. . . . . ngón trỏ thô ráp của hắn khẽ ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng thật sự mệt muốn chết rồi! Ôn nhu ôm lấy nàng, bàn tay lớn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm.
"Y Y, thức dậy, Y Y"
Nàng lẩm bẩm, khẽ trở mình, nhất quyết không chịu tỉnh lại.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hắn nhịn không được cúi đầu xuống, khẽ khàng giống như bướm lượn, giống như mưa phùn, giống như mật ngọt đậu lại trên môi, trên mắt, trên khuôn mặt nàng.
"Không, đủ rồi... Xin ngươi..." Nàng nửa mơ nửa tỉnh mở mắt, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, cầu xin hắn buông tha.
Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, thực làm cho hắn có chút tự trách.
Hắn có ý xấu, cúi đầu xuống gần sát bên tai nàng nói khẽ, "Y Y, nàng nếu không đứng dậy, ta sẽ coi như nàng đang cố ý mê hoặc ta đó. Biết không? Điệu bộ mắt nhắm mắt mở mơ mơ hồ hồ của nàng rất mê người, ta..." Nói còn chưa nói xong, đôi mắt sương mù mơ mơ tỉnh tỉnh của nàng nhất thời mở thật to.
"Tỉnh, ta đã tỉnh rồi" Giống như bị lửa thiêu đến tận mông, nàng nhảy ra khỏi sự ôm ấp của hắn, cầm lấy áo sơ mi rộng thùng thình của hắn bao phủ lấy thân thể của mình.
"Y Y của ta, động tác vẫn rất nhanh nhẹn, cấp tốc như vậy, thật sự không khỏi làm ta hoài nghi, vừa rồi sự "nỗ lực" của mình có phải có chút không đủ hay không..." >"
"Đây có? Ta hiện tại toàn thân đều bủn rủn vô lực, giống như là bị xe đâm..."
"Ách..." Nàng ngượng ngùng tiếp tục chải tóc, tranh thủ né ánh mắt cười như không cười của hắn, đứng dậy rót một tách cà phê thơm nồng, cẩn cẩn tỷ mỷ bưng đến trước mặt hắn. "Mời dùng".
Hắn lại nhìn chằm chằm nàng lần nữa, một tay tiếp nhận cà phê, một tay kia đem nàng ôm sát vào trong lòng.
"Ngươi..." Nàng kinh hãi nghi ngờ bất định nhìn hắn. Hắn lại muốn gì nữa đây?
"Uống!" Hắn đem tách cà phê đưa đến trước đôi môi xinh đẹp của nàng, nàng không hiểu vì sao nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời uống một ngụm.
Hắn uống một ngụm rồi lại đem cái tách đưa tới môi nàng, nàng nhíu mày, "Rất đắng!"
Lời cầu xin khoan dung đáng thương như vậy khiến hắn không thể kiên trì tiếp tục, đành phải thu hồi cái tách, xiên một miếng điểm tâm nhỏ nhét vào trong miệng nàng.
"Nàng phải sớm một chút quen với khẩu vị của ta" Hắn ra lệnh.
Cà phê của hắn không sữa không đường, nếu so với khẩu vị của nàng là thêm sữa thêm đường thì thật khác nhau một trời một vực. Đối với nàng mà nói, giống như thiên đường và địa ngục. Bởi vì...
"Không thích, rất đắng, ta chịu không nổi" Nàng nghiêng người né tránh ánh mắt của hắn, lập tức chăm chú ăn điểm tâm của mình. Ngay cả khẩu vị của người ta như thế nào đều muốn quản, thật sự rất bá đạo!
"Nào..." Hắn cầm lấy xiên thịt nướng cắn một miếng, đem một nửa còn lại đưa đến miệng nàng, "Đã lớn như vậy, nhưng tính tình so với một đứa bé thật không có gì khác biệt".
"Đó là vấn đề khẩu vị của người khác, nó và tính tình không có gì liên quan đến nhau".
Nàng không cho là hắn nói đúng, nhanh chóng cầm lấy điểm tâm trong tay hắn chậm rãi ăn.
Bọn họ cư dây dưa như vậy mãi, ngươi một miếng ta một miếng ăn, cái bụng nho nhỏ của Vân Nhu Y sau khi được nhồi nhét sáu bảy miếng điểm tâm thì đã no rồi.
"Ngươi không phải đi đi làm sao?" Nhìn Tề Ngạo Vũ đang giúp nàng lau tay, nếu tính ra giờ này là giờ đi làm của hắn, thế mà hắn lại xuất hiện ở nhà, làm cho nàng cảm thấy kỳ quái.
"Vốn là....Chẳng qua, mấy ngày hôm nay trời mưa, mọi người đều nhanh chóng cảm thấy mốc meo buồn chán. Hiếm thấy được có hôm nào thời tiết tốt như hôm nay, trời trong mây xanh gió nhẹ, cực kì thoải mái. Nếu ở lại công ty để làm việc thì quá đáng tiếc, cho nên muốn đem nàng đi ra ngoài chơi một chút, tản mạn giải sầu".
Ở trên đường về nhà đã nghĩ rất nhiều, kế hoạch của hắn đó là trước tiên đưa nàng đi nhà hàng để món ăn Pháp mà nàng vốn quen thuộc, sau đó xuất phát đến cồn viên trung tâm nghỉ ngơi.
"Thật sao?!" Ánh mắt nàng sáng lên.
"Đương nhiên!" Hắn từ trước đến nay theo chủ nghĩa hành động, nói đi là đi!
Sưu tầm
Hắn thỏa mãn đem khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mồ hôi nhễ nhại nhẹ nhàng đặt lên vai và áp sát vào cổ nàng thở dốc. Một lúc lâu sau đó mới ôm lấy nàng dịu dàng rồi thả mình lên trên sofa.
Cánh cửa khẽ vang lên vài tiếng động, hắn đem nàng hiện đang choáng váng ôn nhu đặt xuống sofa, sau đó lập tức mặc quần dài và đi về phía cửa, cánh cửa hé mở... Không bao lâu, hắn liền đẩy toa ăn tiến vào trong, dùng một chân đá cánh cửa lại lần nữa khép lại. (BB: toa ăn tức là xe đẩy thức ăn hay dùng trong các khách sạn, nhà hàng cao cấp)
Hắn đem toa ăn đẩy đến phía trước sôfa, trên toa ăn có xếp sẵn bốn năm món điểm tâm tinh xảo cùng một bình cà phê thơm nồng.
Vân Nhu Y đáng thương. . . . . ngón trỏ thô ráp của hắn khẽ ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng thật sự mệt muốn chết rồi! Ôn nhu ôm lấy nàng, bàn tay lớn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm.
"Y Y, thức dậy, Y Y"
Nàng lẩm bẩm, khẽ trở mình, nhất quyết không chịu tỉnh lại.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hắn nhịn không được cúi đầu xuống, khẽ khàng giống như bướm lượn, giống như mưa phùn, giống như mật ngọt đậu lại trên môi, trên mắt, trên khuôn mặt nàng.
"Không, đủ rồi... Xin ngươi..." Nàng nửa mơ nửa tỉnh mở mắt, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, cầu xin hắn buông tha.
Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, thực làm cho hắn có chút tự trách.
Hắn có ý xấu, cúi đầu xuống gần sát bên tai nàng nói khẽ, "Y Y, nàng nếu không đứng dậy, ta sẽ coi như nàng đang cố ý mê hoặc ta đó. Biết không? Điệu bộ mắt nhắm mắt mở mơ mơ hồ hồ của nàng rất mê người, ta..." Nói còn chưa nói xong, đôi mắt sương mù mơ mơ tỉnh tỉnh của nàng nhất thời mở thật to.
"Tỉnh, ta đã tỉnh rồi" Giống như bị lửa thiêu đến tận mông, nàng nhảy ra khỏi sự ôm ấp của hắn, cầm lấy áo sơ mi rộng thùng thình của hắn bao phủ lấy thân thể của mình.
"Y Y của ta, động tác vẫn rất nhanh nhẹn, cấp tốc như vậy, thật sự không khỏi làm ta hoài nghi, vừa rồi sự "nỗ lực" của mình có phải có chút không đủ hay không..." >"
"Đây có? Ta hiện tại toàn thân đều bủn rủn vô lực, giống như là bị xe đâm..."
"Ách..." Nàng ngượng ngùng tiếp tục chải tóc, tranh thủ né ánh mắt cười như không cười của hắn, đứng dậy rót một tách cà phê thơm nồng, cẩn cẩn tỷ mỷ bưng đến trước mặt hắn. "Mời dùng".
Hắn lại nhìn chằm chằm nàng lần nữa, một tay tiếp nhận cà phê, một tay kia đem nàng ôm sát vào trong lòng.
"Ngươi..." Nàng kinh hãi nghi ngờ bất định nhìn hắn. Hắn lại muốn gì nữa đây?
"Uống!" Hắn đem tách cà phê đưa đến trước đôi môi xinh đẹp của nàng, nàng không hiểu vì sao nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời uống một ngụm.
Hắn uống một ngụm rồi lại đem cái tách đưa tới môi nàng, nàng nhíu mày, "Rất đắng!"
Lời cầu xin khoan dung đáng thương như vậy khiến hắn không thể kiên trì tiếp tục, đành phải thu hồi cái tách, xiên một miếng điểm tâm nhỏ nhét vào trong miệng nàng.
"Nàng phải sớm một chút quen với khẩu vị của ta" Hắn ra lệnh.
Cà phê của hắn không sữa không đường, nếu so với khẩu vị của nàng là thêm sữa thêm đường thì thật khác nhau một trời một vực. Đối với nàng mà nói, giống như thiên đường và địa ngục. Bởi vì...
"Không thích, rất đắng, ta chịu không nổi" Nàng nghiêng người né tránh ánh mắt của hắn, lập tức chăm chú ăn điểm tâm của mình. Ngay cả khẩu vị của người ta như thế nào đều muốn quản, thật sự rất bá đạo!
"Nào..." Hắn cầm lấy xiên thịt nướng cắn một miếng, đem một nửa còn lại đưa đến miệng nàng, "Đã lớn như vậy, nhưng tính tình so với một đứa bé thật không có gì khác biệt".
"Đó là vấn đề khẩu vị của người khác, nó và tính tình không có gì liên quan đến nhau".
Nàng không cho là hắn nói đúng, nhanh chóng cầm lấy điểm tâm trong tay hắn chậm rãi ăn.
Bọn họ cư dây dưa như vậy mãi, ngươi một miếng ta một miếng ăn, cái bụng nho nhỏ của Vân Nhu Y sau khi được nhồi nhét sáu bảy miếng điểm tâm thì đã no rồi.
"Ngươi không phải đi đi làm sao?" Nhìn Tề Ngạo Vũ đang giúp nàng lau tay, nếu tính ra giờ này là giờ đi làm của hắn, thế mà hắn lại xuất hiện ở nhà, làm cho nàng cảm thấy kỳ quái.
"Vốn là....Chẳng qua, mấy ngày hôm nay trời mưa, mọi người đều nhanh chóng cảm thấy mốc meo buồn chán. Hiếm thấy được có hôm nào thời tiết tốt như hôm nay, trời trong mây xanh gió nhẹ, cực kì thoải mái. Nếu ở lại công ty để làm việc thì quá đáng tiếc, cho nên muốn đem nàng đi ra ngoài chơi một chút, tản mạn giải sầu".
Ở trên đường về nhà đã nghĩ rất nhiều, kế hoạch của hắn đó là trước tiên đưa nàng đi nhà hàng để món ăn Pháp mà nàng vốn quen thuộc, sau đó xuất phát đến cồn viên trung tâm nghỉ ngơi.
"Thật sao?!" Ánh mắt nàng sáng lên.
"Đương nhiên!" Hắn từ trước đến nay theo chủ nghĩa hành động, nói đi là đi!
Bình luận facebook