Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 29
Chương 4.1
Sưu tầm
Ánh sáng mặt trời buổi chiều phản chiếu vào thân chiếc xe làm nó càng thêm rực rỡ. Xe chạy băng băng qua hầm núi, rất nhanh sau đó đã dừng lại ở trước cửa chính của một nông trường. Cửa xe mở ra, Tề Ngạo Vũ bước xuống.
"We e!" Người chủ quản lý nông trường lập tức tiến đến tiếp đón.
Tề Ngạo Vũ không quan tâm đến lời chào hỏi của bọn họ, khom người xuống, ôm ra khỏi xe một người con gái vẻ mặt tái nhợt.
"Y Y!" Tề Ngạo Vũ thấy mặt nàng không có chút máu, lại còn ứa ra mồ hôi lạnh, tự nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng. "Em hiện tại cảm thấy như thế nào?"
"Nắng... nắng quá, tôi... Choáng váng đầu... Thật là khó chịu"
Vân Nhu Y ỉu xìu co quắp nằm gọn ở trong lòng hắn, tiếng nói suy yếu như con kiến.
"Em nhẫn nại chút..." Hắn giơ tay lên che nắng cho nàng, quay đầu dò xét xung quanh rồi lập tức ôm nàng bước vào, đi về hướng những chỗ râm mát.
Dưới tàng cây xanh mát được đặt 1 bàn tròn và mấy chiếc ghế dựa thoải mái, nơi này đúng là nơi rất tốt để hóng gió mát ngày hè và nói chuyện phiếm.
Lúc này, Tề Ngạo Vũ ôm Vân Nhu Y tái nhợt suy yếu ngồi trên ghế, cầm khăn tay bận rộn thay nàng lau mồ hôi lạnh.
Nghỉ ngơi một lúc, Vân Nhu Y cảm thấy tinh thần thoáng cái đã khôi phục được một chút, ngay sau đó lại phát hiện chính mình đang ngồi trong lòng Tề Ngạo Vũ, cơ thể nàng đột nhiên cứng đờ, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác trón tránh chán ghét.
"Để ta xuống, ta đỡ hơn nhiều rồi" Nàng khẽ lẩm bẩm, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh chống ở trước ngực hắn, ý đồ như muốn kéo dài khoảng cách hai người ra.
Nàng không quen sự đụng chạm thân mật này, thậm chí còn sợ hãi mỗi khi hắn thân thiết, bởi vì mỗi một cái đụng chạm của hắn, đều là mệnh lệnh không cho phép nàng cự tuyệt, giống như biểu thị công khai quyền sở hữu của anh đối với toàn bộ cơ thể nàng, có thể muốn làm gì với nàng thì làm. Nàng chán ghét loại cảm giác hèn mọn, rẻ mạt này.
"Đừng nhúc nhích!" Tề Ngạo Vũ quát khẽ. Đã lâu như vậy mà nàng vẫn kiên quyết không chịu tiếp nhận hắn. Hắn càng đem hai cánh tay ôm chặt nàng lại, bá đạo đem thân thể suy yếu của nàng ghì chặt vào trong ngực.
Hắn chưa từng chờ đợi hi vọng nàng sẽ nhiệt tình như hỏa, nhưng ngay cả việc đụng chạm hắn nàng cũng không chủ động, thậm chí bình thường việc khiến nàng thích thú nhất chính là tạo khoảng cách giữa hai người. Loại nữ nhân dùng phản ứng lãnh đạm nghênh đón hắn như nàng khiến hắn cảm thấy nàng rất mới lạ, rất dễ đùa giỡn, cho nên hắn thường cố ý chọc ghẹo nàng, nhưng .... nàng lại là một người yếu ớt như vậy. Nàng thậm chí còn cho hắn là mãnh thú hồng thủy, làm cho hắn cảm thấy đến việc cười cũng không được.
Chuyện này ruốt cuộc là sao? Nàng là nữ nhân của hắn – Tề Ngạo Vũ, nữ nhân không có lương tâm này rốt cuộc có nhớ được thân phận của chính mình hay không?
Một khi nghĩ tới đây, con ngươi đen sâu thẳm trong đáy mắt bắn ra tia nhìn lãnh đạm uy hiếp người khác khiếp sợ.
Vân Nhu Y rùng mình, nàng chợt nhớ ra rằng hắn có tính tình ương ngạnh, không chấp nhận được khiêu khích, hơn nữa .... Thật ra nàng cũng không có đủ khí lực để kháng cự, vì thế nàng cũng chẳng có cách nào khác đành phải ngoan ngoãn đón nhận cái ôm ấm áp.
Sự đấu tranh thầm kín lợi hại giữa hai người bọn họ lại khiến người bên ngoài nhìn vào tưởng rằng bọn họ là một cặp đôi ngọt ngào, chí ít thì cũng làm Viên Trấn Nam trợn tròn mắt.
"Ồ, anh đang tự đứng phạt sao? Viên thiếu gia, nơi này là địa bàn của anh, chẳng lẽ còn muốn tôi mời anh mới dám ngồi sao! Chị dâu Khả Kì đâu? Vừa rồi tôi còn có nhìn thấy chị ấy."
Tề Ngạo Vũ thần thanh khí sảng nhướng mày trêu chọc người bạn tốt đang đứng bên cạnh yên lặng đã lâu.
"Ngươi .... Tên tiểu tử này có tiếng là nam nhân tàn khốc, hôm nay thế mà lại có thể nhìn thấy ngươi có một vẻ mặt ôn tồn như vậy, ta trong lúc nhất thời không thể thích ứng, thiếu chút nữa nghĩ rằng nhận lầm người" —— Viên Trấn Nam thu hồi việc trực tiếp nhìn Vân Nhu Y đang tái nhợt, nhưng tầm mắt lại lần nữa liếc qua nhìn dung nhan xinh đẹp yếu ớt của nàng, ho khan một tiếng, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống. "Hai người nhất thời thông báo muốn làm khách du lịch nên Khả Kì đã vội vàng sắp xếp phòng và tổng vệ sinh, như thế mới có thể ở giữ hai người ở lại lâu một chút.".
"Anh Viên" Đầu bếp nữ – chị Lưu cẩn thận đem bát canh đặt lên bàn, "Bà chủ nói vị tiểu thư này bị say xe, muốn tôi trước tiên đem chút canh nóng đến. Tới đây, uống một chút đi, canh này là gà hầm với dược thảo, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái lại không ngấy, đối với việc trị liệu chứng say xe rất hiệu quả".
"Vẫn là chị dâu chu đáo nhất". Điều trị say xe? Con ngươi đen láy của Tề Ngạo Vũ sáng ngời, nhanh chóng nhận lấy bát canh, mở nắp ra, làn khói màu trắng lập tức bay ra.
Hắn hít một hơi, ngửi thấy tràn đầy mùi thuốc Đông y nhẹ nhàng. Cầm lấy thìa, uống một ngụm,"Quả nhiên là dễ chịu, rất ngon miệng".
Múc lấy một thìa đưa đến bên miệng Vân Nhu Y, nàng vốn định chính mình uống, nhưng nhìn hai mắt hắn trừng lớn, nàng đành phải ngoan ngoãn há miệng để cho hắn đút canh. (BB: cái này gọi là ép buộc; Ngạo Vũ: *trừng mắt*; BB: bị ép buộc câm miệng *ấm ức*)
Sưu tầm
Ánh sáng mặt trời buổi chiều phản chiếu vào thân chiếc xe làm nó càng thêm rực rỡ. Xe chạy băng băng qua hầm núi, rất nhanh sau đó đã dừng lại ở trước cửa chính của một nông trường. Cửa xe mở ra, Tề Ngạo Vũ bước xuống.
"We e!" Người chủ quản lý nông trường lập tức tiến đến tiếp đón.
Tề Ngạo Vũ không quan tâm đến lời chào hỏi của bọn họ, khom người xuống, ôm ra khỏi xe một người con gái vẻ mặt tái nhợt.
"Y Y!" Tề Ngạo Vũ thấy mặt nàng không có chút máu, lại còn ứa ra mồ hôi lạnh, tự nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng. "Em hiện tại cảm thấy như thế nào?"
"Nắng... nắng quá, tôi... Choáng váng đầu... Thật là khó chịu"
Vân Nhu Y ỉu xìu co quắp nằm gọn ở trong lòng hắn, tiếng nói suy yếu như con kiến.
"Em nhẫn nại chút..." Hắn giơ tay lên che nắng cho nàng, quay đầu dò xét xung quanh rồi lập tức ôm nàng bước vào, đi về hướng những chỗ râm mát.
Dưới tàng cây xanh mát được đặt 1 bàn tròn và mấy chiếc ghế dựa thoải mái, nơi này đúng là nơi rất tốt để hóng gió mát ngày hè và nói chuyện phiếm.
Lúc này, Tề Ngạo Vũ ôm Vân Nhu Y tái nhợt suy yếu ngồi trên ghế, cầm khăn tay bận rộn thay nàng lau mồ hôi lạnh.
Nghỉ ngơi một lúc, Vân Nhu Y cảm thấy tinh thần thoáng cái đã khôi phục được một chút, ngay sau đó lại phát hiện chính mình đang ngồi trong lòng Tề Ngạo Vũ, cơ thể nàng đột nhiên cứng đờ, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác trón tránh chán ghét.
"Để ta xuống, ta đỡ hơn nhiều rồi" Nàng khẽ lẩm bẩm, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh chống ở trước ngực hắn, ý đồ như muốn kéo dài khoảng cách hai người ra.
Nàng không quen sự đụng chạm thân mật này, thậm chí còn sợ hãi mỗi khi hắn thân thiết, bởi vì mỗi một cái đụng chạm của hắn, đều là mệnh lệnh không cho phép nàng cự tuyệt, giống như biểu thị công khai quyền sở hữu của anh đối với toàn bộ cơ thể nàng, có thể muốn làm gì với nàng thì làm. Nàng chán ghét loại cảm giác hèn mọn, rẻ mạt này.
"Đừng nhúc nhích!" Tề Ngạo Vũ quát khẽ. Đã lâu như vậy mà nàng vẫn kiên quyết không chịu tiếp nhận hắn. Hắn càng đem hai cánh tay ôm chặt nàng lại, bá đạo đem thân thể suy yếu của nàng ghì chặt vào trong ngực.
Hắn chưa từng chờ đợi hi vọng nàng sẽ nhiệt tình như hỏa, nhưng ngay cả việc đụng chạm hắn nàng cũng không chủ động, thậm chí bình thường việc khiến nàng thích thú nhất chính là tạo khoảng cách giữa hai người. Loại nữ nhân dùng phản ứng lãnh đạm nghênh đón hắn như nàng khiến hắn cảm thấy nàng rất mới lạ, rất dễ đùa giỡn, cho nên hắn thường cố ý chọc ghẹo nàng, nhưng .... nàng lại là một người yếu ớt như vậy. Nàng thậm chí còn cho hắn là mãnh thú hồng thủy, làm cho hắn cảm thấy đến việc cười cũng không được.
Chuyện này ruốt cuộc là sao? Nàng là nữ nhân của hắn – Tề Ngạo Vũ, nữ nhân không có lương tâm này rốt cuộc có nhớ được thân phận của chính mình hay không?
Một khi nghĩ tới đây, con ngươi đen sâu thẳm trong đáy mắt bắn ra tia nhìn lãnh đạm uy hiếp người khác khiếp sợ.
Vân Nhu Y rùng mình, nàng chợt nhớ ra rằng hắn có tính tình ương ngạnh, không chấp nhận được khiêu khích, hơn nữa .... Thật ra nàng cũng không có đủ khí lực để kháng cự, vì thế nàng cũng chẳng có cách nào khác đành phải ngoan ngoãn đón nhận cái ôm ấm áp.
Sự đấu tranh thầm kín lợi hại giữa hai người bọn họ lại khiến người bên ngoài nhìn vào tưởng rằng bọn họ là một cặp đôi ngọt ngào, chí ít thì cũng làm Viên Trấn Nam trợn tròn mắt.
"Ồ, anh đang tự đứng phạt sao? Viên thiếu gia, nơi này là địa bàn của anh, chẳng lẽ còn muốn tôi mời anh mới dám ngồi sao! Chị dâu Khả Kì đâu? Vừa rồi tôi còn có nhìn thấy chị ấy."
Tề Ngạo Vũ thần thanh khí sảng nhướng mày trêu chọc người bạn tốt đang đứng bên cạnh yên lặng đã lâu.
"Ngươi .... Tên tiểu tử này có tiếng là nam nhân tàn khốc, hôm nay thế mà lại có thể nhìn thấy ngươi có một vẻ mặt ôn tồn như vậy, ta trong lúc nhất thời không thể thích ứng, thiếu chút nữa nghĩ rằng nhận lầm người" —— Viên Trấn Nam thu hồi việc trực tiếp nhìn Vân Nhu Y đang tái nhợt, nhưng tầm mắt lại lần nữa liếc qua nhìn dung nhan xinh đẹp yếu ớt của nàng, ho khan một tiếng, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống. "Hai người nhất thời thông báo muốn làm khách du lịch nên Khả Kì đã vội vàng sắp xếp phòng và tổng vệ sinh, như thế mới có thể ở giữ hai người ở lại lâu một chút.".
"Anh Viên" Đầu bếp nữ – chị Lưu cẩn thận đem bát canh đặt lên bàn, "Bà chủ nói vị tiểu thư này bị say xe, muốn tôi trước tiên đem chút canh nóng đến. Tới đây, uống một chút đi, canh này là gà hầm với dược thảo, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái lại không ngấy, đối với việc trị liệu chứng say xe rất hiệu quả".
"Vẫn là chị dâu chu đáo nhất". Điều trị say xe? Con ngươi đen láy của Tề Ngạo Vũ sáng ngời, nhanh chóng nhận lấy bát canh, mở nắp ra, làn khói màu trắng lập tức bay ra.
Hắn hít một hơi, ngửi thấy tràn đầy mùi thuốc Đông y nhẹ nhàng. Cầm lấy thìa, uống một ngụm,"Quả nhiên là dễ chịu, rất ngon miệng".
Múc lấy một thìa đưa đến bên miệng Vân Nhu Y, nàng vốn định chính mình uống, nhưng nhìn hai mắt hắn trừng lớn, nàng đành phải ngoan ngoãn há miệng để cho hắn đút canh. (BB: cái này gọi là ép buộc; Ngạo Vũ: *trừng mắt*; BB: bị ép buộc câm miệng *ấm ức*)
Bình luận facebook